Mục Dã
-
Chương 18: Nước mắt
"Mẹ tôi, cũng đi như vậy."
Hướng Nghiễm chỉnh điều hòa ghế phụ xuống mức rất thấp, một cánh tay che lên ngang mắt.
Áo măng tô của cậu không hút nước, nước mắt xuyên thấu lông dê cùng các sợi hoa văn, không giấu được mà trào ra.
Hướng Hưng Học nhìn nước mắt nhỏ từng giọt từ cằm của Hướng Nghiễm, liền lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau đi.
"Sắp mười năm, vẫn là không trị hết."
"Tôi cho rằng Đồng Đồng có thể khỏi bệnh."
"Tôi lại dường như biết cô bé sẽ không khỏi được."
"Tôi không biết."
Hướng Nghiễm rơi nước mắt, trong giọng nói có thể nghe được tiếng hít từ mũi, giọng còn có một chút khàn, nhưng vẫn ổn.
Hướng Hưng Học trầm mặc nghe cậu nói, trong lồng ngực dường như bị rút hết không khí, tim từng chút từng chút bành trướng, muốn xé rách da thịt.
Hướng Hưng Học không phải một trưởng bối đúng chuẩn, anh không hiểu Hướng Nghiễm, không thấu được nỗi đau của cậu. Lúc mẹ Hướng Nghiễm đi, cậu nhóc mới 15 tuổi, vừa chuẩn bị thi lên cao trung, vừa chăm sóc mẹ. Mà lúc ấy, Hướng Hưng Học bận rộn thực tập, cũng bận rộn yêu đương. Anh có đi bệnh viện thăm chị dâu, thăm không ít lần, chỉ biết chị dâu mắc phải một loại bệnh không chữa được.
Hướng Hưng Học cho rằng Hướng Nghiễm chỉ là đau lòng Đồng Đồng.
Anh vừa mới biết được, Hướng Nghiễm 24 tuổi đối xử tốt với Đồng Đồng 5 tuổi, không chỉ xuất phát từ thương tiếc cùng đau lòng. Hướng Nghiễm đang tìm một loại hy vọng, cậu thay cho chính mình năm 15 tuổi tìm kiếm một khả năng - mẹ sẽ không chết, mẹ vẫn có thể ở bên cạnh cậu.
Vốn dĩ Hướng Hưng Học cũng cảm thấy mình khó vượt qua, rất đau lòng, nhưng anh cũng vừa phát hiện, anh không thể hiểu thấu nỗi đau của Hướng Nghiễm, không cách nào đồng cảm được.
"Tôi không nên như vậy." Hướng Nghiễm dùng cánh tay chà chà đôi mắt, động tác rất mạnh.
Hướng Hưng Học giữ tay cậu lại, "Tiểu Nghiễm, cậu có thể khóc, có thể khổ sở. Bác sĩ có thể vì bệnh nhân tử vong mà khổ sở, cậu cũng có thể vì mẹ cậu mà khổ sở."
"Bác sĩ chỉ là bác sĩ, chỉ có thể làm được những việc bác sĩ nên làm, cậu không nên lấy sự hạn chế của y học mà trách tội mình."
"Nhưng mà..."
"Nhưng cậu muốn cùng thế giới tiến bộ, cậu phải vĩnh viễn tràn đầy hy vọng. Trong lòng có hy vọng cũng không có gì sai."
Hướng Hưng Học cầm lấy cổ tay Hướng Nghiễm, lấy cánh tay cậu ra khỏi gương mặt, "Còn nữa, lúc khổ sở đừng cố gắng kìm nén, đối với thân thể không tốt."
Hai mắt Hướng Nghiễm đỏ hoe khiến Hướng Hưng Học đau lòng, vì vậy Hướng Hưng Học nhìn vào đôi mắt ấy, hứa: "Tôi sẽ ở bên cậu."
Anh nở nụ cười, nói tiếp: "Tuy không cách nào vĩnh viễn ở bên cậu, nhưng trước khi cậu tìm được người có thể ở bên cậu, tôi sẽ vẫn ở bên cạnh cậu."
Nghĩ đến Hướng Nghiễm trước đây bảo đừng xem cậu là trẻ con, Hướng Hưng Học còn nói: "Không nhất định là dùng thân phận trưởng bối, chỉ là bạn bè thôi."
Hướng Nghiễm không trả lời.
Lúc tiếng động ngoài xe ngừng hết, cậu mới lắc lắc đầu: "Chú sẽ không đâu."
Ánh mắt tràn đầy không tin tưởng.
"Không tin phải không?" Hướng Hưng Học dùng khăn giấy lau khô nước mắt trên mặt cậu: "Vậy thì thử một chút đi. Tôi sẽ không rời đi."
Hướng Nghiễm nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa sổ xe trong màn đêm biến thành một chiếc gương, tất cả bóng tối cùng bi quan ưu phiền đều bị nén thành mặt gương mỏng manh, trong gương chỉ có ánh mắt ấm áp cùng dịu dàng nhìn nhau.
Hướng Hưng Học nhìn Hướng Nghiễm trong gương, Hướng Nghiễm cũng qua chiếc gương mà nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiếu của Hướng Hưng Học.
"Về nhà đi, tôi mệt mỏi." Hướng Nghiễm cúi đầu thắt dây an toàn.
Hướng Hưng Học cũng thắt dây an toàn, lúc đạp chân ga, anh nói: "Chúng ta về nhà."
Hướng Hưng Học đi ngang qua quầy hàng, nói với ông chủ: "Chúng tôi đốt pháo hoa ở bãi sông, phiền ngài sáng mai giúp đỡ dọn dẹp một chút." Anh muốn lấy tiền từ trong ví da ra.
Ông chủ phất phất tay: "Được được, lần sau trở lại nhé."
Mùng hai, mạng xã hội nóng lên bởi một chủ đề, "pháo hoa Đồng thành."
Xán lạn của đêm hôm đó, lưu lại trong màn ảnh của rất nhiều người, cuối cùng trở thành vĩnh hằng.
Hướng Hưng Học cho rằng cha Đồng Đồng sẽ rất sớm đón Đồng Đồng đi, nhưng Đồng Đồng vẫn ngủ ở nhà xác lạnh lẽo.
Anh lại có một linh cảm rất nguy hiểm, mỗi ngày đều ngồi chờ tin.
Hướng Nghiễm về nhà mang theo tin xấu, rồi lại trấn an Hướng Hưng Học.
"Một đám người tụ tập ở cửa bệnh viện, nói phải đòi lại công bằng cho Đồng Đồng."
Hướng Hưng Học rót cốc nước cho Hướng Nghiễm, "Là ba cô bé sao?"
"Không phải, người dẫn đầu nói mình là cậu của Đồng Đồng."
"Mẹ của cô bé có ở đó không? Ba Đồng Đồng đâu?"
Hướng Nghiễm uống một hớp nước, "Bị người nhà dây dưa không thể ra cửa."
"Bọn họ đến đòi tiền?"
Hướng Nghiễm nhướng mày: "Không phải vậy thì là gì? Thân thích xưa nay chưa từng đến thăm Đồng Đồng, bây giờ lại chạy tới bệnh viện, không phải đòi tiền còn có thể đòi mạng sao?"
"Mẹ cô bé đâu?"
"Không biết."
Hướng Hưng Học thở dài, "Người phụ nữ này, nên nói cô ta lòng dạ ác độc hay là mềm yếu đây?"
Hướng Hưng Học đại khái có thể đoán được đầu đuôi câu chuyện - Đồng Đồng bị bệnh, người nhà mẹ Đồng Đồng bảo cô ta ly hôn với chồng, cô ta đại khái cũng thỏa hiệp. Sau đó bệnh Đồng Đồng có một ít khởi sắc, mẹ Đồng Đồng mới xuất hiện. Hiện tại Đồng Đồng tạ thế, cô ta cũng không thể ngăn người nhà gây sự. "Phụ nữ nhu nhược, mà nhà mẹ lại cường." - lời này không thích hợp dùng cho mẹ Đồng Đồng.
Đồng Đồng lúc hoạt bát sẽ rất kiêu ngạo mà tự giới thiệu mình, ngữ khí vui vẻ, khuôn mặt mang nụ cười toe toét:
"Em tên Ngô Đồng, là Đồng trong đồng tâm."
Đồng Đồng còn chưa học ghép vần Hán ngữ, càng chưa học viết chữ, có khi cô bé còn chưa từng viết tên của mình, nhưng cô bé biết "Đồng" trong tên cô là chữ "đồng" trong "huề thủ đồng tâm".
Nhưng mà, ai dắt tay ai, ai cùng ai đồng tâm?
Hướng Hưng Học tiếc nuối thương hại mình từng dành cho người mẹ này, anh nghĩ, cô ta không đáng.
Chí ít từ lúc Đồng Đồng nằm viện tới nay, tình thương cô ta dành cho Đồng Đồng còn không sánh bằng Hướng Nghiễm. Cái này cùng với điều kiện vật chất không có liên quan, cô ta chỉ là không dám cho, hoặc là nói, không muốn cho.
Hướng Nghiễm mặc áo lông cao cổ màu đen, màu đen khiến cậu rất gầy, cũng rất bí ẩn. Cậu trước đây rất lâu đã nhìn thấu người phụ nữ này, điều này khiến Hướng Hưng Học cảm thấy có chút kinh ngạc, Hướng Nghiễm so với mình nhỏ hơn 6 tuổi, nhưng mắt nhìn người đặc biệt chuẩn.
"Cậu..." Hướng Hưng Học vốn muốn hỏi "Cậu sao có thể", lời chưa kịp ra khỏi miệng lại chuyển thành: "Công việc của cậu có bị ảnh hưởng không?"
"Tạm thời không. Sau này thì không biết, những người đó không biết ai tham gia phẫu thuật." Hướng Nghiễm không biểu lộ vẻ mặt gì, dáng vẻ chỉ như đang thuật lại bệnh tình.
"Để tôi đi trực với cậu." Hướng Hưng Học chợt buộc miệng.
Lời của anh khiến Hướng Nghiễm nở nụ cười, Hướng Nghiễm cười rất khắc chế, ra vẻ tin cậy của người trưởng thành, khóe miệng hơi cong lên, hơi lộ ra một chiếc đồng tiền, nhưng đôi mắt cong cong lại bán đứng cậu - trong mắt lóe lên ánh sáng lấp lánh.
Hướng Nghiễm như vậy khiến Hướng Hưng Học nghĩ đến một loại chocolate có nhân, cắn lớp vỏ cứng là có thể nếm được nhân mềm mại bên trong.
Nhưng Hướng Nghiễm đang cười như vậy lại lạnh lẽo cứng rắn mà trả lời, "Tôi không cần chú bảo vệ."
Hướng Hưng Học đoán cậu muốn nói: "Tôi là người lớn, không phải trẻ con, không cần bảo vệ tôi như vậy." liền cắt ngang câu trả lời của Hướng Nghiễm, "Tôi cũng muốn đi bệnh viện xem thử."
Hướng Nghiễm chưa bao giờ biết dáng vẻ cậu cường điệu mình là người lớn có bao nhiêu đáng yêu.
Trong lòng Hướng Hưng Học có một bảng danh sách, đại khái tên là những thứ đáng yêu xuyên tim. Đứng đầu danh sách là dáng vẻ Thẩm Vân Mộng làm nũng, thứ hai là Hướng Nghiễm nhỏ bé bi bô gọi "chú ơi", sau đó là mèo nhỏ chó nhỏ.
Bây giờ hạng nhất là Hướng Nghiễm đã lớn.
Hướng Nghiễm đã lớn trong mắt Hướng Hưng Học cũng vẫn là trẻ con, cậu nên ở bên trong pháo đài bằng kẹo, dưới chân là mây mềm mại, nên nhận được rất nhiều rất nhiều yêu thương cùng bảo vệ. Hướng Nghiễm mạnh mẽ quá lâu, tự xây tường đồng vách sắt bao lấy mình. Hướng Hưng Học là chú, muốn cho Hướng Nghiễm rất nhiều rất nhiều yêu thương, rất nhiều rất nhiều bầu bạn, như dung nham bao lấy cháu anh, để kim loại lạnh lẽo nóng chảy.
Khi đó Hướng Hưng Học không biết, có vài thứ đã thay đổi.
- ---
Editor: Ông yêu cmnr ông eiiiiiiii
Hướng Nghiễm chỉnh điều hòa ghế phụ xuống mức rất thấp, một cánh tay che lên ngang mắt.
Áo măng tô của cậu không hút nước, nước mắt xuyên thấu lông dê cùng các sợi hoa văn, không giấu được mà trào ra.
Hướng Hưng Học nhìn nước mắt nhỏ từng giọt từ cằm của Hướng Nghiễm, liền lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau đi.
"Sắp mười năm, vẫn là không trị hết."
"Tôi cho rằng Đồng Đồng có thể khỏi bệnh."
"Tôi lại dường như biết cô bé sẽ không khỏi được."
"Tôi không biết."
Hướng Nghiễm rơi nước mắt, trong giọng nói có thể nghe được tiếng hít từ mũi, giọng còn có một chút khàn, nhưng vẫn ổn.
Hướng Hưng Học trầm mặc nghe cậu nói, trong lồng ngực dường như bị rút hết không khí, tim từng chút từng chút bành trướng, muốn xé rách da thịt.
Hướng Hưng Học không phải một trưởng bối đúng chuẩn, anh không hiểu Hướng Nghiễm, không thấu được nỗi đau của cậu. Lúc mẹ Hướng Nghiễm đi, cậu nhóc mới 15 tuổi, vừa chuẩn bị thi lên cao trung, vừa chăm sóc mẹ. Mà lúc ấy, Hướng Hưng Học bận rộn thực tập, cũng bận rộn yêu đương. Anh có đi bệnh viện thăm chị dâu, thăm không ít lần, chỉ biết chị dâu mắc phải một loại bệnh không chữa được.
Hướng Hưng Học cho rằng Hướng Nghiễm chỉ là đau lòng Đồng Đồng.
Anh vừa mới biết được, Hướng Nghiễm 24 tuổi đối xử tốt với Đồng Đồng 5 tuổi, không chỉ xuất phát từ thương tiếc cùng đau lòng. Hướng Nghiễm đang tìm một loại hy vọng, cậu thay cho chính mình năm 15 tuổi tìm kiếm một khả năng - mẹ sẽ không chết, mẹ vẫn có thể ở bên cạnh cậu.
Vốn dĩ Hướng Hưng Học cũng cảm thấy mình khó vượt qua, rất đau lòng, nhưng anh cũng vừa phát hiện, anh không thể hiểu thấu nỗi đau của Hướng Nghiễm, không cách nào đồng cảm được.
"Tôi không nên như vậy." Hướng Nghiễm dùng cánh tay chà chà đôi mắt, động tác rất mạnh.
Hướng Hưng Học giữ tay cậu lại, "Tiểu Nghiễm, cậu có thể khóc, có thể khổ sở. Bác sĩ có thể vì bệnh nhân tử vong mà khổ sở, cậu cũng có thể vì mẹ cậu mà khổ sở."
"Bác sĩ chỉ là bác sĩ, chỉ có thể làm được những việc bác sĩ nên làm, cậu không nên lấy sự hạn chế của y học mà trách tội mình."
"Nhưng mà..."
"Nhưng cậu muốn cùng thế giới tiến bộ, cậu phải vĩnh viễn tràn đầy hy vọng. Trong lòng có hy vọng cũng không có gì sai."
Hướng Hưng Học cầm lấy cổ tay Hướng Nghiễm, lấy cánh tay cậu ra khỏi gương mặt, "Còn nữa, lúc khổ sở đừng cố gắng kìm nén, đối với thân thể không tốt."
Hai mắt Hướng Nghiễm đỏ hoe khiến Hướng Hưng Học đau lòng, vì vậy Hướng Hưng Học nhìn vào đôi mắt ấy, hứa: "Tôi sẽ ở bên cậu."
Anh nở nụ cười, nói tiếp: "Tuy không cách nào vĩnh viễn ở bên cậu, nhưng trước khi cậu tìm được người có thể ở bên cậu, tôi sẽ vẫn ở bên cạnh cậu."
Nghĩ đến Hướng Nghiễm trước đây bảo đừng xem cậu là trẻ con, Hướng Hưng Học còn nói: "Không nhất định là dùng thân phận trưởng bối, chỉ là bạn bè thôi."
Hướng Nghiễm không trả lời.
Lúc tiếng động ngoài xe ngừng hết, cậu mới lắc lắc đầu: "Chú sẽ không đâu."
Ánh mắt tràn đầy không tin tưởng.
"Không tin phải không?" Hướng Hưng Học dùng khăn giấy lau khô nước mắt trên mặt cậu: "Vậy thì thử một chút đi. Tôi sẽ không rời đi."
Hướng Nghiễm nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa sổ xe trong màn đêm biến thành một chiếc gương, tất cả bóng tối cùng bi quan ưu phiền đều bị nén thành mặt gương mỏng manh, trong gương chỉ có ánh mắt ấm áp cùng dịu dàng nhìn nhau.
Hướng Hưng Học nhìn Hướng Nghiễm trong gương, Hướng Nghiễm cũng qua chiếc gương mà nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiếu của Hướng Hưng Học.
"Về nhà đi, tôi mệt mỏi." Hướng Nghiễm cúi đầu thắt dây an toàn.
Hướng Hưng Học cũng thắt dây an toàn, lúc đạp chân ga, anh nói: "Chúng ta về nhà."
Hướng Hưng Học đi ngang qua quầy hàng, nói với ông chủ: "Chúng tôi đốt pháo hoa ở bãi sông, phiền ngài sáng mai giúp đỡ dọn dẹp một chút." Anh muốn lấy tiền từ trong ví da ra.
Ông chủ phất phất tay: "Được được, lần sau trở lại nhé."
Mùng hai, mạng xã hội nóng lên bởi một chủ đề, "pháo hoa Đồng thành."
Xán lạn của đêm hôm đó, lưu lại trong màn ảnh của rất nhiều người, cuối cùng trở thành vĩnh hằng.
Hướng Hưng Học cho rằng cha Đồng Đồng sẽ rất sớm đón Đồng Đồng đi, nhưng Đồng Đồng vẫn ngủ ở nhà xác lạnh lẽo.
Anh lại có một linh cảm rất nguy hiểm, mỗi ngày đều ngồi chờ tin.
Hướng Nghiễm về nhà mang theo tin xấu, rồi lại trấn an Hướng Hưng Học.
"Một đám người tụ tập ở cửa bệnh viện, nói phải đòi lại công bằng cho Đồng Đồng."
Hướng Hưng Học rót cốc nước cho Hướng Nghiễm, "Là ba cô bé sao?"
"Không phải, người dẫn đầu nói mình là cậu của Đồng Đồng."
"Mẹ của cô bé có ở đó không? Ba Đồng Đồng đâu?"
Hướng Nghiễm uống một hớp nước, "Bị người nhà dây dưa không thể ra cửa."
"Bọn họ đến đòi tiền?"
Hướng Nghiễm nhướng mày: "Không phải vậy thì là gì? Thân thích xưa nay chưa từng đến thăm Đồng Đồng, bây giờ lại chạy tới bệnh viện, không phải đòi tiền còn có thể đòi mạng sao?"
"Mẹ cô bé đâu?"
"Không biết."
Hướng Hưng Học thở dài, "Người phụ nữ này, nên nói cô ta lòng dạ ác độc hay là mềm yếu đây?"
Hướng Hưng Học đại khái có thể đoán được đầu đuôi câu chuyện - Đồng Đồng bị bệnh, người nhà mẹ Đồng Đồng bảo cô ta ly hôn với chồng, cô ta đại khái cũng thỏa hiệp. Sau đó bệnh Đồng Đồng có một ít khởi sắc, mẹ Đồng Đồng mới xuất hiện. Hiện tại Đồng Đồng tạ thế, cô ta cũng không thể ngăn người nhà gây sự. "Phụ nữ nhu nhược, mà nhà mẹ lại cường." - lời này không thích hợp dùng cho mẹ Đồng Đồng.
Đồng Đồng lúc hoạt bát sẽ rất kiêu ngạo mà tự giới thiệu mình, ngữ khí vui vẻ, khuôn mặt mang nụ cười toe toét:
"Em tên Ngô Đồng, là Đồng trong đồng tâm."
Đồng Đồng còn chưa học ghép vần Hán ngữ, càng chưa học viết chữ, có khi cô bé còn chưa từng viết tên của mình, nhưng cô bé biết "Đồng" trong tên cô là chữ "đồng" trong "huề thủ đồng tâm".
Nhưng mà, ai dắt tay ai, ai cùng ai đồng tâm?
Hướng Hưng Học tiếc nuối thương hại mình từng dành cho người mẹ này, anh nghĩ, cô ta không đáng.
Chí ít từ lúc Đồng Đồng nằm viện tới nay, tình thương cô ta dành cho Đồng Đồng còn không sánh bằng Hướng Nghiễm. Cái này cùng với điều kiện vật chất không có liên quan, cô ta chỉ là không dám cho, hoặc là nói, không muốn cho.
Hướng Nghiễm mặc áo lông cao cổ màu đen, màu đen khiến cậu rất gầy, cũng rất bí ẩn. Cậu trước đây rất lâu đã nhìn thấu người phụ nữ này, điều này khiến Hướng Hưng Học cảm thấy có chút kinh ngạc, Hướng Nghiễm so với mình nhỏ hơn 6 tuổi, nhưng mắt nhìn người đặc biệt chuẩn.
"Cậu..." Hướng Hưng Học vốn muốn hỏi "Cậu sao có thể", lời chưa kịp ra khỏi miệng lại chuyển thành: "Công việc của cậu có bị ảnh hưởng không?"
"Tạm thời không. Sau này thì không biết, những người đó không biết ai tham gia phẫu thuật." Hướng Nghiễm không biểu lộ vẻ mặt gì, dáng vẻ chỉ như đang thuật lại bệnh tình.
"Để tôi đi trực với cậu." Hướng Hưng Học chợt buộc miệng.
Lời của anh khiến Hướng Nghiễm nở nụ cười, Hướng Nghiễm cười rất khắc chế, ra vẻ tin cậy của người trưởng thành, khóe miệng hơi cong lên, hơi lộ ra một chiếc đồng tiền, nhưng đôi mắt cong cong lại bán đứng cậu - trong mắt lóe lên ánh sáng lấp lánh.
Hướng Nghiễm như vậy khiến Hướng Hưng Học nghĩ đến một loại chocolate có nhân, cắn lớp vỏ cứng là có thể nếm được nhân mềm mại bên trong.
Nhưng Hướng Nghiễm đang cười như vậy lại lạnh lẽo cứng rắn mà trả lời, "Tôi không cần chú bảo vệ."
Hướng Hưng Học đoán cậu muốn nói: "Tôi là người lớn, không phải trẻ con, không cần bảo vệ tôi như vậy." liền cắt ngang câu trả lời của Hướng Nghiễm, "Tôi cũng muốn đi bệnh viện xem thử."
Hướng Nghiễm chưa bao giờ biết dáng vẻ cậu cường điệu mình là người lớn có bao nhiêu đáng yêu.
Trong lòng Hướng Hưng Học có một bảng danh sách, đại khái tên là những thứ đáng yêu xuyên tim. Đứng đầu danh sách là dáng vẻ Thẩm Vân Mộng làm nũng, thứ hai là Hướng Nghiễm nhỏ bé bi bô gọi "chú ơi", sau đó là mèo nhỏ chó nhỏ.
Bây giờ hạng nhất là Hướng Nghiễm đã lớn.
Hướng Nghiễm đã lớn trong mắt Hướng Hưng Học cũng vẫn là trẻ con, cậu nên ở bên trong pháo đài bằng kẹo, dưới chân là mây mềm mại, nên nhận được rất nhiều rất nhiều yêu thương cùng bảo vệ. Hướng Nghiễm mạnh mẽ quá lâu, tự xây tường đồng vách sắt bao lấy mình. Hướng Hưng Học là chú, muốn cho Hướng Nghiễm rất nhiều rất nhiều yêu thương, rất nhiều rất nhiều bầu bạn, như dung nham bao lấy cháu anh, để kim loại lạnh lẽo nóng chảy.
Khi đó Hướng Hưng Học không biết, có vài thứ đã thay đổi.
- ---
Editor: Ông yêu cmnr ông eiiiiiiii
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook