Mục Thần Ký
-
Chương 10: Bóng tối tập kích
Mồ hôi lạnh cuồn cuộn trên trán Khúc sư huynh, âm thanh của hắn khàn khàn nói: "Chẳng trách những bảo vật này vẫn đều ở nơi này mà không có ai lấy đi, Tình sư muội, những bảo vật này đã thông linh, không phải là chủ nhân của chúng nó, ngược lại sẽ bị chúng nó hại!"
Tình sư tỷ sởn cả tóc gáy, liên tục gật đầu.
Tần Mục lạnh lùng nói: "Những bảo vật này vẫn đều ở nơi này, vẫn không có người dám lấy đi, mặc dù là dị thú cũng không dám lấy đi, khẳng định có nguy hiểm. Ngươi biết rõ điều đó mà còn để cho sư đệ của mình đi vào nguy hiểm, tâm địa của ngươi thật ác độc, ngươi mới thật sự là ma!"
"Ma đầu lại mê hoặc lòng người!"
Vẻ mặt Khúc sư huynh bi ai gần chết, lắc đầu nói: "Ngươi làm sao biết tình cảm của sư huynh đệ chúng ta? Con ma nhỏ chính là con ma nhỏ, ngươi dùng tâm địa ma quỷ để suy đoán tâm địa của ta, tự nhiên cảm thấy tâm địa của ta cũng là tâm địa ma quỷ. Hiện tại ta không tính toán với ngươi, đợi đến bình minh liền tiễn ngươi lên đường."
Tần Mục cau mày, tên Khúc sư huynh này nham hiểm ác độc, lòng dạ độc ác, ngay cả sư đệ mình mà cũng có thể lợi dụng, hắn nhất định sẽ không để cho chính mình sống sót rời đi.
Thế nhưng thực lực người này lại rất mạnh, bản thân mình vạn lần không phải là đối thủ của hắn, huống chi bên cạnh còn có một Tình sư tỷ cũng cực kỳ lợi hại!
Nhưng vào lúc này, đột nhiên mặt đất chấn động, làm cho khu di tích này cũng kịch liệt lay động theo, từng tiếng gầm gừ của dị thú truyền đến, dị thú bên trong di tích run lập cập, không ngừng lui về phía sau, vô cùng căng thẳng nhìn chằm chằm cánh cổng di tích, thần thái rất là sợ hãi.
"Những dị thú này đang sợ cái gì?"
Tần Mục mới vừa nghĩ tới đây, đột nhiên bóng tối đen kịt vậy mà giống như thuỷ triều từ cánh cổng to lớn kia tràn vào đây!
Tần Mục giật mình, thấy được cánh cổng kia phảng phất có một tầng bình phong vô hình, ngăn cản bóng tối, mà bóng tối thì lại điên cuồng xung kích bình phong kia, nỗ lực phá tan sự ngăn chặn của bình phong!
Bình phong trên cánh cổng bị bóng tối đụng tới vặn vẹo, biến hình, nhưng vẫn chưa vỡ, mà bóng tối vì sự vặn vẹo biến hình của bình phong cũng vặn vẹo theo, khi thì như từng cái móng vuốt sắc bén, khi thì như sương mù bị gió kéo đến thẳng tắp, khi thì như vô số cây gai nhọn, thiên biến vạn hóa.
Đột nhiên bóng tối không tiếp tục xung kích nữa, bình phong vô hình trên cánh cổng cũng yên tĩnh lại, sau một lát bình phong từ từ lõm vào (nguyên văn là lồi lên), không ngừng bị ép kéo dài về phía sau.
Bóng tối kéo căng bình phong trên cánh cổng thành hình dạng một khuôn mặt, một khuôn mặt to lớn, đỉnh trán thẳng tới bầu trời phía trên hẻm núi, cái cằm thì chạm vào mặt đất.
Tất cả dị thú bên trong di tích đều nằm sấp xuống, một cử động cũng không dám, càng không dám ngẩng đầu nhìn khuôn mặt kia.
Khuôn mặt kia có ba con ngươi đen tuyền, Tần Mục lạnh cả người khi nhìn thấy ba con ngươi này, linh hồn tựa như cũng bị bóng tối hút đi!
Khuôn mặt kia đột nhiên mở miệng, âm thanh trầm thấp mà vang vọng, nói ngôn ngữ không ai hiểu được.
"Kỳ khả đa, tát ma da, bàn nhược bàn nhược tát ma da, kỳ khả đa bàn nhược tát ma da... "
Âm thanh kia vang vọng, phảng phất như vô số âm thanh hỗn tạp cùng nhau, tràn ngập sức mạnh kỳ lạ, làm cho đất đá bên trong di tích không ngừng chấn động, cung điện cũng bị chấn động đến mức vách tường rạn vỡ, trụ đá sụp đổ, vết nứt vết rách càng lúc càng lớn.
Thậm chí ngay cả cánh cổng kia cũng đang chấn động, đá vụn rơi xuống rào rào, hiển nhiên là chống đỡ không được bao lâu.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên có ánh sáng rực rỡ từ trong quảng trường truyền đến, ánh sáng từ viên minh châu trong tay bộ xương khô thủ lĩnh kia toả ra, càng lúc càng sáng rực.
Tần Mục vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy viên minh châu kia vậy mà bay lên, ánh sáng chói lọi như ráng lành, hiện ra màu sắc sặc sỡ mà kết dính.
Ánh sáng sền sệt bao phủ hơn hai trăm bộ xương khô trên quảng trường kia, từng bộ xương khô tắm trong ánh sáng như đột nhiên sống lại.
Tần Mục hoàn toàn ngớ ngẩn, hắn nhìn thấy, dưới ánh sáng xương khô không còn là xương khô nữa mà là từng cô gái xinh đẹp!
Thiếu nữ môi đỏ má hồng, tiên y thắng hỏa*!
*quần áo đỏ tươi.
Những cô gái ngồi trong quảng trường kia, cầm đầu cũng là một cô gái, một tay nâng viên minh châu đang từ từ bay lên kia.
Từ miệng những cô gái này vang lên ngôn ngữ kỳ lạ, cũng khó hiểu như thế.
"Y phách hưu phách tát nan quân hà hề, quan minh đoan tĩnh vô tư giang do..."
Âm thanh trong bóng tối kia dần dần trở nên vang dội lớn lao, chấn động hẻm núi, bóng tối từ bốn phương tám hướng xâm lấn vào di tích, mà âm thanh của những thiếu nữ kia cũng càng lúc càng lanh lảnh vang dội, ánh sáng tỏa ra từ minh châu cũng bắn ra phía ngoài từng làn từng làn một, như từng làn khói soi sáng khiến cho bóng đêm không ngừng tiêu tán!
Hai loại âm thanh này như là âm thanh của Thần và Ma, không ngừng tranh đấu, khi thì ngươi vượt trên ta khi thì ta vượt trên ngươi, mà bóng tối và ánh sáng cũng đang không ngừng va chạm với nhau!
Đây là một trận chém giết, quyết đấu làm người ta không thể tưởng tượng nổi, chấn động tâm linh của Tần Mục, hắn tuy rằng sinh sống ở Đại Khư, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tình hình kỳ lạ như trước mắt.
"Âm thanh này... "
Tần Mục choáng váng, âm thanh của các thiếu nữ có chút tương tự như âm thanh thần thánh mà hắn nghe được khi xung kích Linh Thai bích, ý vị cũng tương tự, trong mơ mơ hồ hồ hắn cảm thấy tuy rằng từ ngữ của hai âm thanh không giống nhau, nhưng ý cảnh lại tựa hồ tương đồng.
Hắn thử dùng nguyên khí xung kích Linh Thai bích thì trong mông lung chợt nghe được tựa như có một thanh âm từ ngoài chín tầng trời truyền đến, thần thánh, trang nghiêm, mỗi khi âm thanh này vang lên, nguyên khí của hắn liền không tự chủ được mà lui bước, không cách nào phá vỡ Linh Thai bích.
Hai loại âm thanh còn đang tranh đấu kịch liệt, hai bên đều có tiến có lui, hai bên đều có thắng có bại, nhưng không bên nào có thể hoàn toàn đè ép đối phương.
Âm thanh trong bóng tối kia mang theo ma tính rất mạnh, rất đáng sợ, mà âm thanh của các thiếu nữ lại mang theo thần tính, trong trẻo dễ nghe, rất cứng cỏi, thần thánh, luôn có thể tại thời điểm âm thanh ma tính đạt được ưu thế áp đảo thì xuất hiện sức mạnh mới, phá giải ma âm của đối phương.
Ngược lại, âm thanh ma tính cũng luôn có thể tại lúc ưu thế của chính mình mất hết, rơi xuống mức thấp nhất thì đột nhiên bắn ra, dường như ngân hà chảy ngược, như hồng thủy bùng phát, khí thế bàng bạc, tràn trề sảng khoái.
Hai loại âm thanh này đều có chỗ xảo diệu, chỗ phi phàm riêng.
Tần Mục nghe đến mê mẩn, đột nhiên giật mình, không khỏi kích động: "Ma âm và thần âm thảo phạt lẫn nhau, thần âm này tương tự thần âm ngăn cản phá bích, như vậy mình có nên dùng ma âm để phá giải thần âm ngăn cản mình phá bích hay không đây?"
Hắn hưng phấn hẳn lên, đây tuyệt đối là một biện pháp hay!
Chỉ cần học được loại ma âm này thì hắn liền có thể ngâm tụng ngay lúc thần âm vang lên khi phá bích, chống lại thần âm ngoài chín tầng trời, để nguyên khí của mình phá tan Linh Thai bích!
Chỉ cần phá bích thành công thì dựa vào "Bá thể" và "Bá thể Tam Đan công" của bản thân liền không cần phải sợ Khúc sư huynh và Tình sư tỷ này rồi!
Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên ngây người, giống như bị một chậu nước lạnh dội thấu tim.
Âm thanh ngoài chín tầng trời là âm thanh của Thần, hắn dùng Ma âm đi phá Thần âm, vậy không phải nói hắn là ma bị thần phong ấn sao?
Lẽ nào bọn Khúc sư huynh Tình sư tỷ nói không sai, bản thân mình chính là một con ma nhỏ?
"Không, không!"
Tần Mục lắc lắc đầu, nếu như nói chính mình là ma thì cũng chính là nói những "Bá thể" khác đều là ma cả sao?
Thế thì vì sao còn gọi là "Bá thể"? Gọi Ma thể chẳng phải càng đúng hơn?
"Kệ nó là Ma thể hay Bá thể, trước tiên phá bích cái đã!"
Hắn nghĩ là làm, trước tiên từng chút từng chút một âm thầm ghi nhớ, đọc thầm ngôn ngữ, giọng nói của Ma âm trong bóng tối kia, sự thay đổi của ý cảnh, âm tiết âm sắc, khắc ghi vào lòng tất cả cung bậc cao thấp nhấp nhô, trầm bồng du dương của Ma âm.
Mãi đến tận lúc xác nhận không có bất kỳ sai lầm nào nữa thì Tần Mục mới khống chế "Bá thể Tam đan công", điều động nguyên khí, vừa đọc thầm ma âm, vừa khống chế nguyên khí phóng về Linh Thai bích nơi mi tâm!
Tình sư tỷ sởn cả tóc gáy, liên tục gật đầu.
Tần Mục lạnh lùng nói: "Những bảo vật này vẫn đều ở nơi này, vẫn không có người dám lấy đi, mặc dù là dị thú cũng không dám lấy đi, khẳng định có nguy hiểm. Ngươi biết rõ điều đó mà còn để cho sư đệ của mình đi vào nguy hiểm, tâm địa của ngươi thật ác độc, ngươi mới thật sự là ma!"
"Ma đầu lại mê hoặc lòng người!"
Vẻ mặt Khúc sư huynh bi ai gần chết, lắc đầu nói: "Ngươi làm sao biết tình cảm của sư huynh đệ chúng ta? Con ma nhỏ chính là con ma nhỏ, ngươi dùng tâm địa ma quỷ để suy đoán tâm địa của ta, tự nhiên cảm thấy tâm địa của ta cũng là tâm địa ma quỷ. Hiện tại ta không tính toán với ngươi, đợi đến bình minh liền tiễn ngươi lên đường."
Tần Mục cau mày, tên Khúc sư huynh này nham hiểm ác độc, lòng dạ độc ác, ngay cả sư đệ mình mà cũng có thể lợi dụng, hắn nhất định sẽ không để cho chính mình sống sót rời đi.
Thế nhưng thực lực người này lại rất mạnh, bản thân mình vạn lần không phải là đối thủ của hắn, huống chi bên cạnh còn có một Tình sư tỷ cũng cực kỳ lợi hại!
Nhưng vào lúc này, đột nhiên mặt đất chấn động, làm cho khu di tích này cũng kịch liệt lay động theo, từng tiếng gầm gừ của dị thú truyền đến, dị thú bên trong di tích run lập cập, không ngừng lui về phía sau, vô cùng căng thẳng nhìn chằm chằm cánh cổng di tích, thần thái rất là sợ hãi.
"Những dị thú này đang sợ cái gì?"
Tần Mục mới vừa nghĩ tới đây, đột nhiên bóng tối đen kịt vậy mà giống như thuỷ triều từ cánh cổng to lớn kia tràn vào đây!
Tần Mục giật mình, thấy được cánh cổng kia phảng phất có một tầng bình phong vô hình, ngăn cản bóng tối, mà bóng tối thì lại điên cuồng xung kích bình phong kia, nỗ lực phá tan sự ngăn chặn của bình phong!
Bình phong trên cánh cổng bị bóng tối đụng tới vặn vẹo, biến hình, nhưng vẫn chưa vỡ, mà bóng tối vì sự vặn vẹo biến hình của bình phong cũng vặn vẹo theo, khi thì như từng cái móng vuốt sắc bén, khi thì như sương mù bị gió kéo đến thẳng tắp, khi thì như vô số cây gai nhọn, thiên biến vạn hóa.
Đột nhiên bóng tối không tiếp tục xung kích nữa, bình phong vô hình trên cánh cổng cũng yên tĩnh lại, sau một lát bình phong từ từ lõm vào (nguyên văn là lồi lên), không ngừng bị ép kéo dài về phía sau.
Bóng tối kéo căng bình phong trên cánh cổng thành hình dạng một khuôn mặt, một khuôn mặt to lớn, đỉnh trán thẳng tới bầu trời phía trên hẻm núi, cái cằm thì chạm vào mặt đất.
Tất cả dị thú bên trong di tích đều nằm sấp xuống, một cử động cũng không dám, càng không dám ngẩng đầu nhìn khuôn mặt kia.
Khuôn mặt kia có ba con ngươi đen tuyền, Tần Mục lạnh cả người khi nhìn thấy ba con ngươi này, linh hồn tựa như cũng bị bóng tối hút đi!
Khuôn mặt kia đột nhiên mở miệng, âm thanh trầm thấp mà vang vọng, nói ngôn ngữ không ai hiểu được.
"Kỳ khả đa, tát ma da, bàn nhược bàn nhược tát ma da, kỳ khả đa bàn nhược tát ma da... "
Âm thanh kia vang vọng, phảng phất như vô số âm thanh hỗn tạp cùng nhau, tràn ngập sức mạnh kỳ lạ, làm cho đất đá bên trong di tích không ngừng chấn động, cung điện cũng bị chấn động đến mức vách tường rạn vỡ, trụ đá sụp đổ, vết nứt vết rách càng lúc càng lớn.
Thậm chí ngay cả cánh cổng kia cũng đang chấn động, đá vụn rơi xuống rào rào, hiển nhiên là chống đỡ không được bao lâu.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên có ánh sáng rực rỡ từ trong quảng trường truyền đến, ánh sáng từ viên minh châu trong tay bộ xương khô thủ lĩnh kia toả ra, càng lúc càng sáng rực.
Tần Mục vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy viên minh châu kia vậy mà bay lên, ánh sáng chói lọi như ráng lành, hiện ra màu sắc sặc sỡ mà kết dính.
Ánh sáng sền sệt bao phủ hơn hai trăm bộ xương khô trên quảng trường kia, từng bộ xương khô tắm trong ánh sáng như đột nhiên sống lại.
Tần Mục hoàn toàn ngớ ngẩn, hắn nhìn thấy, dưới ánh sáng xương khô không còn là xương khô nữa mà là từng cô gái xinh đẹp!
Thiếu nữ môi đỏ má hồng, tiên y thắng hỏa*!
*quần áo đỏ tươi.
Những cô gái ngồi trong quảng trường kia, cầm đầu cũng là một cô gái, một tay nâng viên minh châu đang từ từ bay lên kia.
Từ miệng những cô gái này vang lên ngôn ngữ kỳ lạ, cũng khó hiểu như thế.
"Y phách hưu phách tát nan quân hà hề, quan minh đoan tĩnh vô tư giang do..."
Âm thanh trong bóng tối kia dần dần trở nên vang dội lớn lao, chấn động hẻm núi, bóng tối từ bốn phương tám hướng xâm lấn vào di tích, mà âm thanh của những thiếu nữ kia cũng càng lúc càng lanh lảnh vang dội, ánh sáng tỏa ra từ minh châu cũng bắn ra phía ngoài từng làn từng làn một, như từng làn khói soi sáng khiến cho bóng đêm không ngừng tiêu tán!
Hai loại âm thanh này như là âm thanh của Thần và Ma, không ngừng tranh đấu, khi thì ngươi vượt trên ta khi thì ta vượt trên ngươi, mà bóng tối và ánh sáng cũng đang không ngừng va chạm với nhau!
Đây là một trận chém giết, quyết đấu làm người ta không thể tưởng tượng nổi, chấn động tâm linh của Tần Mục, hắn tuy rằng sinh sống ở Đại Khư, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tình hình kỳ lạ như trước mắt.
"Âm thanh này... "
Tần Mục choáng váng, âm thanh của các thiếu nữ có chút tương tự như âm thanh thần thánh mà hắn nghe được khi xung kích Linh Thai bích, ý vị cũng tương tự, trong mơ mơ hồ hồ hắn cảm thấy tuy rằng từ ngữ của hai âm thanh không giống nhau, nhưng ý cảnh lại tựa hồ tương đồng.
Hắn thử dùng nguyên khí xung kích Linh Thai bích thì trong mông lung chợt nghe được tựa như có một thanh âm từ ngoài chín tầng trời truyền đến, thần thánh, trang nghiêm, mỗi khi âm thanh này vang lên, nguyên khí của hắn liền không tự chủ được mà lui bước, không cách nào phá vỡ Linh Thai bích.
Hai loại âm thanh còn đang tranh đấu kịch liệt, hai bên đều có tiến có lui, hai bên đều có thắng có bại, nhưng không bên nào có thể hoàn toàn đè ép đối phương.
Âm thanh trong bóng tối kia mang theo ma tính rất mạnh, rất đáng sợ, mà âm thanh của các thiếu nữ lại mang theo thần tính, trong trẻo dễ nghe, rất cứng cỏi, thần thánh, luôn có thể tại thời điểm âm thanh ma tính đạt được ưu thế áp đảo thì xuất hiện sức mạnh mới, phá giải ma âm của đối phương.
Ngược lại, âm thanh ma tính cũng luôn có thể tại lúc ưu thế của chính mình mất hết, rơi xuống mức thấp nhất thì đột nhiên bắn ra, dường như ngân hà chảy ngược, như hồng thủy bùng phát, khí thế bàng bạc, tràn trề sảng khoái.
Hai loại âm thanh này đều có chỗ xảo diệu, chỗ phi phàm riêng.
Tần Mục nghe đến mê mẩn, đột nhiên giật mình, không khỏi kích động: "Ma âm và thần âm thảo phạt lẫn nhau, thần âm này tương tự thần âm ngăn cản phá bích, như vậy mình có nên dùng ma âm để phá giải thần âm ngăn cản mình phá bích hay không đây?"
Hắn hưng phấn hẳn lên, đây tuyệt đối là một biện pháp hay!
Chỉ cần học được loại ma âm này thì hắn liền có thể ngâm tụng ngay lúc thần âm vang lên khi phá bích, chống lại thần âm ngoài chín tầng trời, để nguyên khí của mình phá tan Linh Thai bích!
Chỉ cần phá bích thành công thì dựa vào "Bá thể" và "Bá thể Tam Đan công" của bản thân liền không cần phải sợ Khúc sư huynh và Tình sư tỷ này rồi!
Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên ngây người, giống như bị một chậu nước lạnh dội thấu tim.
Âm thanh ngoài chín tầng trời là âm thanh của Thần, hắn dùng Ma âm đi phá Thần âm, vậy không phải nói hắn là ma bị thần phong ấn sao?
Lẽ nào bọn Khúc sư huynh Tình sư tỷ nói không sai, bản thân mình chính là một con ma nhỏ?
"Không, không!"
Tần Mục lắc lắc đầu, nếu như nói chính mình là ma thì cũng chính là nói những "Bá thể" khác đều là ma cả sao?
Thế thì vì sao còn gọi là "Bá thể"? Gọi Ma thể chẳng phải càng đúng hơn?
"Kệ nó là Ma thể hay Bá thể, trước tiên phá bích cái đã!"
Hắn nghĩ là làm, trước tiên từng chút từng chút một âm thầm ghi nhớ, đọc thầm ngôn ngữ, giọng nói của Ma âm trong bóng tối kia, sự thay đổi của ý cảnh, âm tiết âm sắc, khắc ghi vào lòng tất cả cung bậc cao thấp nhấp nhô, trầm bồng du dương của Ma âm.
Mãi đến tận lúc xác nhận không có bất kỳ sai lầm nào nữa thì Tần Mục mới khống chế "Bá thể Tam đan công", điều động nguyên khí, vừa đọc thầm ma âm, vừa khống chế nguyên khí phóng về Linh Thai bích nơi mi tâm!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook