Mười Năm
-
Chương 61: Thùng vàng đầu tiên
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong kỳ nghỉ hè, Mạnh Tiểu Bắc cũng tìm được việc làm thêm. Chẳng mấy chốc cậu sẽ vào lớp 12, đáng ra phải tập trung học hành trên trường rồi học thêm ở Học viện Mỹ thuật Tây An, không nên nhận việc làm thêm, song lần này người tìm tới cậu lại là trưởng ban giáo vụ khối cậu.
Trưởng ban giáo vụ tìm Tiểu Bắc nói chuyện riêng, cực kỳ khách sáo, khăng khăng tặng cho cậu một đôi bút sắt ngòi vàng, nói họ hàng của mình làm việc ở nhà xuất bản nào đó ở Tây An, phụ trách việc xuất bản ấn phẩm thiếu nhi, đã xem tác phẩm của Tiểu Bắc, rất mến mộ tán thưởng tài năng của cậu, muốn mời cậu vẽ cả một bộ truyện để xuất bản!
Sau cải cách mở cửa, các đơn vị làm ăn sôi nổi khí thế đều bởi mục đích kiếm tiền, tìm con đường phát tài cho mình.
Lần này Mạnh Tiểu Bắc đã khôn ngoan hơn nhiều. Trong điện thoại, cậu nói rõ ràng với đối phương, lĩnh vực ngành nghề của chúng ta đều phải ký hợp đồng. Bên ông ký hợp đồng với tôi, vẽ một tập trả tôi bao nhiêu tiền? Tiền trao cháo múc, giao tiền thì giao tranh.
Đối phương nói, cậu Mạnh, cậu muốn gặp nhau nói chuyện ở đâu? Cậu chọn địa điểm đi.
Mạnh Tiểu Bắc không chớp mắt nói, hai bên đều là người nơi đây, đồng hương cả, hay là như vầy, đến nhà hàng lão Lưu ăn vụn bánh mì chan canh thịt cừu đi!
Mọi người ngồi quây quanh một cái bàn, gọi vài bát canh thịt cừu. Lần này Mạnh Tiểu Bắc bẻ bánh mì rất chậm, cẩn thận tỉ mỉ sao cho mỗi mẩu bánh mì đều chằn chặn, từng câu từng câu hỏi đều đã suy nghĩ chán chê kỹ càng.
Bên xuất bản nói, bộ truyện xuất bản này chúng tôi không mua bản quyền từ công ty Mỹ.
Mạnh Tiểu Bắc hơi mù mờ, không mua bản quyền tức là sao?
Bên xuất bản giải thích, chúng tôi cũng muốn mua bản quyền, nhưng cấp trên nói hiện giờ hoạt hình và truyện tranh cùng các tác phẩm văn hóa, giải trí của Mỹ nhập vào Trung Quốc đang rơi vào thế bí, xét duyệt vô cùng chặt. Lúc này, Transformers đã đụng vào nòng súng rồi, bị “Nhật báo Nhân dân” điểm mặt chỉ tên! Kiểm tra không qua thì không được duyệt, bởi vậy tôi nói nhỏ cho cậu biết, trong nước chúng ta thật ra… Mấy nhãn hiệu đồ chơi và tranh sách nhập về đây hoàn toàn chẳng có cái nào là bản gốc của Mỹ, đều là đồ lậu hàng nhái từ miền Nam nhập qua. Bộ truyện này của chúng ta, lấy sườn ý tưởng của người Mỹ, biên soạn lại nội dung cho mới mẻ hơn, tranh cậu vẽ, cái ngành này ai ai cũng làm vậy hết!
Mạnh Tiểu Bắc cúi đầu nghĩ rất lâu, bên ông nghĩ tranh tôi vẽ đủ tư cách xuất bản không?
Bên xuất bản phóng khoáng nói, đủ chứ! Chúng tôi đã dùng cái sàng lọc tỉ mỉ hết một lượt toàn thành phố Tây An này rồi, cậu chính là người vẽ tốt nhất, còn tốt hơn cả bản gốc.
Loại truyện tranh này cực có thị trường, lúc xuất bản nhất định sẽ nổi như cồn!
Một bộ truyện tranh dài kỳ “Anh hùng ngân hà Autobot”, Mạnh Tiểu Bắc tự biên soạn từ 3 vạn chữ của kịch bản gốc, xây dựng lại, vạch kế hoạch vẽ thành 5 phần.
Phần thứ nhất chia làm 6 tập mỏng mỏng, Mạnh Tiểu Bắc vừa vẽ vừa sửa cả một mùa hè. Cậu cũng không sợ ảnh hưởng tới chuyện học bổ sung vào hè, ban ngày cậu lên lớp, buổi tối vẽ tranh. Chính bản thân cậu hiểu rõ thành tích của mình nhất, sở trường, năng lực của cậu không dành cho những chuyện như thi cử. Cậu có học thế nào đi nữa cũng không thể đuổi kịp mấy thành phần trâu bò thi đâu đỗ đó trong khối. Trong đầu cậu, ngập ngụa các đường nét, màu sắc chấm phá, bề mặt, tạo hình, đánh bóng, sắc độ, tỉ lệ phác họa, rồi cả tạo hình nhân vật truyện tranh. Cậu không đủ giỏi để xử lý hết thảy tư duy trừu tượng, logic, số liệu của bán cầu não trái, cậu cảm thấy bản thân lớn lên trở thành kẻ “nửa người” (135)… Tại sao thi đại học không thi phác họa, ký họa và màu nước cơ chứ!
135. Nửa người ý là Mạnh Tiểu Bắc chỉ mạnh về bán cầu não phải, yếu về bán cầu não trái.
Lúc ký kết hợp đồng tính tiền công, bên xuất bản trả đứt cho cậu, vẽ một quyển mỏng 80 đồng, 6 quyển mỏng, trả tròn cho cậu là 500 đồng.
Trong đầu Mạnh Tiểu Bắc lặng lẽ vỡ tung thành những tia lửa chói lòa rực rỡ. Ánh lửa trước mắt cậu từ từ vỡ ra, thổi nhẹ một chút thì bừng nở như những ánh sao lộng lẫy chói sáng cả bầu trời… Đôi mắt cậu lấp lánh tia sáng phấn khích khó tin, 500?!
Trước đó Mạnh Tiểu Bắc đã ngầm tính toán xem xét tiềm năng tác phẩm của mình trong thị trường đến đâu, nghiêm túc cẩn thận nghiên cứu.
Khi ấy cậu đã tính thế này: Trường cậu có 1200 học sinh, nếu như 1/10 số học sinh đó mua tác phẩm của cậu, tức là 120 bộ. Có bốn, năm trường học xung quanh biết tới tên tuổi của Mạnh Tiểu Bắc, nếu như sau rốt tác phẩm của cậu có thể bán được 500 – 600 bản, thì đó chính là thành tích mà trước đây cậu không hề dám nghĩ tới.
Giờ đây Mạnh Tiểu Bắc bận rộn đến mức không có thời gian gọi điện lại cho cha nhỏ.
Bình thường lúc Tiểu Bắc học hành, sách vở toàn bộ đều để trên giường, bàn học của cậu trở thành bàn vẽ, trên bàn bày ra mười mấy ống đựng các ngòi bút máy khác nhau, còn lọ mực và màu trắng để sửa chữa, thước kẻ, compa, eke, băng dán, dao rọc giấy. Góc bàn và dưới đất là từng xấp từng xấp phân khung truyện tranh, bản thảo, tranh gốc, tranh đi nét… Mạnh Tiểu Kinh vừa vào phòng đã giẫm lên giấy vệ sinh trên đất, đế giày còn dính giấy vo tròn, bởi vì nền nhà nửa căn phòng bị Mạnh Tiểu Bắc ném toàn là giấy vệ sinh và khăn cũ dính mực đen của bút máy! Bước vào giai đoạn tập trung điên cuồng làm việc, trong đầu chẳng còn bất kỳ chuyện gì khác.
Mạnh Tiểu Bắc quay lưng lại với thằng em, nói một câu: “Tối nay tao phải vẽ xong quyển ba, nên có thể sẽ thức khuya, mày đi ngủ trước đi, tao bật đèn nhỏ.”
Mạnh Tiểu Kinh thay một cái quần chín phân thời thượng gọn gàng, mặc áo phông mới, mở cửa tủ quần áo, lặng im soi gương, dán sát lại gương nhìn mắt với lông mày mình, để xem hai mí có bị bóng do đổ dầu hay không.
Mạnh Tiểu Kinh nói: “À… Em… Tối nay ra ngoài một lát, chắc muộn mới về, anh cứ vẽ đi.”
Mạnh Tiểu Kinh xuống lầu, Mạnh Tiểu Bắc chưa kịp buông hai cái bút máy trên tay xuống, sải bước ra cửa sổ rướn cổ hóng hớt ngó xuống. Tiểu Bắc nhìn thấy một chiếc xe con màu đen từ dưới lầu khu tập thể bọn họ chầm chậm đi ra cửa.
Mạnh Tiểu Bắc nghe nói khi ấy Mạnh Tiểu Kinh có quen con gái lãnh đạo của đài truyền hình bọn họ, chắc hai đứa đang hẹn hò đây mà. Cô bé kia rất xinh đẹp, mặc váy liền bó sát, đi giày cao gót, đeo túi xách màu xanh biếc.
…
Buổi tối máy nhắn tin ở trên bàn reo lên, Mạnh Tiểu Bắc cầm hai cái bút máy trong tay thay phiên dùng, cẳng tay đeo bao, dưới ánh đèn chăm chú tập trung, hai mắt mảnh dài chuyên chú. Vết chai ngón trỏ ngón giữa của cậu đỏ bừng, dùng giấy vệ sinh thấm hết mực thừa của ngòi bút, lòng bàn tay dứt khoát bấm tắt máy nhắn tin.
Hai mắt Mạnh Tiểu Bắc khô rát đỏ quạch.
Hai mắt cậu vốn dĩ cũng chẳng to gì, khô rang sưng phù mí trên, càng sưng mắt càng nhỏ!
Từ mỗi ngày một cuộc điện thoại biến thành cuối tuần gọi một lần.
Tháng năm, Thiếu Đường được cử đi Nội Mông một chuyến, tháng tám lại đi Bắc Thượng Thẩm Dương, đi đến nhà máy chế tạo ô tô ở Thẩm Dương đặt hàng. Những năm 80, thị trường kinh tế náo nhiệt sôi động hấp dẫn, không chỉ tác động đến những ông chủ, cá thể trong chính quyền nhà nước và những người có tư tưởng tân tiến, mà còn có dân nhà binh. Khắp nơi, quân đội bắt đầu tự mở nhà máy xí nghiệp, lớn thì cỡ quân khu, nhỏ thì cỡ một trung đoàn cảnh sát vũ trang, nơi nơi đều kinh doanh buôn bán kiếm tiền sôi nổi như ong vỡ tổ, bù đắp những tổn thất từ chi phí quân sự bị cắt giảm bên trong. Bộ phận hậu cần cảnh sát vũ trang của Thiếu Đường ở Bắc Kinh cũng được quân đội đầu tư bỏ vốn mở khách sạn, chuỗi nhà hàng, ở Kiến Quốc Môn xây dựng văn phòng cao tầng cho thuê, còn vài cửa hàng và đại lý xe con, xe Jeep, người thì tạo mối quan hệ người gom tiền.
Thiếu Đường đi công tác vẫn còn nhớ thương gọi điện thoại cho Mạnh Tiểu Bắc, nói mùa hè ở Đông Bắc rất mát mẻ, buổi tối ở bên đường ăn cơm, uống bia cũng coi như một loại hưởng thụ, lần sau đưa bảo bối đến đây uống bia.
Mạnh Tiểu Bắc nói: “Cha nuôi, giờ cha cũng giống người làm ăn rồi đó!”
Thiếu Đường bảo: “Giờ ai ai cũng muốn buôn bán làm ăn, nhưng chưa hẳn có đủ bản lĩnh để làm thương nhân.”
Trong điện thoại Thiếu Đường nửa đùa nửa thật: “Con trai, bây yên tâm, an tâm mà thi, liều lĩnh xông pha, không thành công còn có cha ở sau lưng chống đỡ, gánh vác cho bây… Đại học không nhận bây, cha nhận bây! Đừng áp lực, hiểu không.”
Mạnh Tiểu Bắc: “… Vâng, con biết.”
Chỉ cần nghe thấy giọng nói trầm thấp gợi cảm của cha nhỏ trong điện thoại, trong đầu Mạnh Tiểu Bắc đã ngay tức khắc hiện lên khuôn mặt tươi cười dịu dàng của đối phương.
Thiếu Đường cũng đang chạy ngược chạy xuôi cố gắng kiếm tiền mua nhà lớn, chứ không dãi nắng dầm mưa, bôn ba gió sương vì cái gì? Có những lời Thiếu Đường sẽ không nói ra, anh không muốn lần tới khi Mạnh Tiểu Bắc quay lại Bắc Kinh, giữa thành phố Bắc Kinh rộng lớn mà đôi bên không tìm nổi một cái giường để ngủ cùng nhau.
Người yêu xa cách nhau chính là vậy đấy, có những lúc khó có thể nắm bắt, hiểu được sự thay đổi phức tạp trong suy nghĩ của đối phương, xa cách nhau càng lâu, đôi bên ngỡ như những kẻ câm chẳng biết nói gì với nhau. Trước đây khi không ở bên nhau còn viết thư, giờ thư cũng không viết, tay cầm điện thoại vậy mà lạnh nhạt lặng thinh, nỗi nhớ nhung khiến trái tim đau đớn xót xa giăng tràn phủ đầy trong ống nghe.
Lạnh nhạt không phải bởi không tương tư thương nhớ, mà ngược lại bởi vì đôi bên đều bận rộn, đôi khi sẽ gắng hết sức để không nhớ tới đối phương. Bởi chỉ cần nhớ tới thôi sẽ khó lòng kiềm chế cảm xúc cô đơn hiu quạnh cùng khát vọng tha thiết cháy bỏng, thế nên gắng sức không nhớ đến.
Mấy ngày nay Thiếu Đường nhắn vài lần, ba bốn tin nhắn báo với bảo bối của mình lộ trình công tác, tới lúc sắp rời khách sạn, Mạnh Tiểu Bắc mới hẹn xong giờ nhận điện thoại của Thiếu Đường sau chuyến đi dài.
Giọng nói của Thiếu Đường ở đầu dây bên kia toát lên vẻ phong trần mệt mỏi sau chuyến bôn ba vất vả, trong hơi thở nghe cả ra mùi thuốc lá nồng đượm, chất chứa nỗi ưu sầu và cảm xúc mãnh liệt đè nén tận sâu. Thiếu Đường nói giọng khàn khàn trầm thấp: “Bắc Bắc.”
Mạnh Tiểu Bắc đáp: “Đại Bảo Bảo!”
Giọng nói Thiếu Đường nhuốm lửa: “Bây làm sao vậy? Sao không đợi điện thoại của cha?”
Mạnh Tiểu Bắc cau mày giải thích: “Mấy ngày nay con thực sự quá bận, chạy bản thảo, cuối tuần phải nộp tranh rồi, vẽ xong quyển cuối cùng là hoàn thành công việc trong kỳ nghỉ hè!”
Thiếu Đường: “Đã nói rõ là đợt bây nghỉ hè cha tới thăm bây, thế mà bây chẳng hề nói gì với cha về chuyện này?”
Mạnh Tiểu Bắc: “Con đang tính nói, gần đây bận vẽ tranh, đợi tới lúc con nộp tranh xong việc cha tới đây ngay nhé!”
Thiếu Đường ngang ngược hỏi vặn: “Vẽ tranh hả… Vẽ tranh quan trọng hay cha quan trọng?!”
Mạnh Tiểu Bắc ra sức bóp xoa bóp ống nghe, tưởng tượng đó là đầu Thiếu Đường, cười nói: “Thiếu Đường… Cha nhỏ… Cha mãi mãi quan trọng nhất, cha đừng có ghen tị mà!”
Đàn ông trưởng thành cũng có lúc làm nũng, hơn nữa tính tình còn nóng nảy dữ dội hơn, Thiếu Đường bực bội thốt lên: “Giờ bây ở bên ngoài đủ lông đủ cánh rồi, bây còn là người của cha nữa không?”
Mạnh Tiểu Bắc chợt nghiêm túc lại hẳn, trịnh trọng nói: “Là người của cha. Con giữ thân xử nam này cho cha mười bảy năm rồi đó.”
Thiếu Đường càng ngày càng lo lắng, bởi vì sớm muộn cũng đến một ngày Mạnh Tiểu Bắc sẽ trưởng thành cứng cáp thoát khỏi bóng râm che chở là anh. Anh ích kỷ đến nỗi thậm chí không muốn Tiểu Bắc của mình lớn khôn trưởng hành, rời tổ bay xa.
Mạnh Tiểu Bắc tự hào nói: “Cha nuôi, giờ con cũng là một người làm ăn rồi đó, bản thân con chính là ông chủ, con bán tranh cho bên nhà xuất bản kiếm tiền.”
Thiếu Đường nhíu mi: “Bây cuống cuồng muốn kiếm tiền như vậy tính làm gì, bây muốn tìm ai?”
Mạnh Tiểu Bắc nói: “Con chẳng tìm ai, con nuôi cha.”
Thiếu Đường: “… Ai nuôi ai?”
Mạnh Tiểu Bắc lặp lại ba chữ: “Con nuôi cha.”
Mạnh Tiểu Bắc đã nghĩ rất kỹ rồi, phân tích giảng giải từng câu từng câu trong điện thoại: “Cha ruột của con chỉ thuộc về con một nửa thôi, một nửa còn lại của Mạnh Tiểu Kinh… Thực ra hơn một nửa còn lại đều thuộc về Mạnh Tiểu Kinh rồi. Có lẽ cả đời này con không thể dựa vào cha ruột, tiêu tiền của cha ruột, con nào mặt dày tới thế!”
“Còn cha, Thiếu Đường, cha là cha nuôi của con, cha cũng không phải họ hàng của con, vậy mà cha đã nuôi con mười năm, con cũng kiếm bộn rồi. Làm người không thể quá tham lam, có đào mỏ cũng không thể đào rỗng cả mỏ, con không thể ăn tiêu của cha cả đời này, bắt cha phải nuôi một kẻ vô tích sự bỏ đi như con, coi con như một cô vợ nhỏ.”
Thiếu Đường: “… Ông đây cũng không để tâm bây là kẻ vô tích sự hay không, vợ nhỏ.”
Mạnh Tiểu Bắc mạnh mẽ dữ dội nói: “Nhưng mà con để ý! Ai muốn làm kẻ vô tích sự cơ chứ?!… Cha lớn hơn con, sau này cha cũng sẽ già đi, con là một người đàn ông, nếu con không thể tự lập nuôi gia đình thì còn có thể làm được gì? Tương lai cha rời bộ đội nghỉ hưu, trong trại an dưỡng Mật Vân, Bắc Đới Hà lại tăng thêm một cán bộ lão thành là cha. Con không thể để cha phải như vậy, Đại Bảo Bảo cha yên tâm, sau mười tám tuổi, tiền con kiếm chính là để nuôi cha, chăm sóc yêu thương cha, mua nhà cho cha ở.”
Bên kia điện thoại, “Đại Bảo Bảo” của Mạnh Tiểu Bắc im lìm một lúc rất lâu không lên tiếng, tiếng thở nặng nề thoát ra từ lồng ngực, rất lâu mới có thể “thấm” được hết những lời nói này, bởi anh không hề chuẩn bị tâm lý Mạnh Tiểu Bắc lại nói như vậy.
…
Ngày hôm giao bản thảo chấm dứt hợp đồng lấy tiền, Mạnh Tiểu Bắc suy đi tính lại, không nói với cha mẹ, cũng không gọi điện kêu mấy anh em trong trường, đơn thương độc mã một mình đến nơi hẹn.
Cậu thu xếp gói ghém hơn một nghìn trang truyện tranh vào túi, buộc cẩn thận, cầm một cái túi lớn sọc caro xanh đỏ như lúc lên xe lửa vậy. Trước khi đi cậu đi qua đi lại cửa khu nhà lầu, không yên tâm, sau đó lại chạy lên lầu, lấy con dao phay từ trong ngăn kéo tủ bếp. Cảm thấy dao phay quá lớn dễ làm người khác chú ý, nên cậu lại cầm theo dao dưa hấu, cho vào trong bao dắt bên người.
Sợ đối phương lại dối trá quanh co không trả tiền, lúc ra ngoài nói chuyện làm ăn bản thân phải cứng rắn hung dữ mạnh mẽ hơn.
Mạnh Tiểu Bắc đi trên đường gần khu tháp chuông Tây An, đội mũ đeo kính râm, mặc quần soóc với dép lê, ngón tay kẹp nửa điếu thuốc. Trên vai cậu đeo một cái túi, bên hông giắt một con dao dưa hấu.
Nhiều năm sau, dù Mạnh Tiểu Bắc đã là tay lõi đời trong nghề rồi nhưng khi gặp mặt bàn chuyện làm ăn, cậu vẫn ăn mặc lôi thôi lếch thếch như vậy. Đó đã trở thành phong cách riêng của cậu.
Đây là lần đầu tiên cậu đi đòi tiền “thu nợ”.
Một tay trả tiền, một tay nhận hàng.
Bên nhà xuất bản và biên tập đã duyệt trước phân cảnh gốc và bản thảo, lần này tỉ mỉ kiểm tra, đếm tranh được đi nét chỉnh sửa, gật đầu: “Tuyệt, quá tuyệt! Chúng tôi ngay lập tức sẽ sắp chữ dàn trang, in ấn, tranh thủ bắt kịp thời cơ, nhân đợt vừa mới khai giảng sẽ tung ra thị trường ở khắp các quầy sách!”
“Nếu bán chạy, chúng ta sẽ tiếp tục hợp tác. Nếu bán chậm, có lẽ sẽ không có tập thứ hai.”
Mạnh Tiểu Bắc thu được một bọc tiền được gói bằng giấy gói hàng loại dày, tập tiền mười đồng.
Lúc đếm tiền Mạnh Tiểu Bắc bặm môi, thở mạnh giữ bình tĩnh. Thật sự khi ngón tay cậu vừa chạm tới nếp sần hoa văn đặc biệt trên tờ tiền có giá trị lớn thì bắt đầu run lên, cậu nào đã từng chạm vào số tiền lớn như vậy đâu, suýt nữa đánh rơi con dao nhét trong túi dắt ở thắt lưng xuống đất…
Mãi cho đến khi đi ra, đứng dưới ánh mặt trời, Mạnh Tiểu Bắc ngây ngẩn bần thần sải bước trên đường, nghe thấy tiếng đồng hồ vang lên từ đằng xa vọng tới, từng tiếng đanh rền giòn giã, nhìn thấy ráng chiều cùng đàn quạ dạo chơi nơi xa xăm. Phía chân trời được nhuộm thành màu đỏ tươi rạng ngời, giống như ráng đỏ trên triền núi khi cậu sinh ở Tây Câu năm đó.
Mạnh Tiểu Bắc nắm chặt bọc tiền bên hông, tay khác chạm tới con dao dưa hấu bọc trong túi, không ngừng cười hềnh hệch!
Cậu đột nhiên dừng bước, chạy tới quán đồ ăn bên đường muốn gọi điện thoại, cuối cùng gọi tới máy nhắn tin của Thiếu Đường rồi nhưng chưa được đáp lại, đợi trong bốt điện thoại công cộng mười phút vẫn không đợi được. Mạnh Tiểu Bắc thật sự quá kích động, không thể kiềm chế, ở cửa quầy bán đồ ăn vặt giống như kẻ điên đi tới đi lui, cuối cùng mua một kẹo quan đông (136) thật dài ngậm trong miệng, mới cảm thấy thỏa mãn rời đi.
Cậu kiếm được tiền rồi.
Năm trăm đồng là số tiền lớn cỡ nào cơ chứ, cậu đếm tiền tới những mười phút, chưa từng thấy tập tiền mười đồng nào dày như vậy, giống như hồi bé cùng cha nuôi đánh bài, ra tay cực dữ, thoáng cái đã tóm được hết chủ, nhiều chủ quá cười đến mức choáng váng, nắm không chắc!
136. Kẹo quan đông: Kẹo làm từ đường quan đông – từ mạch nha và gạo, kẹo kéo dài quấn vào một chiếc que.
Cậu biết tiền lương, tiền trợ cấp, tiền thưởng mỗi tháng của lớp công nhân lão thành đầu tiên ở tập đoàn Thiểm Khí như cha cậu tất cả cộng lại là khoảng 140 đồng, năm đó tiền lương của công nhân công nghiệp nặng trong nhà máy khí tài quân sự trực thuộc quân đội đã rất cao rồi. Mẹ cậu trực ban trong phòng trực điện thoại, tiền lương chỉ bằng nửa cha. So sánh ra thì thấy, công nhân sản xuất chế tạo lương rất thấp, mỗi tháng nhân viên cửa hàng bách hóa chỉ kiếm được tầm 100 đồng, mỗi tháng công nhân viên chức cục thực phẩm khu cậu lương được 85 đồng. Thời đại ấy minh tinh trên ti vi kiếm cũng không được nhiều lắm, trên báo chí có thống kê, mấy diễn viên chính trong phim “Hồng Lâu Mộng”, mỗi một tập phim mới kiếm được có 60 đồng.
Năm trăm đồng tiền thù lao vẽ tranh, đây chính là khoản tiền “khổng lồ” đầu tiên mà Mạnh Tiểu Bắc dùng chính hai bàn tay mình kiếm được, hay chính là thùng vàng đầu tiên trong cuộc đời cậu.
Trong kỳ nghỉ hè, Mạnh Tiểu Bắc cũng tìm được việc làm thêm. Chẳng mấy chốc cậu sẽ vào lớp 12, đáng ra phải tập trung học hành trên trường rồi học thêm ở Học viện Mỹ thuật Tây An, không nên nhận việc làm thêm, song lần này người tìm tới cậu lại là trưởng ban giáo vụ khối cậu.
Trưởng ban giáo vụ tìm Tiểu Bắc nói chuyện riêng, cực kỳ khách sáo, khăng khăng tặng cho cậu một đôi bút sắt ngòi vàng, nói họ hàng của mình làm việc ở nhà xuất bản nào đó ở Tây An, phụ trách việc xuất bản ấn phẩm thiếu nhi, đã xem tác phẩm của Tiểu Bắc, rất mến mộ tán thưởng tài năng của cậu, muốn mời cậu vẽ cả một bộ truyện để xuất bản!
Sau cải cách mở cửa, các đơn vị làm ăn sôi nổi khí thế đều bởi mục đích kiếm tiền, tìm con đường phát tài cho mình.
Lần này Mạnh Tiểu Bắc đã khôn ngoan hơn nhiều. Trong điện thoại, cậu nói rõ ràng với đối phương, lĩnh vực ngành nghề của chúng ta đều phải ký hợp đồng. Bên ông ký hợp đồng với tôi, vẽ một tập trả tôi bao nhiêu tiền? Tiền trao cháo múc, giao tiền thì giao tranh.
Đối phương nói, cậu Mạnh, cậu muốn gặp nhau nói chuyện ở đâu? Cậu chọn địa điểm đi.
Mạnh Tiểu Bắc không chớp mắt nói, hai bên đều là người nơi đây, đồng hương cả, hay là như vầy, đến nhà hàng lão Lưu ăn vụn bánh mì chan canh thịt cừu đi!
Mọi người ngồi quây quanh một cái bàn, gọi vài bát canh thịt cừu. Lần này Mạnh Tiểu Bắc bẻ bánh mì rất chậm, cẩn thận tỉ mỉ sao cho mỗi mẩu bánh mì đều chằn chặn, từng câu từng câu hỏi đều đã suy nghĩ chán chê kỹ càng.
Bên xuất bản nói, bộ truyện xuất bản này chúng tôi không mua bản quyền từ công ty Mỹ.
Mạnh Tiểu Bắc hơi mù mờ, không mua bản quyền tức là sao?
Bên xuất bản giải thích, chúng tôi cũng muốn mua bản quyền, nhưng cấp trên nói hiện giờ hoạt hình và truyện tranh cùng các tác phẩm văn hóa, giải trí của Mỹ nhập vào Trung Quốc đang rơi vào thế bí, xét duyệt vô cùng chặt. Lúc này, Transformers đã đụng vào nòng súng rồi, bị “Nhật báo Nhân dân” điểm mặt chỉ tên! Kiểm tra không qua thì không được duyệt, bởi vậy tôi nói nhỏ cho cậu biết, trong nước chúng ta thật ra… Mấy nhãn hiệu đồ chơi và tranh sách nhập về đây hoàn toàn chẳng có cái nào là bản gốc của Mỹ, đều là đồ lậu hàng nhái từ miền Nam nhập qua. Bộ truyện này của chúng ta, lấy sườn ý tưởng của người Mỹ, biên soạn lại nội dung cho mới mẻ hơn, tranh cậu vẽ, cái ngành này ai ai cũng làm vậy hết!
Mạnh Tiểu Bắc cúi đầu nghĩ rất lâu, bên ông nghĩ tranh tôi vẽ đủ tư cách xuất bản không?
Bên xuất bản phóng khoáng nói, đủ chứ! Chúng tôi đã dùng cái sàng lọc tỉ mỉ hết một lượt toàn thành phố Tây An này rồi, cậu chính là người vẽ tốt nhất, còn tốt hơn cả bản gốc.
Loại truyện tranh này cực có thị trường, lúc xuất bản nhất định sẽ nổi như cồn!
Một bộ truyện tranh dài kỳ “Anh hùng ngân hà Autobot”, Mạnh Tiểu Bắc tự biên soạn từ 3 vạn chữ của kịch bản gốc, xây dựng lại, vạch kế hoạch vẽ thành 5 phần.
Phần thứ nhất chia làm 6 tập mỏng mỏng, Mạnh Tiểu Bắc vừa vẽ vừa sửa cả một mùa hè. Cậu cũng không sợ ảnh hưởng tới chuyện học bổ sung vào hè, ban ngày cậu lên lớp, buổi tối vẽ tranh. Chính bản thân cậu hiểu rõ thành tích của mình nhất, sở trường, năng lực của cậu không dành cho những chuyện như thi cử. Cậu có học thế nào đi nữa cũng không thể đuổi kịp mấy thành phần trâu bò thi đâu đỗ đó trong khối. Trong đầu cậu, ngập ngụa các đường nét, màu sắc chấm phá, bề mặt, tạo hình, đánh bóng, sắc độ, tỉ lệ phác họa, rồi cả tạo hình nhân vật truyện tranh. Cậu không đủ giỏi để xử lý hết thảy tư duy trừu tượng, logic, số liệu của bán cầu não trái, cậu cảm thấy bản thân lớn lên trở thành kẻ “nửa người” (135)… Tại sao thi đại học không thi phác họa, ký họa và màu nước cơ chứ!
135. Nửa người ý là Mạnh Tiểu Bắc chỉ mạnh về bán cầu não phải, yếu về bán cầu não trái.
Lúc ký kết hợp đồng tính tiền công, bên xuất bản trả đứt cho cậu, vẽ một quyển mỏng 80 đồng, 6 quyển mỏng, trả tròn cho cậu là 500 đồng.
Trong đầu Mạnh Tiểu Bắc lặng lẽ vỡ tung thành những tia lửa chói lòa rực rỡ. Ánh lửa trước mắt cậu từ từ vỡ ra, thổi nhẹ một chút thì bừng nở như những ánh sao lộng lẫy chói sáng cả bầu trời… Đôi mắt cậu lấp lánh tia sáng phấn khích khó tin, 500?!
Trước đó Mạnh Tiểu Bắc đã ngầm tính toán xem xét tiềm năng tác phẩm của mình trong thị trường đến đâu, nghiêm túc cẩn thận nghiên cứu.
Khi ấy cậu đã tính thế này: Trường cậu có 1200 học sinh, nếu như 1/10 số học sinh đó mua tác phẩm của cậu, tức là 120 bộ. Có bốn, năm trường học xung quanh biết tới tên tuổi của Mạnh Tiểu Bắc, nếu như sau rốt tác phẩm của cậu có thể bán được 500 – 600 bản, thì đó chính là thành tích mà trước đây cậu không hề dám nghĩ tới.
Giờ đây Mạnh Tiểu Bắc bận rộn đến mức không có thời gian gọi điện lại cho cha nhỏ.
Bình thường lúc Tiểu Bắc học hành, sách vở toàn bộ đều để trên giường, bàn học của cậu trở thành bàn vẽ, trên bàn bày ra mười mấy ống đựng các ngòi bút máy khác nhau, còn lọ mực và màu trắng để sửa chữa, thước kẻ, compa, eke, băng dán, dao rọc giấy. Góc bàn và dưới đất là từng xấp từng xấp phân khung truyện tranh, bản thảo, tranh gốc, tranh đi nét… Mạnh Tiểu Kinh vừa vào phòng đã giẫm lên giấy vệ sinh trên đất, đế giày còn dính giấy vo tròn, bởi vì nền nhà nửa căn phòng bị Mạnh Tiểu Bắc ném toàn là giấy vệ sinh và khăn cũ dính mực đen của bút máy! Bước vào giai đoạn tập trung điên cuồng làm việc, trong đầu chẳng còn bất kỳ chuyện gì khác.
Mạnh Tiểu Bắc quay lưng lại với thằng em, nói một câu: “Tối nay tao phải vẽ xong quyển ba, nên có thể sẽ thức khuya, mày đi ngủ trước đi, tao bật đèn nhỏ.”
Mạnh Tiểu Kinh thay một cái quần chín phân thời thượng gọn gàng, mặc áo phông mới, mở cửa tủ quần áo, lặng im soi gương, dán sát lại gương nhìn mắt với lông mày mình, để xem hai mí có bị bóng do đổ dầu hay không.
Mạnh Tiểu Kinh nói: “À… Em… Tối nay ra ngoài một lát, chắc muộn mới về, anh cứ vẽ đi.”
Mạnh Tiểu Kinh xuống lầu, Mạnh Tiểu Bắc chưa kịp buông hai cái bút máy trên tay xuống, sải bước ra cửa sổ rướn cổ hóng hớt ngó xuống. Tiểu Bắc nhìn thấy một chiếc xe con màu đen từ dưới lầu khu tập thể bọn họ chầm chậm đi ra cửa.
Mạnh Tiểu Bắc nghe nói khi ấy Mạnh Tiểu Kinh có quen con gái lãnh đạo của đài truyền hình bọn họ, chắc hai đứa đang hẹn hò đây mà. Cô bé kia rất xinh đẹp, mặc váy liền bó sát, đi giày cao gót, đeo túi xách màu xanh biếc.
…
Buổi tối máy nhắn tin ở trên bàn reo lên, Mạnh Tiểu Bắc cầm hai cái bút máy trong tay thay phiên dùng, cẳng tay đeo bao, dưới ánh đèn chăm chú tập trung, hai mắt mảnh dài chuyên chú. Vết chai ngón trỏ ngón giữa của cậu đỏ bừng, dùng giấy vệ sinh thấm hết mực thừa của ngòi bút, lòng bàn tay dứt khoát bấm tắt máy nhắn tin.
Hai mắt Mạnh Tiểu Bắc khô rát đỏ quạch.
Hai mắt cậu vốn dĩ cũng chẳng to gì, khô rang sưng phù mí trên, càng sưng mắt càng nhỏ!
Từ mỗi ngày một cuộc điện thoại biến thành cuối tuần gọi một lần.
Tháng năm, Thiếu Đường được cử đi Nội Mông một chuyến, tháng tám lại đi Bắc Thượng Thẩm Dương, đi đến nhà máy chế tạo ô tô ở Thẩm Dương đặt hàng. Những năm 80, thị trường kinh tế náo nhiệt sôi động hấp dẫn, không chỉ tác động đến những ông chủ, cá thể trong chính quyền nhà nước và những người có tư tưởng tân tiến, mà còn có dân nhà binh. Khắp nơi, quân đội bắt đầu tự mở nhà máy xí nghiệp, lớn thì cỡ quân khu, nhỏ thì cỡ một trung đoàn cảnh sát vũ trang, nơi nơi đều kinh doanh buôn bán kiếm tiền sôi nổi như ong vỡ tổ, bù đắp những tổn thất từ chi phí quân sự bị cắt giảm bên trong. Bộ phận hậu cần cảnh sát vũ trang của Thiếu Đường ở Bắc Kinh cũng được quân đội đầu tư bỏ vốn mở khách sạn, chuỗi nhà hàng, ở Kiến Quốc Môn xây dựng văn phòng cao tầng cho thuê, còn vài cửa hàng và đại lý xe con, xe Jeep, người thì tạo mối quan hệ người gom tiền.
Thiếu Đường đi công tác vẫn còn nhớ thương gọi điện thoại cho Mạnh Tiểu Bắc, nói mùa hè ở Đông Bắc rất mát mẻ, buổi tối ở bên đường ăn cơm, uống bia cũng coi như một loại hưởng thụ, lần sau đưa bảo bối đến đây uống bia.
Mạnh Tiểu Bắc nói: “Cha nuôi, giờ cha cũng giống người làm ăn rồi đó!”
Thiếu Đường bảo: “Giờ ai ai cũng muốn buôn bán làm ăn, nhưng chưa hẳn có đủ bản lĩnh để làm thương nhân.”
Trong điện thoại Thiếu Đường nửa đùa nửa thật: “Con trai, bây yên tâm, an tâm mà thi, liều lĩnh xông pha, không thành công còn có cha ở sau lưng chống đỡ, gánh vác cho bây… Đại học không nhận bây, cha nhận bây! Đừng áp lực, hiểu không.”
Mạnh Tiểu Bắc: “… Vâng, con biết.”
Chỉ cần nghe thấy giọng nói trầm thấp gợi cảm của cha nhỏ trong điện thoại, trong đầu Mạnh Tiểu Bắc đã ngay tức khắc hiện lên khuôn mặt tươi cười dịu dàng của đối phương.
Thiếu Đường cũng đang chạy ngược chạy xuôi cố gắng kiếm tiền mua nhà lớn, chứ không dãi nắng dầm mưa, bôn ba gió sương vì cái gì? Có những lời Thiếu Đường sẽ không nói ra, anh không muốn lần tới khi Mạnh Tiểu Bắc quay lại Bắc Kinh, giữa thành phố Bắc Kinh rộng lớn mà đôi bên không tìm nổi một cái giường để ngủ cùng nhau.
Người yêu xa cách nhau chính là vậy đấy, có những lúc khó có thể nắm bắt, hiểu được sự thay đổi phức tạp trong suy nghĩ của đối phương, xa cách nhau càng lâu, đôi bên ngỡ như những kẻ câm chẳng biết nói gì với nhau. Trước đây khi không ở bên nhau còn viết thư, giờ thư cũng không viết, tay cầm điện thoại vậy mà lạnh nhạt lặng thinh, nỗi nhớ nhung khiến trái tim đau đớn xót xa giăng tràn phủ đầy trong ống nghe.
Lạnh nhạt không phải bởi không tương tư thương nhớ, mà ngược lại bởi vì đôi bên đều bận rộn, đôi khi sẽ gắng hết sức để không nhớ tới đối phương. Bởi chỉ cần nhớ tới thôi sẽ khó lòng kiềm chế cảm xúc cô đơn hiu quạnh cùng khát vọng tha thiết cháy bỏng, thế nên gắng sức không nhớ đến.
Mấy ngày nay Thiếu Đường nhắn vài lần, ba bốn tin nhắn báo với bảo bối của mình lộ trình công tác, tới lúc sắp rời khách sạn, Mạnh Tiểu Bắc mới hẹn xong giờ nhận điện thoại của Thiếu Đường sau chuyến đi dài.
Giọng nói của Thiếu Đường ở đầu dây bên kia toát lên vẻ phong trần mệt mỏi sau chuyến bôn ba vất vả, trong hơi thở nghe cả ra mùi thuốc lá nồng đượm, chất chứa nỗi ưu sầu và cảm xúc mãnh liệt đè nén tận sâu. Thiếu Đường nói giọng khàn khàn trầm thấp: “Bắc Bắc.”
Mạnh Tiểu Bắc đáp: “Đại Bảo Bảo!”
Giọng nói Thiếu Đường nhuốm lửa: “Bây làm sao vậy? Sao không đợi điện thoại của cha?”
Mạnh Tiểu Bắc cau mày giải thích: “Mấy ngày nay con thực sự quá bận, chạy bản thảo, cuối tuần phải nộp tranh rồi, vẽ xong quyển cuối cùng là hoàn thành công việc trong kỳ nghỉ hè!”
Thiếu Đường: “Đã nói rõ là đợt bây nghỉ hè cha tới thăm bây, thế mà bây chẳng hề nói gì với cha về chuyện này?”
Mạnh Tiểu Bắc: “Con đang tính nói, gần đây bận vẽ tranh, đợi tới lúc con nộp tranh xong việc cha tới đây ngay nhé!”
Thiếu Đường ngang ngược hỏi vặn: “Vẽ tranh hả… Vẽ tranh quan trọng hay cha quan trọng?!”
Mạnh Tiểu Bắc ra sức bóp xoa bóp ống nghe, tưởng tượng đó là đầu Thiếu Đường, cười nói: “Thiếu Đường… Cha nhỏ… Cha mãi mãi quan trọng nhất, cha đừng có ghen tị mà!”
Đàn ông trưởng thành cũng có lúc làm nũng, hơn nữa tính tình còn nóng nảy dữ dội hơn, Thiếu Đường bực bội thốt lên: “Giờ bây ở bên ngoài đủ lông đủ cánh rồi, bây còn là người của cha nữa không?”
Mạnh Tiểu Bắc chợt nghiêm túc lại hẳn, trịnh trọng nói: “Là người của cha. Con giữ thân xử nam này cho cha mười bảy năm rồi đó.”
Thiếu Đường càng ngày càng lo lắng, bởi vì sớm muộn cũng đến một ngày Mạnh Tiểu Bắc sẽ trưởng thành cứng cáp thoát khỏi bóng râm che chở là anh. Anh ích kỷ đến nỗi thậm chí không muốn Tiểu Bắc của mình lớn khôn trưởng hành, rời tổ bay xa.
Mạnh Tiểu Bắc tự hào nói: “Cha nuôi, giờ con cũng là một người làm ăn rồi đó, bản thân con chính là ông chủ, con bán tranh cho bên nhà xuất bản kiếm tiền.”
Thiếu Đường nhíu mi: “Bây cuống cuồng muốn kiếm tiền như vậy tính làm gì, bây muốn tìm ai?”
Mạnh Tiểu Bắc nói: “Con chẳng tìm ai, con nuôi cha.”
Thiếu Đường: “… Ai nuôi ai?”
Mạnh Tiểu Bắc lặp lại ba chữ: “Con nuôi cha.”
Mạnh Tiểu Bắc đã nghĩ rất kỹ rồi, phân tích giảng giải từng câu từng câu trong điện thoại: “Cha ruột của con chỉ thuộc về con một nửa thôi, một nửa còn lại của Mạnh Tiểu Kinh… Thực ra hơn một nửa còn lại đều thuộc về Mạnh Tiểu Kinh rồi. Có lẽ cả đời này con không thể dựa vào cha ruột, tiêu tiền của cha ruột, con nào mặt dày tới thế!”
“Còn cha, Thiếu Đường, cha là cha nuôi của con, cha cũng không phải họ hàng của con, vậy mà cha đã nuôi con mười năm, con cũng kiếm bộn rồi. Làm người không thể quá tham lam, có đào mỏ cũng không thể đào rỗng cả mỏ, con không thể ăn tiêu của cha cả đời này, bắt cha phải nuôi một kẻ vô tích sự bỏ đi như con, coi con như một cô vợ nhỏ.”
Thiếu Đường: “… Ông đây cũng không để tâm bây là kẻ vô tích sự hay không, vợ nhỏ.”
Mạnh Tiểu Bắc mạnh mẽ dữ dội nói: “Nhưng mà con để ý! Ai muốn làm kẻ vô tích sự cơ chứ?!… Cha lớn hơn con, sau này cha cũng sẽ già đi, con là một người đàn ông, nếu con không thể tự lập nuôi gia đình thì còn có thể làm được gì? Tương lai cha rời bộ đội nghỉ hưu, trong trại an dưỡng Mật Vân, Bắc Đới Hà lại tăng thêm một cán bộ lão thành là cha. Con không thể để cha phải như vậy, Đại Bảo Bảo cha yên tâm, sau mười tám tuổi, tiền con kiếm chính là để nuôi cha, chăm sóc yêu thương cha, mua nhà cho cha ở.”
Bên kia điện thoại, “Đại Bảo Bảo” của Mạnh Tiểu Bắc im lìm một lúc rất lâu không lên tiếng, tiếng thở nặng nề thoát ra từ lồng ngực, rất lâu mới có thể “thấm” được hết những lời nói này, bởi anh không hề chuẩn bị tâm lý Mạnh Tiểu Bắc lại nói như vậy.
…
Ngày hôm giao bản thảo chấm dứt hợp đồng lấy tiền, Mạnh Tiểu Bắc suy đi tính lại, không nói với cha mẹ, cũng không gọi điện kêu mấy anh em trong trường, đơn thương độc mã một mình đến nơi hẹn.
Cậu thu xếp gói ghém hơn một nghìn trang truyện tranh vào túi, buộc cẩn thận, cầm một cái túi lớn sọc caro xanh đỏ như lúc lên xe lửa vậy. Trước khi đi cậu đi qua đi lại cửa khu nhà lầu, không yên tâm, sau đó lại chạy lên lầu, lấy con dao phay từ trong ngăn kéo tủ bếp. Cảm thấy dao phay quá lớn dễ làm người khác chú ý, nên cậu lại cầm theo dao dưa hấu, cho vào trong bao dắt bên người.
Sợ đối phương lại dối trá quanh co không trả tiền, lúc ra ngoài nói chuyện làm ăn bản thân phải cứng rắn hung dữ mạnh mẽ hơn.
Mạnh Tiểu Bắc đi trên đường gần khu tháp chuông Tây An, đội mũ đeo kính râm, mặc quần soóc với dép lê, ngón tay kẹp nửa điếu thuốc. Trên vai cậu đeo một cái túi, bên hông giắt một con dao dưa hấu.
Nhiều năm sau, dù Mạnh Tiểu Bắc đã là tay lõi đời trong nghề rồi nhưng khi gặp mặt bàn chuyện làm ăn, cậu vẫn ăn mặc lôi thôi lếch thếch như vậy. Đó đã trở thành phong cách riêng của cậu.
Đây là lần đầu tiên cậu đi đòi tiền “thu nợ”.
Một tay trả tiền, một tay nhận hàng.
Bên nhà xuất bản và biên tập đã duyệt trước phân cảnh gốc và bản thảo, lần này tỉ mỉ kiểm tra, đếm tranh được đi nét chỉnh sửa, gật đầu: “Tuyệt, quá tuyệt! Chúng tôi ngay lập tức sẽ sắp chữ dàn trang, in ấn, tranh thủ bắt kịp thời cơ, nhân đợt vừa mới khai giảng sẽ tung ra thị trường ở khắp các quầy sách!”
“Nếu bán chạy, chúng ta sẽ tiếp tục hợp tác. Nếu bán chậm, có lẽ sẽ không có tập thứ hai.”
Mạnh Tiểu Bắc thu được một bọc tiền được gói bằng giấy gói hàng loại dày, tập tiền mười đồng.
Lúc đếm tiền Mạnh Tiểu Bắc bặm môi, thở mạnh giữ bình tĩnh. Thật sự khi ngón tay cậu vừa chạm tới nếp sần hoa văn đặc biệt trên tờ tiền có giá trị lớn thì bắt đầu run lên, cậu nào đã từng chạm vào số tiền lớn như vậy đâu, suýt nữa đánh rơi con dao nhét trong túi dắt ở thắt lưng xuống đất…
Mãi cho đến khi đi ra, đứng dưới ánh mặt trời, Mạnh Tiểu Bắc ngây ngẩn bần thần sải bước trên đường, nghe thấy tiếng đồng hồ vang lên từ đằng xa vọng tới, từng tiếng đanh rền giòn giã, nhìn thấy ráng chiều cùng đàn quạ dạo chơi nơi xa xăm. Phía chân trời được nhuộm thành màu đỏ tươi rạng ngời, giống như ráng đỏ trên triền núi khi cậu sinh ở Tây Câu năm đó.
Mạnh Tiểu Bắc nắm chặt bọc tiền bên hông, tay khác chạm tới con dao dưa hấu bọc trong túi, không ngừng cười hềnh hệch!
Cậu đột nhiên dừng bước, chạy tới quán đồ ăn bên đường muốn gọi điện thoại, cuối cùng gọi tới máy nhắn tin của Thiếu Đường rồi nhưng chưa được đáp lại, đợi trong bốt điện thoại công cộng mười phút vẫn không đợi được. Mạnh Tiểu Bắc thật sự quá kích động, không thể kiềm chế, ở cửa quầy bán đồ ăn vặt giống như kẻ điên đi tới đi lui, cuối cùng mua một kẹo quan đông (136) thật dài ngậm trong miệng, mới cảm thấy thỏa mãn rời đi.
Cậu kiếm được tiền rồi.
Năm trăm đồng là số tiền lớn cỡ nào cơ chứ, cậu đếm tiền tới những mười phút, chưa từng thấy tập tiền mười đồng nào dày như vậy, giống như hồi bé cùng cha nuôi đánh bài, ra tay cực dữ, thoáng cái đã tóm được hết chủ, nhiều chủ quá cười đến mức choáng váng, nắm không chắc!
136. Kẹo quan đông: Kẹo làm từ đường quan đông – từ mạch nha và gạo, kẹo kéo dài quấn vào một chiếc que.
Cậu biết tiền lương, tiền trợ cấp, tiền thưởng mỗi tháng của lớp công nhân lão thành đầu tiên ở tập đoàn Thiểm Khí như cha cậu tất cả cộng lại là khoảng 140 đồng, năm đó tiền lương của công nhân công nghiệp nặng trong nhà máy khí tài quân sự trực thuộc quân đội đã rất cao rồi. Mẹ cậu trực ban trong phòng trực điện thoại, tiền lương chỉ bằng nửa cha. So sánh ra thì thấy, công nhân sản xuất chế tạo lương rất thấp, mỗi tháng nhân viên cửa hàng bách hóa chỉ kiếm được tầm 100 đồng, mỗi tháng công nhân viên chức cục thực phẩm khu cậu lương được 85 đồng. Thời đại ấy minh tinh trên ti vi kiếm cũng không được nhiều lắm, trên báo chí có thống kê, mấy diễn viên chính trong phim “Hồng Lâu Mộng”, mỗi một tập phim mới kiếm được có 60 đồng.
Năm trăm đồng tiền thù lao vẽ tranh, đây chính là khoản tiền “khổng lồ” đầu tiên mà Mạnh Tiểu Bắc dùng chính hai bàn tay mình kiếm được, hay chính là thùng vàng đầu tiên trong cuộc đời cậu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook