Mười Bảy Mùa Hè Ở Nam Giang
-
Chương 24-3: Dù lúc này tình nồng như lửa
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tháng 1 năm 2008, phía Nam có bão tuyết, xe lửa về nhà của Tô Khởi và Lộ Tử Hạo thật sự bị chặn lại ở chỗ giao nhau của Hà Nam và Hồ Bắc vì kẹt đường sắt. May là hai người mua vé giường nằm, trước khi lên xe còn đem theo rất nhiều đồ ăn vặt, trái cây và mì gói.
Xe lửa tắc hai ngày, hàng hoá trên xe đều bán sạch sẽ. Tô Khởi thậm chí còn cho sinh viên về quê trên cùng xe lửa một thùng mi.
Người ở giường bên cạnh gọi điện thoại cho người nhà, nghe nói toàn đường cao tốc bị kẹt cứng, rất nhiều người về quê bị kẹt lại trong trời đông rét mướt, mì gói còn được bán với giá một trăm tệ một thùng.
Xe lửa dừng trên đường ray, ngoài cửa sổ tuyết trắng xoá.
Trong cửa sổ, hành khách buồn bã ủ rũ, thường xuyên phát ra tiếng thở dài.
Không biết di động ai mở bài "Lonely".
"I"m lonely lonely lonely
God help me help me to survive."
Bài hát tiếng Anh này nổi tiếng khắp cả nước, giờ lại rất phù hợp với chiếc xe lửa đông đúc người nhưng cô đơn lúc này.
Cảm giác cô độc cuốn lấy mỗi người. Tô Khởi tựa vào bàn nhỏ nhìn tuyết lớn bên ngoài cửa sổ, ánh mắt cô đơn.
Lộ Tử Hạo nói: "Bảo cậu về sớm một ngày rồi, không nghe."
Tô Khởi xoay tròng mắt sang: "Được tiện nghi còn khoe mẽ. Tớ mà không ở đây thì cậu chán chết luôn."
Lộ Tử Hạo nói:" Bây giờ cậu ít nói hơn rồi."
Tô Khởi không nói gì, lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuyết trắng bay tứ tung.
Cô không muốn nghe bài "Lonely" sống không bằng chết kia nữa. Cô đeo tai nghe, mở mp3 trong điện thoại, một bài hát vui vẻ vang lên.
"Doctor, actor, lawyer or singer (Bác sĩ, diễn viên, luật sư hay ca sĩ)
Why not president, be a dreamer. (Sao không là Tổng thống, hãy mơ lớn đi nào)
You can be just the one you wanna be. (Bạn có thể trở thành người mà bạn muốn)"
Cô nhíu mày, lời bài hát xạo sự. Cô tháo tai nghe xuống.
"Mẹ tớ nói Thuỷ Tạp không ở hẻm Nam Giang nữa." Cô lật sách, "Dạo này cậu có liên lạc với cậu ấy không?"
"Có. Nhưng vừa hỏi tình hình dạo này thì cậu ấy không trả lời."
Tô Khởi: "Cậu nói xem, cậu ấy và tụi mình sẽ càng lúc càng xa nhau sao?"
Lộ Tử Hạo nhìn cô.
"Cấp 2 tớ có một người bạn thân tên Phó Thiến, cậu nhớ không?"
"Ừm."
"Lúc trước tụi tớ là bạn tốt thật sự. Bây giờ cậu ấy làm ở tiệm salon, tớ không phải nói không tốt, cũng không có ý xem thường, nhưng tớ và cậu ấy không thể trò chuyện được nữa. Lộ Tạo, lúc mà không thể tiếp tục cuộc nói chuyện, tớ buồn vô cùng. Cậu nói...." Giọng cô nhỏ dần, không nói ra được.
Lộ Tử Hạo muốn nói Thuỷ Tử sẽ không như vậy đâu, nhưng lời nói đến bên miệng, lại nuốt xuống.
Chuyện đến nước này, cậu cũng rất sợ hãi, nhưng cậu nhanh chóng nói: "Tớ vẫn nghĩ là, dựa vào tính cách của cậu ấy, làm gì cũng nhất định sẽ thành công. Cho dù vào trường diện 2 hay diện 3 đi nữa. Quan trọng là cậu ấy phải chịu đi học. À, Lý Phàm rủ tớ đi tìm cậu ấy."
Tô Khởi nói: "Nếu hai cậu đi thì tớ không đi nữa. Tớ có chút đồ, cậu mang cho cậu ấy giúp tớ."
"Cậu đi cùng....."
"Thôi." Tô Khởi khẽ lắc đầu, "Cậu ấy thấy tớ sẽ khó chịu."
Lộ Tử Hạo: "Cũng phải. Thôi cậu đừng đi. Tớ với Lý Phàm cũng không biết liệu có cạy ra hết được suy nghĩ trong lòng cậu ấy không nữa, thêm cậu vào, chắc cậu ấy càng không chịu mở miệng. Haiz, cái nết của Thuỷ Tạp, chỉ sợ cậu ấy nghĩ quan tâm là thương hại."
Tô Khởi không nói gì. Thật ra cô cũng không biết giữa cô và cậu rốt cuộc đang là thế nào.
Thật ra cô cũng muốn đi tìm cậu, trực tiếp động viên cậu, ôm cậu một cái, thay vì qua dây mạng và đường dây điện thoại. Nhưng cô sẽ không làm vậy, ít nhất là tạm thời sẽ không. Cô biết cậu không chấp nhận được.
Thì ra con người trưởng thành sẽ thật sự trở nên khắc chế, thận trọng, lo trước lo sau, đúng là lạ thật.
Ngày hôm sau về đến Vân Tây, Tô Khởi đội bão tuyết chạy đến nhà mới của Lâm Thanh chơi.
Lâm Thanh và Lộ Tử Hạo ở cùng một khu, cách nhà Lý Phong Nhiên chỉ một con đường.
Hai người nằm vùi trên sô pha sưởi ấm, ăn quýt. Nhân lúc bố mẹ ra ngoài mua đồ ăn, Lâm Thanh lén lén nói cho Tô Khởi, cô và Lộ Tử Thâm quen nhau rồi.
Tô Khởi ngạc nhiên: "Nhanh vậy, tớ tưởng với cái người mặt băng đó, cậu ít nhất phải tốn ba năm mới theo đuổi được."
"Tớ....." Lâm Thanh hơi đỏ mặt, thì thầm bên tai bạn. Cô bảo hôm sinh nhật cô, Lộ Tử Thâm ăn cơm tối với cô, cô cố ý uống say rồi ôm anh không chịu buông. Lộ Tử Thâm thật sự hết cách, xách cô tới khách sạn thuê phòng.
Tô Khởi chọt mạnh vào trán bạn: "Cái con nhỏ này cũng gan quá ha!"
Lâm Thanh cười khanh khách
"Vậy... hôm đó?"
Lâm Thanh lắc đầu, nói rất ngọt ngào: "Anh ấy không làm gì tớ hết." Rồi nói nhỏ, "Là tớ mượn rượu cưỡng hôn anh ấy."
Tô Khởi nói: "Cậu đúng là lù khù vác cái lu chạy."
Hai người đang tính nói tiếp thì hai anh em nhà họ Lộ và Lý Phong Nhiên gõ cửa. Lâm Thanh nhìn Tô Khởi một cái, im lặng đi mở cửa.
Sau khi từ nhà Lâm Thanh về, Tô Khởi không bước ra cửa nữa.
Vân Tây quá lạnh. Ở Bắc Kinh quen rồi, giờ cô lại không quen khí hậu ở nhà. Trong nhà lạnh gần chết, khí lạnh ẩm ướt ập thẳng vào xương cốt. Cả ngày cô nép người trong chiếc chăn thật dày nằm cạnh lò sưởi, không rời sô pha nửa bước.
Tô Lạc chê cười cô: "Mới ra ngoài có mấy tháng mà đã yếu xìu rồi?"
Tô Khởi đá vào lưng em trai: "Yếu xìu vẫn xử mày được như thường!"
Trình Dũng vào nhóm chat cấp 3 gọi bạn bè tụ tập. Tô Khởi đi một lần, bị mọi người hỏi về Lương Thuỷ, nên những lần gặp mặt sau giả chết không đi nữa.
Cô nghĩ, cậu không xuất hiện cũng tốt. Nghỉ đông nên bạn bè đều về nhà, nhà cậu lại liên tục xảy ra chuyện lớn, cho dù là ai cũng không thể chịu nổi ánh mắt của người quen.
Tô Khởi mời riêng Lưu Duy Duy và Từ Cảnh đến nhà chơi. Lưu Duy Duy nói mình và Trình Dũng đã chia tay từ lâu rồi.
"Mấy đôi lớp mình quen nhau sau thi đại học ấy, giải tán hết rồi." Lưu Duy Duy lột hạt dẻ, nói.
Từ Cảnh: "Đó là bởi vì cậu bốc đồng, không nhìn thấu. Theo tớ ấy, thi đại học xong, ai cũng giải phóng, nóng đầu, không thèm suy nghĩ kỹ càng đã quen nhau. Đương nhiên giải tán lẹ rồi."
"Chính xác." Lưu Duy Duy than, "Kết quả thì sao, một đám yêu xa, mục tiêu khác nhau, rồi sau này ai cũng xảy ra vấn đề."
Tô Khởi im lặng không nói gì, xem《Võ lâm ngoại truyện》trong tivi. Quách Phù Dung về lại quê nhà, Lữ Tú Tài trong khách điếm ngày đêm nhớ nhung cô.
Cô bướng bỉnh nghĩ rằng, mình và Thuỷ Tạp không giống họ. Lúc trước họ quen nhau, cũng không phải do bốc đồng, cũng không phải giải thoát sau khi áp lực.
Chỉ là, nghiêm túc cũng chẳng còn ý nghĩa nữa. Sau cùng, kết cục vẫn là trăm sông đổ về một biển.
......
Một ngày trước giao thừa, Vân Tây lại đổ tuyết lớn.
Lương Thuỷ ngồi xe từ quê lên Vân Tây, đến trại tạm giam thăm Khang Đề. Cậu không về hẻm Nam Giang, trực tiếp từ nhà xe về quê.
Xe chạy ngang qua khu mới xây, trên đường nhìn thấy một khu dân cư, Lương Thuỷ nhìn ra ngoài cửa sổ, đằng sau mảnh cỏ xa xa, là căn nhà nhỏ màu trắng của Tô Khởi.
Vì đang mùa đông nên cửa sổ đóng chặt, nhưng trên cửa dán câu đối xuân màu đỏ, còn treo cả đèn lồng.
Xe lướt qua, cậu lấy di động ra, muốn nhắn một tin cho cô, nhưng không biết nên nói gì, lại trượt màn hình xuống.
Cậu đeo tai nghe, bài hát của Thuỷ Mộc Niên Hoa ùa vào lòng: "Tôi rất muốn về quê nhà, về lại bên cạnh cô ấy. Sự ấm áp và thiện lương của cô ấy, xoa dịu nỗi đau lòng tôi——"
(*) Bài này là bài "Quê nhà của cô ấy (在他乡) của Thuỷ Mộc Niên Hoa (水木年华)
Tuyết lớn ở quê bay lả tả, khắp nơi trắng xoá.
Lương Thuỷ xuống xe ở thôn, đội mũ, gọi một chiếc xe ôm ở quầy tạp hoá bên đường. Tài xế chở cậu qua đường nhỏ, đưa cậu về nhà bà ngoại.
Cửa nhà đóng chặt, cạnh cửa là câu đối xuân cậu dán hồi hôm qua. Lương Thuỷ đi ngang qua sân phơi lúa đầy tuyết, lên cầu thang, phủi phủi tuyết trên mũ trên vai, đút chìa khoá vào mở cửa: "Nội ơi, cháu về...."
Cậu vừa bước chân vào, thấy Lộ Tử Hạo và Lý Phong Nhiên ngồi vây quanh lò sưởi ở nhà trước. Lộ Tử Hạo đang chơi với chú mèo hoang.
Lý Phong Nhiên nhìn Lộ Tử Hạo: "Tớ nói rồi mà."
Bà ngoại cười hiền từ, nói: "Phong Nhiên với Tử Hạo đến thăm cháu này. Mấy đứa nói chuyện đi, bà đi nấu cơm."
Lương Thuỷ vẫn đứng tại chỗ.
Lộ Tử Hạo đứng dậy, sải mấy bước lớn, ôm chặt cậu, hơi kích động mà vỗ lưng cậu.
Lương Thuỷ không có biểu tình gì: "Sao mấy cậu đến đây?"
Lý Phong Nhiên nói: "Tớ xem cậu đang làm gì."
Lương Thuỷ đến ngồi bên cạnh lò sưởi, xốc chăn lên, đưa đôi tay lạnh băng vào. Ngọn lửa nóng rực hơ nóng ngón tay đông cứng, ngoài nóng trong lạnh, vô cùng sốt ruột.
Hai người bạn vẫn chưa sắp xếp từ ngữ xong, ngược lại, Lương Thuỷ lại rất bình thản, hỏi Lộ Tử Hạo: "Dạo này sao rồi?"
"Cũng y vậy thôi."
Cậu nhìn sang Lý Phong Nhiên.
"Năm nay có một buổi độc tấu. Vẫn đang học sáng tác."
Lương Thuỷ cười nhạt: "Tốt quá."
Cậu xoa đôi tay lạnh lẽo, nụ cười trên mặt nhạt dần: "Cậu ấy...."
Lộ Tử Hạo cười cười: "Khoẻ lắm. Cậu cũng biết tính tình cậu ấy mà, không đặt chuyện trong lòng, vẫn là cái dáng vẻ vui vẻ."
"Ừm." Vẻ mặt Lương Thuỷ ngơ ngác.
Mong cô khoẻ mạnh, mong cô vui vẻ, nhưng lại... mong rằng cô không phải lúc nào cũng...
Sợ hơn là.... cô thật sự từ bỏ rồi....
Cậu cúi thấp đầu, thật sự rất muốn khóc một lúc. Cậu rất nhớ cô, nhớ cô rất nhiều.
Lộ Tử Hạo hỏi: "Chân cậu thế nào rồi?"
Cậu hít sâu một hơi, ngẩng đầu: "Bác sĩ nói hồi phục khá tốt."
Lý Phong Nhiên cúi đầu nhìn: "Tới nghe mẹ tớ nói, trị liệu xong vẫn phải tiếp tục theo dõi trong một năm, cậu..."
"Đang làm." Lương Thuỷ hiểu ý cậu, "Huấn luyện viên giúp tớ xin phí chữa bệnh, đừng lo lắng."
Vào thời điểm tăm tối nhất, cậu dự định từ bỏ theo dõi sau trị liệu, nhưng huấn luyện viên đã giúp đỡ. Chỉ là, cậu mãi mãi không không thể dùng thành tích trên sân thể thao báo đáp lại ân tình này.
"Vậy thì tốt." Rốt cuộc Lộ Tử Hạo cũng hỏi, "Thuỷ Tạp, sau này cậu tính thế nào?"
Lương Thuỷ không đáp.
Lộ Tử Hạo nhìn chiếc áo khoác màu đen của cậu, bông tuyết tan đi, để lại vệt nước lớn loang lổ: "Thuỷ Tạp, với bọn tớ, cậu cứ nói hết suy nghĩ thật trong lòng cậu."
Lương Thuỷ nhìn chằm chằm hoa văn trên chăn, nói: "Đi làm."
Lý Phong Nhiên mở miệng: "Tớ không tin."
Trong nhà bỗng chìm vào yên tĩnh, chỉ có tiếng than củi vang lên rất nhỏ.
Lương Thuỷ ngước mắt nhìn Lý Phong Nhiên, cậu cũng nhìn thẳng Lương Thuỷ.
Lộ Tử Hạo đứng bên cạnh nói: "Tụi mình là anh em từ nhỏ, không thể nói những lời tận đáy lòng sao?"
"Thuỷ Tạp," vẻ mặt của Lộ Tử Hạo rất bình tĩnh, không giống cậu ngày thường, "tớ là người đồng tính."
Cậu nói tiếp: "Tớ nghĩ các cậu đoán được từ lâu rôi."
Lương Thuỷ giơ tay che mắt lại.
"Nên là, trước kia nếu không nhờ cậu đứng ra ở buổi chào cờ," Lộ Tử Hạo mỉm cười, mắt ươn ướt, "tớ đã là đồ bỏ đi từ hồi cấp ba rồi. Thanh Hoa? Nằm mơ à, sợ là cả trường diện 3 cũng không đậu. Tớ biết có một số chuyện, người ngoài nói gì cũng vô ích, nhưng chúng ta không phải người ngoài. Ai cũng có thời điểm tuyệt vọng và khó khăn, cậu không muốn cho bọn tớ xem, thì không xem vậy. Cậu chỉ có thể tự mình bước ra. Nhưng đôi khi bạn bè có thể giúp một ít, dù chỉ là một ít đi nữa, cũng là cho bọn tớ giúp. Lời tớ muốn nói chỉ có vậy. Thuỷ Tạp, cả đời này, Lộ Tử Hạo tớ nhất định dốc hết sức lực cho cậu."
Lương Thuỷ đột nhiên cúi thấp đầu, vùi đầu trong chăn, chỉ có bả vai khẽ run rẩy.
Lý Phong Nhiên duỗi tay nắm chặt vai cậu.
Một lúc lâu sau, nghe thấy cậu buồn bã nói: "Đừng nhắc đến tớ với bất kỳ ai. Nhất là...."
"Tớ còn không hiểu cái tính chó này của cậu sao?" Lộ Tử Hạo đánh mạnh vào gáy cậu, xách hai túi giấy lớn ở cạnh ghế, đặt mạnh lên mặt bàn lò sưởi [1].
[1] Lò sưởi bên đó là giống trong hình vậy nè.
Lương Thuỷ ngẩng đầu, vẻ mặt cứng đờ đã dịu đi đôi chút. Cậu lấy đồ bên trong ra, là hai chồng tài liệu rất dày.
Lộ Tử Hạo nói: "Tớ cũng dạy gia sư học sinh lớp 12. Bài tập sửa rồi hết đấy, Toán với Hoá là của tớ, tiếng Anh với Lý là của Thất Thất."
Lương Thuỷ nhìn chồng tài liệu tiếng Anh. Nét bút của Tô Khởi viết đầy trên đó, phân loại bằng bút đỏ xanh đen và bút dạ quang rất kỹ càng, rất chỉnh tề.
Còn chồng giấy của Lộ Tử Hạo, từng công thức được viết rất rõ ràng. Mỗi đề ngoài viết bài giải, còn ghi rõ chỗ dễ sai, chỗ nào dễ bỏ qua, những chỗ quan trọng và những cách khác, vân vân.
Lương Thuỷ thấp giọng: "Cảm ơn."
"Cậu gửi địa chỉ trường học cho tớ, sau này mỗi tháng tớ với Thất Thất gửi tài liệu cho cậu."
"Ừm." Cậu lại im lặng, một lúc sau mới nói, "Nửa năm không kịp. Năm nay tớ không đi đại học."
Nói thật, cho dù năm sau.... cũng chưa chắc thi được vào trường diện 1, chỉ trường diện 2 cũng phải cố lắm rồi.
Lý Phong Nhiên nói: "Cậu xác định được hướng đi là đủ rồi. Thuỷ Tử, chuyện cậu muốn làm, sẽ làm được hết, chỉ là vấn đề thời gian thôi."
Lương Thuỷ nghe câu đó, hơi không kiềm nổi tâm trạng nữa, đột nhiên quay đầu sang một bên. Cậu khẽ mở miệng, nhưng lại không nói gì.
Bên ngoài mặt kính của cửa ra vào, bông tuyết tung bay, sắc trời mờ ảo.
Lộ Tử Hạo đứng dậy nói đi vệ sinh. Trong lòng Lương Thuỷ hiểu rõ, hít sâu một hơi, hỏi: "Cậu muốn nói gì với tớ?"
Lý Phong Nhiên nói: "Cậu và Thất Thất..."
Lương Thuỷ cúi đầu xoa mặt, khốn đốn ôm đầu, giọng nói rốt cuộc cũng lộ ra sự đau khổ: "Đừng nhắc đến cậu ấy."
Lý Phong Nhiên im lặng chốc lát, nói: "Cậu thật sự không muốn nhắc đến nữa, vậy nhanh tới Thâm Quyến đi làm đi."
Lương Thuỷ vùi đầu vào cánh tay: "Rốt cuộc cậu muốn nói gì?"
"Thất Thất thích cậu từ lâu lắm rồi. Lâu hơn so với cậu nghĩ." Lý Phong Nhiên nói.
Lương Thuỷ ngẩng đầu.
Ánh đèn dây tóc rọi vào, vẻ mặt Lý Phong Nhiên rất bình tĩnh, nhìn không ra cảm xúc dư thừa nào.
"Cậu ấy vẫn sẽ thích cậu rất lâu nữa. Nhưng là người trưởng thành, sẽ vì bất đắc dĩ, mà bắt đầu từ bỏ thứ mình yêu thích từng chút một. Nếu cậu thật sự thích cậu ấy thì lại nỗ lực thêm chút nữa." Lý Phong Nhiên nói, "Hoặc là, cậu cứ chấp nhận."
"Chấp nhận gì?"
"Chấp nhận có một ngày cậu ấy sẽ là bạn gái của người khác."
Lương Thuỷ không đáp, nhìn chằm chằm Lý Phong Nhiên.
Ánh mắt Lý Phong Nhiên có chút trống rỗng, hỏi: "Lúc còn quen Thất Thất, cậu chiều cậu ấy lắm đúng không? Không nỡ làm cậu ấy buồn đúng không? Sau này cũng sẽ có một người đàn ông như vậy, nhưng không phải là cậu. Người đó sẽ đối xử với cậu ấy rất tốt, sẽ ôm cậu ấy, hôn cậu ấy, kết hôn sinh con với cậu ấy. Cậu chấp nhận được sao?"
Lương Thuỷ cắn răng dưới, nhìn Lý Phong Nhiên trong chốc lát, rồi chuyển ánh mắt sang chỗ khác, cằm đanh lại rất chặt.
"Thuỷ Tử, tớ vẫn là câu nói đó. Theo tính cách của cậu, tính tình của cậu, cậu không nên từ bỏ. Thứ cậu muốn, hẳn là cho dù phải liều mạng cậu cũng phải có được. Đó mới là cậu. Cho nên, đừng từ bỏ." Cậu nói, "Đừng bao giờ bỏ cuộc. Nếu không, cậu sẽ hối hận cả đời."
Chàng trai mím môi, vẫn nghiêng đầu nhìn ra cửa nhà. Cậu chớp mắt vài cái, chớp đi sương mù trong nước mắt, cổ họng ảo não phát ra tiếng: "Ừm."
Ngày mai giao thừa, buổi sáng sẽ kẹt xe.
Lộ Tử Hạo và Lý Phong Nhiên ăn cơm tối xong thì về Vân Tây ngay. Lương Thuỷ nhờ hai chú kế nhà đưa họ ra đại lộ bằng xe máy.
Trời đã khuya, tuyết rơi ngày một lớn. Ở quê toàn những cánh đồng lớn và bóng tối, chỉ có ánh đèn của vài căn nhà lập loè trong gió tuyết, tựa như ngôi sao.
Lương Thuỷ nhìn hai người leo lên xe máy. Lộ Tử Hạo dặn dò: "Liên lạc bất cứ lúc nào."
Lương Thuỷ đút hai tay vào túi quần, đứng trong gió tuyết: "Đừng gửi tiền cho tớ nữa."
Lộ Tử Hạo và Lý Phong Nhiên nhìn nhau, cho nhau cái nhìn đầy thắc mắc.
Lương Thuỷ: "Đừng nhìn nữa. Hai người luôn ấy."
Lộ Tử Hạo gãi đầu: "Tớ sinh viên nghèo, gửi có hai nghìn thôi."
Lương Thuỷ liếc Lý Phong Nhiên: "Một trăm nghìn tệ. Cậu cũng nhiều tiền gớm. Ở Mỹ khiêng đàn ra đường kiếm tiền à?"
Lý Phong Nhiên không nói gì, chỉ cười nhạt.
Lộ Tử Hạo cũng cười, chợt thấy Lương Thuỷ trước kia đã trở lại một chút.
Lương Thuỷ: "Còn có Thất Thất với Thanh Thanh nữa. Thanh Thanh nghèo gần chết mà còn lo cho tớ, tớ cũng nể cậu ấy thật sự."
Lộ Tử Hạo: "....."
Lý Phong Nhiên: "....."
Lương Thuỷ: "Thật đó. Tớ không thiếu chút tiền đó đâu."
Lộ Tử Hạo: "Biết rồi. Tớ sẽ nói với hai cậu ấy."
Lý Phong Nhiên: "Đi đây."
Lương Thuỷ gật đầu.
Xe máy nhanh chóng biến mất trong đêm tuyết.
Lương Thuỷ trở về nhà, nhìn hai túi tài liệu đó, lại không nhịn được mà lật ra xem nét chữ của Tô Khởi, một bức thư chợt rơi ra. Bao thư màu hồng, viết hai chữ "Lương Thuỷ".
Lương Thuỷ ngẩn người, lập tức mở ra.
Một tấm thiệp màu hồng nhạt, vài dòng ngắn ngủi——
"Thuỷ Tạp, tớ chưa bao giờ cảm thấy cậu giống bố cậu. Tớ thấy cậu càng giống mẹ cậu hơn.
Dì Đề Đề rất mạnh mẽ, cũng rất kiên cường. Tớ nghĩ dựa vào cá tính của dì, chờ dì ra tới, vẫn có thể Đông Sơn tái khởi.
Tô Thất Thất
Ngày 4 tháng 2 năm 2008."
Viết hồi hôm qua.
Lương Thuỷ nhìn chằm chằm hàng chữ, cứ nhìn như thế, một giọt nước mắt rơi xuống tên cô.
......
Đêm giao thừa, qua 12 giờ đêm bắn pháo hoa xong, Tô Khởi bò vào chăn ngủ thì nhận được tin nhắn của Lương Thuỷ: "Thất Thất, tớ nhận được thư của cậu rồi."
Không cần nhiều lời, Tô Khởi đã hiểu. Cô nhắn lại: "Thuỷ Tạp, năm mới vui vẻ, ước gì được nấy."
Cậu cũng nói: "Ừm. Năm mới vui vẻ. Ước gì được nấy."
.......
Mùa xuân năm 2008 đến cực kỳ muộn. Lúc Tô Khởi về lại trường, Vân Tây vẫn sương mù quạnh quẽ. Đến Bắc Kinh, nhiệt độ vẫn còn dao động quanh 0 độ.
Học kỳ 2 năm nhất, cô càng bận hơn – môn chuyên ngành tăng thêm ba lớp, cô đăng ký làm tình nguyện viên của thế vận hội Olympic. Sau khi đo chiều cao và cân nặng, rồi trải qua phỏng vấn thì thành công được nhận.
Tiết Tiểu Trúc và Giang Hy lớp Tô Khởi cũng được nhận, mỗi tuần cùng các tình nguyện viên khác ngồi xe buýt đúng giờ đến địa điểm đào tạo.
Tô Khởi càng bận hơn nữa.
Lúc phỏng vấn, đối phương quan sát cô, hỏi: "Bạn muốn làm tình nguyện viên trong lễ khai mạc không?"
Tình nguyện viên của lễ khai mạc và lễ bế mạc là tự nguyện chọn. Tô Khởi tất nhiên tình nguyện, lập tức đáp ứng. Kết quả là, cô đã bắt đầu huấn luyện từ tháng 4.
Nhóm bố mẹ Nam Giang không nhắc lại chuyện du lịch Olympic. Tô Khởi nghĩ, năm đó người lớn chỉ thuận miệng nói thôi, có lẽ đã quên từ lâu rồi.
Nhưng cô vẫn thầm nhớ kỹ lời ước hẹn này.
Điều duy nhất khiến cô vui mừng chính là, bản án của Khang Đề được giảm xuống, một năm rưỡi. Trong điện thoại, Lương Thuỷ cũng nói với cô rằng cậu về tỉnh lỵ đi học.
Tô Khởi một mình chờ mong Olympic đến. Chỉ là, con đường này dường như không thuận lợi lắm.
Ngày 14 tháng 3, vụ thảm sát giết người ở Lhasa chấn động cả nước. Mỗi ngày Tô Khởi đều lên mạng đọc tin tức, nhìn thấy những lời vu khống và bôi nhọ của truyền thông nước ngoài, cô tức giận đến mức dùng tiếng Anh đấu khẩu với họ. Vào tháng 4, khi ngọn đuốc của thế vận hội đưa đến Pháp thì bùng nổ sự kiện giành giật ngọn đuốc. Hình ảnh Kim Tinh [3] ngồi xe lăn bảo vệ ngọn đuốc trên tin tức truyền khắp cả nước.
[3] Kim Tinh: vận động viên bộ môn đấu kiếm xe lăn của Trung Quốc.
Dân chúng kích động và phẫn nộ, đặc biệt là sinh viên của các trường đại học ở Bắc Kinh. Họ không chỉ công kích trên diễn đàn Xiaonei, còn có người kêu gọi chống lại các công ty của Pháp, chuỗi siêu thị Carrefour đứng mũi chịu sào. Nhiều sinh viên đổ ra đường biểu tình, đốt cờ nước Pháp.
Lộ Tử Hạo gọi điện thoại cho Tô Khởi, dặn dò cô dù thế nào cũng không được kích động tham gia, nhất định phải nghe theo lời dặn của trường học. Đừng dể bị thương, càng đừng gây chuyện.
Tô Khởi nghe theo.
Phong ba ngọn đuốc chưa qua đi, đến một ngày tháng 5, Tô Khởi đang trong lớp, bỗng cảm thấy bàn ghế lắc lư mạnh.
Mọi người trong lớp tớ nhìn cậu cậu nhìn tớ, đối mặt nhau, cho rằng ai đó đá bàn mình.
Mọi người không để ý lắm, cho đến mười mấy phút sau, có người kêu: "Tứ Xuyên động đất rồi! Cấp 7.8!"
Người trong lớp học vẫn mờ mịt, không hiểu cụ thể ý nghĩa con số đó.
Giang Hy là người Tứ Xuyên duy nhất trong lớp, cậu ở Thành Đô, lập tức gọi điện thoại cho người nhà, nhưng không có tín hiệu.
Bạn trong lớp đều là sinh viên ngành kỹ thuật, vừa nghe nói không có tín hiệu thì mơ hồ nhận ra tình hình nghiêm trọng rồi.
Giang Hy gấp gáp đến độ sắp khóc, bạn bè vây quanh an ủi cậu. Vất vả hơn một tiếng sau mới liên lạc được với người nhà, đều bình an vô sự. Mọi người yên tâm. Mãi đến đêm, mọi người mới nhận ra sự việc nghiêm trọng hơn tưởng tượng.
Những ngày sau đó, bạn cùng phòng, bạn cùng lớp của Tô Khởi hầu như không ai đi tự học. Tất cả mọi người đều quan tâm đến trận động đất ở Tứ Xuyên, càng ngày càng có nhiều hình ảnh về những nơi chịu thảm hoạ, càng lúc càng nhiều câu chuyện về các nạn nhân....
Trên các trang báo và Internet, số người tử vong ngày càng tăng.
Hầu như ngày nào Tô Khởi cũng khóc. Mỗi một bức ảnh, vô số thi thể của trẻ con dưới đống đổ nát làm cô nằm ra bàn khóc nửa tiếng.
Cũng chính lúc đó, cô chợt bắt đầu nghĩ về những chuyện mà khi còn bé cô không nghĩ đến – ý nghĩa cuộc sống, khái niệm về tổ quốc.
"Ân ưu khải thánh, đa nạn hưng bang [4]."
[4] Ân ưu khải thánh(殷忧启圣): những suy nghĩ sâu sắc, uyên thâm sẽ mở ra sự khai sáng.
Đa nạn hưng bang (多难兴邦): đất nước trải qua nhiều hoạn nạn sẽ phát triển mạnh mẽ.
Cũng chính khi đó, việc học tuần tự mà tiến trước giờ đột nhiên nảy ra một mục tiêu mơ hồ —— cô bắt đầu có ý tưởng làm nghiên cứu khoa học.
Phần lớn sinh viên trường cô đều rất sùng bái Tiền Học Sâm [5]. Trước kia, lúc Tô Khởi chọn trường và chuyên ngành cũng không nghĩ quá nhiều. Nhưng sau này, khi hiểu về những thành tựu lớn của ông, thì đã xem ông như thần tượng.
[5] Viện sĩ Tiền Học Sâm là một nhà khoa học lớn của Trung Quốc, còn được gọi là cha đẻ ngành tên lửa và hàng không vũ trụ Trung Quốc.
Cô nghĩ rằng, nếu cuộc đời này tiến bước theo ông, trở thành một người trong thế hệ hàng không vũ trụ mới, xem đây là sự nghiệp, vì sự nghiệp, thì sẽ không hối tiếc khi về già.
Tô Khởi lấy toàn bộ 800 tệ tiền dạy kèm của tháng 5 này quyên góp cho khu thiên tai. Sau đó, cô treo cờ nước ngoài ban công ký túc xá.
Một ngày nọ đi trong khuôn viên trường, khi thấy trên ký túc xá treo rất nhiều cờ đỏ năm sao, cô chợt mỉm cười.
Những ngày tháng của học kỳ 2 năm nhất trôi qua quá nhanh, đảo mắt đã đến cuối kỳ.
Một mùa hè lại đến. Tô Khởi không chuẩn bị về Nam Giang. Cô ở lại Bắc Kinh đào tạo, đón chờ thế vận hội tháng 8.
Lương Thuỷ học cấp 3 ở tỉnh lỵ. Năm nay cậu không thi đại học, nghỉ hè đi học thêm theo lớp 12. Lý Phong Nhiên phải chuẩn bị cho buổi độc tấu ở Bắc Kinh vào tháng 6. Lâm Thanh dự tính ở lại Thượng Hải làm thêm. Lộ Tử Hạo thì thực tập ở Bắc Kinh.
Mùa hè thứ mười tám, không ai về Vân Tây.
Mọi người vào nhóm chat "Cả đường thuận buồm xuôi gió" trên QQ nói kế hoạch của từng người. Tô Khởi ngước đầu khỏi di động, nhìn sân trường, cây cối xanh um tươi tốt, ánh mời trời chói lọi, những chàng trai cô gái ăn mặc mát mẻ qua lại.
Ở đường đối diện, ký túc xá nam treo đầy ga trải giường. Trên ga trải giường viết đủ các câu khẩu hiệu.
"Mấy em gái à, đàn anh đi nhá!"
"Game và anime huỷ hoại tôi bốn năm, học hành bạn gái vẫn không như thường."
"Ông đây là nhà đinh nhé [6], quản lý ký túc xá đừng có mơ mà đuổi được ông!"
[6] Nhà đinh (钉子户): đây là một từ được dùng ở Trung Quốc, thường dùng để chỉ những ngôi nhà mà chủ nhà kiên quyết không bán, dù có dự án nhà cửa đang được thi hành xung quanh căn nhà đó. Ảnh: (Cái nhà nhìn rất là lì lợm:))))))
"Hai tháng sau, đẩy cánh cửa ký túc xá ra, là một câu chuyện mới."
Mà trong đó có một câu vô cùng ấn tượng: "Bắc Hàng nam bảy nữ một, một đôi trai gái ba đôi gay", khiến Tô Khởi phụt cười.
Lại đến mùa tốt nghiệp rồi. Đây là nghi thức treo ga trải giường vào mùa tốt nghiệp hằng năm của Bắc Hàng, do mấy đàn anh khoá 02 tốt nghiệp năm 2006 khởi xướng.
Năm nay những trường đại học khác bắt chước theo, nhưng còn xa lắm mới đạt đến quy mô như Bắc Hàng.
Tô Khởi từng nghe kể, nhóm đàn anh khoá 02 là một nhóm thanh niên nổi loại, tính khiêu chiến cực cao. Buổi tối tháng 6, họ ca hát tru lên, khua chiêng gõ trống, phản đối trường học tắt đèn tiết kiệm điện. Thế là trường đành phải mở điện cho họ. Họ thức khuya xem Euro, nào ngờ buổi tối tắt Internet, vậy là điên cuồng ném bình nước xuống lầu, giống như ném bom kháng chiến, nói sinh viên sao có thể không xem Euro, vậy là trường mở Internet vào ban đêm cho họ.
Cái kiểu kích động này, giống người nào đó quá.
Tô Khởi ngồi dưới cây ngô đồng trong làn gió mùa hè, nhìn những ga trải giường màu xanh biển kia, lại nhớ đến người đó.
Nếu có thể mãi là thiếu niên, thì tốt biết bao.
___________________
Tác giả có lời muốn nói:
[Tâm sự (24)]
Nhà Lâm Thanh.
Lâm Thanh: Lộ Tạo, qua đây rửa táo giúp tớ.
Lộ Tử Hạo: Không rửa, lạnh chết luôn.
Lâm Thanh: Vậy lát nữa cậu đừng có ăn nha.
Lộ Tử Hạo: Không ăn.
Lâm Thanh: Cậu qua không hả?!
Lộ Tử Hạo: Không qua.
Lộ Tử Thâm đứng dậy qua đó.
Lộ Tử Hạo: Anh hai tớ lạ ghê ta, hôm nay vậy mà đồng ý ra ngoài chơi.
Lý Phong Nhiên:.....
Tô Khởi: Nếu như......
Lý Phong Nhiên: Nếu như gì?
Tô Khởi: Không có gì.
Lộ Tử Hạo: Cảm thấy thiếu một người?
Tô Khởi:.....
Lý Phong Nhiên: Thất Thất.
Tô Khởi: Ơi.
Lý Phong Nhiên: Cậu còn thích cậu ấy hả?
Tô Khởi:..... Kiểu thích nào?
Lý Phong Nhiên: Cậu biết tớ nói kiểu thích nào.
Tô Khởi: Không biết nữa.
Lộ Tử Hạo: Cậu đừng hỏi, hỏi cậu ấy khóc nữa bây giờ.
Tô Khởi: Khóc cái đầu cậu. Cậu mới khóc.
Lý Phong Nhiên: Ừm. Cậu đừng lo qua, tớ với Lộ Tạo sẽ đi tìm cậu ấy.
Tô Khởi im lặng.
Lộ Tử Hạo: Không có lời nào muốn nói à?
Tô Khởi: Không có.
Tô Khởi: Cậu ấy mà hỏi đến tớ, cứ nói, tớ sống cực kỳ tốt, cực kỳ vui vẻ. Ha ha, ý tớ là nếu như, cậu ấy..... chắc sẽ không hỏi tớ đâu.
Lý Phong Nhiên không nói gì.
Thất Thất, tớ hy vọng cậu vui vẻ, thế nhưng, cũng hy vọng cậu không mấy vui vẻ. Tớ có lẽ là một người quá quắt nhỉ.
...
(Editor: vẫn là lời của tác giả nha)
P.S Ngoại trừ lỗi đánh máy ở chương 1 đánh nhầm thành sinh ra vào mùa hè, thì bất cứ chỗ nào trong truyện nhắc đến sinh nhật đều là sinh vào mùa đông hết nhé. Không sửa lại trong chương 1 vì chương 1 ra mắt vào ngày 29 tháng 5, sửa lại thì thời gian trong truyện cũng phải sửa theo. Không muốn đổi thời gian này nên không sửa lại. Giải thích với mọi người xíu.
Tháng 1 năm 2008, phía Nam có bão tuyết, xe lửa về nhà của Tô Khởi và Lộ Tử Hạo thật sự bị chặn lại ở chỗ giao nhau của Hà Nam và Hồ Bắc vì kẹt đường sắt. May là hai người mua vé giường nằm, trước khi lên xe còn đem theo rất nhiều đồ ăn vặt, trái cây và mì gói.
Xe lửa tắc hai ngày, hàng hoá trên xe đều bán sạch sẽ. Tô Khởi thậm chí còn cho sinh viên về quê trên cùng xe lửa một thùng mi.
Người ở giường bên cạnh gọi điện thoại cho người nhà, nghe nói toàn đường cao tốc bị kẹt cứng, rất nhiều người về quê bị kẹt lại trong trời đông rét mướt, mì gói còn được bán với giá một trăm tệ một thùng.
Xe lửa dừng trên đường ray, ngoài cửa sổ tuyết trắng xoá.
Trong cửa sổ, hành khách buồn bã ủ rũ, thường xuyên phát ra tiếng thở dài.
Không biết di động ai mở bài "Lonely".
"I"m lonely lonely lonely
God help me help me to survive."
Bài hát tiếng Anh này nổi tiếng khắp cả nước, giờ lại rất phù hợp với chiếc xe lửa đông đúc người nhưng cô đơn lúc này.
Cảm giác cô độc cuốn lấy mỗi người. Tô Khởi tựa vào bàn nhỏ nhìn tuyết lớn bên ngoài cửa sổ, ánh mắt cô đơn.
Lộ Tử Hạo nói: "Bảo cậu về sớm một ngày rồi, không nghe."
Tô Khởi xoay tròng mắt sang: "Được tiện nghi còn khoe mẽ. Tớ mà không ở đây thì cậu chán chết luôn."
Lộ Tử Hạo nói:" Bây giờ cậu ít nói hơn rồi."
Tô Khởi không nói gì, lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuyết trắng bay tứ tung.
Cô không muốn nghe bài "Lonely" sống không bằng chết kia nữa. Cô đeo tai nghe, mở mp3 trong điện thoại, một bài hát vui vẻ vang lên.
"Doctor, actor, lawyer or singer (Bác sĩ, diễn viên, luật sư hay ca sĩ)
Why not president, be a dreamer. (Sao không là Tổng thống, hãy mơ lớn đi nào)
You can be just the one you wanna be. (Bạn có thể trở thành người mà bạn muốn)"
Cô nhíu mày, lời bài hát xạo sự. Cô tháo tai nghe xuống.
"Mẹ tớ nói Thuỷ Tạp không ở hẻm Nam Giang nữa." Cô lật sách, "Dạo này cậu có liên lạc với cậu ấy không?"
"Có. Nhưng vừa hỏi tình hình dạo này thì cậu ấy không trả lời."
Tô Khởi: "Cậu nói xem, cậu ấy và tụi mình sẽ càng lúc càng xa nhau sao?"
Lộ Tử Hạo nhìn cô.
"Cấp 2 tớ có một người bạn thân tên Phó Thiến, cậu nhớ không?"
"Ừm."
"Lúc trước tụi tớ là bạn tốt thật sự. Bây giờ cậu ấy làm ở tiệm salon, tớ không phải nói không tốt, cũng không có ý xem thường, nhưng tớ và cậu ấy không thể trò chuyện được nữa. Lộ Tạo, lúc mà không thể tiếp tục cuộc nói chuyện, tớ buồn vô cùng. Cậu nói...." Giọng cô nhỏ dần, không nói ra được.
Lộ Tử Hạo muốn nói Thuỷ Tử sẽ không như vậy đâu, nhưng lời nói đến bên miệng, lại nuốt xuống.
Chuyện đến nước này, cậu cũng rất sợ hãi, nhưng cậu nhanh chóng nói: "Tớ vẫn nghĩ là, dựa vào tính cách của cậu ấy, làm gì cũng nhất định sẽ thành công. Cho dù vào trường diện 2 hay diện 3 đi nữa. Quan trọng là cậu ấy phải chịu đi học. À, Lý Phàm rủ tớ đi tìm cậu ấy."
Tô Khởi nói: "Nếu hai cậu đi thì tớ không đi nữa. Tớ có chút đồ, cậu mang cho cậu ấy giúp tớ."
"Cậu đi cùng....."
"Thôi." Tô Khởi khẽ lắc đầu, "Cậu ấy thấy tớ sẽ khó chịu."
Lộ Tử Hạo: "Cũng phải. Thôi cậu đừng đi. Tớ với Lý Phàm cũng không biết liệu có cạy ra hết được suy nghĩ trong lòng cậu ấy không nữa, thêm cậu vào, chắc cậu ấy càng không chịu mở miệng. Haiz, cái nết của Thuỷ Tạp, chỉ sợ cậu ấy nghĩ quan tâm là thương hại."
Tô Khởi không nói gì. Thật ra cô cũng không biết giữa cô và cậu rốt cuộc đang là thế nào.
Thật ra cô cũng muốn đi tìm cậu, trực tiếp động viên cậu, ôm cậu một cái, thay vì qua dây mạng và đường dây điện thoại. Nhưng cô sẽ không làm vậy, ít nhất là tạm thời sẽ không. Cô biết cậu không chấp nhận được.
Thì ra con người trưởng thành sẽ thật sự trở nên khắc chế, thận trọng, lo trước lo sau, đúng là lạ thật.
Ngày hôm sau về đến Vân Tây, Tô Khởi đội bão tuyết chạy đến nhà mới của Lâm Thanh chơi.
Lâm Thanh và Lộ Tử Hạo ở cùng một khu, cách nhà Lý Phong Nhiên chỉ một con đường.
Hai người nằm vùi trên sô pha sưởi ấm, ăn quýt. Nhân lúc bố mẹ ra ngoài mua đồ ăn, Lâm Thanh lén lén nói cho Tô Khởi, cô và Lộ Tử Thâm quen nhau rồi.
Tô Khởi ngạc nhiên: "Nhanh vậy, tớ tưởng với cái người mặt băng đó, cậu ít nhất phải tốn ba năm mới theo đuổi được."
"Tớ....." Lâm Thanh hơi đỏ mặt, thì thầm bên tai bạn. Cô bảo hôm sinh nhật cô, Lộ Tử Thâm ăn cơm tối với cô, cô cố ý uống say rồi ôm anh không chịu buông. Lộ Tử Thâm thật sự hết cách, xách cô tới khách sạn thuê phòng.
Tô Khởi chọt mạnh vào trán bạn: "Cái con nhỏ này cũng gan quá ha!"
Lâm Thanh cười khanh khách
"Vậy... hôm đó?"
Lâm Thanh lắc đầu, nói rất ngọt ngào: "Anh ấy không làm gì tớ hết." Rồi nói nhỏ, "Là tớ mượn rượu cưỡng hôn anh ấy."
Tô Khởi nói: "Cậu đúng là lù khù vác cái lu chạy."
Hai người đang tính nói tiếp thì hai anh em nhà họ Lộ và Lý Phong Nhiên gõ cửa. Lâm Thanh nhìn Tô Khởi một cái, im lặng đi mở cửa.
Sau khi từ nhà Lâm Thanh về, Tô Khởi không bước ra cửa nữa.
Vân Tây quá lạnh. Ở Bắc Kinh quen rồi, giờ cô lại không quen khí hậu ở nhà. Trong nhà lạnh gần chết, khí lạnh ẩm ướt ập thẳng vào xương cốt. Cả ngày cô nép người trong chiếc chăn thật dày nằm cạnh lò sưởi, không rời sô pha nửa bước.
Tô Lạc chê cười cô: "Mới ra ngoài có mấy tháng mà đã yếu xìu rồi?"
Tô Khởi đá vào lưng em trai: "Yếu xìu vẫn xử mày được như thường!"
Trình Dũng vào nhóm chat cấp 3 gọi bạn bè tụ tập. Tô Khởi đi một lần, bị mọi người hỏi về Lương Thuỷ, nên những lần gặp mặt sau giả chết không đi nữa.
Cô nghĩ, cậu không xuất hiện cũng tốt. Nghỉ đông nên bạn bè đều về nhà, nhà cậu lại liên tục xảy ra chuyện lớn, cho dù là ai cũng không thể chịu nổi ánh mắt của người quen.
Tô Khởi mời riêng Lưu Duy Duy và Từ Cảnh đến nhà chơi. Lưu Duy Duy nói mình và Trình Dũng đã chia tay từ lâu rồi.
"Mấy đôi lớp mình quen nhau sau thi đại học ấy, giải tán hết rồi." Lưu Duy Duy lột hạt dẻ, nói.
Từ Cảnh: "Đó là bởi vì cậu bốc đồng, không nhìn thấu. Theo tớ ấy, thi đại học xong, ai cũng giải phóng, nóng đầu, không thèm suy nghĩ kỹ càng đã quen nhau. Đương nhiên giải tán lẹ rồi."
"Chính xác." Lưu Duy Duy than, "Kết quả thì sao, một đám yêu xa, mục tiêu khác nhau, rồi sau này ai cũng xảy ra vấn đề."
Tô Khởi im lặng không nói gì, xem《Võ lâm ngoại truyện》trong tivi. Quách Phù Dung về lại quê nhà, Lữ Tú Tài trong khách điếm ngày đêm nhớ nhung cô.
Cô bướng bỉnh nghĩ rằng, mình và Thuỷ Tạp không giống họ. Lúc trước họ quen nhau, cũng không phải do bốc đồng, cũng không phải giải thoát sau khi áp lực.
Chỉ là, nghiêm túc cũng chẳng còn ý nghĩa nữa. Sau cùng, kết cục vẫn là trăm sông đổ về một biển.
......
Một ngày trước giao thừa, Vân Tây lại đổ tuyết lớn.
Lương Thuỷ ngồi xe từ quê lên Vân Tây, đến trại tạm giam thăm Khang Đề. Cậu không về hẻm Nam Giang, trực tiếp từ nhà xe về quê.
Xe chạy ngang qua khu mới xây, trên đường nhìn thấy một khu dân cư, Lương Thuỷ nhìn ra ngoài cửa sổ, đằng sau mảnh cỏ xa xa, là căn nhà nhỏ màu trắng của Tô Khởi.
Vì đang mùa đông nên cửa sổ đóng chặt, nhưng trên cửa dán câu đối xuân màu đỏ, còn treo cả đèn lồng.
Xe lướt qua, cậu lấy di động ra, muốn nhắn một tin cho cô, nhưng không biết nên nói gì, lại trượt màn hình xuống.
Cậu đeo tai nghe, bài hát của Thuỷ Mộc Niên Hoa ùa vào lòng: "Tôi rất muốn về quê nhà, về lại bên cạnh cô ấy. Sự ấm áp và thiện lương của cô ấy, xoa dịu nỗi đau lòng tôi——"
(*) Bài này là bài "Quê nhà của cô ấy (在他乡) của Thuỷ Mộc Niên Hoa (水木年华)
Tuyết lớn ở quê bay lả tả, khắp nơi trắng xoá.
Lương Thuỷ xuống xe ở thôn, đội mũ, gọi một chiếc xe ôm ở quầy tạp hoá bên đường. Tài xế chở cậu qua đường nhỏ, đưa cậu về nhà bà ngoại.
Cửa nhà đóng chặt, cạnh cửa là câu đối xuân cậu dán hồi hôm qua. Lương Thuỷ đi ngang qua sân phơi lúa đầy tuyết, lên cầu thang, phủi phủi tuyết trên mũ trên vai, đút chìa khoá vào mở cửa: "Nội ơi, cháu về...."
Cậu vừa bước chân vào, thấy Lộ Tử Hạo và Lý Phong Nhiên ngồi vây quanh lò sưởi ở nhà trước. Lộ Tử Hạo đang chơi với chú mèo hoang.
Lý Phong Nhiên nhìn Lộ Tử Hạo: "Tớ nói rồi mà."
Bà ngoại cười hiền từ, nói: "Phong Nhiên với Tử Hạo đến thăm cháu này. Mấy đứa nói chuyện đi, bà đi nấu cơm."
Lương Thuỷ vẫn đứng tại chỗ.
Lộ Tử Hạo đứng dậy, sải mấy bước lớn, ôm chặt cậu, hơi kích động mà vỗ lưng cậu.
Lương Thuỷ không có biểu tình gì: "Sao mấy cậu đến đây?"
Lý Phong Nhiên nói: "Tớ xem cậu đang làm gì."
Lương Thuỷ đến ngồi bên cạnh lò sưởi, xốc chăn lên, đưa đôi tay lạnh băng vào. Ngọn lửa nóng rực hơ nóng ngón tay đông cứng, ngoài nóng trong lạnh, vô cùng sốt ruột.
Hai người bạn vẫn chưa sắp xếp từ ngữ xong, ngược lại, Lương Thuỷ lại rất bình thản, hỏi Lộ Tử Hạo: "Dạo này sao rồi?"
"Cũng y vậy thôi."
Cậu nhìn sang Lý Phong Nhiên.
"Năm nay có một buổi độc tấu. Vẫn đang học sáng tác."
Lương Thuỷ cười nhạt: "Tốt quá."
Cậu xoa đôi tay lạnh lẽo, nụ cười trên mặt nhạt dần: "Cậu ấy...."
Lộ Tử Hạo cười cười: "Khoẻ lắm. Cậu cũng biết tính tình cậu ấy mà, không đặt chuyện trong lòng, vẫn là cái dáng vẻ vui vẻ."
"Ừm." Vẻ mặt Lương Thuỷ ngơ ngác.
Mong cô khoẻ mạnh, mong cô vui vẻ, nhưng lại... mong rằng cô không phải lúc nào cũng...
Sợ hơn là.... cô thật sự từ bỏ rồi....
Cậu cúi thấp đầu, thật sự rất muốn khóc một lúc. Cậu rất nhớ cô, nhớ cô rất nhiều.
Lộ Tử Hạo hỏi: "Chân cậu thế nào rồi?"
Cậu hít sâu một hơi, ngẩng đầu: "Bác sĩ nói hồi phục khá tốt."
Lý Phong Nhiên cúi đầu nhìn: "Tới nghe mẹ tớ nói, trị liệu xong vẫn phải tiếp tục theo dõi trong một năm, cậu..."
"Đang làm." Lương Thuỷ hiểu ý cậu, "Huấn luyện viên giúp tớ xin phí chữa bệnh, đừng lo lắng."
Vào thời điểm tăm tối nhất, cậu dự định từ bỏ theo dõi sau trị liệu, nhưng huấn luyện viên đã giúp đỡ. Chỉ là, cậu mãi mãi không không thể dùng thành tích trên sân thể thao báo đáp lại ân tình này.
"Vậy thì tốt." Rốt cuộc Lộ Tử Hạo cũng hỏi, "Thuỷ Tạp, sau này cậu tính thế nào?"
Lương Thuỷ không đáp.
Lộ Tử Hạo nhìn chiếc áo khoác màu đen của cậu, bông tuyết tan đi, để lại vệt nước lớn loang lổ: "Thuỷ Tạp, với bọn tớ, cậu cứ nói hết suy nghĩ thật trong lòng cậu."
Lương Thuỷ nhìn chằm chằm hoa văn trên chăn, nói: "Đi làm."
Lý Phong Nhiên mở miệng: "Tớ không tin."
Trong nhà bỗng chìm vào yên tĩnh, chỉ có tiếng than củi vang lên rất nhỏ.
Lương Thuỷ ngước mắt nhìn Lý Phong Nhiên, cậu cũng nhìn thẳng Lương Thuỷ.
Lộ Tử Hạo đứng bên cạnh nói: "Tụi mình là anh em từ nhỏ, không thể nói những lời tận đáy lòng sao?"
"Thuỷ Tạp," vẻ mặt của Lộ Tử Hạo rất bình tĩnh, không giống cậu ngày thường, "tớ là người đồng tính."
Cậu nói tiếp: "Tớ nghĩ các cậu đoán được từ lâu rôi."
Lương Thuỷ giơ tay che mắt lại.
"Nên là, trước kia nếu không nhờ cậu đứng ra ở buổi chào cờ," Lộ Tử Hạo mỉm cười, mắt ươn ướt, "tớ đã là đồ bỏ đi từ hồi cấp ba rồi. Thanh Hoa? Nằm mơ à, sợ là cả trường diện 3 cũng không đậu. Tớ biết có một số chuyện, người ngoài nói gì cũng vô ích, nhưng chúng ta không phải người ngoài. Ai cũng có thời điểm tuyệt vọng và khó khăn, cậu không muốn cho bọn tớ xem, thì không xem vậy. Cậu chỉ có thể tự mình bước ra. Nhưng đôi khi bạn bè có thể giúp một ít, dù chỉ là một ít đi nữa, cũng là cho bọn tớ giúp. Lời tớ muốn nói chỉ có vậy. Thuỷ Tạp, cả đời này, Lộ Tử Hạo tớ nhất định dốc hết sức lực cho cậu."
Lương Thuỷ đột nhiên cúi thấp đầu, vùi đầu trong chăn, chỉ có bả vai khẽ run rẩy.
Lý Phong Nhiên duỗi tay nắm chặt vai cậu.
Một lúc lâu sau, nghe thấy cậu buồn bã nói: "Đừng nhắc đến tớ với bất kỳ ai. Nhất là...."
"Tớ còn không hiểu cái tính chó này của cậu sao?" Lộ Tử Hạo đánh mạnh vào gáy cậu, xách hai túi giấy lớn ở cạnh ghế, đặt mạnh lên mặt bàn lò sưởi [1].
[1] Lò sưởi bên đó là giống trong hình vậy nè.
Lương Thuỷ ngẩng đầu, vẻ mặt cứng đờ đã dịu đi đôi chút. Cậu lấy đồ bên trong ra, là hai chồng tài liệu rất dày.
Lộ Tử Hạo nói: "Tớ cũng dạy gia sư học sinh lớp 12. Bài tập sửa rồi hết đấy, Toán với Hoá là của tớ, tiếng Anh với Lý là của Thất Thất."
Lương Thuỷ nhìn chồng tài liệu tiếng Anh. Nét bút của Tô Khởi viết đầy trên đó, phân loại bằng bút đỏ xanh đen và bút dạ quang rất kỹ càng, rất chỉnh tề.
Còn chồng giấy của Lộ Tử Hạo, từng công thức được viết rất rõ ràng. Mỗi đề ngoài viết bài giải, còn ghi rõ chỗ dễ sai, chỗ nào dễ bỏ qua, những chỗ quan trọng và những cách khác, vân vân.
Lương Thuỷ thấp giọng: "Cảm ơn."
"Cậu gửi địa chỉ trường học cho tớ, sau này mỗi tháng tớ với Thất Thất gửi tài liệu cho cậu."
"Ừm." Cậu lại im lặng, một lúc sau mới nói, "Nửa năm không kịp. Năm nay tớ không đi đại học."
Nói thật, cho dù năm sau.... cũng chưa chắc thi được vào trường diện 1, chỉ trường diện 2 cũng phải cố lắm rồi.
Lý Phong Nhiên nói: "Cậu xác định được hướng đi là đủ rồi. Thuỷ Tử, chuyện cậu muốn làm, sẽ làm được hết, chỉ là vấn đề thời gian thôi."
Lương Thuỷ nghe câu đó, hơi không kiềm nổi tâm trạng nữa, đột nhiên quay đầu sang một bên. Cậu khẽ mở miệng, nhưng lại không nói gì.
Bên ngoài mặt kính của cửa ra vào, bông tuyết tung bay, sắc trời mờ ảo.
Lộ Tử Hạo đứng dậy nói đi vệ sinh. Trong lòng Lương Thuỷ hiểu rõ, hít sâu một hơi, hỏi: "Cậu muốn nói gì với tớ?"
Lý Phong Nhiên nói: "Cậu và Thất Thất..."
Lương Thuỷ cúi đầu xoa mặt, khốn đốn ôm đầu, giọng nói rốt cuộc cũng lộ ra sự đau khổ: "Đừng nhắc đến cậu ấy."
Lý Phong Nhiên im lặng chốc lát, nói: "Cậu thật sự không muốn nhắc đến nữa, vậy nhanh tới Thâm Quyến đi làm đi."
Lương Thuỷ vùi đầu vào cánh tay: "Rốt cuộc cậu muốn nói gì?"
"Thất Thất thích cậu từ lâu lắm rồi. Lâu hơn so với cậu nghĩ." Lý Phong Nhiên nói.
Lương Thuỷ ngẩng đầu.
Ánh đèn dây tóc rọi vào, vẻ mặt Lý Phong Nhiên rất bình tĩnh, nhìn không ra cảm xúc dư thừa nào.
"Cậu ấy vẫn sẽ thích cậu rất lâu nữa. Nhưng là người trưởng thành, sẽ vì bất đắc dĩ, mà bắt đầu từ bỏ thứ mình yêu thích từng chút một. Nếu cậu thật sự thích cậu ấy thì lại nỗ lực thêm chút nữa." Lý Phong Nhiên nói, "Hoặc là, cậu cứ chấp nhận."
"Chấp nhận gì?"
"Chấp nhận có một ngày cậu ấy sẽ là bạn gái của người khác."
Lương Thuỷ không đáp, nhìn chằm chằm Lý Phong Nhiên.
Ánh mắt Lý Phong Nhiên có chút trống rỗng, hỏi: "Lúc còn quen Thất Thất, cậu chiều cậu ấy lắm đúng không? Không nỡ làm cậu ấy buồn đúng không? Sau này cũng sẽ có một người đàn ông như vậy, nhưng không phải là cậu. Người đó sẽ đối xử với cậu ấy rất tốt, sẽ ôm cậu ấy, hôn cậu ấy, kết hôn sinh con với cậu ấy. Cậu chấp nhận được sao?"
Lương Thuỷ cắn răng dưới, nhìn Lý Phong Nhiên trong chốc lát, rồi chuyển ánh mắt sang chỗ khác, cằm đanh lại rất chặt.
"Thuỷ Tử, tớ vẫn là câu nói đó. Theo tính cách của cậu, tính tình của cậu, cậu không nên từ bỏ. Thứ cậu muốn, hẳn là cho dù phải liều mạng cậu cũng phải có được. Đó mới là cậu. Cho nên, đừng từ bỏ." Cậu nói, "Đừng bao giờ bỏ cuộc. Nếu không, cậu sẽ hối hận cả đời."
Chàng trai mím môi, vẫn nghiêng đầu nhìn ra cửa nhà. Cậu chớp mắt vài cái, chớp đi sương mù trong nước mắt, cổ họng ảo não phát ra tiếng: "Ừm."
Ngày mai giao thừa, buổi sáng sẽ kẹt xe.
Lộ Tử Hạo và Lý Phong Nhiên ăn cơm tối xong thì về Vân Tây ngay. Lương Thuỷ nhờ hai chú kế nhà đưa họ ra đại lộ bằng xe máy.
Trời đã khuya, tuyết rơi ngày một lớn. Ở quê toàn những cánh đồng lớn và bóng tối, chỉ có ánh đèn của vài căn nhà lập loè trong gió tuyết, tựa như ngôi sao.
Lương Thuỷ nhìn hai người leo lên xe máy. Lộ Tử Hạo dặn dò: "Liên lạc bất cứ lúc nào."
Lương Thuỷ đút hai tay vào túi quần, đứng trong gió tuyết: "Đừng gửi tiền cho tớ nữa."
Lộ Tử Hạo và Lý Phong Nhiên nhìn nhau, cho nhau cái nhìn đầy thắc mắc.
Lương Thuỷ: "Đừng nhìn nữa. Hai người luôn ấy."
Lộ Tử Hạo gãi đầu: "Tớ sinh viên nghèo, gửi có hai nghìn thôi."
Lương Thuỷ liếc Lý Phong Nhiên: "Một trăm nghìn tệ. Cậu cũng nhiều tiền gớm. Ở Mỹ khiêng đàn ra đường kiếm tiền à?"
Lý Phong Nhiên không nói gì, chỉ cười nhạt.
Lộ Tử Hạo cũng cười, chợt thấy Lương Thuỷ trước kia đã trở lại một chút.
Lương Thuỷ: "Còn có Thất Thất với Thanh Thanh nữa. Thanh Thanh nghèo gần chết mà còn lo cho tớ, tớ cũng nể cậu ấy thật sự."
Lộ Tử Hạo: "....."
Lý Phong Nhiên: "....."
Lương Thuỷ: "Thật đó. Tớ không thiếu chút tiền đó đâu."
Lộ Tử Hạo: "Biết rồi. Tớ sẽ nói với hai cậu ấy."
Lý Phong Nhiên: "Đi đây."
Lương Thuỷ gật đầu.
Xe máy nhanh chóng biến mất trong đêm tuyết.
Lương Thuỷ trở về nhà, nhìn hai túi tài liệu đó, lại không nhịn được mà lật ra xem nét chữ của Tô Khởi, một bức thư chợt rơi ra. Bao thư màu hồng, viết hai chữ "Lương Thuỷ".
Lương Thuỷ ngẩn người, lập tức mở ra.
Một tấm thiệp màu hồng nhạt, vài dòng ngắn ngủi——
"Thuỷ Tạp, tớ chưa bao giờ cảm thấy cậu giống bố cậu. Tớ thấy cậu càng giống mẹ cậu hơn.
Dì Đề Đề rất mạnh mẽ, cũng rất kiên cường. Tớ nghĩ dựa vào cá tính của dì, chờ dì ra tới, vẫn có thể Đông Sơn tái khởi.
Tô Thất Thất
Ngày 4 tháng 2 năm 2008."
Viết hồi hôm qua.
Lương Thuỷ nhìn chằm chằm hàng chữ, cứ nhìn như thế, một giọt nước mắt rơi xuống tên cô.
......
Đêm giao thừa, qua 12 giờ đêm bắn pháo hoa xong, Tô Khởi bò vào chăn ngủ thì nhận được tin nhắn của Lương Thuỷ: "Thất Thất, tớ nhận được thư của cậu rồi."
Không cần nhiều lời, Tô Khởi đã hiểu. Cô nhắn lại: "Thuỷ Tạp, năm mới vui vẻ, ước gì được nấy."
Cậu cũng nói: "Ừm. Năm mới vui vẻ. Ước gì được nấy."
.......
Mùa xuân năm 2008 đến cực kỳ muộn. Lúc Tô Khởi về lại trường, Vân Tây vẫn sương mù quạnh quẽ. Đến Bắc Kinh, nhiệt độ vẫn còn dao động quanh 0 độ.
Học kỳ 2 năm nhất, cô càng bận hơn – môn chuyên ngành tăng thêm ba lớp, cô đăng ký làm tình nguyện viên của thế vận hội Olympic. Sau khi đo chiều cao và cân nặng, rồi trải qua phỏng vấn thì thành công được nhận.
Tiết Tiểu Trúc và Giang Hy lớp Tô Khởi cũng được nhận, mỗi tuần cùng các tình nguyện viên khác ngồi xe buýt đúng giờ đến địa điểm đào tạo.
Tô Khởi càng bận hơn nữa.
Lúc phỏng vấn, đối phương quan sát cô, hỏi: "Bạn muốn làm tình nguyện viên trong lễ khai mạc không?"
Tình nguyện viên của lễ khai mạc và lễ bế mạc là tự nguyện chọn. Tô Khởi tất nhiên tình nguyện, lập tức đáp ứng. Kết quả là, cô đã bắt đầu huấn luyện từ tháng 4.
Nhóm bố mẹ Nam Giang không nhắc lại chuyện du lịch Olympic. Tô Khởi nghĩ, năm đó người lớn chỉ thuận miệng nói thôi, có lẽ đã quên từ lâu rồi.
Nhưng cô vẫn thầm nhớ kỹ lời ước hẹn này.
Điều duy nhất khiến cô vui mừng chính là, bản án của Khang Đề được giảm xuống, một năm rưỡi. Trong điện thoại, Lương Thuỷ cũng nói với cô rằng cậu về tỉnh lỵ đi học.
Tô Khởi một mình chờ mong Olympic đến. Chỉ là, con đường này dường như không thuận lợi lắm.
Ngày 14 tháng 3, vụ thảm sát giết người ở Lhasa chấn động cả nước. Mỗi ngày Tô Khởi đều lên mạng đọc tin tức, nhìn thấy những lời vu khống và bôi nhọ của truyền thông nước ngoài, cô tức giận đến mức dùng tiếng Anh đấu khẩu với họ. Vào tháng 4, khi ngọn đuốc của thế vận hội đưa đến Pháp thì bùng nổ sự kiện giành giật ngọn đuốc. Hình ảnh Kim Tinh [3] ngồi xe lăn bảo vệ ngọn đuốc trên tin tức truyền khắp cả nước.
[3] Kim Tinh: vận động viên bộ môn đấu kiếm xe lăn của Trung Quốc.
Dân chúng kích động và phẫn nộ, đặc biệt là sinh viên của các trường đại học ở Bắc Kinh. Họ không chỉ công kích trên diễn đàn Xiaonei, còn có người kêu gọi chống lại các công ty của Pháp, chuỗi siêu thị Carrefour đứng mũi chịu sào. Nhiều sinh viên đổ ra đường biểu tình, đốt cờ nước Pháp.
Lộ Tử Hạo gọi điện thoại cho Tô Khởi, dặn dò cô dù thế nào cũng không được kích động tham gia, nhất định phải nghe theo lời dặn của trường học. Đừng dể bị thương, càng đừng gây chuyện.
Tô Khởi nghe theo.
Phong ba ngọn đuốc chưa qua đi, đến một ngày tháng 5, Tô Khởi đang trong lớp, bỗng cảm thấy bàn ghế lắc lư mạnh.
Mọi người trong lớp tớ nhìn cậu cậu nhìn tớ, đối mặt nhau, cho rằng ai đó đá bàn mình.
Mọi người không để ý lắm, cho đến mười mấy phút sau, có người kêu: "Tứ Xuyên động đất rồi! Cấp 7.8!"
Người trong lớp học vẫn mờ mịt, không hiểu cụ thể ý nghĩa con số đó.
Giang Hy là người Tứ Xuyên duy nhất trong lớp, cậu ở Thành Đô, lập tức gọi điện thoại cho người nhà, nhưng không có tín hiệu.
Bạn trong lớp đều là sinh viên ngành kỹ thuật, vừa nghe nói không có tín hiệu thì mơ hồ nhận ra tình hình nghiêm trọng rồi.
Giang Hy gấp gáp đến độ sắp khóc, bạn bè vây quanh an ủi cậu. Vất vả hơn một tiếng sau mới liên lạc được với người nhà, đều bình an vô sự. Mọi người yên tâm. Mãi đến đêm, mọi người mới nhận ra sự việc nghiêm trọng hơn tưởng tượng.
Những ngày sau đó, bạn cùng phòng, bạn cùng lớp của Tô Khởi hầu như không ai đi tự học. Tất cả mọi người đều quan tâm đến trận động đất ở Tứ Xuyên, càng ngày càng có nhiều hình ảnh về những nơi chịu thảm hoạ, càng lúc càng nhiều câu chuyện về các nạn nhân....
Trên các trang báo và Internet, số người tử vong ngày càng tăng.
Hầu như ngày nào Tô Khởi cũng khóc. Mỗi một bức ảnh, vô số thi thể của trẻ con dưới đống đổ nát làm cô nằm ra bàn khóc nửa tiếng.
Cũng chính lúc đó, cô chợt bắt đầu nghĩ về những chuyện mà khi còn bé cô không nghĩ đến – ý nghĩa cuộc sống, khái niệm về tổ quốc.
"Ân ưu khải thánh, đa nạn hưng bang [4]."
[4] Ân ưu khải thánh(殷忧启圣): những suy nghĩ sâu sắc, uyên thâm sẽ mở ra sự khai sáng.
Đa nạn hưng bang (多难兴邦): đất nước trải qua nhiều hoạn nạn sẽ phát triển mạnh mẽ.
Cũng chính khi đó, việc học tuần tự mà tiến trước giờ đột nhiên nảy ra một mục tiêu mơ hồ —— cô bắt đầu có ý tưởng làm nghiên cứu khoa học.
Phần lớn sinh viên trường cô đều rất sùng bái Tiền Học Sâm [5]. Trước kia, lúc Tô Khởi chọn trường và chuyên ngành cũng không nghĩ quá nhiều. Nhưng sau này, khi hiểu về những thành tựu lớn của ông, thì đã xem ông như thần tượng.
[5] Viện sĩ Tiền Học Sâm là một nhà khoa học lớn của Trung Quốc, còn được gọi là cha đẻ ngành tên lửa và hàng không vũ trụ Trung Quốc.
Cô nghĩ rằng, nếu cuộc đời này tiến bước theo ông, trở thành một người trong thế hệ hàng không vũ trụ mới, xem đây là sự nghiệp, vì sự nghiệp, thì sẽ không hối tiếc khi về già.
Tô Khởi lấy toàn bộ 800 tệ tiền dạy kèm của tháng 5 này quyên góp cho khu thiên tai. Sau đó, cô treo cờ nước ngoài ban công ký túc xá.
Một ngày nọ đi trong khuôn viên trường, khi thấy trên ký túc xá treo rất nhiều cờ đỏ năm sao, cô chợt mỉm cười.
Những ngày tháng của học kỳ 2 năm nhất trôi qua quá nhanh, đảo mắt đã đến cuối kỳ.
Một mùa hè lại đến. Tô Khởi không chuẩn bị về Nam Giang. Cô ở lại Bắc Kinh đào tạo, đón chờ thế vận hội tháng 8.
Lương Thuỷ học cấp 3 ở tỉnh lỵ. Năm nay cậu không thi đại học, nghỉ hè đi học thêm theo lớp 12. Lý Phong Nhiên phải chuẩn bị cho buổi độc tấu ở Bắc Kinh vào tháng 6. Lâm Thanh dự tính ở lại Thượng Hải làm thêm. Lộ Tử Hạo thì thực tập ở Bắc Kinh.
Mùa hè thứ mười tám, không ai về Vân Tây.
Mọi người vào nhóm chat "Cả đường thuận buồm xuôi gió" trên QQ nói kế hoạch của từng người. Tô Khởi ngước đầu khỏi di động, nhìn sân trường, cây cối xanh um tươi tốt, ánh mời trời chói lọi, những chàng trai cô gái ăn mặc mát mẻ qua lại.
Ở đường đối diện, ký túc xá nam treo đầy ga trải giường. Trên ga trải giường viết đủ các câu khẩu hiệu.
"Mấy em gái à, đàn anh đi nhá!"
"Game và anime huỷ hoại tôi bốn năm, học hành bạn gái vẫn không như thường."
"Ông đây là nhà đinh nhé [6], quản lý ký túc xá đừng có mơ mà đuổi được ông!"
[6] Nhà đinh (钉子户): đây là một từ được dùng ở Trung Quốc, thường dùng để chỉ những ngôi nhà mà chủ nhà kiên quyết không bán, dù có dự án nhà cửa đang được thi hành xung quanh căn nhà đó. Ảnh: (Cái nhà nhìn rất là lì lợm:))))))
"Hai tháng sau, đẩy cánh cửa ký túc xá ra, là một câu chuyện mới."
Mà trong đó có một câu vô cùng ấn tượng: "Bắc Hàng nam bảy nữ một, một đôi trai gái ba đôi gay", khiến Tô Khởi phụt cười.
Lại đến mùa tốt nghiệp rồi. Đây là nghi thức treo ga trải giường vào mùa tốt nghiệp hằng năm của Bắc Hàng, do mấy đàn anh khoá 02 tốt nghiệp năm 2006 khởi xướng.
Năm nay những trường đại học khác bắt chước theo, nhưng còn xa lắm mới đạt đến quy mô như Bắc Hàng.
Tô Khởi từng nghe kể, nhóm đàn anh khoá 02 là một nhóm thanh niên nổi loại, tính khiêu chiến cực cao. Buổi tối tháng 6, họ ca hát tru lên, khua chiêng gõ trống, phản đối trường học tắt đèn tiết kiệm điện. Thế là trường đành phải mở điện cho họ. Họ thức khuya xem Euro, nào ngờ buổi tối tắt Internet, vậy là điên cuồng ném bình nước xuống lầu, giống như ném bom kháng chiến, nói sinh viên sao có thể không xem Euro, vậy là trường mở Internet vào ban đêm cho họ.
Cái kiểu kích động này, giống người nào đó quá.
Tô Khởi ngồi dưới cây ngô đồng trong làn gió mùa hè, nhìn những ga trải giường màu xanh biển kia, lại nhớ đến người đó.
Nếu có thể mãi là thiếu niên, thì tốt biết bao.
___________________
Tác giả có lời muốn nói:
[Tâm sự (24)]
Nhà Lâm Thanh.
Lâm Thanh: Lộ Tạo, qua đây rửa táo giúp tớ.
Lộ Tử Hạo: Không rửa, lạnh chết luôn.
Lâm Thanh: Vậy lát nữa cậu đừng có ăn nha.
Lộ Tử Hạo: Không ăn.
Lâm Thanh: Cậu qua không hả?!
Lộ Tử Hạo: Không qua.
Lộ Tử Thâm đứng dậy qua đó.
Lộ Tử Hạo: Anh hai tớ lạ ghê ta, hôm nay vậy mà đồng ý ra ngoài chơi.
Lý Phong Nhiên:.....
Tô Khởi: Nếu như......
Lý Phong Nhiên: Nếu như gì?
Tô Khởi: Không có gì.
Lộ Tử Hạo: Cảm thấy thiếu một người?
Tô Khởi:.....
Lý Phong Nhiên: Thất Thất.
Tô Khởi: Ơi.
Lý Phong Nhiên: Cậu còn thích cậu ấy hả?
Tô Khởi:..... Kiểu thích nào?
Lý Phong Nhiên: Cậu biết tớ nói kiểu thích nào.
Tô Khởi: Không biết nữa.
Lộ Tử Hạo: Cậu đừng hỏi, hỏi cậu ấy khóc nữa bây giờ.
Tô Khởi: Khóc cái đầu cậu. Cậu mới khóc.
Lý Phong Nhiên: Ừm. Cậu đừng lo qua, tớ với Lộ Tạo sẽ đi tìm cậu ấy.
Tô Khởi im lặng.
Lộ Tử Hạo: Không có lời nào muốn nói à?
Tô Khởi: Không có.
Tô Khởi: Cậu ấy mà hỏi đến tớ, cứ nói, tớ sống cực kỳ tốt, cực kỳ vui vẻ. Ha ha, ý tớ là nếu như, cậu ấy..... chắc sẽ không hỏi tớ đâu.
Lý Phong Nhiên không nói gì.
Thất Thất, tớ hy vọng cậu vui vẻ, thế nhưng, cũng hy vọng cậu không mấy vui vẻ. Tớ có lẽ là một người quá quắt nhỉ.
...
(Editor: vẫn là lời của tác giả nha)
P.S Ngoại trừ lỗi đánh máy ở chương 1 đánh nhầm thành sinh ra vào mùa hè, thì bất cứ chỗ nào trong truyện nhắc đến sinh nhật đều là sinh vào mùa đông hết nhé. Không sửa lại trong chương 1 vì chương 1 ra mắt vào ngày 29 tháng 5, sửa lại thì thời gian trong truyện cũng phải sửa theo. Không muốn đổi thời gian này nên không sửa lại. Giải thích với mọi người xíu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook