Mười Hai Bức Thư Tình
-
Chương 13
Hạng Minh Qua:
Tớ không viết thư cho cậu nữa, đây không phải từ bỏ, chỉ là tớ cần phải là chính mình.
Chào cậu.
Hạng Minh Qua:
Chào cậu.
Tình cảm của mọi người luôn sẽ có một ít phần giống nhau đúng không.
Nhưng chưa buồn được bao lâu, điện thoại của Trịnh Tri Quân đã vang lên, là Tề Mông Trạch đã hẹn với cậu.
Lần này không viết triển tín giai mà viết chào cậu, cậu có cảm thấy kỳ lạ không? Nếu cảm thấy kỳ lạ tớ cũng không đổi đâu, bởi vì đây là bức thư cuối cùng tớ viết cho cậu, cho nên tớ muốn làm theo ý mình một chút. Cậu nhìn thấy có kinh ngạc không? Hay là cảm ơn trời đất nhỉ?
Trịnh Tri Quân
Thời gian viết bức thư này là khi tớ nghỉ việc ở công ty, cũng xem được một căn nhà chuẩn bị dọn nhà.
Sau khi bật đèn phòng sách, Hạng Minh Qua đặt thư lên bàn, lục một tờ giấy viết thư từ đồ đạc linh tinh trên bàn.
Mấy ngày nay tớ đang thu dọn đồ đạc, cho tới hôm nay mới có thể ngồi trước bàn điều chỉnh tâm trạng của mình. Lúc thu dọn đồ, tớ sắp xếp lại những bức thư mình viết cho cậu, sắp xếp xong thật sự làm tớ giật cả mình, bởi vì những bức thư kia lại chiếm cứ nguyên một hàng trên kệ sách của tớ! Mà đếm sơ sơ, vậy mà cũng được gần nghìn bức thư.
Ngoại trừ thư trong hộp, những bức thư khác được Trịnh Tri Quân cất trong mấy thùng giấy to, thùng giấy đều được dán miệng đơn giản. Hôm qua Trịnh Tri Quân đã hẹn với bạn mình, chiều nay sẽ đến công ty bạn dùng máy cắt giấy của anh ta xử lý “văn kiện cơ mật”. Lời này là nói đùa, nhưng sau khi bật cười người bạn đã thoải mái đồng ý với cậu, đồng thời nói đến lúc đó sẽ đến đón Trịnh Tri Quân.
Xếp gọn nhiều bức thư như vậy rất phiền phức, cho nên sau khi suy tính chốc lát, tớ quyết định chỉ để lại mấy bức thư trong đó. Thật ra nếu có thể, tớ rất muốn giữ gìn những bức thư đã lưu giữ từng mảnh ký ức này, nhưng thực sự lực bất tòng tâm.
Xếp gọn nhiều bức thư như vậy rất phiền phức, cho nên sau khi suy tính chốc lát, tớ quyết định chỉ để lại mấy bức thư trong đó. Thật ra nếu có thể, tớ rất muốn giữ gìn những bức thư đã lưu giữ từng mảnh ký ức này, nhưng thực sự lực bất tòng tâm.
– Quá khứ –
Mấy ngày nay tớ đang thu dọn đồ đạc, cho tới hôm nay mới có thể ngồi trước bàn điều chỉnh tâm trạng của mình. Lúc thu dọn đồ, tớ sắp xếp lại những bức thư mình viết cho cậu, sắp xếp xong thật sự làm tớ giật cả mình, bởi vì những bức thư kia lại chiếm cứ nguyên một hàng trên kệ sách của tớ! Mà đếm sơ sơ, vậy mà cũng được gần nghìn bức thư.
Trước khi viết bức thư này, tớ đã đọc lại tất cả những bức thư mình đã viết cho cậu. Trước kia tớ nói rằng tự đọc thư mình viết sẽ xấu hổ, nhưng bây giờ đọc lại lại không cảm thấy xấu hổ nữa, ngược lại khi đọc nó tớ bình tĩnh và vui vẻ, bởi vì nội dung viết trong thư đều là tình cảm chân thật của tớ khi đó. Rất kỳ lạ, sau khi nhận ra điều này, nước mắt của tớ đã xuất hiện trước nụ cười.
Hạng Minh Qua đã đọc đến bức thư cuối cùng, anh đọc rất nghiêm túc, cũng vì những bức thư này mà nhớ đến một vài ký thức thời học sinh. Đọc xong bức thư cuối cùng, Hạng Minh Qua nhỏ giọng chậm rãi thở dài một hơi, anh lại cất bức thư cuối cùng vào phong bì thư, sau đó cầm lấy tất cả thư đi đến phòng sách.
– Hiện tại –
“Mau xách đồ của cậu xuống, tôi đến đón cậu! Chúng ta đi ăn lẩu, tôi muốn ăn lẩu lâu lắm rồi!”
Tại sao tớ có thể kiên trì thích cậu dài như thế nhỉ? Tớ đã từng tự hỏi vô số lần, suy nghĩ vô số lần, nhưng đều không có được kết luận hữu hiệu nào. Mà kết luận cũng được, lý do cũng tốt, thậm chí là ý nghĩa, đối với tình cảm mà nói đều không phải thứ quan trọng.
Tình cảm của mọi người luôn sẽ có một ít phần giống nhau đúng không.
Viết xong chữ cuối cùng, Trịnh Tri Quân đặt bút xuống, khẽ gấp giấy viết thư lại bỏ vào phong bì thư. Sau đó cậu dán kín miệng, lại liếc nhìn địa chỉ cũ của Hạng Minh Qua trên bức thư, rồi mới trân trọng bỏ lá thư cuối cùng vào trong cái hộp nhỏ, bên trong còn để mấy bức thư khác, chồng lên nhau, không hoàn chỉnh tạo thành trải nghiệm thầm mến của cậu từ hồi cấp ba đến bây giờ.
Đến độ tuổi này tớ mới hơi hơi hiểu được, tớ viết thư cho cậu ngày qua ngày, cũng không phải tất cả là vì yêu cậu, chí ít có một phần không phải. Hạng Minh Qua, tớ viết thư, viết cho một người cụ thể, là viết cho cậu mà tớ hướng về và khát vọng, và tớ cũng dựa vào việc viết thư để tìm lại chính mình.
– Hiện tại –
Vì thích cậu nên tớ đi theo cậu, vì thích cậu tớ hiểu thế nào là thích, cũng vì thích cậu, cuối cùng tớ đã bước ra khỏi việc thích cậu.
Bức thư mở ra được đặt cẩn thận trên tay vịn ghế sofa, xếp thành một cái tháp nhỏ. Bên cạnh Hạng Minh Qua đặt một bức thư đã mở ra, trong tay anh cầm mép tờ giấy viết thư, đang đọc nội dung bên trên.
Hôm nay tớ đang nghĩ, nếu như tớ có thể chấp nhận hiện thực tàn khốc, chấp nhận những điều chưa hoàn hảo, vậy tớ cũng nên chấp nhận bản thân. Bởi vì cậu, tớ đã hiểu được rất nhiều chuyện mà trước đó tớ không hiểu lắm, nhưng cũng vì thích cậu, tớ đã nhốt mình lại.
Hôm nay tớ đang nghĩ, nếu như tớ có thể chấp nhận hiện thực tàn khốc, chấp nhận những điều chưa hoàn hảo, vậy tớ cũng nên chấp nhận bản thân. Bởi vì cậu, tớ đã hiểu được rất nhiều chuyện mà trước đó tớ không hiểu lắm, nhưng cũng vì thích cậu, tớ đã nhốt mình lại.
Tề Mông Trạch lẩm bẩm vài tiếng, Trịnh Tri Quân láng máng nghe thấy anh ta nói là “Ăn lẩu một mình mất thể diện lắm”, “Vậy tôi lên cầm giúp cậu.”
Hạng Minh Qua, cậu có từng nằm mơ không? Mơ có hàng ngàn loại, vui vẻ, bình thản, sợ hãi, mạo hiểm… Nhưng cho dù là giấc mơ này dài cỡ nào, chúng ta đều sẽ có ngày tỉnh lại.
Bởi vì cậu, tớ đã có một giấc mơ rất tốt rất đẹp, và bây giờ tớ phải đi đối mặt với hiện thực.
Tớ không viết thư cho cậu nữa, đây không phải từ bỏ, chỉ là tớ cần phải là chính mình.
Hạng Minh Qua ừ một tiếng, nói với hắn: “Nước mật ong đặt trên bàn phòng khách, muốn uống nước quay về uống. Không muốn uống thì nhà vệ sinh đối diện phòng ông, ông tiểu cho chuẩn, nếu tiểu ra ngoài ngày mai ông phải dọn sạch cho tôi. Còn có,” Lúc nói lời này anh quay đầu nhìn Trần Minh Triết, “Chỉ được nôn trong bồn cầu.”
Bởi vì cậu, tớ đã có một giấc mơ rất tốt rất đẹp, và bây giờ tớ phải đi đối mặt với hiện thực.
Tớ thích cậu, Hạng Minh Qua.
Cảm ơn cậu.
Cảm ơn cậu.
– Quá khứ –
Trịnh Tri Quân
Tại sao tớ có thể kiên trì thích cậu dài như thế nhỉ? Tớ đã từng tự hỏi vô số lần, suy nghĩ vô số lần, nhưng đều không có được kết luận hữu hiệu nào. Mà kết luận cũng được, lý do cũng tốt, thậm chí là ý nghĩa, đối với tình cảm mà nói đều không phải thứ quan trọng.
Đến độ tuổi này tớ mới hơi hơi hiểu được, tớ viết thư cho cậu ngày qua ngày, cũng không phải tất cả là vì yêu cậu, chí ít có một phần không phải. Hạng Minh Qua, tớ viết thư, viết cho một người cụ thể, là viết cho cậu mà tớ hướng về và khát vọng, và tớ cũng dựa vào việc viết thư để tìm lại chính mình.Nhưng chưa buồn được bao lâu, điện thoại của Trịnh Tri Quân đã vang lên, là Tề Mông Trạch đã hẹn với cậu.– Quá khứ –
Lần này không viết triển tín giai mà viết chào cậu, cậu có cảm thấy kỳ lạ không? Nếu cảm thấy kỳ lạ tớ cũng không đổi đâu, bởi vì đây là bức thư cuối cùng tớ viết cho cậu, cho nên tớ muốn làm theo ý mình một chút. Cậu nhìn thấy có kinh ngạc không? Hay là cảm ơn trời đất nhỉ?
Viết xong chữ cuối cùng, Trịnh Tri Quân đặt bút xuống, khẽ gấp giấy viết thư lại bỏ vào phong bì thư. Sau đó cậu dán kín miệng, lại liếc nhìn địa chỉ cũ của Hạng Minh Qua trên bức thư, rồi mới trân trọng bỏ lá thư cuối cùng vào trong cái hộp nhỏ, bên trong còn để mấy bức thư khác, chồng lên nhau, không hoàn chỉnh tạo thành trải nghiệm thầm mến của cậu từ hồi cấp ba đến bây giờ.
Ngoại trừ thư trong hộp, những bức thư khác được Trịnh Tri Quân cất trong mấy thùng giấy to, thùng giấy đều được dán miệng đơn giản. Hôm qua Trịnh Tri Quân đã hẹn với bạn mình, chiều nay sẽ đến công ty bạn dùng máy cắt giấy của anh ta xử lý “văn kiện cơ mật”. Lời này là nói đùa, nhưng sau khi bật cười người bạn đã thoải mái đồng ý với cậu, đồng thời nói đến lúc đó sẽ đến đón Trịnh Tri Quân.
Trịnh Tri Quân đẩy vali ảnh hưởng mình đi đường ra, đi qua đi lại mấy chuyến trong căn phòng lộ vẻ xa lạ vào lúc này, tâm trạng chờ mong cuộc sống mới và hoài niệm cuộc sống cũ trộn lẫn vào nhau, khiến cậu cảm thấy hơi cô quạnh.
Trịnh Tri Quân rất cảm ơn anh ta không truy vấn ngọn nguồn, vui vẻ nhận đề nghị này.
Bây giờ là hơn mười một giờ, Trịnh Tri Quân ngồi trước bàn ngẩn người một lúc, rồi đứng lên bỏ hộp đựng thư vào trong vali để ngày mai cậu chuyển đi. Căn phòng cậu thuê hiện giờ đã trống rỗng, chỉ có mặt đất có vẻ chật chội vì chất đống hành lý để mang đi sau khi trả phòng.
Trịnh Tri Quân đẩy vali ảnh hưởng mình đi đường ra, đi qua đi lại mấy chuyến trong căn phòng lộ vẻ xa lạ vào lúc này, tâm trạng chờ mong cuộc sống mới và hoài niệm cuộc sống cũ trộn lẫn vào nhau, khiến cậu cảm thấy hơi cô quạnh.
Nhưng chưa buồn được bao lâu, điện thoại của Trịnh Tri Quân đã vang lên, là Tề Mông Trạch đã hẹn với cậu.
Đến độ tuổi này tớ mới hơi hơi hiểu được, tớ viết thư cho cậu ngày qua ngày, cũng không phải tất cả là vì yêu cậu, chí ít có một phần không phải. Hạng Minh Qua, tớ viết thư, viết cho một người cụ thể, là viết cho cậu mà tớ hướng về và khát vọng, và tớ cũng dựa vào việc viết thư để tìm lại chính mình.
“Mau xách đồ của cậu xuống, tôi đến đón cậu! Chúng ta đi ăn lẩu, tôi muốn ăn lẩu lâu lắm rồi!”
Trịnh Tri Quân bật cười: “Sao cậu nhớ mãi không quên với lẩu thế! Tôi xuống ngay đây, nhưng đồ hơi nhiều, cậu lên chuyển hộ tôi đi!”
Tề Mông Trạch lẩm bẩm vài tiếng, Trịnh Tri Quân láng máng nghe thấy anh ta nói là “Ăn lẩu một mình mất thể diện lắm”, “Vậy tôi lên cầm giúp cậu.”
“Ừ.” Trịnh Tri Quân đáp, sau đó cúp điện thoại.
Lúc anh vừa mới đứng lên, Trần Minh Triết say rượu bước đi không vững ra khỏi phòng cho khách, che mắt hỏi anh: “Anh Hạng, vẫn chưa ngủ à?”
Vì thích cậu nên tớ đi theo cậu, vì thích cậu tớ hiểu thế nào là thích, cũng vì thích cậu, cuối cùng tớ đã bước ra khỏi việc thích cậu.Trước khi viết bức thư này, tớ đã đọc lại tất cả những bức thư mình đã viết cho cậu. Trước kia tớ nói rằng tự đọc thư mình viết sẽ xấu hổ, nhưng bây giờ đọc lại lại không cảm thấy xấu hổ nữa, ngược lại khi đọc nó tớ bình tĩnh và vui vẻ, bởi vì nội dung viết trong thư đều là tình cảm chân thật của tớ khi đó. Rất kỳ lạ, sau khi nhận ra điều này, nước mắt của tớ đã xuất hiện trước nụ cười.– Hiện tại –
“Ừ.” Trịnh Tri Quân đáp, sau đó cúp điện thoại.
Bức thư mở ra được đặt cẩn thận trên tay vịn ghế sofa, xếp thành một cái tháp nhỏ. Bên cạnh Hạng Minh Qua đặt một bức thư đã mở ra, trong tay anh cầm mép tờ giấy viết thư, đang đọc nội dung bên trên.
Trịnh Tri Quân bật cười: “Sao cậu nhớ mãi không quên với lẩu thế! Tôi xuống ngay đây, nhưng đồ hơi nhiều, cậu lên chuyển hộ tôi đi!”
Hạng Minh Qua đã đọc đến bức thư cuối cùng, anh đọc rất nghiêm túc, cũng vì những bức thư này mà nhớ đến một vài ký thức thời học sinh. Đọc xong bức thư cuối cùng, Hạng Minh Qua nhỏ giọng chậm rãi thở dài một hơi, anh lại cất bức thư cuối cùng vào phong bì thư, sau đó cầm lấy tất cả thư đi đến phòng sách.
Lúc anh vừa mới đứng lên, Trần Minh Triết say rượu bước đi không vững ra khỏi phòng cho khách, che mắt hỏi anh: “Anh Hạng, vẫn chưa ngủ à?”
Vì thích cậu nên tớ đi theo cậu, vì thích cậu tớ hiểu thế nào là thích, cũng vì thích cậu, cuối cùng tớ đã bước ra khỏi việc thích cậu.
Hạng Minh Qua ừ một tiếng, nói với hắn: “Nước mật ong đặt trên bàn phòng khách, muốn uống nước quay về uống. Không muốn uống thì nhà vệ sinh đối diện phòng ông, ông tiểu cho chuẩn, nếu tiểu ra ngoài ngày mai ông phải dọn sạch cho tôi. Còn có,” Lúc nói lời này anh quay đầu nhìn Trần Minh Triết, “Chỉ được nôn trong bồn cầu.”
Mặc dù hơn phân nửa không nghe hiểu, nhưng Trần Minh Triết vẫn ừ ừ vài tiếng, thế là Hạng Minh Qua không để ý hắn nữa, đi vào phòng sách.
Sau khi bật đèn phòng sách, Hạng Minh Qua đặt thư lên bàn, lục một tờ giấy viết thư từ đồ đạc linh tinh trên bàn.
***
Tớ không viết thư cho cậu nữa, đây không phải từ bỏ, chỉ là tớ cần phải là chính mình.
Chào cậu.
Hạng Minh Qua:
Chào cậu.
Tình cảm của mọi người luôn sẽ có một ít phần giống nhau đúng không.
Nhưng chưa buồn được bao lâu, điện thoại của Trịnh Tri Quân đã vang lên, là Tề Mông Trạch đã hẹn với cậu.
Lần này không viết triển tín giai mà viết chào cậu, cậu có cảm thấy kỳ lạ không? Nếu cảm thấy kỳ lạ tớ cũng không đổi đâu, bởi vì đây là bức thư cuối cùng tớ viết cho cậu, cho nên tớ muốn làm theo ý mình một chút. Cậu nhìn thấy có kinh ngạc không? Hay là cảm ơn trời đất nhỉ?
Trịnh Tri Quân
Thời gian viết bức thư này là khi tớ nghỉ việc ở công ty, cũng xem được một căn nhà chuẩn bị dọn nhà.
Sau khi bật đèn phòng sách, Hạng Minh Qua đặt thư lên bàn, lục một tờ giấy viết thư từ đồ đạc linh tinh trên bàn.
Mấy ngày nay tớ đang thu dọn đồ đạc, cho tới hôm nay mới có thể ngồi trước bàn điều chỉnh tâm trạng của mình. Lúc thu dọn đồ, tớ sắp xếp lại những bức thư mình viết cho cậu, sắp xếp xong thật sự làm tớ giật cả mình, bởi vì những bức thư kia lại chiếm cứ nguyên một hàng trên kệ sách của tớ! Mà đếm sơ sơ, vậy mà cũng được gần nghìn bức thư.
Ngoại trừ thư trong hộp, những bức thư khác được Trịnh Tri Quân cất trong mấy thùng giấy to, thùng giấy đều được dán miệng đơn giản. Hôm qua Trịnh Tri Quân đã hẹn với bạn mình, chiều nay sẽ đến công ty bạn dùng máy cắt giấy của anh ta xử lý “văn kiện cơ mật”. Lời này là nói đùa, nhưng sau khi bật cười người bạn đã thoải mái đồng ý với cậu, đồng thời nói đến lúc đó sẽ đến đón Trịnh Tri Quân.
Xếp gọn nhiều bức thư như vậy rất phiền phức, cho nên sau khi suy tính chốc lát, tớ quyết định chỉ để lại mấy bức thư trong đó. Thật ra nếu có thể, tớ rất muốn giữ gìn những bức thư đã lưu giữ từng mảnh ký ức này, nhưng thực sự lực bất tòng tâm.
Xếp gọn nhiều bức thư như vậy rất phiền phức, cho nên sau khi suy tính chốc lát, tớ quyết định chỉ để lại mấy bức thư trong đó. Thật ra nếu có thể, tớ rất muốn giữ gìn những bức thư đã lưu giữ từng mảnh ký ức này, nhưng thực sự lực bất tòng tâm.
– Quá khứ –
Mấy ngày nay tớ đang thu dọn đồ đạc, cho tới hôm nay mới có thể ngồi trước bàn điều chỉnh tâm trạng của mình. Lúc thu dọn đồ, tớ sắp xếp lại những bức thư mình viết cho cậu, sắp xếp xong thật sự làm tớ giật cả mình, bởi vì những bức thư kia lại chiếm cứ nguyên một hàng trên kệ sách của tớ! Mà đếm sơ sơ, vậy mà cũng được gần nghìn bức thư.
Trước khi viết bức thư này, tớ đã đọc lại tất cả những bức thư mình đã viết cho cậu. Trước kia tớ nói rằng tự đọc thư mình viết sẽ xấu hổ, nhưng bây giờ đọc lại lại không cảm thấy xấu hổ nữa, ngược lại khi đọc nó tớ bình tĩnh và vui vẻ, bởi vì nội dung viết trong thư đều là tình cảm chân thật của tớ khi đó. Rất kỳ lạ, sau khi nhận ra điều này, nước mắt của tớ đã xuất hiện trước nụ cười.
Hạng Minh Qua đã đọc đến bức thư cuối cùng, anh đọc rất nghiêm túc, cũng vì những bức thư này mà nhớ đến một vài ký thức thời học sinh. Đọc xong bức thư cuối cùng, Hạng Minh Qua nhỏ giọng chậm rãi thở dài một hơi, anh lại cất bức thư cuối cùng vào phong bì thư, sau đó cầm lấy tất cả thư đi đến phòng sách.
– Hiện tại –
“Mau xách đồ của cậu xuống, tôi đến đón cậu! Chúng ta đi ăn lẩu, tôi muốn ăn lẩu lâu lắm rồi!”
Tại sao tớ có thể kiên trì thích cậu dài như thế nhỉ? Tớ đã từng tự hỏi vô số lần, suy nghĩ vô số lần, nhưng đều không có được kết luận hữu hiệu nào. Mà kết luận cũng được, lý do cũng tốt, thậm chí là ý nghĩa, đối với tình cảm mà nói đều không phải thứ quan trọng.
Tình cảm của mọi người luôn sẽ có một ít phần giống nhau đúng không.
Viết xong chữ cuối cùng, Trịnh Tri Quân đặt bút xuống, khẽ gấp giấy viết thư lại bỏ vào phong bì thư. Sau đó cậu dán kín miệng, lại liếc nhìn địa chỉ cũ của Hạng Minh Qua trên bức thư, rồi mới trân trọng bỏ lá thư cuối cùng vào trong cái hộp nhỏ, bên trong còn để mấy bức thư khác, chồng lên nhau, không hoàn chỉnh tạo thành trải nghiệm thầm mến của cậu từ hồi cấp ba đến bây giờ.
Đến độ tuổi này tớ mới hơi hơi hiểu được, tớ viết thư cho cậu ngày qua ngày, cũng không phải tất cả là vì yêu cậu, chí ít có một phần không phải. Hạng Minh Qua, tớ viết thư, viết cho một người cụ thể, là viết cho cậu mà tớ hướng về và khát vọng, và tớ cũng dựa vào việc viết thư để tìm lại chính mình.
– Hiện tại –
Vì thích cậu nên tớ đi theo cậu, vì thích cậu tớ hiểu thế nào là thích, cũng vì thích cậu, cuối cùng tớ đã bước ra khỏi việc thích cậu.
Bức thư mở ra được đặt cẩn thận trên tay vịn ghế sofa, xếp thành một cái tháp nhỏ. Bên cạnh Hạng Minh Qua đặt một bức thư đã mở ra, trong tay anh cầm mép tờ giấy viết thư, đang đọc nội dung bên trên.
Hôm nay tớ đang nghĩ, nếu như tớ có thể chấp nhận hiện thực tàn khốc, chấp nhận những điều chưa hoàn hảo, vậy tớ cũng nên chấp nhận bản thân. Bởi vì cậu, tớ đã hiểu được rất nhiều chuyện mà trước đó tớ không hiểu lắm, nhưng cũng vì thích cậu, tớ đã nhốt mình lại.
Hôm nay tớ đang nghĩ, nếu như tớ có thể chấp nhận hiện thực tàn khốc, chấp nhận những điều chưa hoàn hảo, vậy tớ cũng nên chấp nhận bản thân. Bởi vì cậu, tớ đã hiểu được rất nhiều chuyện mà trước đó tớ không hiểu lắm, nhưng cũng vì thích cậu, tớ đã nhốt mình lại.
Tề Mông Trạch lẩm bẩm vài tiếng, Trịnh Tri Quân láng máng nghe thấy anh ta nói là “Ăn lẩu một mình mất thể diện lắm”, “Vậy tôi lên cầm giúp cậu.”
Hạng Minh Qua, cậu có từng nằm mơ không? Mơ có hàng ngàn loại, vui vẻ, bình thản, sợ hãi, mạo hiểm… Nhưng cho dù là giấc mơ này dài cỡ nào, chúng ta đều sẽ có ngày tỉnh lại.
Bởi vì cậu, tớ đã có một giấc mơ rất tốt rất đẹp, và bây giờ tớ phải đi đối mặt với hiện thực.
Tớ không viết thư cho cậu nữa, đây không phải từ bỏ, chỉ là tớ cần phải là chính mình.
Hạng Minh Qua ừ một tiếng, nói với hắn: “Nước mật ong đặt trên bàn phòng khách, muốn uống nước quay về uống. Không muốn uống thì nhà vệ sinh đối diện phòng ông, ông tiểu cho chuẩn, nếu tiểu ra ngoài ngày mai ông phải dọn sạch cho tôi. Còn có,” Lúc nói lời này anh quay đầu nhìn Trần Minh Triết, “Chỉ được nôn trong bồn cầu.”
Bởi vì cậu, tớ đã có một giấc mơ rất tốt rất đẹp, và bây giờ tớ phải đi đối mặt với hiện thực.
Tớ thích cậu, Hạng Minh Qua.
Cảm ơn cậu.
Cảm ơn cậu.
– Quá khứ –
Trịnh Tri Quân
Tại sao tớ có thể kiên trì thích cậu dài như thế nhỉ? Tớ đã từng tự hỏi vô số lần, suy nghĩ vô số lần, nhưng đều không có được kết luận hữu hiệu nào. Mà kết luận cũng được, lý do cũng tốt, thậm chí là ý nghĩa, đối với tình cảm mà nói đều không phải thứ quan trọng.
Đến độ tuổi này tớ mới hơi hơi hiểu được, tớ viết thư cho cậu ngày qua ngày, cũng không phải tất cả là vì yêu cậu, chí ít có một phần không phải. Hạng Minh Qua, tớ viết thư, viết cho một người cụ thể, là viết cho cậu mà tớ hướng về và khát vọng, và tớ cũng dựa vào việc viết thư để tìm lại chính mình.Nhưng chưa buồn được bao lâu, điện thoại của Trịnh Tri Quân đã vang lên, là Tề Mông Trạch đã hẹn với cậu.– Quá khứ –
Lần này không viết triển tín giai mà viết chào cậu, cậu có cảm thấy kỳ lạ không? Nếu cảm thấy kỳ lạ tớ cũng không đổi đâu, bởi vì đây là bức thư cuối cùng tớ viết cho cậu, cho nên tớ muốn làm theo ý mình một chút. Cậu nhìn thấy có kinh ngạc không? Hay là cảm ơn trời đất nhỉ?
Viết xong chữ cuối cùng, Trịnh Tri Quân đặt bút xuống, khẽ gấp giấy viết thư lại bỏ vào phong bì thư. Sau đó cậu dán kín miệng, lại liếc nhìn địa chỉ cũ của Hạng Minh Qua trên bức thư, rồi mới trân trọng bỏ lá thư cuối cùng vào trong cái hộp nhỏ, bên trong còn để mấy bức thư khác, chồng lên nhau, không hoàn chỉnh tạo thành trải nghiệm thầm mến của cậu từ hồi cấp ba đến bây giờ.
Ngoại trừ thư trong hộp, những bức thư khác được Trịnh Tri Quân cất trong mấy thùng giấy to, thùng giấy đều được dán miệng đơn giản. Hôm qua Trịnh Tri Quân đã hẹn với bạn mình, chiều nay sẽ đến công ty bạn dùng máy cắt giấy của anh ta xử lý “văn kiện cơ mật”. Lời này là nói đùa, nhưng sau khi bật cười người bạn đã thoải mái đồng ý với cậu, đồng thời nói đến lúc đó sẽ đến đón Trịnh Tri Quân.
Trịnh Tri Quân đẩy vali ảnh hưởng mình đi đường ra, đi qua đi lại mấy chuyến trong căn phòng lộ vẻ xa lạ vào lúc này, tâm trạng chờ mong cuộc sống mới và hoài niệm cuộc sống cũ trộn lẫn vào nhau, khiến cậu cảm thấy hơi cô quạnh.
Trịnh Tri Quân rất cảm ơn anh ta không truy vấn ngọn nguồn, vui vẻ nhận đề nghị này.
Bây giờ là hơn mười một giờ, Trịnh Tri Quân ngồi trước bàn ngẩn người một lúc, rồi đứng lên bỏ hộp đựng thư vào trong vali để ngày mai cậu chuyển đi. Căn phòng cậu thuê hiện giờ đã trống rỗng, chỉ có mặt đất có vẻ chật chội vì chất đống hành lý để mang đi sau khi trả phòng.
Trịnh Tri Quân đẩy vali ảnh hưởng mình đi đường ra, đi qua đi lại mấy chuyến trong căn phòng lộ vẻ xa lạ vào lúc này, tâm trạng chờ mong cuộc sống mới và hoài niệm cuộc sống cũ trộn lẫn vào nhau, khiến cậu cảm thấy hơi cô quạnh.
Nhưng chưa buồn được bao lâu, điện thoại của Trịnh Tri Quân đã vang lên, là Tề Mông Trạch đã hẹn với cậu.
Đến độ tuổi này tớ mới hơi hơi hiểu được, tớ viết thư cho cậu ngày qua ngày, cũng không phải tất cả là vì yêu cậu, chí ít có một phần không phải. Hạng Minh Qua, tớ viết thư, viết cho một người cụ thể, là viết cho cậu mà tớ hướng về và khát vọng, và tớ cũng dựa vào việc viết thư để tìm lại chính mình.
“Mau xách đồ của cậu xuống, tôi đến đón cậu! Chúng ta đi ăn lẩu, tôi muốn ăn lẩu lâu lắm rồi!”
Trịnh Tri Quân bật cười: “Sao cậu nhớ mãi không quên với lẩu thế! Tôi xuống ngay đây, nhưng đồ hơi nhiều, cậu lên chuyển hộ tôi đi!”
Tề Mông Trạch lẩm bẩm vài tiếng, Trịnh Tri Quân láng máng nghe thấy anh ta nói là “Ăn lẩu một mình mất thể diện lắm”, “Vậy tôi lên cầm giúp cậu.”
“Ừ.” Trịnh Tri Quân đáp, sau đó cúp điện thoại.
Lúc anh vừa mới đứng lên, Trần Minh Triết say rượu bước đi không vững ra khỏi phòng cho khách, che mắt hỏi anh: “Anh Hạng, vẫn chưa ngủ à?”
Vì thích cậu nên tớ đi theo cậu, vì thích cậu tớ hiểu thế nào là thích, cũng vì thích cậu, cuối cùng tớ đã bước ra khỏi việc thích cậu.Trước khi viết bức thư này, tớ đã đọc lại tất cả những bức thư mình đã viết cho cậu. Trước kia tớ nói rằng tự đọc thư mình viết sẽ xấu hổ, nhưng bây giờ đọc lại lại không cảm thấy xấu hổ nữa, ngược lại khi đọc nó tớ bình tĩnh và vui vẻ, bởi vì nội dung viết trong thư đều là tình cảm chân thật của tớ khi đó. Rất kỳ lạ, sau khi nhận ra điều này, nước mắt của tớ đã xuất hiện trước nụ cười.– Hiện tại –
“Ừ.” Trịnh Tri Quân đáp, sau đó cúp điện thoại.
Bức thư mở ra được đặt cẩn thận trên tay vịn ghế sofa, xếp thành một cái tháp nhỏ. Bên cạnh Hạng Minh Qua đặt một bức thư đã mở ra, trong tay anh cầm mép tờ giấy viết thư, đang đọc nội dung bên trên.
Trịnh Tri Quân bật cười: “Sao cậu nhớ mãi không quên với lẩu thế! Tôi xuống ngay đây, nhưng đồ hơi nhiều, cậu lên chuyển hộ tôi đi!”
Hạng Minh Qua đã đọc đến bức thư cuối cùng, anh đọc rất nghiêm túc, cũng vì những bức thư này mà nhớ đến một vài ký thức thời học sinh. Đọc xong bức thư cuối cùng, Hạng Minh Qua nhỏ giọng chậm rãi thở dài một hơi, anh lại cất bức thư cuối cùng vào phong bì thư, sau đó cầm lấy tất cả thư đi đến phòng sách.
Lúc anh vừa mới đứng lên, Trần Minh Triết say rượu bước đi không vững ra khỏi phòng cho khách, che mắt hỏi anh: “Anh Hạng, vẫn chưa ngủ à?”
Vì thích cậu nên tớ đi theo cậu, vì thích cậu tớ hiểu thế nào là thích, cũng vì thích cậu, cuối cùng tớ đã bước ra khỏi việc thích cậu.
Hạng Minh Qua ừ một tiếng, nói với hắn: “Nước mật ong đặt trên bàn phòng khách, muốn uống nước quay về uống. Không muốn uống thì nhà vệ sinh đối diện phòng ông, ông tiểu cho chuẩn, nếu tiểu ra ngoài ngày mai ông phải dọn sạch cho tôi. Còn có,” Lúc nói lời này anh quay đầu nhìn Trần Minh Triết, “Chỉ được nôn trong bồn cầu.”
Mặc dù hơn phân nửa không nghe hiểu, nhưng Trần Minh Triết vẫn ừ ừ vài tiếng, thế là Hạng Minh Qua không để ý hắn nữa, đi vào phòng sách.
Sau khi bật đèn phòng sách, Hạng Minh Qua đặt thư lên bàn, lục một tờ giấy viết thư từ đồ đạc linh tinh trên bàn.
***
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook