Mười Giờ Rưỡi Đêm Hè
-
Chương 8
- Mệt ơi là mệt – Maria nói, đấy là chị nói với Pierre – cứ như là có thể chống chọi được với mọi thứ ở trên đời, chỉ trừ với cái mệt này. Tôi ngủ đây.
Maria dịu dàng. Và Pierre quen với tính dịu dàng này như anh đã từng quen với chính thân thể chị. anh mỉm cười với Maria.
- Đó là cái mệt đến từ xa – anh nói – nó được tích tụ, sinh ra từ đủ thứ, đúng là từ đủ thứ. Đôi khi nó lộ ra ngoài. Như hôm nay, Maria. Nhưng mình biết rồi đấy.
- Người ta luôn luôn quá tin tưởng vào sức lực của mình – Maria nói – Tôi nghĩ rằng tôi sắp ngủ thật rồi đây.
- Cậu thì bao giờ mà chẳng quá tin tưởng vào sức lực của cậu – Claire nói. Hai người mỉm cười với nhau.
- Rượu – Maria nói – biết làm sao được. Và sau đó là cái gì cũng đâm ra ngờ vực, cậu không thể nào biết được đâu.
- Tớ không biết. Ta có thể cứ nói chuyện như thế này đến tối đấy.
- Ồ không – Maria nói – tớ ngủ đây.
Chị nằm xuống chiếc ghế dài. Claire ở trước mặt chị.
Pierre quay lại nhìn Judith.
- Nó ngủ ngon lành quá kìa – anh nói.
- Kể ra cũng có thể được – Maria nói – nhưng đúng là con nó còn quá nhỏ đối với những cuộc hành trình dài đằng đẵng và trong cái nóng bức như thế này.
Chị đã choán mất chỗ của Pierre trên ghế dài. Nhiều khách du lịch cũng nằm dài xuống như chị. Vài người đàn ông nằm soải ngay dưới đất, trên những tấm thảm đay. Các căn phòng đều lặng lẽ. Trẻ con ngủ cả, còn người lớn thì nói khe khẽ.
- Lẽ ra tôi đã đưa hắn đi du lịch, nhiều nơi, hết chuyến này đến chuyến khác - chị ngáp – và dần dần tí một, ngày này qua ngày khác, thấy hắn thay đổi, thấy hắn nhìn tôi, rồi lắng nghe tôi nói và rồi….
Chị ngáp nữa, vươn vai và nhắm mắt lại.
- Mình không được uống thêm chút nào nữa đâu trước khi tới Madrid – Pierre nói – Không chút nào nữa đâu.
- Không chút nào nữa. Tôi xin hứa. Tôi chưa uống đủ để…
- Để làm sao? – Claire hỏi.
- Để còn huyên thuyên nhiều hơn nữa – Maria bảo – Và để quá tuyệt vọng về việc bỏ rơi Rodrigo Paestra. Cậu biết như vậy là thế nào rồi, tớ đã quyết chơi một canh bạc lớn với Rodrigo Paestra. Và thế là, thế là vừa bắt tay vào đã thất bại rồi. Chỉ có có thế thôi. Nó tớ chưa uống đủ để không chấp nhận điều đó. Tớ buồn ngủ quá! Claire ơi, tớ ngủ đây !
Chị nhắm mắt lại. Họ đâu nhỉ? Chị nghe tiếng Claire.
- Nửa tiếng đồng hồ nữa là có thể đánh thức Judith phải không?
Pierre không trả lời. Thế là một lần cuối, Maria lại nói.
- Nếu cậu muốn. Tuỳ cậu đấy. Còn tớ sẽ đánh một giấc cho đến tận tối nay.
Pierre bảo là anh đi gọi điện thoại với khách sạn National ở Madrid để giữ ba phòng. Anh nói khe khẽ. Anh đi gọi điện thoại. Chẳng có gì diễn ra. Chắc là Claire vẫn còn đấy. Tiếng thở dài gần chỗ Maria kia, mùi đàn hương trong không khí kia, đó là sự hiện diện của Claire. Maria mơ thấy mình ngủ.
Pierre trở lại. Đã dành ba phòng ở khách sạn National cho tối nay, anh bảo. Họ im lặng một lúc. Những căn phòng ở Madrid cho tối nay. Họ biết rằng khi đã tới Madrid, Maria sẽ muốn uống rượu và la cà tại các quầy rượu. Họ sẽ cần phải hết sức kiên trì. Cả hai đều nhắm mắt lại mà vẫn hoàn toàn giao tiếp với nhau. Họ hổ thẹn không dám nhìn nhau trước mặt chị dù là chị đang ngủ. Song họ vẫn nhìn nhau ngay cả khi không thể nào nhìn nhau được. Rồi những đôi mắt lại nhắm lại một lần nữa trong nỗi thèm khát day dứt họ không tài nào chịu nổi. Bây giờ Claire lên tiếng:
- Chị ấy ngủ rồi.
Lặng lẽ làm sao. Claire nhẹ nhàng vuốt ve lớp vải thô nhám của chiếc tràng kỷ. Và vì cứ vuốt ve mãi nên móng tay nàng làm xước cả vải. Pierre nhìn, theo dõi sự vuốt ve cứ tăng tiến mãi của Claire, nhìn thấy nàng bất thình lình dừng tay vuốt ve lại, đau đớn rời tay khỏi tràng kỷ, rồi buông thõng tay xuống tấm áo dài màu lam của nàng.
Đích thị nàng là người đứng lên đầu tiên và ra khỏi gian phòng. Tiếng không khí lao xao hầu như không cảm nhận được kia, tiếng váy xoè ra nghe sột soạt kia, cái cung cách đứng lên chậm chạp, uể oải kia, đích thị là một phụ nữ. Mùi nước hoa hăng hắc, ngòn ngọt, mà da thịt làm cho đậm thêm, hoà quyện vào nàng, vào hơi thở và vào hơi bẩn của nàng, vào cái mùi hâm hấp trong seh ở tấm áo dài lam của nàng, mùi hương ấy dù có lẫn trong đám cả ngàn mùi khác chị cũng nhận ra được.
Mùi hương chấm dứt chung quanh Maria cũng như gió ngừng thổi. Nó đã theo nàng đi. Maria tin chắc như đinh đóng cột, mở mắt ra. Họ không còn đấy nữa. Có thế chứ.
Maria lại nhắm mắt vào. Cái trò đó sắp tiến hành xong. Trong nửa tiếng đồng hồ nữa. Và rồi diễn biến tình yêu của họ sẽ đảo ngược lại.
Chị muốn xem mọi trò diễn ra giữa họ với nhau để đến lượt mình được soi rọi bằng cùng một ánh sáng như họ và để bước vào trong cái cộng đồng mà rốt cuộc chị đã truyền lại cho họ từ ngày mà chị sáng tạo ra nó vào một đêm ở Véronne.
- Chị ngủ rồi ư, Maria?
Trong cái parador này, trong cái toà nhà khép kín với mùa hè này, dẫu sao vẫn có những cửa thông ra cái mùa hè ấy. Chắc nơi đây phải có một cái sân trong. Những dãy hành lang chạy loanh quanh và tàn lụi dần về phía các bồn hoa, ở đó có những bông hoa hằng ngày cũng tàn lụi dần về mùa này trong lúc chờ đợi màn đêm buông xuống. Trong những dãy hành lang kia, tại các bồn hoa kia, chẳng có ai lai vãng lúc ban ngày.
Claire biết là anh đã đi theo mình. Nàng biết. Anh đã từng đi theo rồi. Anh biết cách đi theo người đàn bà mà anh thèm muốn, với khoảng cách khá xa để cô ta phải tức điên lên quá mức cần thiết một chút. Anh, anh thích họ như thế hơn.
Tại nơi đây chẳng có bóng người nào, vẫn là do cái nóng chết người của đồng quê. Sẽ là nơi đây chăng? Claire dừng lại, bực mình, bực mình ghê gớm, như anh muốn nàng như thế, về nỗi anh chưa kịp theo nàng, về nỗi bước chân đi của anh phía sau nàng vẫn bình tĩnh, đều đều.
Anh đã bắt kịp Claire. Anh đã bắt kịp đôi môi của Claire. Nhưng Claire không muốn cho anh hôn.
- Phải còn đến một tiếng đồng hồ nữa chị ấy mới thức dậy – nàng nói – Ta có thể thuê một căn phòng. Em, em có thể lo chuyện thuê phòng này, nếu như anh ngần ngại. em không thể chịu được nữa.
Anh không trả lời.
- Em biết chị ấy lắm – nàng nói tiếp – em đã biết là chị ấy sắp ngủ. Anh có nhận thấy là như thế không? Sau bốn ly manzanilla, chị ấy đã, đã ở vào giai đoạn ấy rồi, chị ấy ngủ.
Anh không trả lời.
- Nhưng anh có nhận thấy như thế không? Em van anh. Anh có nhận thấy như thế không? Anh Pierre?
- Có. Hôm nay, cô ấy không ngủ.
Nàng bước đến bên anh và đứng sát vào anh hoàn toàn. Từ đầu đến chân, từ mái tóc nàng đến cặp đùi của nàng, hoàn toàn phó thác cho anh. Họ không ôm hôn nhau.
Rượu vào làm cho tim đập loạn cả lên.
Quãng thời gian mới dài làm sao trước khi trời tối. Maria hé giang đùi ra, nơi đó trái tim đập thình thịch, nhói như dao găm đâm vào.
- Chẳng lẽ em đã, đã mất anh rồi sao?
- Em yêu của anh, sao em có thể?....
Nàng rời anh ra, đi xa, đi xa nữa. Anh đứng một mình. Khi nàng trở lại, anh vẫn đứng như đóng đinh ở chỗ cũ. Tay nàng cầm một chiếc chìa khoá.
- Xong rồi – nàng nói.
Pierre không trả lời. Nàng bước đi phía trước anh, không dừng lại. Anh đã nghe thấy nàng bảo là xong rồi. Nàng đi nữa. anh theo nàng cách một quãng xa. Nàng đang ở chỗ cầu thang khuất trong bóng tối. Kể cả các cô hầu phòng cũng còn đang ngủ. Suýt soát mười phút đã trôi qua từ lúc họ rời Maria. Nàng quay lại ở trong cầu thang.
- Em bảo họ là để ngủ trưa.
Đây là căn phòng cần phải mở ra. Việc đó anh làm. Đó là một căn phòng rất rộng trông ra rừng ô liu. Nàng bỗng trở nên chậm chạp ,ra mở cửa sổ và nói.
- May mắn làm sao, anh nhìn mà xem kìa – nàng nói thêm, rít lên – Chà, em không thể nào chịu được nữa.
Anh nhìn, và trong lúc cùng nhìn với nàng, anh mới dám bắt đầu sờ soạng nàng. Anh bịt mồm nàng lại để nàng khỏi kêu nữa.
Nắng vẫn chỉ còn chói chang, trong cánh đồng hoang vắng.
Phải chăng đây là lần cuối cùng trên đời trái tim chị đập loạn xạ đến như thế? Chi đứa hé mắt mở ra. Họ không còn ở đấy nữa. Chị lại nhắm mắt vào. Đôi chân chị động đậy v vlại nằm yên trên ghế dài. Rồi chị ngồi dâ.y và nhìn cùng một rừng ô liu mà họ đang nhìn, im phăng phắc trong nắng nóng, qua khung cửa chớp để ngỏ. Rồi chị lại nằm xuống và lại nhắm mắt vào. Chị tin là mình ngủ. Tim đập đã dịu đi. Chị uống quá nhiều rượu. Ai cũng bảo thế, nhất là anh ấy. Mình uống quá nhiều đấy, Maria.
Cửa sổ ngay chính giữa tường. Kia là rừng. Những cây ô liu rất lâu đời. Trên nền đất trồng ô liu, không có một ngọn cỏ. Họ không nhìn rừng cây.
Pierre nằm dài trên giường, nhìn nàng trút bỏ chiếc áo dài màu lam và trần truồng đến với anh. Mãi sau anh mới biết là anh đã nhìn thấy nàng đến trong khuôn cửa sổ để ngỏ, giữa những cây ô liu. Sau đó anh có biết điều này chăng? Nàng đã thoăn thoắt trút bỏ áo dài ra và nàng bước qua áo để đến với anh và nàng đây.
- Em đẹp quá, trời ơi, em đẹp quá.
Hoặc có lẽ không một lời nào sẽ được thốt lên cả.
Việc Rodrigo Paestra tự sát trong cánh đồng lúa mì lúc tờ mờ sáng có thể dự kiến được. Trong hoàn cảnh dằn dọc, với tiếng cót két của những chiếc xe ba gác, trời mỗi lúc một nắng nóng thêm, khẩu súng kia cồm cộm trong túi khiến hắn nằm cũng vướng, ngủ cũng vướng đã làm cho hắn nhớ đến cái chết phước lành mà cho đến bây giờ hắn đã lơ đễnh quên mất. Maria ngủ. Chị tin chắc là mình ngủ. Nếu chị khăng khăng, có thể nói chị còn nằm mơ nữa cơ. Nhưng chị không khăng khăng. Chị không nằm mơ. Thật tuyệt vời khi phát hiện ra là mình thức, chị bỗng nhiên rất bình thản. Thế ra là chị đã không ngủ.
Pierre vùng ra khỏi chiếc giường trước tiên. Claire khóc. Claire vẫn còn khóc vì khoái lạc lúc Pierre vùng ra khỏi giường.
- Cô ấy biết hết – anh nói – Dậy đi em!
Thế là những giọt nước mắt của Claire dịu bớt đi.
- Anh tin như thế ư?
Anh tin như thế. Anh đã quần áo nghiêm chỉnh bên cạnh nàng vẫn còn trần truồng. Rồi anh quay về phía cửa sổ và nhắc lại là cần phải ra đi.
- Anh không yêu em à? – nàng hỏi.
Giọng nàng ỉu xìu. Anh bảo nàng:
- Anh yêu em. Anh đã yêu Maria. Và em.
Qua khung cửa sổ phong cảnh đã dịu lại. Anh không muốn biết là nàng vùng ra khỏi giường. ánh nắng đã chiếu xiên xiên. Trong lúc họ ái ân với nhau, bóng những cây ô liu đã bắt đầu ngả dài ra. Cái nóng có phần giảm bớt. Maria đâu? Maria có nốc rượu cho đến lăn ra chết hay không? Cái đức tuyệt vời uống dễ dàng, chết dễ dàng của Maria có dẫn chị vui nhộn đến những cánh đồng lúa mì xa tắp theo gương Rodrigo Paestra hay chưa? Maria, người phụ nữ ấy nay ở đâu?
Maria dịu dàng. Và Pierre quen với tính dịu dàng này như anh đã từng quen với chính thân thể chị. anh mỉm cười với Maria.
- Đó là cái mệt đến từ xa – anh nói – nó được tích tụ, sinh ra từ đủ thứ, đúng là từ đủ thứ. Đôi khi nó lộ ra ngoài. Như hôm nay, Maria. Nhưng mình biết rồi đấy.
- Người ta luôn luôn quá tin tưởng vào sức lực của mình – Maria nói – Tôi nghĩ rằng tôi sắp ngủ thật rồi đây.
- Cậu thì bao giờ mà chẳng quá tin tưởng vào sức lực của cậu – Claire nói. Hai người mỉm cười với nhau.
- Rượu – Maria nói – biết làm sao được. Và sau đó là cái gì cũng đâm ra ngờ vực, cậu không thể nào biết được đâu.
- Tớ không biết. Ta có thể cứ nói chuyện như thế này đến tối đấy.
- Ồ không – Maria nói – tớ ngủ đây.
Chị nằm xuống chiếc ghế dài. Claire ở trước mặt chị.
Pierre quay lại nhìn Judith.
- Nó ngủ ngon lành quá kìa – anh nói.
- Kể ra cũng có thể được – Maria nói – nhưng đúng là con nó còn quá nhỏ đối với những cuộc hành trình dài đằng đẵng và trong cái nóng bức như thế này.
Chị đã choán mất chỗ của Pierre trên ghế dài. Nhiều khách du lịch cũng nằm dài xuống như chị. Vài người đàn ông nằm soải ngay dưới đất, trên những tấm thảm đay. Các căn phòng đều lặng lẽ. Trẻ con ngủ cả, còn người lớn thì nói khe khẽ.
- Lẽ ra tôi đã đưa hắn đi du lịch, nhiều nơi, hết chuyến này đến chuyến khác - chị ngáp – và dần dần tí một, ngày này qua ngày khác, thấy hắn thay đổi, thấy hắn nhìn tôi, rồi lắng nghe tôi nói và rồi….
Chị ngáp nữa, vươn vai và nhắm mắt lại.
- Mình không được uống thêm chút nào nữa đâu trước khi tới Madrid – Pierre nói – Không chút nào nữa đâu.
- Không chút nào nữa. Tôi xin hứa. Tôi chưa uống đủ để…
- Để làm sao? – Claire hỏi.
- Để còn huyên thuyên nhiều hơn nữa – Maria bảo – Và để quá tuyệt vọng về việc bỏ rơi Rodrigo Paestra. Cậu biết như vậy là thế nào rồi, tớ đã quyết chơi một canh bạc lớn với Rodrigo Paestra. Và thế là, thế là vừa bắt tay vào đã thất bại rồi. Chỉ có có thế thôi. Nó tớ chưa uống đủ để không chấp nhận điều đó. Tớ buồn ngủ quá! Claire ơi, tớ ngủ đây !
Chị nhắm mắt lại. Họ đâu nhỉ? Chị nghe tiếng Claire.
- Nửa tiếng đồng hồ nữa là có thể đánh thức Judith phải không?
Pierre không trả lời. Thế là một lần cuối, Maria lại nói.
- Nếu cậu muốn. Tuỳ cậu đấy. Còn tớ sẽ đánh một giấc cho đến tận tối nay.
Pierre bảo là anh đi gọi điện thoại với khách sạn National ở Madrid để giữ ba phòng. Anh nói khe khẽ. Anh đi gọi điện thoại. Chẳng có gì diễn ra. Chắc là Claire vẫn còn đấy. Tiếng thở dài gần chỗ Maria kia, mùi đàn hương trong không khí kia, đó là sự hiện diện của Claire. Maria mơ thấy mình ngủ.
Pierre trở lại. Đã dành ba phòng ở khách sạn National cho tối nay, anh bảo. Họ im lặng một lúc. Những căn phòng ở Madrid cho tối nay. Họ biết rằng khi đã tới Madrid, Maria sẽ muốn uống rượu và la cà tại các quầy rượu. Họ sẽ cần phải hết sức kiên trì. Cả hai đều nhắm mắt lại mà vẫn hoàn toàn giao tiếp với nhau. Họ hổ thẹn không dám nhìn nhau trước mặt chị dù là chị đang ngủ. Song họ vẫn nhìn nhau ngay cả khi không thể nào nhìn nhau được. Rồi những đôi mắt lại nhắm lại một lần nữa trong nỗi thèm khát day dứt họ không tài nào chịu nổi. Bây giờ Claire lên tiếng:
- Chị ấy ngủ rồi.
Lặng lẽ làm sao. Claire nhẹ nhàng vuốt ve lớp vải thô nhám của chiếc tràng kỷ. Và vì cứ vuốt ve mãi nên móng tay nàng làm xước cả vải. Pierre nhìn, theo dõi sự vuốt ve cứ tăng tiến mãi của Claire, nhìn thấy nàng bất thình lình dừng tay vuốt ve lại, đau đớn rời tay khỏi tràng kỷ, rồi buông thõng tay xuống tấm áo dài màu lam của nàng.
Đích thị nàng là người đứng lên đầu tiên và ra khỏi gian phòng. Tiếng không khí lao xao hầu như không cảm nhận được kia, tiếng váy xoè ra nghe sột soạt kia, cái cung cách đứng lên chậm chạp, uể oải kia, đích thị là một phụ nữ. Mùi nước hoa hăng hắc, ngòn ngọt, mà da thịt làm cho đậm thêm, hoà quyện vào nàng, vào hơi thở và vào hơi bẩn của nàng, vào cái mùi hâm hấp trong seh ở tấm áo dài lam của nàng, mùi hương ấy dù có lẫn trong đám cả ngàn mùi khác chị cũng nhận ra được.
Mùi hương chấm dứt chung quanh Maria cũng như gió ngừng thổi. Nó đã theo nàng đi. Maria tin chắc như đinh đóng cột, mở mắt ra. Họ không còn đấy nữa. Có thế chứ.
Maria lại nhắm mắt vào. Cái trò đó sắp tiến hành xong. Trong nửa tiếng đồng hồ nữa. Và rồi diễn biến tình yêu của họ sẽ đảo ngược lại.
Chị muốn xem mọi trò diễn ra giữa họ với nhau để đến lượt mình được soi rọi bằng cùng một ánh sáng như họ và để bước vào trong cái cộng đồng mà rốt cuộc chị đã truyền lại cho họ từ ngày mà chị sáng tạo ra nó vào một đêm ở Véronne.
- Chị ngủ rồi ư, Maria?
Trong cái parador này, trong cái toà nhà khép kín với mùa hè này, dẫu sao vẫn có những cửa thông ra cái mùa hè ấy. Chắc nơi đây phải có một cái sân trong. Những dãy hành lang chạy loanh quanh và tàn lụi dần về phía các bồn hoa, ở đó có những bông hoa hằng ngày cũng tàn lụi dần về mùa này trong lúc chờ đợi màn đêm buông xuống. Trong những dãy hành lang kia, tại các bồn hoa kia, chẳng có ai lai vãng lúc ban ngày.
Claire biết là anh đã đi theo mình. Nàng biết. Anh đã từng đi theo rồi. Anh biết cách đi theo người đàn bà mà anh thèm muốn, với khoảng cách khá xa để cô ta phải tức điên lên quá mức cần thiết một chút. Anh, anh thích họ như thế hơn.
Tại nơi đây chẳng có bóng người nào, vẫn là do cái nóng chết người của đồng quê. Sẽ là nơi đây chăng? Claire dừng lại, bực mình, bực mình ghê gớm, như anh muốn nàng như thế, về nỗi anh chưa kịp theo nàng, về nỗi bước chân đi của anh phía sau nàng vẫn bình tĩnh, đều đều.
Anh đã bắt kịp Claire. Anh đã bắt kịp đôi môi của Claire. Nhưng Claire không muốn cho anh hôn.
- Phải còn đến một tiếng đồng hồ nữa chị ấy mới thức dậy – nàng nói – Ta có thể thuê một căn phòng. Em, em có thể lo chuyện thuê phòng này, nếu như anh ngần ngại. em không thể chịu được nữa.
Anh không trả lời.
- Em biết chị ấy lắm – nàng nói tiếp – em đã biết là chị ấy sắp ngủ. Anh có nhận thấy là như thế không? Sau bốn ly manzanilla, chị ấy đã, đã ở vào giai đoạn ấy rồi, chị ấy ngủ.
Anh không trả lời.
- Nhưng anh có nhận thấy như thế không? Em van anh. Anh có nhận thấy như thế không? Anh Pierre?
- Có. Hôm nay, cô ấy không ngủ.
Nàng bước đến bên anh và đứng sát vào anh hoàn toàn. Từ đầu đến chân, từ mái tóc nàng đến cặp đùi của nàng, hoàn toàn phó thác cho anh. Họ không ôm hôn nhau.
Rượu vào làm cho tim đập loạn cả lên.
Quãng thời gian mới dài làm sao trước khi trời tối. Maria hé giang đùi ra, nơi đó trái tim đập thình thịch, nhói như dao găm đâm vào.
- Chẳng lẽ em đã, đã mất anh rồi sao?
- Em yêu của anh, sao em có thể?....
Nàng rời anh ra, đi xa, đi xa nữa. Anh đứng một mình. Khi nàng trở lại, anh vẫn đứng như đóng đinh ở chỗ cũ. Tay nàng cầm một chiếc chìa khoá.
- Xong rồi – nàng nói.
Pierre không trả lời. Nàng bước đi phía trước anh, không dừng lại. Anh đã nghe thấy nàng bảo là xong rồi. Nàng đi nữa. anh theo nàng cách một quãng xa. Nàng đang ở chỗ cầu thang khuất trong bóng tối. Kể cả các cô hầu phòng cũng còn đang ngủ. Suýt soát mười phút đã trôi qua từ lúc họ rời Maria. Nàng quay lại ở trong cầu thang.
- Em bảo họ là để ngủ trưa.
Đây là căn phòng cần phải mở ra. Việc đó anh làm. Đó là một căn phòng rất rộng trông ra rừng ô liu. Nàng bỗng trở nên chậm chạp ,ra mở cửa sổ và nói.
- May mắn làm sao, anh nhìn mà xem kìa – nàng nói thêm, rít lên – Chà, em không thể nào chịu được nữa.
Anh nhìn, và trong lúc cùng nhìn với nàng, anh mới dám bắt đầu sờ soạng nàng. Anh bịt mồm nàng lại để nàng khỏi kêu nữa.
Nắng vẫn chỉ còn chói chang, trong cánh đồng hoang vắng.
Phải chăng đây là lần cuối cùng trên đời trái tim chị đập loạn xạ đến như thế? Chi đứa hé mắt mở ra. Họ không còn ở đấy nữa. Chị lại nhắm mắt vào. Đôi chân chị động đậy v vlại nằm yên trên ghế dài. Rồi chị ngồi dâ.y và nhìn cùng một rừng ô liu mà họ đang nhìn, im phăng phắc trong nắng nóng, qua khung cửa chớp để ngỏ. Rồi chị lại nằm xuống và lại nhắm mắt vào. Chị tin là mình ngủ. Tim đập đã dịu đi. Chị uống quá nhiều rượu. Ai cũng bảo thế, nhất là anh ấy. Mình uống quá nhiều đấy, Maria.
Cửa sổ ngay chính giữa tường. Kia là rừng. Những cây ô liu rất lâu đời. Trên nền đất trồng ô liu, không có một ngọn cỏ. Họ không nhìn rừng cây.
Pierre nằm dài trên giường, nhìn nàng trút bỏ chiếc áo dài màu lam và trần truồng đến với anh. Mãi sau anh mới biết là anh đã nhìn thấy nàng đến trong khuôn cửa sổ để ngỏ, giữa những cây ô liu. Sau đó anh có biết điều này chăng? Nàng đã thoăn thoắt trút bỏ áo dài ra và nàng bước qua áo để đến với anh và nàng đây.
- Em đẹp quá, trời ơi, em đẹp quá.
Hoặc có lẽ không một lời nào sẽ được thốt lên cả.
Việc Rodrigo Paestra tự sát trong cánh đồng lúa mì lúc tờ mờ sáng có thể dự kiến được. Trong hoàn cảnh dằn dọc, với tiếng cót két của những chiếc xe ba gác, trời mỗi lúc một nắng nóng thêm, khẩu súng kia cồm cộm trong túi khiến hắn nằm cũng vướng, ngủ cũng vướng đã làm cho hắn nhớ đến cái chết phước lành mà cho đến bây giờ hắn đã lơ đễnh quên mất. Maria ngủ. Chị tin chắc là mình ngủ. Nếu chị khăng khăng, có thể nói chị còn nằm mơ nữa cơ. Nhưng chị không khăng khăng. Chị không nằm mơ. Thật tuyệt vời khi phát hiện ra là mình thức, chị bỗng nhiên rất bình thản. Thế ra là chị đã không ngủ.
Pierre vùng ra khỏi chiếc giường trước tiên. Claire khóc. Claire vẫn còn khóc vì khoái lạc lúc Pierre vùng ra khỏi giường.
- Cô ấy biết hết – anh nói – Dậy đi em!
Thế là những giọt nước mắt của Claire dịu bớt đi.
- Anh tin như thế ư?
Anh tin như thế. Anh đã quần áo nghiêm chỉnh bên cạnh nàng vẫn còn trần truồng. Rồi anh quay về phía cửa sổ và nhắc lại là cần phải ra đi.
- Anh không yêu em à? – nàng hỏi.
Giọng nàng ỉu xìu. Anh bảo nàng:
- Anh yêu em. Anh đã yêu Maria. Và em.
Qua khung cửa sổ phong cảnh đã dịu lại. Anh không muốn biết là nàng vùng ra khỏi giường. ánh nắng đã chiếu xiên xiên. Trong lúc họ ái ân với nhau, bóng những cây ô liu đã bắt đầu ngả dài ra. Cái nóng có phần giảm bớt. Maria đâu? Maria có nốc rượu cho đến lăn ra chết hay không? Cái đức tuyệt vời uống dễ dàng, chết dễ dàng của Maria có dẫn chị vui nhộn đến những cánh đồng lúa mì xa tắp theo gương Rodrigo Paestra hay chưa? Maria, người phụ nữ ấy nay ở đâu?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook