Mười Bảy Mùa Hè Ở Nam Giang
-
Chương 6-2: Xin chào, thiếu niên (2)
Gió bấc vừa đến, nhiệt độ giảm mạnh.
Tô Khởi quấn một chiếc khăn choàng cổ lông xù màu vàng ấm áp, đẩy xe đạp ra cửa.
Khang Đề đứng ở cửa nhà mình uống sữa đậu nành, thấy cô bé thì đi qua nhỏ giọng hỏi: "Thất Thất, nghe Thanh Thanh nói cháu làm sao đỏ [1] hả?"
[1] nguyên văn là 校纪值日生, mình tra nghĩa thấy giống với sao đỏ bên trường học nước mình.
Để chỉnh đốn tinh thần kỷ lục học đường, trường Trung học Thực Nghiệm đã thành lập nhóm sao đỏ đi tuần tra, phát hiện tình huống bất thường thì kịp thời báo cáo cho giám thị. Tô Khởi nhiệt tình đăng ký, trở trành một trong những sao đỏ vào mỗi thứ Tư.
Khang Đề nói: "Nhiều đứa lên cấp 2 rồi thì hư hết, cháu phải trông chừng kỹ Thuỷ Tạp, biết chưa? Dì vừa nói nhiều một cái là thằng bé liền không vui rồi giận dỗi, y hệt pháo nổ."
Tô Khởi trịnh trọng gật đầu.
Nhưng mà, cô bé cũng lo lắng về cuộc sống cấp 2.
Không biết từ khi nào, Tô Khởi bắt đầu phát hiện không thể kiểm soát được cái chuyện cấp 2 này.
Dường như là, trong giây phút học sinh tiểu học ngoan ngoãn đáng yêu bước vào cổng trường cấp 2, thì đã có một sự thay đổi cơ bản từ trong ra ngoài. Giống như sau khi mặc đồng phục vào, thì bỗng nhiên từ học sinh tiểu học vô tư, ngây thơ biến thành thiếu niên thích phô trương, lúc này lúc nọ. Như thể giữa cánh đồng mạ non mọc ngay ngắn bỗng nhiên cỏ dại mọc lên lan tràn, sinh sôi nảy nở.
Rất nhiều chuyện đã lặng lẽ thay đổi, ngoài tầm với của cô bé. Ngày nọ đột ngột nhìn lại mới phát hiện ra sự thay đổi về lượng đã dẫn đến sự thay đổi về chất, chẳng hạn như, Lý Phong Nhiên và Lương Thuỷ bỗng nhiên cao lên, như bộ ngực đang từ từ to lên của cô bé, như kinh nguyệt lần đầu đến không báo trước của Lâm Thanh. Nếu như tất cả những điều này chỉ khiến người ta buồn rầu chán nản, là loại trưởng thành bắt buộc phải đối mặt, vậy thì cô không thể nào chấp nhận loại trưởng thành còn lại - trở nên hư hỏng: nam nữ trốn trong lùm cây sờ soạng hôn môi, những học sinh hư hỏng cãi lại giáo viên, kéo bè kéo phái quậy phá.
Cấp trên có vài học sinh như thế, vào giờ nghỉ đến lượn lờ ở tầng của lớp 7, thấy Lâm Thanh xinh đẹp thì nói: "Anh nhận em làm em gái nhé, sau này ở trường học anh che chở em."
Lâm Thanh hoảng sợ không biết phải làm sao. Hôm đó vừa đúng là thứ Tư, Tô Khởi – đeo băng tay "Sao đỏ" màu đỏ - bước nhanh đến che trước mặt Lâm Thanh, trừng mắt nhìn người kia.
Đối phương lười so đo với nữ sinh nhỏ tuổi hơn, cũng không muốn bị ghi tên nên bỏ qua cho Lâm Thanh, nhưng chưa đi được hai bước thì lại hỏi Trần Sa Lâm của đội nhảy cùng câu hỏi.
Trần Sa Lâm rất tự hào mà nhận đám người kia là anh chị.
Tô Khởi rất tức giận, sau khi về lớp học thì đánh vào đầu Lương Thuỷ: "Cậu mà hư hỏng thì coi chừng tớ!"
Lương Thuỷ đang nằm dài ra bàn ngủ, bất thình lình bị đánh, vuốt ót ngẩng đầu lên: "Tô Thất Thất cậu có bệnh hả?" Cậu lấy quyển sách, cuộn lại rồi gõ vào đầu cô: "Cậu thiếu đòn phải không?"
Lộ Tử Hạo hai mắt lim dim ngước nhìn, ngăn cản Lương Thuỷ cho có lệ, uể oải nói: "Ai da hai người lại làm sao đấy?"
Tô Khởi nghiến răng nói: "Cậu nữa đó Lộ Tạo, mấy người đều y chang nhau!"
Lộ Tạo chẳng hiểu gì cả, cực kỳ vô tội: "Cửa thành cháy vạ đến cá dưới ao [2]!"
[2] ý chỉ những người vô tội bị vạ lây vì sự thiếu may mắn của người khác.
Lý Phong Nhiên ở bên cạnh tính nói gì đó, thấy cảnh tượng như vậy thì ngậm miệng im lặng, quay đầu đi khỏi chiến trường. Nhưng không kịp nữa rồi, ánh mắt Tô Khởi đã bắt được cậu, nói: "Còn con cá này nữa, làm một con cá ngoan ngoãn đi nghe thấy không, nếu không đem cậu nướng ăn luôn."
Lý Phong Nhiên ngậm miệng, im lặng gật đầu.
Lương Thuỷ bênh vực kẻ yếu: "Tô Thất Thất, cậu đừng có mà ăn hiếp Lý Phàm."
Tô Khởi bèn đi tìm Lâm Thanh, bày tỏ sự lo lắng khi trưởng thành cho cô bạn nghe.
Lâm Thanh nói: "Tớ cũng thấy cấp 2 không tốt, cấp 1 mới tốt."
Tô Khởi hào hứng vì cô bạn đồng tình với mình: "Cậu cũng thấy thế hả?"
"Ừm."
Tô Khởi nhìn cô bạn nửa giây, lại cảm thấy có gì đó sai sai: "Thanh Thanh, cậu có nhiều bạn tốt trong lớp không?"
Lâm Thanh lại hỏi ngược lại: "Cậu với Phó Thiến là bạn tốt, hay là với tớ thân hơn?"
Tô Khởi không chút do dự: "Tất nhiên là cậu rồi!" Cô bé vội nói to, "Sao cậu lại nghĩ thế chứ, cậu là tốt nhất luôn! Tớ hỏi như thế vì tớ hy vọng cậu có nhiều bạn tốt hơn, cậu sẽ vui vẻ hơn."
Lâm Thanh nhếch môi cười: "Bạn thân nhất thì tớ có bốn người rồi đó, rất nhiều rồi."
Tô Khởi nói: "Nhưng mà ngoại trừ tụi mình thì vẫn nên có bạn mới mới được nha."
Lâm Thanh im lặng một chút, nhún vai: "Không sao cả mà."
Tô Khởi ngẩn người.
Sau nửa học kỳ đầu tiên, cô bé đã thân quen với tất cả bạn cùng lớp. Lớp múa thì không nói, lớp Mỹ thuật hay đội thể dục đều có anh em tốt chị em tốt của cô bé, thậm chí ở lớp bên cạnh cũng có người quen.
Nhưng Lâm Thanh có rất ít bạn thân cùng lớp, ngay cả mấy bạn nữ thân quen với cô bé trong lớp Mỹ cũng không nhiều lắm. Tuy nhiên, điều này không hề cản trở tiếng tăm của cô bé lan xa. Trong trường lan truyền rằng ở lớp Nghệ thuật và Thể thao có hotgirl, thậm chí nam sinh lớp 8 lớp 9 cũng tới phòng học nhìn lén cô bé.
Cũng có rất nhiều nữ sinh đến ngắm hotboy.
Tô Khởi cảm thấy ánh mắt của mấy nữ sinh đó có vấn đề. Cái bộ dạng không ra gì kia của Lương Thuỷ căn bản không phải là hotboy, hotboy cỏ đuôi chó [3] thì đúng hơn. Cô cảm thấy Lý Phong Nhiên có thể làm hotboy.
[3] Hotboy ở trường là "校草" (校= giáo: trường học, 草 = thảo: cỏ). Tô Khởi nói Lương Thuỷ giống 校狗尾巴草, "狗尾巴" là "cỏ đuôi chó", nên mình dịch là "hotboy cỏ đuôi chó".
Mà hai cọng cỏ này tính cách khác nhau.
Lương Thuỷ cũng không được xem là hoạt bác, cả ngày bày ra bộ dạng biếng nhác, thái độ lạnh nhạt với người khác. Nhưng nơi nào cậu cũng có người quen, từ lớp bên cạnh đến mấy lớp trên. Tô Khởi thấy khó hiểu thực sự. Trong giờ nghỉ, cậu ấy không ngủ thì là đến nhà vệ sinh hoặc sân luyện tập, làm gì có thời gian mà quen biết nhiều người như thế.
Còn Lý Phong Nhiên, cũng không phải quen biết rất nhiều người lắm, chỉ là bạn quen xã giao, vì Lương Thuỷ có biết họ.
Tô Khởi có đầy đủ lý do để nghi ngờ rằng nếu có ngày ba ông bạn mình hư hỏng, thì nhất định là do Lương Thuỷ khởi đầu.
Đến hôm Tô Khởi trực, cô bé đeo băng tay sao đỏ. Lương Thuỷ trêu cô là Hồng vệ binh [4], rồi lại nói cô là cảnh sát Thái Bình Dương trách nhiệm lớn lao.
[4] Hồng vệ binh: chỉ các thanh thiếu niên Trung Quốc được giáo dục tôn sùng chủ nghĩa Mác - Lênin và tư tưởng Mao Trạch Đông. Họ sử dụng bạo lực tra tấn, phá hoại và cướp đoạt tài sản, nhà cửa, bức tử, giết hại những cán bộ, đảng viên, tướng lĩnh và người dân bị họ cho là thiếu tin tưởng hoặc bất đồng chính kiến với Mao Trạch Đông và Đảng Cộng sản Trung Quốc.
Tô Khởi nói: "Đừng để ngày nào đó tớ bắt được cậu, tới lúc đó có cầu xin tớ cũng vô dụng."
"Bắt tớ?" Lương Thuỷ nhướng cao chân mày, "Trong mắt tớ cậu chậm như rùa vậy."
Tô Khởi nói không lại cậu, quyết định tiểu nữ động tay không động khẩu, tặng một quyền vào bả vai cậu. Cậu dễ dàng trốn được, một bước vọt đến lan can cầu thang rồi trượt xuống, được nửa đường thì chống tay nhảy lên, xoay người xuống cầu thang tiếp theo.
Cô bé ghé vào lan can, hét xuống phía dưới: "Nội quy thứ 28 của trường: Không được trượt trên tay vịn cầu thang!"
Nhưng Lương Thuỷ cứ làm thế, vài giây đã xuống bốn lầu, không thấy bóng dáng.
Tô Khởi nói tới nói lui, nhưng không hề ghi tên cậu trong sổ trực sao đỏ. Nói cho cùng thì trượt lan can cầu thang chỉ là chuyện nhỏ. Ừm, ít nhất cô bé nghĩ đó là chuyện nhỏ.
Nhưng hút thuốc là chuyện lớn.
Trước khi vào tiết cuối cùng của hôm đó, Tô Khởi đang viết báo cáo ngày trực, trên hàng lang lớp bên cạnh truyền đến tiếng nói chuyện của hai nữ sinh.
"Cậu cảm thấy Lương Thuỷ đẹp trai không?"
"Còn phải cảm thấy à?"
"Đến cả hút thuốc cũng rất đẹp trai."
"Hút thuốc? Thật hay giả?"
"Trong phòng thiết bị đó. Lý Phong Nhiên với Lộ Tử Hạo cũng ở đó."
Tiết tiếp theo là tiết thể dục, trong phòng học không còn bao nhiêu học sinh. Tô Khởi nhanh chóng đóng sổ, chạy hết tốc lực xuống bốn tầng lầu, chạy qua khoảng trống trước dãy nhà lớp Bảy, băng qua đường chính, vòng qua sân thể dục thẳng đến phòng thiết bị, đẩy mạnh cửa ra.
Bầu không khí bỗng nhiên yên tĩnh.
Trong phòng thiết bị xếp đầy kệ gỗ. Các dụng cụ thể thao như dây nhảy, bóng rổ, bóng chuyền, bóng đá, vợt cầu lông, quả tạ để lộn xộn.
Lý Phong Nhiên và Lộ Tử Hạo đang cùng nhau khiêng rổ bóng chuyền trên kệ xuống. Lương Thuỷ thì đang cúi người ném bóng rổ từ rổ này sang rổ khác để đếm số lượng.
Động tác của ba người đột ngột ngừng lại vì Tô Khởi phá cửa xông vào. Cả ba cùng quay đầu nhìn cô bé.
Ánh mặt trời chiếu lên mái tóc Lương Thuỷ, vẻ mặt cậu có chút chế nhạo: "Làm gì đó?"
Tô Khởi híp mắt lại. Tốt xấu gì cũng đã quen biết nhau mười năm, đuôi lông mày cậu nhướng lên thôi thì cô đã biết cậu nghĩ cái khỉ gì rồi, bảo đảm có chuyện. Ánh mắt cô dán chặt lên cậu, sải bước lớn, hai tay nắm cổ áo đồng phục thể dục của cậu, đưa mũi ngửi cổ cậu. Lương Thuỷ bị đầu cô bé ép đến phải ngẩng đầu lên.
Thấy thế, Lộ Tử Hạo sợ rớt cằm.
Quần áo của Lương Thuỷ bị cô bé kéo, lộ ra một mảng lớn xương quai xanh. Cậu ngước cằm, chật vật đẩy đầu cô ra khỏi người mình: "Cậu là chó hả Tô Khởi?"
Tô Khởi chất vấn: "Cậu hút thuốc hả?"
Đôi mắt Lương Thuỷ sáng long lanh, bỗng nhiên cười, kéo cổ áo của mình sát đến gần cô: "Đến đây nào, ngửi thử đê, chui vô ngửi đi này."
Tô Khởi cau mày, liếc nhìn xương quai xanh ở viền cổ áo cậu và ngực cậu, rất chắc chắn vừa nãy chỉ ngửi được mùi cơ thể chính gốc của cậu. Mùi hương vừa quen thuộc nhưng cũng vừa xa lạ. Có lẽ là mùi hương đặc biệt của nam sinh, nhưng lúc này cô bé không có ý định nghĩ thêm.
Trên người Lương Thuỷ không có mùi khói thuốc.
Cô quay đầu nhìn hai người còn lại. Lộ Tử Hạo rụt cổ lại, một tay nhanh nắm chặt cổ áo, một tay vươn ra làm động tác chặn lại, kêu than: "Tớ là trai mới lớn nha! Đệt, Tô Thất Thất rốt cuộc cậu có phải là con gái không đó!"
Nhưng Lộ Tử Hạo lại đứng xa hơn. Mục tiêu thứ hai là Lý Phong Nhiên thì đứng gần với cô hơn.
Lý Phong Nhiên không nói lời nào, nhìn chằm chằm cô. Từ ánh mắt Tô Khởi thì cậu đã đoán được cô tính làm gì. Lông mi cậu run nhẹ, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Tô Khởi bước đến túm cổ áo cậu, cậu bị cô bé kéo thấp người xuống. Cô nhón chân tính làm như ban nãy thì bỗng nhiên bị cản lại từ phía sau. Lương Thuỷ nắm lấy cổ áo cô, đặt cô sang một bên: "Cậu đừng có mà ăn hiếp Lý Phàm!"
Lý Phong Nhiên liếc nhìn cổ áo nhăn nheo rồi lại nhìn cô, vẫn không nói gì.
Tô Khởi khó khăn lắm mới thoát khỏi tay Lương Thuỷ, nói với Lý Phong Nhiên: "Cậu không được học cái xấu với Lương Thuỷ, nghe thấy không? Cậu nữa đó Lộ Tạo."
Lý Phong Nhiên nhìn Lương Thuỷ, người phía sau nhún vai chẳng sao cả.
Tô Khởi hết cách với Lương Thuỷ, trước khi đi còn hung dữ nói một câu không có tác dụng mấy: "Đừng có để lần sau tớ bắt được cậu."
Cô bé xoay người đi ra ngoài. Lương Thuỷ nhìn bóng dáng cô, bỗng nhiên nhịn không được, lấy chân đạp vào mông cô bé.
Mông của con gái mềm mềm. Tô Khởi lảo đảo, quay đầu trừng mắt nhìn cậu.
Lương Thuỷ nhướng mày: "Huề nhau."
Tô Khởi trong lòng biết mình bắt sai, đuối lý, im lặng phủi vết dơ trên mông, bỏ đi.
Phòng thiết bị yên tĩnh.
Qua cửa sổ kính, ba người nhìn cô bạn đi xa, Lộ Tử Hạo bỗng nhiên thở hổn hển, vỗ vỗ ngực: "Đệt! Sao cậu ấy biết được? Thiên lý nhãn hả?" Cậu sợ khiếp đảm, nhảy đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, một điếu thuốc đã tàn rớt trong bụi cỏ.
Lương Thuỷ cúi người tiếp tục đếm bóng rổ, nói: "Tớ đã bảo cậu đừng hút."
Lộ Tử Hạo kêu oan: "Này, không phải tớ chỉ muốn cho hai cậu thử một chút thôi à?"
Lương Thuỷ chẳng thèm ngẩng đầu: "Cảm ơn, tớ không cần."
"Tại sao?"
Lương Thuỷ: "Mẹ tớ nói không cho tớ hút thuốc."
Lộ Tử Hạo: ""Xớ! Ê Lý Phàm, cậu thấy mùi vị thế nào?"
Lý Phong Nhiên nghĩ ngợi, nói: "Cũng được. Hơi sặc."
Lộ Tử Hạo cười: "Lần sau tớ..."
Lời còn chưa dứt, Lương Thuỷ thẳng người lên, quăng một trái bóng sang: "Cậu đừng có dạy hư cậu ấy, cẩn thận tớ méc anh hai cậu, xem ổng có xử đẹp cậu không."
Lộ Tử Hạo không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ ông anh hai mặt như núi băng. Cậu ngậm miệng, đổi chủ đề: "Này, cũng may là cậu phản ứng nhanh. Sao cậu biết Tô Thất Thất tới?"
Lương Thuỷ lười nhác nói: "Tiếng chân đùng đùng đùng của cậu ấy, tớ mới nghe thôi đã thấy tê da đầu." Cậu ghét bỏ nói, "Tớ thắc mắc không biết kiếp trước cậu ấy là con gì."
Cậu vừa dứt lời, ba người đồng thời rơi vào im lặng, dường như đang tự hỏi điều gì.
Một lát sau, Lộ Tử Hạo từ bỏ: "Không biết luôn. Không nghĩ ra con gì."
Lý Phong Nhiên: "Ừm."
Lương Thuỷ phán: "Vậy heo đi." Bổ sung thêm một câu, "Một con[5] heo gầy."
Lý Phong Nhiên sửa lại cho đúng lượng từ: "Một con[6]."
[5], [6] Ở trên Lương Thuỷ dùng lượng từ "只", Lý Phong Nhiên sửa lại thành "头", thường thì "头" là lượng từ của những động vật có kích thước lớn như voi, heo. Nhưng "头" cũng có nghĩa là "cái đầu".
Lương Thuỷ nhếch miệng cười: "Ừm, tớ sẽ nói với Tô Thất Thất là cậu nói cậu ấy là đầu heo."
Lý Phong Nhiên: "......."
Ba người khiêng hai rổ bóng đến sân thể dục. Các bạn trong lớp đã đến tập hợp trên sân. Có vài bạn nữ ôm bụng nói gì đó với giáo viên thể dục.
Lộ Tử Hạo tò mò: "Ê, hai cậu phát hiện gì không? Mấy bạn nữ hay xin nghỉ học thể dục, nói gì mà cái đó cái đó ấy, sau đó thầy thể dục đồng ý."
Lương Thuỷ: "Ý cậu là, kinh nguyệt tới?"
"Chuẩn." Lộ Tử Hạo lại nói, "Tớ thấy có nhiều bạn nữ xin nghỉ lắm, nhưng Tô Thất Thất thì không, cậu nghĩ vì sao?"
Lý Phong Nhiên suy tư một lúc, nói: "Thất Thất hình như chưa.... tới." Cậu cân nhắc dùng từ, cảm thấy rất khó khăn.
Lương Thuỷ thì lại thấy rất đơn giản: "Cậu ấy là thằng con trai."
Tô Khởi quấn một chiếc khăn choàng cổ lông xù màu vàng ấm áp, đẩy xe đạp ra cửa.
Khang Đề đứng ở cửa nhà mình uống sữa đậu nành, thấy cô bé thì đi qua nhỏ giọng hỏi: "Thất Thất, nghe Thanh Thanh nói cháu làm sao đỏ [1] hả?"
[1] nguyên văn là 校纪值日生, mình tra nghĩa thấy giống với sao đỏ bên trường học nước mình.
Để chỉnh đốn tinh thần kỷ lục học đường, trường Trung học Thực Nghiệm đã thành lập nhóm sao đỏ đi tuần tra, phát hiện tình huống bất thường thì kịp thời báo cáo cho giám thị. Tô Khởi nhiệt tình đăng ký, trở trành một trong những sao đỏ vào mỗi thứ Tư.
Khang Đề nói: "Nhiều đứa lên cấp 2 rồi thì hư hết, cháu phải trông chừng kỹ Thuỷ Tạp, biết chưa? Dì vừa nói nhiều một cái là thằng bé liền không vui rồi giận dỗi, y hệt pháo nổ."
Tô Khởi trịnh trọng gật đầu.
Nhưng mà, cô bé cũng lo lắng về cuộc sống cấp 2.
Không biết từ khi nào, Tô Khởi bắt đầu phát hiện không thể kiểm soát được cái chuyện cấp 2 này.
Dường như là, trong giây phút học sinh tiểu học ngoan ngoãn đáng yêu bước vào cổng trường cấp 2, thì đã có một sự thay đổi cơ bản từ trong ra ngoài. Giống như sau khi mặc đồng phục vào, thì bỗng nhiên từ học sinh tiểu học vô tư, ngây thơ biến thành thiếu niên thích phô trương, lúc này lúc nọ. Như thể giữa cánh đồng mạ non mọc ngay ngắn bỗng nhiên cỏ dại mọc lên lan tràn, sinh sôi nảy nở.
Rất nhiều chuyện đã lặng lẽ thay đổi, ngoài tầm với của cô bé. Ngày nọ đột ngột nhìn lại mới phát hiện ra sự thay đổi về lượng đã dẫn đến sự thay đổi về chất, chẳng hạn như, Lý Phong Nhiên và Lương Thuỷ bỗng nhiên cao lên, như bộ ngực đang từ từ to lên của cô bé, như kinh nguyệt lần đầu đến không báo trước của Lâm Thanh. Nếu như tất cả những điều này chỉ khiến người ta buồn rầu chán nản, là loại trưởng thành bắt buộc phải đối mặt, vậy thì cô không thể nào chấp nhận loại trưởng thành còn lại - trở nên hư hỏng: nam nữ trốn trong lùm cây sờ soạng hôn môi, những học sinh hư hỏng cãi lại giáo viên, kéo bè kéo phái quậy phá.
Cấp trên có vài học sinh như thế, vào giờ nghỉ đến lượn lờ ở tầng của lớp 7, thấy Lâm Thanh xinh đẹp thì nói: "Anh nhận em làm em gái nhé, sau này ở trường học anh che chở em."
Lâm Thanh hoảng sợ không biết phải làm sao. Hôm đó vừa đúng là thứ Tư, Tô Khởi – đeo băng tay "Sao đỏ" màu đỏ - bước nhanh đến che trước mặt Lâm Thanh, trừng mắt nhìn người kia.
Đối phương lười so đo với nữ sinh nhỏ tuổi hơn, cũng không muốn bị ghi tên nên bỏ qua cho Lâm Thanh, nhưng chưa đi được hai bước thì lại hỏi Trần Sa Lâm của đội nhảy cùng câu hỏi.
Trần Sa Lâm rất tự hào mà nhận đám người kia là anh chị.
Tô Khởi rất tức giận, sau khi về lớp học thì đánh vào đầu Lương Thuỷ: "Cậu mà hư hỏng thì coi chừng tớ!"
Lương Thuỷ đang nằm dài ra bàn ngủ, bất thình lình bị đánh, vuốt ót ngẩng đầu lên: "Tô Thất Thất cậu có bệnh hả?" Cậu lấy quyển sách, cuộn lại rồi gõ vào đầu cô: "Cậu thiếu đòn phải không?"
Lộ Tử Hạo hai mắt lim dim ngước nhìn, ngăn cản Lương Thuỷ cho có lệ, uể oải nói: "Ai da hai người lại làm sao đấy?"
Tô Khởi nghiến răng nói: "Cậu nữa đó Lộ Tạo, mấy người đều y chang nhau!"
Lộ Tạo chẳng hiểu gì cả, cực kỳ vô tội: "Cửa thành cháy vạ đến cá dưới ao [2]!"
[2] ý chỉ những người vô tội bị vạ lây vì sự thiếu may mắn của người khác.
Lý Phong Nhiên ở bên cạnh tính nói gì đó, thấy cảnh tượng như vậy thì ngậm miệng im lặng, quay đầu đi khỏi chiến trường. Nhưng không kịp nữa rồi, ánh mắt Tô Khởi đã bắt được cậu, nói: "Còn con cá này nữa, làm một con cá ngoan ngoãn đi nghe thấy không, nếu không đem cậu nướng ăn luôn."
Lý Phong Nhiên ngậm miệng, im lặng gật đầu.
Lương Thuỷ bênh vực kẻ yếu: "Tô Thất Thất, cậu đừng có mà ăn hiếp Lý Phàm."
Tô Khởi bèn đi tìm Lâm Thanh, bày tỏ sự lo lắng khi trưởng thành cho cô bạn nghe.
Lâm Thanh nói: "Tớ cũng thấy cấp 2 không tốt, cấp 1 mới tốt."
Tô Khởi hào hứng vì cô bạn đồng tình với mình: "Cậu cũng thấy thế hả?"
"Ừm."
Tô Khởi nhìn cô bạn nửa giây, lại cảm thấy có gì đó sai sai: "Thanh Thanh, cậu có nhiều bạn tốt trong lớp không?"
Lâm Thanh lại hỏi ngược lại: "Cậu với Phó Thiến là bạn tốt, hay là với tớ thân hơn?"
Tô Khởi không chút do dự: "Tất nhiên là cậu rồi!" Cô bé vội nói to, "Sao cậu lại nghĩ thế chứ, cậu là tốt nhất luôn! Tớ hỏi như thế vì tớ hy vọng cậu có nhiều bạn tốt hơn, cậu sẽ vui vẻ hơn."
Lâm Thanh nhếch môi cười: "Bạn thân nhất thì tớ có bốn người rồi đó, rất nhiều rồi."
Tô Khởi nói: "Nhưng mà ngoại trừ tụi mình thì vẫn nên có bạn mới mới được nha."
Lâm Thanh im lặng một chút, nhún vai: "Không sao cả mà."
Tô Khởi ngẩn người.
Sau nửa học kỳ đầu tiên, cô bé đã thân quen với tất cả bạn cùng lớp. Lớp múa thì không nói, lớp Mỹ thuật hay đội thể dục đều có anh em tốt chị em tốt của cô bé, thậm chí ở lớp bên cạnh cũng có người quen.
Nhưng Lâm Thanh có rất ít bạn thân cùng lớp, ngay cả mấy bạn nữ thân quen với cô bé trong lớp Mỹ cũng không nhiều lắm. Tuy nhiên, điều này không hề cản trở tiếng tăm của cô bé lan xa. Trong trường lan truyền rằng ở lớp Nghệ thuật và Thể thao có hotgirl, thậm chí nam sinh lớp 8 lớp 9 cũng tới phòng học nhìn lén cô bé.
Cũng có rất nhiều nữ sinh đến ngắm hotboy.
Tô Khởi cảm thấy ánh mắt của mấy nữ sinh đó có vấn đề. Cái bộ dạng không ra gì kia của Lương Thuỷ căn bản không phải là hotboy, hotboy cỏ đuôi chó [3] thì đúng hơn. Cô cảm thấy Lý Phong Nhiên có thể làm hotboy.
[3] Hotboy ở trường là "校草" (校= giáo: trường học, 草 = thảo: cỏ). Tô Khởi nói Lương Thuỷ giống 校狗尾巴草, "狗尾巴" là "cỏ đuôi chó", nên mình dịch là "hotboy cỏ đuôi chó".
Mà hai cọng cỏ này tính cách khác nhau.
Lương Thuỷ cũng không được xem là hoạt bác, cả ngày bày ra bộ dạng biếng nhác, thái độ lạnh nhạt với người khác. Nhưng nơi nào cậu cũng có người quen, từ lớp bên cạnh đến mấy lớp trên. Tô Khởi thấy khó hiểu thực sự. Trong giờ nghỉ, cậu ấy không ngủ thì là đến nhà vệ sinh hoặc sân luyện tập, làm gì có thời gian mà quen biết nhiều người như thế.
Còn Lý Phong Nhiên, cũng không phải quen biết rất nhiều người lắm, chỉ là bạn quen xã giao, vì Lương Thuỷ có biết họ.
Tô Khởi có đầy đủ lý do để nghi ngờ rằng nếu có ngày ba ông bạn mình hư hỏng, thì nhất định là do Lương Thuỷ khởi đầu.
Đến hôm Tô Khởi trực, cô bé đeo băng tay sao đỏ. Lương Thuỷ trêu cô là Hồng vệ binh [4], rồi lại nói cô là cảnh sát Thái Bình Dương trách nhiệm lớn lao.
[4] Hồng vệ binh: chỉ các thanh thiếu niên Trung Quốc được giáo dục tôn sùng chủ nghĩa Mác - Lênin và tư tưởng Mao Trạch Đông. Họ sử dụng bạo lực tra tấn, phá hoại và cướp đoạt tài sản, nhà cửa, bức tử, giết hại những cán bộ, đảng viên, tướng lĩnh và người dân bị họ cho là thiếu tin tưởng hoặc bất đồng chính kiến với Mao Trạch Đông và Đảng Cộng sản Trung Quốc.
Tô Khởi nói: "Đừng để ngày nào đó tớ bắt được cậu, tới lúc đó có cầu xin tớ cũng vô dụng."
"Bắt tớ?" Lương Thuỷ nhướng cao chân mày, "Trong mắt tớ cậu chậm như rùa vậy."
Tô Khởi nói không lại cậu, quyết định tiểu nữ động tay không động khẩu, tặng một quyền vào bả vai cậu. Cậu dễ dàng trốn được, một bước vọt đến lan can cầu thang rồi trượt xuống, được nửa đường thì chống tay nhảy lên, xoay người xuống cầu thang tiếp theo.
Cô bé ghé vào lan can, hét xuống phía dưới: "Nội quy thứ 28 của trường: Không được trượt trên tay vịn cầu thang!"
Nhưng Lương Thuỷ cứ làm thế, vài giây đã xuống bốn lầu, không thấy bóng dáng.
Tô Khởi nói tới nói lui, nhưng không hề ghi tên cậu trong sổ trực sao đỏ. Nói cho cùng thì trượt lan can cầu thang chỉ là chuyện nhỏ. Ừm, ít nhất cô bé nghĩ đó là chuyện nhỏ.
Nhưng hút thuốc là chuyện lớn.
Trước khi vào tiết cuối cùng của hôm đó, Tô Khởi đang viết báo cáo ngày trực, trên hàng lang lớp bên cạnh truyền đến tiếng nói chuyện của hai nữ sinh.
"Cậu cảm thấy Lương Thuỷ đẹp trai không?"
"Còn phải cảm thấy à?"
"Đến cả hút thuốc cũng rất đẹp trai."
"Hút thuốc? Thật hay giả?"
"Trong phòng thiết bị đó. Lý Phong Nhiên với Lộ Tử Hạo cũng ở đó."
Tiết tiếp theo là tiết thể dục, trong phòng học không còn bao nhiêu học sinh. Tô Khởi nhanh chóng đóng sổ, chạy hết tốc lực xuống bốn tầng lầu, chạy qua khoảng trống trước dãy nhà lớp Bảy, băng qua đường chính, vòng qua sân thể dục thẳng đến phòng thiết bị, đẩy mạnh cửa ra.
Bầu không khí bỗng nhiên yên tĩnh.
Trong phòng thiết bị xếp đầy kệ gỗ. Các dụng cụ thể thao như dây nhảy, bóng rổ, bóng chuyền, bóng đá, vợt cầu lông, quả tạ để lộn xộn.
Lý Phong Nhiên và Lộ Tử Hạo đang cùng nhau khiêng rổ bóng chuyền trên kệ xuống. Lương Thuỷ thì đang cúi người ném bóng rổ từ rổ này sang rổ khác để đếm số lượng.
Động tác của ba người đột ngột ngừng lại vì Tô Khởi phá cửa xông vào. Cả ba cùng quay đầu nhìn cô bé.
Ánh mặt trời chiếu lên mái tóc Lương Thuỷ, vẻ mặt cậu có chút chế nhạo: "Làm gì đó?"
Tô Khởi híp mắt lại. Tốt xấu gì cũng đã quen biết nhau mười năm, đuôi lông mày cậu nhướng lên thôi thì cô đã biết cậu nghĩ cái khỉ gì rồi, bảo đảm có chuyện. Ánh mắt cô dán chặt lên cậu, sải bước lớn, hai tay nắm cổ áo đồng phục thể dục của cậu, đưa mũi ngửi cổ cậu. Lương Thuỷ bị đầu cô bé ép đến phải ngẩng đầu lên.
Thấy thế, Lộ Tử Hạo sợ rớt cằm.
Quần áo của Lương Thuỷ bị cô bé kéo, lộ ra một mảng lớn xương quai xanh. Cậu ngước cằm, chật vật đẩy đầu cô ra khỏi người mình: "Cậu là chó hả Tô Khởi?"
Tô Khởi chất vấn: "Cậu hút thuốc hả?"
Đôi mắt Lương Thuỷ sáng long lanh, bỗng nhiên cười, kéo cổ áo của mình sát đến gần cô: "Đến đây nào, ngửi thử đê, chui vô ngửi đi này."
Tô Khởi cau mày, liếc nhìn xương quai xanh ở viền cổ áo cậu và ngực cậu, rất chắc chắn vừa nãy chỉ ngửi được mùi cơ thể chính gốc của cậu. Mùi hương vừa quen thuộc nhưng cũng vừa xa lạ. Có lẽ là mùi hương đặc biệt của nam sinh, nhưng lúc này cô bé không có ý định nghĩ thêm.
Trên người Lương Thuỷ không có mùi khói thuốc.
Cô quay đầu nhìn hai người còn lại. Lộ Tử Hạo rụt cổ lại, một tay nhanh nắm chặt cổ áo, một tay vươn ra làm động tác chặn lại, kêu than: "Tớ là trai mới lớn nha! Đệt, Tô Thất Thất rốt cuộc cậu có phải là con gái không đó!"
Nhưng Lộ Tử Hạo lại đứng xa hơn. Mục tiêu thứ hai là Lý Phong Nhiên thì đứng gần với cô hơn.
Lý Phong Nhiên không nói lời nào, nhìn chằm chằm cô. Từ ánh mắt Tô Khởi thì cậu đã đoán được cô tính làm gì. Lông mi cậu run nhẹ, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Tô Khởi bước đến túm cổ áo cậu, cậu bị cô bé kéo thấp người xuống. Cô nhón chân tính làm như ban nãy thì bỗng nhiên bị cản lại từ phía sau. Lương Thuỷ nắm lấy cổ áo cô, đặt cô sang một bên: "Cậu đừng có mà ăn hiếp Lý Phàm!"
Lý Phong Nhiên liếc nhìn cổ áo nhăn nheo rồi lại nhìn cô, vẫn không nói gì.
Tô Khởi khó khăn lắm mới thoát khỏi tay Lương Thuỷ, nói với Lý Phong Nhiên: "Cậu không được học cái xấu với Lương Thuỷ, nghe thấy không? Cậu nữa đó Lộ Tạo."
Lý Phong Nhiên nhìn Lương Thuỷ, người phía sau nhún vai chẳng sao cả.
Tô Khởi hết cách với Lương Thuỷ, trước khi đi còn hung dữ nói một câu không có tác dụng mấy: "Đừng có để lần sau tớ bắt được cậu."
Cô bé xoay người đi ra ngoài. Lương Thuỷ nhìn bóng dáng cô, bỗng nhiên nhịn không được, lấy chân đạp vào mông cô bé.
Mông của con gái mềm mềm. Tô Khởi lảo đảo, quay đầu trừng mắt nhìn cậu.
Lương Thuỷ nhướng mày: "Huề nhau."
Tô Khởi trong lòng biết mình bắt sai, đuối lý, im lặng phủi vết dơ trên mông, bỏ đi.
Phòng thiết bị yên tĩnh.
Qua cửa sổ kính, ba người nhìn cô bạn đi xa, Lộ Tử Hạo bỗng nhiên thở hổn hển, vỗ vỗ ngực: "Đệt! Sao cậu ấy biết được? Thiên lý nhãn hả?" Cậu sợ khiếp đảm, nhảy đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, một điếu thuốc đã tàn rớt trong bụi cỏ.
Lương Thuỷ cúi người tiếp tục đếm bóng rổ, nói: "Tớ đã bảo cậu đừng hút."
Lộ Tử Hạo kêu oan: "Này, không phải tớ chỉ muốn cho hai cậu thử một chút thôi à?"
Lương Thuỷ chẳng thèm ngẩng đầu: "Cảm ơn, tớ không cần."
"Tại sao?"
Lương Thuỷ: "Mẹ tớ nói không cho tớ hút thuốc."
Lộ Tử Hạo: ""Xớ! Ê Lý Phàm, cậu thấy mùi vị thế nào?"
Lý Phong Nhiên nghĩ ngợi, nói: "Cũng được. Hơi sặc."
Lộ Tử Hạo cười: "Lần sau tớ..."
Lời còn chưa dứt, Lương Thuỷ thẳng người lên, quăng một trái bóng sang: "Cậu đừng có dạy hư cậu ấy, cẩn thận tớ méc anh hai cậu, xem ổng có xử đẹp cậu không."
Lộ Tử Hạo không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ ông anh hai mặt như núi băng. Cậu ngậm miệng, đổi chủ đề: "Này, cũng may là cậu phản ứng nhanh. Sao cậu biết Tô Thất Thất tới?"
Lương Thuỷ lười nhác nói: "Tiếng chân đùng đùng đùng của cậu ấy, tớ mới nghe thôi đã thấy tê da đầu." Cậu ghét bỏ nói, "Tớ thắc mắc không biết kiếp trước cậu ấy là con gì."
Cậu vừa dứt lời, ba người đồng thời rơi vào im lặng, dường như đang tự hỏi điều gì.
Một lát sau, Lộ Tử Hạo từ bỏ: "Không biết luôn. Không nghĩ ra con gì."
Lý Phong Nhiên: "Ừm."
Lương Thuỷ phán: "Vậy heo đi." Bổ sung thêm một câu, "Một con[5] heo gầy."
Lý Phong Nhiên sửa lại cho đúng lượng từ: "Một con[6]."
[5], [6] Ở trên Lương Thuỷ dùng lượng từ "只", Lý Phong Nhiên sửa lại thành "头", thường thì "头" là lượng từ của những động vật có kích thước lớn như voi, heo. Nhưng "头" cũng có nghĩa là "cái đầu".
Lương Thuỷ nhếch miệng cười: "Ừm, tớ sẽ nói với Tô Thất Thất là cậu nói cậu ấy là đầu heo."
Lý Phong Nhiên: "......."
Ba người khiêng hai rổ bóng đến sân thể dục. Các bạn trong lớp đã đến tập hợp trên sân. Có vài bạn nữ ôm bụng nói gì đó với giáo viên thể dục.
Lộ Tử Hạo tò mò: "Ê, hai cậu phát hiện gì không? Mấy bạn nữ hay xin nghỉ học thể dục, nói gì mà cái đó cái đó ấy, sau đó thầy thể dục đồng ý."
Lương Thuỷ: "Ý cậu là, kinh nguyệt tới?"
"Chuẩn." Lộ Tử Hạo lại nói, "Tớ thấy có nhiều bạn nữ xin nghỉ lắm, nhưng Tô Thất Thất thì không, cậu nghĩ vì sao?"
Lý Phong Nhiên suy tư một lúc, nói: "Thất Thất hình như chưa.... tới." Cậu cân nhắc dùng từ, cảm thấy rất khó khăn.
Lương Thuỷ thì lại thấy rất đơn giản: "Cậu ấy là thằng con trai."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook