Mười Hai Ấn Chú
-
Chương 25: Tượng Thao Thiết
Mười hai ấn chú
Trời trở về trưa, cái nắng cùng cái nóng mùa hè đang thiêu đốt những con đường ngoài kia, bên trong căn biệt thự Hoàng đang dùng bữa cùng với gia đình chú Cường.
- Thế gia đình cháu có mấy người?
Cô Kim đặt câu hỏi.
- Cháu ở với thầy.
Thấy vậy hắn trả lời như vậy cô ấy liền gắp cho hắn một miếng thịt gà rồi thắc mắc.
- Thầy?. . . Cháu không ở cùng ba mẹ à?
Khuôn mặt Hoàng thoáng buồn, biểu cảm trùng xuống.
Cô Kim biết mình đã hỏi những câu động đến hắn bèn rối rít nói.
- Ấy chết… có lẽ cô hỏi hơi nhiều… không biết là cô có xúc phạm, hay động chạm gì tới ba mẹ cháu hay không?
Không khí trong bữa ăn bỗng trở nên im ắng. Để xóa bỏ không khí đó chú Cường cười lớn khoát tay nói.
- Nào… hahaha… Mọi người ăn đi chứ, đồ ăn nguội hết rồi kia kìa, nào Hoàng với chú nâng ly nhé.
Thấy chồng cô Kim hướng ly rượu về phía mình, Hoàng mở lời từ chối.
- Dạ thôi chú, cháu không uống được rượu mong chú thông cảm, về khoản này cho cháu xin khất, có nước lọc lấy cho cháu một cốc cũng được.
- Vậy thôi, uống nước ép nhé, ai lại đón khách đến nhà để khách uống nước lọc bao giờ, chị bếp ơi lấy cho em cốc nước hoa quả với…
Tiếng gọi với của chú Cường về phía bác giúp việc.
Hoàng sau một lúc bình ổn lại cảm xúc, cũng mở lời tâm sự.
- Nói thật với cô chú, ba mẹ cháu mất tích từ lúc con còn rất nhỏ, được thầy nhặt về nuôi nên ở vậy với ông ấy từ lúc đó cho đến bây giờ, chắc cũng được 18 năm rồi. Lần này xuống xuôi là để đi học là cái thứ nhất, thứ hai là đi tìm ba mẹ, đối với cháu thầy đã là ba mẹ ruột của cháu kể từ khi ông ấy mang về rồi.
- Thế sao cháu không đi trình báo công an để người ta tìm cho.
Chú Cường lên tiếng hỏi.
- Cháu không có thông tin gì của ông bà ấy, một lần cũng chưa thấy mặt tại lúc đó con còn quá nhỏ.
Về phần sau khi Hoàng tâm sự với gia đình, vợ chồng cô chú Cường và con gái họ càng có cảm tình hơn với người thanh niên trẻ này hơn.
Sau đó, Hoàng thở dài nói, chú Cường thấy vậy ngỏ ý.
- Hay là ở lại đây với cô chú, một tháng nữa chú cũng cho cái Hạnh xuống đó học, năm nay nó cũng học xong cấp 3 rồi.
Cô Kim thấy chồng mình nói vậy bèn chêm lời vào.
- Đúng rồi đó Hoàng, hay ở lại đây với cô chú, Hạnh cũng mến cháu lắm.
Vợ chú Cường nói xong hướng ánh mắt nhìn về phía Hạnh. Khuôn mặt cô ửng đỏ vội quay đi nơi khác.
Hoàng nghe vậy vội vàng xua tay.
- Dạ thôi cô chú, cháu cảm ơn lòng tốt của hai người nhưng cháu cần phải đi làm một vài việc quan trọng. Hơn nữa ở lại cũng phiền hai cô chú nhiều, nhà mình thì có mỗi Hạnh là con gái mà bản thân cháu là người ngoài mà còn là con trai, ở lại cũng không hay cho lắm.
Sau câu truyện của Hoàng không khí cũng dịu lại, bữa cơm trưa kết thúc một cách vui vẻ, tâm trạng hắn cũng được buông lỏng phần nào. Sắc trời đã ngả về chiều… ánh nắng dần khuất sau những dãy núi chập trùng xa xa. Bước ra ban công, phóng tầm mắt nhìn về phía ánh dương tàn, chợt có tiếng chân bước tới phía Hoàng rồi dừng lại. Âm Thanh của chú Cường phát ra.
- Hoàng hôn thật đẹp phải không Hoàng?
Hoàng miệng nở nụ cười đáp.
- Đúng… Nó rất đẹp chú ạ… mỗi lần cháu rảnh là hay ngắm hoàng hôn lắm, bởi vì lúc đó nó khiến cháu cảm thấy bình yên, nó giúp cháu điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân.
Hai người cứ thế đứng lặng một hồi lâu, sau đó, chú Cường hít vào một hơi mạnh dạn hỏi Hoàng.
- Hoàng, thật sự cháu là ai, chú cũng không muốn cháu khó xử với cả hai vợ chồng và con gái chú, việc này chỉ hai ta biết mà thôi. Chú mong có thể cho chú nghe một câu trả lời thỏa đáng.
Nghe mình bị hỏi vậy thì Hoàng thoáng giật mình.
- Ơ…chú… không lẽ chú. . .
Thấy Hoàng vẻ mặt hốt hoảng như vậy chú Cường nở nụ cười rồi nói.
- Cháu đừng hiểu nhầm, chú không phải người gì gì đó như cháu nghĩ đâu, chú chỉ là một người bình thường thôi… thấy cháu có những hành động lạ hồi sáng, chú biết cháu không phải người tầm thường, hơn nữa võ nghệ của cháu chú cũng thấy khi mà xem video được người ta ghi lại rồi nên là có phần tò mò thôi.
Hoàng thở phào một hơi. Tâm tình lúc này mới dịu xuống.
- Vậy mà chú làm cháu tưởng, chú thật khéo dọa cháu đấy.
- Nào thế bây giờ kể được chưa?
Hoàng bắt đầu nói thêm về bản thân rằng mình là một thầy pháp, ngoài ra còn một số sự thật khiến chú ấy ngạc nhiên hết lần này tới lần khác.
Hoàng cười xòa phân trần cho chú ấy nghe.
- Chuyện này cháu cũng không thể trách chú được, lỗi là ở cháu không cởi mở hơn, thần thần bí bí làm cho chú phải nghĩ nhiều rồi.
Chợt hắn nhớ tới bức tượng dưới nhà sẵn tiện Hoàng hỏi luôn chú Cường về việc này.
- Chú Cường này, cháu có chuyện này muốn hỏi chú, không biết 2 bức tượng, một cái bằng ngọc, một cái được phủ khăn đỏ ở trên kệ tủ đấy chú mua được ở đâu vậy?
Chú Cường thấy hắn đề cập về hai bức tượng trong nhà mình thì liền đáp.
- À cái đó hả? Đó là vật ở đây từ trước rồi, chủ cũ của căn nhà này lúc mới chuyển đi chắc là quên không có mang hai thứ đó đi cùng, đợt này ở công ty chú cũng ít việc nên mới có thời gian ở nhà còn trước đó chú cũng bận lắm, không có để ý nó nhiều nên là đành để vậy đâm ra là nó cứ ở đó đến giờ, nhà có giúp việc, họ cũng ở gần đây, sáng thì đến làm việc tối lại quay về chỗ trọ để đảm bảo riêng tư cho gia đình chú lúc tối, thấy có đôi lúc họ cũng hỏi mà chú chỉ bảo là các chị có cất đi đâu thì cất, chắc là mấy người đó không muốn động vào tài sản gia chủ nên là cũng chỉ lau chùi nó xong là để yên vị ở đấy thôi.
Hoàng sau khi nghe chú ấy kể vậy vội ngỏ ý xuống xem.
- Thế bây giờ không biết chú có thể cho cháu xem xét hai bức tượng đó một chút được không.
Chú cương gật đầu đồng ý.
- Được, nếu cháu muốn.
Đi xuống dưới nhà, Hoàng liền lấy bức tượng phủ vải đó xuống kiểm tra, khi lật ra điều khiến hoàng chấn kinh đó là bức tượng này lại là tượng Thao thiết. một trong tứ đại thượng cổ hung thú.
- Là Tượng Thao Thiết. Tại sao thứ này lại xuất hiện ở Lạc Tiên nhỉ?
- Tượng Thao Thiết là gì vậy Hoàng?
Chú Cường thắc mắc lên tiếng hỏi hắn.
Hoàng liền kể cho chú về 4 loại thượng cổ hung thú.
- Từ thuở sơ khai theo quan niệm đạo giáo của người Trung Quốc, lúc ấy trời đất chưa phân, xuất hiện bốn con thượng cổ hung thú bao gồm: Thao Thiết, Hỗn Độn, Cùng Kỳ, Đào Ngột. mà tượng Thao Thiết này là lấy hình tượng một trong 4 con đấy, đây là loại thú biểu trưng cho cái ác, những loại này thường được bọn Tà sư lấy hình tượng hoặc vay mượn tín ngưỡng để thờ cúng, bày pháp trận mượn thần lực để làm việc ác đó chú, cháu chỉ giải thích sơ qua như vậy thôi vì chú không phải người của Huyền Môn nên cháu không muốn chú biết quá nhiều, đôi lúc biết nhiều quá lại thành ra không tốt đâu chú ạ.
Giải thích với chú Cường xong, Hoàng ngỏ ý muốn xin 2 bức tượng này. Chú Cường qua lời kể lai lịch của bức tượng cho mình nghe thì không khỏi kinh hãi, thấy cậu ngỏ ý xin bức tượng đó thì không chần chừ mà đồng ý luôn.
Được chú cho phép, Hoàng nhanh tay lấy ra hai lá Ẩn khí phù đem dán vào 2 bức tượng để thu liễm khí tức, bỏ chúng vào balo.
Trời trở về trưa, cái nắng cùng cái nóng mùa hè đang thiêu đốt những con đường ngoài kia, bên trong căn biệt thự Hoàng đang dùng bữa cùng với gia đình chú Cường.
- Thế gia đình cháu có mấy người?
Cô Kim đặt câu hỏi.
- Cháu ở với thầy.
Thấy vậy hắn trả lời như vậy cô ấy liền gắp cho hắn một miếng thịt gà rồi thắc mắc.
- Thầy?. . . Cháu không ở cùng ba mẹ à?
Khuôn mặt Hoàng thoáng buồn, biểu cảm trùng xuống.
Cô Kim biết mình đã hỏi những câu động đến hắn bèn rối rít nói.
- Ấy chết… có lẽ cô hỏi hơi nhiều… không biết là cô có xúc phạm, hay động chạm gì tới ba mẹ cháu hay không?
Không khí trong bữa ăn bỗng trở nên im ắng. Để xóa bỏ không khí đó chú Cường cười lớn khoát tay nói.
- Nào… hahaha… Mọi người ăn đi chứ, đồ ăn nguội hết rồi kia kìa, nào Hoàng với chú nâng ly nhé.
Thấy chồng cô Kim hướng ly rượu về phía mình, Hoàng mở lời từ chối.
- Dạ thôi chú, cháu không uống được rượu mong chú thông cảm, về khoản này cho cháu xin khất, có nước lọc lấy cho cháu một cốc cũng được.
- Vậy thôi, uống nước ép nhé, ai lại đón khách đến nhà để khách uống nước lọc bao giờ, chị bếp ơi lấy cho em cốc nước hoa quả với…
Tiếng gọi với của chú Cường về phía bác giúp việc.
Hoàng sau một lúc bình ổn lại cảm xúc, cũng mở lời tâm sự.
- Nói thật với cô chú, ba mẹ cháu mất tích từ lúc con còn rất nhỏ, được thầy nhặt về nuôi nên ở vậy với ông ấy từ lúc đó cho đến bây giờ, chắc cũng được 18 năm rồi. Lần này xuống xuôi là để đi học là cái thứ nhất, thứ hai là đi tìm ba mẹ, đối với cháu thầy đã là ba mẹ ruột của cháu kể từ khi ông ấy mang về rồi.
- Thế sao cháu không đi trình báo công an để người ta tìm cho.
Chú Cường lên tiếng hỏi.
- Cháu không có thông tin gì của ông bà ấy, một lần cũng chưa thấy mặt tại lúc đó con còn quá nhỏ.
Về phần sau khi Hoàng tâm sự với gia đình, vợ chồng cô chú Cường và con gái họ càng có cảm tình hơn với người thanh niên trẻ này hơn.
Sau đó, Hoàng thở dài nói, chú Cường thấy vậy ngỏ ý.
- Hay là ở lại đây với cô chú, một tháng nữa chú cũng cho cái Hạnh xuống đó học, năm nay nó cũng học xong cấp 3 rồi.
Cô Kim thấy chồng mình nói vậy bèn chêm lời vào.
- Đúng rồi đó Hoàng, hay ở lại đây với cô chú, Hạnh cũng mến cháu lắm.
Vợ chú Cường nói xong hướng ánh mắt nhìn về phía Hạnh. Khuôn mặt cô ửng đỏ vội quay đi nơi khác.
Hoàng nghe vậy vội vàng xua tay.
- Dạ thôi cô chú, cháu cảm ơn lòng tốt của hai người nhưng cháu cần phải đi làm một vài việc quan trọng. Hơn nữa ở lại cũng phiền hai cô chú nhiều, nhà mình thì có mỗi Hạnh là con gái mà bản thân cháu là người ngoài mà còn là con trai, ở lại cũng không hay cho lắm.
Sau câu truyện của Hoàng không khí cũng dịu lại, bữa cơm trưa kết thúc một cách vui vẻ, tâm trạng hắn cũng được buông lỏng phần nào. Sắc trời đã ngả về chiều… ánh nắng dần khuất sau những dãy núi chập trùng xa xa. Bước ra ban công, phóng tầm mắt nhìn về phía ánh dương tàn, chợt có tiếng chân bước tới phía Hoàng rồi dừng lại. Âm Thanh của chú Cường phát ra.
- Hoàng hôn thật đẹp phải không Hoàng?
Hoàng miệng nở nụ cười đáp.
- Đúng… Nó rất đẹp chú ạ… mỗi lần cháu rảnh là hay ngắm hoàng hôn lắm, bởi vì lúc đó nó khiến cháu cảm thấy bình yên, nó giúp cháu điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân.
Hai người cứ thế đứng lặng một hồi lâu, sau đó, chú Cường hít vào một hơi mạnh dạn hỏi Hoàng.
- Hoàng, thật sự cháu là ai, chú cũng không muốn cháu khó xử với cả hai vợ chồng và con gái chú, việc này chỉ hai ta biết mà thôi. Chú mong có thể cho chú nghe một câu trả lời thỏa đáng.
Nghe mình bị hỏi vậy thì Hoàng thoáng giật mình.
- Ơ…chú… không lẽ chú. . .
Thấy Hoàng vẻ mặt hốt hoảng như vậy chú Cường nở nụ cười rồi nói.
- Cháu đừng hiểu nhầm, chú không phải người gì gì đó như cháu nghĩ đâu, chú chỉ là một người bình thường thôi… thấy cháu có những hành động lạ hồi sáng, chú biết cháu không phải người tầm thường, hơn nữa võ nghệ của cháu chú cũng thấy khi mà xem video được người ta ghi lại rồi nên là có phần tò mò thôi.
Hoàng thở phào một hơi. Tâm tình lúc này mới dịu xuống.
- Vậy mà chú làm cháu tưởng, chú thật khéo dọa cháu đấy.
- Nào thế bây giờ kể được chưa?
Hoàng bắt đầu nói thêm về bản thân rằng mình là một thầy pháp, ngoài ra còn một số sự thật khiến chú ấy ngạc nhiên hết lần này tới lần khác.
Hoàng cười xòa phân trần cho chú ấy nghe.
- Chuyện này cháu cũng không thể trách chú được, lỗi là ở cháu không cởi mở hơn, thần thần bí bí làm cho chú phải nghĩ nhiều rồi.
Chợt hắn nhớ tới bức tượng dưới nhà sẵn tiện Hoàng hỏi luôn chú Cường về việc này.
- Chú Cường này, cháu có chuyện này muốn hỏi chú, không biết 2 bức tượng, một cái bằng ngọc, một cái được phủ khăn đỏ ở trên kệ tủ đấy chú mua được ở đâu vậy?
Chú Cường thấy hắn đề cập về hai bức tượng trong nhà mình thì liền đáp.
- À cái đó hả? Đó là vật ở đây từ trước rồi, chủ cũ của căn nhà này lúc mới chuyển đi chắc là quên không có mang hai thứ đó đi cùng, đợt này ở công ty chú cũng ít việc nên mới có thời gian ở nhà còn trước đó chú cũng bận lắm, không có để ý nó nhiều nên là đành để vậy đâm ra là nó cứ ở đó đến giờ, nhà có giúp việc, họ cũng ở gần đây, sáng thì đến làm việc tối lại quay về chỗ trọ để đảm bảo riêng tư cho gia đình chú lúc tối, thấy có đôi lúc họ cũng hỏi mà chú chỉ bảo là các chị có cất đi đâu thì cất, chắc là mấy người đó không muốn động vào tài sản gia chủ nên là cũng chỉ lau chùi nó xong là để yên vị ở đấy thôi.
Hoàng sau khi nghe chú ấy kể vậy vội ngỏ ý xuống xem.
- Thế bây giờ không biết chú có thể cho cháu xem xét hai bức tượng đó một chút được không.
Chú cương gật đầu đồng ý.
- Được, nếu cháu muốn.
Đi xuống dưới nhà, Hoàng liền lấy bức tượng phủ vải đó xuống kiểm tra, khi lật ra điều khiến hoàng chấn kinh đó là bức tượng này lại là tượng Thao thiết. một trong tứ đại thượng cổ hung thú.
- Là Tượng Thao Thiết. Tại sao thứ này lại xuất hiện ở Lạc Tiên nhỉ?
- Tượng Thao Thiết là gì vậy Hoàng?
Chú Cường thắc mắc lên tiếng hỏi hắn.
Hoàng liền kể cho chú về 4 loại thượng cổ hung thú.
- Từ thuở sơ khai theo quan niệm đạo giáo của người Trung Quốc, lúc ấy trời đất chưa phân, xuất hiện bốn con thượng cổ hung thú bao gồm: Thao Thiết, Hỗn Độn, Cùng Kỳ, Đào Ngột. mà tượng Thao Thiết này là lấy hình tượng một trong 4 con đấy, đây là loại thú biểu trưng cho cái ác, những loại này thường được bọn Tà sư lấy hình tượng hoặc vay mượn tín ngưỡng để thờ cúng, bày pháp trận mượn thần lực để làm việc ác đó chú, cháu chỉ giải thích sơ qua như vậy thôi vì chú không phải người của Huyền Môn nên cháu không muốn chú biết quá nhiều, đôi lúc biết nhiều quá lại thành ra không tốt đâu chú ạ.
Giải thích với chú Cường xong, Hoàng ngỏ ý muốn xin 2 bức tượng này. Chú Cường qua lời kể lai lịch của bức tượng cho mình nghe thì không khỏi kinh hãi, thấy cậu ngỏ ý xin bức tượng đó thì không chần chừ mà đồng ý luôn.
Được chú cho phép, Hoàng nhanh tay lấy ra hai lá Ẩn khí phù đem dán vào 2 bức tượng để thu liễm khí tức, bỏ chúng vào balo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook