Việc tráo đổi thân phận giữa Lâm Hi và Trần Thế Ninh, cho tới hiện tại vẫn còn là dấu chấm hỏi, mặc dù đã có hai tờ giấy xét nghiệm ADN thực sự.

Nhưng Lâm Hi luôn cảm giác có gì đó không ổn, ADN không làm giả, biết đâu có uẩn khúc nào đấy trong quá khứ mà chưa thể khám phá ra.

Chính vì điều này mà cậu, sau khi suy nghĩ kỹ càng, đã đi đến một quyết định, nhất định phải làm cho ra lẽ!
- Lâm giám đốc muốn xét nghiệm ADN với ngài Lâm? - Vị bác sĩ nhận được cái gật đầu kiên quyết từ Lâm Hi\, trầm tư vài giây rồi tiếp - Từ lúc đưa vào ICU\, tình hình của ngài Lâm đã được cải thiện\, sức khỏe cũng đang phục hồi.

Việc xét nghiệm ADN không phải quá khó\, vậy thì Lâm giám đốc chờ qua ngày mai\, nếu tình hình vẫn tốt như hiện nay thì ngài Lâm sẽ ra khỏi phòng ICU\, lúc ấy hãy tiến hành xét nghiệm.

Nhận được câu trả lời này từ bác sĩ điều trị, Lâm Hi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.

Chỉ cần ngày mai, tất cả những khúc mắc lẫn nghi hoặc sẽ sáng tỏ hết.
Đúng lúc ấy, Lâm Hi nghe thấy một bản tin trên ti vi treo tường ở sảnh bệnh viện: “Cập nhật tin tức nóng hổi: Tầm nửa đêm qua, ở trong đường hầm trên quốc lộ X, chiếc xe hơi biển số YYYY đã tông trọng thương một bà lão trên 60 tuổi! Vụ việc bị một chính khách dùng thế lực ém nhẹm, thậm chí xóa luôn CCTV ghi hình, qua tìm hiểu được biết người gây tai nạn nghiêm trọng rồi bỏ chạy là cháu trai của vị chính khách trên! Ông ta yêu cầu giám đốc T.

xóa sạch dấu vết, và đem tiền mua chuộc gia đình giữ im lặng! Chứng cứ đưa đến là một đoạn ghi âm trao đổi giữa hai đương sự trên.

Sự việc vô cùng trầm trọng này đang được chính quyền điều tra.

Chúng tôi sẽ tiếp tục đưa tin...”.
- Gì mà ác nhân dữ vậy trời! Tông chết người già còn dùng thế lực ém chuyện nữa! Loại chính khách chính phủ này nên bắn bỏ\, không thì bỏ tù mọt gông!
Lâm Hi nghe mấy lời bán tán bức xúc của những người xung quanh, nghĩ ngợi chốc lát rồi cùng vệ sĩ rời khỏi bệnh viện...
***
Chính khách Q giận dữ ném gạt tàn thủy tinh về phía Trần Thế Ninh, bể tan tành ngay dưới chân anh! Ông ta ném thêm mấy thứ vào người vị giám đốc, hét lên ầm ĩ:
- Chết tiệt! Làm ăn cẩu thả! Cái quái gì mà để tụi phóng viên\, chính quyền địa phương biết hết về vụ tai nạn đó vậy hả?
- Xin lỗi ngài! Tối qua tôi đã rất nhanh tiến hành giải quyết vụ việc\, tìm được người chịu tội thay\, cũng đang chuẩn bị tiền cho gia đình nạn nhân...!tin tức cũng đã ém nhẹm xuống hết có thể nhưng chẳng hiểu lý do gì lại xảy ra như vậy!

- Chẳng hiểu lý do? Cái thứ như anh lại đi nói thế à??? Ở đâu lòi ra đoạn ghi âm hả???
Phải rồi, đây chính là điều Trần Thế Ninh đang tự hỏi! Rốt cuộc vì sao lại xuất hiện đoạn ghi âm quan trọng đó chứ? Rõ ràng anh đã rất cẩn thận, mỗi lần vào bàn chuyện với chính khách Q đều chỉ có mỗi anh, thậm chí trợ lý thân cận cũng không đưa vào...!Trần Thế Ninh giật mình khi chính khách Q đứng sừng sững trước mặt, gằng giọng:
- Trần Thế Ninh\, không phải anh chơi xỏ tôi đấy chứ?
- Tuyệt đối không! Nhờ có ngài\, tôi mới có được vị trí ngày hôm nay\, tôi không phải kẻ làm ơn mắc oán! Quen biết bao năm\, lý nào ngài còn nghi ngờ tôi?
- Lòng người khó đoán lắm! Chính trường càng không thể nói tới tin tưởng!
- Nếu ngài có mệnh hệ gì thì tôi sẽ mất đi chỗ dựa tốt nhất\, tôi dại gì đi hại ngài?
Chính khách Q toan nói thêm thì bị cắt ngang khi chuông điện thoại reo.

Ông ta liền bắt máy, hậm hực hỏi bên kia có chuyện gì? Tiếp theo Trần Thế Ninh nhận ra sắc mặt vị chính khách trung niên trở nên trắng bệch, lẽ nào vụ việc tai nạn có chuyển biến xấu thêm? Không, dường như là một tin báo gì đó ghê gớm hơn, bởi dáng vẻ ông ta bần thần, cả bàn tay đang cầm điện thoại cũng run rẩy.

“Khốn kiếp! Lão ta dám làm vậy ư...?”, chính khách Q bặm chặt môi khi buông một lời điên tiết, liền cúp máy.

- Thưa ngài\, là chuyện gì...
Trần Thế Ninh ngưng bặt khi chính khách Q chỉ thẳng vào mặt anh, tia nhìn đáng sợ:
- Cút ngay! Bây giờ không phải lúc nói tới vụ tai nạn chó chết ấy! Chính khách K!
Quát lên ba từ cuối xong, chính khách Q lật đật rời khỏi biệt thự sang trọng, điều đó khiến Trần Thế Ninh mang một dự cảm đáng sợ, chính khách K đã bắt đầu hành động?
Trần Thế Ninh vừa bước ra xe, viên trợ lý trông nét mặt giám đốc u tối, liền hỏi vài câu thì lập tức bị anh ta đấm một cú vào mặt! Trợ lý ngã nhào xuống đất, sống mũi như muốn gãy làm hai, sợ hãi nhìn Trần Thế Ninh đang giận dữ, thanh âm nghe vừa đủ nhưng chứa đựng sát khí đáng sợ:
- Chính mày chơi tao phải không? Thằng khốn này!
- Giám đốc\, anh nói gì vậy...?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương