Mười Năm Sau Anh Vẫn Mất Em
-
C7: Chương 7
Sĩ quan Hồ có chút tức giận khi thấy hai chúng tôi làm mọi chuyện rối tung như vậy. "Cậu biết làm như thế này rất nguy hiểm không? Con chó bị thương cũng không sao, nhưng lỡ có chuyện gì xảy ra với cậu sao?"
Tính mạng của một con chó không được quan tâm đến vậy sao, tại sao lại coi thường nó chứ. Tôi tỉnh và đã khỏe hơn rất nhiều, nhưng khi đứng dậy vẫn bị va vào sĩ quan Hồ nhiều lần.
"Được rồi được rồi Gấu Nhỏ, nếu có chuyện gì xảy ra với em thì cũng sẽ không có gì nghiêm trọng đâu."
Dưới sự tấn công dữ dội của tôi, sĩ quan Hồ không thể chống cự, nên đành bỏ đi trước. Tôi lắc đầu đầy tự hào rồi bước đi, trên thực tế là tôi chỉ tiếp tục chơi mà thôi.
Từ Hòai đã nhận lỗi của mình với sĩ quan Hồ, nên anh dắt tôi về nghỉ ngơi trước khi bị ba mẹ tôi mắng. Tôi ngồi vào ghế sau của Từ Hoài và nhìn những tòa nhà bên đường một cách đầy si mê.
Khi tôi đến cửa hàng thú cưng, nơi tôi được tắm lần đầu tiên, tôi liền đập mạnh vào cửa sổ xe.
"Gâu gâu gâu! (Nhanh! Để tôi xuống tắm! Dơ quá đi mất, dơ chết chó rồi.)"
Từ Hoài chạm vào đầu của tôi rồi mỉm cười, làm tôi muốn nhà ở tới hôn anh ấy quá.
"Anh đã bảo để anh mà không nghe."
Đối mặt với sự giễu cợt của anh, tôi không thể phản bác lại, nhưng quan trọng là bây giờ tôi chỉ muốn đi tắm. Khi anh bác sĩ đẹp trai nhìn thấy tôi lần nữa, anh ta lại tặc lưỡi bất lực.
"Con chó này không cần tới đây thường xuyên như vậy, mới có nửa tháng, vẫn còn ổn."
Vừa nói, anh ta vừa định tiễn khách, nhưng bị tôi ôm lấy đôi chân dài và bắt đầu hú lên.
"Hú… hu (Tôi muốn tắm, tôi cần phải thơm.)"
"Hôm nay nó hơi bẩn nên hãy tắm nó giúp tôi. Tôi sẽ trả thêm tiền."
Bị tấn công bằng tiền, bác sĩ làm sao chịu nổi. Nửa giờ sau, tôi lại ôm anh bác sĩ mà gào thét trong bồn tắm. Nhưng trong khi hú, tôi không quên há to miệng của mình để thổi xà phòng.
Tôi khoe răng mình ra, để anh ta làm sạch cho tôi: "Gâu gâu! (Đánh răng cho tôi đi! Anh đẹp trai!)"
Anh đẹp trai đánh răng cho tôi mấy lần tôi mới hài lòng, sau khi tắm xong, tôi lại là một chú chó siêu cụte.
"Ông chủ, đây là cái gì?" Từ Hoài cầm chiếc chuông ở bên bàn lên nhìn.
"Đây là nút chơi thú cưng. Chỉ cần liên kết điện thoại của chủ nó và đưa chiếc máy này cho thú cưng nhấn nút, chủ nhân sẽ nhận được tin nhắn trên điện thoại."
Trình độ phát triển khoa học và công nghệ trong mười năm qua đã được nâng lên rất cao! Lần trước nhìn điện thoại di động của Từ Hoài, tôi cũng không biết dùng, dù sao lúc tôi c. h..ết mẹ tôi vẫn dùng điện thoại nắp gập.
Mười năm trước, khi gọi điện rủ Từ Hoài đi chơi, tôi vẫn đang dùng điện thoại cục gạch.
Tôi có chút tò mò nên nhảy tới chỗ Từ Hoài xem thử.
"Anh sẽ mua cho em một cái, Gấu Nhỏ, nếu em muốn rủ anh đi chơi thì cứ nhấn nhé."
Đuôi tôi vẫy vội, háo hức nhìn vào nút bấm, thế là đã có đồ chơi mới!!! Với sự giúp đỡ của anh đẹp trai, Từ Hoài đã liên kết thành công chiếc điện thoại di động của mình. Khi chúng tôi ở trong xe, tôi bắt đầu cảm thấy tò mò, tôi ấn mạnh vào nút đỏ, sau đó tôi nghe thấy nhạc chuông điện thoại di động của Từ Hoài chuông liên tục.
"Gấu Nhỏ, em muốn về nhà thì không thể nhấn nút này như thế này. Em chỉ có thể nhấn nó khi em thực sự muốn tìm thấy anh."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook