Mười Hai Ấn Chú
-
Chương 29: Thai Nhi
Mười hai ấn chú
Cạch một tiếng, âm thanh công tắc điện vang lên kèm theo những tiếng rẹt rẹt từ những bóng đèn lâu ngày không bật. Ánh sáng xuất hiện Hoàng giật mình đoạn bật ra câu chửi.
- Con mẹ nó, cái gì đây, tại sao chứa nhiều thai nhi đến vậy… là thằng ác ôn nào làm nên thứ này…
Trong mắt Hoàng dần hiện ra từng hàng, từng hàng bình thủy tinh đựng đầy chất lỏng có chứa thai nhi đang lơ lửng trong đó xếp thẳng hàng trên các giá sắt. Tiến lại gần xem xét, Hoàng phát hiện ra trên bình có vẽ các kí tự loằng ngoằng màu đỏ, và hình như hắn nhận ra là một loại chú ngữ nào đó.
- Chữ này… là chú ngữ giam giữ linh hồn… lại còn là phạn văn Xiêm cổ… Tà sư người Thái… Không lẽ là chú Cường? Không thể nào là chú ấy được.
Hoàng vội bác bỏ cái suy nghĩ kia khỏi đầu mình, kế đó đảo mắt một vòng quanh căn phòng, thứ làm Hoàng chú ý nữa đó là các dòng chữ màu đỏ được khắc ở trên bốn bức tường, ngoài ra phía góc phòng có một cái bàn trên đó xếp chồng các bịch màu trắng. Tiến lại gần xem kĩ một lần nữa hắn phải thốt lên.
- Là ma túy? Bọn này không đơn giản rồi…
Còn đang trong dòng suy nghĩ. Hoàng bị một tiếng động khiến cho hắn giật mình lao vội qua cái công tắc, ánh điện tắt ngấm bên ngoài truyền vào tiếng nói của hai người đàn ông. Trong tủ qua ánh điện đã được bật lên bởi lần nữa, Hoàng thấp thoáng thấy hai tên, một thấp một béo, tên béo thì đầu trọc lốc, tên còn lại lùn lùn tóc vuốt chào mào.
- Bố già dặn anh em mình đến kiểm tra cái gì ấy nhỉ, lại còn lấy mấy lọ này về làm gì không biết?
Thằng trọc ở đó lên tiếng hỏi.
- Tao thấy ông ta gọi mấy thằng bang Hắc long đến làm gì ấy, cắt cử tao với mày trong đó ra để đến đây.
Tên lùn trả lời ánh mắt đang dò la khắp căn phòng.
- Mà tao tưởng bang nhiều người lắm mà, đường đường là một băng đảng có tiếng ở cái khu này mà không nổi năm chục người.
Thằng kia đáp rồi đặt cái thùng xốp đang bê xuống.
- Mày mấy hôm nay không nghe ngóng gì à, thấy bảo băng mình bị một tên tới từ đâu đó quét đi nửa già rồi, mà thằng này kinh lắm nhớ, một trận nó dùng tay không đập cho nguyên một đám ra bã.
- Thật vậy hả, mày đừng nói quá chứ…
Tên này ngạc nhiên, giọng thảng thốt.
- Chưa hết đâu, trận sau mới ghê, nó một mình cầm kiếm lao thẳng vào đội hình được trang bị đồ đạc đầy đủ cơ mà.
- Eo ôi, đánh vậy chắc đéo gì đã phải người?
- Thì đấy, tao nghe bố già nói chuyện hình như là người của giới Huyền Môn thì phải.
Hoàng nấp ở trong tủ nghe được toàn bộ câu chuyện của hai tên này thầm đoán được rần rà sự tình ở đây.
Tên lùn lên tiếng thúc giục gã béo.
- Lấy hết đống này bỏ vào cái thùng xốp đi, nhanh nhanh một chút, tao thấy ở trong này bắt đầu hãi rồi đấy.
Bỗng nhiên có một tiếng hô lớn từ thằng béo khiến Hoàng giật mình.
- Trên đây có dấu tay, không ổn rồi mày, có người ở trong này.
Hai tên này im lặng dáo dác nhìn xung quanh xong một tên quay ra nói.
- Làm gì có. Mày cứ đa nghi, thôi… nhanh mẹ mày lên, làm mất bao nhiêu thời gian.
Nói xong thằng lùn nhảy lên vỗ nghe cái bốp vào đầu tên béo.
- Ừ, chắc tại tao đa nghi quá nên vậy thôi, mà thằng cha này ác nhỉ, đứa trẻ bé tí như vậy mà cũng không tha.
Tên lùn kia nghe được vội bịt miệng thằng này vào.
- Mẹ mày chán sống hả phủi phui cái mồm mày đi, ăn mắm ăn muối nói bậy bạ, hay cho mày là đang ở đây đấy, để bố già mà nghe được là mày xong đời rồi con. Ngậm mẹ mồm vào, mày không nói không ai bảo mày câm đâu.
Hai tên này thu hết chỗ bình thủy tinh để vào trong thùng xốp, tiếng đóng cửa vang lên. Đang chuẩn bị chui ra thì cánh cửa lại mở ra, Hoàng giật mình tim hắn nhảy loạn trong lồng ngực nấp nguyên chỗ cũ.
- Gì đấy… mẹ cái thằng điên này… nhanh mẹ mày lên.
Tiếng cáu gắt từ thằng lùn vang lên.
- Tao chỉ muốn chắc chắn ngoài tao với mày ra không có thêm một ai ở trong này thôi.
Cánh cửa lại đóng lại, lần này để chắc ăn Hoàng nấp ở đó thêm mười phút nữa rồi mới bước ra. Phủi phủi lớp bẩn trên áo lắc đầu cười cười.
- Bọn này làm ăn cẩn thận phết nhỉ, xém tí nữa thì lộ rồi.
Loay hoay một hồi không tìm thêm được gì. Lúc này Hoàng càng lo lắng hơn cho gia đình nhà chú Cường và chắc chắn rằng cái bọn bị mình xử cộng thêm thông tin ít ỏi về tên được gọi là “bố già” có liên quan toàn bộ tới những sự việc xảy ra mấy ngày hôm nay.
Điển tịch còn nói đến ngoài công năng có thể nhìn được huyệt đạo cũng như trận pháp… Âm Dương nhãn còn có thể giúp người khai mở cải thiện được tầm nhìn trong môi trường thiếu ánh sáng, đương nhiên cảnh giới và pháp lực cũng sẽ quyết định được khả năng nhìn và duy trì. Còn về việc niệm chú và bắt bắt ấn để khai mở, tương tự đạo hạnh của người thi triển đủ cao chỉ cần người đó sử dụng ý niệm ngâm khẩu quyết trong tâm thức là có thể khai nhãn, thường thường đạt đến cảnh giới Chân Nhân là có thể khai mở bằng tâm thức được.
Ngoài ra còn đề cập đến thông đạo và căn mật thất tại nhà chú Cường, trong điển tịch có đề cập đến giải thích nó được mở bằng cách vận dụng tính chất Linh-Quan, tức là “trong cơ quan có linh khí” nôm na là sử dụng linh khí kết hợp với cơ quan để mở. Phương thức này xuất hiện nhiều trong cơ quan địa đạo tại các mộ quan vua phương bắc và một số nước lân cận Việt Nam, có thể hiểu đơn giản như sau: hai bức tượng giống như hai nguồn cung cấp linh lực hay còn được ví là nguồn điện một chiều, tượng Kì Lân tương ứng với cực dương, tượng Thao Thiết ứng với cực âm, lúc này chiếc bát quái giống như một vật dẫn giúp hấp thụ linh lực từ hai bức tượng, các cơ quan ngầm trong mật thất và bên ngoài phòng khách của căn nhà được thiết kế đặc biệt để kết nối với chú ngữ Hoàng thấy trên tường trong mật thất. Đấy là lý do vì sao khi nhấc bức tượng và chiếc bát quái ra khỏi vị trí ban đầu thì ở phía dưới lại xuất hiện dư trấn kèm theo tiếng động. Tất cả chúng phát ra từ cơ quan khi bị đóng lại. Hợp nhất tất cả thành một thể tạo nên một chỗ bí mật lý tưởng, có thể nói nếu không có ba đồ vật đó thì căn bản mật thất giống như một chiếc khóa bị mất chìa không bao giờ mở được bằng cách bình thường.
Cạch một tiếng, âm thanh công tắc điện vang lên kèm theo những tiếng rẹt rẹt từ những bóng đèn lâu ngày không bật. Ánh sáng xuất hiện Hoàng giật mình đoạn bật ra câu chửi.
- Con mẹ nó, cái gì đây, tại sao chứa nhiều thai nhi đến vậy… là thằng ác ôn nào làm nên thứ này…
Trong mắt Hoàng dần hiện ra từng hàng, từng hàng bình thủy tinh đựng đầy chất lỏng có chứa thai nhi đang lơ lửng trong đó xếp thẳng hàng trên các giá sắt. Tiến lại gần xem xét, Hoàng phát hiện ra trên bình có vẽ các kí tự loằng ngoằng màu đỏ, và hình như hắn nhận ra là một loại chú ngữ nào đó.
- Chữ này… là chú ngữ giam giữ linh hồn… lại còn là phạn văn Xiêm cổ… Tà sư người Thái… Không lẽ là chú Cường? Không thể nào là chú ấy được.
Hoàng vội bác bỏ cái suy nghĩ kia khỏi đầu mình, kế đó đảo mắt một vòng quanh căn phòng, thứ làm Hoàng chú ý nữa đó là các dòng chữ màu đỏ được khắc ở trên bốn bức tường, ngoài ra phía góc phòng có một cái bàn trên đó xếp chồng các bịch màu trắng. Tiến lại gần xem kĩ một lần nữa hắn phải thốt lên.
- Là ma túy? Bọn này không đơn giản rồi…
Còn đang trong dòng suy nghĩ. Hoàng bị một tiếng động khiến cho hắn giật mình lao vội qua cái công tắc, ánh điện tắt ngấm bên ngoài truyền vào tiếng nói của hai người đàn ông. Trong tủ qua ánh điện đã được bật lên bởi lần nữa, Hoàng thấp thoáng thấy hai tên, một thấp một béo, tên béo thì đầu trọc lốc, tên còn lại lùn lùn tóc vuốt chào mào.
- Bố già dặn anh em mình đến kiểm tra cái gì ấy nhỉ, lại còn lấy mấy lọ này về làm gì không biết?
Thằng trọc ở đó lên tiếng hỏi.
- Tao thấy ông ta gọi mấy thằng bang Hắc long đến làm gì ấy, cắt cử tao với mày trong đó ra để đến đây.
Tên lùn trả lời ánh mắt đang dò la khắp căn phòng.
- Mà tao tưởng bang nhiều người lắm mà, đường đường là một băng đảng có tiếng ở cái khu này mà không nổi năm chục người.
Thằng kia đáp rồi đặt cái thùng xốp đang bê xuống.
- Mày mấy hôm nay không nghe ngóng gì à, thấy bảo băng mình bị một tên tới từ đâu đó quét đi nửa già rồi, mà thằng này kinh lắm nhớ, một trận nó dùng tay không đập cho nguyên một đám ra bã.
- Thật vậy hả, mày đừng nói quá chứ…
Tên này ngạc nhiên, giọng thảng thốt.
- Chưa hết đâu, trận sau mới ghê, nó một mình cầm kiếm lao thẳng vào đội hình được trang bị đồ đạc đầy đủ cơ mà.
- Eo ôi, đánh vậy chắc đéo gì đã phải người?
- Thì đấy, tao nghe bố già nói chuyện hình như là người của giới Huyền Môn thì phải.
Hoàng nấp ở trong tủ nghe được toàn bộ câu chuyện của hai tên này thầm đoán được rần rà sự tình ở đây.
Tên lùn lên tiếng thúc giục gã béo.
- Lấy hết đống này bỏ vào cái thùng xốp đi, nhanh nhanh một chút, tao thấy ở trong này bắt đầu hãi rồi đấy.
Bỗng nhiên có một tiếng hô lớn từ thằng béo khiến Hoàng giật mình.
- Trên đây có dấu tay, không ổn rồi mày, có người ở trong này.
Hai tên này im lặng dáo dác nhìn xung quanh xong một tên quay ra nói.
- Làm gì có. Mày cứ đa nghi, thôi… nhanh mẹ mày lên, làm mất bao nhiêu thời gian.
Nói xong thằng lùn nhảy lên vỗ nghe cái bốp vào đầu tên béo.
- Ừ, chắc tại tao đa nghi quá nên vậy thôi, mà thằng cha này ác nhỉ, đứa trẻ bé tí như vậy mà cũng không tha.
Tên lùn kia nghe được vội bịt miệng thằng này vào.
- Mẹ mày chán sống hả phủi phui cái mồm mày đi, ăn mắm ăn muối nói bậy bạ, hay cho mày là đang ở đây đấy, để bố già mà nghe được là mày xong đời rồi con. Ngậm mẹ mồm vào, mày không nói không ai bảo mày câm đâu.
Hai tên này thu hết chỗ bình thủy tinh để vào trong thùng xốp, tiếng đóng cửa vang lên. Đang chuẩn bị chui ra thì cánh cửa lại mở ra, Hoàng giật mình tim hắn nhảy loạn trong lồng ngực nấp nguyên chỗ cũ.
- Gì đấy… mẹ cái thằng điên này… nhanh mẹ mày lên.
Tiếng cáu gắt từ thằng lùn vang lên.
- Tao chỉ muốn chắc chắn ngoài tao với mày ra không có thêm một ai ở trong này thôi.
Cánh cửa lại đóng lại, lần này để chắc ăn Hoàng nấp ở đó thêm mười phút nữa rồi mới bước ra. Phủi phủi lớp bẩn trên áo lắc đầu cười cười.
- Bọn này làm ăn cẩn thận phết nhỉ, xém tí nữa thì lộ rồi.
Loay hoay một hồi không tìm thêm được gì. Lúc này Hoàng càng lo lắng hơn cho gia đình nhà chú Cường và chắc chắn rằng cái bọn bị mình xử cộng thêm thông tin ít ỏi về tên được gọi là “bố già” có liên quan toàn bộ tới những sự việc xảy ra mấy ngày hôm nay.
Điển tịch còn nói đến ngoài công năng có thể nhìn được huyệt đạo cũng như trận pháp… Âm Dương nhãn còn có thể giúp người khai mở cải thiện được tầm nhìn trong môi trường thiếu ánh sáng, đương nhiên cảnh giới và pháp lực cũng sẽ quyết định được khả năng nhìn và duy trì. Còn về việc niệm chú và bắt bắt ấn để khai mở, tương tự đạo hạnh của người thi triển đủ cao chỉ cần người đó sử dụng ý niệm ngâm khẩu quyết trong tâm thức là có thể khai nhãn, thường thường đạt đến cảnh giới Chân Nhân là có thể khai mở bằng tâm thức được.
Ngoài ra còn đề cập đến thông đạo và căn mật thất tại nhà chú Cường, trong điển tịch có đề cập đến giải thích nó được mở bằng cách vận dụng tính chất Linh-Quan, tức là “trong cơ quan có linh khí” nôm na là sử dụng linh khí kết hợp với cơ quan để mở. Phương thức này xuất hiện nhiều trong cơ quan địa đạo tại các mộ quan vua phương bắc và một số nước lân cận Việt Nam, có thể hiểu đơn giản như sau: hai bức tượng giống như hai nguồn cung cấp linh lực hay còn được ví là nguồn điện một chiều, tượng Kì Lân tương ứng với cực dương, tượng Thao Thiết ứng với cực âm, lúc này chiếc bát quái giống như một vật dẫn giúp hấp thụ linh lực từ hai bức tượng, các cơ quan ngầm trong mật thất và bên ngoài phòng khách của căn nhà được thiết kế đặc biệt để kết nối với chú ngữ Hoàng thấy trên tường trong mật thất. Đấy là lý do vì sao khi nhấc bức tượng và chiếc bát quái ra khỏi vị trí ban đầu thì ở phía dưới lại xuất hiện dư trấn kèm theo tiếng động. Tất cả chúng phát ra từ cơ quan khi bị đóng lại. Hợp nhất tất cả thành một thể tạo nên một chỗ bí mật lý tưởng, có thể nói nếu không có ba đồ vật đó thì căn bản mật thất giống như một chiếc khóa bị mất chìa không bao giờ mở được bằng cách bình thường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook