Mười Dặm Phồn Hoa
-
1: Đắm Chìm Trong Trụy Lạc
Thần Kiếm Sơn Trang thủ vệ nghiêm ngặt có tiếng trên giang hồ, có người thậm chí còn cười nói rằng ngay cả hoàng cung còn dễ ra vào hơn nhiều.
Với uy danh như vậy, bình thường bọn chuột nhắt đạo chích cho dù có mười cái đầu, cũng tuyệt không dám mạo hiểm.
Tuy nhiên, tối nay bên trong thôn trang lại xuất hiện thích khách, từ lúc phát hiện và truy đuổi đã hơn nửa canh giờ.
Vậy mà cả toán thủ vệ tinh nhuệ không một ai có thể bắt được hắn
(Nửa canh giờ: 1 tiếng)
Trong đêm tối ánh lửa nổi lên bốn phía, bên trong thôn trang náo loạn thành một đoàn.
Khuôn mặt của Liên Cẩn Xuân ở sau tấm vải đen lúc này tái nhợt không còn một giọt máu, mới vừa rồi bị bao vây tiễn trừ lại còn ăn thêm một nhát chém ở ngực, miệng vết thương quá sâu, trong lòng hắn rõ ràng nếu còn không nghĩ biện pháp chạy đi, chỉ sợ sẽ chết ở chỗ này.
Lại một thủ vệ đang giơ đuốc truy lùng bên dưới hắn, Liên Cẩn Xuân cẩn thận nín thở, nhân lúc bọn họ vừa đi, hắn tức khắc nắm lấy thời cơ xoay người xuống từ góc hành lang.
Lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, hắn nắm thật chặt chuôi kiếm, mới đi được vài bước đã thấy lại có thủ vệ đi về phía mình, và mỗi lúc thì càng đông.
Bên cạnh là một gian phòng sáng trưng, trước mắt hắn cũng không kịp quản người bên trong có đối phó được hay không, chỉ có thể hành động mau lẹ mà nhảy vào từ cửa sổ.
Tiếng nước chảy ào ào truyền tới từ phía sau tấm bình phong, người nọ hình như là không nhận ra có người vào nhà, vẫn ung dung tắm rửa.
Mãi đến khi có ánh kiếm lạnh lẽo kề trên cổ, động tác trên tay y mới dừng lại, nhìn về phía vị khách không mời mà đến này.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, thanh niên bị đe dọa không thấy chút khiếp sợ nào, ngược lại còn cười toe toét, không đứng đắn mà nói: “Cô nương, ngươi xinh đẹp như vậy, sao có thể làm đạo tặc được? Còn nhìn lén một đại nam nhân như ta tắm rửa, thật là…”
Liên Cẩn Xuân một thân trang phục đen từ đầu đến chân, vải che cả người kín mít, chỉ lộ ra cặp mắt vừa sáng vừa lạnh lẽo vẫn còn đang kinh ngạc kia, hắn thật không nghĩ ra được tên nhóc này sao có thể coi hắn nữ tử!
Có thể… là cố ý….
Hắn hừ lạnh một tiếng, dí sát thanh đao lại gần cổ người nọ thêm vài phân, thấp giọng nói: “Còn muốn sống, thì câm miệng của ngươi lại, làm theo lời ta nói.”
“Được được, không cần kích động, ngươi nên trốn đi trước thì hơn,thanh niên giương mắt liếc xà ngang trên đỉnh đầu, bất đắc dĩ mà bĩu môi:“Bằng không ta nghĩ, người chết trước sẽ là ngươi đó …”
“Cái gì?”
Liên Cẩn Xuân khẽ cau mày, còn chưa kịp hỏi rõ thì ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Y vậy mà còn nghe ra tiếng người tới nhanh hơn cả mình, vì sao mới vừa rồi……
“Sinh nhi, mở cửa!” Giọng nói uy nghiêm của sư phụ vang lên ở ngoài cửa,Kha Lang Sinh không dám chậm trễ, vội vàng từ trong nước đứng dậy, mặc quần áo một cách đơn giản, “Con đến đây”
“Sư phụ.” Kha Lang Sinh cung kính gọi.
Người tới là Triệu Huấn, là trang chủ của Thần Kiếm Sơn Trang, cũng là sư phụ của Kha Lang Sinh.
Triệu Huấn thấy hắn không có việc gì thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nghiêm khắc khiển trách: “Toàn bộ sơn trang ai cũng đều vội như điên, ngươi không đi hỗ trợ bắt thích khách, còn có tâm trạng tắm gội ở đây!”
Lúc ông bước vào, tầm mắt mới dừng ở vài giọt máu đỏ tươi bên cạnh thau tắm, Kha Lang Sinh đến trước mặt hắn cười nói “Sư phụ, người không đi chủ trì đại cục, tới phòng đồ nhi làm cái gì?”
“Những giọt máu này!” Ánh mắt Triệu Huấn lóe lên.
Liên Cẩn Xuân cố gắng bằng mọi cách cầm máu, trong lòng kinh hãi, tuy rằng xà ngang có thể che khuất hơn phân nửa người hắn, nhưng nếu Triệu Huấn muốn lục soát căn phòng, hắn tất nhiên sẽ bị phát hiện.
Hắn mím môi, khẩn trương nhìn chằm chằm Kha Lang Sinh, lại thấy người nọ mỉm cười, bình tĩnh đưa bàn tay bị thương ra: “Đồ nhi vô dụng, hôm nay lúc tỷ thí võ nghệ với sư huynh sư tỷ thì bị thương.”
Y vừa nói như vậy, sắc mặt của Triệu Huấn trông dịu hẳn đi đôi phần.
“Ngươi đó, cái tính hồ nháo của tiếu sư đệ chắc chắn là từ ngươi mà ra! Ngươi sủng y đến mức y không sợ trời không sợ đất, hiện tại đánh bại được cả ngươi! Lần tới không được như vậy nữa!”
Có lẽ là chuyện này thường xuyên phát sinh, Triệu Huấn chỉ lắc đầu mắng vài câu rồi đi ra ngoài.
Liên Cẩn Xuân chống được đến đây đã là cực hạn, Triệu Huấn đi không bao lâu, thân thể hắn liền ngã nhoài xuống, Kha Lang Sinh bước vội qua tiếp được hắn, nhíu mày hỏi: “Ngươi sao rồi?”
Hơi thở nóng bỏng lướt qua vành tai, Liêu Cẩn Xuân vốn không thích ở gần người khác, liền cuống quít đẩy y ra.
“…… Tại sao lại cứu ta?”
Kha Lang Sinh bình tĩnh đỡ hắn đứng dậy, cười nói: “Ta cứu ngươi, một là bởi vì ngươi tới chỉ vì trộm đồ chứ không giết người, hai là bởi vì…… hôm nay ta đang vui.”.
Ngôn Tình Hài
Liên Cẩn Xuân nghĩ tên này đầu óc có vấn đề, hắn nhàn nhạt liếc y một cái, nhịn cơn đau xuống rồi quay người rời đi.
“Này, ta đã cứu ngươi, ngươi tốt xấu gì
cũng phải nói một tiếng cảm ơn chứ?”
“Đa tạ.”
“Ta tên Kha Lang Sinh, tiểu huynh đệ ngươi tên gì?”
Nói chuyện phiếm với một thích khách, y là người đầu tiên hắn thấy.
Liên Cẩn Xuân dưới chân bước chân một mạch, đầu cũng không thèm quay lại nhìn, xoay người nhảy ra ngoài.
…
“Ta tên Kha Lang Sinh, tiểu huynh đệ ngươi tên gì?”
…......!
Thanh âm xuyên qua năm tháng trùng trùng điệp điệp mà đến, vang lên trong đầu thành một mảnh hỗn độn.
…… Kha Lang Sinh
Liên Cẩn Xuân nặng nề nhắm mắt lại, bên cạnh truyền đến một tiếng thở dài: “Cẩn Xuân, ta đang nói với ngươi, ngươi sao có thể thất thần như vậy?” Ngoài cửa sổ rơi xuống tiếng mưa to, hắn hít một hơi thật sâu, một cỗ khí lạnh chậm rãi thấm vào phế phủ của hắn.
Liên Cẩn Xuân hoảng thần, hồi ức dày đặc, có đôi khi hắn sẽ không phân biệt được đó là chuyện mới chỉ xảy ra ngày hôm qua, hay là chuyện đã xảy ra hôm nay rồi.
Tiêu Vũ nhìn hắn tâm sự nặng nề mấy hôm nay, cũng không nói thêm gì, lập tức đem lọ thuốc trong tay đưa tới trước mặt hắn, nói: “Đây là loại thuốc trước đây ta đã nói với ngươi, đưa cho Kha Lang Sinh uống đi, ít nhất ngươi và hắn sẽ không thống khổ như bây giờ.”
“Trừ cách này ra, không còn biện pháp nào khác sao?” Liên Cẩn Xuân vẫn có chút do dự.
“Ngươi cũng có thể chọn không làm như vậy” Tiêu Vũ nói, “Nhưng ta không thể không nhắc nhở ngươi, hắn mang đã vết thương còn tự hành hạ mình mỗi ngày như vậy, căn bản là sống không được lâu đâu.”
Liên Cẩn Xuân đáy mắt thoáng hiện một tia đau xót, ngón tay thon dài trắng nõn từng chút một siết mạnh bình sứ trắng trong tay, tựa như nắm giữ sinh mệnh duy nhất của mình.
Khi tìm thấy Kha Lang Sinh ở câu lan viện, Liên Cẩn Xuân lạnh mặt rảo bước tiến vào cửa, tú bà lòng còn sợ hãi trốn rất xa.
Nhất thời toàn bộ lầu một mọi âm thanh đều trở nên yên tĩnh, các khách nhân, các cô nương đều yên lặng nhìn hắn, còn chỗ nào giống một nơi tìm thú vui?
Không phải là do hắn trông đáng sợ, ngược lại hắn mặt mày như họa, tuấn mỹ xuất phàm.
Tư thế uyển chuyển đứng yên có thể so sánh với vẻ đẹp của Thanh Đảo ở ngọn núi xa xôi này, trên đời này tìm được người thứ hai có thể so sánh với hắn về dung mạo cũng không nhiều lắm.
Chẳng qua một thân sát khí này…… người khác không hoảng sợ cũng lạ……
Lúc trước cũng có vài vị khách uống say không sợ chết tìm cách muốn cùng hắn thân mật, nhưng thường bị gãy cổ, gãy xương, hoặc bị trúng độc vô cớ mà sùi bọt mép.
Hắn xuống tay ngoan độc như vậy, từ đó về sau không thấy ai dám trêu chọc hắn nữa.
“Kha Lang Sinh đang ở nơi nào?” Liên Cẩn Xuân hỏi, giọng nói u ám.
“Ở, ở lầu 3, thỉnh..
thỉnh công tử đi theo ta.”
Nơm nớp lo sợ đưa người dẫn lên lầu, Liên Cẩn Xuân thưởng tiểu nha hoàn một ít bạc vụn, lòng chất đầy tâm tư nhẹ nhàng mở cửa ra.
Gian phòng cuối hành lang lầu ba này ánh nến đều tắt hết, hắn đi vào trong gian phòng, đôi mắt đang thích ứng với bóng tối, bỗng nhiên hắn bị người chế trụ, thân mình nháy mắt bị áp chế ở ven tường, nam nhân kia trên người dày đặc mùi rượu cay xông vào mũi hắn.
“Kha……”
Liên Cẩn Xuân gắt gao nhíu mày, thậm chí còn chưa kịp gọi xong tên người nọ, đôi môi nóng rực của nam nhân kia liền hôn tới, hắn nghe thấy giọng nói ôn nhu, mang theo ý cười, trầm giọng gọi: “Chi Dương……”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook