Mùa Xuân Hoang Dã
-
Chương 1
Trong phòng tiệc quần áo lả lướt hương thơm, là nơi tụ tập của những tên tuổi lớn trong giới giải trí, thực chất chỉ xoay quanh bảy tám người giàu có nổi tiếng, một số ngôi sao lớn còn chưa hòa nhập vào được, càng miễn bàn đến một nhân vật nhỏ bé như Khâu Y Dã. Tạ Nghiêu vừa đưa Khâu Y Dã đến thì bị chú của mình lôi đi xã giao, bỏ lại Khâu Y Dã đứng một mình như cây nấm mọc trong góc.
Khách quan mà nói, ngoại hình của Khâu Y Dã có thể được coi là hiếm thấy, nhưng trong những dịp thế này thì ngoại hình của cậu lại không quan trọng cho lắm. Có lẽ sẽ có một vài người cảm thấy cậu quen mắt, nhưng vừa nhìn thì biết ngay cậu chỉ là một nhân vật vô danh tiểu tốt, không xứng đáng để lãng phí thời gian quý báu đêm nay.
Khâu Y Dã không phải là người dễ làm thân hay dễ bắt chuyện với người khác, lại càng không làm nổi việc chen vào cuộc trò chuyện của người ta nên cậu chỉ có thể đứng một mình trong góc ăn uống. Nhìn đĩa của mình nào là cá hồi hun khói kết hợp với salad cua, bánh mì giòn, trứng cá muối, tôm hùm, sườn cừu húng tây và hàu nướng bơ, rồi nhìn người ta cầm ly rượu tốp ba tốp năm cười cười nói nói, tự dưng cậu cảm thấy cho dù đứng một mình ở chỗ này ăn thôi cũng thật sự chướng mắt. Trước kia khi gặp phải những trường hợp thế này, Khâu Y Dã đã âm thầm rời đi rồi, nhưng Tạ Nghiêu vừa vội vàng chạy tới dặn đi dặn lại cậu phải đợi cậu ta, bộ dạng như có việc quan trọng lắm khiến Khâu Y Dã không tiện gọi xe đi trước.
Khâu Y Dã cầm đĩa thức ăn rồi ra khỏi phòng tiệc, phát hiện cửa hông của vườn hoa nhỏ bên cạnh đang mở, bên trong không một bóng người, chỉ có năm sáu ngọn đèn tường đang sáng. Cậu ngồi xuống trước cửa sổ sát đất hướng ra vườn hoa bên ngoài, vừa lướt điện thoại đọc tin tức tài chính vừa ăn thức ăn trong đĩa. Không hổ danh là đầu bếp riêng của ông cụ Đổng, vị tươi ngọt của hàu được bọc chắc chắn trong lớp vỏ chiên giòn đặc biệt, cắn một miếng tầng tầng lớp lớp giòn rụm, mỹ vị khiến Khâu Y Dã híp cả mắt lại. Cậu thầm nhủ biết thế vừa nãy nên lấy nhiều thêm một chút, để ở chỗ đó không ai ăn quả thật quá lãng phí.
Đằng sau vang lên tiếng bước chân, Khâu Y Dã quay đầu lại.
Vườn hoa mờ tối, chỉ nhìn thấy người đang đi đến sở hữu dáng người cao lớn thẳng tắp, đứng cách Khâu Y Dã năm bước chân thì cậu mới nhìn rõ khuôn mặt của người kia. Hơn ba mươi tuổi, tướng mạo không được coi là anh tuấn, nhưng trông chính trực nam tính.
Là Hạ Khôn.
Người này là trung tâm của đám đông trong buổi tiệc, sao lại thoát khỏi nhóm người đang trò chuyện rồi một mình xuất hiện ở nơi này? Khâu Y Dã vẫn chưa kịp nghĩ thông, nhưng cậu hiểu rõ không thể đợi một người như vậy chủ động được nên đã lên tiếng chào hỏi trước: “Hạ tiên sinh.”
Hạ Khôn chẳng có gì ngạc nhiên khi người đàn ông xa lạ trước mặt này nhận ra mình, hắn chỉ lịch sự hờ hững hỏi xem cái ghế bên kia chiếc bàn tròn nhỏ đã có ai ngồi hay chưa.
“Không có, mời ngài ngồi.”
Hạ Khôn đặt một tay lên tay vịn của chiếc ghế bành rồi đỡ lấy đầu, hai mắt nhắm lại, trông có phần mệt mỏi. Khi Khâu Y Dã đang im lặng ngồi ăn nốt thức ăn của mình thì điện thoại rung lên, là Tạ Nghiêu bảo cậu đến phòng nghỉ bên cạnh phòng hội nghị trên tầng hai. Cậu đứng dậy, ngập ngừng một lúc rồi vô cùng nhỏ giọng lễ phép nói: “Hạ tiên sinh, tôi đi trước.”
Hạ Khôn không đáp lời, Khâu Y Dã yên tâm rồi tay chân nhẹ nhàng ra khỏi vườn hoa.
Có năm người đang ngồi trong phòng nghỉ, bốn nam một nữ, Tạ Nghiêu đang trò chuyện với hai người trung niên trong số họ.
Tạ Nghiêu nhìn thấy Khâu Y Dã thì nhanh chóng ra hiệu cho cậu đi tới: “Đây là bạn cùng phòng của tôi ở Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, tên là Khâu Y Dã, người đứng thứ hai trong kỳ thi kiểm tra chuyên môn nghệ thuật, điểm cao nhất trong kỳ thi tuyển sinh đại học của khoa Biểu diễn, mỗi năm đều giành được học bổng nhà nước, bằng kép khoa Biểu diễn và Quản lý, là học bá của trường, chắc chắn phù hợp với yêu cầu của các ngài.” Sau đó hắn quay đầu giới thiệu cho Khâu Y Dã: “Đạo diễn Chung Lạc Cương và thầy Thái Hợp.”
Khâu Y Dã kìm nén kinh ngạc trong lòng, nở nụ cười khiêm tốn khéo léo, lần lượt bắt tay hai người để chào hỏi.
Thái Hợp trông giống Phật Di Lặc, tuổi tác thì ngoài bốn mươi nhưng nụ cười lại hiền từ như người bảy mươi tám mươi: “Tiểu Tạ nói tên của cậu tôi còn cảm thấy quen tai, bây giờ nhìn thấy người rồi mới nhớ ra, bốn năm trước cậu từng đến Pháp nhận giải thưởng cho bộ phim《Năm Tháng Của Anh Ấy》đúng không?”
Hai mắt Khâu Y Dã sáng lên, điều chỉnh biểu cảm thành bảy phần kinh ngạc ba phần ngượng ngùng nói: “Không ngờ thầy Thái lại nhớ tới một vai phụ nhỏ bé như vậy.”
Thái Hợp quay đầu nói với Chung Lạc Cương đang nghiêm mặt: “Chính là người em trai tàn tật của Chương Khánh trong《Năm Tháng Của Anh Ấy》.”
Chung Lạc Cương mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Khâu Y Dã, nói: “Tôi nhớ.”
Chung Lạc Cương nổi tiếng trong giới vì tính tình cổ quái, những năm gần đây may nhờ vào sự khéo léo của cộng sự cũng như nhà sản xuất Thái Hợp mới có thể miễn cưỡng thuận lợi trong vòng một đến hai năm cho ra một bộ phim, giữ được vị thế cao trên thị trường phê bình phim ảnh, đồng thời tác phẩm cũng được công chúng đón nhận. Khâu Y Dã rất thận trọng, không nói gì nhiều, chỉ thỉnh thoảng thể hiện sự yêu thích đối với các tác phẩm của Chung Lạc Cương.
Chung Lạc Cương hỏi một câu không mấy bất ngờ, ông hỏi Khâu Y Dã thích tác phẩm nào của mình nhất.
Khâu Y Dã thậm chí còn không mất thời gian để phản ứng mà trực tiếp trả lời ngay: “Di Tích Mê Thành.”
Chung Lạc Cương trầm ngâm nhìn Khâu Y Dã, không lên tiếng. Thái Hợp thì tỏ ra thích thú: “Bộ phim này rất ít được nhắc đến.”
Từ trước đến nay, các tác phẩm của Chung Lạc Cương luôn tồn tại tranh luận, có trầm trồ khen ngợi, cũng có chê bai bàn tán. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, doanh thu phòng vé đều rất khá, vẫn có ít nhất một đánh giá ‘có cá tính’ của nhà phê bình phim ảnh.《Di Tích Mê Thành》lại là một ngoại lệ. Nhiều người còn không nhớ rằng từng có một bộ phim như vậy. Năm đó phim phát sóng trong hai tuần rưỡi thì dừng chiếu, phản ứng của khán giả bình thường, phim cũng không có điểm nổi bật.
Nụ cười lịch sự và khiêm tốn trên khuôn mặt của Khâu Y Dã nhạt dần, thay vào đó cậu trở nên nghiêm túc hơn: “Tôi rất thích bộ phim này hồi còn học đại học. Tôi đã dành rất nhiều thời gian để xem đi xem lại.”
Bấy giờ Tạ Nghiêu cũng nhớ ra: “Ồ, tôi có ấn tượng. Trước đây mỗi lần tôi đến tìm cậu để chép bài tập về nhà, cậu đều đang xem bộ phim đó đúng không?”
Khâu Y Dã mỉm cười, không tỏ ý kiến.
Tạ Nghiêu nói với Chung Lạc Cương và Thái Hợp: “Tôi nhớ cậu ấy đã dùng bộ phim này để viết luận văn và được giáo sư Trịnh Tự Phương cho 94 điểm. Là Trịnh Tự Phương đó! Ngay cả một người học Quản lý như tôi còn biết nữa là, ngài nói xem vào thời điểm đó, Tiểu Khâu ở Học viện nổi tiếng đến mức nào.”
Tỷ lệ trúng tuyển vào khoa của Trịnh Tự Phương nổi tiếng khắp Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, hầu như không có mấy sinh viên có thể theo học được. Sau này Trịnh Tự Phương muốn Khâu Y Dã cùng ông học tiến sĩ nhưng Khâu Y Dã đã lịch sự từ chối. Hồi đó những ai có chút tên tuổi thì đều đã bắt đầu đi đóng phim truyền hình phim điện ảnh hết cả rồi, nên việc Khâu Y Dã từ chối Trịnh Tự Phương cũng không gây ra quá nhiều sự chú ý. Nhưng thật ra chính sự việc này lại khiến mọi người khá bất ngờ, dù sao thì Trịnh Tự Phương cũng là một nhân vật hàng đầu trong lĩnh vực phim ảnh, vừa cùng ông học bằng tiến sĩ vừa đóng phim là một con đường tốt, có thể không nổi tiếng ngay lập tức nhưng tuyệt đối ổn định vững chắc.
Chung Lạc Cương đứng dậy, thầm nói một câu: “Học trò của Trịnh tiên sinh à.”
Khâu Y Dã suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói: “Tôi cho rằng《Di Tích Mê Thành》là một tác phẩm tưởng nhớ đối với《Ai Hồng》(*) của tiên sinh Phó Tử Thích, sự tôn kính biểu đạt rất mơ hồ, cũng rất rối rắm. Trong《Ai Hồng》vừa hướng tới lòng thương xót chậm rãi chảy trong cuộc sống thường nhật, nhưng cũng hy vọng có thể phá vỡ sự dồn nén và ngột ngạt của nó”. Cậu giữ lại một phần ý ở trong lòng, không nói sâu thêm.
(*) “哀鸿”, Hán việt là “Ai Hồng”. Trong đó ‘哀’ là bi thương, đau xót; ‘鸿’ là chim hồng nhạn. Hồng nhạn không tìm được nơi nghỉ ngơi, bay không có đích đến và đang kêu gào thảm thiết. Đó là một ẩn dụ cho nỗi buồn, nỗi đau và những người mất nhà cửa.
Chung Lạc Cương nhấp một ngụm rượu vang: “Tại sao lại nói khi đó là cho rằng?”
Khâu Y Dã suy tư trong chốc lát. Nhìn dáng vẻ của Chung Lạc Cương thì 80% có lẽ ông đã đọc qua bài luận văn của cậu mà bây giờ xem lại thì có vẻ khá là đạo đức giả. Trịnh Tự Phương đã từng dạy rất nhiều người, mối quan hệ trong giới của ông sâu không lường được, thật khó để nói giao tình với Chung Lạc Cương là thế nào. Khâu Y Dã khiêm tốn đáp: “Bản thân tôi sau khi thực sự gia nhập đoàn phim thì góc độ xem phim cũng đã khác trước.”
Chung Lạc Cương không hỏi thêm gì, Khâu Y Dã cũng không nói tỉ mỉ.
Tạ Nghiêu là một cao thủ trong việc tạo bầu không khí sôi nổi, thuận theo chủ đề pha trò trước đó, Khâu Y Dã vừa khéo phụ họa, hai người biến những chuyện ngốc nghếch thường ngày ở Học viện thành một cuộc tấu nói(*). Ngay cả khóe mắt của Chung Lạc Cương cũng lộ ý cười, Thái Hợp lại càng cười không ngừng.
(*) “相声” (crosstalk): Tấu nói là một hình thức văn học dân gian sử dụng các câu chuyện cười, câu hỏi hài hước, đọc rap, … để gây cười cho khán giả. Nó chủ yếu được sử dụng để châm biếm, và bây giờ nó cũng được sử dụng để châm biếm những người mới và những điều mới.
Khâu Y Dã và Tạ Nghiêu đều biết rõ trong lòng rằng những người hơi lớn tuổi hơn một chút đều thích tiếp xúc với những người trẻ tuổi, chẳng qua là muốn thoải mái vui vẻ và cảm thấy bản thân mình trẻ lại.
***
Tạ Nghiêu bị chú của mình kéo đi lúc nửa đêm. Khâu Y Dã gọi điện cho Tiểu An, người lúc nào cũng túc trực sẵn, chưa đến mười phút sau, cậu đã ngồi trong xe của Tiểu An.
Tiểu An là trợ lý mới do công ty sắp xếp, đáng tin cậy hơn rất nhiều so với những người trước đây.
Khâu Y Dã chỉ uống hai ly rượu vang, chưa đến mức say, nhưng lên xe chưa được bao lâu đã ngủ say như chết cho đến khi Tiểu An cao giọng gọi cậu: “Anh Khâu! Anh Khâu! Dậy đi! Anh có điện thoại kìa.”
Khâu Y Dã loay hoay tìm chiếc điện thoại đang rung, vừa định nhấn nghe thì người ở đầu bên kia có vẻ đợi lâu không thấy ai bắt máy nên tắt đi. Khâu Y Dã mở mắt ra, thấy cuộc gọi nhỡ là của người đại diện Thư Dư thì gọi lại ngay.
Thư Dư lập tức nghe máy: “Y Dã à, cũng không có việc gì gấp, chị chỉ là không yên tâm về em, vẫn đang ở Cẩm Huyên hả?”
Không ai có thể nói rõ được nước ở hội sở Cẩm Huyên sâu đến mức nào, chẳng trách Thư Dư không yên tâm.
Khâu Y Dã điềm đạm nói: “Em đang trên đường về rồi. Em không sao, chỉ uống chút rượu thôi. Vừa mới chợp mắt một lúc.”
“Vậy thì tốt.” Thư Dư ngừng một lát, rốt cuộc vẫn hỏi: “Có thu hoạch gì không?”
“Tạ Nghiêu nói chuyện với Chung Lạc Cương và Thái Hợp một lúc.”
Không chỉ Thư Dư sững sờ, ngay cả người điềm tĩnh như Tiểu An cũng hít một hơi sâu, cầm vô lăng kinh ngạc nói: “Đạo diễn Chung với nhà sản xuất Thái á!”
Thư Dư tỉ mỉ hỏi han tình huống lúc đó, tốc độ nói chuyện càng lúc càng chậm. Khâu Y Dã cảm thấy mạch suy nghĩ của cô có lẽ đã chệch hướng rồi.
“Chị Thư, chị đừng áp lực, chỉ là gặp mặt làm quen mà thôi.” Khâu Y Dã an ủi.
Thư Dư nói: “Kể từ khi Tạ Nghiêu trở về thì tài nguyên quả thực không còn giống như trước nữa. Tiểu Khâu, mấy năm nay là chị khiến em trễ nải.”
Kể từ khi Khâu Y Dã chính thức ra mắt năm năm trước thì vẫn luôn dưới trướng của Thư Dư nên cậu rất hiểu cô. Sau mười giờ đêm, cô giống như khởi động một công tắc thần bí, sự lý trí và lão luyện của ban ngày đều biến mất, thay vào đó trở thành một người đa sầu đa cảm. Nếu như không có việc gì cực kỳ gấp thì từ trước tới nay, Thư Dư sẽ không bao giờ xử lý công việc vào đêm khuya.
Khâu Y Dã nhẹ giọng nói: “Không sao đâu. Chẳng phải ngay từ đầu chúng ta đã nói rõ rồi sao? Em rất hài lòng với sự phát triển mấy năm nay. Em cảm ơn chị còn không kịp nữa là.”
Thư Dư được cậu vỗ về an ủi còn không quên dặn dò: “Vậy em nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai điều chỉnh trạng thái một chút, ngày kia có buổi thử vai rồi.”
Thư Dư nói một câu không hề sai, là nhờ có Tạ Nghiêu nên tài nguyên mà Khâu Y Dã nắm trong tay đã tăng lên không ít.
Vào năm ba đại học, Khâu Y Dã thay một đàn anh làm chân chạy việc cho đoàn phim《Năm Tháng Của Anh Ấy》thì bất ngờ nhận được vai nam phụ.《Năm Tháng Của Anh Ấy》bất ngờ đoạt giải phim hay nhất và nam diễn viên phụ xuất sắc nhất tại liên hoan phim Cannes, sau đó xảy ra cái chết bất ngờ do tai nạn xe của đạo diễn Trần Trăn. Cuối cùng thì bộ phim này không được chiếu ở trong nước cũng không có gì lạ.
Từ khi bước chân vào giới giải trí, Khâu Y Dã không có va chạm đặc biệt cũng không có vận khí đặc biệt, năm năm trôi qua, cậu vẫn luôn giản dị khiêm tốn. Tuy không đến nỗi bị nói là tiểu minh tinh tuyến ba mươi tám nhưng Khâu Y Dã hoàn toàn không có đủ tự tin để nói rằng mình là diễn viên đang nổi. Cậu rất thực tế mà cho rằng bản thân mình có lẽ cũng được coi là một nghệ sĩ tuyến tám.
Một năm trước, Tạ Nghiêu đã hoàn thành sự nghiệp dùi mài kinh sử dài đằng đẵng của mình và trở về nước. Trong tiệc tiếp đãi những người bạn thời đại học, Tạ Nghiêu say khướt ôm lấy Khâu Y Dã không buông, luôn mồm nói hối hận vì lúc đó không đưa cậu đi cùng, nếu không thì làm sao mà người khác học bằng MBA(*) chỉ cần hai năm, còn mình thì mất tận ba năm rưỡi cơ chứ.
(*) MBA (Master of Business Administration) – bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh.
Tạ Nghiêu tay cầm chai rượu, hùng hồn nói: ”Từ nay về sau, anh Nghiêu dắt cậu cùng lăn lộn.”
Lời say của người khác không thể tin, nhưng Tạ Nghiêu không phải là người khác. Tạ Nghiêu là người mà Khâu Y Dã chỉ vào lúc nộp bài tập mới có thể gặp mặt, là người anh em ngủ giường trên của Khâu Y Dã. Chú ruột của Tạ Nghiêu là phó giám đốc Tổng cục Hành chính, bên nhà mẹ đẻ cũng tương đối có bối cảnh. Sau khi Tạ Nghiêu gia nhập công ty giải trí Minh Sơn, thái độ của công ty đối với Khâu Y Dã lập tức thay đổi, ngay cả fan của Khâu Y Dã cũng nhận ra cuối cùng thì công ty cũng bắt đầu lăng xê cậu rồi.
Tuy nhiên, fan chưa vui mừng đủ đã phiền muộn ngay. Mấy năm gần đây Khâu Y Dã đều đặn đóng phim, thấy cậu đã bước ra khỏi hàng ngũ tiểu thịt tươi nhưng lại không thấy được công ty coi trọng, cũng không thấy có quan hệ tốt với ai trong giới giải trí, càng không thấy có hậu thuẫn gì, bỗng chốc lại trở nên nổi tiếng, khó tránh khỏi người khác nghĩ nhiều.
Nếu như Khâu Y Dã có anti-fan thì chắc chắn đã có scandal gì đó vô căn cứ. Tuy nhiên fan của Khâu Y Dã không nhiều, anti-fan cũng ít, thế nên sự nổi tiếng đột ngột này cũng chỉ làm tăng thêm lúng túng.
Mọi người đều đang nghĩ xem người này là ai, đi tìm hiểu thì mới phát hiện hóa ra người ta đã từng đóng con trai út của gia đình trưởng thôn trong《Cán Bộ Nông Thôn》, người em vợ thứ hai trong ba người em vợ trong《Con Dâu Cả》, bạn học nam yêu thầm nữ chính trong《Hạ Trùng Ngữ Băng》, Phòng Di Trực trong《Tần Vương Truyện》, tiết độ sứ phía tây sông Hoàng Hà – Hạ Bạt Diên Tự trong《Trường Phong Phú》, chàng thuỷ thủ là bạn cũng là địch với nam chính trong《Tự Hành Phàm》, gián điệp của Quốc dân Đảng gài vào Đảng cộng sản Trung Quốc trong《Điệp Huyết》, chàng con rể Vương Tĩnh Quốc của Diêm Tích Sơn trong《Chuyện Cũ Ở Tuy Viễn》, thông tín viên của Mao Trạch Đông trong《Liệu Nguyên》, người phụ trách đội kiểm tra dấu vết trong《Quỹ Đen》, người cung cấp thông tin cho con nghiện trong《Mặt Trời Lặn Trên Sông Nam Tháp》, người cộng tác bốn mươi năm cùng Trương Xương Dực xây dựng sự nghiệp trong《Trà Môn》….
Có một fan đã tổng hợp lại tất cả các vai diễn của Khâu Y Dã với nhau thành một video, còn lấy một cái tiêu đề rất giật gân ‘Hoàn toàn không ngờ là cùng một người – Tổng hợp 29 sắc thái của Khâu Y Dã!’. Hoá ra Khâu Y Dã đã xuất hiện trong rất nhiều các tác phẩm được ca ngợi, còn là những vai diễn nhỏ không mấy quan trọng. Theo lý mà nói thì ngoại hình của Khâu Y Dã vô cùng hấp dẫn, nhưng trong phim lại chỉ khiến khán giả tập trung vào bản thân nhân vật, ít ai để ý đến vẻ ngoài điển trai tuấn tú sáng sủa của cậu. Bình luận chạy trên màn hình toàn là ‘Kỹ năng diễn xuất cứ như thật sự hủy dung vậy’.
Ngày nay, trong lĩnh vực phim ảnh, nơi mà 90% IP(*) có mức độ nổi tiếng đều là những bộ phim rác nên khán giả có một sự bảo vệ đặc biệt dành cho những diễn viên thật sự có kỹ năng diễn xuất lại còn kính nghiệp. Cũng giống như mặc dù có rất nhiều giống vật nuôi phổ biến hiện nay, nhưng đối với những loài vật có nguy cơ tuyệt chủng thì lại càng phải được bảo vệ, bất kỳ sự tổn hại nào cũng không thể tha thứ. Không có bất cứ lời đồn gì liên quan đến việc Khâu Y Dã ôm đùi kim chủ để leo lên, cùng lắm chỉ dấy lên một chút bọt sóng nhỏ rồi lặn mất tăm.
(*) IP xuất phát từ thuật ngữ Intellectual Property (sở hữu trí tuệ), chỉ những bộ phim chuyển thể từ truyện hay tiểu thuyết được đầu tư lớn, chế tác hoành tráng, thậm chí gây xôn xao trước cả khi quay và chiếu.
Có một lần ăn lẩu ở nhà Khâu Y Dã, Tạ Nghiêu vừa nhúng miếng lòng bò vừa nói: “Ngay từ đầu tôi đã muốn đổi người đại diện khác cho cậu rồi. Chị Thư toàn nhận cho cậu mấy vai diễn không ra gì, từ nam bốn đến nam mười tám, ngay cả mấy chương trình tạp kỹ phổ biến cũng không tham gia được, liệu có thấy có lỗi với nhan sắc và kỹ năng diễn xuất của cậu hay không thế? Bây giờ nhìn lại mới thấy, chẳng trách cậu nhất định không chịu đổi người, nền tảng tuy thấp nhưng được cái vững chắc. Thuỷ quân cũng sắp xếp ổn thoả cả rồi, miễn cưỡng lắm thì mới phải dùng đến…. Đệt, lòng bò của tôi chín quá rồi!”
Khách quan mà nói, ngoại hình của Khâu Y Dã có thể được coi là hiếm thấy, nhưng trong những dịp thế này thì ngoại hình của cậu lại không quan trọng cho lắm. Có lẽ sẽ có một vài người cảm thấy cậu quen mắt, nhưng vừa nhìn thì biết ngay cậu chỉ là một nhân vật vô danh tiểu tốt, không xứng đáng để lãng phí thời gian quý báu đêm nay.
Khâu Y Dã không phải là người dễ làm thân hay dễ bắt chuyện với người khác, lại càng không làm nổi việc chen vào cuộc trò chuyện của người ta nên cậu chỉ có thể đứng một mình trong góc ăn uống. Nhìn đĩa của mình nào là cá hồi hun khói kết hợp với salad cua, bánh mì giòn, trứng cá muối, tôm hùm, sườn cừu húng tây và hàu nướng bơ, rồi nhìn người ta cầm ly rượu tốp ba tốp năm cười cười nói nói, tự dưng cậu cảm thấy cho dù đứng một mình ở chỗ này ăn thôi cũng thật sự chướng mắt. Trước kia khi gặp phải những trường hợp thế này, Khâu Y Dã đã âm thầm rời đi rồi, nhưng Tạ Nghiêu vừa vội vàng chạy tới dặn đi dặn lại cậu phải đợi cậu ta, bộ dạng như có việc quan trọng lắm khiến Khâu Y Dã không tiện gọi xe đi trước.
Khâu Y Dã cầm đĩa thức ăn rồi ra khỏi phòng tiệc, phát hiện cửa hông của vườn hoa nhỏ bên cạnh đang mở, bên trong không một bóng người, chỉ có năm sáu ngọn đèn tường đang sáng. Cậu ngồi xuống trước cửa sổ sát đất hướng ra vườn hoa bên ngoài, vừa lướt điện thoại đọc tin tức tài chính vừa ăn thức ăn trong đĩa. Không hổ danh là đầu bếp riêng của ông cụ Đổng, vị tươi ngọt của hàu được bọc chắc chắn trong lớp vỏ chiên giòn đặc biệt, cắn một miếng tầng tầng lớp lớp giòn rụm, mỹ vị khiến Khâu Y Dã híp cả mắt lại. Cậu thầm nhủ biết thế vừa nãy nên lấy nhiều thêm một chút, để ở chỗ đó không ai ăn quả thật quá lãng phí.
Đằng sau vang lên tiếng bước chân, Khâu Y Dã quay đầu lại.
Vườn hoa mờ tối, chỉ nhìn thấy người đang đi đến sở hữu dáng người cao lớn thẳng tắp, đứng cách Khâu Y Dã năm bước chân thì cậu mới nhìn rõ khuôn mặt của người kia. Hơn ba mươi tuổi, tướng mạo không được coi là anh tuấn, nhưng trông chính trực nam tính.
Là Hạ Khôn.
Người này là trung tâm của đám đông trong buổi tiệc, sao lại thoát khỏi nhóm người đang trò chuyện rồi một mình xuất hiện ở nơi này? Khâu Y Dã vẫn chưa kịp nghĩ thông, nhưng cậu hiểu rõ không thể đợi một người như vậy chủ động được nên đã lên tiếng chào hỏi trước: “Hạ tiên sinh.”
Hạ Khôn chẳng có gì ngạc nhiên khi người đàn ông xa lạ trước mặt này nhận ra mình, hắn chỉ lịch sự hờ hững hỏi xem cái ghế bên kia chiếc bàn tròn nhỏ đã có ai ngồi hay chưa.
“Không có, mời ngài ngồi.”
Hạ Khôn đặt một tay lên tay vịn của chiếc ghế bành rồi đỡ lấy đầu, hai mắt nhắm lại, trông có phần mệt mỏi. Khi Khâu Y Dã đang im lặng ngồi ăn nốt thức ăn của mình thì điện thoại rung lên, là Tạ Nghiêu bảo cậu đến phòng nghỉ bên cạnh phòng hội nghị trên tầng hai. Cậu đứng dậy, ngập ngừng một lúc rồi vô cùng nhỏ giọng lễ phép nói: “Hạ tiên sinh, tôi đi trước.”
Hạ Khôn không đáp lời, Khâu Y Dã yên tâm rồi tay chân nhẹ nhàng ra khỏi vườn hoa.
Có năm người đang ngồi trong phòng nghỉ, bốn nam một nữ, Tạ Nghiêu đang trò chuyện với hai người trung niên trong số họ.
Tạ Nghiêu nhìn thấy Khâu Y Dã thì nhanh chóng ra hiệu cho cậu đi tới: “Đây là bạn cùng phòng của tôi ở Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, tên là Khâu Y Dã, người đứng thứ hai trong kỳ thi kiểm tra chuyên môn nghệ thuật, điểm cao nhất trong kỳ thi tuyển sinh đại học của khoa Biểu diễn, mỗi năm đều giành được học bổng nhà nước, bằng kép khoa Biểu diễn và Quản lý, là học bá của trường, chắc chắn phù hợp với yêu cầu của các ngài.” Sau đó hắn quay đầu giới thiệu cho Khâu Y Dã: “Đạo diễn Chung Lạc Cương và thầy Thái Hợp.”
Khâu Y Dã kìm nén kinh ngạc trong lòng, nở nụ cười khiêm tốn khéo léo, lần lượt bắt tay hai người để chào hỏi.
Thái Hợp trông giống Phật Di Lặc, tuổi tác thì ngoài bốn mươi nhưng nụ cười lại hiền từ như người bảy mươi tám mươi: “Tiểu Tạ nói tên của cậu tôi còn cảm thấy quen tai, bây giờ nhìn thấy người rồi mới nhớ ra, bốn năm trước cậu từng đến Pháp nhận giải thưởng cho bộ phim《Năm Tháng Của Anh Ấy》đúng không?”
Hai mắt Khâu Y Dã sáng lên, điều chỉnh biểu cảm thành bảy phần kinh ngạc ba phần ngượng ngùng nói: “Không ngờ thầy Thái lại nhớ tới một vai phụ nhỏ bé như vậy.”
Thái Hợp quay đầu nói với Chung Lạc Cương đang nghiêm mặt: “Chính là người em trai tàn tật của Chương Khánh trong《Năm Tháng Của Anh Ấy》.”
Chung Lạc Cương mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Khâu Y Dã, nói: “Tôi nhớ.”
Chung Lạc Cương nổi tiếng trong giới vì tính tình cổ quái, những năm gần đây may nhờ vào sự khéo léo của cộng sự cũng như nhà sản xuất Thái Hợp mới có thể miễn cưỡng thuận lợi trong vòng một đến hai năm cho ra một bộ phim, giữ được vị thế cao trên thị trường phê bình phim ảnh, đồng thời tác phẩm cũng được công chúng đón nhận. Khâu Y Dã rất thận trọng, không nói gì nhiều, chỉ thỉnh thoảng thể hiện sự yêu thích đối với các tác phẩm của Chung Lạc Cương.
Chung Lạc Cương hỏi một câu không mấy bất ngờ, ông hỏi Khâu Y Dã thích tác phẩm nào của mình nhất.
Khâu Y Dã thậm chí còn không mất thời gian để phản ứng mà trực tiếp trả lời ngay: “Di Tích Mê Thành.”
Chung Lạc Cương trầm ngâm nhìn Khâu Y Dã, không lên tiếng. Thái Hợp thì tỏ ra thích thú: “Bộ phim này rất ít được nhắc đến.”
Từ trước đến nay, các tác phẩm của Chung Lạc Cương luôn tồn tại tranh luận, có trầm trồ khen ngợi, cũng có chê bai bàn tán. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, doanh thu phòng vé đều rất khá, vẫn có ít nhất một đánh giá ‘có cá tính’ của nhà phê bình phim ảnh.《Di Tích Mê Thành》lại là một ngoại lệ. Nhiều người còn không nhớ rằng từng có một bộ phim như vậy. Năm đó phim phát sóng trong hai tuần rưỡi thì dừng chiếu, phản ứng của khán giả bình thường, phim cũng không có điểm nổi bật.
Nụ cười lịch sự và khiêm tốn trên khuôn mặt của Khâu Y Dã nhạt dần, thay vào đó cậu trở nên nghiêm túc hơn: “Tôi rất thích bộ phim này hồi còn học đại học. Tôi đã dành rất nhiều thời gian để xem đi xem lại.”
Bấy giờ Tạ Nghiêu cũng nhớ ra: “Ồ, tôi có ấn tượng. Trước đây mỗi lần tôi đến tìm cậu để chép bài tập về nhà, cậu đều đang xem bộ phim đó đúng không?”
Khâu Y Dã mỉm cười, không tỏ ý kiến.
Tạ Nghiêu nói với Chung Lạc Cương và Thái Hợp: “Tôi nhớ cậu ấy đã dùng bộ phim này để viết luận văn và được giáo sư Trịnh Tự Phương cho 94 điểm. Là Trịnh Tự Phương đó! Ngay cả một người học Quản lý như tôi còn biết nữa là, ngài nói xem vào thời điểm đó, Tiểu Khâu ở Học viện nổi tiếng đến mức nào.”
Tỷ lệ trúng tuyển vào khoa của Trịnh Tự Phương nổi tiếng khắp Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, hầu như không có mấy sinh viên có thể theo học được. Sau này Trịnh Tự Phương muốn Khâu Y Dã cùng ông học tiến sĩ nhưng Khâu Y Dã đã lịch sự từ chối. Hồi đó những ai có chút tên tuổi thì đều đã bắt đầu đi đóng phim truyền hình phim điện ảnh hết cả rồi, nên việc Khâu Y Dã từ chối Trịnh Tự Phương cũng không gây ra quá nhiều sự chú ý. Nhưng thật ra chính sự việc này lại khiến mọi người khá bất ngờ, dù sao thì Trịnh Tự Phương cũng là một nhân vật hàng đầu trong lĩnh vực phim ảnh, vừa cùng ông học bằng tiến sĩ vừa đóng phim là một con đường tốt, có thể không nổi tiếng ngay lập tức nhưng tuyệt đối ổn định vững chắc.
Chung Lạc Cương đứng dậy, thầm nói một câu: “Học trò của Trịnh tiên sinh à.”
Khâu Y Dã suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói: “Tôi cho rằng《Di Tích Mê Thành》là một tác phẩm tưởng nhớ đối với《Ai Hồng》(*) của tiên sinh Phó Tử Thích, sự tôn kính biểu đạt rất mơ hồ, cũng rất rối rắm. Trong《Ai Hồng》vừa hướng tới lòng thương xót chậm rãi chảy trong cuộc sống thường nhật, nhưng cũng hy vọng có thể phá vỡ sự dồn nén và ngột ngạt của nó”. Cậu giữ lại một phần ý ở trong lòng, không nói sâu thêm.
(*) “哀鸿”, Hán việt là “Ai Hồng”. Trong đó ‘哀’ là bi thương, đau xót; ‘鸿’ là chim hồng nhạn. Hồng nhạn không tìm được nơi nghỉ ngơi, bay không có đích đến và đang kêu gào thảm thiết. Đó là một ẩn dụ cho nỗi buồn, nỗi đau và những người mất nhà cửa.
Chung Lạc Cương nhấp một ngụm rượu vang: “Tại sao lại nói khi đó là cho rằng?”
Khâu Y Dã suy tư trong chốc lát. Nhìn dáng vẻ của Chung Lạc Cương thì 80% có lẽ ông đã đọc qua bài luận văn của cậu mà bây giờ xem lại thì có vẻ khá là đạo đức giả. Trịnh Tự Phương đã từng dạy rất nhiều người, mối quan hệ trong giới của ông sâu không lường được, thật khó để nói giao tình với Chung Lạc Cương là thế nào. Khâu Y Dã khiêm tốn đáp: “Bản thân tôi sau khi thực sự gia nhập đoàn phim thì góc độ xem phim cũng đã khác trước.”
Chung Lạc Cương không hỏi thêm gì, Khâu Y Dã cũng không nói tỉ mỉ.
Tạ Nghiêu là một cao thủ trong việc tạo bầu không khí sôi nổi, thuận theo chủ đề pha trò trước đó, Khâu Y Dã vừa khéo phụ họa, hai người biến những chuyện ngốc nghếch thường ngày ở Học viện thành một cuộc tấu nói(*). Ngay cả khóe mắt của Chung Lạc Cương cũng lộ ý cười, Thái Hợp lại càng cười không ngừng.
(*) “相声” (crosstalk): Tấu nói là một hình thức văn học dân gian sử dụng các câu chuyện cười, câu hỏi hài hước, đọc rap, … để gây cười cho khán giả. Nó chủ yếu được sử dụng để châm biếm, và bây giờ nó cũng được sử dụng để châm biếm những người mới và những điều mới.
Khâu Y Dã và Tạ Nghiêu đều biết rõ trong lòng rằng những người hơi lớn tuổi hơn một chút đều thích tiếp xúc với những người trẻ tuổi, chẳng qua là muốn thoải mái vui vẻ và cảm thấy bản thân mình trẻ lại.
***
Tạ Nghiêu bị chú của mình kéo đi lúc nửa đêm. Khâu Y Dã gọi điện cho Tiểu An, người lúc nào cũng túc trực sẵn, chưa đến mười phút sau, cậu đã ngồi trong xe của Tiểu An.
Tiểu An là trợ lý mới do công ty sắp xếp, đáng tin cậy hơn rất nhiều so với những người trước đây.
Khâu Y Dã chỉ uống hai ly rượu vang, chưa đến mức say, nhưng lên xe chưa được bao lâu đã ngủ say như chết cho đến khi Tiểu An cao giọng gọi cậu: “Anh Khâu! Anh Khâu! Dậy đi! Anh có điện thoại kìa.”
Khâu Y Dã loay hoay tìm chiếc điện thoại đang rung, vừa định nhấn nghe thì người ở đầu bên kia có vẻ đợi lâu không thấy ai bắt máy nên tắt đi. Khâu Y Dã mở mắt ra, thấy cuộc gọi nhỡ là của người đại diện Thư Dư thì gọi lại ngay.
Thư Dư lập tức nghe máy: “Y Dã à, cũng không có việc gì gấp, chị chỉ là không yên tâm về em, vẫn đang ở Cẩm Huyên hả?”
Không ai có thể nói rõ được nước ở hội sở Cẩm Huyên sâu đến mức nào, chẳng trách Thư Dư không yên tâm.
Khâu Y Dã điềm đạm nói: “Em đang trên đường về rồi. Em không sao, chỉ uống chút rượu thôi. Vừa mới chợp mắt một lúc.”
“Vậy thì tốt.” Thư Dư ngừng một lát, rốt cuộc vẫn hỏi: “Có thu hoạch gì không?”
“Tạ Nghiêu nói chuyện với Chung Lạc Cương và Thái Hợp một lúc.”
Không chỉ Thư Dư sững sờ, ngay cả người điềm tĩnh như Tiểu An cũng hít một hơi sâu, cầm vô lăng kinh ngạc nói: “Đạo diễn Chung với nhà sản xuất Thái á!”
Thư Dư tỉ mỉ hỏi han tình huống lúc đó, tốc độ nói chuyện càng lúc càng chậm. Khâu Y Dã cảm thấy mạch suy nghĩ của cô có lẽ đã chệch hướng rồi.
“Chị Thư, chị đừng áp lực, chỉ là gặp mặt làm quen mà thôi.” Khâu Y Dã an ủi.
Thư Dư nói: “Kể từ khi Tạ Nghiêu trở về thì tài nguyên quả thực không còn giống như trước nữa. Tiểu Khâu, mấy năm nay là chị khiến em trễ nải.”
Kể từ khi Khâu Y Dã chính thức ra mắt năm năm trước thì vẫn luôn dưới trướng của Thư Dư nên cậu rất hiểu cô. Sau mười giờ đêm, cô giống như khởi động một công tắc thần bí, sự lý trí và lão luyện của ban ngày đều biến mất, thay vào đó trở thành một người đa sầu đa cảm. Nếu như không có việc gì cực kỳ gấp thì từ trước tới nay, Thư Dư sẽ không bao giờ xử lý công việc vào đêm khuya.
Khâu Y Dã nhẹ giọng nói: “Không sao đâu. Chẳng phải ngay từ đầu chúng ta đã nói rõ rồi sao? Em rất hài lòng với sự phát triển mấy năm nay. Em cảm ơn chị còn không kịp nữa là.”
Thư Dư được cậu vỗ về an ủi còn không quên dặn dò: “Vậy em nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai điều chỉnh trạng thái một chút, ngày kia có buổi thử vai rồi.”
Thư Dư nói một câu không hề sai, là nhờ có Tạ Nghiêu nên tài nguyên mà Khâu Y Dã nắm trong tay đã tăng lên không ít.
Vào năm ba đại học, Khâu Y Dã thay một đàn anh làm chân chạy việc cho đoàn phim《Năm Tháng Của Anh Ấy》thì bất ngờ nhận được vai nam phụ.《Năm Tháng Của Anh Ấy》bất ngờ đoạt giải phim hay nhất và nam diễn viên phụ xuất sắc nhất tại liên hoan phim Cannes, sau đó xảy ra cái chết bất ngờ do tai nạn xe của đạo diễn Trần Trăn. Cuối cùng thì bộ phim này không được chiếu ở trong nước cũng không có gì lạ.
Từ khi bước chân vào giới giải trí, Khâu Y Dã không có va chạm đặc biệt cũng không có vận khí đặc biệt, năm năm trôi qua, cậu vẫn luôn giản dị khiêm tốn. Tuy không đến nỗi bị nói là tiểu minh tinh tuyến ba mươi tám nhưng Khâu Y Dã hoàn toàn không có đủ tự tin để nói rằng mình là diễn viên đang nổi. Cậu rất thực tế mà cho rằng bản thân mình có lẽ cũng được coi là một nghệ sĩ tuyến tám.
Một năm trước, Tạ Nghiêu đã hoàn thành sự nghiệp dùi mài kinh sử dài đằng đẵng của mình và trở về nước. Trong tiệc tiếp đãi những người bạn thời đại học, Tạ Nghiêu say khướt ôm lấy Khâu Y Dã không buông, luôn mồm nói hối hận vì lúc đó không đưa cậu đi cùng, nếu không thì làm sao mà người khác học bằng MBA(*) chỉ cần hai năm, còn mình thì mất tận ba năm rưỡi cơ chứ.
(*) MBA (Master of Business Administration) – bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh.
Tạ Nghiêu tay cầm chai rượu, hùng hồn nói: ”Từ nay về sau, anh Nghiêu dắt cậu cùng lăn lộn.”
Lời say của người khác không thể tin, nhưng Tạ Nghiêu không phải là người khác. Tạ Nghiêu là người mà Khâu Y Dã chỉ vào lúc nộp bài tập mới có thể gặp mặt, là người anh em ngủ giường trên của Khâu Y Dã. Chú ruột của Tạ Nghiêu là phó giám đốc Tổng cục Hành chính, bên nhà mẹ đẻ cũng tương đối có bối cảnh. Sau khi Tạ Nghiêu gia nhập công ty giải trí Minh Sơn, thái độ của công ty đối với Khâu Y Dã lập tức thay đổi, ngay cả fan của Khâu Y Dã cũng nhận ra cuối cùng thì công ty cũng bắt đầu lăng xê cậu rồi.
Tuy nhiên, fan chưa vui mừng đủ đã phiền muộn ngay. Mấy năm gần đây Khâu Y Dã đều đặn đóng phim, thấy cậu đã bước ra khỏi hàng ngũ tiểu thịt tươi nhưng lại không thấy được công ty coi trọng, cũng không thấy có quan hệ tốt với ai trong giới giải trí, càng không thấy có hậu thuẫn gì, bỗng chốc lại trở nên nổi tiếng, khó tránh khỏi người khác nghĩ nhiều.
Nếu như Khâu Y Dã có anti-fan thì chắc chắn đã có scandal gì đó vô căn cứ. Tuy nhiên fan của Khâu Y Dã không nhiều, anti-fan cũng ít, thế nên sự nổi tiếng đột ngột này cũng chỉ làm tăng thêm lúng túng.
Mọi người đều đang nghĩ xem người này là ai, đi tìm hiểu thì mới phát hiện hóa ra người ta đã từng đóng con trai út của gia đình trưởng thôn trong《Cán Bộ Nông Thôn》, người em vợ thứ hai trong ba người em vợ trong《Con Dâu Cả》, bạn học nam yêu thầm nữ chính trong《Hạ Trùng Ngữ Băng》, Phòng Di Trực trong《Tần Vương Truyện》, tiết độ sứ phía tây sông Hoàng Hà – Hạ Bạt Diên Tự trong《Trường Phong Phú》, chàng thuỷ thủ là bạn cũng là địch với nam chính trong《Tự Hành Phàm》, gián điệp của Quốc dân Đảng gài vào Đảng cộng sản Trung Quốc trong《Điệp Huyết》, chàng con rể Vương Tĩnh Quốc của Diêm Tích Sơn trong《Chuyện Cũ Ở Tuy Viễn》, thông tín viên của Mao Trạch Đông trong《Liệu Nguyên》, người phụ trách đội kiểm tra dấu vết trong《Quỹ Đen》, người cung cấp thông tin cho con nghiện trong《Mặt Trời Lặn Trên Sông Nam Tháp》, người cộng tác bốn mươi năm cùng Trương Xương Dực xây dựng sự nghiệp trong《Trà Môn》….
Có một fan đã tổng hợp lại tất cả các vai diễn của Khâu Y Dã với nhau thành một video, còn lấy một cái tiêu đề rất giật gân ‘Hoàn toàn không ngờ là cùng một người – Tổng hợp 29 sắc thái của Khâu Y Dã!’. Hoá ra Khâu Y Dã đã xuất hiện trong rất nhiều các tác phẩm được ca ngợi, còn là những vai diễn nhỏ không mấy quan trọng. Theo lý mà nói thì ngoại hình của Khâu Y Dã vô cùng hấp dẫn, nhưng trong phim lại chỉ khiến khán giả tập trung vào bản thân nhân vật, ít ai để ý đến vẻ ngoài điển trai tuấn tú sáng sủa của cậu. Bình luận chạy trên màn hình toàn là ‘Kỹ năng diễn xuất cứ như thật sự hủy dung vậy’.
Ngày nay, trong lĩnh vực phim ảnh, nơi mà 90% IP(*) có mức độ nổi tiếng đều là những bộ phim rác nên khán giả có một sự bảo vệ đặc biệt dành cho những diễn viên thật sự có kỹ năng diễn xuất lại còn kính nghiệp. Cũng giống như mặc dù có rất nhiều giống vật nuôi phổ biến hiện nay, nhưng đối với những loài vật có nguy cơ tuyệt chủng thì lại càng phải được bảo vệ, bất kỳ sự tổn hại nào cũng không thể tha thứ. Không có bất cứ lời đồn gì liên quan đến việc Khâu Y Dã ôm đùi kim chủ để leo lên, cùng lắm chỉ dấy lên một chút bọt sóng nhỏ rồi lặn mất tăm.
(*) IP xuất phát từ thuật ngữ Intellectual Property (sở hữu trí tuệ), chỉ những bộ phim chuyển thể từ truyện hay tiểu thuyết được đầu tư lớn, chế tác hoành tráng, thậm chí gây xôn xao trước cả khi quay và chiếu.
Có một lần ăn lẩu ở nhà Khâu Y Dã, Tạ Nghiêu vừa nhúng miếng lòng bò vừa nói: “Ngay từ đầu tôi đã muốn đổi người đại diện khác cho cậu rồi. Chị Thư toàn nhận cho cậu mấy vai diễn không ra gì, từ nam bốn đến nam mười tám, ngay cả mấy chương trình tạp kỹ phổ biến cũng không tham gia được, liệu có thấy có lỗi với nhan sắc và kỹ năng diễn xuất của cậu hay không thế? Bây giờ nhìn lại mới thấy, chẳng trách cậu nhất định không chịu đổi người, nền tảng tuy thấp nhưng được cái vững chắc. Thuỷ quân cũng sắp xếp ổn thoả cả rồi, miễn cưỡng lắm thì mới phải dùng đến…. Đệt, lòng bò của tôi chín quá rồi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook