Diệp Miễn có một dự cảm không lành. Lần trước Sầm Khuyết đặt đồ trước cửa nhà hắn cũng như vậy, anh trả lại tất cả những gì liên quan đến mình, sau đó biến mất.

Sầm Khuyết ngơ ngác, má đỏ ửng, ánh mắt nhìn người khác rời rạc không thể tập trung.

Còn chưa lấy phong thư trong hộp ra, tay Diệp Miễn đã bắt đầu đổ mồ hôi.

Hắn nhìn ngắm chiếc móc chìa khóa kia, phát hiện đây không phải là chiếc mình tặng Sầm Khuyết.

Hai chiếc móc chìa khóa giống hệt nhau, nhưng khi ấy hắn đã bảo cửa hàng khắc tên Sầm Khuyết lên ổ khóa nhỏ, còn chiếc này thì khắc tên hắn.

Phó Duy Nhất dựa vào lòng Đào Cẩn, im lặng không nói gì.

Diệp Miễn nhìn anh, bật cười đắp chăn cho anh cẩn thận rồi mới xoay người ra ngoài.

Diệp Miễn nhìn thấy thế thì thở phào một hơi. Hắn mỉm cười, cảm thấy có lẽ đây chính là món quà Sầm Khuyết tặng cho hắn mà ngại không dám đưa.

“Đúng là biết cách dọa người.”

Diệp Miễn cầm theo đồ đạc vào phòng, định đọc xong lá thư sẽ đi tìm Sầm Khuyết.

Càng đọc, hắn càng cảm thấy gì đó bất thường.

Sầm Khuyết không phản ứng gì, Phó Duy Nhất thở dài:

Món quà là thật, lời Sầm Khuyết nói cũng là thật.

Giống như lúc trước Sầm Khuyết đã nói, anh không học hành tử tế, nét chữ trên lá thư rất trẻ con, hệt như cậu nhóc học sinh tiểu học đang cắn răng nghiêm túc viết từng chữ.

Trong thư, Sầm Khuyết nói rằng để viết lá thư này anh đã phải đi mua một quyển từ điển Tân Hoa, gặp từ không biết viết thế nào thì phải tra từ điển.

Đọc tới đây, tưởng tượng đến dáng vẻ Sầm Khuyết ngồi trong căn phòng thuê, cầm bút nghiêm túc viết chữ, Diệp Miễn cảm thấy vô cùng đáng yêu. Nhưng khi tiếp tục đọc tới đoạn sau, hắn cau chặt mày.

Hôm nay Sầm Khuyết vô cùng thẳng thắn, anh bộc bạch với Diệp Miễn sự tự ti và thấp thỏm khi đối diện với bất cứ ai. Anh nhát gan như chuột, không dám đối diện với sự ngu dốt và thất vọng của bản thân. Ban đầu, anh vô cùng mong muốn có thể trở về bên cạnh gia đình mình, hơn nữa cảm xúc này đã theo anh gần hai mươi năm.

Sầm Khuyết đeo giày xong, xoay người mở cửa. Lúc chạm vào tay nắm cửa, Sầm Khuyết dừng một lát, quay lưng với Diệp Miễn chần chừ mấy giây.

Trải qua thời gian dài như vậy, trong quãng thời gian bắt đầu cuộc sống khác từ năm tám tuổi, đã vô số lần anh thử chạy trốn khỏi nơi anh chưa từng nghe tên, nhưng không lần nào thoát khỏi kết cục thất bại.

Anh bị đưa tới nơi đó, bán đi với giá ba nghìn chẳng khác nào một món hàng giao dịch.

Diệp Miễn ngủ tới mức đầu óc phản ứng chậm, cho tới khi Sầm Khuyết đi tới cửa chuẩn bị đeo giày hắn mới cảm thấy có gì đó sai sai.

Anh sẽ chẳng bao giờ quên được tướng mạo người đàn ông đã kéo anh thoát khỏi cuộc sống vốn có. Nếu như có thể, thậm chí anh còn mong dùng mạng đổi mạng, kéo người kia chết cùng. Bởi vì đó chính là kẻ đã hủy hoại anh.

Anh cũng sẽ chẳng bao giờ quên được diện mạo của đôi vợ chồng đã mua anh. Bên ngoài thì có vẻ hiền hậu thật thà, người phụ nữ vừa nhìn thấy anh đã chạy tới ôm anh gọi con trai. Anh không ngừng vùng vẫy, bà ta vừa cấu vừa cười mắng anh không nghe lời. Người đàn ông liên tục nói cảm ơn với kẻ buôn người, nói rằng gã đang tích đức cho tổ tiên.

Anh bị đôi vợ chồng kia mang đi, bị trói tay chân khiêng vào một căn nhà đất cũ kỹ.

Anh được thông báo đây chính là căn nhà tương lai anh sẽ sống, bọn họ chính là bố mẹ anh.

Nhưng anh biết, đây không phải nhà anh, nhà anh sạch sẽ ngăn nắp, có sofa và tivi, có cậu em trai thích nằm ngủ bên cạnh anh.

Phó Duy Nhất hiểu ra ý anh ta, cũng nằm nhoài ra bàn, nhìn chằm chằm người đối diện.

Anh cũng biết, bọn họ không phải bố mẹ anh, mẹ anh dịu dàng hay cười, thích làm những món đặc sắc cho hai anh em anh ăn. Bố anh cũng rất yêu thương hai anh em, có thời gian nhất định sẽ chơi cùng bọn họ.

Khi ấy, gia đình bốn người thường xuyên ra ngoài chơi, đi công viên thả diều, đi du lịch khắp nơi. Hai anh em sinh đôi mặc quần áo giống hệt nhau, đi tới đâu cũng khiến người khác ngưỡng mộ.

Nhưng cuộc sống như vậy lại bất thình lình bị tước đoạt.

Lần đầu tiên chạy trốn vào năm tám tuổi, anh bị đánh mình đầy thương tích. Khi ấy anh hoàn toàn không hiểu được tại sao lại có loại người mua con nhà người khác về nuôi. Hơn nữa cả thôn này đều thế, hơn nửa số con trai đều là mua từ bên ngoài về.

Lần ấy chạy trốn thất bại, chưa chạy được bao xa đã bị người cùng thôn nhìn thấy bắt về.

Từng trận đòn roi và những câu mắng chửi không ngừng nghỉ, anh tuyệt thực đấu tranh, nhưng đôi vợ chồng ấy không muốn phí số tiền mình đã bỏ bèn bóp miệng đổ cháo vào cho anh ăn.

Anh bị nuôi nhốt như vật nuôi, mỗi ngày đều bị nhốt trong căn nhà kho nhỏ chẳng có lấy một bóng đèn. Trong bóng tối, anh ôn lại dáng vẻ của bố, mẹ và em trai. Sợ rằng cơn ác mộng trước mắt sẽ khiến anh quên đi những con người đẹp đẽ ấy.

Anh rất nhớ bọn họ, muốn được bọn họ ôm, muốn khóc một trận lớn không kiêng dè gì bên cạnh bọn họ.

“Về nhà?”

Anh muốn nhéo má em trai, oán thán nói “Đều tại em bắt anh đi mua đá bào”.

Nhưng sau lúc oán thán, anh vẫn muốn ôm lấy em trai, nói với em trai rằng “Anh không giận đâu, lát nữa em cũng đi mua đá bào cho anh, anh sẽ tha thứ cho em.”

Anh ảo tưởng về ngày bọn họ gặp lại, chẳng ngờ ảo tưởng mất hai mươi năm.

Đã mấy lần Sầm Khuyết suýt chết, nếu như không phải đôi vợ chồng kia tiếc ba nghìn tệ mình đã bỏ ra, có lẽ anh đã trở thành bộ xương trắng vùi dưới đất vườn từ lâu rồi.

Toàn thân anh đều là vết thương, phần lớn là bị đánh.

Tới sau này anh mới ý thức được một điều, chỉ cần bọn họ còn sống, chỉ cần cái thôn này còn tồn tại thì anh sẽ chẳng thể nào thoát được khỏi đây. Muốn sống để được gặp lại bố mẹ và em trai, anh chỉ đành giả vờ khuất phục.

Vì thế anh biết ngoan hơn, năm mười lăm tuổi, cuối cùng anh cũng từ bỏ chấp niệm với cái tên “Phó Tu Kiệt”, để sống, anh khoác lên mình cái tên Sầm Khuyết.

Anh gọi hai người đó là bố mẹ, chủ động gánh vác việc nông, lấy lòng để bọn họ lơ là cảnh giác với anh.

Anh đã vạch ra kế hoạch phải ra ngoài thế nào, thậm chí không chỉ một lần có ý định muốn giết chết hai người kia.

“Không, sáng sớm nay cậu ấy bảo có việc nên về rồi.” Diệp Miễn ngồi dậy khỏi giường, vừa nghe điện thoại vừa đi rót cốc nước ấm cho mình, “Thực ra tôi rất hiểu cậu ấy, tối qua chúng tôi mới chạm mặt bố mẹ ông mà. Sau đó cậu ấy nói với tôi rất nhiều, nghe cậu ấy nói, trong lòng tôi rất khó chịu.”

– Cho dù tửu lượng có tốt đi nữa thì uống vậy cũng đủ say rồi.

Cuối cùng, vào năm mười bảy tuổi, một trận hỏa hoạn lớn đã thiêu chết con người tạo ra ác mộng với anh. Thực ra khi ấy anh đứng cách đó không xa, nhưng anh không cứu hỏa, chỉ trơ mắt đứng nhìn.

Dứt lời, hắn thở dài:

Anh cũng không biết rốt cuộc giữa anh và ngọn lửa kia, ai mới là người ác hơn. Anh chỉ biết mình đã được tự do.

Trải qua thời gian dài như vậy, trong quãng thời gian bắt đầu cuộc sống khác từ năm tám tuổi, đã vô số lần anh thử chạy trốn khỏi nơi anh chưa từng nghe tên, nhưng không lần nào thoát khỏi kết cục thất bại.Hết chương 63

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương