Mười Năm Thương Nhớ
-
Quyển 1 - Chương 12
Những con người không chịu làm nô lệ
Khi nắm chặt vé tàu trong tay, A Hoành mới tin những điều cô đang trải qua là sự thật. Cô sắp sửa rời xa chốn này, như trút được gánh nặng ngàn cân, cô khe khẽ hát: "Vùng lên! Hỡi những con người không chịu làm nô lệ..."
Cô hát rất nhỏ, chàng trai trong phục màu hồng phấn bên cạnh, tay chống cằm, nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh.
A Hoành đỏ bừng mặt.
“Em hát sai nhạc rồi.” Ngôn Hi mỉm cười rồi hít một hơi thật sâu, cất tiếng hát: “Vùng lên! Hỡi những con người không chịu làm nô lệ! Như thế mới đúng!”
Anh... mới hát sai thì có...
A Hoành khịt mũi nhưng không dám phản bác, cô nhớ Tư Hoán đã cảnh báo rất nhiền lần về tính khí cục cằn của Ngôn Hi.
Tàu sẽ khởi hành vào lúc mười giờ tối, vẫn còn gần nửa tiếng nữa.
Bây giờ đang là thời kì cao điểm vì sắp tết, người đợi tàu trong phòng đợi đông đến hãi hùng. Ngôn Hi sợ bị mọi người xô đẩy nên đưa A Hoành chui vào một góc ngồi, hai người lặng lẽ đợi đến giờ soát vé.
"Bọn mình đến thành phố S hả?" A Hoành hỏi nhỏ.
Ngôn Hi chớp chớp đôi mắt to tròn rồi gật đầu.
"Tại sao?" A Hoành mừng thầm, thành phố S rất gần Ô Thuỷ, chỉ cách hai giờ đồng hồ ngồi ô tô mà thôi.
"Đêm qua anh nằm mơ thấy mình đang ở thành phố S." Ngôn Hi uể oải đáp.
"Anh, đến thành phố S rồi à?" A Hoành hỏi.
"Chưa." Ngôn Hi lắc đầu.
"Thế tại sao lại mơ thấy?" A Hoành trợn tròn mắt.
"Trong mơ có người nói với anh rằng ở đó có rất nhiều mĩ nhân đẹp như anh, có nhiều đồ ăn, nhiều cái để chơi." Ngôn Hi bỏ khẩu trang ra, mỉm cười tươi tắn, đôi môi đỏ hồng như được phủ một lớp mật ong.
A Hoành liền phì cười.
"Hành khách đi chuyến tàu 313 chú ý, hành khách đi chuyến tàu 313 chú ý..." Giọng nữ phát thanh viên ngọt ngào cất lên.
"Bắt đầu soát vé rồi." Ngôn Hi đứng dậy, vỗ vỗ bụi bẩn trên ba lô rồi khoác lên vai. Trước đó, A Hoành có xách chiếc ba lô đó, không biết bên trong đựng gì mà nặng trĩu.
Cô đi sau Ngôn Hi, ngó nghiêng xung quanh với ánh mắt tò mò. Phương tiện giao thông duy nhất mà cô từng sử dụng là ô tô, còn tàu hỏa thì đây là lần đầu tiên.
"Đừng ngó nghiêng lung tung nữa, cẩn thận có kẻ buôn bán trẻ em đấy." Tiếng Ngôn Hi không rõ vì anh đang đeo khẩu trang.
A Hoành vội thu ánh mắt về, nhìn Ngôn Hi vẻ luống cuống.
Cô... không phải là trẻ con.
Nhân viên soát vé mặc đồng phục, tay đeo găng trắng, đứng trước cửa soát vé. A Hoành vui vẻ đưa hai chiếc vé cho nhân viên, nhân viên liền mỉm cười soát vé rồi nhiệt tình nói với Ngôn Hi: "Hai chị em lần đầu đi chơi xa đúng không, chị phải để ý em đấy!"
Nửa khuôn mặt Ngôn Hi lộ ra ngoài chiếc khẩu trang liền sầm xuống, anh cầm lại vé, chẳng nói chẳng rằng, bỏ đi luôn về phía sân ga.
A Hoành vừa mỉm cười tỏ ý biết lỗi với nhân viên soát vé vừa cuống cuồng chạy theo Ngôn Hi.
Cũng phải thôi, các nét của Ngôn Hi xinh xắn chẳng khác nào con gái, lại mặc cả cây hồng, người nào không biết chắc đều nghĩ anh là con gái. A Hoành thực sự không biết, Ngôn Hi không chỉ không thích bị nói là con gái nà còn nổi trận lôi đình. Ngay từ nhỏ, việc khiến anh hận nhất chính là bị coi là con gái.
Ra khỏi cửa soát vé, A Hoành toát hết cả mồ hôi, cô lớn bằng ngần này rồi mà chưa bao giờ nhìn thấy chỗ nào đông người như thế. Sân ga toàn người là người, ồn ào vô cùng, tất cả như muốn nuốt chủng lấy cô.
Khó khăn lắm mới chen được qua dòng người để lên tàu, nhưng hầu hết mọi người đều kẹt ở cửa toa, muốn đợi người khác tìm xong ghế, đỡ đông rồi mình mới vào. Kết quả là mọi người đều có chung suy nghĩ này nên dồn hết vào một chỗ.
A Hoành bị chen đến chảy cả nước mắt, một người đàn ông cao to lực lưỡng bên cạnh giẫm vào chân cô mà không hề hay biết. Cô đã nhắc mấy lần nhưng do quá ồn ào nên ông ta không nghe thấy.
Ngôn Hi đứng sát cửa sổ, ít nhiều cũng có khe hở, thấy A Hoành như thế thì bèn hét lớn: "Chú này giẫm vào chân người ta rồi kìa!"
Ngôn Hi nói rất to, người đàn ông kia nghe thấy nhưng chưa hiểu sự tình thế nào mà chỉ ngẩn tò te nhìn vào đôi mắt to tròn của Ngôn Hi.
"Mẹ kiếp!" Ngôn Hi bực quá chửi thề rồi cố gắng kéo A Hoành để cô đứng sát trước ngực mình, hai tay chống lên thành cửa sổ, khom người tạo cho A Hoành một kẽ hở để thở.
A Hoành cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cúi đầu nhìn xuống đôi giày vải, quả nhiên có vết giẫm rõ mồn một của đôi giày da, ngẩng lên thì thấy chiếc cằm trắng trẻo nghiêng sang bên phải của Ngôn Hi.
Con tàu lắc lư, chiếc áo khoác màu hồng của Ngôn Hi thỉnh thoảng lại cọ sát vào cánh mũi cô, có mùi thơm thoang thoảng của sữa, rất dễ chịu, bất giác mặt cô đỏ bừng lên.
Khoảng mười phút sau, đám đông mới dần giải tán, A Hoành thở phào nhẹ nhõm.
Ngôn Hi bình thản liếc cô một cái rồi bắt đầu tìm ghế ngồi của mình.
"Ghế 23, 24..."
A Hoành kéo gấu áo Ngôn Hi rồi chỉ vào hai ghế phía bên trái, cô thấy Ngôn Hi thở phào.
Ngôn Hi gác ba lô lên rồi ngồi vào ghế sát cửa sổ.
A Hoành ngồi bên cạnh, nhìn đồng hồ, chỉ còn một vạch nữa là đến 0 giờ. Trong toa cũng bắt đầu yên tĩnh trở lại.
Tim bắt đầu tăng tốc, A Hoành nghe tiếng gió thổi vù vù bên tai, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Đến khi mở mắt ra, cô đã ngồi ở bên ngoài nhà họ Văn.
Cô nhìn thấy chiếc bếp lò xo sắc thuốc quen thuộc, chiếc quạt nan cũ kĩ, ánh lửa màu vàng cam leo lắt, không nóng, không ấm áp, nhưng lại có sức hút kì lạ đối với cô.
Không biết bây giờ đang là mấy giờ, chú chó A Hoàng vẫn nằm ngoan ngoãn dưới chân cô. Trong bếp cô chỉ còn lại chiếc bếp lò sắc thuốc, đang đợi cô từ từ bị mùi thơm của thuốc nhấn chìm.
Sống thế này đến hết đời cũng chẳng có gì là không ổn.
Vĩnh viễn chỉ là một cái bếp lò sắc thuốc, một chiếc quạt nan, không có ham muốn nên cũng không có đau khổ và buồn rầu.
Cô nhanh chóng xác định mình đang nằm mơ. Tuy nhiên, rốt cuộc chiếc bếp lò của cô, A Hoàng của cô, Tại Tại của cô là mơ hay Ngôn Hi đang ngồi trước cửa sổ tàu kia là mơ?
Hiện thực này hư ảo hơn mộng cảnh, mộng cảnh này lại chân thực hơn hiện thực. Nhưng bất luận trong mơ cô sợ hãi thế nào thì trong mắt Ngôn Hi, cô gái này đã ngủ say, đã cắt đứt những suy tư với hiện thực.
Cô gái này lúc ngủ nhìn rất lặng lẽ, ình thường, không làm người ta ghét, cũng không làm người ta thích.
Ngôn Hi có một thói xấu hi ngủ là yêu cầu bốn bề phải tuyệt đối yên tĩnh, nếu ồn ào thì anh thà thức cho đến sáng còn hơn là nhắm mắt lim dìm. Anh không thể chấp nhận việc trong lúc mình ngừng suy nghĩ và không có sự đề phòng mà người khác vẫn đang suy nghĩ và ngồi tỉnh táo bên cạnh, điều này khiến anh cảm thấy hết sức khó chịu.
Ngôn Hi thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ, những mảng trắng mênh mông không ngừng lướt qua vùn vụt trước mắt.
Bất ngờ có một vật gì đó mềm mại nhẹ nhàng gục xuống vai anh.
Ngôn Hi cau mày, anh rất ghét kiểu tiếp xúc mờ ám thế này. Thế nên anh chỉnh lại dtư thế ngay ngắn cho cô. May mà A Hoành ngủ khá say nên sau đó cô không gục xuống lần nào nữa.
Đến khi A Hoành tỉnh giấc thì đã là sáng sớm ngày hôm sau, cô dụi dụi mắt nhìn Ngôn Hi. Dáng vẻ Ngôn Hi vẫn như ngày hôm qua, chỉ có điều mắt gằn lên tia máu vì mất ngủ.
"Anh, không ngủ à?" Giọng A Hoành còn chưa hết ngái ngủ.
Ngôn Hi nhìn cô, mỉm cười hỏi: "Em dậy rồi à?"
A Hoành liền gật đâu.
"Anh đói rồi." Anh đứng dậy, vươn vai: "Em thích ăn mì sườn hay mì thịt bò?"
A Hoành ngẩn tò te nhìn Ngôn Hi, cô không có sở thích gì về đồ ăn nên đáp bừa: "Mì sườn."
Ngôn Hi nhìn cô, đôi mắt to tròn đột nhiên ánh lên nét thân thiện, vẻ sắc lạnh lúc trước cũng được giấu đi. A Hoành không hiểu tại sao lại như thế. Ngôn Hi rời chỗ, , lúc quay về mỗi tay đã bưng theo một bát giấy.
A Hoành vội đưa tay ra đón rồi đứng dậy nhường chỗ cho Ngôn Hi.
Ngôn Hi ăn mì rất ngon lành, nước canh dính ở mép như mọc râu. A Hoành chậm rãi ăn từng miếng, vừa ăn vừa liếc Ngôn Hi. Hành khách xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía họ với vẻ tò mò, mặt A Hoành đỏ bừng như quả cà chua chín.
"Ngon không, anh thích nhất là ăn mì sườn." Ngôn Hi vờ như không nhìn thấy, vừa cười vừa nói, vì vừa ăn canh nóng nên sắc mặt hồng hào hẳn lên.
A Hoành ngoan ngoãn gật đầu.
Từ trước đến nay, Ngôn Hi luôn cho rằng con người khi tiếp xúc với nhau, quan trọng nhất là phải có tiếng nói chung. Trước đó, anh không tìm thấy điểm chung giữa A Hoành và mình nên cảm thấy có gì đó rất xa cách. Giờ cũng đã phát hiện ra cô cũng thích ăn mì sườn, tự nhiên anh cảm thấy gần gũi hẳn lên.
Còn A Hoành đương nhiên không hề hay biết, sự thân thiện mà Ngôn Hi dành cho cô đơn giản chỉ vì bát mì sườn.
"Hắt xì!" Ngôn Hi dụi dụi mũi, hình như anh bị cảm.
Từ bé đến giờ, anh rất sợ lạnh, cứ đến mùa đông là ra sức mặc thật nhiều quần áo. Nhưng như thế vẫn không thoát khỏi cảnh bị cảm cúm và lần nào cũng kéo dài đến mười mấy ngày mới khỏi.
Thành phố S vẫn còn cách đây nửa ngày đi ô tô nữa.
“Anh, ngủ một lát đi.” A Hoành giục Ngôn Hi.
Ngôn Hi khẽ lắc đầu.
“Em trông đồ, không sao đâu.” A Hoành tưởng anh lo cho vấn đề an toàn.
Ngôn Hi không nói gì mà kéo khẩu trang lên, dựa đầu vào cửa sổ, nhắm mtắ cho đỡ mệt.
A Hoành nhìn hàng mi dài khép lại của Ngôn Hi mà thấy ngại ngùng. Cuối cùng cô vẫn lấy khăn mùi soa ra, gấp lại, lót lên khuỷu tay trái của anh. So với việc đặt tay lên thành ghế cứng kia thì để thế này vẫn dễ chịu hơn nhiều.
Đầu ngón tay Ngôn Hi khẽ cử động nhưng các ngón tay đã từ từ thả lỏng. Dường như anh đã ngủ thiếp đi. A Hoành đưa mắt nhìn những ngón tay trắng ngần trong chiếc khăn mùi soa màu sữa đó và mỉm cười.
Bốn giờ chiều, tàu vào ga.
Lúc xuống tàu, A Hoành tưởng sẽ lại phải chịu trận như lúc lên tàu, nhưng may mà Ngôn Hi mắt to, khi trợn lên cũng làm cho mọi người rờn rợn, và thấ là hai người ra khỏi sân ga một cách thuận lợi.
Miền Nam vô cùng ấm áp, hoàn toàn khác với cái lạnh của miền Bắc.
A Hoành khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu cái hương vị ngọt ngào quen thuộc này. Khi mở mắt, phong cảnh tuyệt vời của vùng Giang Nam hiện lên trước mắt cô.
Nếu người dân của thành phố B ngày ngày bận rộn không có thời gian ngắm tuyết rơi thì người ở thành phố S lại nhàn nhã đến mức có thời gian để nghiên cứu đi bộ như thế nào để tạo dáng đẹp nhất.
"Bây giờ đi đâu?" Cô ngoẹo đầu nhìn Ngôn Hi.
"Đi theo anh." Ngôn Hi đáp, vẻ mặt khá mệt mỏi.
A Hoành lặng lẽ đi theo anh, tin tưởng một cách vô điều kiện.
Ngôn Hi mua một tấm bản đồ rồi chỉ vào hồ S trên bản đồ, nói: "Ở đây có tàu không?"
A Hoành buồn cười lắm nhưng vẫn gật đầu.
"Có được thuê ngủ trên tàu không?"
"Có."
Mắt Ngôn Hi sáng lên, rồi anh hào hứng hỏi: "Có thật không? Anh tưởng chỉ có ở trong ti vi thôi. Bọn mình đi thôi."
A Hoành cau mày, lưỡng lự hỏi: "Nhưng anh chưa đi tàu bao giờ, dễ say lắm đấy."
"Trên tàu có đồ ăn ngon không?"
A Hoành liền gật đầu.
"Cảnh có đẹp không?"
Cô lại gật đầu.
"Có mĩ nhân không?"
Cô lại gật đầu thêm lần nữa.
"Dù có say chết cũng phải đi." Ngôn Hi cười, đáp.
Trong đời Ngôn Hi có ba sở thích lớn, một là đồ ăn ngon, hai là cảnh đẹp, ba là mĩ nhân. Và trong ba sở thích này, mĩ nhân quan trọng hơn cả.
Tiếc là cuộc đời con người có nhiều điều không được như ý. Anh chàng này trong tám năm kháng chiến, người đẹp đâu chẳng thấy, chỉ lấy được cô vợ biết nấu đồ ăn ngon nhưng nhan sắc thì bình bình, miễn cưỡng ngắm cảnh đẹp trên đại lộ Champs-Élysées đầy phân chó của Pháp.
Dĩ nhiên đó là chuyện sau này.
Khi nắm chặt vé tàu trong tay, A Hoành mới tin những điều cô đang trải qua là sự thật. Cô sắp sửa rời xa chốn này, như trút được gánh nặng ngàn cân, cô khe khẽ hát: "Vùng lên! Hỡi những con người không chịu làm nô lệ..."
Cô hát rất nhỏ, chàng trai trong phục màu hồng phấn bên cạnh, tay chống cằm, nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh.
A Hoành đỏ bừng mặt.
“Em hát sai nhạc rồi.” Ngôn Hi mỉm cười rồi hít một hơi thật sâu, cất tiếng hát: “Vùng lên! Hỡi những con người không chịu làm nô lệ! Như thế mới đúng!”
Anh... mới hát sai thì có...
A Hoành khịt mũi nhưng không dám phản bác, cô nhớ Tư Hoán đã cảnh báo rất nhiền lần về tính khí cục cằn của Ngôn Hi.
Tàu sẽ khởi hành vào lúc mười giờ tối, vẫn còn gần nửa tiếng nữa.
Bây giờ đang là thời kì cao điểm vì sắp tết, người đợi tàu trong phòng đợi đông đến hãi hùng. Ngôn Hi sợ bị mọi người xô đẩy nên đưa A Hoành chui vào một góc ngồi, hai người lặng lẽ đợi đến giờ soát vé.
"Bọn mình đến thành phố S hả?" A Hoành hỏi nhỏ.
Ngôn Hi chớp chớp đôi mắt to tròn rồi gật đầu.
"Tại sao?" A Hoành mừng thầm, thành phố S rất gần Ô Thuỷ, chỉ cách hai giờ đồng hồ ngồi ô tô mà thôi.
"Đêm qua anh nằm mơ thấy mình đang ở thành phố S." Ngôn Hi uể oải đáp.
"Anh, đến thành phố S rồi à?" A Hoành hỏi.
"Chưa." Ngôn Hi lắc đầu.
"Thế tại sao lại mơ thấy?" A Hoành trợn tròn mắt.
"Trong mơ có người nói với anh rằng ở đó có rất nhiều mĩ nhân đẹp như anh, có nhiều đồ ăn, nhiều cái để chơi." Ngôn Hi bỏ khẩu trang ra, mỉm cười tươi tắn, đôi môi đỏ hồng như được phủ một lớp mật ong.
A Hoành liền phì cười.
"Hành khách đi chuyến tàu 313 chú ý, hành khách đi chuyến tàu 313 chú ý..." Giọng nữ phát thanh viên ngọt ngào cất lên.
"Bắt đầu soát vé rồi." Ngôn Hi đứng dậy, vỗ vỗ bụi bẩn trên ba lô rồi khoác lên vai. Trước đó, A Hoành có xách chiếc ba lô đó, không biết bên trong đựng gì mà nặng trĩu.
Cô đi sau Ngôn Hi, ngó nghiêng xung quanh với ánh mắt tò mò. Phương tiện giao thông duy nhất mà cô từng sử dụng là ô tô, còn tàu hỏa thì đây là lần đầu tiên.
"Đừng ngó nghiêng lung tung nữa, cẩn thận có kẻ buôn bán trẻ em đấy." Tiếng Ngôn Hi không rõ vì anh đang đeo khẩu trang.
A Hoành vội thu ánh mắt về, nhìn Ngôn Hi vẻ luống cuống.
Cô... không phải là trẻ con.
Nhân viên soát vé mặc đồng phục, tay đeo găng trắng, đứng trước cửa soát vé. A Hoành vui vẻ đưa hai chiếc vé cho nhân viên, nhân viên liền mỉm cười soát vé rồi nhiệt tình nói với Ngôn Hi: "Hai chị em lần đầu đi chơi xa đúng không, chị phải để ý em đấy!"
Nửa khuôn mặt Ngôn Hi lộ ra ngoài chiếc khẩu trang liền sầm xuống, anh cầm lại vé, chẳng nói chẳng rằng, bỏ đi luôn về phía sân ga.
A Hoành vừa mỉm cười tỏ ý biết lỗi với nhân viên soát vé vừa cuống cuồng chạy theo Ngôn Hi.
Cũng phải thôi, các nét của Ngôn Hi xinh xắn chẳng khác nào con gái, lại mặc cả cây hồng, người nào không biết chắc đều nghĩ anh là con gái. A Hoành thực sự không biết, Ngôn Hi không chỉ không thích bị nói là con gái nà còn nổi trận lôi đình. Ngay từ nhỏ, việc khiến anh hận nhất chính là bị coi là con gái.
Ra khỏi cửa soát vé, A Hoành toát hết cả mồ hôi, cô lớn bằng ngần này rồi mà chưa bao giờ nhìn thấy chỗ nào đông người như thế. Sân ga toàn người là người, ồn ào vô cùng, tất cả như muốn nuốt chủng lấy cô.
Khó khăn lắm mới chen được qua dòng người để lên tàu, nhưng hầu hết mọi người đều kẹt ở cửa toa, muốn đợi người khác tìm xong ghế, đỡ đông rồi mình mới vào. Kết quả là mọi người đều có chung suy nghĩ này nên dồn hết vào một chỗ.
A Hoành bị chen đến chảy cả nước mắt, một người đàn ông cao to lực lưỡng bên cạnh giẫm vào chân cô mà không hề hay biết. Cô đã nhắc mấy lần nhưng do quá ồn ào nên ông ta không nghe thấy.
Ngôn Hi đứng sát cửa sổ, ít nhiều cũng có khe hở, thấy A Hoành như thế thì bèn hét lớn: "Chú này giẫm vào chân người ta rồi kìa!"
Ngôn Hi nói rất to, người đàn ông kia nghe thấy nhưng chưa hiểu sự tình thế nào mà chỉ ngẩn tò te nhìn vào đôi mắt to tròn của Ngôn Hi.
"Mẹ kiếp!" Ngôn Hi bực quá chửi thề rồi cố gắng kéo A Hoành để cô đứng sát trước ngực mình, hai tay chống lên thành cửa sổ, khom người tạo cho A Hoành một kẽ hở để thở.
A Hoành cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cúi đầu nhìn xuống đôi giày vải, quả nhiên có vết giẫm rõ mồn một của đôi giày da, ngẩng lên thì thấy chiếc cằm trắng trẻo nghiêng sang bên phải của Ngôn Hi.
Con tàu lắc lư, chiếc áo khoác màu hồng của Ngôn Hi thỉnh thoảng lại cọ sát vào cánh mũi cô, có mùi thơm thoang thoảng của sữa, rất dễ chịu, bất giác mặt cô đỏ bừng lên.
Khoảng mười phút sau, đám đông mới dần giải tán, A Hoành thở phào nhẹ nhõm.
Ngôn Hi bình thản liếc cô một cái rồi bắt đầu tìm ghế ngồi của mình.
"Ghế 23, 24..."
A Hoành kéo gấu áo Ngôn Hi rồi chỉ vào hai ghế phía bên trái, cô thấy Ngôn Hi thở phào.
Ngôn Hi gác ba lô lên rồi ngồi vào ghế sát cửa sổ.
A Hoành ngồi bên cạnh, nhìn đồng hồ, chỉ còn một vạch nữa là đến 0 giờ. Trong toa cũng bắt đầu yên tĩnh trở lại.
Tim bắt đầu tăng tốc, A Hoành nghe tiếng gió thổi vù vù bên tai, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Đến khi mở mắt ra, cô đã ngồi ở bên ngoài nhà họ Văn.
Cô nhìn thấy chiếc bếp lò xo sắc thuốc quen thuộc, chiếc quạt nan cũ kĩ, ánh lửa màu vàng cam leo lắt, không nóng, không ấm áp, nhưng lại có sức hút kì lạ đối với cô.
Không biết bây giờ đang là mấy giờ, chú chó A Hoàng vẫn nằm ngoan ngoãn dưới chân cô. Trong bếp cô chỉ còn lại chiếc bếp lò sắc thuốc, đang đợi cô từ từ bị mùi thơm của thuốc nhấn chìm.
Sống thế này đến hết đời cũng chẳng có gì là không ổn.
Vĩnh viễn chỉ là một cái bếp lò sắc thuốc, một chiếc quạt nan, không có ham muốn nên cũng không có đau khổ và buồn rầu.
Cô nhanh chóng xác định mình đang nằm mơ. Tuy nhiên, rốt cuộc chiếc bếp lò của cô, A Hoàng của cô, Tại Tại của cô là mơ hay Ngôn Hi đang ngồi trước cửa sổ tàu kia là mơ?
Hiện thực này hư ảo hơn mộng cảnh, mộng cảnh này lại chân thực hơn hiện thực. Nhưng bất luận trong mơ cô sợ hãi thế nào thì trong mắt Ngôn Hi, cô gái này đã ngủ say, đã cắt đứt những suy tư với hiện thực.
Cô gái này lúc ngủ nhìn rất lặng lẽ, ình thường, không làm người ta ghét, cũng không làm người ta thích.
Ngôn Hi có một thói xấu hi ngủ là yêu cầu bốn bề phải tuyệt đối yên tĩnh, nếu ồn ào thì anh thà thức cho đến sáng còn hơn là nhắm mắt lim dìm. Anh không thể chấp nhận việc trong lúc mình ngừng suy nghĩ và không có sự đề phòng mà người khác vẫn đang suy nghĩ và ngồi tỉnh táo bên cạnh, điều này khiến anh cảm thấy hết sức khó chịu.
Ngôn Hi thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ, những mảng trắng mênh mông không ngừng lướt qua vùn vụt trước mắt.
Bất ngờ có một vật gì đó mềm mại nhẹ nhàng gục xuống vai anh.
Ngôn Hi cau mày, anh rất ghét kiểu tiếp xúc mờ ám thế này. Thế nên anh chỉnh lại dtư thế ngay ngắn cho cô. May mà A Hoành ngủ khá say nên sau đó cô không gục xuống lần nào nữa.
Đến khi A Hoành tỉnh giấc thì đã là sáng sớm ngày hôm sau, cô dụi dụi mắt nhìn Ngôn Hi. Dáng vẻ Ngôn Hi vẫn như ngày hôm qua, chỉ có điều mắt gằn lên tia máu vì mất ngủ.
"Anh, không ngủ à?" Giọng A Hoành còn chưa hết ngái ngủ.
Ngôn Hi nhìn cô, mỉm cười hỏi: "Em dậy rồi à?"
A Hoành liền gật đâu.
"Anh đói rồi." Anh đứng dậy, vươn vai: "Em thích ăn mì sườn hay mì thịt bò?"
A Hoành ngẩn tò te nhìn Ngôn Hi, cô không có sở thích gì về đồ ăn nên đáp bừa: "Mì sườn."
Ngôn Hi nhìn cô, đôi mắt to tròn đột nhiên ánh lên nét thân thiện, vẻ sắc lạnh lúc trước cũng được giấu đi. A Hoành không hiểu tại sao lại như thế. Ngôn Hi rời chỗ, , lúc quay về mỗi tay đã bưng theo một bát giấy.
A Hoành vội đưa tay ra đón rồi đứng dậy nhường chỗ cho Ngôn Hi.
Ngôn Hi ăn mì rất ngon lành, nước canh dính ở mép như mọc râu. A Hoành chậm rãi ăn từng miếng, vừa ăn vừa liếc Ngôn Hi. Hành khách xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía họ với vẻ tò mò, mặt A Hoành đỏ bừng như quả cà chua chín.
"Ngon không, anh thích nhất là ăn mì sườn." Ngôn Hi vờ như không nhìn thấy, vừa cười vừa nói, vì vừa ăn canh nóng nên sắc mặt hồng hào hẳn lên.
A Hoành ngoan ngoãn gật đầu.
Từ trước đến nay, Ngôn Hi luôn cho rằng con người khi tiếp xúc với nhau, quan trọng nhất là phải có tiếng nói chung. Trước đó, anh không tìm thấy điểm chung giữa A Hoành và mình nên cảm thấy có gì đó rất xa cách. Giờ cũng đã phát hiện ra cô cũng thích ăn mì sườn, tự nhiên anh cảm thấy gần gũi hẳn lên.
Còn A Hoành đương nhiên không hề hay biết, sự thân thiện mà Ngôn Hi dành cho cô đơn giản chỉ vì bát mì sườn.
"Hắt xì!" Ngôn Hi dụi dụi mũi, hình như anh bị cảm.
Từ bé đến giờ, anh rất sợ lạnh, cứ đến mùa đông là ra sức mặc thật nhiều quần áo. Nhưng như thế vẫn không thoát khỏi cảnh bị cảm cúm và lần nào cũng kéo dài đến mười mấy ngày mới khỏi.
Thành phố S vẫn còn cách đây nửa ngày đi ô tô nữa.
“Anh, ngủ một lát đi.” A Hoành giục Ngôn Hi.
Ngôn Hi khẽ lắc đầu.
“Em trông đồ, không sao đâu.” A Hoành tưởng anh lo cho vấn đề an toàn.
Ngôn Hi không nói gì mà kéo khẩu trang lên, dựa đầu vào cửa sổ, nhắm mtắ cho đỡ mệt.
A Hoành nhìn hàng mi dài khép lại của Ngôn Hi mà thấy ngại ngùng. Cuối cùng cô vẫn lấy khăn mùi soa ra, gấp lại, lót lên khuỷu tay trái của anh. So với việc đặt tay lên thành ghế cứng kia thì để thế này vẫn dễ chịu hơn nhiều.
Đầu ngón tay Ngôn Hi khẽ cử động nhưng các ngón tay đã từ từ thả lỏng. Dường như anh đã ngủ thiếp đi. A Hoành đưa mắt nhìn những ngón tay trắng ngần trong chiếc khăn mùi soa màu sữa đó và mỉm cười.
Bốn giờ chiều, tàu vào ga.
Lúc xuống tàu, A Hoành tưởng sẽ lại phải chịu trận như lúc lên tàu, nhưng may mà Ngôn Hi mắt to, khi trợn lên cũng làm cho mọi người rờn rợn, và thấ là hai người ra khỏi sân ga một cách thuận lợi.
Miền Nam vô cùng ấm áp, hoàn toàn khác với cái lạnh của miền Bắc.
A Hoành khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu cái hương vị ngọt ngào quen thuộc này. Khi mở mắt, phong cảnh tuyệt vời của vùng Giang Nam hiện lên trước mắt cô.
Nếu người dân của thành phố B ngày ngày bận rộn không có thời gian ngắm tuyết rơi thì người ở thành phố S lại nhàn nhã đến mức có thời gian để nghiên cứu đi bộ như thế nào để tạo dáng đẹp nhất.
"Bây giờ đi đâu?" Cô ngoẹo đầu nhìn Ngôn Hi.
"Đi theo anh." Ngôn Hi đáp, vẻ mặt khá mệt mỏi.
A Hoành lặng lẽ đi theo anh, tin tưởng một cách vô điều kiện.
Ngôn Hi mua một tấm bản đồ rồi chỉ vào hồ S trên bản đồ, nói: "Ở đây có tàu không?"
A Hoành buồn cười lắm nhưng vẫn gật đầu.
"Có được thuê ngủ trên tàu không?"
"Có."
Mắt Ngôn Hi sáng lên, rồi anh hào hứng hỏi: "Có thật không? Anh tưởng chỉ có ở trong ti vi thôi. Bọn mình đi thôi."
A Hoành cau mày, lưỡng lự hỏi: "Nhưng anh chưa đi tàu bao giờ, dễ say lắm đấy."
"Trên tàu có đồ ăn ngon không?"
A Hoành liền gật đầu.
"Cảnh có đẹp không?"
Cô lại gật đầu.
"Có mĩ nhân không?"
Cô lại gật đầu thêm lần nữa.
"Dù có say chết cũng phải đi." Ngôn Hi cười, đáp.
Trong đời Ngôn Hi có ba sở thích lớn, một là đồ ăn ngon, hai là cảnh đẹp, ba là mĩ nhân. Và trong ba sở thích này, mĩ nhân quan trọng hơn cả.
Tiếc là cuộc đời con người có nhiều điều không được như ý. Anh chàng này trong tám năm kháng chiến, người đẹp đâu chẳng thấy, chỉ lấy được cô vợ biết nấu đồ ăn ngon nhưng nhan sắc thì bình bình, miễn cưỡng ngắm cảnh đẹp trên đại lộ Champs-Élysées đầy phân chó của Pháp.
Dĩ nhiên đó là chuyện sau này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook