Muội Khống
-
Chương 23
Cố Mi ngẩng đầu, một đôi mắt đỏ hồng. Vẫn là bị chọc tức.
Nàng mở miệng muốn giải thích, nhưng có thể giải thích gì? Giải thích nàng và Liêm Huy không phải quan hệ mà họ tưởng tượng?
Nhưng Liêm Huy rõ ràng muốn phát triển thành quan hệ kia với nàng.
Cố Mi muốn cào tường.
Lần này thực sự nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Nhưng nàng vẫn cúi đầu, thấp giọng nói: "Ta muốn nói là, ta và Liêm Huy, không phải kiểu quan hệ các người tưởng tượng, các người có tin không?"
Nàng cảm thấy, người bình thường sẽ không tin. Dù sao, Liêm Huy không e ngại trước mặt họ nắm tay nàng rồi ôm eo gì đó.
Ngay cả Như Ngọc kia, ý ngoài lời nói, không phải coi nàng là vợ cả của Liêm Huy à?
Nhưng thanh âm ôn hòa của Dung Trạm chậm rãi vang lên đầu nàng: "Ta tin."
Cố Mi ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn một gương mặt gió mát trăng thanh của Dung Trạm, trân trối không nên lời.
Vẫn như là lần đầu vậy, bất luận nàng nói chuyện gì khó hiểu, người đối diện vẫn sẽ tin tưởng, vậy ư?
Cố Mi trong thời gian ngắn không biết nên nói gì. Đối với Liêm Huy, nàng thường bị hắn làm tức tới mức không biết nên nói gì. Mà với DUng Trạm, đó là bởi vì, đó là bởi vì, nàng rõ ràng cảm nhận được ở trước mặt hắn, nàng không đủ thông minh, vì vậy không biết nói gì.
Được rồi, loại việc hiếm có này, cũng có thể xảy ra rồi, nàng có phải nên đi mua sổ xố không?
"Cố cô nương?"
Có lẽ thấy nàng trầm mặc quá lâu, Dung Trạm vừa cười nhẹ cười gọi nàng một tiếng.
Cố Mi phục hồi tinh thần, lúc này mới ý thức được, nàng đã đơ người nhìn người ta thời gian dài như vậy.
Tựa hồ có thể nghe được một tiếng đùng, nàng cảm giác mặt mình nóng lên.
Nàng luống cuống gãi đầu, ảo nảo sao mình ở trước mặt hắn đều có cảm giác bó tay bó chân. Lẽ nào thật sự chính là bởi vì sự ám ảnh của lá cải xanh quá sâu sao? Vì vậy lúc này sợ mình ở trước mặt hắn có gì thất lễ, hoặc là phát sinh gì đó mất mặt nữa?
Được rồi. Nhưng Dung Trạm, sao huynh cứ mang một dáng vẻ bình tĩnh cười tươi vậy, chỉ làm ta thêm luống cuống.
Nàng nghiêng người nhường đường: "Dung Trạm, đi vào ngồi đi."
Dung Trạm nở nụ cười, bước tới ngồi xuống, nhìn Cố Mi luống cuống tay chân rót trà nước cho hắn.
Nhưng nàng không đụng ấm vào cốc, thì cũng đổ nước quá nhanh, rót một cái, liền tràn khắp bàn.
"Cố cô nương, dáng vẻ ta đáng sợ lắm à?"
"Á?" Cố Mi có chút bối rối, ngây ngốc phát ra một tiếng đơn điệu.
Dung Trạm mỉm cười: "Không phải vậy vì sao Cố cô nương bây giờ đối mặt Dung Trạm, vẻ mặt lại kinh hoàng vậy?"
Trong đầu Cố Mi đang chập chờn. Nhưng lập tức phản ứng lại.
Nàng lúng túng cười cợt, vuốt ve qua lại bình trà trong tay, suy nghĩ một chút, định nói ra một cách đơn giản.
Hết cách rồi, ở trước mặt DUng Trạm, nàng đều có cảm giác không chỗ dung thân.
Vì vậy, thẳng thắn còn không bằng ăn ngay nói thật.
"Dung Trạm," Nàng lanh lảnh nói: "Kỳ thực ta sợ huynh lúc nào đó liền giống lần đầu chúng ta gặp mặt, nói với ta là, trên răng của ta có dính lá cải xanh. Huynh biết, nữ tử mà, đối với những việc này, vẫn có chút ngại ngùng. Vì lẽ đó, hiện giờ ở trước mặt huynh, ta cuối cùng rất sợ làm sai chuyện gì, khó tránh khỏi sẽ biểu hiện kinh hoảng chút rồi."
Dung Trạm nghe vậy, khóe môi hơi cong lên, âm thanh càng thêm nhu hòa: "Là Dung Trạm lần trước đường đột. Mong rằng Cố cô nương không nên để tâm mới phải."
Dứt lời, lại mỉm cười cẩn thận nhìn nàng một cái, lúc này mới cười nói: "Cố cô nương hôm nay y phục rất đẹp, cử chỉ thỏa đáng, Dung Trạm không tìm ra nửa điểm không phải."
Cố Mi nở nụ cười. Nàng không ngờ, người xem như thần thánh không thể tiếp cận như DUng Trạm, thì ra cũng sẽ nói như vậy.
Y nói thế, khiến Cố Mi vốn xem y như tiên nhân cách mây xa, lập tức trở thành người bình thường.
Nhưng thực ra, đêm nay nàng ở trước mặt y còn thiếu điểm xấu à?
Nhưng vậy thì có sao?Cố Mi nàng không nói ưu điểm khác, ít nhất da mặt không tệ.
Nàng đưa cốc uống trà trong tay đưa cho Dung Trạm. Lần này, cốc uống trà vững vàng trong tay nàng, không có chút nước nào tràn ra ngoài.
Dung Trạm mỉm cười tiếp nhận, cúi đầu hớp nhẹ một hớp.
Cố Mi say rồi. Y có cần ngay cả uống nước trà cũng tao nhã như vậy không.
Dung Trạm đặt cốc trà xuống, vừa ngẩng đầu, liền thấy Cố Mi đang ngắm hắn ngẩn người.
Y khẽ mỉm cười, vẫn hỏi vấn đề trong lòng quan tâm nhất: "Cố cô nương, ta vừa nghe Liêm thiếu hiệp xưng hô cô là Hồng Dao? Nhưng theo ta biết, cô tên là Cố MI? Chỉ là không biết, họ tên thực của Cố cô nương, rốt cuộc là gì?"
Cố Mi xin lỗi gãi đầu một cái: "Kỳ thực cả hai đều là ta. Huynh có thể gọi ta Hồng Dao, cũng có thể gọi là Cố Mi."
Nhưng ta vẫn thích người khác gọi mình là Cố Mi. Dù sao đó mới là tên thực của ta.
Nhưng giờ ta lại là thân hình thực của Hồng Dao, vì vậy nếu huynh gọi ta Hồng Dao, ta cũng đành nhận.
Dung Trạm hỏi: "Liêm thiếu hiệp và Cố cô nương là Hoa Sơn đệ tử à?"
Cố Mi không suy nghĩ nhiều. Nàng cho rằng Liêm Huy dù sao trên giang hồ vẫn có chút danh tiếng, người thường biết hắn là đệ tử Hoa Sơn là rất bình thường.
Cho nên nàng gật đầu, trả lời vui vẻ: "Ừ phải."
Dung Trạm đại khái cũng đã nắm trong lòng. Vấn đề kế tiếp của y là: "Xin hỏi Cố cô nương năm nay bao tuổi?"
Nghe vấn đề nó, Cố Mi cũng có chút xoắn xuýt. Ta muốn nói thật với huynh ta hiện đã 20 tuổi, huynh tin không? Hắn sẽ không làm như nói với mình như vậy, bất luận Cố cô nương nói gì, ta đều sẽ tin chứ nhỉ?
Có thể đó là người nào cũng không tin đâu nhỉ.
vì vậy Cố Mi không thể làm gì hơn là ngụy tạo, giả bộ non nớt: "Hình như là mười sáu rồi."
Không thể không nói, thời điểm nói câu này, trong lòng nàng lại có chút cảm giác hư vinh vui thầm.
Lập tức từ thanh niên quay lại làm thiếu niên, đảo ngược thời gian, thật thoải mái quá.
Dung Trạm ngạc nhiên: "Hình như? Cố cô nương không biết ngày sinh của mình à?"
Cố Mi hơi choáng váng. SInh nhật Hồng Dao sao nàng biết được. Nhưng nàng nhớ lại, hình như thời gian nàng vừa xuyên qua, trên dưới Hoa Sơn đồn đãi là, đêm sinh nhật mười sáu tuổi nàng đẩy Trang Thu DUng xuống nước.
Có vẻ hôm đó cách lúc nàng tỉnh lại là hai, ba ngày?
Cho nên nàng hồ nghi nói: "Ngày mùng 10 tháng 4?"
Chúc mừng ngươi. Cố cô nương, trả lời đúng rồi.
Dung Trạm dường như đã biết mọi chuyện ahwns muốn biết. Trong giây lát lại trầm mặc, chỉ nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm.
Cố Mi có chút bối rối. Lại nói đại gia à, huynh mang tư thế như đang tra hỏi hộ khẩu để hỏi ta một đống lớn vấn đề, sau đó lại bày dáng vẻ cao thâm khó dò nhìn ta?
Chẳng lẽ là, huynh và Hồng Dao, trước đây từng quen biết? Hay là nói, còn có kiểu hôn ước từ trong bụng mẹ khuôn sáo xưa cũ kia sao?
Nhưng theo tin tức nàng thám thính trên Hoa Sơn, Hồng Dao thuở nhỏ hình như chưa từng xuống núi, làm sao quen người khác được?
Chuyện này không thể trách Cố Mi. Vừa đến không ai nói cho nàng biết, Mộ Dung Huyền có con trai, thứ hai dù có người nói cho nàng nghe, đánh chết nàng không nghĩ ra, đường đường là giáo chủ một phái tử tế thì không làm, lại chạy đi mở một tửu lâu làm ông chủ. Thứ ba, đại ca ngươi bây giờ dùng là dùng tên giả Dung Trạm chứ không phải tên thật Mộ Dung Trạm à.
Vì vậy, Cố Mi căn bản sẽ không nghĩ, người trước mặt này, trên danh nghĩa chính là ca ca của Hồng Dao.
Được rồi. Để cẩu huyết tới điểm tận cùng đi.
Nhưng lúc này, Cố Mi chỉ kỳ lạ hỏi một câu: "Dung Trạm, sao huynh đột nhiên hỏi ta vậy?"
Hỏi vấn đề hiếu kỳ lạ lùng. Hơn nữa dáng vẻ huynh bây giờ cũng kỳ quái đấy.
Dung Trạm bỗng nở nụ cười, khóe môi hơi cong, trong mắt hào quang xuất hiện.
Cố Mi chớp mắt.
"Không có gì. Chỉ là thấy Cố cô nương giống một người bạn hồi nhỏ, vì vậy không khỏi ngạc nhiên, lúc nãy mới mạo muội hỏi những vấn đề đó. Mong rằng Cố cô nương đừng trách."
"À." Cố Mi thực không có trách. Dù sao lý do của Dung Trạm, cũng thực hợp tình hợp lý.
Nhưng bỗng lòng hiếu kỳ nổi lên, nàng cũng đùa vui hỏi: "Vậy ta là người bạn lúc nhỏ của huynh sao?"
Dung Trạm hạ môi xuống, trong con mắt càng sâu thẳm, nhìn đến mức Cố Mi có chút sợ hãi.
"Không phải."
Lúc sau, y mới nhẹ giọng nói một lời như vậy.
Cố Mi lại nảy sinh hứng thú, hỏi: "Người bạn lúc huynh còn bé, tiểu cô nương ấy, là kiểu người gì? Đáng yêu không? Chơi vui không?"
.....Dung Trạm cảm thấy y không nhìn thấu được người trước mặt rồi.
Y hơi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, như cây đèn dầu, biểu hiện trên mặt y tranh sáng tranh tối, nhìn không rõ.
"Rất ồn. Rất phiền."
Cố Mi trợn mắt há mồm. Dung, Dung đại gia, là đáp án đây sao?
Nếu huynh thấy cô ấy phiền, thấy cô ấy ồn, nhưng vì sao thấy người tương tự lại còn đặc biệt chạy tới hỏi một bận?
Nhưng trước đó chúng ta đã nói, khả năng được tắm trong n năm đọc sắc văn của Cố Mi, đó chính là tiêu chuẩn. Nàng liền nghĩ ngay tới khả năng khác, đó là, không phải oan gia không chạm trán. Khi còn bé nhìn nhau thấy ghét, nhưng lớn mới biết, đối phương là người mình thích nhất.
Câu nói kia là gì nhỉ, à là người nhìn bộ phận sinh dục của đối phương từ nhỏ, đây không phải là thanh mai trúc mã thì là gì?
Vì vậy, Cố Mi cười hì hì. Cười hèn mọn bao nhiêu là có bấy nhiêu, lại sát gần chút, bắt đầu bà tám: "Dung Trạm, tiểu cô nương kia có phải nguwoif trong lòng của huynh? Vì vậy dù hai người xa nhau từ nhỏ, nhưng bây giờ lại tìm nàng ấy khắp nơi?"
So với biểu hiện cấp bách trên gương mặt do tâm trạng hóng hớt của nàng, vẻ mặt DUng Trạm bình tĩnh hơn nhiều.
Thậm chí vẻ mặt hắn không thay đổi gì.
Hắn nắm chén trà sứ thô thiển trong tay, ngón tay thon dài khẽ lướt miệng chén, lãnh đạm nói: "Không phải. Thực ra, từ sau khi cách biệt, ta chưa bao giờ nghĩ có ngày gặp lại cô ấy."
Nàng mở miệng muốn giải thích, nhưng có thể giải thích gì? Giải thích nàng và Liêm Huy không phải quan hệ mà họ tưởng tượng?
Nhưng Liêm Huy rõ ràng muốn phát triển thành quan hệ kia với nàng.
Cố Mi muốn cào tường.
Lần này thực sự nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Nhưng nàng vẫn cúi đầu, thấp giọng nói: "Ta muốn nói là, ta và Liêm Huy, không phải kiểu quan hệ các người tưởng tượng, các người có tin không?"
Nàng cảm thấy, người bình thường sẽ không tin. Dù sao, Liêm Huy không e ngại trước mặt họ nắm tay nàng rồi ôm eo gì đó.
Ngay cả Như Ngọc kia, ý ngoài lời nói, không phải coi nàng là vợ cả của Liêm Huy à?
Nhưng thanh âm ôn hòa của Dung Trạm chậm rãi vang lên đầu nàng: "Ta tin."
Cố Mi ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn một gương mặt gió mát trăng thanh của Dung Trạm, trân trối không nên lời.
Vẫn như là lần đầu vậy, bất luận nàng nói chuyện gì khó hiểu, người đối diện vẫn sẽ tin tưởng, vậy ư?
Cố Mi trong thời gian ngắn không biết nên nói gì. Đối với Liêm Huy, nàng thường bị hắn làm tức tới mức không biết nên nói gì. Mà với DUng Trạm, đó là bởi vì, đó là bởi vì, nàng rõ ràng cảm nhận được ở trước mặt hắn, nàng không đủ thông minh, vì vậy không biết nói gì.
Được rồi, loại việc hiếm có này, cũng có thể xảy ra rồi, nàng có phải nên đi mua sổ xố không?
"Cố cô nương?"
Có lẽ thấy nàng trầm mặc quá lâu, Dung Trạm vừa cười nhẹ cười gọi nàng một tiếng.
Cố Mi phục hồi tinh thần, lúc này mới ý thức được, nàng đã đơ người nhìn người ta thời gian dài như vậy.
Tựa hồ có thể nghe được một tiếng đùng, nàng cảm giác mặt mình nóng lên.
Nàng luống cuống gãi đầu, ảo nảo sao mình ở trước mặt hắn đều có cảm giác bó tay bó chân. Lẽ nào thật sự chính là bởi vì sự ám ảnh của lá cải xanh quá sâu sao? Vì vậy lúc này sợ mình ở trước mặt hắn có gì thất lễ, hoặc là phát sinh gì đó mất mặt nữa?
Được rồi. Nhưng Dung Trạm, sao huynh cứ mang một dáng vẻ bình tĩnh cười tươi vậy, chỉ làm ta thêm luống cuống.
Nàng nghiêng người nhường đường: "Dung Trạm, đi vào ngồi đi."
Dung Trạm nở nụ cười, bước tới ngồi xuống, nhìn Cố Mi luống cuống tay chân rót trà nước cho hắn.
Nhưng nàng không đụng ấm vào cốc, thì cũng đổ nước quá nhanh, rót một cái, liền tràn khắp bàn.
"Cố cô nương, dáng vẻ ta đáng sợ lắm à?"
"Á?" Cố Mi có chút bối rối, ngây ngốc phát ra một tiếng đơn điệu.
Dung Trạm mỉm cười: "Không phải vậy vì sao Cố cô nương bây giờ đối mặt Dung Trạm, vẻ mặt lại kinh hoàng vậy?"
Trong đầu Cố Mi đang chập chờn. Nhưng lập tức phản ứng lại.
Nàng lúng túng cười cợt, vuốt ve qua lại bình trà trong tay, suy nghĩ một chút, định nói ra một cách đơn giản.
Hết cách rồi, ở trước mặt DUng Trạm, nàng đều có cảm giác không chỗ dung thân.
Vì vậy, thẳng thắn còn không bằng ăn ngay nói thật.
"Dung Trạm," Nàng lanh lảnh nói: "Kỳ thực ta sợ huynh lúc nào đó liền giống lần đầu chúng ta gặp mặt, nói với ta là, trên răng của ta có dính lá cải xanh. Huynh biết, nữ tử mà, đối với những việc này, vẫn có chút ngại ngùng. Vì lẽ đó, hiện giờ ở trước mặt huynh, ta cuối cùng rất sợ làm sai chuyện gì, khó tránh khỏi sẽ biểu hiện kinh hoảng chút rồi."
Dung Trạm nghe vậy, khóe môi hơi cong lên, âm thanh càng thêm nhu hòa: "Là Dung Trạm lần trước đường đột. Mong rằng Cố cô nương không nên để tâm mới phải."
Dứt lời, lại mỉm cười cẩn thận nhìn nàng một cái, lúc này mới cười nói: "Cố cô nương hôm nay y phục rất đẹp, cử chỉ thỏa đáng, Dung Trạm không tìm ra nửa điểm không phải."
Cố Mi nở nụ cười. Nàng không ngờ, người xem như thần thánh không thể tiếp cận như DUng Trạm, thì ra cũng sẽ nói như vậy.
Y nói thế, khiến Cố Mi vốn xem y như tiên nhân cách mây xa, lập tức trở thành người bình thường.
Nhưng thực ra, đêm nay nàng ở trước mặt y còn thiếu điểm xấu à?
Nhưng vậy thì có sao?Cố Mi nàng không nói ưu điểm khác, ít nhất da mặt không tệ.
Nàng đưa cốc uống trà trong tay đưa cho Dung Trạm. Lần này, cốc uống trà vững vàng trong tay nàng, không có chút nước nào tràn ra ngoài.
Dung Trạm mỉm cười tiếp nhận, cúi đầu hớp nhẹ một hớp.
Cố Mi say rồi. Y có cần ngay cả uống nước trà cũng tao nhã như vậy không.
Dung Trạm đặt cốc trà xuống, vừa ngẩng đầu, liền thấy Cố Mi đang ngắm hắn ngẩn người.
Y khẽ mỉm cười, vẫn hỏi vấn đề trong lòng quan tâm nhất: "Cố cô nương, ta vừa nghe Liêm thiếu hiệp xưng hô cô là Hồng Dao? Nhưng theo ta biết, cô tên là Cố MI? Chỉ là không biết, họ tên thực của Cố cô nương, rốt cuộc là gì?"
Cố Mi xin lỗi gãi đầu một cái: "Kỳ thực cả hai đều là ta. Huynh có thể gọi ta Hồng Dao, cũng có thể gọi là Cố Mi."
Nhưng ta vẫn thích người khác gọi mình là Cố Mi. Dù sao đó mới là tên thực của ta.
Nhưng giờ ta lại là thân hình thực của Hồng Dao, vì vậy nếu huynh gọi ta Hồng Dao, ta cũng đành nhận.
Dung Trạm hỏi: "Liêm thiếu hiệp và Cố cô nương là Hoa Sơn đệ tử à?"
Cố Mi không suy nghĩ nhiều. Nàng cho rằng Liêm Huy dù sao trên giang hồ vẫn có chút danh tiếng, người thường biết hắn là đệ tử Hoa Sơn là rất bình thường.
Cho nên nàng gật đầu, trả lời vui vẻ: "Ừ phải."
Dung Trạm đại khái cũng đã nắm trong lòng. Vấn đề kế tiếp của y là: "Xin hỏi Cố cô nương năm nay bao tuổi?"
Nghe vấn đề nó, Cố Mi cũng có chút xoắn xuýt. Ta muốn nói thật với huynh ta hiện đã 20 tuổi, huynh tin không? Hắn sẽ không làm như nói với mình như vậy, bất luận Cố cô nương nói gì, ta đều sẽ tin chứ nhỉ?
Có thể đó là người nào cũng không tin đâu nhỉ.
vì vậy Cố Mi không thể làm gì hơn là ngụy tạo, giả bộ non nớt: "Hình như là mười sáu rồi."
Không thể không nói, thời điểm nói câu này, trong lòng nàng lại có chút cảm giác hư vinh vui thầm.
Lập tức từ thanh niên quay lại làm thiếu niên, đảo ngược thời gian, thật thoải mái quá.
Dung Trạm ngạc nhiên: "Hình như? Cố cô nương không biết ngày sinh của mình à?"
Cố Mi hơi choáng váng. SInh nhật Hồng Dao sao nàng biết được. Nhưng nàng nhớ lại, hình như thời gian nàng vừa xuyên qua, trên dưới Hoa Sơn đồn đãi là, đêm sinh nhật mười sáu tuổi nàng đẩy Trang Thu DUng xuống nước.
Có vẻ hôm đó cách lúc nàng tỉnh lại là hai, ba ngày?
Cho nên nàng hồ nghi nói: "Ngày mùng 10 tháng 4?"
Chúc mừng ngươi. Cố cô nương, trả lời đúng rồi.
Dung Trạm dường như đã biết mọi chuyện ahwns muốn biết. Trong giây lát lại trầm mặc, chỉ nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm.
Cố Mi có chút bối rối. Lại nói đại gia à, huynh mang tư thế như đang tra hỏi hộ khẩu để hỏi ta một đống lớn vấn đề, sau đó lại bày dáng vẻ cao thâm khó dò nhìn ta?
Chẳng lẽ là, huynh và Hồng Dao, trước đây từng quen biết? Hay là nói, còn có kiểu hôn ước từ trong bụng mẹ khuôn sáo xưa cũ kia sao?
Nhưng theo tin tức nàng thám thính trên Hoa Sơn, Hồng Dao thuở nhỏ hình như chưa từng xuống núi, làm sao quen người khác được?
Chuyện này không thể trách Cố Mi. Vừa đến không ai nói cho nàng biết, Mộ Dung Huyền có con trai, thứ hai dù có người nói cho nàng nghe, đánh chết nàng không nghĩ ra, đường đường là giáo chủ một phái tử tế thì không làm, lại chạy đi mở một tửu lâu làm ông chủ. Thứ ba, đại ca ngươi bây giờ dùng là dùng tên giả Dung Trạm chứ không phải tên thật Mộ Dung Trạm à.
Vì vậy, Cố Mi căn bản sẽ không nghĩ, người trước mặt này, trên danh nghĩa chính là ca ca của Hồng Dao.
Được rồi. Để cẩu huyết tới điểm tận cùng đi.
Nhưng lúc này, Cố Mi chỉ kỳ lạ hỏi một câu: "Dung Trạm, sao huynh đột nhiên hỏi ta vậy?"
Hỏi vấn đề hiếu kỳ lạ lùng. Hơn nữa dáng vẻ huynh bây giờ cũng kỳ quái đấy.
Dung Trạm bỗng nở nụ cười, khóe môi hơi cong, trong mắt hào quang xuất hiện.
Cố Mi chớp mắt.
"Không có gì. Chỉ là thấy Cố cô nương giống một người bạn hồi nhỏ, vì vậy không khỏi ngạc nhiên, lúc nãy mới mạo muội hỏi những vấn đề đó. Mong rằng Cố cô nương đừng trách."
"À." Cố Mi thực không có trách. Dù sao lý do của Dung Trạm, cũng thực hợp tình hợp lý.
Nhưng bỗng lòng hiếu kỳ nổi lên, nàng cũng đùa vui hỏi: "Vậy ta là người bạn lúc nhỏ của huynh sao?"
Dung Trạm hạ môi xuống, trong con mắt càng sâu thẳm, nhìn đến mức Cố Mi có chút sợ hãi.
"Không phải."
Lúc sau, y mới nhẹ giọng nói một lời như vậy.
Cố Mi lại nảy sinh hứng thú, hỏi: "Người bạn lúc huynh còn bé, tiểu cô nương ấy, là kiểu người gì? Đáng yêu không? Chơi vui không?"
.....Dung Trạm cảm thấy y không nhìn thấu được người trước mặt rồi.
Y hơi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, như cây đèn dầu, biểu hiện trên mặt y tranh sáng tranh tối, nhìn không rõ.
"Rất ồn. Rất phiền."
Cố Mi trợn mắt há mồm. Dung, Dung đại gia, là đáp án đây sao?
Nếu huynh thấy cô ấy phiền, thấy cô ấy ồn, nhưng vì sao thấy người tương tự lại còn đặc biệt chạy tới hỏi một bận?
Nhưng trước đó chúng ta đã nói, khả năng được tắm trong n năm đọc sắc văn của Cố Mi, đó chính là tiêu chuẩn. Nàng liền nghĩ ngay tới khả năng khác, đó là, không phải oan gia không chạm trán. Khi còn bé nhìn nhau thấy ghét, nhưng lớn mới biết, đối phương là người mình thích nhất.
Câu nói kia là gì nhỉ, à là người nhìn bộ phận sinh dục của đối phương từ nhỏ, đây không phải là thanh mai trúc mã thì là gì?
Vì vậy, Cố Mi cười hì hì. Cười hèn mọn bao nhiêu là có bấy nhiêu, lại sát gần chút, bắt đầu bà tám: "Dung Trạm, tiểu cô nương kia có phải nguwoif trong lòng của huynh? Vì vậy dù hai người xa nhau từ nhỏ, nhưng bây giờ lại tìm nàng ấy khắp nơi?"
So với biểu hiện cấp bách trên gương mặt do tâm trạng hóng hớt của nàng, vẻ mặt DUng Trạm bình tĩnh hơn nhiều.
Thậm chí vẻ mặt hắn không thay đổi gì.
Hắn nắm chén trà sứ thô thiển trong tay, ngón tay thon dài khẽ lướt miệng chén, lãnh đạm nói: "Không phải. Thực ra, từ sau khi cách biệt, ta chưa bao giờ nghĩ có ngày gặp lại cô ấy."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook