Mục Thần Ký
-
Chương 24: Phá Thần trong lòng
Vạn vật trên thế gian này cũng không phải đơn giản như mắt thường nhìn thấy, cái nhìn thấy của người bình thường cùng cái nhìn thấy của võ giả đã mở rộng tầm mắt hoàn toàn là hai thế giới!
Tượng đá trong thôn nhìn như bình thường, nhưng võ giả mở mắt có thể từ trong tượng đá nhìn thấy Thần, di tích Thần Ma lưu lại đâu đâu cũng có, võ giả mở mắt có thể nhìn thấy sự đáng sợ của Thần Ma, còn có tượng Phật trong chùa miếu, người bình thường nhìn thấy chỉ là tượng Phật, mà võ giả đã mở mắt có thể nhìn thấy Đại Phật vô song, Đại Phật vô song nghiền ép tâm linh!
Nếu võ giả không có tâm linh mạnh mẽ, sớm muộn gì cũng sẽ bị cảnh tượng bản thân nhìn thấy hù chết.
Vì lẽ đó người mù dạy Tần Mục luyện mắt, trước tiên dạy hắn luyện tâm, phá Thần trong lòng mới không bị doạ ngã, sau này mới có thể có thành tựu.
Phật môn nói, trong lòng có Phật, khó có thể thành Phật. Duyên Khang quốc sư nói phá Thần trong miếu dễ, phá Thần trong lòng khó. Hai cách nói này cùng việc người mù tiểu lên tượng đá, đều có cùng đạo lý.
Hai loại trước cần mài giũa tâm linh, từng bước từng bước loại bỏ Thần Phật trong lòng, mà cách làm của người mù lại đơn giản trực tiếp, thậm chí có chút cực đoan, điên cuồng, nhưng cũng hữu hiệu.
Lần đầu tiên trưởng thôn nhìn thấy người mù thì ý cảnh trên người người mù mang đến là vô cùng cường đại, tựa như một con rồng giận dữ hoàng quyển tám phương, thế nhưng khi đó hai mắt của người mù đều bị móc ra, người mù đã sụp đổ.
Mà hiện tại, vị Thương Thần kia đã lại trở về.
Chuyện này không thể không nói đến công lao của Tần Mục, từ khi trong thôn có đứa bé trai đầy đủ tay chân này thì oán khí trên người các thôn dân cũng dần dần bị tách ra, người mù muốn truyền Cửu Trọng Thiên Khai Nhãn pháp cho Tần Mục thì trước tiên phải thức tỉnh "mắt thần", thế nhưng thần nhãn của ông đã bị móc xuống, chỉ còn lại tâm nhãn.
Ngay khi người mù truyền thụ cho Tần Mục thì trưởng thôn cảm giác được "thần nhãn" của người mù thức tỉnh, đó là thần tâm nhãn!
Ông ta không có con mắt vậy thì dùng tâm thay thế!
Trưởng thôn chậm rãi nhắm mắt lại, thản nhiên tắm nắng, trong lòng yên lặng nói: "Thần tâm nhãn sẽ vượt qua thần nhãn, Thương Thần cũng vượt qua Thương Thần trước kia. Người mù, khi ngươi đi ra Đại Khư thì kẻ địch của ngươi sẽ phải run rẩy... "
Sau khi tiểu xong, Tần Mục run cầm cập một thoáng, chỉ cảm thấy cả người khoan khoái.
Tượng đá đã khó áp chế tâm linh của hắn được nữa, hắn lại nhìn tượng đá, liền nhìn ra nhiều đồ vật mà trước đó mình không nhìn thấy được. Chuyện này giống như là trước đây con mắt của bản thân bị một lớp vải che lại, đều chỉ nhìn thấy cảnh tượng mơ hồ, mà hiện tại lớp vải này bị lột đi, sắc thái chân thật của thế giới liền thể hiện ra hết.
Hắn tham lam mà nhìn màu sắc bốn phía, loại vẻ đẹp chưa bao giờ phát hiện qua này khiến hắn kích động muốn khóc.
Hắn đi tới trước tượng đá khác trong thôn, tâm linh lần thứ hai bị chấn động, ba tượng đá khác trong thôn cũng giống như tượng đá lão giả đầu rồng kia, bắn ra thần quang chói lòa, tỏa ra thần vận siêu phàm thoát tục, nắm giữ khí tức thần thánh bất phàm!
Bất quá, hắn có thể dùng tâm trạng bình thường để nhìn, những tượng đá này đã không thể ảnh hưởng tâm linh của hắn.
Cửu Trọng Thiên Khai Nhãn pháp, hắn chỉ mới học được tầng thứ nhất cũng đã khiến hắn mừng rỡ như điên, mấy tầng sau sẽ làm cho con mắt của hắn tăng lên tới cấp độ nào, nhìn thấy mỹ cảnh gì nữa đây?
Tần Mục lấy gương đồng ra, soi vào gương, chỉ thấy trong gương, con mắt của chính mình cùng bình thường có chỗ bất đồng, nơi sâu trong tròng mắt hiện ra một vòng tròn, trong vòng tròn có hoa văn kỳ lạ, như là điện quang đan xen.
Vòng tròn này chậm rãi trở nên lờ mờ rồi từ từ biến mất.
Tần Mục nhắm mắt lại, khống chế nguyên khí của mình cẩn thận từng li từng tí một xây dựng trận văn Thần Tiêu Thiên Thiên Cương lên tròng mắt, lần thứ hai mở mắt, lại nhìn thấy con mắt của chính mình trong gương có thêm một vòng tròn.
Vòng tròn này là hình chiếu của Thần Tiêu Thiên.
"Nếu tu thành Cửu Trọng Thiên Khai Nhãn pháp, như vậy trong mắt sẽ có chín vòng Trọng Thiên lồng vào nhau, như là mười (chín Trọng Thiên và một tròng mắt thật sự) tròng mắt chồng chất lên nhau." Tần Mục thầm nghĩ.
Người mù tiếp tục chỉ điểm hắn làm thế nào để tu luyện trận văn Thần Tiêu Thiên Thiên Cương hoàn chỉnh, qua hồi lâu, Tần Mục mới nắm vững trận văn Thiên Cương hoàn chỉnh.
"Mục nhi, nghỉ ngơi tốt chưa?"
Đồ tể từ trên thớt đá "nhảy xuống", cầm hai cái dao mổ lợn, kêu lên: "Nếu nghỉ ngơi tốt thì tới luyện đao thôi!"
Tần Mục đáp một tiếng, lấy dao mổ lợn phóng về hướng đồ tể.
Cũng không lâu lắm, Mã gia và người què săn thú trở về, lập tức thay đồ tể tiếp tục huấn luyện Tần Mục. Đợi đến khi Tần Mục mệt đến không thể động đậy mới buông tha cho hắn.
Buổi chiều, Tần Mục đến chỗ người thợ rèn câm rèn thép, người câm dùng tay ra hiệu, nói a a trong chốc lát, Tần Mục gật đầu, suy tư.
Người câm nói chính là kỹ xảo tu luyện, ông nói tu luyện như rèn thép, phải chú ý lửa nhỏ và lửa mạnh, ngoại trừ lửa nhỏ, lửa mạnh, còn có dập lửa, dùng nước để rèn.
Đây là một văn một võ, một cương một nhu, một long một hổ.
Tần Mục trầm tư suy nghĩ, càng nghĩ lại càng cảm thấy đạo lý lớn lao, không khỏi khâm phục người câm không thôi, lời người câm khiến hắn bớt đi rất nhiều đường vòng.
Trong lúc rèn thép, người câm lại dạy hắn quan sát lửa, nhìn lửa trong lò, khoa tay một hồi.
Ánh mắt Tần Mục sáng lên, dựa theo người câm dạy, một bên nhìn lửa một bên điều động nguyên khí, khống chế "Bá thể Tam Đan công", nguyên khí của hắn vận hành như một lò lửa nhỏ giấu trong lồng ngực, sau đó vận chuyển đến các vị trí trong cơ thể.
Hắn cảm thấy nguyên khí của mình phảng phất như cháy lên, rất là kỳ diệu.
Cùng lúc đó, bên trong Linh Thai thần tàng của hắn, Linh Thai hút lấy năng lượng trong biển ánh sáng, hô hấp thổ nạp nguyên khí, Linh Thai của hắn vậy mà cũng đang dần dần biến hóa, nguyên khí phun ra càng bị nhen lửa, ánh lửa quấn vòng quanh Linh Thai, để Linh Thai dường như tắm rửa trong một lò lửa.
Tần Mục kinh ngạc, Linh Thai của hắn vậy mà cũng đang tôi thể, quan sát lò lửa, vậy mà Linh Thai sinh ra loại biến hóa kỳ diệu này, làm cho hắn không tưởng tượng nổi!
Người câm cũng đang kinh ngạc, hiếu kỳ đánh giá Tần Mục, qua một lát, Tần Mục cảm giác được khả năng chịu lửa của Linh Thai đã đạt đến cực hạn, vội vã không nhìn lò lửa nữa.
"A a!"
Người câm khoa tay hai lần, bỏ thanh sắt đỏ rực vào trong nước, xèo xèo, một luồng khói trắng bốc lên, sau đó lại khoa tay hai lần.
Ánh mắt Tần Mục sáng lên, quan sát vại nước, suy tư.
Trong lồng ngực của hắn dần dần truyền đến tiếng nước chảy, tiếng nước róc rách, sau đó nguyên khí róc rách chảy vào trong Linh Thai thần tàng, dĩ nhiên đã biến thành từng giọt nước tiếp xúc với Linh Thai, chuyện kỳ diệu xảy ra, nguyên khí của hắn vậy mà đang rèn luyện Linh Thai!
Linh Thai của hắn trải qua thủy hỏa rèn luyện, rất là hưởng thụ!
Sáng sớm ngày thứ hai, Tần Mục rời giường, chỉ cảm thấy thần thái sáng láng, tinh lực dồi dào tràn ngập khắp toàn thân, hắn dùng phương pháp tu luyện mà người câm dạy, quả thực làm ít mà hiệu quả nhiều!
"Lại đi tìm con Ma viên kia đánh nhau!"
Hắn tràn đầy phấn khởi, ăn Cố Nguyên Đan, lại bị dược lực mạnh mẽ xung kích, không thể không lao ra thôn phát tiết, mà bên dưới vách núi, con Ma viên kia đã sớm chờ đợi từ lâu rồi.
"Nhóc tỳ, nằm!"
Con Ma viên này tu luyện Lôi Âm Bát thức mà Tần Mục truyền cho nó, cảm thấy thực lực đại tiến, nhìn thấy Tần Mục vọt tới, lập tức hưng phấn ném cành cây bên mép, thủ thế, cười hự hự nói: "Nằm, bẹp!"
Tần Mục xông lên phía trước, Ma viên dường như gò núi di động, lao tới lách ngang, đón Tần Mục vọt tới, đột nhiên sử dụng một chiêu Chích Thân Đông Hải Hiệp Xuân Lôi, vậy mà mang theo tiếng gió gầm rú, âm thanh càng ngày càng vang, gió to thổi đến mức cây cối xung quanh ngã trái ngã phải!
Ánh mắt Tần Mục sáng lên, miệng phát ra tiếng thét dài, cũng sử dụng Chích Thân Đông Hải Hiệp Xuân Lôi, va chạm ầm ầm cùng Ma viên!
Đùng!
Một tiếng nổ nặng nề truyền đến, một người một vượn bị sức mạnh của từng người bắn bay, Ma viên kia vừa rơi xuống đất, lập tức lần thứ hai vọt tới, nắm đấm to lớn phá không, tiếng nổ làm không khí rung động không ngớt, một bên di động một bên ra quyền, không khí bị chấn động đến mức vang lên ong ong.
Tần Mục kinh ngạc, chiêu Thiên Thủ Phật Đà này vậy mà cũng được con Ma viên này luyện xong rồi!
Cho dù Thiên Thủ Phật Đà do Ma viên triển khai còn có chút khác lạ, vẫn không nắm giữ ảo diệu trong chiêu thức, thế nhưng nó đã nắm giữ được thần vận của Thiên Thủ Phật Đà, hơn nữa sức lực của con dị thú này lớn vô cùng, Thiên Thủ Phật Đà trong tay nó, nếu nói riêng về uy lực thì còn trên cả Tần Mục!
Thân thể của Ma viên quá mạnh mẽ, khỏe không thể tưởng, sau khi tu luyện Lôi Âm Bát thức thì thân thể càng cường tráng hơn, sức mạnh mỗi một quyền đều lớn đến mức đáng sợ!
Hiện tại tu vi của Tần Mục tăng nhiều, nhờ sự thẩm thấu của nguyên khí nên sức mạnh cũng tăng cường rất nhiều, ngày hôm nay lại ăn vào một viên Cố Nguyên Đan, vốn tưởng rằng sẽ đánh Ma viên gần chết, không nghĩ tới vậy mà không chiếm được nửa điểm thượng phong, hơn nữa còn có xu thế rơi vào hạ phong!
Tượng đá trong thôn nhìn như bình thường, nhưng võ giả mở mắt có thể từ trong tượng đá nhìn thấy Thần, di tích Thần Ma lưu lại đâu đâu cũng có, võ giả mở mắt có thể nhìn thấy sự đáng sợ của Thần Ma, còn có tượng Phật trong chùa miếu, người bình thường nhìn thấy chỉ là tượng Phật, mà võ giả đã mở mắt có thể nhìn thấy Đại Phật vô song, Đại Phật vô song nghiền ép tâm linh!
Nếu võ giả không có tâm linh mạnh mẽ, sớm muộn gì cũng sẽ bị cảnh tượng bản thân nhìn thấy hù chết.
Vì lẽ đó người mù dạy Tần Mục luyện mắt, trước tiên dạy hắn luyện tâm, phá Thần trong lòng mới không bị doạ ngã, sau này mới có thể có thành tựu.
Phật môn nói, trong lòng có Phật, khó có thể thành Phật. Duyên Khang quốc sư nói phá Thần trong miếu dễ, phá Thần trong lòng khó. Hai cách nói này cùng việc người mù tiểu lên tượng đá, đều có cùng đạo lý.
Hai loại trước cần mài giũa tâm linh, từng bước từng bước loại bỏ Thần Phật trong lòng, mà cách làm của người mù lại đơn giản trực tiếp, thậm chí có chút cực đoan, điên cuồng, nhưng cũng hữu hiệu.
Lần đầu tiên trưởng thôn nhìn thấy người mù thì ý cảnh trên người người mù mang đến là vô cùng cường đại, tựa như một con rồng giận dữ hoàng quyển tám phương, thế nhưng khi đó hai mắt của người mù đều bị móc ra, người mù đã sụp đổ.
Mà hiện tại, vị Thương Thần kia đã lại trở về.
Chuyện này không thể không nói đến công lao của Tần Mục, từ khi trong thôn có đứa bé trai đầy đủ tay chân này thì oán khí trên người các thôn dân cũng dần dần bị tách ra, người mù muốn truyền Cửu Trọng Thiên Khai Nhãn pháp cho Tần Mục thì trước tiên phải thức tỉnh "mắt thần", thế nhưng thần nhãn của ông đã bị móc xuống, chỉ còn lại tâm nhãn.
Ngay khi người mù truyền thụ cho Tần Mục thì trưởng thôn cảm giác được "thần nhãn" của người mù thức tỉnh, đó là thần tâm nhãn!
Ông ta không có con mắt vậy thì dùng tâm thay thế!
Trưởng thôn chậm rãi nhắm mắt lại, thản nhiên tắm nắng, trong lòng yên lặng nói: "Thần tâm nhãn sẽ vượt qua thần nhãn, Thương Thần cũng vượt qua Thương Thần trước kia. Người mù, khi ngươi đi ra Đại Khư thì kẻ địch của ngươi sẽ phải run rẩy... "
Sau khi tiểu xong, Tần Mục run cầm cập một thoáng, chỉ cảm thấy cả người khoan khoái.
Tượng đá đã khó áp chế tâm linh của hắn được nữa, hắn lại nhìn tượng đá, liền nhìn ra nhiều đồ vật mà trước đó mình không nhìn thấy được. Chuyện này giống như là trước đây con mắt của bản thân bị một lớp vải che lại, đều chỉ nhìn thấy cảnh tượng mơ hồ, mà hiện tại lớp vải này bị lột đi, sắc thái chân thật của thế giới liền thể hiện ra hết.
Hắn tham lam mà nhìn màu sắc bốn phía, loại vẻ đẹp chưa bao giờ phát hiện qua này khiến hắn kích động muốn khóc.
Hắn đi tới trước tượng đá khác trong thôn, tâm linh lần thứ hai bị chấn động, ba tượng đá khác trong thôn cũng giống như tượng đá lão giả đầu rồng kia, bắn ra thần quang chói lòa, tỏa ra thần vận siêu phàm thoát tục, nắm giữ khí tức thần thánh bất phàm!
Bất quá, hắn có thể dùng tâm trạng bình thường để nhìn, những tượng đá này đã không thể ảnh hưởng tâm linh của hắn.
Cửu Trọng Thiên Khai Nhãn pháp, hắn chỉ mới học được tầng thứ nhất cũng đã khiến hắn mừng rỡ như điên, mấy tầng sau sẽ làm cho con mắt của hắn tăng lên tới cấp độ nào, nhìn thấy mỹ cảnh gì nữa đây?
Tần Mục lấy gương đồng ra, soi vào gương, chỉ thấy trong gương, con mắt của chính mình cùng bình thường có chỗ bất đồng, nơi sâu trong tròng mắt hiện ra một vòng tròn, trong vòng tròn có hoa văn kỳ lạ, như là điện quang đan xen.
Vòng tròn này chậm rãi trở nên lờ mờ rồi từ từ biến mất.
Tần Mục nhắm mắt lại, khống chế nguyên khí của mình cẩn thận từng li từng tí một xây dựng trận văn Thần Tiêu Thiên Thiên Cương lên tròng mắt, lần thứ hai mở mắt, lại nhìn thấy con mắt của chính mình trong gương có thêm một vòng tròn.
Vòng tròn này là hình chiếu của Thần Tiêu Thiên.
"Nếu tu thành Cửu Trọng Thiên Khai Nhãn pháp, như vậy trong mắt sẽ có chín vòng Trọng Thiên lồng vào nhau, như là mười (chín Trọng Thiên và một tròng mắt thật sự) tròng mắt chồng chất lên nhau." Tần Mục thầm nghĩ.
Người mù tiếp tục chỉ điểm hắn làm thế nào để tu luyện trận văn Thần Tiêu Thiên Thiên Cương hoàn chỉnh, qua hồi lâu, Tần Mục mới nắm vững trận văn Thiên Cương hoàn chỉnh.
"Mục nhi, nghỉ ngơi tốt chưa?"
Đồ tể từ trên thớt đá "nhảy xuống", cầm hai cái dao mổ lợn, kêu lên: "Nếu nghỉ ngơi tốt thì tới luyện đao thôi!"
Tần Mục đáp một tiếng, lấy dao mổ lợn phóng về hướng đồ tể.
Cũng không lâu lắm, Mã gia và người què săn thú trở về, lập tức thay đồ tể tiếp tục huấn luyện Tần Mục. Đợi đến khi Tần Mục mệt đến không thể động đậy mới buông tha cho hắn.
Buổi chiều, Tần Mục đến chỗ người thợ rèn câm rèn thép, người câm dùng tay ra hiệu, nói a a trong chốc lát, Tần Mục gật đầu, suy tư.
Người câm nói chính là kỹ xảo tu luyện, ông nói tu luyện như rèn thép, phải chú ý lửa nhỏ và lửa mạnh, ngoại trừ lửa nhỏ, lửa mạnh, còn có dập lửa, dùng nước để rèn.
Đây là một văn một võ, một cương một nhu, một long một hổ.
Tần Mục trầm tư suy nghĩ, càng nghĩ lại càng cảm thấy đạo lý lớn lao, không khỏi khâm phục người câm không thôi, lời người câm khiến hắn bớt đi rất nhiều đường vòng.
Trong lúc rèn thép, người câm lại dạy hắn quan sát lửa, nhìn lửa trong lò, khoa tay một hồi.
Ánh mắt Tần Mục sáng lên, dựa theo người câm dạy, một bên nhìn lửa một bên điều động nguyên khí, khống chế "Bá thể Tam Đan công", nguyên khí của hắn vận hành như một lò lửa nhỏ giấu trong lồng ngực, sau đó vận chuyển đến các vị trí trong cơ thể.
Hắn cảm thấy nguyên khí của mình phảng phất như cháy lên, rất là kỳ diệu.
Cùng lúc đó, bên trong Linh Thai thần tàng của hắn, Linh Thai hút lấy năng lượng trong biển ánh sáng, hô hấp thổ nạp nguyên khí, Linh Thai của hắn vậy mà cũng đang dần dần biến hóa, nguyên khí phun ra càng bị nhen lửa, ánh lửa quấn vòng quanh Linh Thai, để Linh Thai dường như tắm rửa trong một lò lửa.
Tần Mục kinh ngạc, Linh Thai của hắn vậy mà cũng đang tôi thể, quan sát lò lửa, vậy mà Linh Thai sinh ra loại biến hóa kỳ diệu này, làm cho hắn không tưởng tượng nổi!
Người câm cũng đang kinh ngạc, hiếu kỳ đánh giá Tần Mục, qua một lát, Tần Mục cảm giác được khả năng chịu lửa của Linh Thai đã đạt đến cực hạn, vội vã không nhìn lò lửa nữa.
"A a!"
Người câm khoa tay hai lần, bỏ thanh sắt đỏ rực vào trong nước, xèo xèo, một luồng khói trắng bốc lên, sau đó lại khoa tay hai lần.
Ánh mắt Tần Mục sáng lên, quan sát vại nước, suy tư.
Trong lồng ngực của hắn dần dần truyền đến tiếng nước chảy, tiếng nước róc rách, sau đó nguyên khí róc rách chảy vào trong Linh Thai thần tàng, dĩ nhiên đã biến thành từng giọt nước tiếp xúc với Linh Thai, chuyện kỳ diệu xảy ra, nguyên khí của hắn vậy mà đang rèn luyện Linh Thai!
Linh Thai của hắn trải qua thủy hỏa rèn luyện, rất là hưởng thụ!
Sáng sớm ngày thứ hai, Tần Mục rời giường, chỉ cảm thấy thần thái sáng láng, tinh lực dồi dào tràn ngập khắp toàn thân, hắn dùng phương pháp tu luyện mà người câm dạy, quả thực làm ít mà hiệu quả nhiều!
"Lại đi tìm con Ma viên kia đánh nhau!"
Hắn tràn đầy phấn khởi, ăn Cố Nguyên Đan, lại bị dược lực mạnh mẽ xung kích, không thể không lao ra thôn phát tiết, mà bên dưới vách núi, con Ma viên kia đã sớm chờ đợi từ lâu rồi.
"Nhóc tỳ, nằm!"
Con Ma viên này tu luyện Lôi Âm Bát thức mà Tần Mục truyền cho nó, cảm thấy thực lực đại tiến, nhìn thấy Tần Mục vọt tới, lập tức hưng phấn ném cành cây bên mép, thủ thế, cười hự hự nói: "Nằm, bẹp!"
Tần Mục xông lên phía trước, Ma viên dường như gò núi di động, lao tới lách ngang, đón Tần Mục vọt tới, đột nhiên sử dụng một chiêu Chích Thân Đông Hải Hiệp Xuân Lôi, vậy mà mang theo tiếng gió gầm rú, âm thanh càng ngày càng vang, gió to thổi đến mức cây cối xung quanh ngã trái ngã phải!
Ánh mắt Tần Mục sáng lên, miệng phát ra tiếng thét dài, cũng sử dụng Chích Thân Đông Hải Hiệp Xuân Lôi, va chạm ầm ầm cùng Ma viên!
Đùng!
Một tiếng nổ nặng nề truyền đến, một người một vượn bị sức mạnh của từng người bắn bay, Ma viên kia vừa rơi xuống đất, lập tức lần thứ hai vọt tới, nắm đấm to lớn phá không, tiếng nổ làm không khí rung động không ngớt, một bên di động một bên ra quyền, không khí bị chấn động đến mức vang lên ong ong.
Tần Mục kinh ngạc, chiêu Thiên Thủ Phật Đà này vậy mà cũng được con Ma viên này luyện xong rồi!
Cho dù Thiên Thủ Phật Đà do Ma viên triển khai còn có chút khác lạ, vẫn không nắm giữ ảo diệu trong chiêu thức, thế nhưng nó đã nắm giữ được thần vận của Thiên Thủ Phật Đà, hơn nữa sức lực của con dị thú này lớn vô cùng, Thiên Thủ Phật Đà trong tay nó, nếu nói riêng về uy lực thì còn trên cả Tần Mục!
Thân thể của Ma viên quá mạnh mẽ, khỏe không thể tưởng, sau khi tu luyện Lôi Âm Bát thức thì thân thể càng cường tráng hơn, sức mạnh mỗi một quyền đều lớn đến mức đáng sợ!
Hiện tại tu vi của Tần Mục tăng nhiều, nhờ sự thẩm thấu của nguyên khí nên sức mạnh cũng tăng cường rất nhiều, ngày hôm nay lại ăn vào một viên Cố Nguyên Đan, vốn tưởng rằng sẽ đánh Ma viên gần chết, không nghĩ tới vậy mà không chiếm được nửa điểm thượng phong, hơn nữa còn có xu thế rơi vào hạ phong!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook