Mười Giờ Rưỡi Đêm Hè - Tần Tam Kiến
-
Chương 69
Lời Diệp Miễn nói khiến Sầm Khuyết chỉ muốn độn thổ.
– Anh không nên nói với tôi như vậy. – Làm sao có thể nói là “cầu xin” đây, anh nào có tài cán gì.
Diệp Miễn áp sát từng bước tới gần. Hắn tiến một bước, Sầm Khuyết lại lùi về sau một bước, tới cuối cùng hắn vươn tay kéo lấy Sầm Khuyết, khiến đối phương không thể lùi nữa.
Sầm Khuyết nói:
Hắn bước lên nửa bước, dịu dàng nắm lấy cổ tay Sầm Khuyết:
– Anh đừng như vậy…
– Bây giờ hai chúng ta là vậy đấy, không phải sao? – Diệp Miễn cười nói – Em làm anh sợ lắm nhé, sợ dọa đến em, chọc gì vào em khiến em chạy mất.
Diệp Miễn nói:
– Em rất giỏi, nói đi là mất tích như chim ấy, à không, chim bay đi còn để lại dấu vết, em đi rồi thì chẳng để lại gì cả.
Anh nắm chặt chiếc chìa khóa Diệp Miễn tặng trong lòng bàn tay, giống như nắm chặt một viên kẹo sang quý.
Hắn bước lên nửa bước, dịu dàng nắm lấy cổ tay Sầm Khuyết:
– Anh có thể hiểu được tại sao em không muốn chấp nhận anh, nhưng anh không chấp nhận lời từ chối của em.
Lời Diệp Miễn nói khiến Sầm Khuyết quay mòng mòng.
– Đừng như vậy.
Lúc ra ngoài, Sầm Khuyết vẫn còn cảm thấy chưa hoàn hồn về, trong lòng thấp thỏm không yên. Vốn dĩ vì chuyện lá thư anh đã không biết phải đối diện với Diệp Miễn thế nào, kết quả ban nãy mọi người tự dưng lại đùa với bọn họ, anh càng thêm lúng túng.
– Anh đã khép nép cầu xin em như vậy rồi, em không cho anh chút thể diện được sao? – Diệp Miễn nói – Trước lúc đến đây anh đã nói với Phó Duy Nhất rằng mình đi tỏ tình, nếu để cậu ấy biết anh không theo đuổi được em, sau này cậu ấy sẽ châm chọc anh mất.
– Diệp Miễn – Sầm Khuyết có chút bất đắc dĩ – Tại sao anh lại như vậy?
Phó Duy Nhất hỏi anh đang ở đâu, hỏi anh đã chấp nhận lời tỏ tình của Diệp Miễn rồi đúng không.
Đồng nghiệp của Sầm Khuyết nói đùa:
– Bất ngờ chứ gì? Trước lúc thích anh em không biết anh là kiểu người thế này đâu nhỉ? – Diệp Miễn bật cười – Nhưng anh chính là kiểu người thế này đấy. Bây giờ em hối hận cũng không kịp nữa rồi. Em thích anh, anh cũng thích em. Đi đâu để tìm được hai người thích nhau thế này, chúng ta ở bên nhau đi.
– Hôm nay em đã nói với anh rất nhiều từ “đừng như vậy”. – Diệp Miễn thở dài, buông tay ra – Em nghe đi, nhưng tối nay em thuộc về anh, để mặc cậu ấy đi.
Sầm Khuyết không nói nên lời, anh do dự không dám quyết định, không biết bản thân mình nên làm gì.
Anh không muốn vùng tay khỏi bàn tay Diệp Miễn, cũng không dám tiến thêm một bước nắm tay hắn.
Trước giờ Diệp Miễn đều là một người dịu dàng, làm gì cũng phải nghĩ trước nghĩ sau, rất ít khi làm những việc mà mình không chắc chắn, cũng không thích ép buộc người khác, không thích làm mấy chuyện miễn cưỡng.
– Diệp Miễn, tôi không được.
Anh chính là con người như vậy, hạnh phúc đã ở ngay trước mắt còn không dám chạm vào, anh sợ nó chỉ là ảo giác, chạm vào sẽ tan đi.
Nhưng cho dù anh dám khẳng định đối phương thật lòng cũng không dám nhận tình cảm ấy, bởi vì anh cảm thấy mình không xứng.
Con người thế nào thì sẽ có cuộc đời như vậy.
Cuộc đời của anh là phong trần gió bụi, nghèo rớt mùng tơi.
Một Sầm Khuyết như thế, sao có thể ở bên người thanh niên tốt bụng bảnh bao đây?
Muốn nhưng lại không dám, ai có thể hiểu được cảm giác này?
Điện thoại trong túi Sầm Khuyết không ngừng reo lên. Chỉ có hai người sẽ gọi điện thoại cho anh, một là Diệp Miễn, hai là Phó Duy Nhất.
Diệp Miễn đang đứng trước mắt anh rồi, vậy thì không cần nói cũng biết người đang gọi tới là ai.
– Tôi đi nghe điện thoại chút đã. – Sầm Khuyết cúi đầu, cổ tay kia bị Diệp Miễn kéo lấy.
– Không được. – Diệp Miễn nói – Phải có thứ tự trước sau, em trả lời anh trước mới được nghe điện thoại của cậu ấy.
Sầm Khuyết len lén nhìn Diệp Miễn, không trả lời câu hỏi thứ hai.
Không biết tại sao, Diệp Miễn lúc này đây khiến Sầm Khuyết cảm thấy có đôi nét ngây thơ của thời niên thiếu, nhưng trong mắt anh, vẻ ngây thơ này rất đáng yêu.
Anh không cảm thấy bực mà chỉ muốn cười.
Anh tỏ tình rồi.
– Anh đã khép nép cầu xin em như vậy rồi, em không cho anh chút thể diện được sao? – Diệp Miễn nói – Trước lúc đến đây anh đã nói với Phó Duy Nhất rằng mình đi tỏ tình, nếu để cậu ấy biết anh không theo đuổi được em, sau này cậu ấy sẽ châm chọc anh mất.
Nhớ khi còn bé, anh và em trai thường xuyên tranh luận không ngừng nghỉ về vấn đề rốt cuộc ai là anh, ai là em. Hai người luôn dùng “có trước có sau” để giải quyết vấn đề này.
Sầm Khuyết cười cười, nói với Diệp Miễn:
– Đừng như vậy.
– Hôm nay em đã nói với anh rất nhiều từ “đừng như vậy”. – Diệp Miễn thở dài, buông tay ra – Em nghe đi, nhưng tối nay em thuộc về anh, để mặc cậu ấy đi.
Sầm Khuyết nhìn hắn, ấn nghe cuộc điện thoại từ Phó Duy Nhất.
Phó Duy Nhất hỏi anh đang ở đâu, hỏi anh đã chấp nhận lời tỏ tình của Diệp Miễn rồi đúng không.
Sầm Khuyết len lén nhìn Diệp Miễn, không trả lời câu hỏi thứ hai.
Anh không cảm thấy bực mà chỉ muốn cười.
“Vậy lát nữa anh có về không? Em và đàn anh qua đó đón anh!”
Sầm Khuyết chần chừ một lát, mới nói:
“Không cần đâu, tối nay… tôi có chút việc, tối về sẽ gọi điện thoại cho cậu.”
– Anh đừng như vậy…
Phó Duy Nhất cười vô cùng hèn mọn qua điện thoại, khiến Sầm Khuyết rất ngượng, còn quên mất phải nói câu tạm biệt mà cúp thẳng điện thoại luôn.
Diệp Miễn cười bí hiểm nhìn anh:
– Tối nay em có việc gì hả?
Sầm Khuyết cúi đầu nhìn điện thoại, không để ý đến hắn.
– Tối nay đi với anh à?
Sầm Khuyết nhìn hắn, mặt đỏ ửng.
Sầm Khuyết vẫn không nói gì.
Tim Diệp Miễn đập rất nhanh, quay sang nhìn anh:
– Vậy nên em đang mặc nhận đồng ý ở bên anh đúng không?
– Không. – Sầm Khuyết nói – Tôi cần thêm thời gian.
Diệp Miễn không hiểu ý của anh.
– Tôi không thể bên anh với tình trạng bản thân như hiện tại được, – Giống như cách anh không thể đối mặt với người nhà trong tình trạng thế này, Sầm Khuyết nói – Anh… có thể đợi tôi không?
Diệp Miễn cau mày hỏi:
– Em muốn đi đâu?
– Ý của em là sao? – Diệp Miễn hỏi.
– Cũng không phải đi đâu. – Sầm Khuyết thấy hắn căng thẳng bèn cười nói – Tôi muốn thử xem rốt cuộc mình có thể trở thành người giống như mọi người hay không.
Sầm Khuyết nhìn chiếc móc chìa khóa kia, căng thẳng tới mức quên mất hít thở.
Ít nhất cũng trở nên tốt hơn hiện tại, ít nhất cũng có thể đứng bên cạnh Diệp Miễn chứ không phải ngẩng đầu nhìn.
Diệp Miễn hiểu ý của anh, mặc dù cảm thấy không cần thiết phải như vậy, song hắn vẫn im lặng, cuối cùng bật cười.
– Con người em thật là… khó trị. – Diệp Miễn nói – Chưa từng thấy ai như em hết.
Sầm Khuyết nhìn hắn, chờ đợi câu trả lời.
– Vậy thì đợi thôi, dù sao anh cũng không vội. – Diệp Miễn nói – Nhưng mà, để cổ vũ anh tiếp tục đợi, em có thể…
Sầm Khuyết mím môi, thoạt nhìn rất căng thẳng.
Anh tưởng rằng Diệp Miễn định hôn anh, không ngờ đối phương lại nói:
– Trước hết hãy đứng trước mặt anh nói câu thích anh đi.
Quản lý Từ cười nói:Những ngày đêm bị giám sát làm việc, quá khứ bị mắng chửi khiến anh cảm thấy sự tồn tại của mình thật vô nghĩa.– Tôi đi nghe điện thoại chút đã. – Sầm Khuyết cúi đầu, cổ tay kia bị Diệp Miễn kéo lấy.Hết chương 69
– Anh không nên nói với tôi như vậy. – Làm sao có thể nói là “cầu xin” đây, anh nào có tài cán gì.
Diệp Miễn áp sát từng bước tới gần. Hắn tiến một bước, Sầm Khuyết lại lùi về sau một bước, tới cuối cùng hắn vươn tay kéo lấy Sầm Khuyết, khiến đối phương không thể lùi nữa.
Sầm Khuyết nói:
Hắn bước lên nửa bước, dịu dàng nắm lấy cổ tay Sầm Khuyết:
– Anh đừng như vậy…
– Bây giờ hai chúng ta là vậy đấy, không phải sao? – Diệp Miễn cười nói – Em làm anh sợ lắm nhé, sợ dọa đến em, chọc gì vào em khiến em chạy mất.
Diệp Miễn nói:
– Em rất giỏi, nói đi là mất tích như chim ấy, à không, chim bay đi còn để lại dấu vết, em đi rồi thì chẳng để lại gì cả.
Anh nắm chặt chiếc chìa khóa Diệp Miễn tặng trong lòng bàn tay, giống như nắm chặt một viên kẹo sang quý.
Hắn bước lên nửa bước, dịu dàng nắm lấy cổ tay Sầm Khuyết:
– Anh có thể hiểu được tại sao em không muốn chấp nhận anh, nhưng anh không chấp nhận lời từ chối của em.
Lời Diệp Miễn nói khiến Sầm Khuyết quay mòng mòng.
– Đừng như vậy.
Lúc ra ngoài, Sầm Khuyết vẫn còn cảm thấy chưa hoàn hồn về, trong lòng thấp thỏm không yên. Vốn dĩ vì chuyện lá thư anh đã không biết phải đối diện với Diệp Miễn thế nào, kết quả ban nãy mọi người tự dưng lại đùa với bọn họ, anh càng thêm lúng túng.
– Anh đã khép nép cầu xin em như vậy rồi, em không cho anh chút thể diện được sao? – Diệp Miễn nói – Trước lúc đến đây anh đã nói với Phó Duy Nhất rằng mình đi tỏ tình, nếu để cậu ấy biết anh không theo đuổi được em, sau này cậu ấy sẽ châm chọc anh mất.
– Diệp Miễn – Sầm Khuyết có chút bất đắc dĩ – Tại sao anh lại như vậy?
Phó Duy Nhất hỏi anh đang ở đâu, hỏi anh đã chấp nhận lời tỏ tình của Diệp Miễn rồi đúng không.
Đồng nghiệp của Sầm Khuyết nói đùa:
– Bất ngờ chứ gì? Trước lúc thích anh em không biết anh là kiểu người thế này đâu nhỉ? – Diệp Miễn bật cười – Nhưng anh chính là kiểu người thế này đấy. Bây giờ em hối hận cũng không kịp nữa rồi. Em thích anh, anh cũng thích em. Đi đâu để tìm được hai người thích nhau thế này, chúng ta ở bên nhau đi.
– Hôm nay em đã nói với anh rất nhiều từ “đừng như vậy”. – Diệp Miễn thở dài, buông tay ra – Em nghe đi, nhưng tối nay em thuộc về anh, để mặc cậu ấy đi.
Sầm Khuyết không nói nên lời, anh do dự không dám quyết định, không biết bản thân mình nên làm gì.
Anh không muốn vùng tay khỏi bàn tay Diệp Miễn, cũng không dám tiến thêm một bước nắm tay hắn.
Trước giờ Diệp Miễn đều là một người dịu dàng, làm gì cũng phải nghĩ trước nghĩ sau, rất ít khi làm những việc mà mình không chắc chắn, cũng không thích ép buộc người khác, không thích làm mấy chuyện miễn cưỡng.
– Diệp Miễn, tôi không được.
Anh chính là con người như vậy, hạnh phúc đã ở ngay trước mắt còn không dám chạm vào, anh sợ nó chỉ là ảo giác, chạm vào sẽ tan đi.
Nhưng cho dù anh dám khẳng định đối phương thật lòng cũng không dám nhận tình cảm ấy, bởi vì anh cảm thấy mình không xứng.
Con người thế nào thì sẽ có cuộc đời như vậy.
Cuộc đời của anh là phong trần gió bụi, nghèo rớt mùng tơi.
Một Sầm Khuyết như thế, sao có thể ở bên người thanh niên tốt bụng bảnh bao đây?
Muốn nhưng lại không dám, ai có thể hiểu được cảm giác này?
Điện thoại trong túi Sầm Khuyết không ngừng reo lên. Chỉ có hai người sẽ gọi điện thoại cho anh, một là Diệp Miễn, hai là Phó Duy Nhất.
Diệp Miễn đang đứng trước mắt anh rồi, vậy thì không cần nói cũng biết người đang gọi tới là ai.
– Tôi đi nghe điện thoại chút đã. – Sầm Khuyết cúi đầu, cổ tay kia bị Diệp Miễn kéo lấy.
– Không được. – Diệp Miễn nói – Phải có thứ tự trước sau, em trả lời anh trước mới được nghe điện thoại của cậu ấy.
Sầm Khuyết len lén nhìn Diệp Miễn, không trả lời câu hỏi thứ hai.
Không biết tại sao, Diệp Miễn lúc này đây khiến Sầm Khuyết cảm thấy có đôi nét ngây thơ của thời niên thiếu, nhưng trong mắt anh, vẻ ngây thơ này rất đáng yêu.
Anh không cảm thấy bực mà chỉ muốn cười.
Anh tỏ tình rồi.
– Anh đã khép nép cầu xin em như vậy rồi, em không cho anh chút thể diện được sao? – Diệp Miễn nói – Trước lúc đến đây anh đã nói với Phó Duy Nhất rằng mình đi tỏ tình, nếu để cậu ấy biết anh không theo đuổi được em, sau này cậu ấy sẽ châm chọc anh mất.
Nhớ khi còn bé, anh và em trai thường xuyên tranh luận không ngừng nghỉ về vấn đề rốt cuộc ai là anh, ai là em. Hai người luôn dùng “có trước có sau” để giải quyết vấn đề này.
Sầm Khuyết cười cười, nói với Diệp Miễn:
– Đừng như vậy.
– Hôm nay em đã nói với anh rất nhiều từ “đừng như vậy”. – Diệp Miễn thở dài, buông tay ra – Em nghe đi, nhưng tối nay em thuộc về anh, để mặc cậu ấy đi.
Sầm Khuyết nhìn hắn, ấn nghe cuộc điện thoại từ Phó Duy Nhất.
Phó Duy Nhất hỏi anh đang ở đâu, hỏi anh đã chấp nhận lời tỏ tình của Diệp Miễn rồi đúng không.
Sầm Khuyết len lén nhìn Diệp Miễn, không trả lời câu hỏi thứ hai.
Anh không cảm thấy bực mà chỉ muốn cười.
“Vậy lát nữa anh có về không? Em và đàn anh qua đó đón anh!”
Sầm Khuyết chần chừ một lát, mới nói:
“Không cần đâu, tối nay… tôi có chút việc, tối về sẽ gọi điện thoại cho cậu.”
– Anh đừng như vậy…
Phó Duy Nhất cười vô cùng hèn mọn qua điện thoại, khiến Sầm Khuyết rất ngượng, còn quên mất phải nói câu tạm biệt mà cúp thẳng điện thoại luôn.
Diệp Miễn cười bí hiểm nhìn anh:
– Tối nay em có việc gì hả?
Sầm Khuyết cúi đầu nhìn điện thoại, không để ý đến hắn.
– Tối nay đi với anh à?
Sầm Khuyết nhìn hắn, mặt đỏ ửng.
Sầm Khuyết vẫn không nói gì.
Tim Diệp Miễn đập rất nhanh, quay sang nhìn anh:
– Vậy nên em đang mặc nhận đồng ý ở bên anh đúng không?
– Không. – Sầm Khuyết nói – Tôi cần thêm thời gian.
Diệp Miễn không hiểu ý của anh.
– Tôi không thể bên anh với tình trạng bản thân như hiện tại được, – Giống như cách anh không thể đối mặt với người nhà trong tình trạng thế này, Sầm Khuyết nói – Anh… có thể đợi tôi không?
Diệp Miễn cau mày hỏi:
– Em muốn đi đâu?
– Ý của em là sao? – Diệp Miễn hỏi.
– Cũng không phải đi đâu. – Sầm Khuyết thấy hắn căng thẳng bèn cười nói – Tôi muốn thử xem rốt cuộc mình có thể trở thành người giống như mọi người hay không.
Sầm Khuyết nhìn chiếc móc chìa khóa kia, căng thẳng tới mức quên mất hít thở.
Ít nhất cũng trở nên tốt hơn hiện tại, ít nhất cũng có thể đứng bên cạnh Diệp Miễn chứ không phải ngẩng đầu nhìn.
Diệp Miễn hiểu ý của anh, mặc dù cảm thấy không cần thiết phải như vậy, song hắn vẫn im lặng, cuối cùng bật cười.
– Con người em thật là… khó trị. – Diệp Miễn nói – Chưa từng thấy ai như em hết.
Sầm Khuyết nhìn hắn, chờ đợi câu trả lời.
– Vậy thì đợi thôi, dù sao anh cũng không vội. – Diệp Miễn nói – Nhưng mà, để cổ vũ anh tiếp tục đợi, em có thể…
Sầm Khuyết mím môi, thoạt nhìn rất căng thẳng.
Anh tưởng rằng Diệp Miễn định hôn anh, không ngờ đối phương lại nói:
– Trước hết hãy đứng trước mặt anh nói câu thích anh đi.
Quản lý Từ cười nói:Những ngày đêm bị giám sát làm việc, quá khứ bị mắng chửi khiến anh cảm thấy sự tồn tại của mình thật vô nghĩa.– Tôi đi nghe điện thoại chút đã. – Sầm Khuyết cúi đầu, cổ tay kia bị Diệp Miễn kéo lấy.Hết chương 69
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook