Mười Hai Đêm
-
Chương 35: Đêm thứ mười (2) – Tà ác
Edit: Byun
Beta: TH
Đôi mắt máu!
Đôi mắt ấy lại được khắc phía trên lông mày của Nghiêm Hưng Triết.
Mà đôi mắt kia sinh động như thật, thoạt nhìn y như một người có được thiên nhãn…
Có điều đôi mắt của Nhị Lang Thần dùng để tìm tiêu diệt tà ác, mà đôi mắt máu giữa trán Nghiêm Hưng Triết này thì… Giống như là mắt đỏ mở ra cánh cửa địa ngục, chăm chú nhìn từng người ở đây.
Ở trước một con mắt như vậy, Nghê Thanh chỉ cảm thấy cả người mình cứng đờ không thể nhúc nhích được, máu trong người giống như đông lại…
Tay chân cô cũng bắt đầu lạnh buốt.
“Chị, chị sao vậy?” Tuy Nghê Duyệt không nhìn thấy cảnh tượng Nghê Thanh chứng kiến. Nhưng cô lại cảm giác được sự khác thường từ cơ thể của Nghê Thanh.
Ngay lúc Nghê Duyệt muốn ngẩng đầu lên nhìn thì Nghê Thanh bỗng vỗ mạnh đầu cô bé.
“Đừng nhìn. A Duyệt,” Dường như Nghê Thanh dùng hết sức bình sinh của mình. Sau khi vùi đầu Nghê Duyệt vào ngực mình, tay cô bắt đầu run rẩy không ngừng, “Đừng ngẩng đầu.”
“Chị?”
Nghê Thanh miễn cưỡng đáp: “A Duyệt, chị không sao, chỉ là bị dọa thôi.”
Cô không dám để Nghê Duyệt thấy cảnh tượng này đâu.
Có một con mắt như vậy nhìn chằm chằm vào mình, chỉ cần liếc mắt một cái da đầu đều tê dại.
Mà hai mắt kia của Nghiêm Hưng Triết lại trợn ngược lên, như thể trước khi chết anh ta đã nhìn thấy chuyện không thể ngờ được…
Nghê Thanh cảm thấy rất mỉa mai.
Vì để tránh trường hợp lời nguyền rơi xuống đầu mình, bọn họ nghĩ ra cách giết hại lẫn nhau, căn bản lại là vô dụng.
Trái lại, bọn họ giết người xong thì số người ngày càng giảm bớt, xác suất “lời nguyền” ứng nghiệm trên người bọn họ lại càng cao hơn.
Sau khi nhìn thấy thi thể của Nghiêm Hưng Triết, nói thật thì ngoại trừ bị đôi mắt đấy máu kia dọa thì trong lòng Nghê Thanh lại rất hả hê.
Quả nhiên ác giả ác báo.
Nhưng nhìn đến ông cụ đang vật lộn để đứng dậy ở cửa —— Nghê Thanh thấy cả người ông lão run lẩy bẩy, vừa trụ chân vừa với tay bắt lấy dây thừng treo Nghiêm Hưng Triết.
Cảnh tượng này làm Nghê Thanh thấy mũi mình cay cay, không kiềm được mà rơi nước mắt.
Cô không phải vì những suy nghĩ vừa nãy của mình mà cảm thấy áy náy, mà cảm thấy xúc động vì cụ ông đã ngoài 70 kia.
Đêm qua, ông ấy vừa tận mắt thấy người vợ bầu bạn cả đời của mình ra đi, hôm nay lại mất thêm cháu trai của mình, lại thấy cái chết bi thảm của Nghiêm Hưng Triết.
Nghê Thanh không khó tưởng tượng trong lòng ông lão đau đớn biết bao.
Mặc dù cô không biết rốt cuộc có chuyện xảy ra giữa Nghiêm Trung Hoành và Nghiêm Hưng Triết vào chiều hôm qua… Bọn họ có tranh cãi như thế nào…
Nhưng người một nhà thì làm gì có thù oán sâu nặng. Ông Nghiêm cũng là yêu thương cháu trai của mình, nếu không thì cũng không hy vọng vào những lời nói khó nghe của Lý Tư, rồi lại thất vọng khi Khúc Nhất xuất hiện ở trước mặt mọi người …
Nghê Thanh cũng biết lòng ông ấy như vậy ích kỉ và ác độc cỡ nào.
Đối diện với ranh giới sống chết, mỗi người đều hy vọng bản thân có thể sống sót, cũng hy vọng những người thân yêu của mình sống sót…
Từ trước đến nay, những mong đợi như thế này đều không phải là sai trái gì.
Ngay cả Nghê Thanh cũng hy vọng bản thân có thể tiếp tục tồn tại, hy vọng Tần Việt sống sót, hy vọng Nghê Duyệt còn sống…
Nhưng vì để bản thân tiếp tục sống mà giết hại người khác thì Nghê Thanh không thể nào chấp nhận nổi.
Cũng không biết ông cụ có biết đứa cháu còn lại cũng đã gặp chuyện bất trắc chưa?
Dẫu gì Nghiêm Thịnh Quang chết cũng là do anh ta tự làm tự chịu, tự rước họa vào thân. Nếu anh ta và Nghiêm Hưng Triết không đánh úp Lưu Tông Đạt bất ngờ thì cũng sẽ không bị Lưu Tông Đạt trở tay giết chết…
Nhưng ông cụ có thể tiếp nhận nổi sự thật này nữa sao?
Tần Việt thấy ông lão có ý muốn đưa thi thể Nghiêm Hưng Triết xuống dưới thì lấy ghế đi qua giúp đỡ.
“Cảm ơn, cảm ơn cảm ơn.” Môi ông lão run run, không ngừng cảm ơn Tần Việt.
Sau khi đặt thi thể Nghiêm Hưng Triết xuống mặt đất, ông lão như chăm sóc đứa trẻ, lấy khăn tay trong túi ra rồi bắt đầu cẩn thận lau vệt máu trên mặt Nghiêm Hưng Triết.
“Cháu của ông, cháu có đi… Cũng phải được tươm tất sạch sẽ, tới phía dưới… Nhất định phải học cách làm người quang minh chính đại, đừng lúc nào cũng ảo tưởng về mấy cái đường ngang ngõ tắt kia.” Giọng ông lão run rẩy, dường như bị đả kích nặng.
Sau đó Nghê Thanh thấy ông ấy run run tay vuốt mặt Nghiêm Hưng Triết khép hai mắt trợn trừng lại.
“Nghiệp chướng, nghiệp chướng.” Ông cụ lẩm bẩm nói, “Chết cũng tốt, chết rồi sẽ không có tâm tư độc ác đi hại người nữa…”
Ông ấy than khóc: “Em của con cũng… Xuống dưới đó làm người lần nữa…”
Thì ra ông cụ đã sớm biết mọi chuyện.
“Chị, chị khóc rồi.”
Nghê Duyệt cảm nhận được những giọt nước ấm nóng rơi trên cổ mình.
Cô không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhưng cô vẫn nghe thấy lời ông lão nói. Chuyện này khiến cho tâm trạng của Nghê Duyệt trở nên phức tạp.
Mà sau khi Nghê Duyệt lên tiếng, Nghê Thanh mới phát hiện bản thân đã rơi nước mắt từ khi nào.
Cô được ông bà nuôi lớn từ nhỏ nên tình cảm đối với ông bà rất sâu nặng. Nhìn thấy dáng vẻ này của ông cụ, lại làm cô nhớ đến ông bà mình.
Nghê Thanh tin rằng, nếu ông bà cô còn sống trên đời, nếu cô cũng chết một cách thê thảm như vậy, bọn họ cũng sẽ đau khổ như ông cụ thôi.
Còn Nghê Duyệt. Tuy rằng thời gian Nghê Duyệt ở với ông bà không nhiều, nhưng ông bà vẫn yêu thương em ấy. Nghê Thanh còn nhớ lúc ông bà còn sống vẫn luôn nhắc về Nghê Duyệt, hay kể lại Nghê Duyệt lúc nhỏ sống ở nhà ông bà…
Nước mắt cô tuôn ra ào ạt vì những hồi ức về quá khứ, nhưng trong lòng Nghê Thanh cũng tự biết bây giờ không phải là lúc sa vào những hoài niệm ấy. Cho nên cô hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, ngừng chảy nước mắt.
Chỉ là một khi cảm xúc đã được gợi ra thì khó lòng kìm nén lại.
Hai mắt Nghê Thanh ngân ngấn nước mông lung nhìn ông lão cõng Nghiêm Hưng Triết trên thân thể già nua của mình, Tần Việt muốn qua đỡ lại bị ông ấy từ chối.
Ông cụ nói nói: “Để tôi tiễn nó một đoạn… Ông cháu tôi cũng có thể thì thầm nói nhỏ.”
Nghiêm Trung Hoành cõng đứa cháu đã chết của mình, từng bước một nặng nề nhưng lại rất kiên định, chậm rãi bước lên cầu thang.
Mãi cho đến lúc hình bóng hai người khuất mất, mọi người mới như bừng tỉnh khỏi giấc mơ.
“Thấy ông lão như thế tôi cũng xót xa.” Nhạc Thanh Nguyên nói.
Những người khác cũng không nói gì.
Hành động của ông cụ họ đều thấy, nên mỗi người cũng có xúc động ít nhiều.
Thậm chí cả người mồm mép không kiêng nể ai như Lý Tư cũng hiếm khi im lặng.
Chỉ mới một lúc sau, trên lầu lại phát ra tiếng vật nặng rơi xuống dưới đất.
Một tiếng “đùng” như gõ thẳng vào lòng Nghê Thanh.
Cô phản ứng rất nhanh. Lấy lại bình tĩnh rồi chạy lên cầu thang đến tầng hai. Tần Việt Nghê Duyệt theo sát phía sau cô.
Mà những người khác phản ứng cũng không chậm, chỉ cách cô có một đoạn.
Nghê Thanh không hề do dự, cô đến tầng hai rồi chạy theo hướng phát ra tiếng vang. Bởi vì cô rõ ràng nghe được âm thanh ấy phát ra từ phòng ông cụ kia.
Cô không khỏi nhớ lại cảnh bà mình qua đời năm ấy —— Khi cô vừa tan học về nhà, mới đẩy cửa bước vào nhà đã thấy bà nằm ở phòng khách, miệng sùi bọt mép, tinh thần không minh mẫn, tay chân run rẩy… Bác sĩ nói, nếu có thể phát hiện sớm chút, có lẽ đã có thể cứu được …
Lúc Nghê Thanh chạy đến phòng Nghiêm Trung Hoành, đã thấy ông cụ ngã sấp trên mặt đất, đè nặng trên lưng ông ấy là thi thể cao lớn của Nghiêm Hưng Triết.
Cô giống như là bị điên mà kéo cái xác nặng nề kia.
“Mau, mau giúp em.” Cô gào lên với Tần Việt hệt như một con thú phải tự chiến đấu với xung quanh.
Tần Việt nhìn nhìn vết máu còn mới trên mặt đất mới và người không còn hơi thở của cụ, sắc mặt nặng nề lắc đầu: “Vô ích thôi, ông ấy đã…”
“Làm sao lại… Chẳng lẽ không phải kịp lúc là được sao? Tôi đã chạy rất nhanh, rất nhanh mà…” Nghê Thanh suy sụp, “Vì sao… Vì sao trước kia cũng như thế, giờ… Giờ cũng như vậy…”
Những hình ảnh gần như chồng chéo, đè lên nhau trong đầu cô, bây giờ hệt với lúc bà cô qua đời năm ấy lên nhau. Cô cho rằng lần này mình cố gắng chạy tới kịp là có thể cứu lại một mạng người, nhưng Nghê Thanh đã quên, bây giờ không giống với lúc đó.
“Có lẽ ông cụ bị cái chết của Nghiêm Hưng Triết làm…” Tần Việt cũng thấy đau buồn. Rõ ràng trước đó vẫn là một mạng người sống sờ sờ, tại sao bây giờ lại trở thành một xác chết dần mất đi hơi ấm?
“Chị, chị đừng tự trách, đây không phải là do chị sai.” Hiển nhiên Nghê Duyệt biết nguyên nhân —— Nghê Thanh vẫn luôn tự trách bản thân vì sự ra đi của bà nội năm đó, chưa từng nguôi ngoai.
“Chị, bây giờ không giống lúc đó.” Thấy dáng vẻ của Nghê Thanh, Nghê Duyệt cũng ảm đảm, “Cho dù chị có thể kịp thời phát hiện, chúng ta cũng không có ai có thể cứu được ông nội Nghiêm …”
Nghê Thanh biết Nghê Duyệt nói đều là sự thật, nhưng cũng có là gì đâu? Trước kia cô không cứu được bà nội, bây giờ cô không cứu được ông cụ này.
Nếu ông lão không trải qua chuyện lúc nãy thì liệu kết quả có khác không?
Nếu ông ấy không bị cái chết của Nghiêm Hưng Triết, Nghiêm Thịnh Quang và bà cụ Tiêu Văn kích thích, có lẽ ông ấy không sao đâu nhỉ?
Gieo nhân nào gặt quả nấy, Nghiêm Hưng Triết và Nghiêm Thịnh Quang ác độc có thừa nhưng cụ già không làm điều gì sai, vì sao không thể sống lâu trăm tuổi?
“Nghê Thanh, con người có ngày rồi cũng sẽ chết. Mà ngày đó sớm hay muộn thì đều sẽ tới.” Tần Việt nói.
Con người sống chết có số.
Mà bất kể ai sống trên đời này đều phải trải qua sinh lão bệnh tử. Không có ai có thể sống qua ngàn vạn năm thành yêu quái bất tử được.
Đối mặt với cái chết, người còn sống cũng chỉ có thể cố gắng sống tốt, quý trọng từng phút từng giây, không nên canh cánh cái chết trong lòng.
Nghê Thanh oà khóc. Sao cô không hiểu những quy luật này, nhưng cô vẫn mãi không quên được năm đó. Cô luôn nghĩ rằng nếu năm đó cô không ham chơi ở bên ngoài mà về nhà sớm hơn một chút thì có phải bây giờ bà nội có phải vẫn ở nhà tươi cười đợi cô về hay không…
Ý nghĩ này cứ lởn vởn trong lòng cô từ giây phút bác sĩ thông báo không cứu chữa được, mong người người nhà nén đau buồn.
Cô vẫn còn đang khóc to.
Cho nên không chú ý tới sự tấn công bất ngờ lên tay mình từ phía bên cạnh.
Nghê Thanh lập tức hôn mê ngã xuống mặt đất.
Beta: TH
Đôi mắt máu!
Đôi mắt ấy lại được khắc phía trên lông mày của Nghiêm Hưng Triết.
Mà đôi mắt kia sinh động như thật, thoạt nhìn y như một người có được thiên nhãn…
Có điều đôi mắt của Nhị Lang Thần dùng để tìm tiêu diệt tà ác, mà đôi mắt máu giữa trán Nghiêm Hưng Triết này thì… Giống như là mắt đỏ mở ra cánh cửa địa ngục, chăm chú nhìn từng người ở đây.
Ở trước một con mắt như vậy, Nghê Thanh chỉ cảm thấy cả người mình cứng đờ không thể nhúc nhích được, máu trong người giống như đông lại…
Tay chân cô cũng bắt đầu lạnh buốt.
“Chị, chị sao vậy?” Tuy Nghê Duyệt không nhìn thấy cảnh tượng Nghê Thanh chứng kiến. Nhưng cô lại cảm giác được sự khác thường từ cơ thể của Nghê Thanh.
Ngay lúc Nghê Duyệt muốn ngẩng đầu lên nhìn thì Nghê Thanh bỗng vỗ mạnh đầu cô bé.
“Đừng nhìn. A Duyệt,” Dường như Nghê Thanh dùng hết sức bình sinh của mình. Sau khi vùi đầu Nghê Duyệt vào ngực mình, tay cô bắt đầu run rẩy không ngừng, “Đừng ngẩng đầu.”
“Chị?”
Nghê Thanh miễn cưỡng đáp: “A Duyệt, chị không sao, chỉ là bị dọa thôi.”
Cô không dám để Nghê Duyệt thấy cảnh tượng này đâu.
Có một con mắt như vậy nhìn chằm chằm vào mình, chỉ cần liếc mắt một cái da đầu đều tê dại.
Mà hai mắt kia của Nghiêm Hưng Triết lại trợn ngược lên, như thể trước khi chết anh ta đã nhìn thấy chuyện không thể ngờ được…
Nghê Thanh cảm thấy rất mỉa mai.
Vì để tránh trường hợp lời nguyền rơi xuống đầu mình, bọn họ nghĩ ra cách giết hại lẫn nhau, căn bản lại là vô dụng.
Trái lại, bọn họ giết người xong thì số người ngày càng giảm bớt, xác suất “lời nguyền” ứng nghiệm trên người bọn họ lại càng cao hơn.
Sau khi nhìn thấy thi thể của Nghiêm Hưng Triết, nói thật thì ngoại trừ bị đôi mắt đấy máu kia dọa thì trong lòng Nghê Thanh lại rất hả hê.
Quả nhiên ác giả ác báo.
Nhưng nhìn đến ông cụ đang vật lộn để đứng dậy ở cửa —— Nghê Thanh thấy cả người ông lão run lẩy bẩy, vừa trụ chân vừa với tay bắt lấy dây thừng treo Nghiêm Hưng Triết.
Cảnh tượng này làm Nghê Thanh thấy mũi mình cay cay, không kiềm được mà rơi nước mắt.
Cô không phải vì những suy nghĩ vừa nãy của mình mà cảm thấy áy náy, mà cảm thấy xúc động vì cụ ông đã ngoài 70 kia.
Đêm qua, ông ấy vừa tận mắt thấy người vợ bầu bạn cả đời của mình ra đi, hôm nay lại mất thêm cháu trai của mình, lại thấy cái chết bi thảm của Nghiêm Hưng Triết.
Nghê Thanh không khó tưởng tượng trong lòng ông lão đau đớn biết bao.
Mặc dù cô không biết rốt cuộc có chuyện xảy ra giữa Nghiêm Trung Hoành và Nghiêm Hưng Triết vào chiều hôm qua… Bọn họ có tranh cãi như thế nào…
Nhưng người một nhà thì làm gì có thù oán sâu nặng. Ông Nghiêm cũng là yêu thương cháu trai của mình, nếu không thì cũng không hy vọng vào những lời nói khó nghe của Lý Tư, rồi lại thất vọng khi Khúc Nhất xuất hiện ở trước mặt mọi người …
Nghê Thanh cũng biết lòng ông ấy như vậy ích kỉ và ác độc cỡ nào.
Đối diện với ranh giới sống chết, mỗi người đều hy vọng bản thân có thể sống sót, cũng hy vọng những người thân yêu của mình sống sót…
Từ trước đến nay, những mong đợi như thế này đều không phải là sai trái gì.
Ngay cả Nghê Thanh cũng hy vọng bản thân có thể tiếp tục tồn tại, hy vọng Tần Việt sống sót, hy vọng Nghê Duyệt còn sống…
Nhưng vì để bản thân tiếp tục sống mà giết hại người khác thì Nghê Thanh không thể nào chấp nhận nổi.
Cũng không biết ông cụ có biết đứa cháu còn lại cũng đã gặp chuyện bất trắc chưa?
Dẫu gì Nghiêm Thịnh Quang chết cũng là do anh ta tự làm tự chịu, tự rước họa vào thân. Nếu anh ta và Nghiêm Hưng Triết không đánh úp Lưu Tông Đạt bất ngờ thì cũng sẽ không bị Lưu Tông Đạt trở tay giết chết…
Nhưng ông cụ có thể tiếp nhận nổi sự thật này nữa sao?
Tần Việt thấy ông lão có ý muốn đưa thi thể Nghiêm Hưng Triết xuống dưới thì lấy ghế đi qua giúp đỡ.
“Cảm ơn, cảm ơn cảm ơn.” Môi ông lão run run, không ngừng cảm ơn Tần Việt.
Sau khi đặt thi thể Nghiêm Hưng Triết xuống mặt đất, ông lão như chăm sóc đứa trẻ, lấy khăn tay trong túi ra rồi bắt đầu cẩn thận lau vệt máu trên mặt Nghiêm Hưng Triết.
“Cháu của ông, cháu có đi… Cũng phải được tươm tất sạch sẽ, tới phía dưới… Nhất định phải học cách làm người quang minh chính đại, đừng lúc nào cũng ảo tưởng về mấy cái đường ngang ngõ tắt kia.” Giọng ông lão run rẩy, dường như bị đả kích nặng.
Sau đó Nghê Thanh thấy ông ấy run run tay vuốt mặt Nghiêm Hưng Triết khép hai mắt trợn trừng lại.
“Nghiệp chướng, nghiệp chướng.” Ông cụ lẩm bẩm nói, “Chết cũng tốt, chết rồi sẽ không có tâm tư độc ác đi hại người nữa…”
Ông ấy than khóc: “Em của con cũng… Xuống dưới đó làm người lần nữa…”
Thì ra ông cụ đã sớm biết mọi chuyện.
“Chị, chị khóc rồi.”
Nghê Duyệt cảm nhận được những giọt nước ấm nóng rơi trên cổ mình.
Cô không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhưng cô vẫn nghe thấy lời ông lão nói. Chuyện này khiến cho tâm trạng của Nghê Duyệt trở nên phức tạp.
Mà sau khi Nghê Duyệt lên tiếng, Nghê Thanh mới phát hiện bản thân đã rơi nước mắt từ khi nào.
Cô được ông bà nuôi lớn từ nhỏ nên tình cảm đối với ông bà rất sâu nặng. Nhìn thấy dáng vẻ này của ông cụ, lại làm cô nhớ đến ông bà mình.
Nghê Thanh tin rằng, nếu ông bà cô còn sống trên đời, nếu cô cũng chết một cách thê thảm như vậy, bọn họ cũng sẽ đau khổ như ông cụ thôi.
Còn Nghê Duyệt. Tuy rằng thời gian Nghê Duyệt ở với ông bà không nhiều, nhưng ông bà vẫn yêu thương em ấy. Nghê Thanh còn nhớ lúc ông bà còn sống vẫn luôn nhắc về Nghê Duyệt, hay kể lại Nghê Duyệt lúc nhỏ sống ở nhà ông bà…
Nước mắt cô tuôn ra ào ạt vì những hồi ức về quá khứ, nhưng trong lòng Nghê Thanh cũng tự biết bây giờ không phải là lúc sa vào những hoài niệm ấy. Cho nên cô hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, ngừng chảy nước mắt.
Chỉ là một khi cảm xúc đã được gợi ra thì khó lòng kìm nén lại.
Hai mắt Nghê Thanh ngân ngấn nước mông lung nhìn ông lão cõng Nghiêm Hưng Triết trên thân thể già nua của mình, Tần Việt muốn qua đỡ lại bị ông ấy từ chối.
Ông cụ nói nói: “Để tôi tiễn nó một đoạn… Ông cháu tôi cũng có thể thì thầm nói nhỏ.”
Nghiêm Trung Hoành cõng đứa cháu đã chết của mình, từng bước một nặng nề nhưng lại rất kiên định, chậm rãi bước lên cầu thang.
Mãi cho đến lúc hình bóng hai người khuất mất, mọi người mới như bừng tỉnh khỏi giấc mơ.
“Thấy ông lão như thế tôi cũng xót xa.” Nhạc Thanh Nguyên nói.
Những người khác cũng không nói gì.
Hành động của ông cụ họ đều thấy, nên mỗi người cũng có xúc động ít nhiều.
Thậm chí cả người mồm mép không kiêng nể ai như Lý Tư cũng hiếm khi im lặng.
Chỉ mới một lúc sau, trên lầu lại phát ra tiếng vật nặng rơi xuống dưới đất.
Một tiếng “đùng” như gõ thẳng vào lòng Nghê Thanh.
Cô phản ứng rất nhanh. Lấy lại bình tĩnh rồi chạy lên cầu thang đến tầng hai. Tần Việt Nghê Duyệt theo sát phía sau cô.
Mà những người khác phản ứng cũng không chậm, chỉ cách cô có một đoạn.
Nghê Thanh không hề do dự, cô đến tầng hai rồi chạy theo hướng phát ra tiếng vang. Bởi vì cô rõ ràng nghe được âm thanh ấy phát ra từ phòng ông cụ kia.
Cô không khỏi nhớ lại cảnh bà mình qua đời năm ấy —— Khi cô vừa tan học về nhà, mới đẩy cửa bước vào nhà đã thấy bà nằm ở phòng khách, miệng sùi bọt mép, tinh thần không minh mẫn, tay chân run rẩy… Bác sĩ nói, nếu có thể phát hiện sớm chút, có lẽ đã có thể cứu được …
Lúc Nghê Thanh chạy đến phòng Nghiêm Trung Hoành, đã thấy ông cụ ngã sấp trên mặt đất, đè nặng trên lưng ông ấy là thi thể cao lớn của Nghiêm Hưng Triết.
Cô giống như là bị điên mà kéo cái xác nặng nề kia.
“Mau, mau giúp em.” Cô gào lên với Tần Việt hệt như một con thú phải tự chiến đấu với xung quanh.
Tần Việt nhìn nhìn vết máu còn mới trên mặt đất mới và người không còn hơi thở của cụ, sắc mặt nặng nề lắc đầu: “Vô ích thôi, ông ấy đã…”
“Làm sao lại… Chẳng lẽ không phải kịp lúc là được sao? Tôi đã chạy rất nhanh, rất nhanh mà…” Nghê Thanh suy sụp, “Vì sao… Vì sao trước kia cũng như thế, giờ… Giờ cũng như vậy…”
Những hình ảnh gần như chồng chéo, đè lên nhau trong đầu cô, bây giờ hệt với lúc bà cô qua đời năm ấy lên nhau. Cô cho rằng lần này mình cố gắng chạy tới kịp là có thể cứu lại một mạng người, nhưng Nghê Thanh đã quên, bây giờ không giống với lúc đó.
“Có lẽ ông cụ bị cái chết của Nghiêm Hưng Triết làm…” Tần Việt cũng thấy đau buồn. Rõ ràng trước đó vẫn là một mạng người sống sờ sờ, tại sao bây giờ lại trở thành một xác chết dần mất đi hơi ấm?
“Chị, chị đừng tự trách, đây không phải là do chị sai.” Hiển nhiên Nghê Duyệt biết nguyên nhân —— Nghê Thanh vẫn luôn tự trách bản thân vì sự ra đi của bà nội năm đó, chưa từng nguôi ngoai.
“Chị, bây giờ không giống lúc đó.” Thấy dáng vẻ của Nghê Thanh, Nghê Duyệt cũng ảm đảm, “Cho dù chị có thể kịp thời phát hiện, chúng ta cũng không có ai có thể cứu được ông nội Nghiêm …”
Nghê Thanh biết Nghê Duyệt nói đều là sự thật, nhưng cũng có là gì đâu? Trước kia cô không cứu được bà nội, bây giờ cô không cứu được ông cụ này.
Nếu ông lão không trải qua chuyện lúc nãy thì liệu kết quả có khác không?
Nếu ông ấy không bị cái chết của Nghiêm Hưng Triết, Nghiêm Thịnh Quang và bà cụ Tiêu Văn kích thích, có lẽ ông ấy không sao đâu nhỉ?
Gieo nhân nào gặt quả nấy, Nghiêm Hưng Triết và Nghiêm Thịnh Quang ác độc có thừa nhưng cụ già không làm điều gì sai, vì sao không thể sống lâu trăm tuổi?
“Nghê Thanh, con người có ngày rồi cũng sẽ chết. Mà ngày đó sớm hay muộn thì đều sẽ tới.” Tần Việt nói.
Con người sống chết có số.
Mà bất kể ai sống trên đời này đều phải trải qua sinh lão bệnh tử. Không có ai có thể sống qua ngàn vạn năm thành yêu quái bất tử được.
Đối mặt với cái chết, người còn sống cũng chỉ có thể cố gắng sống tốt, quý trọng từng phút từng giây, không nên canh cánh cái chết trong lòng.
Nghê Thanh oà khóc. Sao cô không hiểu những quy luật này, nhưng cô vẫn mãi không quên được năm đó. Cô luôn nghĩ rằng nếu năm đó cô không ham chơi ở bên ngoài mà về nhà sớm hơn một chút thì có phải bây giờ bà nội có phải vẫn ở nhà tươi cười đợi cô về hay không…
Ý nghĩ này cứ lởn vởn trong lòng cô từ giây phút bác sĩ thông báo không cứu chữa được, mong người người nhà nén đau buồn.
Cô vẫn còn đang khóc to.
Cho nên không chú ý tới sự tấn công bất ngờ lên tay mình từ phía bên cạnh.
Nghê Thanh lập tức hôn mê ngã xuống mặt đất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook