Mười Bảy Mùa Hè Ở Nam Giang
-
Chương 27: Đuổi theo trái tim
Tô Khởi lấy bức thư Lương Thuỷ viết hồi cấp hai ở chỗ Vương Y Y về, kẹp trong tập của cô.
Đến kỳ nghỉ đông, ba người cùng ngồi xe lửa về nhà. Buổi tối trước khi ngủ, Tô Khởi hỏi Lương Thuỷ: "Hồi trước cậu từng viết thư cho Vương Y Y phải không?"
Lương Thuỷ ngây người: "Viết thư? Tớ viết thư gì với bạn đó?"
Cậu quên rồi.
Tô Khởi không hỏi nhiều, nằm xuống đắp chăn đi ngủ.
Ngoài cửa sổ, gió thổi lạnh buốt, bên trong xe tối tăm. Cô cuộn tròn trong tấm chăn mỏng, bỗng nhiên, Lương Thuỷ ngồi đối diện xuống giường, lấy áo lông của cậu đắp lên chăn của cô.
Tô Khởi chờ cậu nằm xuống, nhìn chàng trai đối diện lối đi, hỏi: "Thuỷ Tạp?"
Cậu vốn đang nằm thẳng người, xoay đầu sang: "Hửm?"
Khoang xe lắc lư trên đường ray.
"Cậu còn nhớ hồi nhỏ, hẻm kế bên có một cậu bạn thắng rất nhiều viên bi của tớ, sau đó cậu thắng lại cho tớ."
Lương Thuỷ suy nghĩ một lát, nói: "Có hả?"
"Có mà. Lúc đó cậu, tớ, Lộ Tạo với Phong Phong đi chung. Nhưng tớ không nhớ rõ tên của bạn đó."
Lộ Tử Hạo nằm ở giường giữa thò đầu ra: "Không có tớ. Thằng đó tên là Trương Hạo Nhiên."
Tô Khởi: "... Ò."
Lương Thuỷ bật cười: "Thật sự không nhớ."
Tô Khởi thắc mắc: "Lộ Tạo, cậu nói cậu không đi, nhưng tớ nhớ rõ cậu có đi mà, cậu còn vứt bi nữa, nhưng không lấy lại."
"Không có." Lộ Tử Hạo nói, "Trí nhớ của con người có sai sót mà, mười mấy năm sau cậu nhớ lại, có khi Thanh Thanh cũng đi chung với cậu luôn quá. Nhưng lúc đó tớ đang làm bài với cậu ấy."
"Vậy hả?" Tô Khởi nghĩ ngợi, vậy hình ảnh ném viên bi là ở đâu ta?
Lộ Tử Hạo bò ra mép giường, cũng nhớ tới chuyện lúc trước: "Có lần mẹ cậu mua cho cậu đôi giày nhấc chân đi là sáng lấp lánh, xong cậu đứng ở đầu ngõ nhảy lộc cộc, có thằng nhóc kia dẫm chân cậu, làm dơ giày cậu. Vậy là cậu đứng đó khóc, xong Thuỷ Tạp chọi cục đá vào đầu người ta sưng một cục, còn bị dì Khang Đề nhéo lỗ tai nữa."
Lương Thuỷ: "....."
Tô Khởi: "......"
Hai người cùng hỏi: "Có hả?"
"Trí nhớ của hai cậu quá tệ."
Lương Thuỷ: "Phí lời, cậu lớn hơn bọn tớ một tuổi."
"Sai! Mười tháng!" Lộ Tử Hạo nói, "Thất Thất, vậy cậu có nhớ lúc còn nhỏ, cậu xem miếng xốp bong bóng là đồ quý, bạn trong nhà trẻ vừa bóp một cái là cậu khóc ngay, xong rồi Thuỷ Tạp lại đi đánh người ta."
Tô Khởi: "Cậu tào lao!"
Lương Thuỷ: "Nhảm nhí!"
Tô Khởi: "Tớ làm gì thích khóc tới vậy?"
Lương Thuỷ nhàn nhạt nhìn cô: "Cậu là đồ mít ướt. Thời thơ ấu của tớ toàn là tiếng khóc của cậu."
Tô Khởi: "....."
Tô Khởi kháng án: "Vậy Lộ Tạo, cậu còn nhớ hồi nhỏ cậu chỉ đi theo anh hai cậu chơi, còn dắt theo Thuỷ Tạp, nhưng không dắt tớ đi theo!"
Lộ Tử Hạo gãi đầu: "Không nhớ nữa."
Tô Khởi: "Rõ ràng cậu nhớ!"
Lộ Tử Hạo cười ha ha.
"Có lần tớ hối lộ cậu, còn cho cậu kẹo que, kết quả cậu ăn xong thì chạy luôn!"
Hai chàng trai cười không ngừng.
Tô Khởi tức giận đạp vài cái vào giường Lộ Tử Hạo, áo lông của Lương Thuỷ trượt về phía trước, phần lông ở mũ lướt qua gương mặt cậu, mang theo mùi hương trên người cậu.
Cô im lặng, kéo nhẹ chăn lại rồi nằm ra ngủ. Cô lại liếc nhìn cậu lần nữa, cậu chỉ để lộ phần đầu, nghiêng người về phía cô, nhắm hai mắt lại, khoé môi có nét cười.
Tô Khởi nhìn cậu thêm vài lần, cũng mỉm cười nhắm mắt lại.
Về nhà nghỉ đông chưa được một tuần, nhóm chat cấp ba lại rủ họp lớp. Tô Khởi làm tổ trên sô pha, xem bạn bè nói chuyện trong nhóm chat. Trên tivi, kênh CCTV-5 đang chiếu trailer của Thế vận hội mùa đông ở Vancouver năm nay, hai tuần sau sẽ khai mạc.
Tô Khởi gọi điện cho Lương Thuỷ, hỏi: "Cậu có đi họp lớp không?"
Lương Thuỷ nói: "Không."
Tô Khởi: "Vậy thôi."
Lương Thuỷ hỏi: "Bây giờ cậu ra ngoài?"
"Ừa, sao á?"
"Đúng lúc tớ cũng ra ngoài, chờ cậu ở ngã tư. Đưa cậu tới đó."
"Được thôi." Cô đỡ phải chờ xe buýt trong gió lạnh.
Lương Thuỷ bỏ điện thoại xuống rồi chạy ngay lên lầu thay quần áo, mới vừa đi xuống cầu thang xoắc ốc thì không thấy hài lòng với chiếc áo khoác xám này, lại chạy về phòng đổi thành áo khoác đen phối với khăn quàng cổ xám.
Khang Đề bắt tréo chân, ngồi ở phòng khách nhìn cậu lượn qua lượn lại.
Cậu xuống lầu, đi đến huyền quan lấy chìa khoá xe, lại cúi đầu nhìn gương chải lại tóc. Khang Đề đứng bên cạnh đổi giày cao gót, hỏi: "Cái kiểu này, tính đi gặp bạn gái?"
Sắc mặt Lương Thuỷ cứng đờ: "Khỉ khô."
Khang Đề đánh đầu cậu: "Nói chuyện với ai đó?"
Lương Thuỷ: "Đừng đụng vào tóc con!"
Tô Khởi thay quần áo xong thì ra ngoài.
Tuy là mùa đông nhưng nắng rất ấm áp. Cô nhớ tới hồi học cấp ba, họ thường lấy ghế ra ngoài hành lang ngồi phơi nắng.
Thế nhưng gió bấc đột nhiên thổi qua, cô run lập cập. Ấy chết, đi ra quên lấy khăn quàng cổ rồi.
Cô rụt cổ chạy lon ton.
Khu nhà tự xây của Tô Khởi và khu biệt thự của Lương Thuỷ cách nhau một con đường cái. Sau khi Khang Đề ra tù, hai mẹ con họ dời đến đây.
Tô Khởi vòng khỏi hẻm, ra mặt đường, xe cộ qua lại. Cô đứng ở ven đường, chiếc xe BMW màu trắng dừng ở đối diện, Lương Thuỷ ngồi trên ghế lái chờ đèn đỏ.
Khang Đề ngồi ở ghế phụ vẫy tay với Tô Khởi từ xa, Tô Khởi lập tức vẫy tay đáp lại.
Đèn đổi màu, Lương Thuỷ chạy xe qua ngã tư, vòng đến bên chỗ Tô Khởi rồi dừng lại. Cửa kính ghế phụ kéo xuống, Khang Đề mỉm cười: "Thất Thất, lâu rồi không gặp."
"Dì Đề Đề ơi, sao nhìn dì trẻ với đẹp vậy?"
Lương Thuỷ lườm: "....."
Khang Đề bật cười: "Miệng bôi mật ong hả?"
Tô Khởi ngồi ở ghế sau, sờ miệng: "Đâu có đâu ạ. Dì Đề Đề, cái áo lông này của dì cũng đẹp nữa, rất có khí chất."
Lương Thuỷ đỡ trán: "Chậc chậc."
Tô Khởi thay đổi sắc mặt: "Lo lái xe đi." Ngay sau đó, "Wow, cậu thật sự học lái xe rồi hả?"
Lương Thuỷ nhớ tới cô thả bồ câu [1] mình nên trả đũa lại: "Năm ngoái lấy bằng lái luôn rồi. Không giống cậu. Xe cũng không biết lái."
[1] thả bồ câu (放鸽子): thất hẹn
Tô Khởi nhận thua, nhưng nhanh chóng soi mói: "Sao tớ cứ cảm thấy để cậu lái xe không yên tâm lắm nhỉ? Nếu không thì đổi thành dì Đề Đề lái đi?" Lương Thuỷ ngước mắt nhìn vào kính chiếu hậu, cho cô một ánh mắt.
Tô Khởi nhe răng, trả lại cho cậu một vẻ mặt hung dữ.
Khang Đề quay đầu ra sau: "Thất Thất, Thuỷ Tạp ở trường nghe lời không?"
Lương Thuỷ nhíu mày, định nói gì đó thỉ Khang Đề nói: "Lo lái xe đi."
Lương Thuỷ hít một hơi, bực bội gãi đầu: "Hai người xuống xe hết giùm đi!"
Tô Khởi bật cười, nói: "Giỏi lắm đó ạ." Cô nói thật lòng, không có thiên vị. Không nhiều người trong trường học giỏi, chịu học, sẵn sàng bỏ ra sức để học sâu hơn như cậu.
Thật ra, không có nhiều kiểu sinh viên đó trong bất kỳ trường đại học nào. Đa số đều được chăng hay chớ, xuôi theo dòng, rất tầm thường.
Đôi khi, ngay cả Tô Khởi cũng nghĩ rằng, một khi đã là vận động viên, cho dù có đổi ngành thì sự nhẫn nại và nghị lực học hỏi, khao khát chiến thắng, sự quyết liệt không bỏ cuộc nếu chưa đạt được mục đích, người bình thường không thể nào so bì được.
"Ngày nào Thuỷ Tạp cũng tự học đến khuya hết ạ." Tô Khởi nói.
"Vậy hả?" Khang Đề liếc nhìn Lương Thuỷ. Lương Thuỷ, người hiếm khi được Tô Khởi khen ngợi, đang vô cảm nhìn thẳng về phía trước, sườn mặt vô cùng lạnh lùng, làm ra vẻ tôi đang chăm chú lái xe không hề có hứng thú với chuyện hai người nói tôi không nghe thấy gì cả.
Khang Đề nói: "Nó có nói cháu nghe chưa, cuối kỳ nó được nhất khoa."
Lương Thuỷ lập tức quay sang: "Miệng rộng!" Mặt cậu đỏ lên.
Tô Khởi chòm người lên, vui vẻ nghiêng đầu nhìn cậu: "Thật hả Thuỷ Tạp? Sao cậu không nói tớ nghe?"
"Sáng hôm nay mới tra." Lương Thuỷ sờ sờ mũi, đi đến vòng xoay phía trước, quẹo một vòng thật lớn, rũ mắt khinh bỉ, "Cậu ngồi đàng hoàng được không, coi chừng tớ thắng lại hất cậu ra ngoài giờ."
Tô Khởi trừng mắt với cậu một cái, ngoan ngoãn lùi về sau ngồi đàng hoàng, vỗ ngực: "Cậu phải cảm ơn đàn chị này đấy, là công lao của tớ!"
Lương Thuỷ: "Xớ!"
Khang Đề quay đầu lại: "Thất Thất à, khi nào vào học lại, cháu giúp dì trông chừng Thuỷ Tạp nữa nhé. Nó mới vào đại học, không thể xao nhãng. Khoa của nó có mấy sinh viên hạnh kiểm xấu, ban đêm ra ngoài đi bar gì đó. Cháu coi chừng giúp dì nhé."
Tô Khởi mở to mắt, gật đầu thật mạnh: "Dì Đề Đề yên tâm đi ạ. Thuỷ Tạp sẽ không như thế đâu." Cô thò lên nghiêng đầu nhìn Lương Thuỷ: "Nhỉ?"
Lương Thuỷ nhíu mày: "Cậu ngồi yên cho tớ!"
"Thuỷ Tạp mà dám đi bar, cháu sẽ vứt chai bia rồi lôi cậu ấy về!" Tô Khởi về lại chỗ ngồi.
Khang Đề khoanh tay dựa vào ghế, quay sang nhìn con trai, khẽ mỉm cười.
Lương Thuỷ nhìn thấy nụ cười này của mẹ thì trừng mắt nhìn mẹ cảnh cáo.
Vào đến trung tâm có hơi kẹt xe. Vân Tây là một tỉnh nhỏ, nhiều người đến nơi khác làm việc và kinh doanh. Vừa đến Tết, đủ thứ loại biển số xe từ các nơi khác về quê.
Các thành phố khác đang phát triển nhanh chóng, ví dụ như Bắc Kinh. Hồi Tô Khởi học năm nhất, một vài tuyến tàu điện ngầm như tuyến số 10 và số 4 đang được xây dựng, nhưng bây giờ đã được lần lượt cho chạy. Còn Vân Tây mấy năm nay không thay đổi gì nhiều, có chăng chỉ là thêm vài khu trung tâm thương mại cao tầng, trên đường lớn thì có vài quán cà phê, nhà hàng đồ Tây và quán trà dạng "tiểu tư" [2].
[2] tiểu tư(小资): miêu tả lối sống của những người theo đuổi hiện đại, có những tiêu chuẩn sống và cái nhìn mới mẻ. Từ này là rút gọn của từ "tiểu tư sản".
Chỗ hẹn gặp của bạn cấp ba là một tiệm trà tên "Thời gian chảy ngược", ở tầng trệt khá nhiều ghế. Rất nhiều sinh viên cùng ngồi nói chuyện uống trà, trà táo tàu đỏ, trà trái cây, trà hoa cúc.
Lương Thuỷ dừng xe lại, nói: "Bây giờ, kinh tế của Vân Tây phát triển chủ yếu nhờ sinh viên được nghỉ đông."
Cũng đúng. Đối với một thành phố nhỏ như Vân Tây, sinh viên nghỉ đông về quê mỗi năm là một nguồn lực kinh tế lớn. Những quán ăn quán nước, KTV, phòng game, tiệm bi-da, quán net gần như chật ních.
"Cảm ơn dì. Cảm ơn Thuỷ Tạp." Tô Khởi xuống xe.
Lương Thuỷ nhìn theo cô qua kính chiếu hậu một cái, mới thôi nhìn nữa.
Khang Đề nói: "Thất Thất càng ngày càng đẹp. Trong trường không biết có bao nhiêu người theo nữa đây."
Lương Thuỷ nói: "Lát nữa tự mẹ lái về đi, con đi rồi."
"Đi đâu?"
"Chả đi đâu."
"....." Khang Đề nhéo mặt cậu, cậu không vui đẩy ngón tay mẹ ra, "Đừng có động thủ nha!"
Khang Đề vốn định nói gì đó, nhưng đoán con trai trong lòng cũng hiểu rõ, nên không nói.
Xe chạy đến một phố buôn bán cách đó không xa. Lương Thuỷ dừng xe lại, cùng Khang Đề đi dạo trung tâm thương mại.
Sau khi Khang Đề ra ngoài, bà bỏ hết quần áo cũ, mua mới toàn bộ. Bây giờ đổi mùa, cần phải bổ sung. Bà vốn là người vừa mê làm đẹp vừa có gu thẩm mỹ, làm việc rất có chủ kiến, mua quần áo chỉ cần nhìn vào gương là biết ngay có hợp hay không.
Lương Thuỷ không cần quan tâm đến mẹ, chỉ phụ trách vào cửa tìm ghế sô pha ngồi xuống, vẻ mặt chán nản, chờ mẹ mua xong thì cậu xách túi ra cửa.
Lúc này, cậu đang làm tổ trên ghế sô pha của một cửa hàng đồ nữ nổi tiếng, bắt tréo chân chơi di động.
Chủ tiệm, giống hệt rất nhiều chủ tiệm khác của ngày hôm nay, khen: "Chao ôi, đó là con trai chị hả, đẻ sao mà hay vậy? Chị còn trẻ thế này mà con trai đã lớn vậy rồi, hạnh phúc quá. Vẻ ngoài là nhờ mẹ. Chị vừa xinh đẹp vừa có khí chất, người khác mặc bộ đồ này thì chật ních à."
Lương Thuỷ mắt điếc tai ngơ, ngáp một cái, nghiêng người cúi đầu xem QQ. Nhóm chat lớp 13 có người nhắn tin vào.
Bạn A: "Mọi người đang chơi ở đâu đó?"
Tô Khởi: "Thời gian chảy ngược".
Bạn B: "Tô Khởi cũng ở đó?"
Tô Khởi: "Ừa."
Bạn C: "Tớ sắp tới rồi."
Bạn E: "Ngô Phi có tới không?"
Tô Khởi: "Sông Dương Tử đóng phà rồi, cậu ấy không tới được."
Lương Thuỷ rãnh rỗi không có gì làm, ấn mở xem ảnh đại diện QQ của Tô Khởi, là một con Doraemon. Cậu lại xem trang QQ của cô, lướt xem album ảnh mà cậu đã xem vô số lần, thậm chí tin nhắn người khác nhắn cho cô cũng đọc từng tin một.
Xem xong thì lại lướt trang Renren của cô, xem người khác like và bình luận cho cô.
Thời đó, điện thoại không phải là điện thoại thông minh, giao diện rất xấu, kiểu chữ chỉ có ba màu xanh đen trắng, hình ảnh thì gần nửa buổi mới hiện lên, còn thường xuyên vỡ ảnh, vậy mà cậu lại xem rất hăng say.
Bỗng nhiên, có tin nhắn QQ.
Luna giữa hoa lulu: "Ê?"
Luna giữa hoa lulu: "Cậu đang làm gì á?"
Luna giữa hoa lulu: "Rảnh rỗi lượn QQ của tớ chi vậy?"
Bryant24: "Cậu đang làm gì đó. Rãnh vậy à?"
Bryant24: "Họp lớp mà ôm điện thoại chơi QQ?"
Luna giữa hoa lulu: " (bĩu môi) Tụi nó đang đánh bài. Mạc chược. Còn hút thuốc (đáng thương)."
Lương Thuỷ nhìn hai cái biểu tượng đáng thương kia của cô, bật cười.
Cậu biết cô rất ghét mùi thuốc lá, cũng không thích chơi mạc chược, càng không thích chơi ăn tiền. Nghỉ hè sau khi thi đại học, có lần cả nhóm bạn cùng lớp chơi mạc chược ăn tiền, Tô Khởi rất sợ hãi.
Bây giờ, chỉ sợ là một mình cô ngơ ngác ngồi ở một góc chơi di động.
Bryant24: "Qua đây."
Luna giữa hoa lulu: "Qua đâu?"
Bryant24: "Lầu hai trung tâm XX."
Bryant24: "Mua bánh trứng gà non với gà viên cho cậu ăn."
Luna giữa hoa lulu: "Muốn trà sữa với chuối chiên nữa! (đáng yêu) (đáng yêu)."
Lương Thuỷ nói một câu với di động: "Không biết sợ no bể bụng!" Lúc đánh chữ thì lại vô thức cười tươi hơn.
Bryant24: "Có muốn mua luôn hạt dẻ không?"
Luna giữa hoa lulu: "Duyệt luôn!"
Luna giữa hoa lulu: "Tớ tới nha! (chạy như bay)."
Luna giữa hoa lulu: "Chờ tớ! (thở hổn hển)."
Lương Thuỷ nhìn giao diện QQ bản di động cực đơn giản, cười ra tiếng: "Heo."
Ở đằng kia, Khang Đề tính tiền, lấy quần áo. Lương Thuỷ tắt di động, nhét vào túi, đi đến lấy một cái túi. Chủ tiệm ở quầy cười: "Cháu bạn có bạn gái chưa? Dì giới thiệu một người cho cháu được không——"
Lương Thuỷ lười phản ứng, nói: "Rồi."
"Ủa." Bà chủ nhìn Khang Đề, "Mới nãy nói chưa có mà?"
Khang Đề phản ứng cũng rất nhanh, mỉm cười: "Nó đang cua đó. Nó thích người ta, người ta không thèm nó."
(Editor: Trên đời không có ai hiểu con bằng mẹ =)))))))
Lương Thuỷ: "....."
Vẻ mặt bà chủ kinh ngạc: "Mắt của cô gái đó bị gì vậy?"
Lương Thuỷ lạnh mặt, đẩy hết túi lớn túi nhỏ cho Khang Đề: "Tự mẹ xách!"
Khang Đề không xách, hai mẹ con ồn ào ra cửa hàng. Khang Đề vô tình nhìn về phía nào đó, bước chân dừng lại, vè mặt chợt lúng túng.
Lương Thuỷ nhìn theo. Một người đàn ông trung niên vừa ra khỏi cửa hàng đồ da nam, cách một trần nhà, ngẩn người nhìn Khang Đề.
Trong đầu Lương Thuỷ ngay lập tức bật ra cái tên "Hồ Tuấn". Chớp mắt đã mười mấy năm trôi qua, ông đã già rồi, nhưng dáng vẻ vẫn ôn hoà và lịch sự như lúc trước, đứng ở phía xa cười với Khang Đề.
Dường như ông muốn sang đây, tay đặt trên lan can kính nắm chặt vài cái, nhưng không đi sang.
Lương Thuỷ lập tức chọt chọt Khang Đề: "Qua đó đi."
Khang Đề ngẩng đầu nhìn cậu, mặt đỏ bừng.
Lương Thuỷ đẩy mẹ: "Đi nhanh lên!" Sợ mẹ không đi, cậu vội la lên, "Chú Hồ!"
Hồ Tuấn cười, vẫy tay với cậu.
Lương Thuỷ kêu: "Mẹ cháu có chuyện muốn nói với chú." Nói xong thì đẩy mẹ. Khang Đề lảo đảo quay đầu lại, trừng mắt với cậu một cái, nhưng vẫn vuốt tóc, đi về phía ông.
Lương Thuỷ kích động không thôi, dựa vào tường kiên nhẫn chờ đợi. Hai người họ nói chuyện, cười rất tươi, nhưng lại có hơi câu nệ.
Lương Thuỷ kiên nhẫn đợi, đợi một hồi thì thấy họ nói xong, Hồ Tuấn tạm biệt bà, vào thang máy xuống lầu. Đi được một nửa, còn quay lại nhìn Khang Đề một lần.
Khang Đề đi về phía cậu, sắc mặt rất bình tĩnh, nói: "Đi thôi."
Vẻ mặt Lương Thuỷ mong chờ, hỏi: "Hai người có trao đổi cách liên lạc không?"
Khang Đề: "Không."
"Sao vậy?" Lương Thuỷ ngạc nhiên.
Khang Đề không nói gì, đứng trên thang cuốn chậm rãi đi xuống.
Lương Thuỷ muốn hỏi thêm, nhưng lại thấy mẹ khá yên tĩnh. Bà chợt giương mắt nhìn trần nhà, ánh trời ngày đông rọi vào mắt bà. Đôi mắt của người phụ nữ không còn nét trẻ trung và trong trẻo, đã có nếp nhăn. Trong giây phút đó, dường như có ánh sáng của thanh xuân đã qua hiện lên, chỉ loé một cái, rồi yên lặng trở lại.
Ngay sau đó, bà rũ mắt, bước khỏi thang cuốn đi về phía trước.
......
......
Tô Khởi chạy đến đối diện trung tâm thương mại, đừng chờ đèn đỏ.
Lương Thuỷ bỏ tay vào túi quần đứng đội diện, hơi cúi đầu, dường như đang ngẩn người. Đèn chuyển xanh, cô chạy đến trước mặt cậu: "Thuỷ Tạp!"
Cậu giật mình, hoàn hồn lại.
Tô Khởi cười ha ha, cười đến khói trắng toả ra xung quanh.
Lương Thuỷ cởi khăn choàng cổ màu xám của mình ra, choàng lên cổ cô, nói: "Cậu là heo hả? Trời lạnh thế này, ra ngoài không biết đeo khăn choàng?"
Tô Khởi: "Tớ không cần." Nhưng cô không địch lại sức lớn của cậu, chỉ hai ba vòng đã quàng khăn lên cổ cô, lùi về sau một bước, đánh giá: "Cũng đẹp đấy."
Tô Khởi tò mò cúi đầu nhìn. Cô mặc áo lông trắng, phối với khăn choàng cổ màu xám đúng là rất hợp. Vừa cúi đầu, cô liền ngửi được hơi thở của cậu trên khăn choàng, mềm mại không sao giải thích được.
"Cậu đứng đây làm gì đó?"
Lương Thuỷ nói: "Sợ cậu không tìm thấy tớ."
Trung tâm thương mại lớn như vậy, rất cực.
"Mẹ cậu đâu?"
"Về nhà rồi." Lương Thuỷ nhìn về phía ánh mặt trời, nheo mắt, đổi đề tài: "Họp lớp không vui?"
Tô Khởi không nói gì, chỉ lắc đầu. Ai cũng đang đánh bài.
So với cấp 3, con trai con gái ai cũng ăn diện, mặc áo khoác, áo da, đầu tóc bóng loáng. Trong phòng khói thuốc lượn lờ, lại kín gió, khó chịu chết được.
Tô Khởi lẩm bẩm: "Tụi nó hút thuốc hôi chết luôn. Với lại...." Cô không nói tiếp.
Lương Thuỷ đi lên bậc thang, chớp mi, quay đầu lại: "Không thích đánh bài?"
"Ừm." Tô Khởi đi theo, "Còn cảm thấy toàn là bạn cấp ba thôi, tự dưng đánh bài hút thuốc, còn thắng tiền thua tiền, kỳ kỳ ấy."
Ban nãy ở trong đó chừng một tiếng, đa số mọi người đều nói dạo này đánh bài hên thế nào, bắt đầu làm ăn ra sao. Tô Khởi không chen vào được, cũng không nghĩ ra vì sao chưa đến ba năm mà con đường của mọi người đã hoàn toàn khác nhau.
Cô nói: "Cậu biết không? Hồi cấp 3 có lần tớ chọc Lưu Duy Duy."
Lương Thuỷ nghiêng mắt: "Hửm?"
"Tớ nói với Lưu Duy Duy, để tớ đặt tên mới cho cậu ấy. Duy Duy quá phổ biến, giống như sữa đậu nành vậy. Vậy là Lưu Duy Duy nói, cậu muốn đặt tên gì cho tớ? Tớ nói, Mang. Cái chữ "Mang" này rất tốt, ý là hào quang muôn trượng. Lưu Duy Duy rất vui, nói được đó, sau đó cậu ấy viết Lưu Mang [3] lên giấy, nói, sau này tớ cứ gọi Lưu——"
[3] Lưu Mang (刘芒) và lưu manh (流氓) cùng đọc là /liú máng/.
Lương Thuỷ cười ra tiếng: "Bộ cậu ngứa đòn hả?"
Tô Khởi cười ha ha: "Lần đó suýt nữa Lưu Duy Duy đánh tớ bầm dập."
Đến đây thì nụ cười bỗng ảm đạm: "Hôm qua tớ còn đến nhà Lưu Duy Duy chơi nữa."
Chỉ là, hai người ngồi cả buổi trưa, ngoài nói về tình hình gần đây của từng người bạn, tán gẫu một vài chuyện vui lúc trước, thì không còn chuyện khác nữa.
Tựa như cô ấy và thời gian cùng dừng lại trong trí nhớ của Tô Khởi thời cấp 3, không có sau này nữa.
Cô không biết nói với Lưu Duy Duy mình muốn làm nghiên cứu khoa học thế nào, Lưu Duy Duy cũng không hiểu vì sao không đi tìm việc để kiếm nhiều tiền hơn. Cô ấy nói học xong thì tìm vài mối quan hệ để vào cục tài chính của Vân Tây. Cô ấy nói: "Cậu đừng có để học trường xịn ra nhưng không kiếm được nhiều tiền hơn tớ đó?"
Còn hôm nay, cô ấy chỉ lo đánh bàn kiếm tiền, lúc Tô Khởi đi phải kêu cô ấy mấy lần cô ấy mới nghe thấy.
Lương Thuỷ bỏ tay vào túi quần đi cạnh cô, biết trong lòng cô nghĩ gì, nói: "Một lớp hơn 50 người, có thể có được bốn năm người đi cùng đường với cậu là được lắm rồi. Cậu cũng phải chấp nhận việc người khác không đi cùng đường với cậu. Thế giới vốn muôn màu muôn vẻ mà. Nhưng mà, đi cùng nhau một đoạn đường, đã rất có duyên rồi."
Tô Khởi nghe cậu nói thế thì thấy thoải mái hơn, thuận miệng hỏi: "Vậy tụi mình đi với nhau hơn hai mươi năm, duyên phận này sâu thế nào?"
Lương Thuỷ nhất thời không nói gì. Chốc lát sau, cậu nói: "Tớ nghĩ không có điểm dừng."
Trái tim Tô Khởi đập thình thịch, cúi đầu nhìn đường.
Cô đứng trên thang cuốn chậm rì rì xuống lầu. Tầng B1 có đầy tiệm trà sữa, tiệm bánh, tiệm hạt dẻ, tiệm bán hạt, bán hạt dẻ..... Đám đông vô cùng nhộn nhịp.
Dường như ở Vân Tây chỉ có khoảng thời gian ăn tết mới có thể náo nhiệt thế này.
Tô Khởi quay sang: "Hôm nay cậu bao hả?"
Lương Thuỷ nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của cô, ra vẻ hối hận: "Bây giờ tớ đi được không? Tớ chỉ nghe thấy âm thanh chảy nước miếng của cậu thôi.."
"Không được." Tô Khởi nắm chặt cánh tay cậu. Thang cuốn vừa đến, cô không kịp nhấc chân nên lảo đảo một cái. Lương Thuỷ ôm eo cô, bế cô lên bằng một tay, rồi đặt sang một bên: "Lần sau đừng có quậy trên thang máy, té chết cậu giờ."
Tô Khởi đỏ mặt nhận sai: "Biết rồi." Cái mũi ngửi ngửi, "Tớ muốn ăn gà phi lên rán!"
Hai người xếp hàng trước cửa hàng, Lương Thuỷ hỏi: "Uống trà sữa không?"
"Uống chứ."
Lương Thuỷ đi mua.
Cô đứng tại hàng chờ. Phía trước cô có một đôi "smart" [4], trang điểm theo kiểu "không chính thống" rất nổi dạo này – chàng trai để đầu dựng đứng màu sắc sặc sỡ, cả người toàn trang sức; cô gái thì để tóc xù, mắt quầng thâm gấu trúc và son môi huỳnh quang, dựa lên người chàng trai như con sâu không xương, vặn tới vặn lui, quấn xui quấn ngược. Họ nhìn ánh mắt Tô Khởi, nghĩ rằng cô đang nhìn lén họ.
[4] Từ gốc là 杀马特 /sa ma te/, đọc giống smart, là để kiểu tóc với ăn mặc giống nhóm HKT á =))))))
Tô Khởi nhanh chóng dời mắt đi, thấy Lương Thuỷ đã cầm hai ly trà sữa đến, đã cắm ống hút như thường lệ, đưa cho cô. Cô gái đứng trước ngẩng đầu nhìn Lương Thuỷ một cái, rồi lại nhìn Tô Khởi, sau đó nghiêng đầu sang một bên. Vài giây sau, cô ta đứng thẳng người.
Lương Thuỷ nhìn dãy người thấp hơn phía trước từ trên cao, hỏi: "Sao chỗ này lâu lắc vậy?"
Tô Khởi nhón chân, ngoắc ngoắc tay với cậu. Lương Thuỷ cúi người xuống, cô nói thầm bên tai cậu: "Cô gái đứng trước chọn quá chừng nhiều luôn."
Lương Thuỷ gật đầu tỏ ra đã hiểu, giọng điệu nghiêm túc: "Cậu đến xem thử xem có phải chị em thất lạc nhiều năm của cậu không."
Tô Khởi đá cậu một cái. Cậu đứng cà lơ phất phơ, không thèm né, bình thản dịch chân rồi đổi chân trọng tâm, cô đá công cốc rồi.
Cô không đá lại. Cô biết cậu có thể nhanh nhẹn né tránh, mà cô cũng không muốn đá cậu thật. Bây giờ, tuy cậu không phải vận động viên, nhưng cô cũng không muốn để cậu chịu thêm một vết thương nhỏ nào cả.
Lương Thuỷ tiến lên phía trước, hỏi: "Thất Thất, tình cảm của bố mẹ cậu tốt lắm hả?"
Tô Khởi: "Tốt lắm luôn. Cậu cũng đâu phải không thấy."
"Tớ là người ngoài, lúc ở riêng họ đối xử với nhau thế nào, sao tớ biết được?"
Tô Khởi nghĩ ngợi: "Hồi nhỏ tớ thấy mẹ tớ cực thích nổi cáu với bố tớ. Bố tớ nói vì mẹ lo chuyện nhà quá mệt mỏi, không mệt thì sẽ không nổi cáu. Sau này điều kiện trong nhà tốt hơn, mẹ tớ cũng vẫn hay nói bố tớ, chắc là quen rồi quá."
Cô nói xong, cảm thấy bản thân vẫn chưa trả lời được câu hỏi của cậu, nhưng Lương Thuỷ lại như đang suy tư gì đó. Cùng nhau vượt qua những thăm trầm, cùng nhau vượt qua khó khăn và gian khổ, đó mới chình là tình cảm chân chính nhỉ.
"Sao tự dưng cậu hỏi chuyện này?"
Lương Thuỷ lắc đầu, nhưng lại không muốn giấu cô, nên nói: "Vừa rồi tớ thấy Hồ Tuấn."
Tô Khởi không nhớ rõ: "Ai?"
Lương Thuỷ: "Cái chú mua nhà tiên nữ cho cậu đó."
Tô Khởi nhớ ra ngay: "Rồi sao nữa?"
Lương Thuỷ kể hết chuyện vừa rồi, hỏi: "Cậu thấy sao?"
".... A," Tô Khởi thấy hơi buồn, "Có khi nào... kết hôn rồi không? Mười mấy năm rồi mà..."
Lương Thuỷ cắn ống hút: "Không biết nữa. Mẹ tớ chả nói gì hết."
Tô Khởi nhíu nhíu mày. Hồi nhỏ cô cũng giống Lương Thuỷ, không thể chấp nhận sự thay đổi trong gia đình, nhưng bây giờ thì không nghĩ như thế nữa. Đã chấp nhận từ khi nào, cô cũng không biết.
Cô khẽ hỏi: "Thuỷ Tạp, cậu buồn hả?"
Khoé miệng Lương Thuỷ giật giật: "Hơi hơi."
"Tự trách?"
Cậu không trả lời.
Tô Khởi nói: "Thôi, dì Đề Đề sẽ có duyên phận của bản thân dì. Thời gian còn dài mà."
Lương Thuỷ không nói gì.
Hàng phía trước càng lúc càng ngắn lại, rốt cuộc cũng đến lượt họ. Cậu nói: "Cậu chọn đi."
Tô Khởi: "Tớ chọn của cả hai luôn?"
Lương Thuỷ: "Ừm."
Tô Khởi chọn thịt phi lê, mực chiên giòn, bánh chuối chiên, tàu hủ chiên, khoai tây chiên, nói: "Thế này thôi. Ngoài khoai tây chiên, còn lại cho ớt hết."
Hai người đứng một bên chờ. Lương Thuỷ lắc lắc trà sữa trong tay, nói: "Lạ thật ấy, con người luôn hy vọng sẽ không làm chuyện gì khiến bản thân hối hận, vậy mà lại không ngừng nhảy vào cái hố hối hận."
Tô Khởi nói: "Lúc đó cậu còn nhỏ mà, không thể nói như vậy."
Lương Thuỷ nói: "Không chỉ chuyện này, chuyện khác cũng vậy."
Tô Khởi thuận miệng hỏi: "Chuyện khác? Chuyện khác là chuyện gì?"
Lương Thuỷ khẽ ngậm ống hút, im lặng nhìn cô.
Ánh mắt chàng trai trong trẻo, mang theo một chút mềm mại không nói rõ. Tim Tô Khởi đột nhiên lỡ một nhịp, hốt hoảng dời mắt đi, ngậm ống hút, hút một ngụm trân châu.
Trong lòng hai người đều có tâm sự. Trung tâm thương mại mở bài "Far Away From Home".
Lương Thuỷ nói chuyện khác: "Vân Tây cũng mô-đen ghê."
Lời còn chưa dứt, bài hát đột nhiên thay đổi: "Xin người đừng say mê anh, anh chỉ là một truyền thuyết...."
Hai người bật cười.
Cô nói: "Ở nhà cậu có xem tivi không?"
Cô vừa hỏi, cậu đã hiểu: "Olympic?"
"Ừa."
"Vẫn chưa khai mạc mà."
"Tớ biết, tới lúc đó xem chung đi."
"Ok. Vương Mông giỏi lắm đó." Cậu nói, "Nhưng mà đội nam không bằng."
Tiệm đã làm đồ ăn xong, Lương Thuỷ xách túi giấy. Tô Khởi rút một cây ra ăn, nói: "Tớ thấy làm phi công cũng rất tốt. Vận động viên giải nghệ sớm quá."
Lương Thuỷ biết cô đang an ủi, nói: "Tớ cũng thấy phi công tốt."
Tô Khởi ăn xong một cây gà, lại lấy một cây trong tay cậu: "Sao cậu cứ không đi họp lớp vậy, cũng không nói với tụi nó cậu làm phi công."
Lương Thuỷ lười nói: "Không muốn bị bu vào hỏi đông hỏi tây."
"Ò." Tô Khởi đảo mắt, trêu ghẹo: "Ê? Cậu làm phi công mà? Sau này lái máy bay, có thể giảm giá hay miễn phí tiền thăng hạng vé cho bạn học cũ này không?"
Lương Thuỷ nhìn cô: "Chỉ cho người nhà."
Tô Khởi ngạc nhiên, mặt nóng bừng, lấy khăn giấy lau vết dầu trên miệng, ngượng ngùng nói: "Cậu nói xạo đúng không?"
Cậu nghiêm túc nói: "Thật mà. Có quy định đó. Người nhà thì được. Ví dụ như mẹ tớ, ví dụ...." Cậu liếc nhìn cô một cái, "ví dụ như vợ tớ."
Tô Khởi nhíu mày: "Bạn bè không được sao?"
"Không được. Chỉ có thể là vợ." Lương Thuỷ nói.
______________
Editor: Thất Thất muốn miễn phí vé máy bay luôn thì làm vợ anh phi công nha =)))))))
Đến kỳ nghỉ đông, ba người cùng ngồi xe lửa về nhà. Buổi tối trước khi ngủ, Tô Khởi hỏi Lương Thuỷ: "Hồi trước cậu từng viết thư cho Vương Y Y phải không?"
Lương Thuỷ ngây người: "Viết thư? Tớ viết thư gì với bạn đó?"
Cậu quên rồi.
Tô Khởi không hỏi nhiều, nằm xuống đắp chăn đi ngủ.
Ngoài cửa sổ, gió thổi lạnh buốt, bên trong xe tối tăm. Cô cuộn tròn trong tấm chăn mỏng, bỗng nhiên, Lương Thuỷ ngồi đối diện xuống giường, lấy áo lông của cậu đắp lên chăn của cô.
Tô Khởi chờ cậu nằm xuống, nhìn chàng trai đối diện lối đi, hỏi: "Thuỷ Tạp?"
Cậu vốn đang nằm thẳng người, xoay đầu sang: "Hửm?"
Khoang xe lắc lư trên đường ray.
"Cậu còn nhớ hồi nhỏ, hẻm kế bên có một cậu bạn thắng rất nhiều viên bi của tớ, sau đó cậu thắng lại cho tớ."
Lương Thuỷ suy nghĩ một lát, nói: "Có hả?"
"Có mà. Lúc đó cậu, tớ, Lộ Tạo với Phong Phong đi chung. Nhưng tớ không nhớ rõ tên của bạn đó."
Lộ Tử Hạo nằm ở giường giữa thò đầu ra: "Không có tớ. Thằng đó tên là Trương Hạo Nhiên."
Tô Khởi: "... Ò."
Lương Thuỷ bật cười: "Thật sự không nhớ."
Tô Khởi thắc mắc: "Lộ Tạo, cậu nói cậu không đi, nhưng tớ nhớ rõ cậu có đi mà, cậu còn vứt bi nữa, nhưng không lấy lại."
"Không có." Lộ Tử Hạo nói, "Trí nhớ của con người có sai sót mà, mười mấy năm sau cậu nhớ lại, có khi Thanh Thanh cũng đi chung với cậu luôn quá. Nhưng lúc đó tớ đang làm bài với cậu ấy."
"Vậy hả?" Tô Khởi nghĩ ngợi, vậy hình ảnh ném viên bi là ở đâu ta?
Lộ Tử Hạo bò ra mép giường, cũng nhớ tới chuyện lúc trước: "Có lần mẹ cậu mua cho cậu đôi giày nhấc chân đi là sáng lấp lánh, xong cậu đứng ở đầu ngõ nhảy lộc cộc, có thằng nhóc kia dẫm chân cậu, làm dơ giày cậu. Vậy là cậu đứng đó khóc, xong Thuỷ Tạp chọi cục đá vào đầu người ta sưng một cục, còn bị dì Khang Đề nhéo lỗ tai nữa."
Lương Thuỷ: "....."
Tô Khởi: "......"
Hai người cùng hỏi: "Có hả?"
"Trí nhớ của hai cậu quá tệ."
Lương Thuỷ: "Phí lời, cậu lớn hơn bọn tớ một tuổi."
"Sai! Mười tháng!" Lộ Tử Hạo nói, "Thất Thất, vậy cậu có nhớ lúc còn nhỏ, cậu xem miếng xốp bong bóng là đồ quý, bạn trong nhà trẻ vừa bóp một cái là cậu khóc ngay, xong rồi Thuỷ Tạp lại đi đánh người ta."
Tô Khởi: "Cậu tào lao!"
Lương Thuỷ: "Nhảm nhí!"
Tô Khởi: "Tớ làm gì thích khóc tới vậy?"
Lương Thuỷ nhàn nhạt nhìn cô: "Cậu là đồ mít ướt. Thời thơ ấu của tớ toàn là tiếng khóc của cậu."
Tô Khởi: "....."
Tô Khởi kháng án: "Vậy Lộ Tạo, cậu còn nhớ hồi nhỏ cậu chỉ đi theo anh hai cậu chơi, còn dắt theo Thuỷ Tạp, nhưng không dắt tớ đi theo!"
Lộ Tử Hạo gãi đầu: "Không nhớ nữa."
Tô Khởi: "Rõ ràng cậu nhớ!"
Lộ Tử Hạo cười ha ha.
"Có lần tớ hối lộ cậu, còn cho cậu kẹo que, kết quả cậu ăn xong thì chạy luôn!"
Hai chàng trai cười không ngừng.
Tô Khởi tức giận đạp vài cái vào giường Lộ Tử Hạo, áo lông của Lương Thuỷ trượt về phía trước, phần lông ở mũ lướt qua gương mặt cậu, mang theo mùi hương trên người cậu.
Cô im lặng, kéo nhẹ chăn lại rồi nằm ra ngủ. Cô lại liếc nhìn cậu lần nữa, cậu chỉ để lộ phần đầu, nghiêng người về phía cô, nhắm hai mắt lại, khoé môi có nét cười.
Tô Khởi nhìn cậu thêm vài lần, cũng mỉm cười nhắm mắt lại.
Về nhà nghỉ đông chưa được một tuần, nhóm chat cấp ba lại rủ họp lớp. Tô Khởi làm tổ trên sô pha, xem bạn bè nói chuyện trong nhóm chat. Trên tivi, kênh CCTV-5 đang chiếu trailer của Thế vận hội mùa đông ở Vancouver năm nay, hai tuần sau sẽ khai mạc.
Tô Khởi gọi điện cho Lương Thuỷ, hỏi: "Cậu có đi họp lớp không?"
Lương Thuỷ nói: "Không."
Tô Khởi: "Vậy thôi."
Lương Thuỷ hỏi: "Bây giờ cậu ra ngoài?"
"Ừa, sao á?"
"Đúng lúc tớ cũng ra ngoài, chờ cậu ở ngã tư. Đưa cậu tới đó."
"Được thôi." Cô đỡ phải chờ xe buýt trong gió lạnh.
Lương Thuỷ bỏ điện thoại xuống rồi chạy ngay lên lầu thay quần áo, mới vừa đi xuống cầu thang xoắc ốc thì không thấy hài lòng với chiếc áo khoác xám này, lại chạy về phòng đổi thành áo khoác đen phối với khăn quàng cổ xám.
Khang Đề bắt tréo chân, ngồi ở phòng khách nhìn cậu lượn qua lượn lại.
Cậu xuống lầu, đi đến huyền quan lấy chìa khoá xe, lại cúi đầu nhìn gương chải lại tóc. Khang Đề đứng bên cạnh đổi giày cao gót, hỏi: "Cái kiểu này, tính đi gặp bạn gái?"
Sắc mặt Lương Thuỷ cứng đờ: "Khỉ khô."
Khang Đề đánh đầu cậu: "Nói chuyện với ai đó?"
Lương Thuỷ: "Đừng đụng vào tóc con!"
Tô Khởi thay quần áo xong thì ra ngoài.
Tuy là mùa đông nhưng nắng rất ấm áp. Cô nhớ tới hồi học cấp ba, họ thường lấy ghế ra ngoài hành lang ngồi phơi nắng.
Thế nhưng gió bấc đột nhiên thổi qua, cô run lập cập. Ấy chết, đi ra quên lấy khăn quàng cổ rồi.
Cô rụt cổ chạy lon ton.
Khu nhà tự xây của Tô Khởi và khu biệt thự của Lương Thuỷ cách nhau một con đường cái. Sau khi Khang Đề ra tù, hai mẹ con họ dời đến đây.
Tô Khởi vòng khỏi hẻm, ra mặt đường, xe cộ qua lại. Cô đứng ở ven đường, chiếc xe BMW màu trắng dừng ở đối diện, Lương Thuỷ ngồi trên ghế lái chờ đèn đỏ.
Khang Đề ngồi ở ghế phụ vẫy tay với Tô Khởi từ xa, Tô Khởi lập tức vẫy tay đáp lại.
Đèn đổi màu, Lương Thuỷ chạy xe qua ngã tư, vòng đến bên chỗ Tô Khởi rồi dừng lại. Cửa kính ghế phụ kéo xuống, Khang Đề mỉm cười: "Thất Thất, lâu rồi không gặp."
"Dì Đề Đề ơi, sao nhìn dì trẻ với đẹp vậy?"
Lương Thuỷ lườm: "....."
Khang Đề bật cười: "Miệng bôi mật ong hả?"
Tô Khởi ngồi ở ghế sau, sờ miệng: "Đâu có đâu ạ. Dì Đề Đề, cái áo lông này của dì cũng đẹp nữa, rất có khí chất."
Lương Thuỷ đỡ trán: "Chậc chậc."
Tô Khởi thay đổi sắc mặt: "Lo lái xe đi." Ngay sau đó, "Wow, cậu thật sự học lái xe rồi hả?"
Lương Thuỷ nhớ tới cô thả bồ câu [1] mình nên trả đũa lại: "Năm ngoái lấy bằng lái luôn rồi. Không giống cậu. Xe cũng không biết lái."
[1] thả bồ câu (放鸽子): thất hẹn
Tô Khởi nhận thua, nhưng nhanh chóng soi mói: "Sao tớ cứ cảm thấy để cậu lái xe không yên tâm lắm nhỉ? Nếu không thì đổi thành dì Đề Đề lái đi?" Lương Thuỷ ngước mắt nhìn vào kính chiếu hậu, cho cô một ánh mắt.
Tô Khởi nhe răng, trả lại cho cậu một vẻ mặt hung dữ.
Khang Đề quay đầu ra sau: "Thất Thất, Thuỷ Tạp ở trường nghe lời không?"
Lương Thuỷ nhíu mày, định nói gì đó thỉ Khang Đề nói: "Lo lái xe đi."
Lương Thuỷ hít một hơi, bực bội gãi đầu: "Hai người xuống xe hết giùm đi!"
Tô Khởi bật cười, nói: "Giỏi lắm đó ạ." Cô nói thật lòng, không có thiên vị. Không nhiều người trong trường học giỏi, chịu học, sẵn sàng bỏ ra sức để học sâu hơn như cậu.
Thật ra, không có nhiều kiểu sinh viên đó trong bất kỳ trường đại học nào. Đa số đều được chăng hay chớ, xuôi theo dòng, rất tầm thường.
Đôi khi, ngay cả Tô Khởi cũng nghĩ rằng, một khi đã là vận động viên, cho dù có đổi ngành thì sự nhẫn nại và nghị lực học hỏi, khao khát chiến thắng, sự quyết liệt không bỏ cuộc nếu chưa đạt được mục đích, người bình thường không thể nào so bì được.
"Ngày nào Thuỷ Tạp cũng tự học đến khuya hết ạ." Tô Khởi nói.
"Vậy hả?" Khang Đề liếc nhìn Lương Thuỷ. Lương Thuỷ, người hiếm khi được Tô Khởi khen ngợi, đang vô cảm nhìn thẳng về phía trước, sườn mặt vô cùng lạnh lùng, làm ra vẻ tôi đang chăm chú lái xe không hề có hứng thú với chuyện hai người nói tôi không nghe thấy gì cả.
Khang Đề nói: "Nó có nói cháu nghe chưa, cuối kỳ nó được nhất khoa."
Lương Thuỷ lập tức quay sang: "Miệng rộng!" Mặt cậu đỏ lên.
Tô Khởi chòm người lên, vui vẻ nghiêng đầu nhìn cậu: "Thật hả Thuỷ Tạp? Sao cậu không nói tớ nghe?"
"Sáng hôm nay mới tra." Lương Thuỷ sờ sờ mũi, đi đến vòng xoay phía trước, quẹo một vòng thật lớn, rũ mắt khinh bỉ, "Cậu ngồi đàng hoàng được không, coi chừng tớ thắng lại hất cậu ra ngoài giờ."
Tô Khởi trừng mắt với cậu một cái, ngoan ngoãn lùi về sau ngồi đàng hoàng, vỗ ngực: "Cậu phải cảm ơn đàn chị này đấy, là công lao của tớ!"
Lương Thuỷ: "Xớ!"
Khang Đề quay đầu lại: "Thất Thất à, khi nào vào học lại, cháu giúp dì trông chừng Thuỷ Tạp nữa nhé. Nó mới vào đại học, không thể xao nhãng. Khoa của nó có mấy sinh viên hạnh kiểm xấu, ban đêm ra ngoài đi bar gì đó. Cháu coi chừng giúp dì nhé."
Tô Khởi mở to mắt, gật đầu thật mạnh: "Dì Đề Đề yên tâm đi ạ. Thuỷ Tạp sẽ không như thế đâu." Cô thò lên nghiêng đầu nhìn Lương Thuỷ: "Nhỉ?"
Lương Thuỷ nhíu mày: "Cậu ngồi yên cho tớ!"
"Thuỷ Tạp mà dám đi bar, cháu sẽ vứt chai bia rồi lôi cậu ấy về!" Tô Khởi về lại chỗ ngồi.
Khang Đề khoanh tay dựa vào ghế, quay sang nhìn con trai, khẽ mỉm cười.
Lương Thuỷ nhìn thấy nụ cười này của mẹ thì trừng mắt nhìn mẹ cảnh cáo.
Vào đến trung tâm có hơi kẹt xe. Vân Tây là một tỉnh nhỏ, nhiều người đến nơi khác làm việc và kinh doanh. Vừa đến Tết, đủ thứ loại biển số xe từ các nơi khác về quê.
Các thành phố khác đang phát triển nhanh chóng, ví dụ như Bắc Kinh. Hồi Tô Khởi học năm nhất, một vài tuyến tàu điện ngầm như tuyến số 10 và số 4 đang được xây dựng, nhưng bây giờ đã được lần lượt cho chạy. Còn Vân Tây mấy năm nay không thay đổi gì nhiều, có chăng chỉ là thêm vài khu trung tâm thương mại cao tầng, trên đường lớn thì có vài quán cà phê, nhà hàng đồ Tây và quán trà dạng "tiểu tư" [2].
[2] tiểu tư(小资): miêu tả lối sống của những người theo đuổi hiện đại, có những tiêu chuẩn sống và cái nhìn mới mẻ. Từ này là rút gọn của từ "tiểu tư sản".
Chỗ hẹn gặp của bạn cấp ba là một tiệm trà tên "Thời gian chảy ngược", ở tầng trệt khá nhiều ghế. Rất nhiều sinh viên cùng ngồi nói chuyện uống trà, trà táo tàu đỏ, trà trái cây, trà hoa cúc.
Lương Thuỷ dừng xe lại, nói: "Bây giờ, kinh tế của Vân Tây phát triển chủ yếu nhờ sinh viên được nghỉ đông."
Cũng đúng. Đối với một thành phố nhỏ như Vân Tây, sinh viên nghỉ đông về quê mỗi năm là một nguồn lực kinh tế lớn. Những quán ăn quán nước, KTV, phòng game, tiệm bi-da, quán net gần như chật ních.
"Cảm ơn dì. Cảm ơn Thuỷ Tạp." Tô Khởi xuống xe.
Lương Thuỷ nhìn theo cô qua kính chiếu hậu một cái, mới thôi nhìn nữa.
Khang Đề nói: "Thất Thất càng ngày càng đẹp. Trong trường không biết có bao nhiêu người theo nữa đây."
Lương Thuỷ nói: "Lát nữa tự mẹ lái về đi, con đi rồi."
"Đi đâu?"
"Chả đi đâu."
"....." Khang Đề nhéo mặt cậu, cậu không vui đẩy ngón tay mẹ ra, "Đừng có động thủ nha!"
Khang Đề vốn định nói gì đó, nhưng đoán con trai trong lòng cũng hiểu rõ, nên không nói.
Xe chạy đến một phố buôn bán cách đó không xa. Lương Thuỷ dừng xe lại, cùng Khang Đề đi dạo trung tâm thương mại.
Sau khi Khang Đề ra ngoài, bà bỏ hết quần áo cũ, mua mới toàn bộ. Bây giờ đổi mùa, cần phải bổ sung. Bà vốn là người vừa mê làm đẹp vừa có gu thẩm mỹ, làm việc rất có chủ kiến, mua quần áo chỉ cần nhìn vào gương là biết ngay có hợp hay không.
Lương Thuỷ không cần quan tâm đến mẹ, chỉ phụ trách vào cửa tìm ghế sô pha ngồi xuống, vẻ mặt chán nản, chờ mẹ mua xong thì cậu xách túi ra cửa.
Lúc này, cậu đang làm tổ trên ghế sô pha của một cửa hàng đồ nữ nổi tiếng, bắt tréo chân chơi di động.
Chủ tiệm, giống hệt rất nhiều chủ tiệm khác của ngày hôm nay, khen: "Chao ôi, đó là con trai chị hả, đẻ sao mà hay vậy? Chị còn trẻ thế này mà con trai đã lớn vậy rồi, hạnh phúc quá. Vẻ ngoài là nhờ mẹ. Chị vừa xinh đẹp vừa có khí chất, người khác mặc bộ đồ này thì chật ních à."
Lương Thuỷ mắt điếc tai ngơ, ngáp một cái, nghiêng người cúi đầu xem QQ. Nhóm chat lớp 13 có người nhắn tin vào.
Bạn A: "Mọi người đang chơi ở đâu đó?"
Tô Khởi: "Thời gian chảy ngược".
Bạn B: "Tô Khởi cũng ở đó?"
Tô Khởi: "Ừa."
Bạn C: "Tớ sắp tới rồi."
Bạn E: "Ngô Phi có tới không?"
Tô Khởi: "Sông Dương Tử đóng phà rồi, cậu ấy không tới được."
Lương Thuỷ rãnh rỗi không có gì làm, ấn mở xem ảnh đại diện QQ của Tô Khởi, là một con Doraemon. Cậu lại xem trang QQ của cô, lướt xem album ảnh mà cậu đã xem vô số lần, thậm chí tin nhắn người khác nhắn cho cô cũng đọc từng tin một.
Xem xong thì lại lướt trang Renren của cô, xem người khác like và bình luận cho cô.
Thời đó, điện thoại không phải là điện thoại thông minh, giao diện rất xấu, kiểu chữ chỉ có ba màu xanh đen trắng, hình ảnh thì gần nửa buổi mới hiện lên, còn thường xuyên vỡ ảnh, vậy mà cậu lại xem rất hăng say.
Bỗng nhiên, có tin nhắn QQ.
Luna giữa hoa lulu: "Ê?"
Luna giữa hoa lulu: "Cậu đang làm gì á?"
Luna giữa hoa lulu: "Rảnh rỗi lượn QQ của tớ chi vậy?"
Bryant24: "Cậu đang làm gì đó. Rãnh vậy à?"
Bryant24: "Họp lớp mà ôm điện thoại chơi QQ?"
Luna giữa hoa lulu: " (bĩu môi) Tụi nó đang đánh bài. Mạc chược. Còn hút thuốc (đáng thương)."
Lương Thuỷ nhìn hai cái biểu tượng đáng thương kia của cô, bật cười.
Cậu biết cô rất ghét mùi thuốc lá, cũng không thích chơi mạc chược, càng không thích chơi ăn tiền. Nghỉ hè sau khi thi đại học, có lần cả nhóm bạn cùng lớp chơi mạc chược ăn tiền, Tô Khởi rất sợ hãi.
Bây giờ, chỉ sợ là một mình cô ngơ ngác ngồi ở một góc chơi di động.
Bryant24: "Qua đây."
Luna giữa hoa lulu: "Qua đâu?"
Bryant24: "Lầu hai trung tâm XX."
Bryant24: "Mua bánh trứng gà non với gà viên cho cậu ăn."
Luna giữa hoa lulu: "Muốn trà sữa với chuối chiên nữa! (đáng yêu) (đáng yêu)."
Lương Thuỷ nói một câu với di động: "Không biết sợ no bể bụng!" Lúc đánh chữ thì lại vô thức cười tươi hơn.
Bryant24: "Có muốn mua luôn hạt dẻ không?"
Luna giữa hoa lulu: "Duyệt luôn!"
Luna giữa hoa lulu: "Tớ tới nha! (chạy như bay)."
Luna giữa hoa lulu: "Chờ tớ! (thở hổn hển)."
Lương Thuỷ nhìn giao diện QQ bản di động cực đơn giản, cười ra tiếng: "Heo."
Ở đằng kia, Khang Đề tính tiền, lấy quần áo. Lương Thuỷ tắt di động, nhét vào túi, đi đến lấy một cái túi. Chủ tiệm ở quầy cười: "Cháu bạn có bạn gái chưa? Dì giới thiệu một người cho cháu được không——"
Lương Thuỷ lười phản ứng, nói: "Rồi."
"Ủa." Bà chủ nhìn Khang Đề, "Mới nãy nói chưa có mà?"
Khang Đề phản ứng cũng rất nhanh, mỉm cười: "Nó đang cua đó. Nó thích người ta, người ta không thèm nó."
(Editor: Trên đời không có ai hiểu con bằng mẹ =)))))))
Lương Thuỷ: "....."
Vẻ mặt bà chủ kinh ngạc: "Mắt của cô gái đó bị gì vậy?"
Lương Thuỷ lạnh mặt, đẩy hết túi lớn túi nhỏ cho Khang Đề: "Tự mẹ xách!"
Khang Đề không xách, hai mẹ con ồn ào ra cửa hàng. Khang Đề vô tình nhìn về phía nào đó, bước chân dừng lại, vè mặt chợt lúng túng.
Lương Thuỷ nhìn theo. Một người đàn ông trung niên vừa ra khỏi cửa hàng đồ da nam, cách một trần nhà, ngẩn người nhìn Khang Đề.
Trong đầu Lương Thuỷ ngay lập tức bật ra cái tên "Hồ Tuấn". Chớp mắt đã mười mấy năm trôi qua, ông đã già rồi, nhưng dáng vẻ vẫn ôn hoà và lịch sự như lúc trước, đứng ở phía xa cười với Khang Đề.
Dường như ông muốn sang đây, tay đặt trên lan can kính nắm chặt vài cái, nhưng không đi sang.
Lương Thuỷ lập tức chọt chọt Khang Đề: "Qua đó đi."
Khang Đề ngẩng đầu nhìn cậu, mặt đỏ bừng.
Lương Thuỷ đẩy mẹ: "Đi nhanh lên!" Sợ mẹ không đi, cậu vội la lên, "Chú Hồ!"
Hồ Tuấn cười, vẫy tay với cậu.
Lương Thuỷ kêu: "Mẹ cháu có chuyện muốn nói với chú." Nói xong thì đẩy mẹ. Khang Đề lảo đảo quay đầu lại, trừng mắt với cậu một cái, nhưng vẫn vuốt tóc, đi về phía ông.
Lương Thuỷ kích động không thôi, dựa vào tường kiên nhẫn chờ đợi. Hai người họ nói chuyện, cười rất tươi, nhưng lại có hơi câu nệ.
Lương Thuỷ kiên nhẫn đợi, đợi một hồi thì thấy họ nói xong, Hồ Tuấn tạm biệt bà, vào thang máy xuống lầu. Đi được một nửa, còn quay lại nhìn Khang Đề một lần.
Khang Đề đi về phía cậu, sắc mặt rất bình tĩnh, nói: "Đi thôi."
Vẻ mặt Lương Thuỷ mong chờ, hỏi: "Hai người có trao đổi cách liên lạc không?"
Khang Đề: "Không."
"Sao vậy?" Lương Thuỷ ngạc nhiên.
Khang Đề không nói gì, đứng trên thang cuốn chậm rãi đi xuống.
Lương Thuỷ muốn hỏi thêm, nhưng lại thấy mẹ khá yên tĩnh. Bà chợt giương mắt nhìn trần nhà, ánh trời ngày đông rọi vào mắt bà. Đôi mắt của người phụ nữ không còn nét trẻ trung và trong trẻo, đã có nếp nhăn. Trong giây phút đó, dường như có ánh sáng của thanh xuân đã qua hiện lên, chỉ loé một cái, rồi yên lặng trở lại.
Ngay sau đó, bà rũ mắt, bước khỏi thang cuốn đi về phía trước.
......
......
Tô Khởi chạy đến đối diện trung tâm thương mại, đừng chờ đèn đỏ.
Lương Thuỷ bỏ tay vào túi quần đứng đội diện, hơi cúi đầu, dường như đang ngẩn người. Đèn chuyển xanh, cô chạy đến trước mặt cậu: "Thuỷ Tạp!"
Cậu giật mình, hoàn hồn lại.
Tô Khởi cười ha ha, cười đến khói trắng toả ra xung quanh.
Lương Thuỷ cởi khăn choàng cổ màu xám của mình ra, choàng lên cổ cô, nói: "Cậu là heo hả? Trời lạnh thế này, ra ngoài không biết đeo khăn choàng?"
Tô Khởi: "Tớ không cần." Nhưng cô không địch lại sức lớn của cậu, chỉ hai ba vòng đã quàng khăn lên cổ cô, lùi về sau một bước, đánh giá: "Cũng đẹp đấy."
Tô Khởi tò mò cúi đầu nhìn. Cô mặc áo lông trắng, phối với khăn choàng cổ màu xám đúng là rất hợp. Vừa cúi đầu, cô liền ngửi được hơi thở của cậu trên khăn choàng, mềm mại không sao giải thích được.
"Cậu đứng đây làm gì đó?"
Lương Thuỷ nói: "Sợ cậu không tìm thấy tớ."
Trung tâm thương mại lớn như vậy, rất cực.
"Mẹ cậu đâu?"
"Về nhà rồi." Lương Thuỷ nhìn về phía ánh mặt trời, nheo mắt, đổi đề tài: "Họp lớp không vui?"
Tô Khởi không nói gì, chỉ lắc đầu. Ai cũng đang đánh bài.
So với cấp 3, con trai con gái ai cũng ăn diện, mặc áo khoác, áo da, đầu tóc bóng loáng. Trong phòng khói thuốc lượn lờ, lại kín gió, khó chịu chết được.
Tô Khởi lẩm bẩm: "Tụi nó hút thuốc hôi chết luôn. Với lại...." Cô không nói tiếp.
Lương Thuỷ đi lên bậc thang, chớp mi, quay đầu lại: "Không thích đánh bài?"
"Ừm." Tô Khởi đi theo, "Còn cảm thấy toàn là bạn cấp ba thôi, tự dưng đánh bài hút thuốc, còn thắng tiền thua tiền, kỳ kỳ ấy."
Ban nãy ở trong đó chừng một tiếng, đa số mọi người đều nói dạo này đánh bài hên thế nào, bắt đầu làm ăn ra sao. Tô Khởi không chen vào được, cũng không nghĩ ra vì sao chưa đến ba năm mà con đường của mọi người đã hoàn toàn khác nhau.
Cô nói: "Cậu biết không? Hồi cấp 3 có lần tớ chọc Lưu Duy Duy."
Lương Thuỷ nghiêng mắt: "Hửm?"
"Tớ nói với Lưu Duy Duy, để tớ đặt tên mới cho cậu ấy. Duy Duy quá phổ biến, giống như sữa đậu nành vậy. Vậy là Lưu Duy Duy nói, cậu muốn đặt tên gì cho tớ? Tớ nói, Mang. Cái chữ "Mang" này rất tốt, ý là hào quang muôn trượng. Lưu Duy Duy rất vui, nói được đó, sau đó cậu ấy viết Lưu Mang [3] lên giấy, nói, sau này tớ cứ gọi Lưu——"
[3] Lưu Mang (刘芒) và lưu manh (流氓) cùng đọc là /liú máng/.
Lương Thuỷ cười ra tiếng: "Bộ cậu ngứa đòn hả?"
Tô Khởi cười ha ha: "Lần đó suýt nữa Lưu Duy Duy đánh tớ bầm dập."
Đến đây thì nụ cười bỗng ảm đạm: "Hôm qua tớ còn đến nhà Lưu Duy Duy chơi nữa."
Chỉ là, hai người ngồi cả buổi trưa, ngoài nói về tình hình gần đây của từng người bạn, tán gẫu một vài chuyện vui lúc trước, thì không còn chuyện khác nữa.
Tựa như cô ấy và thời gian cùng dừng lại trong trí nhớ của Tô Khởi thời cấp 3, không có sau này nữa.
Cô không biết nói với Lưu Duy Duy mình muốn làm nghiên cứu khoa học thế nào, Lưu Duy Duy cũng không hiểu vì sao không đi tìm việc để kiếm nhiều tiền hơn. Cô ấy nói học xong thì tìm vài mối quan hệ để vào cục tài chính của Vân Tây. Cô ấy nói: "Cậu đừng có để học trường xịn ra nhưng không kiếm được nhiều tiền hơn tớ đó?"
Còn hôm nay, cô ấy chỉ lo đánh bàn kiếm tiền, lúc Tô Khởi đi phải kêu cô ấy mấy lần cô ấy mới nghe thấy.
Lương Thuỷ bỏ tay vào túi quần đi cạnh cô, biết trong lòng cô nghĩ gì, nói: "Một lớp hơn 50 người, có thể có được bốn năm người đi cùng đường với cậu là được lắm rồi. Cậu cũng phải chấp nhận việc người khác không đi cùng đường với cậu. Thế giới vốn muôn màu muôn vẻ mà. Nhưng mà, đi cùng nhau một đoạn đường, đã rất có duyên rồi."
Tô Khởi nghe cậu nói thế thì thấy thoải mái hơn, thuận miệng hỏi: "Vậy tụi mình đi với nhau hơn hai mươi năm, duyên phận này sâu thế nào?"
Lương Thuỷ nhất thời không nói gì. Chốc lát sau, cậu nói: "Tớ nghĩ không có điểm dừng."
Trái tim Tô Khởi đập thình thịch, cúi đầu nhìn đường.
Cô đứng trên thang cuốn chậm rì rì xuống lầu. Tầng B1 có đầy tiệm trà sữa, tiệm bánh, tiệm hạt dẻ, tiệm bán hạt, bán hạt dẻ..... Đám đông vô cùng nhộn nhịp.
Dường như ở Vân Tây chỉ có khoảng thời gian ăn tết mới có thể náo nhiệt thế này.
Tô Khởi quay sang: "Hôm nay cậu bao hả?"
Lương Thuỷ nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của cô, ra vẻ hối hận: "Bây giờ tớ đi được không? Tớ chỉ nghe thấy âm thanh chảy nước miếng của cậu thôi.."
"Không được." Tô Khởi nắm chặt cánh tay cậu. Thang cuốn vừa đến, cô không kịp nhấc chân nên lảo đảo một cái. Lương Thuỷ ôm eo cô, bế cô lên bằng một tay, rồi đặt sang một bên: "Lần sau đừng có quậy trên thang máy, té chết cậu giờ."
Tô Khởi đỏ mặt nhận sai: "Biết rồi." Cái mũi ngửi ngửi, "Tớ muốn ăn gà phi lên rán!"
Hai người xếp hàng trước cửa hàng, Lương Thuỷ hỏi: "Uống trà sữa không?"
"Uống chứ."
Lương Thuỷ đi mua.
Cô đứng tại hàng chờ. Phía trước cô có một đôi "smart" [4], trang điểm theo kiểu "không chính thống" rất nổi dạo này – chàng trai để đầu dựng đứng màu sắc sặc sỡ, cả người toàn trang sức; cô gái thì để tóc xù, mắt quầng thâm gấu trúc và son môi huỳnh quang, dựa lên người chàng trai như con sâu không xương, vặn tới vặn lui, quấn xui quấn ngược. Họ nhìn ánh mắt Tô Khởi, nghĩ rằng cô đang nhìn lén họ.
[4] Từ gốc là 杀马特 /sa ma te/, đọc giống smart, là để kiểu tóc với ăn mặc giống nhóm HKT á =))))))
Tô Khởi nhanh chóng dời mắt đi, thấy Lương Thuỷ đã cầm hai ly trà sữa đến, đã cắm ống hút như thường lệ, đưa cho cô. Cô gái đứng trước ngẩng đầu nhìn Lương Thuỷ một cái, rồi lại nhìn Tô Khởi, sau đó nghiêng đầu sang một bên. Vài giây sau, cô ta đứng thẳng người.
Lương Thuỷ nhìn dãy người thấp hơn phía trước từ trên cao, hỏi: "Sao chỗ này lâu lắc vậy?"
Tô Khởi nhón chân, ngoắc ngoắc tay với cậu. Lương Thuỷ cúi người xuống, cô nói thầm bên tai cậu: "Cô gái đứng trước chọn quá chừng nhiều luôn."
Lương Thuỷ gật đầu tỏ ra đã hiểu, giọng điệu nghiêm túc: "Cậu đến xem thử xem có phải chị em thất lạc nhiều năm của cậu không."
Tô Khởi đá cậu một cái. Cậu đứng cà lơ phất phơ, không thèm né, bình thản dịch chân rồi đổi chân trọng tâm, cô đá công cốc rồi.
Cô không đá lại. Cô biết cậu có thể nhanh nhẹn né tránh, mà cô cũng không muốn đá cậu thật. Bây giờ, tuy cậu không phải vận động viên, nhưng cô cũng không muốn để cậu chịu thêm một vết thương nhỏ nào cả.
Lương Thuỷ tiến lên phía trước, hỏi: "Thất Thất, tình cảm của bố mẹ cậu tốt lắm hả?"
Tô Khởi: "Tốt lắm luôn. Cậu cũng đâu phải không thấy."
"Tớ là người ngoài, lúc ở riêng họ đối xử với nhau thế nào, sao tớ biết được?"
Tô Khởi nghĩ ngợi: "Hồi nhỏ tớ thấy mẹ tớ cực thích nổi cáu với bố tớ. Bố tớ nói vì mẹ lo chuyện nhà quá mệt mỏi, không mệt thì sẽ không nổi cáu. Sau này điều kiện trong nhà tốt hơn, mẹ tớ cũng vẫn hay nói bố tớ, chắc là quen rồi quá."
Cô nói xong, cảm thấy bản thân vẫn chưa trả lời được câu hỏi của cậu, nhưng Lương Thuỷ lại như đang suy tư gì đó. Cùng nhau vượt qua những thăm trầm, cùng nhau vượt qua khó khăn và gian khổ, đó mới chình là tình cảm chân chính nhỉ.
"Sao tự dưng cậu hỏi chuyện này?"
Lương Thuỷ lắc đầu, nhưng lại không muốn giấu cô, nên nói: "Vừa rồi tớ thấy Hồ Tuấn."
Tô Khởi không nhớ rõ: "Ai?"
Lương Thuỷ: "Cái chú mua nhà tiên nữ cho cậu đó."
Tô Khởi nhớ ra ngay: "Rồi sao nữa?"
Lương Thuỷ kể hết chuyện vừa rồi, hỏi: "Cậu thấy sao?"
".... A," Tô Khởi thấy hơi buồn, "Có khi nào... kết hôn rồi không? Mười mấy năm rồi mà..."
Lương Thuỷ cắn ống hút: "Không biết nữa. Mẹ tớ chả nói gì hết."
Tô Khởi nhíu nhíu mày. Hồi nhỏ cô cũng giống Lương Thuỷ, không thể chấp nhận sự thay đổi trong gia đình, nhưng bây giờ thì không nghĩ như thế nữa. Đã chấp nhận từ khi nào, cô cũng không biết.
Cô khẽ hỏi: "Thuỷ Tạp, cậu buồn hả?"
Khoé miệng Lương Thuỷ giật giật: "Hơi hơi."
"Tự trách?"
Cậu không trả lời.
Tô Khởi nói: "Thôi, dì Đề Đề sẽ có duyên phận của bản thân dì. Thời gian còn dài mà."
Lương Thuỷ không nói gì.
Hàng phía trước càng lúc càng ngắn lại, rốt cuộc cũng đến lượt họ. Cậu nói: "Cậu chọn đi."
Tô Khởi: "Tớ chọn của cả hai luôn?"
Lương Thuỷ: "Ừm."
Tô Khởi chọn thịt phi lê, mực chiên giòn, bánh chuối chiên, tàu hủ chiên, khoai tây chiên, nói: "Thế này thôi. Ngoài khoai tây chiên, còn lại cho ớt hết."
Hai người đứng một bên chờ. Lương Thuỷ lắc lắc trà sữa trong tay, nói: "Lạ thật ấy, con người luôn hy vọng sẽ không làm chuyện gì khiến bản thân hối hận, vậy mà lại không ngừng nhảy vào cái hố hối hận."
Tô Khởi nói: "Lúc đó cậu còn nhỏ mà, không thể nói như vậy."
Lương Thuỷ nói: "Không chỉ chuyện này, chuyện khác cũng vậy."
Tô Khởi thuận miệng hỏi: "Chuyện khác? Chuyện khác là chuyện gì?"
Lương Thuỷ khẽ ngậm ống hút, im lặng nhìn cô.
Ánh mắt chàng trai trong trẻo, mang theo một chút mềm mại không nói rõ. Tim Tô Khởi đột nhiên lỡ một nhịp, hốt hoảng dời mắt đi, ngậm ống hút, hút một ngụm trân châu.
Trong lòng hai người đều có tâm sự. Trung tâm thương mại mở bài "Far Away From Home".
Lương Thuỷ nói chuyện khác: "Vân Tây cũng mô-đen ghê."
Lời còn chưa dứt, bài hát đột nhiên thay đổi: "Xin người đừng say mê anh, anh chỉ là một truyền thuyết...."
Hai người bật cười.
Cô nói: "Ở nhà cậu có xem tivi không?"
Cô vừa hỏi, cậu đã hiểu: "Olympic?"
"Ừa."
"Vẫn chưa khai mạc mà."
"Tớ biết, tới lúc đó xem chung đi."
"Ok. Vương Mông giỏi lắm đó." Cậu nói, "Nhưng mà đội nam không bằng."
Tiệm đã làm đồ ăn xong, Lương Thuỷ xách túi giấy. Tô Khởi rút một cây ra ăn, nói: "Tớ thấy làm phi công cũng rất tốt. Vận động viên giải nghệ sớm quá."
Lương Thuỷ biết cô đang an ủi, nói: "Tớ cũng thấy phi công tốt."
Tô Khởi ăn xong một cây gà, lại lấy một cây trong tay cậu: "Sao cậu cứ không đi họp lớp vậy, cũng không nói với tụi nó cậu làm phi công."
Lương Thuỷ lười nói: "Không muốn bị bu vào hỏi đông hỏi tây."
"Ò." Tô Khởi đảo mắt, trêu ghẹo: "Ê? Cậu làm phi công mà? Sau này lái máy bay, có thể giảm giá hay miễn phí tiền thăng hạng vé cho bạn học cũ này không?"
Lương Thuỷ nhìn cô: "Chỉ cho người nhà."
Tô Khởi ngạc nhiên, mặt nóng bừng, lấy khăn giấy lau vết dầu trên miệng, ngượng ngùng nói: "Cậu nói xạo đúng không?"
Cậu nghiêm túc nói: "Thật mà. Có quy định đó. Người nhà thì được. Ví dụ như mẹ tớ, ví dụ...." Cậu liếc nhìn cô một cái, "ví dụ như vợ tớ."
Tô Khởi nhíu mày: "Bạn bè không được sao?"
"Không được. Chỉ có thể là vợ." Lương Thuỷ nói.
______________
Editor: Thất Thất muốn miễn phí vé máy bay luôn thì làm vợ anh phi công nha =)))))))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook