Edit + Beta: Minh An

Rõ ràng là Ôn Tố ngụy biện, nhưng Khương Lâm Quyện lại không biết phản bác như nào. Dường như đến chính bản thân cậu cũng chìm trong ảo giác rằng nếu quan tâm cô thì phải có trách nhiệm với cô đến cùng.

Cậu thở dài trong lòng, trong giọng cậu mang theo sự đầu hàng, "Đặt tay vào."

Thấy Khương Lâm Quyện đồng ý, Ôn Tố lại hơi bất ngờ. Cô nghĩ thầm, thế mà cũng có một ngày đầu gỗ này nghĩ thông? Cô nghe theo sự hướng dẫn của Khương Lâm Quyện, đặt tay lên. Nhưng Khương Lâm Quyện không đặt tay lên bàn tay cô mà nắm lấy cổ tay cô.

Ôn Tố: "......"

Cô biết là mình nghĩ nhiều rồi.

Bàn tay thiếu nữ rất nhỏ. Lúc rũ mắt xuống, Khương Lâm Quyện hơi mất tập trung, không hiểu sao cơ thể bé nhỏ này của cô lại có sức lực lớn đến vậy. Chờ lúc Ôn Tố gọi cậu, cậu mới nâng mắt lên, thỉnh thoảng nói với cô hai câu, cố gắng không để mình chú ý tới cái khác.

Học được vài phút, Ôn Tố vẫn chưa gắp được con thú nhồi bông nào. Cô nghĩ có lẽ cái máy gắp thú này chỉ nghe lời mỗi Khương Lâm Quyện thôi. Vì thế Ôn Tố thở dài, buông tay ra, nhanh chóng bỏ cuộc, "Không học nữa. Cậu chưa đủ tiêu chuẩn làm thầy giáo!"

Thật ra Ôn Tố cũng chẳng có ý định học hành gì. Mấy phút vừa rồi, gần như tất cả lực chú ý của cô đều đặt lên người Khương Lâm Quyện đứng sau. Khương Lâm Quyện cũng khác gì cô đâu? Nghe cô nói vậy, không hiểu sao cậu lại thở phào nhẹ nhõm.

Cậu cam chịu sự lên án của Ôn Tố, không phản bác. Giọng cậu dịu dàng, "Còn muốn đi đâu chơi nữa?"

"Ừm..." Ôn Tố nhìn vào mắt Khương Lâm Quyện, trong mắt đầy sự chờ mong, "Chúng ta đi chơi máy nhảy audition được không?"

Nhìn qua máy nhảy audition ở khu trò chơi điện tử đều mang theo sự ngây thơ của học sinh trung học. Ôn Tố đưa thú nhồi bông cho Khương Lâm Quyện, chạy tới nhảy với một học sinh trung học. Hai cô gái nhảy tới nhảy lui trên máy nhảy audition, nhìn qua rất giàu sức sống.

Khương Lâm Quyện đứng cách đó không xa. Cậu chưa bao giờ cảm thấy trái tim mình đập nhanh như thế này. Cậu lấy điện thoại ra, chụp ảnh cho cô gái. Không biết bao lâu sau, Ôn Tố quay đầu lại tìm cậu, má cô đỏ bừng lên, "Cậu có muốn nhảy cùng không?"

Khương Lâm Quyện nhìn máy nhảy audition cách đó không xa, từ chối.

Thiếu nữ nhìn Khương Lâm Quyện bằng ánh mắt ghét bỏ, sau đó cô tiến đến trước mặt cậu, khuôn mặt cách cậu rất gần, "Cậu như vậy mai sau đi hẹn hò với bạn gái như nào hả?"


Khương Lâm Quyện quay mặt đi. Nhìn qua cậu chẳng dao động nhưng thật ra tai cậu đã đỏ lên rồi, "Có chơi nữa hay không? Nếu không chơi tôi cất tiền xu đi?"

"Chơi!"

Ôn Tố chơi gần hết các trò chơi ở khu trò chơi điện tử, trong đó có một số trò rất đơn giản mà trẻ con ba tuổi cũng chơi được. Khương Lâm Quyện không chơi một trò nào, ánh mắt cậu mang theo sự khó hiểu nhìn theo Ôn Tố. Nhất là lúc Ôn Tố đánh bại một học sinh tiểu học, sau đó cô sung sướng khoe, "Có phải tớ giỏi lắm không?"

Giỏi, giỏi hơn học sinh tiểu học một chút.

Khóe môi Khương Lâm Quyện nhiễm ý cười nhưng giọng cậu nghe vẫn bình tĩnh như thường, "Ngoài phương diện học tập thì cái gì cậu cũng giỏi."

"......" Ôn Tố cọ cọ cái mũi của mình, bày tỏ sự phản đối trước lời nhận xét của Khương Lâm Quyện. Cô nói lại, "Trên phương diện yêu đương, tớ cũng rất am hiểu. Cậu có muốn thử không?"

Nhắc đến chủ đề này, Khương Lâm Quyện lập tức im lặng, chuyển ánh mắt qua chỗ khác.

Một ngày kết thúc, Ôn Tố cầm trong tay một ly nước chanh. Lúc đi xuống dưới tầng, cả người cô như mất hết sức lực. Cô giương mắt nhìn vào bóng dáng của thiếu niên, "Khương Lâm Quyện, cậu cõng tớ được không?"

Khương Lâm Quyện nhướng mày, trên mặt cậu không giấu một chút sự từ chối nào. Nhưng sau khi Ôn Tố nói xong cậu vẫn dừng chân lại đứng chờ cô theo bản năng.

"Đồ quỷ hẹp hòi." Ôn Tố hừ một tiếng, "Cậu cứ như vậy chắc chắn về sau sẽ không có cô gái nào muốn yêu đương với cậu đâu!"

Vừa cứng đầu vừa ngốc nghếch.

Cửa mở ra, Ôn Tố lập tức nằm lên ghế sô pha. Kiều Phức vừa nấu xong cơm, "Hai đứa về rồi à? Hôm nay ra ngoài chơi có vui không?"

Ôn Tố nghiêm túc nói linh ta linh tinh, "Vui lắm ạ, cậu ấy còn bảo lần sau muốn đi tiếp."

Thế mà Khương Lâm Quyện lại không phủ nhận.

"Thế là tốt rồi."


Ôn Tố giơ thú nhồi bông lên, "Cô nhìn nè, đây đều là Khương Lâm Quyện gắp đó!"

Kiều Phức thấy bất ngờ, "Thằng bé còn biết gắp cái này à?"

Khương Lâm Quyện hơi mất tự nhiên một chút. Cậu không ngờ Ôn Tố lại kể chuyện này, vì thế cậu ho nhẹ một tiếng, "Chẳng có gì khó cả."

"Hửm, lại còn không có gì khó cả à? Sao trước kia chẳng thấy con gắp thú nhồi bông cho bạn nữ nào vậy?" Kiều Phức đùa, nhưng cũng không liên tưởng mối quan hệ của hai người Ôn Tố và Khương Lâm Quyện về phương diện kia, "Chắc hai đứa cũng đói bụng hết rồi. Mau rửa tay rồi đi ăn cơm đi."

Có lẽ do hôm nay có Khương Nham ở đây nên không khí trên bàn ăn yên lặng hơn bình thường không ít. Ôn Tố ăn được một nửa thì nghe thấy Khương Nham hỏi tình hình học tập dạo gần đây của Khương Lâm Quyện. Ông là một người ba nghiêm khắc, vì thế ông có yêu cầu rất cao với Khương Lâm Quyện. Nhưng hình như... Ông không quá quan tâm tới cuộc sống của Khương Lâm Quyện.

Ôn Tố từ từ nuốt thức ăn, coi lời nói của thầy chủ nhiệm mình như bùa ru ngủ, không ngờ chẳng lâu sau ông chuyển chủ đề đến cô.

"Tố Tố, gần đây việc học không gặp khó khăn gì chứ?"

"Dạ..." Ôn Tố chớp chớp mắt, sau đó bị hỏi một lần như Khương Lâm Quyện. Cảm giác này y như bị đưa đến đồn cảnh sát thẩm vấn vậy.

Khương Nham hỏi xong thì tổng kết, "Xem ra để A Quyện giám sát em khá có hiệu quả. Không phải lần này kết quả của em đã tiến bộ rồi sao? Về sau phải cố gắng lên, thầy tin tưởng em."

Biểu cảm của ông khá vui mừng, nghĩ thầm mình đã có thể cho bà nội Ôn Tố một câu trả lời thỏa đáng rồi. Sau khi biết được tin này, hẳn bà sẽ rất vui. Thậm chí ông còn ảo tưởng đến dáng vẻ về sau Ôn Tố biến thành một cô gái ngoan ngoãn, giấc mơ rất đẹp.

Ôn Tố không biết Khương Nham nghĩ gì trong lòng. Mãi cô mới kết thúc được khổ hình này, nhanh chóng lấy cớ chào rồi về phòng mình, bảo là về làm bài tập.

Trong phòng rất sáng. Trên bàn có một xấp bài tập, chỉ nhìn thôi cũng thấy đau đầu rồi. Ôn Tố thấy bài tập cũng chưa nhiều lắm, buổi tối cuối tuần mà làm nhanh thì hiệu suất sẽ cao hơn. Cô lấy điện thoại ra chơi mấy trò chơi giải trí, chơi một lúc thì cầm quần áo đi phòng tắm tắm rửa.

Ôn Tố xoa sữa tắm mùi hoa hồng thành bọt trắng, sau khi cô tắm sạch lại thì cả phòng tắm đều ngập mùi hương hoa hồng. Sau khi cô tắm xong thì lau tóc. Nền trơn bóng hơi trơn, đột nhiên Ôn Tố không để ý, lòng bàn chân bị trượt, ngã bụp một cái xuống đất.


Mông với eo cô như cây gỗ bị đứt vậy, đến cả tay cô chống xuống để giảm xóc cũng tê rần, nhìn qua còn bị trầy da nữa. Ôn Tố đau điếng người, đau đến mức đầu không còn khả năng suy nghĩ nữa nhưng cô không khóc. Không hiểu sao đôi khi con người ta chịu đau đớn rất lớn thì lại không khóc được.

Tiếng vang rất lớn làm cho người trong phòng khách chú ý. Khương Lâm Quyện vừa mới định đi lấy cốc nước thì nghe được tiếng vang lớn trong phòng tắm. Cậu đi đến cạnh cửa, giơ tay gõ cửa, "Cậu sao thế?"

"Tớ không cẩn thận trượt chân." Giọng Ôn Tố hơn run run, hoàn toàn khác biệt so với dáng vẻ kiêu ngạo bình thường của cô.

Phản ứng đầu tiên của Khương Lâm Quyện là muốn mở cửa phòng tắm ra, nhưng sau khi cậu lấy lại tinh thần thì hỏi, "Cậu có mặc quần áo không đấy?"

Lúc nói ra lời này, tai cậu đỏ bừng lên.

Hình người chibi trong lòng Ôn Tố trợn trắng mắt, thẳng nam từ nơi nào đến vậy, cô đã ngã thế này rồi còn hỏi cô có mặc quần áo hay không? Hơn nữa cửa vẫn còn khóa nữa đó!

Ôn Tố cố gắng đứng từ dưới nền dậy, sau đó mở cửa ra.

Khương Nham và Kiều Phức cũng nghe được tiếng vang, sau khi biết chuyện, Kiều Phức hơi lo lắng, "Cháu có muốn đi bệnh viện không?"

"Không cần đâu ạ, chỉ là hơi đau một chút thôi cô." Ôn Tố xoa đầu gối, cô hơi choáng.

"Thế được rồi. Nếu có vấn đề gì cháu phải tìm cô chú đó nhé!" Kiều Phức thấy Ôn Tố không gặp vấn đề gì lớn, sau đó nhìn về phía Khương Nham, "Chồng à, mai anh ra ngoài anh mua thảm chống trượt nhé... Chứ không thì nguy hiểm lắm, may mà không đụng vào đầu đấy!"

"Được." Khương Nham trả lời.

Bình thường Ôn Tố lúc nào cũng giương nanh múa vuốt, giờ phút này cả người cô mơ mơ màng màng ngồi trên ghế sô pha như đang không tỉnh táo vậy. Vừa nhìn là biết cô ngã rất đau rồi.

Khương Lâm Quyện hỏi, "Còn động đậy được không?"

Ôn Tố lắc đầu, trên hàng mi dài dính nước mắt. Đau, đúng là quá đau. Không hiểu vừa rồi cô ra khỏi phòng tắm kiểu gì nữa. Tình hình này không ngồi một lát là không động đậy nổi.

Khương Lâm Quyện nhíu mày, hai tay luồn xuống dưới chân Ôn Tố, bế cô lên. Đầu ngón tay cậu cũng hơi âm ẩm, mang theo mùi sữa tắm nữa. Lúc bế Ôn Tố đến phòng ngủ, đặt cô lên giường xong, cậu ngồi xổm xuống nhìn đầu gối cô, "Có bị xước da không?"

Ôn Tố lắc đầu, sau đó đáng thương vươn tay ra, bên trên có da bị trầy.

"Đau quá."


Khương Lâm Quyện nắm tay cô thật chặt, sau đó thổi thổi, đang định an ủi hai câu, đột nhiên Ôn Tố nói, "Cậu xem tớ bị thương như này rồi, hay là cậu giúp tớ làm bài tập nhé?"

Khương Lâm Quyện: "......"

Cậu buông tay ra, xoay người định rời đi thì Ôn Tố túm chặt lấy vạt áo của cậu, "Khương Lâm Quyện, tớ muốn uống nước."

Người nào đó vừa còn định không thèm quan tâm đến Ôn Tố nữa đi ra ngoài lấy một ly nước với độ ấm vừa phải rồi cẩn thận đặt vào tay cô. Khương Lâm Quyện nhìn Ôn Tố một cái rồi xoay người ra ngoài.

Ôn Tố nghĩ cậu về phòng mình, cô nằm nghỉ một lát thì nghe được tiếng nước chân. Cô nâng mắt lên thì thấy Khương Lâm Quyện đang mặc áo lông màu xám trắng đứng ở cửa, trong tay cậu cầm máy sấy.

Cậu sợ Ôn Tố để tóc ướt rồi bị cảm nên đi đến sau cô cắm điện vào máy sấy. Ngón tay cậu nhẹ nhàng xuyên qua mái tóc ướt của Ôn Tố. Khương Lâm Quyện chưa từng sấy tóc cho người khác, vì thế động tác của cậu chẳng thuần thục chút nào, cậu chỉ có thể cố gắng hết sức để không làm Ôn Tố bị đau.

Tiếng gió vù vù truyền tới bên tai, Ôn Tố cảm thấy ngực mình cũng như đang có gió to gào thét. Cơn đau do ngã vừa rồi như mất đi, đầu cũng không còn đau nữa, chỉ có dòng nước ấm nhè nhẹ chảy theo ngọn tóc về phía ngực cô.

Một lát sau, nhìn chung thì đầu Ôn Tố đã khô. Khương Lâm Quyện tắt máy sấy đi. Cậu im lặng vài giây rồi mím môi nói, "Tí nữa có chuyện gì thì gọi tôi."

Ôn Tố gật gật đầu, vừa nhìn cậu cất máy sấy vừa nói, "Tớ rút lại lời hôm qua tớ nói."

Khương Lâm Quyện không biết cô đang nói cái gì. Cậu nâng mắt lên, "Hả?"

"Chắc chắn về sau sẽ có rất nhiều cô gái muốn yêu đương với cậu." Ôn Tố lại không đứng đắn.

Khương Lâm Quyện: "......"

Khương Lâm Quyện định đi thẳng nhưng đến bên cửa, không biết cậu nghĩ đến cái gì mà làm như vô tình mở miệng, "Không cần."

Không cần, có nữa.

Tác giả có lời muốn nói:

Quyện: Có một người là đủ rồi.

Khương Lâm Quyện tiến hóa theo hướng bạn trai bảo mẫu 2333

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương