Mười Năm
Chương 51: Cấm kỵ Đông cung

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vì chuyện có vượt ranh giới với người xưa hay không mà ăn giấm, cái loại chuyện nhạt toẹt này lại chính là nỗi bận tâm lớn nhất trong lòng đàn ông. Mạnh Tiểu Bắc không có cơ hội cũng không có tư cách đòi lại mười mấy năm đó của cha nuôi, những năm tháng thanh xuân điên cuồng, ham muốn rừng rực cuộn trào ấy của Thiếu Đường cậu đã bỏ lỡ mất rồi. Khi bản thân cậu hẵng còn là một đứa trẻ ngây ngô, ngồi xổm trong khu tập thể đánh bài chơi bùn, má đỏ hây hây lấy tay áo lau nước mũi thì Thiếu Đường đã là một người đàn ông độc thân chạm tay có thể bỏng, gia thế cực khủng trong bộ đội Tây Câu.

Cậu lớn lên khỏe khoắn mạnh mẽ, đẹp trai ngời ngời, trái ngược với cha nhỏ đang dần già đi, năm tháng in hằn dấu vết, sự tương phản rõ ràng đến thế.

Mạnh Tiểu Bắc không chịu để yên, ngày hôm đó ở trong văn phòng đè riết Thiếu Đường vuốt ve vần vò thật lâu. Cậu điên cuồng si mê, chỉ muốn dùng ngón tay và răng in khắc trên toàn cơ thể đối phương dấu vết thuộc về bản thân, bù lại hơn mười năm đẹp đẽ đã mất đi ấy.

Thiếu Đường bị Tiểu Bắc hôn gáy và dọc đường sống lưng đằng sau, thản nhiên quay đầu, vặn cằm cậu qua hôn thật mạnh, thậm chí ghé vào tai cậu chỉ huy với giọng khàn khàn nhuốm lửa: “Bảo bối, tay mạnh nữa lên, cho cha cực khoái nào. ”

“Khoái cái gì mà khoái? Con không biết làm.” Mạnh Tiểu Bắc hà khí vào tai Thiếu Đường.

“Không biết?” Thiếu Đường nhếch miệng.

“Không biết, người đàn ông của bây sẽ dạy cho bây.”

Thiếu Đường đột ngột quay người, đùi quét một cái, nhanh gọn dứt khoát đè con nuôi ở bên cạnh bàn, suýt nữa lưng Tiểu Bắc đã đập lên tấm kính dày. Mạnh Tiểu Bắc ngửa ra sau nằm vội xuống, bên dưới nóng lên, của quý bị tóm lấy, ánh mắt thoắt mê man rối loạn. Tay Thiếu Đường rắn chắc mạnh mẽ, dữ dội cẩn thận bao trọn khiến Mạnh Tiểu Bắc run rẩy mất hồn. Đôi mắt Thiếu Đường đen láy chuyên chú, nháy mắt đã nghiền đè vuốt như vũ bão đến mức thần kinh Mạnh Tiểu Bắc rã rời mất sạch khả năng chống cự. Tay Thiếu Đường chậm lại, Tiểu Bắc thở khẽ từng hơi, Thiếu Đường lại tăng tốc, ngay lập tức Tiểu Bắc bắn đến mức loang loét nhớp nháp, cuối cùng suýt chút nữa đã tụt huyết áp, ngất trong tay đối phương…

Mạnh Tiểu Bắc dần nhận ra, từ lúc bước vào mối quan hệ này, chuyện trên giường đã vậy rồi. Thiếu Đường dung túng, ngấm ngầm đồng ý cho cậu thỏa thuê trêu chọc buông thả, muốn làm gì thì làm trên cơ thể mình, nhưng Thiếu Đường chính là người cầm tay lái, giữ phương hướng trong mối quan hệ của cả hai, lên hay xuống, tiến hay lùi đều do anh. Một khi ánh mắt Thiếu Đường biến nghiêm túc dữ dội, một hành động, một câu nói đều có thể khiến Mạnh Tiểu Bắc sùng bái tôn thờ, khiếp sợ choáng váng, càng nhớ lại càng thấy mê đắm. Đương nhiên, thỉnh thoảng Thiếu Đường tươi cười tuấn tú cũng rất gợi cảm, có thể làm cho cậu ngẩn ngơ cuồng điên.



Có một lần Thiếu Đường cùng cậu tình cờ đi qua một nhà tắm công cộng ở gần đường lớn phía Nam phành phố. Ở đó ngoài chỗ nam nữ tắm vòi sen, hoặc chỗ vòi hoa sen cho nam tắm thông nhau, còn có một bể tắm ngâm mình rất to, hai mươi mét vuông. Đàn bà phụ nữ không muốn tắm ở đây, vừa bẩn vừa phức tạp, trong này đều là đàn ông trung niên hoặc đã có tuổi rồi, ban ngày hoặc buổi tối tới đây ngâm mình.

Bản thân Thiếu Đường trần truồng đi vào, nhưng nhất định bắt Mạnh Tiểu Bắc mặc quần lót, không được để lộ chim nhỏ.

Có rất nhiều người ngồi bên bể tắm. Có một người đàn ông đặt chân lên vai người khác, vật bên dưới vô tư lộ ra đung đưa rũ xuống, người nọ đang cắt vết chai trên chân người kia. Còn có người đắp khăn mặt nóng hầm hập lên đầu, dựa vào bên cạnh bể tắm nhắm mắt nghỉ ngơi, im lìm như tượng. Mạnh Tiểu Bắc cũng nhìn thấy hai người đàn ông, mỗi người chiếm một bên bể nhìn nhau, ánh mắt khác thường, hình như vốn là không quen nhau. Một người trong đó từ từ bơi tới bên người còn lại, bể tắm tràn ngập hơi nước mù mịt trắng xóa, tầm nhìn nhòe nhoẹt, nói được phút chốc thì người trước người sau giống như một đôi vịt nối nhau bơi lên bờ, đi về phía phòng thay quần áo…

Bây giờ là nửa sau của thời đại 80, bầu không khí xã hội dần buông lỏng, mới trỗi dậy làn sóng tự do yêu đương, tình yêu vô tội, khắc sâu dấu ấn, làm rung chuyển thành phố này. Những con người lang thang cơ nhỡ trong quân khu Hải Điến, khu tập thể Tây Thành, trong ngõ nhỏ đường lớn nội thành, trường học bệnh viện khi đó… kìm nén đã hai mươi năm như một khối sắt thép rắn đanh đang dần dần nứt vỡ ra từng lớp từng lớp kinh hồn ghê rợn, hiện ra lõi bên trong, vô số phòng trào không ngừng nổi lên khắp mọi nơi.

Rạp chiếu phim bắt đầu công khai chiếu một loạt bộ phim tình yêu thanh xuân, hình ảnh nam nữ tán tỉnh hôn môi đường hoàng xuất hiện trong phim truyền hình trên màn hình, băng đĩa khiêu dâm Hồng Kông, in hình diễn viên mặc quần áo mỏng manh che đi thân thể mềm mại được bán tại cửa hàng băng đĩa, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy, trên tường ký túc xá sinh viên dán áp phích James Deans hút thuốc cưỡi mô tô (110)… Giờ chính là thời đại hoàng kim của phong trào tự do thân thể, tự do tư tưởng. Thế nhưng dẫu như vậy, chuyện tình yêu đồng tính vĩnh viễn là điều kiêng kỵ không được người thường thừa nhận, là bí mật được chôn vùi nơi xó xỉnh tăm tối nhất của thành phố.

Công viên, nhà vệ sinh, buồng tắm.

Đây mới là khu vực thuộc về đám người đó.

110. James Deans (ngôi sao điện ảnh huyền thoại người Mỹ) hút thuốc cưỡi mô tô: 

James-Dean 3

James-Dean 1

Từ đầu đến cuối Thiếu Đường đều theo sát Tiểu Bắc không rời, kề khít cậu ngâm mình tắm rửa, ánh mắt thản nhiên liếc qua đám người xung quanh. Giữa chừng có người đi tới, chọc chọc ngón tay vào sau bả vai Thiếu Đường, bắt chuyện. Vẻ mặt Thiếu Đường lạnh tanh, dửng dưng, ý tứ rõ ràng: ông đây có người rồi, chớ phiền.

Thiếu Đường đưa Mạnh Tiểu Bắc đi một lần, sau đó không bao giờ đi nữa, dặn Mạnh Tiểu Bắc: “Sau này không được một mình chạy đến mấy chỗ kiểu đó chơi.”

Mạnh Tiểu Bắc hỏi: “Bọn họ đều là… loại người như chúng ta?”

Thiếu Đường nhìn Mạnh Tiểu Bắc, cẩn thận sửa lại cho đúng: “Chúng ta khác bọn họ, bây không phải là “loại người đó”, bây cũng đừng lún chân vào cái vòng luẩn quẩn hỗn loạn đó. Lớn lên rồi bây sẽ hiểu, chớ có làm bừa, hiểu chưa?”



Gần đây trong trường của Mạnh Tiểu Bắc xuất hiện một tên “thích cởi truồng”, là nam, ngày đông lạnh lẽo mặc áo bành tô to đột nhiên chạy tới, trước mặt mọi người bỗng dưng mở phanh áo ra, bên trong cơ thể trần như nhộng. Đám con trai hô to: “Tóm lấy thằng dâm dê”, “Đánh nó đánh nó!”. Hai người bảo vệ ở cổng trường vác gậy gộc chạy tới, đúng lúc đó Mạnh Tiểu Bắc và Kỳ Lượng nhìn thấy, cũng vung cặp sách chạy qua giúp đánh người, đánh tên dâm dê… Sau tên đó chạy mất, nếu bị bắt được thể nào cũng bị vặn tay giải tới đồn công an, không chừng sẽ bị kết tội lưu manh.

Ở rất nhiều nhà vệ sinh nam, không chỉ một lần Mạnh Tiểu Bắc nhìn thấy kiểu ám chỉ mập mờ kiểu đó, thậm chí còn dùng chì than, cục than vẽ lên trên góc tường rồi tè lên bức vẽ khiêu dâm đó. Trong Bắc Kinh, nơi dân cư đông đúc có vài nhà vệ sinh công cộng, sau khi màn đêm buông xuống lúc khuya khoắt, chính là địa điểm để mọi người làm những chuyện “chim chuột” mà ai-cũng-biết-là-gì-đấy. Tất cả đều nảy sinh, diễn ra trong bóng tối, phản chiếu thứ ánh sáng tăm tối mịt mờ hoàn toàn tương phản với bộ mặt tươi sáng của xã hội…

Có lúc Mạnh Tiểu Bắc cũng tò mò, băn khoăn do dự, ưu tư, xao động bất an, cảm thấy thiếu an toàn. Con trai mười mấy tuổi chưa từng trải, ở sâu trong nội tâm nảy sinh sự tự ý thức với tính hướng bản thân, mê mang vô định về con đường tương lai phía trước, không định vị được chính bản thân mình. Cậu rất tường tỏ rằng, bản thân khác với đa phần mọi người trong xã hội, thậm chí cậu cũng không giống với “bọn họ”. Cậu không chìm vào trong vòng luẩn quẩn không thể nhìn thấy ánh sáng đó, cậu sẽ không thường xuyên thay đổi bạn tình, cậu chỉ có một mình người yêu là Thiếu Đường, nhưng người cậu thích suy cho cùng vẫn là đàn ông.

Có lần Kỳ Lượng lặng lẽ nói với Tiểu Bắc: “Tiêu Dật có bạn trai.”

Mạnh Tiểu Bắc hỏi: “Làm sao mày biết?”

Kỳ Lượng nói: “Hai ngày liên tiếp lúc tan học về nhà, từ đằng sau tao nhìn thấy ông ta, ông ta đạp xe song song với một người đàn ông đến giao lộ cầu Đông Đại thì rẽ sang hướng khác, chính là hướng về nhà ông ta.”

Mạnh Tiểu Bắc không quan tâm lắm tới chuyện này, nói: “Thầy ấy đạp xe với một người đàn ông mà mày đã nói là bạn trai, tao với mày ôm ấp cả ngày ngủ say trên giường đó.”

Kỳ Lượng nói chắc nịch: “Chắc chắn đó, tao thấy ánh mắt ông ta bất thường, người đàn ông đó hình như là thầy giáo trường học cạnh trường mình!”

“Mẹ nó, không ngờ ông ta gặp người nào thích người đó, đúng là dễ dãi bừa bãi.”

“Trước đó ông ta nhìn thấy hai chúng ta, cũng là kiểu ánh mắt mênh mang sục sôi bỗng nhiên hạnh phúc ngập tràn đó… Ấy thế mà nhoắng cái đã đi với người khác rồi!”

Kỳ Lượng khẽ nói, vẻ mặt khó chịu.

Mạnh Tiểu Bắc nheo mắt: “Sao tao nghe như là… giọng điệu vương vấn không thôi tình cũ khó quên vậy hử?”

Kỳ Lượng cứng mặt, giận dữ nói: “Tình cũ khó quên cái con khỉ!”

Mạnh Tiểu Bắc kinh ngạc kêu lên: “Nếu mày thật sự thích thầy Tiêu thì nhanh nhanh chóng chóng mà thổ lộ với thầy đi! Tao với cha nhỏ ủng hộ hai người hai tay hai chân, tao thay cha nhỏ ủng hộ mày luôn!”



Trong kỳ nghỉ đông, có một lần Mạnh Tiểu Bắc không thể kìm được sự tò mò mãnh liệt, cậu và Kỳ Lượng cùng lén lút tới công viên Đông Đơn.

Đây là công viên nằm giữa đường phố, cùng loại với công viên Hồng Lãnh Cân ở Bát Lý Trang bọn cậu, không thu vé vào cửa, trong công viên bình thường không có ai quản lý, cây cối bụi cỏ thấp thoáng. Từ chỗ thầy Tiêu, Kỳ Lượng nghe ngóng, biết được nơi này chính là địa điểm tụ tập gặp gỡ tìm bạn của “loại người đó” trong nửa Bắc Kinh.

Mạnh Tiểu Bắc vặn hỏi, sao Tiêu Dật lại nói chuyện này với mày?!

Kỳ Lượng dửng dưng như không, tao cứ hỏi ông ta thôi, bình thường các thầy đi chỗ nào chơi, em đi coi coi!

Tam Cửu mùa Đông (111), trên đường khá ít người, trong công viên cũng hơi vắng vẻ. Song dọc theo con đường lát đá càng đi vào trong, ở hàng ghế đá ven đường, trong đình nhỏ, Tiểu Bắc nhìn thấy đàn ông túm năm tụm ba bọc áo khoác quấn người chống rét. Trên ghế đá có người đàn ông nằm trên đùi một người khác, có người lặng lẽ dựa sát vào nhau, có người chúi đầu chơi cờ tướng, còn có một đám người nháo nhào ở đằng trước đằng sau, lặng lẽ chui vào bụi cây ven đường.

111. Tam Cửu: Là ngày thứ 19 – 27 sau Đông Chí (ý chỉ bắt đầu “9 ngày” lần thứ 3 sau Đông Chí), được coi là quãng thời gian lạnh nhất trong mùa Đông.

Sau này Mạnh Tiểu Bắc đến công viên Đông Đơn không chỉ một lần, mỗi lần quay về đều có thể nhìn thấy một người đàn ông trung niên béo ịch nằm ngang trên ghế đá, ánh mắt hơi dịu dàng quyến rũ, nói chuyện với ai cũng từ tốn nhẹ nhàng, không gấp gáp không nóng giận, rất có giáo dục, chỉ là mỗi lần đến đều gối đầu lên đùi một người đàn ông khác nhau. Mục đích bọn họ đến công viên này chính là để tìm bạn.

Kỳ Lượng chỉ ngón tay vào khu rừng cây: “Vào không?”

Mạnh Tiểu Bắc đứng khựng lại không tiến lên, cảnh giác nói: “Tao với mày? Chắc không bị người ta nhầm là tao với mày quần nhau trong đó đâu nhỉ?”

Kỳ Lượng run rẩy nói: “Chúng mình dính một chỗ, bị nhầm thành một đôi cũng phải thôi, tao chỉ sợ bị người khác “hỏi thăm”!”

Mạnh Tiểu Bắc hạ quyết tâm: “… Ông đây cũng muốn vào coi coi!”

Trong khu rừng nhỏ là sườn dốc lớn, đường đất vàng, cây cỏ mọc um tùm, trong khoanh cây nào cũng có giấy vệ sinh, thỉnh thoảng còn thấy áo mưa. Trên đường đi cũng không phải chỗ nào cũng nhìn thấy máy bán áo mưa tự động, rất nhiều người tiếc tiền mua áo mưa, đa phần xài giấy vệ sinh…

Sau lùm cây có tiếng thở dốc dồn dập của đàn ông, tiếng da thịt va chạm giao hợp cực kỳ rõ ràng vang dội. Vừa nghe thấy âm thanh đó, tim Mạnh Tiểu Bắc đã nhảy loạn, chấn động, xấu hổ, bởi vì cậu rất quen thuộc tiếng động này, nghe hiểu.

Đột nhiên từ phía sau lùm cây ló ra nửa cái đầu với đôi mắt đỏ bừng, khàn giọng cộc cằn hỏi: “Nhìn cái gì?… Cũng muốn hả?”

Vành tai Kỳ Lượng thoắt đỏ bừng, xém nữa vấp phải khoanh đất quanh cây.

Mạnh Tiểu Bắc giữ chặt cánh tay Kỳ Lượng, mấy người này không sợ lạnh hả? Người đàn ông đó ngang ngược thét to lên: “Biến hết ra ngoài xếp hàng đi, hôm nay tới lượt ông!” Mạnh Tiểu Bắc chột dạ vội vàng kéo Kỳ Lượng chạy…



Chẳng bao lâu sau đó, Mạnh Tiểu Bắc lại một mình quay lại đó.

Cậu đến đây không phải để tìm bạn, cậu tuyệt đối không hề có những suy nghĩ lăng nhăng bậy bạ.

Cậu sắp trưởng thành rồi, cậu cũng bắt đầu suy nghĩ đến con đường đời tương lai. Lúc đó Mạnh Tiểu Bắc có một loại bất an mơ hồ, có lẽ chính vậy nên cậu muốn đến nơi như này để tìm ra bí mật trong tình cảm, tìm lại phương hướng đánh mất khi lạc đường. Tình cảm của cậu, những gì cậu đã trải qua, ngoại trừ Kỳ Lượng ra thì cậu không thể nào thổ lộ, tâm sự với bất kỳ ai bên cạnh hoặc người nhà. Sự tối tăm, mờ mịt, giấu giếm lén lút của loại tình cảm này khiến cậu buồn bã lo lắng, giống như một linh hồn cô độc trôi nổi phiêu bạt, trong đám bạn cùng trang lứa cậu chỉ là kẻ đứng ngoài lề. Cậu vốn không phải là một thằng con trai có tính cách hướng nội khép kín, cậu kìm nén đến mức cực kỳ khó chịu khổ sở, cậu cũng hy vọng có người đồng hành với mình.

Đến nơi như công viên Đông Đơn này có thể khiến cậu cảm thấy yên tâm, tràn đầy cảm giác an toàn. Nơi đây có rất nhiều người giống cậu, là “đồng loại” của cậu, thậm chí còn bi thảm khổ sở hơn cậu, ngay cả bạn đời cố định cũng không có. Trong đây không ai phân biệt đối xử với ai, không có sự kỳ thị sỉ nhục, thậm chí có rất nhiều người cực kỳ thích Mạnh Tiểu Bắc, có hứng thú với cậu, bởi vì trong công viên này cực hiếm có một cậu thanh niên đẹp trai ăn mặc thời thượng, tướng tá đàng hoàng đi vào!

“Cô em xinh xẻo, qua đây! Nói chuyện với chị cái nào!”

Người đàn ông nằm dài trên ghế đá, cười tủm tỉm chào hỏi cậu.

Những khách quen trong công viên này, đều gọi nhau bằng biệt danh. Những người nhiều tuổi, đã nhẵn mặt ở Đông Đơn, đều được người khác gọi là “Chị”. Chị Hồ, chị Minh… Hay như ông chú hơi béo có gương mặt dịu dàng này, người trong công viên đều gọi là chị Hoa sen. Hình như bởi vì người này họ Lam, vào công viên tự xưng là Lam Thái Hà, bởi vậy lâu ngày mọi người đều gọi anh ta là chị Hoa sen. (112)

112. Lam Thái Hà (蓝采荷) – 荷 là sen.

Chị Hoa sen đưa thuốc qua, Mạnh Tiểu Bắc nói: “Hút của em ấy”, rồi châm lửa cho đối phương.

Chị Hoa sen hỏi: “Cô em xinh xẻo, em còn là học sinh hả? Chị thấy em đến đây mấy lần rồi, tìm được ai hợp mắt chưa?”

Mạnh Tiểu Bắc ngay thẳng nói: “Em đến đây không phải để tìm bạn, em có bạn trai rồi. Với cả, chị đừng gọi em là “cô em”, nghe kỳ lắm! Chị gọi em là ‘em trai đẹp trai’ có được không!”

Chị Hoa sen bật cười: “Hahaha, hẵng còn e dè lắm! Yên tâm, chị đây không hà hiếp em, em đẹp trai!”

Mạnh Tiểu Bắc ngồi cách đối phương một quãng, hút thuốc cực ngầu, tuyệt đối không để Lam Thái Hà chạm tới đùi hoặc sờ soạng cậu. Chị Hoa sen hỏi: “Em với bạn trai, em làm 1 hay làm 0?”

Mạnh Tiểu Bắc vừa nghe đã hiểu: “… Em là người bên trên, nên là 1, còn chị?”

Thật ra cậu chỉ mới làm đúng mỗi một lần, chim nhỏ vào tổ.

Chị Hoa sen nhìn cậu một cái sâu xa, huỵch toẹt: “Chị chuyên tìm người thích ở trên, cơ mà rất nhiều năm rồi, nếu gặp phải người thực sự thích thì làm 1 hay làm 0 đều được.”

Mạnh Tiểu Bắc cực kỳ đồng ý, gặp được người thực sự thích, chẳng ngại ở vị trí nào, trong lòng cậu cũng từng tưởng tượng vô số lần Thiếu Đường trên mình sẽ có cảm giác như thế nào…

Cậu lộ vẻ ngu ngơ hỏi: “Chị từng qua lại với rất nhiều người à?”

Chị Hoa sen hỏi vặn lại: “Em đẹp trai, em hỏi chuyện ngủ với nhiều người hay là thật lòng yêu, cùng chung sống với đối phương?”

Mạnh Tiểu Bắc đấu tranh tư tưởng rất lâu, cuối cùng vẫn hỏi: “… Chúng ta như này liệu có thể bị AIDS không?”

Giọng nói chị Hoa sen thoáng lộ vẻ buồn thương, bình thản trả lời: “Chị lăn lộn ở Đông Thành này đã hơn mười năm rồi, trong số những người chị biết ở công viên này, có ba người túng quẫn tuyệt vọng rơi vào cảnh cùng đường, cả người lở loét rồi chết. Em coi ở trên cột cái đình nhỏ bên kia, có khắc tên bọn họ.”

“Chị giúp bọn họ khắc tên lên.”

Chị Hoa sen nói thêm vào.

Mạnh Tiểu Bắc chìm trong sự im lặng trầm tư, vẻ mặt nghiêm túc, chị Hoa sen béo vội vàng trấn an cậu: “Em có bạn trai cố định, đừng quan hệ lung tung với người bên ngoài, em chắc chắn sẽ không bị bệnh, đừng quá lo lắng!”

Hai người cũng nói lung tung một số chuyện khác, chị béo Hoa sen là người rất tốt, không tỏ ra quá đáng thô bỉ dâm dục, bởi vậy Mạnh Tiểu Bắc muốn cùng người này nói chuyện. Chị Hoa sen còn chỉ cho Mạnh Tiểu Bắc, cái khoảnh đất trống chỗ hòn đá này, người bọn chị gọi nó là “Quảng trường nhỏ”, là chỗ nói chuyện kết bạn; chỗ rừng cây nhỏ ở triền núi kia là “Rừng khoái cảm”, là vùng đất hợp phong thủy, nơi bạn tình vào trong đó quan hệ, nam nam giao hợp thăng hoa; còn có nhà vệ sinh cách đó rất gần, gọi là “Văn phòng”, cũng là nơi các đồng chí sờ soạng hành sự, điên cuồng đưa nhau lên cực khoái trong đó.

Chị Hoa sen hỏi: “Bạn trai em giống em, cũng là học sinh hả?”

Mạnh Tiểu Bắc lắc đầu: “Người ấy lớn hơn em.”

“Lớn hơn mười tuổi.”

Mạnh Tiểu Bắc xuyên tạc luôn độ tuổi của người trong lòng, trong ý thức cậu cũng hiểu cậu với Thiếu Đường cách nhau mười bốn, mười lăm tuổi, người ngoài vừa nghe đã thấy đó là chuyện vô lý.

Chị Hoa sen sửng sốt rất lâu: “Lớn hơn em nhiều vậy hả, em tự nguyện yêu anh ta hả? Em nghĩ rõ chưa vậy?… Em đừng để gã già đời đó lừa em, đùa giỡn em đó?!”

“Không phải!” Mạnh Tiểu Bắc vội vàng giải thích: “Hai bọn em từ nhỏ đã quen biết, người ấy cực tốt, cực cực tốt với em, là người thân thiết nhất của em. Em thích người ấy rất nhiều năm rồi, người ấy cũng đã nói với em, người ấy yêu em.”

“Người ấy cũng đẹp trai lắm.”

“Bọn em rất yêu nhau.”

Mạnh Tiểu Bắc chẳng hề ngại ngần khi nói hai chữ “yêu nhau”, chỉ cần nói tới chuyện của cha nhỏ cậu, cậu sẽ không thề kìm được cong cong miệng, ánh mắt dịu dàng. Những người con trai có mí mắt mỏng, khi chìm trong sự dịu dàng ngọt ngào, đôi mắt lấp lánh, không thể che giấu nổi tình cảm chân thật.

Điệu bộ đập đập thuốc lá của chị Hoa sen hơi nữ tính, gật đầu nói: “Em đẹp trai, trong những người như chúng ta, em rất may mắn đấy… Em phải biết quý trọng.”



Kết quả hôm đó, Hạ Thiếu Đường tới nhà bà nội Mạnh, ấy vậy mà lại không thấy Mạnh Tiểu Bắc, bảo bối của anh đâu rồi?

Kỳ nghỉ đông chạy loăng quăng ở ngoài, không ở nhà chờ anh nghỉ phép đến sao?

Thiếu Đường dạo một vòng quanh chỗ gần nhà máy số hai, đứng ở cửa phòng game liếc đôi mắt tinh như cú của mình qua, tích tắc đã phát hiện ra Kỳ Lượng và Thân Đại Vĩ ở trong đó chơi game, còn thằng con của mình thì không thấy tăm hơi.

Thiếu Đường vừa định bước vào, dừng một chút lại đi ra, dùng điện thoại công cộng ở cửa hàng bên cạnh gọi Kỳ Lượng. Ông bố giàu sụ trọc phú của Kỳ Lượng cũng trang bị cho con mình máy nhắn tin, lúc nào cũng đi đầu trong đám bạn cùng trang lứa.

Thiếu Đường gọi: [Mã 18256. Con trai chú ở đâu? Sao không về nhà?]

Chỉ một lát sau, anh đã thấy Kỳ Lượng cuống cuồng từ trong quán game chạy ra, dùng điện thoại công cộng gửi tin nhắn lại cho anh!

Đội trưởng Hạ xuất thân lính trinh sát núp mình ở phía sau cây đại thụ cách đó tầm mười mét, đeo kính râm, mặc áo jaket da lộn, yên lặng hút thuốc. Anh cũng chẳng rõ nỗi lòng mình lúc đó như nào. Có lẽ một người đàn ông ba mươi tuổi khi chìm trong tình yêu, đối mặt với người yêu trẻ tuổi thì đều có bệnh chung: Anh cũng cảm thấy thiếu an toàn, nhạy cảm đa nghi, có ham muốn chiếm hữu, muốn áp đảo hết thảy những thành phần ngấp nghé tăm tia có ý xấu với Tiểu Bắc, muốn kiểm soát tất cả mọi thứ của Mạnh Tiểu Bắc, muốn Tiểu Bắc lúc nào cũng kề cận bên mình.

Chỉ một thoáng máy nhắn tin của Thiếu Đường đã nhận được tin tức, từng câu từng chữ trong mật mã đều lòi ra thói quen nịnh hót của Lượng Lượng: [Chú à! Chúng cháu ở bên ngoài chơi game, buổi tối nhất định sẽ về nhà!]

Thiếu Đường ra sức cắn nát đầu mẩu thuốc lá, thoáng chửi một câu: Đ*t mẹ!

Nếu ông đây có thể bỏ qua không bận tâm tới chuyện này, thì chính là không quan tâm tới Bắc Bắc.

Thiếu Đường lấy ra điếu thuốc ngậm, muốn châm lửa, bật lửa trong tay văng ra, rơi xuống mặt đất bật vài cái lộc cộc, xuôi theo đường thoát nước bên đường lăn vào kẽ hở của hố thoát nước! Thiếu Đường giậm chân mấy cái quanh hố thoát nước, anh không châm được thuốc, cơn nghiện thuốc lá dữ dội khiến mắt anh đỏ bừng, sắc mặt đột nhiên sầm xuống, cảm thấy đây là chuyện đen đủi, rốt cục Bắc Bắc đi đâu?

Cậu thật sự muốn ở bên anh sao?

Cả đời bên nhau?

Yêu anh?



Trên con đường trưởng thành gian nan của Bắc Bắc của anh, Thiếu Đường là một người cha, cũng là người yêu, mỗi một bước nhỏ mà Mạnh Tiểu Bắc đi về phía trước, dường như cũng chính là sự chờ mong thiết tha và cả tra tấn đau thắt tim gan giày xéo cõi lòng anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương