Mục Dã
-
Chương 41: Quan tâm
Hoàng Đào được đưa đến thành phố lớn chữa trị, kết thúc sớm đoạn lữ trình hoang dã này khiến Hướng Hưng Học rất ước ao, Hướng Hưng Học lại không bị thương gì, chỉ là tay bị thương một chút do giá rét, nổi lên một đám bọng nước nhỏ.
Anh nhìn tay mình thê thê thảm thảm, muốn kể khổ với Hướng Nghiễm lại sợ cậu lo lắng. Anh do do dự dự, xoắn xuýt đến khi vết thương sắp kéo da non mới bấm điện thoại vệ tinh.
Hướng Hưng Học không trực tiếp gọi điện cho Hướng Nghiễm, sợ cậu đang phẫu thuật. Anh gọi tới bệnh viện, y tá nói bác sĩ Hướng bị bệnh mấy ngày, đang nghỉ bệnh.
Tiếng chuông điện thoại kéo dài từng hồi.
Hướng Hưng Học trong lòng bất an, nắm điện thoại trong lòng bàn tay, chỗ bị thương mới kéo da non bị đè đau đớn.
"Alo?" Giọng Hướng Nghiễm rất khàn, khiến người lo lắng.
"Sao lại bệnh rồi?"
Hướng Nghiễm không lên tiếng, tiếng hít thở rất nặng nề.
Hướng Hưng Học còn nghe thấy vài tiếng ho khan ngột ngạt.
Anh đi ra ngoài, rút dây anten, sau đó đem điện thoại kề sát lỗ tai.
Trận bão tuyết mà Hướng Hưng Học trải qua là trận bão cuối đông, sau đó nhiệt độ trong thung lũng tăng trở lại rất nhanh. Hướng Hưng Học vẫn mặc chiếc áo ấm đỏ, anh ngồi xổm trên mặt đất, cả người đều thấy nóng.
"Anh rất nhớ em."
Hướng Nghiễm vẫn không đáp lời.
"Anh thấy miếng giữ ấm, rất tiện dụng. Ừm —— rất ấm áp."
Mắt Hướng Hưng Học bỗng nhiên nóng lên, anh thật lâu chưa cùng Hướng Nghiễm nói chuyện, ròng rã ba tháng không nghe thấy giọng nói của Hướng Nghiễm.
Hướng Nghiễm hỏi: "Có khỏe không? Tôi nghe nói anh bị lạc giữa bão tuyết."
"Không có chuyện gì, tìm được miếng giữ ấm."
Bên kia điện thoại bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười giễu, tiếng cười cũng khàn khàn.
"Anh đừng về nữa, tôi thấy anh ở đó cũng tốt vô cùng."
Hướng Hưng Học không bị câu nói đó đánh bại. Mạng của anh là được Hướng Nghiễm cứu về. Người trải qua sinh tử, sẽ không yếu đuối.
Anh cảm thấy Hướng Nghiễm chỉ là mạnh miệng.
"Anh sắp về rồi, tháng ba về, còn có hai tháng, không tới hai tháng, hơn một tháng thôi." Hướng Hưng Học dùng tay tính tính ngày trên tuyết, "Bốn mươi, năm mươi ngày nữa."
Bốn mươi, năm mươi ngày dường như cũng rất dài.
Mùa xuân ở Bác Nhĩ Tháp Mộc Tạp bắt đầu từ tháng tư, nhưng Hướng Hưng Học không thể chờ đến tháng tư.
"Chờ anh được không, anh rất nhanh sẽ trở về."
Hướng Nghiễm nghe như khắc chế không được tiếng ho, ho đến điện thoại cũng chấn động, cậu ho xong liền lạnh lùng nói một câu, "Chú à, sao tôi lại phải chờ chú?"
Hướng Nghiễm hình như giận rồi, bọn họ cùng nhau rất nhiều năm, cậu chỉ có lúc ở trên giường mới gọi "chú".
"Anh yêu em."
"Chúng ta chia tay rồi mà?" Hướng Nghiễm hỏi.
"Không phải."
"Không phải anh nói Cẩu Tử cho tôi, mèo cũng để cho tôi sao? Anh thật rộng rãi."
Hướng Hưng Học khẳng định lại: "Không có."
Hướng Nghiễm cũng không tiếp tục tranh cãi với anh nữa, cậu nói: "Anh thích nói thế nào thì nói, dù sao dưới góc nhìn của tôi là chia tay."
"Em vẫn chờ anh mà?"
Lời này thốt ra, hai bên đều im lặng.
Hướng Hưng Học mặt già đỏ ửng, khịt khịt mũi, "Chờ anh về rồi hãy nói."
Hướng Nghiễm không lên tiếng, Hướng Hưng Học cho rằng cậu nhận lời rồi, lại căn dặn Hướng Nghiễm phải uống nhiều nước ấm.
Mãi đến tận tháng ba, trong thung lũng tuyết mới ngừng rơi. Nhưng tuyết tan rất chậm.
Trời vẫn lạnh, nhiệt độ luôn luôn dưới 0.
Ba Tháp nói năm nay nước tuyết dồi dào, đợi đến đầu xuân mảnh đất hoang dã này sẽ mọc rất nhiều cỏ cùng hoa dại.
Bụng Gia Mã lớn lên từng ngày, nhô lên khỏi lớp quần áo dày trông như một gò núi nhỏ, đứa bé của Ba Tháp và Gia Mã sẽ sinh ra trong tháng năm —— bọn họ càng hy vọng đây là một cô bé, vừa sinh ra đã được hoa cỏ vây quanh.
Hướng Hưng Học từng sờ bụng Gia Mã một lần, cách quần áo cũng không có xúc cảm đặc biệt gì, nhưng tay anh chỉ đặt lên bụng, tâm trạng liền kích động không thôi.
Sinh mệnh mới luôn khiến người ta cảm động.
Anh nhớ lúc Hướng Nghiễm ra đời, mình mới sáu tuổi, được thông báo là sẽ có một đứa cháu, đó là một loại cảm giác rất kỳ diệu.
Anh không hiểu chuyện, nhưng không hiểu sao lại chờ mong.
Hướng Hưng Học cảm thấy chuyện này giống như tiếng gọi của vận mệnh từ nơi xa xôi, rằng Hướng Nghiễm rồi sẽ trở thành một phần sinh mạng của Hướng Hưng Học.
Bọn họ lùa bò dê ra chợ.
Ba Tháp bán hết gia súc, chỉ để lại mấy con ngựa. Anh nói muốn ở rìa thành phố mở một trường nuôi ngựa.
Đất hoang dã và thảo nguyên của Bác Nhĩ Tháp Mộc Tạp không thuộc về mục dân, hết thảy sinh mệnh đều phải trở về trạng thái nguyên thủy.
Hoa và cỏ sẽ mạnh mẽ sinh trưởng.
Hướng Hưng Học cùng Lục Mân lại trở về khách sạn ở Nhuế Lạc.
Hướng Hưng Học cắm sạc điện thoại, mở nguồn.
Anh ngồi xổm ở góc tường, nhìn thấy lời chào của hãng điện thoại, ngay sau đó điện thoại di động rung lên, tin nhắn không ngừng đổ về. Hướng Hưng Học nhìn từng tin từng tin quảng cáo hiện ra, lại bị tin mới thay thế, không biết mình đang chờ mong điều gì.
Hướng Nghiễm là người rất lý trí, biết anh ở vùng hoang dã, sẽ không gọi điện thoại cùng nhắn tin.
Hướng Hưng Học rất kiên trì, liên tục nhìn chằm chằm vào điện thoại, anh thấy mấy tin nhắn của trường học, sau đó thấy tin của hãng hàng không.
Điện thoại di động vất vả lắm mới hết rung, Hướng Hưng Học xem tin nhắn của trường trước, sau đó xóa từng tin quảng cáo.
Có mấy tin không phải quảng cáo.
Hướng Hưng Học đem số điện thoại của mình ghi vào thẻ thành viên Đông hàng, Hướng Nghiễm đôi lúc sẽ đặt vé máy bay qua mạng, hãng hàng không sẽ nhắn tin vào điện thoại di động của Hướng Hưng Học. Hướng Hưng Học gần như không dùng cách thức nào kiểm soát hành tung của Hướng Nghiễm, đây là cách duy nhất, nhưng ý nghĩa không lớn, bởi vì Hướng Nghiễm đi đâu cũng sẽ nói với Hướng Hưng Học một tiếng, giống như tin nhắn vậy.
"【 Hàng không Đông Phương 】01-24 11: 55 sân bay Hoa Khê -14: 45 sân bay Trung Xuyên, số ghế T2-A Hàng không Đông Phương Trung Quốc chuyến bay MU2448, đơn đặt hàng 325421801241033 đã đặt trước thành công, hành khách: Hướng Nghiễm. Ngài vừa đặt vé khẩn cấp thành công, xin mời lập tức đến sân bay Hoa Khê đăng ký thông tin tại quầy."
"【 Hàng không Đông Phương 】 chào ngài, bởi vì Lan Châu xảy ra bão tuyết, thời tiết không tốt, thời gian cất cánh của MU2448 dời đến 13: 00. Đông Phương hàng không đã chuẩn bị thức ăn và thức uống cho ngài tại phòng chờ."
"【 Hàng không Đông Phương 】01-24 21: 30 sân bay Trung Xuyên -00: 10 ( ngày kế) sân bay Hoa Khê, số ghế T1. Hàng không Đông Phương Trung Quốc số chuyến MU2452, đơn đặt hàng 325421801243894 đã đặt trước thành công, hành khách: Hướng Nghiễm, xin mời tới quầy giao dịch trước giờ bay ít nhất hai giờ để thực hiện đăng ký thông tin."
"【 Hàng không Đông Phương 】 chào ngài, bởi vì nguyên nhân thời tiết, thời gian cất cánh của MU2452 dời vô thời hạn."
"【 Hàng không Đông Phương 】 chào ngài, bởi vì nguyên nhân thời tiết, chuyến bay MU2452 bị hủy."
Sân bay Hoa Khê là sân bay địa phương của Đồng thành.
Sân bay Trung Xuyên nghe có chút quen tai.
Hướng Hưng Học suy nghĩ hồi lâu, mới nhớ ra sân bay Trung Xuyên là sân bay anh hạ cánh khi đến Lan Châu.
Anh dừng lại trước một tin nhắn, thấy hai chữ bão tuyết liền nhíu mày.
Hướng Nghiễm vội vã đặt vé máy bay đi Lan Châu, sau khi đến lập tức đặt trước vé về.
Tới làm phẫu thuật sao?
Hay là...
Anh cuống quýt gỡ sạc, cầm điện thoại đi gõ cửa phòng Lục Mân, không khống chế được sức mạnh trên tay, đem cửa gõ nghe ầm ầm.
"Hôm ấy, ngày chúng ta đi tìm ngựa, là ngày mấy?"
Lục Mân có chút ngẩn ra, tỉ mỉ suy nghĩ một chút, "Hình như giữa tháng một."
"Ngày mấy tháng một?"
Lục Mân cau mày nghĩ hồi lâu không nhớ ra được, cậu có chút ái ngại: "Xin lỗi thầy Hướng, em ở trong thung lũng không làm sao chú ý tới ngày tháng."
Đúng rồi, những ngày mùa đông vừa lạnh vừa dài, không ai dám để ý cụ thể là ngày mấy tháng mấy. Hướng Hưng Học trước khi dấy lên hy vọng cũng từng chịu đựng qua, cố ý không xé lịch.
"Lúc các em tìm cứu hộ, có... Có gọi điện cho người nhà của thầy không?"
"Mộc Lạp Đề đi tìm người phụ trách châu tự trị, theo nguyên tắc đoàn đội ngoại lai gặp nguy hiểm, chính quyền sẽ thông báo với người thân..." Lục Mân cẩn thận nói, "Lúc đó tình huống rất nguy hiểm. Sao vậy thầy?"
Hướng Hưng Học khoát khoát tay nói không có gì, lúc trở về phòng nhớ lại Hướng Nghiễm có nói cậu biết anh lạc trong bão tuyết.
Anh không cần kiểm chứng thêm nữa.
Trái tim Hướng Nghiễm cùng sự thật đã rõ ràng như thế.
Cậu vào sáng ngày 24 tháng 1 vội vã bay đi Lan Châu, máy bay đến trễ, buổi chiều đến sân bay Trung Xuyên.
Hướng Hưng Học lại nhìn tin nhắn một chút, nhìn thấy cậu bạn nhỏ vào hơn năm giờ đặt trước vé máy bay về Đồng thành, sau đó chuyến bay của Đông hàng bị hủy, có thể cậu đã ngồi máy bay của hãng hàng không khác về lại Đồng thành.
Mà Hướng Hưng Học được cứu vào lúc chạng vạng.
Ngày Hướng Hưng Học ra ngoài tìm ngựa là ngày 24 tháng 1.
Hướng Nghiễm là người như thế, lúc Hướng Hưng Học chờ mong, cậu chưa bao giờ để anh thất vọng.
Hướng Hưng Học nằm vật xuống giường, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm trần nhà, cổ họng thắt lại.
Cậu bạn nhỏ đến Lan Châu một chuyến, trở về liền bị bệnh, cậu mấy năm nay không bị bệnh, vừa bị đã khàn cổ họng, còn ho rất nhiều.
Hướng Hưng Học nghĩ, tới làm chi, cũng không giúp được gì, lại hại đến thân thể.
Nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt liền chảy xuống.
Anh vừa khóc vừa nghĩ, nếu như lúc đó anh thật sự chết trên hoang nguyên, chết trong gió tuyết, Hướng Nghiễm sẽ từ Lan Châu ngồi tàu hỏa hoặc ô tô, hoặc trực tiếp thuê một chiếc xe, chạy đến Bác Nhĩ Tháp Mộc Tạp, đem thi thể anh lãnh về nhà.
Hướng Hưng Học lúc ở trong gió tuyết không sợ chết, anh nản lòng thoái chí, chỉ muốn để Hoàng Đào sống tiếp.
Anh cảm thấy Hướng Nghiễm không quan tâm đến mình.
Nhưng Hướng Nghiễm chưa từng không quan tâm.
Năm năm trước vào trong núi thăm Hướng Hưng Học là quan tâm.
Ngày 24 tháng 1 bay đi Lan Châu là quan tâm.
Miếng giữ ấm là quan tâm, áo ấm màu đỏ cũng là quan tâm.
Hướng Nghiễm nói vĩnh viễn cũng sẽ không phụ lòng Hướng Hưng Học, vĩnh viễn là một từ rất nặng nề, thế nhưng Hướng Nghiễm đã nói.
Cậu là một người rất coi trọng lời hứa.
Hướng Hưng Học từ trong cổ họng thốt ra âm thanh nghẹn ngào, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Anh hiện tại mới cảm nhận được sợ hãi khi ngôi sao tắt đi.
Anh sợ chết, rất sợ.
Nếu lúc đó chết đi, anh mãi mãi sẽ không biết được Hướng Nghiễm quan tâm anh bao nhiêu.
- -----
Thầy Hướng, mau mau rinh bác sĩ Hướng về nhà đi thôi~~~~~~
Anh nhìn tay mình thê thê thảm thảm, muốn kể khổ với Hướng Nghiễm lại sợ cậu lo lắng. Anh do do dự dự, xoắn xuýt đến khi vết thương sắp kéo da non mới bấm điện thoại vệ tinh.
Hướng Hưng Học không trực tiếp gọi điện cho Hướng Nghiễm, sợ cậu đang phẫu thuật. Anh gọi tới bệnh viện, y tá nói bác sĩ Hướng bị bệnh mấy ngày, đang nghỉ bệnh.
Tiếng chuông điện thoại kéo dài từng hồi.
Hướng Hưng Học trong lòng bất an, nắm điện thoại trong lòng bàn tay, chỗ bị thương mới kéo da non bị đè đau đớn.
"Alo?" Giọng Hướng Nghiễm rất khàn, khiến người lo lắng.
"Sao lại bệnh rồi?"
Hướng Nghiễm không lên tiếng, tiếng hít thở rất nặng nề.
Hướng Hưng Học còn nghe thấy vài tiếng ho khan ngột ngạt.
Anh đi ra ngoài, rút dây anten, sau đó đem điện thoại kề sát lỗ tai.
Trận bão tuyết mà Hướng Hưng Học trải qua là trận bão cuối đông, sau đó nhiệt độ trong thung lũng tăng trở lại rất nhanh. Hướng Hưng Học vẫn mặc chiếc áo ấm đỏ, anh ngồi xổm trên mặt đất, cả người đều thấy nóng.
"Anh rất nhớ em."
Hướng Nghiễm vẫn không đáp lời.
"Anh thấy miếng giữ ấm, rất tiện dụng. Ừm —— rất ấm áp."
Mắt Hướng Hưng Học bỗng nhiên nóng lên, anh thật lâu chưa cùng Hướng Nghiễm nói chuyện, ròng rã ba tháng không nghe thấy giọng nói của Hướng Nghiễm.
Hướng Nghiễm hỏi: "Có khỏe không? Tôi nghe nói anh bị lạc giữa bão tuyết."
"Không có chuyện gì, tìm được miếng giữ ấm."
Bên kia điện thoại bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười giễu, tiếng cười cũng khàn khàn.
"Anh đừng về nữa, tôi thấy anh ở đó cũng tốt vô cùng."
Hướng Hưng Học không bị câu nói đó đánh bại. Mạng của anh là được Hướng Nghiễm cứu về. Người trải qua sinh tử, sẽ không yếu đuối.
Anh cảm thấy Hướng Nghiễm chỉ là mạnh miệng.
"Anh sắp về rồi, tháng ba về, còn có hai tháng, không tới hai tháng, hơn một tháng thôi." Hướng Hưng Học dùng tay tính tính ngày trên tuyết, "Bốn mươi, năm mươi ngày nữa."
Bốn mươi, năm mươi ngày dường như cũng rất dài.
Mùa xuân ở Bác Nhĩ Tháp Mộc Tạp bắt đầu từ tháng tư, nhưng Hướng Hưng Học không thể chờ đến tháng tư.
"Chờ anh được không, anh rất nhanh sẽ trở về."
Hướng Nghiễm nghe như khắc chế không được tiếng ho, ho đến điện thoại cũng chấn động, cậu ho xong liền lạnh lùng nói một câu, "Chú à, sao tôi lại phải chờ chú?"
Hướng Nghiễm hình như giận rồi, bọn họ cùng nhau rất nhiều năm, cậu chỉ có lúc ở trên giường mới gọi "chú".
"Anh yêu em."
"Chúng ta chia tay rồi mà?" Hướng Nghiễm hỏi.
"Không phải."
"Không phải anh nói Cẩu Tử cho tôi, mèo cũng để cho tôi sao? Anh thật rộng rãi."
Hướng Hưng Học khẳng định lại: "Không có."
Hướng Nghiễm cũng không tiếp tục tranh cãi với anh nữa, cậu nói: "Anh thích nói thế nào thì nói, dù sao dưới góc nhìn của tôi là chia tay."
"Em vẫn chờ anh mà?"
Lời này thốt ra, hai bên đều im lặng.
Hướng Hưng Học mặt già đỏ ửng, khịt khịt mũi, "Chờ anh về rồi hãy nói."
Hướng Nghiễm không lên tiếng, Hướng Hưng Học cho rằng cậu nhận lời rồi, lại căn dặn Hướng Nghiễm phải uống nhiều nước ấm.
Mãi đến tận tháng ba, trong thung lũng tuyết mới ngừng rơi. Nhưng tuyết tan rất chậm.
Trời vẫn lạnh, nhiệt độ luôn luôn dưới 0.
Ba Tháp nói năm nay nước tuyết dồi dào, đợi đến đầu xuân mảnh đất hoang dã này sẽ mọc rất nhiều cỏ cùng hoa dại.
Bụng Gia Mã lớn lên từng ngày, nhô lên khỏi lớp quần áo dày trông như một gò núi nhỏ, đứa bé của Ba Tháp và Gia Mã sẽ sinh ra trong tháng năm —— bọn họ càng hy vọng đây là một cô bé, vừa sinh ra đã được hoa cỏ vây quanh.
Hướng Hưng Học từng sờ bụng Gia Mã một lần, cách quần áo cũng không có xúc cảm đặc biệt gì, nhưng tay anh chỉ đặt lên bụng, tâm trạng liền kích động không thôi.
Sinh mệnh mới luôn khiến người ta cảm động.
Anh nhớ lúc Hướng Nghiễm ra đời, mình mới sáu tuổi, được thông báo là sẽ có một đứa cháu, đó là một loại cảm giác rất kỳ diệu.
Anh không hiểu chuyện, nhưng không hiểu sao lại chờ mong.
Hướng Hưng Học cảm thấy chuyện này giống như tiếng gọi của vận mệnh từ nơi xa xôi, rằng Hướng Nghiễm rồi sẽ trở thành một phần sinh mạng của Hướng Hưng Học.
Bọn họ lùa bò dê ra chợ.
Ba Tháp bán hết gia súc, chỉ để lại mấy con ngựa. Anh nói muốn ở rìa thành phố mở một trường nuôi ngựa.
Đất hoang dã và thảo nguyên của Bác Nhĩ Tháp Mộc Tạp không thuộc về mục dân, hết thảy sinh mệnh đều phải trở về trạng thái nguyên thủy.
Hoa và cỏ sẽ mạnh mẽ sinh trưởng.
Hướng Hưng Học cùng Lục Mân lại trở về khách sạn ở Nhuế Lạc.
Hướng Hưng Học cắm sạc điện thoại, mở nguồn.
Anh ngồi xổm ở góc tường, nhìn thấy lời chào của hãng điện thoại, ngay sau đó điện thoại di động rung lên, tin nhắn không ngừng đổ về. Hướng Hưng Học nhìn từng tin từng tin quảng cáo hiện ra, lại bị tin mới thay thế, không biết mình đang chờ mong điều gì.
Hướng Nghiễm là người rất lý trí, biết anh ở vùng hoang dã, sẽ không gọi điện thoại cùng nhắn tin.
Hướng Hưng Học rất kiên trì, liên tục nhìn chằm chằm vào điện thoại, anh thấy mấy tin nhắn của trường học, sau đó thấy tin của hãng hàng không.
Điện thoại di động vất vả lắm mới hết rung, Hướng Hưng Học xem tin nhắn của trường trước, sau đó xóa từng tin quảng cáo.
Có mấy tin không phải quảng cáo.
Hướng Hưng Học đem số điện thoại của mình ghi vào thẻ thành viên Đông hàng, Hướng Nghiễm đôi lúc sẽ đặt vé máy bay qua mạng, hãng hàng không sẽ nhắn tin vào điện thoại di động của Hướng Hưng Học. Hướng Hưng Học gần như không dùng cách thức nào kiểm soát hành tung của Hướng Nghiễm, đây là cách duy nhất, nhưng ý nghĩa không lớn, bởi vì Hướng Nghiễm đi đâu cũng sẽ nói với Hướng Hưng Học một tiếng, giống như tin nhắn vậy.
"【 Hàng không Đông Phương 】01-24 11: 55 sân bay Hoa Khê -14: 45 sân bay Trung Xuyên, số ghế T2-A Hàng không Đông Phương Trung Quốc chuyến bay MU2448, đơn đặt hàng 325421801241033 đã đặt trước thành công, hành khách: Hướng Nghiễm. Ngài vừa đặt vé khẩn cấp thành công, xin mời lập tức đến sân bay Hoa Khê đăng ký thông tin tại quầy."
"【 Hàng không Đông Phương 】 chào ngài, bởi vì Lan Châu xảy ra bão tuyết, thời tiết không tốt, thời gian cất cánh của MU2448 dời đến 13: 00. Đông Phương hàng không đã chuẩn bị thức ăn và thức uống cho ngài tại phòng chờ."
"【 Hàng không Đông Phương 】01-24 21: 30 sân bay Trung Xuyên -00: 10 ( ngày kế) sân bay Hoa Khê, số ghế T1. Hàng không Đông Phương Trung Quốc số chuyến MU2452, đơn đặt hàng 325421801243894 đã đặt trước thành công, hành khách: Hướng Nghiễm, xin mời tới quầy giao dịch trước giờ bay ít nhất hai giờ để thực hiện đăng ký thông tin."
"【 Hàng không Đông Phương 】 chào ngài, bởi vì nguyên nhân thời tiết, thời gian cất cánh của MU2452 dời vô thời hạn."
"【 Hàng không Đông Phương 】 chào ngài, bởi vì nguyên nhân thời tiết, chuyến bay MU2452 bị hủy."
Sân bay Hoa Khê là sân bay địa phương của Đồng thành.
Sân bay Trung Xuyên nghe có chút quen tai.
Hướng Hưng Học suy nghĩ hồi lâu, mới nhớ ra sân bay Trung Xuyên là sân bay anh hạ cánh khi đến Lan Châu.
Anh dừng lại trước một tin nhắn, thấy hai chữ bão tuyết liền nhíu mày.
Hướng Nghiễm vội vã đặt vé máy bay đi Lan Châu, sau khi đến lập tức đặt trước vé về.
Tới làm phẫu thuật sao?
Hay là...
Anh cuống quýt gỡ sạc, cầm điện thoại đi gõ cửa phòng Lục Mân, không khống chế được sức mạnh trên tay, đem cửa gõ nghe ầm ầm.
"Hôm ấy, ngày chúng ta đi tìm ngựa, là ngày mấy?"
Lục Mân có chút ngẩn ra, tỉ mỉ suy nghĩ một chút, "Hình như giữa tháng một."
"Ngày mấy tháng một?"
Lục Mân cau mày nghĩ hồi lâu không nhớ ra được, cậu có chút ái ngại: "Xin lỗi thầy Hướng, em ở trong thung lũng không làm sao chú ý tới ngày tháng."
Đúng rồi, những ngày mùa đông vừa lạnh vừa dài, không ai dám để ý cụ thể là ngày mấy tháng mấy. Hướng Hưng Học trước khi dấy lên hy vọng cũng từng chịu đựng qua, cố ý không xé lịch.
"Lúc các em tìm cứu hộ, có... Có gọi điện cho người nhà của thầy không?"
"Mộc Lạp Đề đi tìm người phụ trách châu tự trị, theo nguyên tắc đoàn đội ngoại lai gặp nguy hiểm, chính quyền sẽ thông báo với người thân..." Lục Mân cẩn thận nói, "Lúc đó tình huống rất nguy hiểm. Sao vậy thầy?"
Hướng Hưng Học khoát khoát tay nói không có gì, lúc trở về phòng nhớ lại Hướng Nghiễm có nói cậu biết anh lạc trong bão tuyết.
Anh không cần kiểm chứng thêm nữa.
Trái tim Hướng Nghiễm cùng sự thật đã rõ ràng như thế.
Cậu vào sáng ngày 24 tháng 1 vội vã bay đi Lan Châu, máy bay đến trễ, buổi chiều đến sân bay Trung Xuyên.
Hướng Hưng Học lại nhìn tin nhắn một chút, nhìn thấy cậu bạn nhỏ vào hơn năm giờ đặt trước vé máy bay về Đồng thành, sau đó chuyến bay của Đông hàng bị hủy, có thể cậu đã ngồi máy bay của hãng hàng không khác về lại Đồng thành.
Mà Hướng Hưng Học được cứu vào lúc chạng vạng.
Ngày Hướng Hưng Học ra ngoài tìm ngựa là ngày 24 tháng 1.
Hướng Nghiễm là người như thế, lúc Hướng Hưng Học chờ mong, cậu chưa bao giờ để anh thất vọng.
Hướng Hưng Học nằm vật xuống giường, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm trần nhà, cổ họng thắt lại.
Cậu bạn nhỏ đến Lan Châu một chuyến, trở về liền bị bệnh, cậu mấy năm nay không bị bệnh, vừa bị đã khàn cổ họng, còn ho rất nhiều.
Hướng Hưng Học nghĩ, tới làm chi, cũng không giúp được gì, lại hại đến thân thể.
Nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt liền chảy xuống.
Anh vừa khóc vừa nghĩ, nếu như lúc đó anh thật sự chết trên hoang nguyên, chết trong gió tuyết, Hướng Nghiễm sẽ từ Lan Châu ngồi tàu hỏa hoặc ô tô, hoặc trực tiếp thuê một chiếc xe, chạy đến Bác Nhĩ Tháp Mộc Tạp, đem thi thể anh lãnh về nhà.
Hướng Hưng Học lúc ở trong gió tuyết không sợ chết, anh nản lòng thoái chí, chỉ muốn để Hoàng Đào sống tiếp.
Anh cảm thấy Hướng Nghiễm không quan tâm đến mình.
Nhưng Hướng Nghiễm chưa từng không quan tâm.
Năm năm trước vào trong núi thăm Hướng Hưng Học là quan tâm.
Ngày 24 tháng 1 bay đi Lan Châu là quan tâm.
Miếng giữ ấm là quan tâm, áo ấm màu đỏ cũng là quan tâm.
Hướng Nghiễm nói vĩnh viễn cũng sẽ không phụ lòng Hướng Hưng Học, vĩnh viễn là một từ rất nặng nề, thế nhưng Hướng Nghiễm đã nói.
Cậu là một người rất coi trọng lời hứa.
Hướng Hưng Học từ trong cổ họng thốt ra âm thanh nghẹn ngào, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Anh hiện tại mới cảm nhận được sợ hãi khi ngôi sao tắt đi.
Anh sợ chết, rất sợ.
Nếu lúc đó chết đi, anh mãi mãi sẽ không biết được Hướng Nghiễm quan tâm anh bao nhiêu.
- -----
Thầy Hướng, mau mau rinh bác sĩ Hướng về nhà đi thôi~~~~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook