Mười Hai Ấn Chú
-
Chương 31: Ám Sát
Mười hai ấn chú
Còn đang trong chìm trong minh tưởng, Hoàng đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa phòng. Hoàng mắt vẫn nhắm nói vọng ra.
- Ai vậy?
Đáp lại chỉ là sự im lặng, Hoàng lại lên tiếng.
- Ai đấy, ai mà đêm hôm cứ gõ cửa phòng người ta vậy?
Vẫn là sự im lặng, bắt đầu cảm thấy có sự không đúng liền tiến đến nhìn qua cái “mắt mèo” trên cửa phòng ngó ra bên ngoài không thấy có ai.
Xoạch một tiếng. Cánh cửa từ từ được mở ra, trong phòng tắt điện tối om, từ bên ngoài hai tên cầm theo con dao lò dò tiến vào trong phòng. Mượn nhờ ánh sáng hắt vào từ ngoài hành lang chúng dò dẫm tiến tới bên cạnh giường của Hoàng, một tên toan cầm con dao dơ lên định đâm xuống chỗ nằm. Thì xoạt một tiếng, máu bắn lên tường, tiếng hét thảm thiết của vang lên, bàn tay cầm con dao đã bị chém lìa, tiếng kim loại rơi leng keng xuống đất.
- Từ bây giờ bỏ đi cái thói đâm chọc người khác đi nhé 2 thằng chó.
Vang lên tiếng nói của Hoàng, trong ánh sáng mập mờ từ ánh điện ngoài hành lang, Hoàng một cước đá cho tên mất tay bất tỉnh đoạn bật điện đóng cửa phòng lại. Tên còn lại thấy đồng đội mình nằm bất tỉnh, một bên tay máu đã chảy lênh láng ra sàn thì hốt hoảng.
- Để tao cho mày biết… Điều thứ nhất, nếu sẵn sàng đi ám sát người khác thì phải hiểu rõ đối phương như nào.
Hoàng tay cầm kiếm gỗ lao đến chỗ tên còn lại, tên đó định dơ dao lên chém trả thì Hoàng né được, tung cước đạp con dao khỏi tay, xoay kiếm đâm mạnh vào lòng bàn tay hắn ghim thẳng lên tường. Tên này đau đớn hét lên.
Hoàng quắc mắt nhìn hắn nói.
- Thứ hai, lâm trận gặp địch tâm can phải vững như thạch bàn, mày sợ hãi là mày đã gián tiếp để địch kề đao vào cổ mày đó.
Rút thanh kiếm đang cắm ở tay kề sát vào cổ hắn.
- Thứ ba, ai sai mày đến đây ám sát tao? Nói. . . Để tao biết mày nửa câu nói dối thì chuẩn bị gọi người nhà đến nhận xác là vừa.
Tên bị Hoàng khống chế hai chân run cầm cập, hắn ấp úng từ từ kể lại toàn bộ sự việc.
Hắn cùng tên đồng bọn được băng Hắc Long cắt ra đi để ám toán Hoàng. Số thành viên còn lại được đại ca của hắn dẫn đi gặp bố già để làm chuyện gì đó, việc băng đảng bắt cóc gia đình chú Cường chỉ là chuyện riêng, còn trước đó chúng không nghĩ tới Hạnh lại là con gái của gia đình này.
- Chuyện riêng là chuyện gì? Nói… sai nửa câu bố mày cắt lưỡi.
Hoàng mặt tràn ngập lửa giận nói. Thằng này bị Hoàng uy hiết thì đã sợ lắm rồi, tay chân rối rít lắp bắp.
- Dạ, thưa… thư. . . a anh, em nghe nói là trước đó, căn biệt thự mà gia đình này ở là nhà cũ của “bố già” ngoài là một pháp sư ra ông ta còn là một trong những thành viên đứng đầu băng đảng, dính phải đợt quét của công an, băng Hắc Long quân số bị tổn thất nghiêm trọng nên ông ta bề ngoài mang danh treo giấy tờ bán căn biệt thự đó nhưng thực chất là lui về ở ẩn ngày đêm chiêu mộ thành viên từng bước khôi phục lại quân số sau đó sẽ chuộc lại căn nhà, vì sợ có kẻ mua mất lên ông ta đã đẩy giá lên thật cao, không nghĩ đến gia đình này lại mua được, vì nhiều lần đến đòi ở công ty tên chủ nhà này nhưng không được vậy nên bố già triệu tập người đến bắt cóc gia đình hắn để ép thu lại căn biệt thự đó. Đang trong kế hoạch khôi phục quân số nhưng bị anh đến phá đám nên bố già cử hai thằng bọn em đến để thủ tiêu anh ạ.
- Còn gì nữa không?
Hoàng ấn mạnh lưỡi kiếm vào cổ hắn. Máu đã bắt đầu ứa ra một ít trên cổ hắn.
- Dạ..dạ…dạ còn… còn, em thấy có người trong băng bảo căn nhà đó là nơi để đồ của “bố già”, không chỉ đứng ra tổ chức đánh bạc ông ta còn buôn bán hàng cấm, mỗi lần trong bang ai lập công lớn là được cho thuốc để hút, và hình như ông ta là người Thái Lan.
Nghe tên này kể lại toàn bộ hắn đã hiểu ra đầu đuôi ngọn ngành ở đây, Hoàng nghiến răng đấm mạnh vào tường, mảng tường bị Hoàng đấm vôi vữa rơi rụng lả tả trên mặt sàn.
Hắn bật ra câu chửi.
- Con mẹ chúng mày, nghe kẻ ngoại bang bán nước hại dân, chúng mày là một lũ sâu mọt của xã hội.
Dứt câu Hoàng xếch cổ tên này lên cao trừng mắt.
- Nghe này, tao hỏi gì trả lời đấy, cấm lan man dài dòng không bố mày chém.
Tên này sợ xanh mặt nuốt một ngụm nước bọt.
- Hạnh bây giờ đang ở đâu, gia đình cô ấy chúng mày đem đi đâu rồi?
- Cái này. . . cái này…
Hắn ấp úng như ra điều không muốn nói.
- Tao bảo không dài dòng cơ mà
Hoàng khó chịu lập tức thả tên này xuống, rồi bất ngờ kéo tay hắn ra giáng một kiếm xuống cắt phăng bàn tay đi, đau đớn hắn kêu gào thảm thiết ngã ra sàn. Hoàng ngồi xuống bóp mạnh vào miệng hắn trợn mắt quát.
- Nói mau… đừng để tao mất kiên nhẫn…
Tên này ôm chặt lấy bàn tay đầy máu của mình mặt tái xanh khó khăn mà nói.
- Dạ em nói… em nói… gia đình đó hiện tại đang ở xưởng gỗ bỏ hoang phía Bắc thị trấn gần đây thôi.
Biết được vị trí Hoàng đánh ngất tên này sau ra ngoài mua 2 túi đen lớn bọc người hai tên vào, dọn dẹp phòng một chút rồi vác hai tên này lên, khoác ba lô vận Thất Tinh bộ đến cực hạn nhảy từ tầng ba xuống đất lao đến phía Bắc thị trấn.
Còn đang trong chìm trong minh tưởng, Hoàng đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa phòng. Hoàng mắt vẫn nhắm nói vọng ra.
- Ai vậy?
Đáp lại chỉ là sự im lặng, Hoàng lại lên tiếng.
- Ai đấy, ai mà đêm hôm cứ gõ cửa phòng người ta vậy?
Vẫn là sự im lặng, bắt đầu cảm thấy có sự không đúng liền tiến đến nhìn qua cái “mắt mèo” trên cửa phòng ngó ra bên ngoài không thấy có ai.
Xoạch một tiếng. Cánh cửa từ từ được mở ra, trong phòng tắt điện tối om, từ bên ngoài hai tên cầm theo con dao lò dò tiến vào trong phòng. Mượn nhờ ánh sáng hắt vào từ ngoài hành lang chúng dò dẫm tiến tới bên cạnh giường của Hoàng, một tên toan cầm con dao dơ lên định đâm xuống chỗ nằm. Thì xoạt một tiếng, máu bắn lên tường, tiếng hét thảm thiết của vang lên, bàn tay cầm con dao đã bị chém lìa, tiếng kim loại rơi leng keng xuống đất.
- Từ bây giờ bỏ đi cái thói đâm chọc người khác đi nhé 2 thằng chó.
Vang lên tiếng nói của Hoàng, trong ánh sáng mập mờ từ ánh điện ngoài hành lang, Hoàng một cước đá cho tên mất tay bất tỉnh đoạn bật điện đóng cửa phòng lại. Tên còn lại thấy đồng đội mình nằm bất tỉnh, một bên tay máu đã chảy lênh láng ra sàn thì hốt hoảng.
- Để tao cho mày biết… Điều thứ nhất, nếu sẵn sàng đi ám sát người khác thì phải hiểu rõ đối phương như nào.
Hoàng tay cầm kiếm gỗ lao đến chỗ tên còn lại, tên đó định dơ dao lên chém trả thì Hoàng né được, tung cước đạp con dao khỏi tay, xoay kiếm đâm mạnh vào lòng bàn tay hắn ghim thẳng lên tường. Tên này đau đớn hét lên.
Hoàng quắc mắt nhìn hắn nói.
- Thứ hai, lâm trận gặp địch tâm can phải vững như thạch bàn, mày sợ hãi là mày đã gián tiếp để địch kề đao vào cổ mày đó.
Rút thanh kiếm đang cắm ở tay kề sát vào cổ hắn.
- Thứ ba, ai sai mày đến đây ám sát tao? Nói. . . Để tao biết mày nửa câu nói dối thì chuẩn bị gọi người nhà đến nhận xác là vừa.
Tên bị Hoàng khống chế hai chân run cầm cập, hắn ấp úng từ từ kể lại toàn bộ sự việc.
Hắn cùng tên đồng bọn được băng Hắc Long cắt ra đi để ám toán Hoàng. Số thành viên còn lại được đại ca của hắn dẫn đi gặp bố già để làm chuyện gì đó, việc băng đảng bắt cóc gia đình chú Cường chỉ là chuyện riêng, còn trước đó chúng không nghĩ tới Hạnh lại là con gái của gia đình này.
- Chuyện riêng là chuyện gì? Nói… sai nửa câu bố mày cắt lưỡi.
Hoàng mặt tràn ngập lửa giận nói. Thằng này bị Hoàng uy hiết thì đã sợ lắm rồi, tay chân rối rít lắp bắp.
- Dạ, thưa… thư. . . a anh, em nghe nói là trước đó, căn biệt thự mà gia đình này ở là nhà cũ của “bố già” ngoài là một pháp sư ra ông ta còn là một trong những thành viên đứng đầu băng đảng, dính phải đợt quét của công an, băng Hắc Long quân số bị tổn thất nghiêm trọng nên ông ta bề ngoài mang danh treo giấy tờ bán căn biệt thự đó nhưng thực chất là lui về ở ẩn ngày đêm chiêu mộ thành viên từng bước khôi phục lại quân số sau đó sẽ chuộc lại căn nhà, vì sợ có kẻ mua mất lên ông ta đã đẩy giá lên thật cao, không nghĩ đến gia đình này lại mua được, vì nhiều lần đến đòi ở công ty tên chủ nhà này nhưng không được vậy nên bố già triệu tập người đến bắt cóc gia đình hắn để ép thu lại căn biệt thự đó. Đang trong kế hoạch khôi phục quân số nhưng bị anh đến phá đám nên bố già cử hai thằng bọn em đến để thủ tiêu anh ạ.
- Còn gì nữa không?
Hoàng ấn mạnh lưỡi kiếm vào cổ hắn. Máu đã bắt đầu ứa ra một ít trên cổ hắn.
- Dạ..dạ…dạ còn… còn, em thấy có người trong băng bảo căn nhà đó là nơi để đồ của “bố già”, không chỉ đứng ra tổ chức đánh bạc ông ta còn buôn bán hàng cấm, mỗi lần trong bang ai lập công lớn là được cho thuốc để hút, và hình như ông ta là người Thái Lan.
Nghe tên này kể lại toàn bộ hắn đã hiểu ra đầu đuôi ngọn ngành ở đây, Hoàng nghiến răng đấm mạnh vào tường, mảng tường bị Hoàng đấm vôi vữa rơi rụng lả tả trên mặt sàn.
Hắn bật ra câu chửi.
- Con mẹ chúng mày, nghe kẻ ngoại bang bán nước hại dân, chúng mày là một lũ sâu mọt của xã hội.
Dứt câu Hoàng xếch cổ tên này lên cao trừng mắt.
- Nghe này, tao hỏi gì trả lời đấy, cấm lan man dài dòng không bố mày chém.
Tên này sợ xanh mặt nuốt một ngụm nước bọt.
- Hạnh bây giờ đang ở đâu, gia đình cô ấy chúng mày đem đi đâu rồi?
- Cái này. . . cái này…
Hắn ấp úng như ra điều không muốn nói.
- Tao bảo không dài dòng cơ mà
Hoàng khó chịu lập tức thả tên này xuống, rồi bất ngờ kéo tay hắn ra giáng một kiếm xuống cắt phăng bàn tay đi, đau đớn hắn kêu gào thảm thiết ngã ra sàn. Hoàng ngồi xuống bóp mạnh vào miệng hắn trợn mắt quát.
- Nói mau… đừng để tao mất kiên nhẫn…
Tên này ôm chặt lấy bàn tay đầy máu của mình mặt tái xanh khó khăn mà nói.
- Dạ em nói… em nói… gia đình đó hiện tại đang ở xưởng gỗ bỏ hoang phía Bắc thị trấn gần đây thôi.
Biết được vị trí Hoàng đánh ngất tên này sau ra ngoài mua 2 túi đen lớn bọc người hai tên vào, dọn dẹp phòng một chút rồi vác hai tên này lên, khoác ba lô vận Thất Tinh bộ đến cực hạn nhảy từ tầng ba xuống đất lao đến phía Bắc thị trấn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook