Năm thứ bảy sau khi tôi chết, tôi trở thành đối tượng quan sát trọng điểm của nhân viên ma quản lý nghĩa địa.

Vì tôi không thể rời khỏi nghĩa địa nhưng cuộc sống quá tẻ nhạt, cả ngày lượn quanh nghĩa địa chạy bộ rèn luyện thân thể.

Tôi và Tiểu Quế - nhân viên ma trở thành bạn tốt của nhau, tôi hỏi cô ấy một vài vấn đề: "Mọi người thi đỗ công chức ở địa phủ thế nào thế?"

Tiểu Quế đáp: "Yêu cầu không nghiêm ngặt lắm."

Tôi: "?"

Tiểu Quế: "Chỉ cần lúc chết, không còn ai ở trần thế nhớ nhung chúng ta là được."

Những con ma không có ai nhớ nhung sẽ không biến mất, vì thế họ có thể phụ trách toàn bộ vận hành thế giới quan của ma.

Cũng không biết đây là chuyện may mắn hay bất hạnh, tôi đang định nói thêm mấy câu, Tiểu Quế phải vào làm, cô ấy cầm danh sách ma trong nghĩa địa đối chiếu: "Ông cụ Vương ở hàng thứ tám không xuất hiện mấy ngày rồi, không biết có phải đi rồi hay không."

"Đi" nghĩa là biến mất.

Nhưng nói biến mất quá tàn nhẫn, giới ma đều dùng tiếng lóng "đi" để thay thế.

Tiểu Quế vội đi làm việc, vì thế, chỉ còn lại một mình con ma không nghề nghiệp là tôi tiếp tục đi vòng quanh nghĩa địa.

Dù sao tôi cũng chết bảy năm rồi.

Tin nhắn của bà Trần, ông Tống cứ cách hai tuần mới có một cái, tần suất Hứa Kính Vũ nhắn tin cũng giảm xuống nhiều.

Ngẫu nhiên có tin nhắn nhảy ra, ban đầu tôi sẽ rất hưng phấn, dần dần bình tĩnh lại.

Bởi vì... Quá nửa đều là tin nhắn trong nhóm mua hàng đại lý và trung gian!

Công việc của họ cũng ổn định thật, bảy năm như một ngày, bảy năm đó trời ạ!

...

Vào một buổi sáng bình thường không thể bình thường hơn, tôi đột nhiên nhận được tin nhắn của Hứa Kính Vũ.

Một câu không đầu không đuôi: [Haft Tea phá sản rồi.]

Haft Tea là thương hiệu trà sữa tôi thích nhất, nhưng nó cũng không chống trọi được trước dòng lũ của thời đại, cấp tốc biến mất theo thời gian, thậm chí còn chẳng sống lâu bằng quãng đời làm ma của tôi.

Tôi hơi cảm khái, chờ đoạn sau của Hứa Kính Vũ nhưng đợi nửa tiếng rồi vẫn không có tin nhắn gì nữa.

Tôi vô thức nhận ra Hứa Kính Vũ phải đi làm, tầm giờ này chắc hẳn đang lái xe trên đường.

Hứa Kính Vũ tốt nghiệp xong thì vào làm ở bộ phận nghiên cứu phát triển của một tập đoàn ô tô 4A, phương hướng chủ yếu là trí tuệ nhân tạo không người lái.

Tôi hoảng hốt nhớ lại hồi cấp ba, hình như anh ấy từng nói anh ấy thích cảm giác kết hợp giữa phần cứng và phần mềm, khá là hứng thú với hàng không vũ trụ, sau này có thể phấn đấu vì sự nghiệp hàng không vũ trụ của tổ quốc.

Sao giờ lại đi làm không người lái rồi?

Trên tin tức có nói, sinh viên tốt nghiệp đợt này quá nhiều, áp lực công việc lớn, anh ấy vào làm bừa cho công ty nào đó, hay là thay đổi hứng thú, hay là... Vì tôi?

Nhưng thế nào cũng được, tốt nhất là không phải lý do cuối cùng.

Dù sao thì khiến Hứa Kính Vũ nhớ tôi suốt bảy năm tôi cũng rất áy náy.

Nhưng nếu liên lụy tới ước muốn thì tôi thực sự là kẻ có tội không thể tha.

Tối hôm đó, Hứa Kính Vũ tan làm, nhóm anh ấy đi liên hoan, trưởng nhóm chọn một nhà hàng món Hàng Châu ở trung tâm thương mại, mọi người ăn xong đi ra ngoài, anh ấy nhìn thấy cạnh đó có thương hiệu thời trang đang thanh lý.

Có đồng nghiệp nữ thấy anh ấy để ý tới cửa hàng đó thì nói với anh ấy: "Thương hiệu này rút khỏi thị trường Trung Quốc."

Hứa Kính Vũ vô thức "A" một tiếng.

Trên đường vè nhà, Chu Trạch nhắn tin cho anh ấy: [Bạn yêu ơi, uống rượu không?]

Hứa Kính Vũ trả lời: [Được.]

Không có tôi ràng buộc, Hứa Kính Vũ bắt đầu uống rượu, một phần vì xã giao, một phần đơn thuần vì thích cảm giác của rượu cồn.

Quen với sự ràng buộc và tồn tại của một người rất đáng sợ, nhưng dần dần thoát khỏi ràng buộc, quên mất trong vô thức cũng rất đáng sợ.

Hai bọn họ hẹn nhau ở một quán nướng.

Buổi đêm ở thành phố lớn luôn có người trẻ tuổi đi ra từ các tòa nhà văn phòng xa hoa và khu quy hoạch rồi bung xõa tâm hồn trong các quán hàng, miệng mắng chửi sếp, tay rút xiên nướng, miệng uống bia, một tháng chỉ sống một ngày – ngày phát lương.

Chu Trạch vừa rời khỏi công ty sau khi tăng ca, ăn ngấu nghiêng trong quán hàng.

Hứa Kính Vũ vừa ăn xong nên ở cạnh rót bia.

Hứa Kính Vũ rót một cốc cho Chu Trạch.

"Không được." Chu Trạch xua tay, "Bạn gái quản lý nghiêm." Hứa Kính Vũ khẽ xì một tiếng, "Nết na quá."

Chu Trạch than về phiền não ngọt ngào: "Yêu đương phiền quá, aiz, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng bị quản lý."

Hứa Kính Vũ dùng giọng điệu của người từng trải khuyên nhủ: "Quen là được."

Chu Trạch: "Ông quen cái gì chứ?" Cậu ấy bỏ xiên nướng xuống, ép tầm mắt xuống, "Ông tổng cộng yêu đương được bao lâu."

"Tình cảm một năm, trung trinh bảy năm."

Giọng cậu ấy hơi dữ dằn, dường như rất không thích hành vi đó của Hứa Kính Vũ.

Thực tế cũng xác thực như vậy.

Đứng trước người lý trí tuyệt đối, tổn thương tới tình cảm sâu đậm trong cuộc sống bị cậu ấy hiểu thành ngu xuẩn.

Hứa Kính Vũ nhìn sang, hai người trừng nhau, có chút bình tĩnh trước khi nổi lên xung đột.

Một lát sau, anh ấy cúi đầu trước, cầm cốc bia lên rót cho bản thân, chất cồn xuôi theo thực quản cuồn cuộn trong dạ dày, bọt khí mặt ngoài không ngừng mở rộng, cuối cùng vỡ tan.

"Thật ra, tôi rất ít khi nhớ tới Tống Ngôn." Sắc mặt Hứa Kính Vũ khó đoán, như tín đồ xưng tội ở giáo đường, như học sinh dù cố gắng thế nào cũng không giỏi được: "Tôi áy náy với cô ấy, tôi kiên trì cho rằng tôi nên nhớ cô ấy cả đời, coi như hối lỗi, coi như trừng phạt, nói chung là không thể quên."

Nhưng thời gian là liều thuốc kỳ diệu, cũng là con dao sắc bén.

Nó không khác gì ma lực tự phù phép mình lên con người, chữa lành những thứ đang chờ chữa trị, những người quyết tâm vứt bỏ bản thân cũng sẽ được chữa lành.

Chu Trạch nghẹn lời, nói: "Điều này cũng bình thường."

"Lúc cô ấy mới mất, tôi nhìn cái cây dưới ký túc xá cũng nhớ tới cô ấy, nhớ cô ấy đứng dưới lầu chờ tôi, bọn tôi giẫm lá cây giữa trời thu đi trên đường, cô ấy thích nghe âm thanh của lá, nhảy nhót giẫm lá cây trước mặt tôi."

"Nhìn thấy quán trà sữa ở góc đường, tôi có thể nhớ tới dáng vẻ cô ấy mỗi lần muốn uống trà sữa đều cắn môi rối rắm nghĩ nên uống không đường hay bảy mươi phần trăm đường."

Hứa Kính Vũ dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Chu Trạch: "Sáng nay xem tin tức thấy hãng trà sữa ấy phá sản rồi."

"Hãng thời trang mà Ngôn Ngôn thích cũng rút ra khỏi thị trường Trung Quốc." Ánh mắt Hứa Kính Vũ hơi đờ đẫn, hòa lẫn với đèn điện lóe sáng của thành phố, buồn tủi trống vắng cực kỳ, "Tôi bắt đầu nhìn cây chỉ thấy cây, đi ngang qua góc đường cũng chỉ đi ngang qua thôi."

Có lẽ, trong một đời người chỉ có thể chứa đựng từng đấy thứ, mà thời gian luôn làm phép công, nhét hết đống mới vào, ép buộc xóa bỏ cái cũ.

Chu Trạch vấn khá lý trí, phân tích mạch lạc rõ ràng: "Những năm Tống Ngôn mới mất, ông vẫn học ở trường, về bản chất hoàn cảnh cuộc sống của ông không có gì thay đổi, ông nhân tiện thêm hoàn cảnh có cô ấy vào cùng, còn bây giờ tất cả những gì ông trải qua, Tống Ngôn đều không trải qua, ngươi muốn nhớ cô ấy lâu cũng không có cảnh vật thích hợp làm vật dẫn."

Hứa Kính Vũ cười tự giễu: "Vì vậy vẫn sẽ quên."

Chu Trạch: "Quên không phải là chuyện bình thường sao?"

"Ông từng cứu mạng cô ấy hay cô ấy từng cứu mạng ông? Hai người chỉ là một đôi bình thường, có gì khác với một đội chặn bừa trên đường chứ hả?" Chu Trạch nói, "Hứa Kính Vũ, nhìn về phía trước đi."

Có gì khác?

Trên đường trở về, người lái xe hộ lái xe vô cùng vững vàng, yên tĩnh.

Hứa Kính Vũ để mặc cơn say dâng lên, trong lúc hỗn loạn, ép buộc mình trả lời câu hỏi ấy.

Có lẽ điều khác biệt là cặp đôi bất kỳ trên đường chỉ có hai kết cục, kết hôn hoặc chia tay.

Còn mình và Tống Ngôn thì sao? Hứa Kính Vũ nghĩ, Tống Ngôn chết ở tuổi mười chín khi tình yêu nồng cháy, dũng cảm, quyết chí tiếng lên.

Lúc đó, anh từng khờ dại lên kế hoạch cả đời cho hai người.

Cảm giác say rượu cũng chẳng ảnh hưởng gì, sáng mai công ty còn có báo cáo cần anh làm.

Hứa Kính Vũ nhắm mắt lại, ấn huyệt thái dương, hi vọng có thể chợp mắt một lát trong lộ trình ba mươi phút để về nhà.

Anh cảm thấy hình như mình ngủ thiếp đi, như đang suy tư, nhớ lại.

Mùa đông năm lớp mười, bạn cùng bàn Tống Ngôn sơn móng tay đẹp đẽ bắt anh nhìn, cơ thể vô thức vượt qua sông Sở, đường Hán.

Bộ ng ực mềm mại của thiếu nữ cách lớp áo đồng phục mùa đông dày cộm hơi cọ lên cánh tay anh, gió lạnh bên ngoài thổi vù vù qua người anh như cảnh báo nguy hiểm đến gần, nhưng anh vẫn cố chấp nắm chặt năm ngón tay thon dài trắng mịn đang đong đưa trước mặt mình của thiếu nữ.

Anh muốn đan tay mình vào kẽ tay cô xem thử hai người có gắn kết một cách hoàn hảo và hãm sâu trong đó hay không.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương