Mười Năm
Chương 33: Nụ hôn thiên sứ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mạnh Tiểu Bắc chẳng cần đợi lâu, mùng hai Tết, Thiếu Đường đã lại đến nhà cậu.

Mùng hai, bốn cô con gái đều tề tụ, cùng cha mẹ đón năm mới. Sáng sớm bà nội Mạnh ở trong phòng bếp chuẩn bị, làm tôm hầm cá, bánh ngô dẹt, bánh bao, ông nội Tiểu Bắc ngồi trong phòng bóc đậu.

Hiếm lắm mới được một hôm Mạnh Tiểu Bắc ở trong nhà xí chải chuốt sửa soạn rõ là lâu, đánh răng mất những mười phút đồng hồ, sau đó còn ở trước gương ngó cẩn thận coi răng mình trắng không, đã đủ đẹp trai chưa, làm lợi cũng sắp chảy máu tới nơi! Cậu thay đồ mới, mặc áo len màu xanh lá nhạt, khoác jaket cộc mà cha nuôi gửi cho, đi giày đá bóng mới, tràn đầy sức sống.

Cha nuôi cậu và chồng cô hai cùng nhau xách rượu vào. Hai người đàn ông tỏ vẻ rất thân thiết, chẳng ai thèm ngó Mạnh Tiểu Bắc. Chồng cô hai cứ nói mãi: “Thiếu Đường cậu quay về thật rồi, anh em ta bao nhiêu năm không gặp nhau. Lần đầu tiên cậu trông thấy tôi là lúc tôi đang cãi nhau với Mạnh Kiến Hà, để cậu cười cho rồi haha!”

Thiếu Đường cười hỏi: “Thế giờ hai người còn cãi nhau nữa không?”

Chồng cô hai là một người ẩu tả sỗ sàng, chẳng có tí văn hóa nào: “Òm tỏi gì nữa? Con đã bảy tuổi rồi, cãi nhau xong thì bỏ nhau được chắc? Tôi bỏ cô ta thì cô ta có thể kiếm ai đây, bởi vậy bỏ nhau sao nổi. Nếu đã không bỏ nhau được rồi, ông đây tội gì phải phí sức làm mấy chuyện vớ vẩn, lỡ công lỡ chuyện, làm tình làm tội cái thân ra!”

Thiếu Đường trẻ hơn vài tuổi, thế nhưng rất có kinh nghiệm trong việc chỉ bảo người khác: “Anh hai, tôi bảo anh hay, kiếm vợ phải có con mắt thật tinh tường, không thể tìm một người chẳng ra gì, không mang đến cho anh cuộc sống yên bình hạnh phúc được.”

Chồng cô hai nói: “Chí phải!”

Thiếu Đường cười nói: “Hơn nữa còn phải vô cùng yêu anh, phải nghe lời, phục tùng anh, không nghe lời ông hả, ông đây đếch cần.”

Mạnh Tiểu Bắc đứng bên bị Thiếu Đường ngó lơ. Cậu khiêng nửa thùng nước ngọt Bắc Băng Dương lên lầu, len lén nghe trộm cuộc trao đổi kinh nghiệm chọn vợ của hai người đàn ông tràn đầy sự gia trưởng, ngông nghênh khí thế kia…

Vô cùng yêu? Còn phải nghe lời? Phục tùng?

Cha nuôi, từ lúc quay lại Bắc Kinh, bước qua thềm cửa nhà này, cha có từng nhìn thẳng con lần nào chưa.

Con vô cùng yêu cha.

Từ nhỏ con chỉ nghe lời cha, người con sùng bái, phục tùng nhất chính là cha.

Cha có nhìn kỹ con lấy một lần chưa?

Ba anh con rể nhà họ Mạnh luân phiên mời rượu Thiếu Đường. Cả bữa cơm anh uống sạch vài bình rượu xái cùng rượu Vua Mông Cổ, uống đến mức mặt đỏ tới tận mang tai, thái dương mướt mồ hôi.

Vài năm nay Thiếu Đường đi lính, tửu lượng ngày càng cao, lấy một địch ba, từng cốc từng cốc uống cạn rượu trắng.

Thiếu Đường nói: “Mấy năm rồi rèn ra đó! Lúc không có nhiệm vụ, thường xuyên phải tiếp lãnh đạo uống rượu, uống rượu chính là nhiệm vụ.”

Trong bàn tiệc, dáng vẻ cử chỉ của Thiếu Đường chững chạc vững vàng, khéo miệng hay nói, tính tình khác hẳn so với nhiều năm trước. Đặc biệt anh cùng với các anh rể nói chuyện cực thân thiết, sôi nổi. Trước đây Thiếu Đường đến nhà bà nội, nhìn thấy người lạ cũng rất ít khi lân la làm quen nói chuyện, hẵng còn sự ngây ngô, “ngang tàng” của thanh niên trai trẻ. Nhưng giờ hoàn toàn khác biệt, Thiếu Đường cùng mấy anh con rể nhà họ Mạnh bàn luận về chuyện thanh niên trí thức Lão tam giới kiến thiết binh đoàn, cùng nhau trao đổi sôi nổi về những chuyện kỳ thú ở vùng núi phía Bắc, Hưng An. Rồi anh lại khoe với chồng cô hai về sự thay đổi sinh hoạt trong thành cổ của phường chợ Nam Bắc Kinh, cùng với các quán ăn lâu đời, đủ loại món ăn vặt đặc sắc của dân tộc Hồi ở phố Ngưu, nói say sưa hưng phấn. Sau cùng, anh thảo luận với chồng cô ba về khó khăn của nhà máy giặt quốc doanh khi phải đối mặt với đủ mọi nghi ngờ oán trách cùng phẫn nộ bất bình của các công nhân lâu năm trước cải cách, quy định sửa đổi… Một bữa cơm, tiếp hết chén rượu này tới chén rượu khác, chưa từng dừng lấy một giây, nói luôn mồm. Mỗi lần có thân thích hàng xóm đến, Thiếu Đường đều rất lễ phép, phong độ đứng lên chào hỏi, mời rượu, dáng điệu cử chỉ thành thạo, không hổ danh là cán bộ, tiểu đoàn trưởng trong bộ đội.

Mạnh Tiểu Bắc say sưa uống bia, bên ngoài thì lặng lẽ ít nói, nhưng trong lòng thì miên man suy nghĩ, đầu như sắp nổ tung đến nơi. Hừm, tửu lượng ghê gớm lắm rồi, có lẽ sẽ chẳng còn như hồi sinh nhật mười một tuổi của cậu nữa, uống nhiều say khướt, trên đường phố ôm cậu, hôn cậu…

Mấy năm nay, qua sự giác ngộ từ chính bản thân và những người xung quanh, tựa như mưa dầm thấm đất, Mạnh Tiểu Bắc đã hiểu được chuyện hôn môi này. Trong trường trung học bọn cậu có những đôi nam nữ yêu nhau sớm. Đôi bên thích nhau, lựa góc không có người ở trong trường trộm ôm chầm lấy nhau hôn môi, đây là phương thức biểu đạt tình yêu giữa những đôi yêu nhau.

Mạnh Tiểu Bắc không chỉ một lần thầm nhớ về khung cảnh năm ấy. Khi Thiếu Đường ôm chặt lấy cậu, ngỡ như nhất thời xúc động, song càng giống tình cảm chắt chiu suốt bao nhiêu năm bùng nổ, tuôn trào tại khoảnh khắc đó. Bờ môi anh dữ dội say đắm quấn lấy môi cậu, cọ cậu, mút cậu. Cậu thường ở trong chăn len lén nhớ lại, tự mình hôn lên mu bàn tay của bản thân cho đã nghiền. Tiểu Bắc tưởng tượng mu bàn tay mình chính là mặt Thiếu Đường, môi phủ lên chà xát cọ cọ, thế nhưng bàn tay cậu làm sao có thể đẹp đẽ quyến rũ bằng một phần mười khuôn mặt Thiếu Đường?

Đã lâu lắm rồi, có lẽ Thiếu Đường cũng đã quên, quên rằng anh đã từng hôn cậu.



Năm mới Tết đến, cả nhà ăn bữa cơm đoàn viên, theo thường lệ người lớn tụ tập đánh mạt chược, trẻ con ra ngoài chơi.

Từ lối đi nhỏ hành lang, Hạ Thiếu Đường đi qua, tiện tay cầm theo áo khoác, thản nhiên nhìn Mạnh Tiểu Bắc một cái, ý là muốn ôn chuyện cùng con nuôi đây mà.

Mạnh Tiểu Bắc đột nhiên lại trào lên sự căng thẳng, bộ dạng cà lơ phất phơ hay cười đùa cợt nhả trước đây hoàn toàn mất tăm mất tích. Cậu cúi đầu cong môi, dưới mí mắt mỏng dài đẹp đẽ ánh lên sự chờ đợi, thấp thoáng sự ngại ngùng. Con trai trong quãng thời gian thanh xuân thầm thương trộm nhớ, da mặt mỏng, nhưng nhiệt huyết lúc nào cũng sôi sục tràn đầy. Cậu lau lau bàn tay ướt đẫm mồ hôi ra sau quần, sờ sờ vành tai mình.

Thiếu Đường nói: “Tiểu Bắc, bình thường ở gần đây bây đi chỗ nào chơi, đưa cha nuôi đi dạo.”

“Giờ đây bây là thằng nhóc Bắc Kinh chính cống rồi, trước đây cha nuôi đưa bây đi chơi, giờ cha quay lại thấy mọi thứ đều đổi khác, rất nhiều cửa hàng quán ăn được xây mới, nên giờ tới lượt bây đưa cha đi dạo đi.”

Ở cửa khu tập thể nhà máy số hai, Mạnh Tiểu Bắc gọi điện cho Kỳ Lượng và Thân Đại Vĩ, rủ cả hai ra ngoài chơi. Cậu hồi hộp, trong tiềm thức cần mấy anh em tiếp thêm can đảm. Ở trường học tán gái cũng phổ biến chuyện kết năm tụm ba lập bè kết đảng đó!

Năm đó, trong trường tiểu học Bát Lý Trang, một khi “ba chàng lính ngự lâm” ló mặt thì đều xuất hiện với điệu bộ ngông nghênh lắc la lắc lư.

Thân Đại Vĩ đã không còn là một thằng nhóc béo ị nữa, mà trở thành một cậu chàng éo ị vừa cao vừa to. Từ sau lưng, nhìn cậu như một cánh cửa, y chang hai Mạnh Tiểu Bắc gộp lại, lúc bật cười vừa ngốc nghếch vừa đểu cáng.

Kỳ Lượng thuộc tuýp người chẳng sợ người lạ, hơn nữa lại còn dẻo mỏ, sung sướng sáp đến: “A, chú Thiếu Đường! Chào chú, bọn cháu đều rất nhớ chú đó!”

Kỳ Lượng mặc áo len thời thượng vặn thừng màu trắng, quần nhung kẻ. Thiếu Đường ôm lấy Lượng Lượng, quặp trong khuỷu tay bóp bóp, phóng khoáng thân thiết như thể đàn anh trông thấy đàn em: “Thằng nhóc này, cha cháu làm ăn phát đạt, giờ buôn bán gì rồi? Cháu càng lớn càng đẹp trai.”

Kỳ Lượng cười hì hì: “Nào có, đẹp trai bình thường thôi ạ! Gần đây cha cháu bắt đầu buôn bán ti vi ạ. Ông nội Mạnh Tiểu Bắc ở đơn vị không lấy được phiếu ti vi, nhà nó coi ti vi đen trắng. Từ khi cửa hàng cha cháu bán ti vi, bên Nhật Bản sản xuất ra cái là nhập về luôn, ti vi “Toshiba”, không phải dùng phiếu!” (87)

87. Cải cách mở cửa, điều kiện kinh tế nâng cao, nhu cầu của con người cũng nâng lên, rất nhiều người, gia đình muốn mua đồ điện tử, từ đó cung không đủ cầu, đành áp dụng phương pháp dựa vào phiếu để cung cấp.

Mạnh Tiểu Bắc liếc mắt, khịt mũi khinh bỉ: Mẹ sư cái thằng hèn.

Lượng Lượng rất trắng, mặt mày đẹp đẽ, nhà có quyền có thế. Theo tiêu chuẩn những năm đó, kiểu khuôn mặt màu da này, chính là phiên bản nhí của “Đường Quốc Cường” (88), là ví dụ điển hình cho nhóc con đẹp trai. Nếu dựa theo tiêu chuẩn hiện tại, Kỳ Lượng chính là người đáp ứng đầy đủ tiêu chuẩn của một “Bạch phú mỹ”! (89)

88. Đường Quốc Cường:

Đường Quốc Cường 1

Đường Quốc Cường 2

89. Nguyên gốc: 白富美 – Da trắng, có tiền, đẹp trai.

Thiếu Đường mím môi cười: “Đẹp trai hơn ông đây hồi đó nhiều.”

Kỳ Lượng nịnh hót: “Đâu có đâu có, hoàn toàn không thể đẹp trai bằng chú. Mạnh Tiểu Bắc rất hay nhắc tới chú với bọn cháu, nói chú ở trong bộ đội oách như nào, lại được thăng chức!”

Thiếu Đường hỏi: “Trong trường có con gái theo đuổi rồi hả?”

Kỳ Lượng khiêm tốn nói: “Cũng thường thôi ạ, trong khối bọn cháu, Mạnh Tiểu Bắc cũng có con gái theo đuổi đó ạ.”

Thiếu Đường quay đầu, ánh mắt sâu xa phức tạp nhìn Mạnh Tiểu Bắc. Mạnh Tiểu Bắc híp mắt lườm Lượng Lượng: “Con gái theo đuổi con nào nhiều bằng nó. Con gái theo đuổi con cùng lắm là một tiểu đội, con gái theo đuổi nó á, phải bằng một trung đội!”

Kỳ Lượng vênh váo cười, đúng là thằng nhãi huênh hoang nhất hội.

Mạnh Tiểu Bắc cứ lẽo đẽo đi đằng sau, đến lúc chịu hết nổi, đoạn đi đến giao lộ qua đường nhắm thấy thời cơ, từ sau kéo Lượng Lượng xuống, bản thân chen lên, đứng vào giữa Lượng Lượng và cha nuôi.

Thiếu Đường mặc áo bành tô dạ xanh lục cực đẹp trai, vạt áo phía sau đung đưa trong gió, anh bước từng bước vững vàng phóng khoáng.

Thiếu Đường cũng không dang tay ôm lấy Mạnh Tiểu Bắc. Mạnh Tiểu Bắc cũng mắc cỡ không vươn tay, không đủ mặt dày để thẳng thắn yêu cầu cha nuôi nhanh như trước đây bóp chỗ lõm xuống sau cổ con đi, chỗ lõm đó nhớ cha…

Mối quan hệ từ cực kỳ thân thiết gần gũi rồi lại dần hóa xa lạ này cực kỳ khó chịu rối rắm, khiến Mạnh Tiểu Bắc chới với hoang mang, luống cuống, vô cùng thất vọng, khát khao mãnh liệt mà chẳng thể chạm tới. Có lẽ hai người đã từng vô cùng thân thuộc, quen biết quá lâu, bên nhau từ nhỏ tới lớn, dẫu xa nhưng vẫn luôn thư từ qua lại báo với nhau từng tí từng tí một. Đột nhiên đoàn tụ, mọi cảm giác trong tưởng niệm, trong ký ức ngỡ như tan biến hết. Con người của hiện tại quá khác so với người mình thích khắc ghi trong tâm trí, nảy sinh sự chênh lệch cực kỳ lớn trong lòng, ôn lại chuyện xưa cũng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu nữa.

Mấy người ngồi tàu điện 112, cũng chẳng có đích đến gì cụ thể, cứ đi dọc theo thành phố.

Thân Đại Vĩ nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Bắc, chúng ta đưa cha anh đi đâu chơi giờ?”

Mạnh Tiểu Bắc: “Mày thấy chỗ nào được?”

Thân Đại Vĩ: “Đến phòng xem phim đi!”

Mạnh Tiểu Bắc: “… Toàn là phim khiêu dâm, để cha tao coi sao được.”

Thân Đại Vĩ: “Hay phòng game?”

Mạnh Tiểu Bắc: “Quê một cục, hai đứa mày không còn chỗ nào khả dĩ nữa hả?”

Kỳ Lượng bĩu môi: “Xì, ba đứa chúng ta cùng đi, đã bao giờ đi đến chỗ nào cao cấp đâu? Đi chỗ khác ông đây không quen.”

Mấy người vòng vòng ở cổng trường trung học số 1 Triều Dương một lúc, sau đó vẫn đi đến khu giải trí mà cả đám hay đi nhất. Năm mới đến, trong khu giải trí vẫn như trước đông kịt người, tất cả đều là học sinh trung học và thanh niên. Hồi đó đời sống giải trí của người dân khá là nghèo nàn, karaoke hay tiệm net chưa phát triển, ngoài công viên và phòng game, chẳng còn chỗ nào để đi.

Không khí ở phòng game ngột ngạt u ám, xếp cả một hàng dài máy điện tử. Đến độ tuổi này của Thiếu Đường, không còn ham mê mấy thứ quá trẻ con như vầy, bởi vậy anh bỏ tiền mua xèng, nói: “Mấy đứa bây chơi đi.”

Lúc đó Mạnh Tiểu Bắc đột nhiên như được tiếp thêm lòng can đảm, hô to: “Hay là chúng ta đi đánh bida đi!”

Thiếu Đường nhướng mày: “Bây cũng biết đánh bida?”

Kỳ Lượng nói: “Chú ơi chú chưa nhìn thấy đó thôi, Mạnh Tiểu Bắc đánh cừ lắm, nó ác phết đó!”

Thiếu Đường cười như không cười, dùng ánh mắt nói: Thằng nhóc thối, bình thường hay la cà ở mấy chỗ này phải không?

Đôi mắt nhỏ của Mạnh Tiểu Bắc lóe lên, nhếch miệng không hé răng: Cha có đánh không?

Thiếu Đường hừm một cái, cười nhạt: “Đi, để ông đây mở mang tầm mắt, xem bây ác cỡ nào.”

Đại sảnh khu vui chơi giải trí còn có một buồng trong, chính là phòng chơi bida. Trong phòng, ông chủ cùng mấy thanh niên khác đang đánh. Trời mùa đông lạnh lẽo, bọn họ mặc áo ba lỗ màu đen, vung tay vung chân gào thét ầm ĩ, vừa nhìn đã biết thành phần không đứng đắn trong xã hội, bên trong ngập tràn khói thuốc lá.

Mạnh Tiểu Bắc ngựa quen đường cũ đến chỗ ông chủ đặt một bàn trống, một đồng một giờ, không giới hạn số người chơi.

Mạnh Tiểu Bắc hất đầu, đôi mắt hí cực ngầu run lên, ra lời khiêu chiến: “Cha nuôi, con muốn đánh với cha!”

Bị bầu không khí bên trong cuốn hút, giọng nói của Thiếu Đường nhuốm sự hung hăng của ngày xưa: “Đánh với ông hả, bây chớ có sợ thua đó! Ông đây không nhường bây đâu.”

Mạnh Tiểu Bắc cũng rất khí phách: “Con không cần cha nhường.”

Thiếu Đường đứng tại chỗ vứt áo bành tô, cởi mũ quân đội, lại cởi tiếp áo khoác quân đội bên trong, thả lỏng bả vai. Anh vừa bước vào cửa, người bên trong nhìn thấy bộ đội thì đều hơi sửng sốt. Ai cũng quay ra nhìn anh, cảm thấy anh vừa lạ lẫm lại vừa oai phong. Thiếu Đường vuốt vuốt tóc, thuần thục chọn cơ bida, Mạnh Tiểu Bắc xếp bi.

Mạnh Tiểu Bắc đánh gậy đầu tiên, một gậy đánh ra làm bi lăn tán loạn, một bi rơi vào lỗ!

Thiếu Đường hút thuốc, híp mắt: “Được lắm!”

Mạnh Tiểu Bắc cắn môi, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, còn giả vờ giả vịt lau lau bụi trên đỉnh cây cơ bida, cực kỳ có phong độ của thủ lĩnh. Vừa nhìn đã biết cậu là khách quen hay cà kê trong quán bida này, đích thị là tay già đời!

Mạnh Tiểu Bắc cúi người xuống, nhắm mục tiêu là viên bi hồng, tay cơ run rẩy, mắt lấp lánh, mơ mơ hồ hồ trước mắt là thân hình rắn rỏi thẳng tắp tuấn tú mà cậu vẫn hằng nhớ nhung…

Lượt đánh này, cây cơ trong lòng bàn tay cậu bị trượt.

Đầu gậy đi lệch, bi trắng theo góc đánh cũng xoay tròn chếch đi, viên bi mà đáng ra cực dễ đánh trúng cuối cùng lại bị trượt.

Đến lượt Thiếu Đường, anh tìm góc đánh, khom lưng xuống, bờ mi rung rung, ra tay. Lực đánh cực lớn, bi va dữ dội trên mặt bàn, viên bi anh thấy sắp vào lỗ, cuối cùng lại bắn ngược trở lại! Thiếu Đường nhíu mày, khẽ chửi: “Mẹ nó!”

Trận bida hôm đó vô cùng buồn cười, hai người phát huy cực kỳ thất thường. Chẳng hiểu vì sao, người này nối tiếp người kia đánh chệch!

Mạnh Tiểu Bắc không phục, nôn nóng luống cuống, quay người cởi áo jaket cùng áo len, giãn vai, khuôn mặt tràn đầy khí thế, quyết phân thắng thua.

Kỳ Lượng kêu lên: “Chớ có căng thẳng, Tiểu Bắc!”

Tiểu Bắc cắn răng lầu bầu: “Hôm nay tình trạng tao không tốt!”

Thiếu Đường cũng cởi áo len, chỉ còn lại áo sơ mi xanh lục, cởi cúc áo mở hé bờ ngực.

Mặt Thiếu Đường đỏ bừng, có lẽ men say bốc lên đầu, trong mắt ngập nước: “Hôm nay chắc do nốc trọn bình “Vua Mông Cổ”, bị mấy ông anh rể tới tấp chuốc cho, nhắm không chuẩn. Tay đánh trượt!”

“Cha mà không uống rượu thì chắc chắn đánh đâu trúng đó, thật đấy.”

Thiếu Đường cố ý nhấn mạnh nguyên nhân này với Tiểu Bắc.

Còn cớ chi mà đánh bida thất thường như vậy, nguyên nhân bên trong chỉ có hai người mới rõ ràng.

Thiếu Đường đánh về phía viên bi ở khá xa, nửa người anh ghé trên bàn, một chân chống lên, quần quân đội bó sát, hiện ra đường cong bờ mông bắp đùi cường tráng căng chặt. Mạnh Tiểu Bắc đứng bên cạnh, mặt không đổi sắc nhìn anh, tâm tư hoảng hốt ngẩn ngơ, xen lẫn một chút ngọt ngào hạnh phúc, ánh mắt men theo cổ áo mở rộng rọi vào lồng ngực…

Hai người bắt đầu chuyển động, từ từ vào trạng thái, xung quanh dần có người đến quây quanh coi, cổ vũ, trầm trồ ngợi khen. Kỳ Lượng rảnh quá muốn kiếm chuyện: “Chú Thiếu Đường, hai người ai thắng ai thua, cược gì giờ!”

Kỳ Lượng nói: “Mạnh Tiểu Bắc nếu mày thua, chổng ngược ở góc tường năm phút đồng hồ!”

Mạnh Tiểu Bắc phản bác nói: “Năm phút? Muốn chết à.”

Thân Đại Vĩ nói: “Chú Thiếu Đường, nếu chú thua Tiểu Bắc, chính là thua ba chúng cháu, chú cược gì?”

Thiếu Đường búng tay một cái, phóng khoáng nói: “Hỏi con nuôi chú muốn gì, muốn gì chú cho cái đó!”

Trong căn phòng lờ mờ, đáy mắt Mạnh Tiểu Bắc ánh lên tia sáng, kín đáo lặng im. Câu nói trong lòng suýt nữa đã buột ra khỏi miệng: Nếu con thắng, cha nuôi… cha liền…

Miệng cậu mấp máy một chút, chưa nói ra thành lời.

Thiếu Đường nói chuyện phóng khoáng thẳng thắn: “Muốn cái gì, lát sau nói cho cha.”

Mạnh Tiểu Bắc nhìn anh thật sâu, liều lĩnh nói: “Con đã nghĩ xong rồi, đợi chốc nữa con thắng con sẽ nói cho cha!… Lúc đó cha đừng có chơi xấu đó.”

Thiếu Đường trừng mắt nhìn cậu, hỏi từng từ từng chữ: “Ông đây đã bao giờ chơi xấu bây chưa?!”

Hai người đánh qua đánh lại, cực kỳ tập trung chăm chú, có lúc vì vị trí bi lăn phạm quy hay không mà tranh cãi rất lâu, không ai chịu nhường ai.

Giữa trận, Mạnh Tiểu Bắc đánh ra một gậy cực kỳ đẹp, đánh một đường kỹ thuật cao, góc độ cực khó, bi lăn vào trong lỗ. Đến cả người đánh bida lành nghề như ông chủ phòng cũng phun cả khói, khen cậu mấy tiếng giỏi, Thiếu Đường cũng cười, dùng cây cơ đập nhẹ vào mông con nuôi.

Trong bộ đội, Thiếu Đường đánh bida có thâm niên, đúc ra kỹ thuật cao. Cuối mỗi ván, anh nheo mắt hút một hơi thuốc, gò lưng đánh một viên bi, động tác dứt khoát gọn gàng, rầm rầm rầm dọn sạch cả mặt bàn, không cho Mạnh Tiểu Bắc cơ hội vênh vang.

Sau đó Mạnh Tiểu Bắc lại yên lặng ngồi bên, chăm chú nhìn Thiếu Đường bộc lộ khí thế trên bàn bida.

Thực ra, cậu cũng không quan tâm thắng thua. Cậu cười khổ trong lòng, dẫu có thắng cậu cũng chẳng dám nói ra nguyện vọng trước tất cả mọi người, mà Thiếu Đường có lẽ cũng sẽ không đồng ý với cậu. Thắng hay không thắng cũng chẳng sao, chỉ cần nhìn thấy cha nhỏ vui vẻ, hạnh phúc. Dáng vẻ mà Thiếu Đường chơi bida, ngầu vô cùng ngầu, phóng khoáng, đẹp trai.

Dẫu cho Mạnh Tiểu Bắc thua, ra khỏi phòng bida, Thiếu Đường vẫn mua cho ba thằng nhóc mất nết mỗi người hai cây kem lớn. Vốn dĩ Mạnh Tiểu Bắc đã nhận phạt, không quỵt nợ, nhất định muốn chổng ngược ở góc nhà, Thiếu Đường cười to ôm lấy cậu bảo: “Với cha mà bây còn tính toán so đo vậy hử!”…

Lần nữa đi ngang qua trường học của bọn họ, cũng không biết ai nhắc tới trước: “Chú Thiếu Đường chú không biết đó, hiện giờ trong trường Mạnh Tiểu Bắc cực kỳ nở mày nở mặt, toàn trường đều biết nó, nó là người nổi tiếng của trường cháu đó!”

Thiếu Đường đột nhiên cảm thấy rất thú vị, ánh mắt lóe lên sự mong chờ: “Sao lại nổi tiếng?”

Kỳ Lượng với Thân Đại Vĩ ngay lập tức lấy lại tinh thần, tranh nhau giảng giải. Ngược lại, Mạnh Tiểu Bắc cảm thấy rất ngại ngùng, cúi đầu nhíu mày nói: “Có gì đâu”, “Đừng có cường điệu vậy”, nhưng trong lòng thì sướng muốn chết.

Kỳ Lượng: “Chú muốn xem ạ? Tiếc là trường học đóng cửa, không cho vào.”

Thiếu Đường: “Trèo tường vào được không?”

Kỳ Lượng: “…”

Tiểu Bắc: “?!!”

Mấy thằng nhóc xấu xa đều không thể ngờ, đúng là sói con gặp được con sói đầu đàn dày dạn kinh nghiệm! Đều là do Thiếu Đường đầu têu, hơn nữa còn bừng bừng khí thế. Cửa cổng khóa? Chúng ta trèo tường đi!

Sẩm tối ngày hôm đó, từ chỗ nào đó của sân thể dục bọn họ trèo tường vào trường.

Thân Đại Vĩ thực sự quá béo, vốn dĩ Thiếu Đường muốn khiêng cậu vào trong, sau đó lại thôi, sợ cậu vào trong rồi lại không ra được thì càng rách việc.

Sân trường yên tĩnh tuyệt đẹp, bọn họ chuồn khỏi sân thể dục, băng qua khu học tập, đến khu văn phòng làm việc.

Khu học tập nghiên cứu trung tâm của nhà trường, trong sân trường có đường chạy bốn trăm mét tiêu chuẩn, sân bóng rổ, đầy đủ các công trình thể dục thể thao khác, lầu dạy học cùng với lễ đường đã được nâng cấp trang hoàng lên một cấp độ khác hẳn. Thiếu Đường nhìn tận mắt, không kìm được sờ gáy Tiểu Bắc: “Giỏi lắm, đúng là không chịu thua ai!”

Trong hành lang tầng 2 khu nhà dạy học, bọn họ tìm thấy thứ mình muốn. Thiếu Đường kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ đến. Dẫu sao thì hình thức trao đổi khô khan qua thư từ lúc rảnh rỗi vẫn hoàn toàn kém xa so với sự xúc động khi tận mắt nhìn thấy. Thiếu Đường chậm rãi bước đến trước, cả hành lang im lặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng bước chân thong thả mạnh mẽ của anh. Hai bên tường treo một dãy những bức tranh được lồng trong khung kính, có tranh nước, có tranh phác họa chì, còn có tranh chân dung, ký họa bằng bút máy… Đây là triển lãm tranh do học sinh trường tự vẽ, bao gồm tác phẩm của bốn học sinh. Mạnh Tiểu Bắc là một trong số đó, phần lớn tranh bút chì và bút máy đều là tác phẩm của cậu.

Dọc theo hành lang Thiếu Đường bước từng bước, nhìn thật lâu, trước mỗi bức tranh có ký tên con mình lại dừng chân đứng lại.

Nhìn một lần còn chưa đã, anh lại quay lại chầm chậm đi qua lượt nữa, chỉ lo nhìn sót, vẻ mặt cực kỳ chăm chú…

Thiếu Đường quay lưng xem tranh, Mạnh Tiểu Bắc ở sau lưng anh nhìn Thiếu Đường, cảm xúc bắt đầu nổi sóng cuộn trào. Đó là nỗi xúc động chẳng thể giãi bày, là hy vọng người mà mình thích cũng sẽ thích mình.

Có một bức vẽ, Thiếu Đường vừa nhìn liền bật cười, cười xong rồi vẻ mặt lại đột ngột trở nên nghiêm túc trang trọng, đứng từ xa nhìn tới, đăm đăm nhìn thật lâu thật lâu.

Bức vẽ ấy, là bức ký họa thiên nhiên bằng bút máy. Nét bút phóng khoáng mạnh mẽ, miêu tả khung cảnh ở sâu trong rừng rậm, nước chảy quanh khe núi, đầm sâu yên lặng mê người, trong đầm bóng cây bóng người xanh mướt, thấp thoáng còn có một bờ lưng trần trụi ngồi xổm trên bờ đầm, đường cong phác lược rất trừu tượng, trên mặt nước loang loáng bóng hình phản chiếu tuấn tú đẹp đẽ ấy…

Thiếu Đường không nói, nhìn thật lâu, yết hầu run run.

Mạnh Tiểu Bắc cũng không nói, mà cũng chẳng cần phải nói gì. Hết thảy mọi thứ trong bức vẽ, chính là khung cảnh những ngày xưa ấy trong ký ức cậu, quãng thời gian đẹp đẽ nhất.

Bức tranh này thật ra cậu đã vẽ rất nhiều bản, là tác phẩm kết tinh tình cảm của từng giai đoạn dậy thì trưởng thành của cậu. Hơn nữa càng lúc cậu càng vẽ lộ liễu trắng trợn hơn, quyện lẫn ham muốn cùng tình cảm tha thiết mãnh liệt. Tác phẩm nộp cho giáo viên trưng bày là bức vẽ kín đáo nhất, chỉ vẽ mỗi đường cong đẹp đẽ của thắt lưng trong ký ức, không vẽ bờ mông và mấy chỗ đó ra. Trường học nguyên tắc quy củ, chắc chắn không thể trưng bày những bức vẽ đồi trụy trần truồng mà cậu lén vẽ…

Xem xong triển lãm tranh, người vẽ cùng nhân vật chính trong tranh còn chưa nói gì, thằng nhóc Kỳ Lượng đã gào thét loạn xạ, kéo Thiếu Đường lên tầng ba tham quan phòng nhỏ đài phát thanh của trường. Buổi trưa thứ năm mỗi tuần là tiết mục phát thanh của toàn trường, gồm những tin tức Mạnh Tiểu Bắc thu được cùng chương trình chọn bài hát.

Sau đó, ba người lại trèo tường ra ngoài. Mấy người mở áo bành tô, trong lòng xúc động sôi sục, thong thả dạo chơi trên đường phố, bên tai là tiếng rít gào của gió, mặt bị táp tới đỏ bừng, thế nhưng trái tim lại rực cháy nóng bỏng, ăm ắp khát khao thiết tha chân tình.

Vẻ say rượu trên mặt Thiếu Đường đã tan đi rất nhiều. Mắt anh ngập nước, khóe môi không thể kìm được mà cong lên, như thể tận nơi đáy lòng đã buông xuống được nỗi buồn thương ưu tư nặng trĩu nào đó, khiến anh cực kỳ hạnh phúc, vô cùng phấn khích vui vẻ. Nốt ruồi nơi khóe môi anh lấp lánh, làm Mạnh Tiểu Bắc rất rất muốn hôn lên.

Thiếu Đường và Mạnh Tiểu Bắc đã hoàn toàn chẳng nghe thấy hai thằng nhóc Kỳ Lượng và Thân Đại Vĩ đang lải nhải nói lung tung cái gì.

Thiếu Đường sải bước tới, mở rộng áo bành tô.

Lúc đó Thiếu Đường khoác áo bành tô nhưng không đút tay áo. Anh vén áo lên, nhanh chóng bọc Mạnh Tiểu Bắc vào bên trong, ôm lấy.

Hơi thở ấm áp dạt dào từ sau lưng tràn tới ngực Mạnh Tiểu Bắc. Cậu cúi đầu, thực sự như sắp không thở được, dưới đôi mắt nhỏ khi ấy là ánh đèn đường, là bóng dáng Thiếu Đường. Hồi đó, Mạnh Tiểu Bắc đã không còn thấp nữa, hơn một mét bảy, thế mà so với cha nuôi cậu vẫn thấp hơn nửa cái đầu. Thiếu Đường cũng rất phấn khích sung sướng, anh nghiêng cằm qua, một tay vén tóc mái Tiểu Bắc lên, nhìn rõ gương mặt sạch sẽ của con nuôi, thấy rõ vết sẹo mang theo bao xúc cảm của những năm tháng xưa trên trán cậu. Anh ôm lấy khuôn mặt cậu, hôn thật mạnh lên trán.



Nụ hôn trên trán mang theo dư vị của bờ môi mềm mại, lặng im khẽ khàng cuốn theo hơi ấm cơ thể.

Ngay trong tích tắc nụ hôn buông xuống, hết thảy khoảng cách đều bị xóa nhòa, tan biến hết.

Thiếu Đường hôn lên trán thằng con quý báu của mình xong, lập tức buông cậu ra, vẩy áo mau mải đi về phía trước, vứt người còn lại ra sau.

Thế nhưng cũng không kịp, cảnh tượng vừa rồi bị hai thằng nhóc đểu giả thực sự nhìn thấy rồi!

Kỳ Lượng và Thân Đại Vĩ lập tức như chim vỡ tổ!

Suốt cả đường hai thằng nhóc thối đểu giả huýt sáo: “Ái chà Mạnh Tiểu Bắc mày mấy tuổi rồi mà còn để người khác hôn mày!!!”

“Mạnh Tiểu Bắc mày vẫn là con nít hả, còn suốt ngày làm nũng với cha nuôi, bắt cha nuôi bảo vệ bao bọc, đúng là không biết ngượng! Sau này tao nói với con gái lớp mình, mày để cho người khác hôn rồi, chậc, chậc, chậc…”

Hạ Thiếu Đường tỉnh rụi, trên đường đi vẻ mặt vô cùng bình tĩnh thản nhiên, không tranh cãi với mấy người phía sau… mặc kệ mấy thằng nhóc láo lếu tán hươu tán vượn.

Vẻ mặt Mạnh Tiểu Bắc cực ngầu, mắt híp lại: “Hai đứa chúng mày ghen tị hả?!”

“Cha mày về nhà chưa từng hôn mày phải không? Mày cũng bắt cha mày hôn mày đi!”

Miệng cậu thì trêu chọc ác độc, nhưng đôi bàn tay đút sâu trong túi quần đã mướt mồ hôi. Tay cậu ở trong túi quần khẽ khàng mò đến, kéo đũng quần của chính mình. Cậu sắp không chịu nổi rồi, hạnh phúc đến mức choáng váng, cảm giác trước mắt đều là thiên sứ nhỏ đang bay.

Kỳ Lượng thật sự ước ao ghen tị, trong mắt để lộ ra sự thất vọng nhỏ bé: “Cha tao cũng đổi cho tao một mẹ nhỏ rồi, năm năm thay tới ba “dì” cho tao. Tao về nhà phát hiện ra, hầy, không ngờ đã thay một người phụ nữ khác!… Tao là con của vợ trước, trước, trước của ba tao, sau này ông ta còn nhớ rõ tao là ai không?! Sao tao lại không có một người cha nuôi thương tao như vậy…”

Mạnh Tiểu Bắc ôm chầm Lượng Lượng, vò loạn mái tóc xoăn của đối phương thể hiện sự an ủi, hi hi ha ha cười đùa, lấy đó che giấu trái tim loạn nhịp đang đập bang bang bang trong lồng ngực…

Buổi chiều hôm ấy, lúc ở trong phòng bida, Mạnh Tiểu Bắc đã thầm ước một điều nhỏ bé.

Cha nuôi, nếu như con thắng, cha… cha hôn con một cái nhé.

Con chỉ muốn rất ít, chỉ một chút, một chút thôi đã đủ rồi.

Con nhớ cha.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương