Mùa Thu Màu Hạt Dẻ
-
Chương 2
Nhã bước vội theo khi Đan Tâm kéo anh tới trước để giới thiệu với một người mà cô quảng cáo là "xa lạ hoàn toàn nhưng đảm bảo khó ai rời được khi gặp và trò chuyện"
Anh đã cười thật tươi để khỏi phải reo lên vì trước mặt mình là Nhật Phượng. Giọng Đan Tâm hồ hởi vang to át cả tiếng nhạc không lời thật êm trong ampli đặt ở góc phòng.
- Giới thiệu với anh Nhã đây là Nhật Phượng, sinh viên tổng hợp, cũng là cô giáo của bé Tú, Phượng là em nuôi của tôi đấy!
E ấp đưa tay cho Nhã bắt, Phượng thấy tay mình run lên trong bàn tay ấm áp mạnh bạo rất đàn ông của anh.
Nhã nghiêng đầu một cách cố ý trước mặt Đan Tâm.
- Tôi cũng xin được giới thiệu thêm Nhật Phượng từng là cô bạn nhỏ tuổi 13 của tôi 8 năm về trước.
Đan Tâm ngạc nhiên:
- Ủa! vậy là.. là.. 2 người biết nhau rồi à?
Nhã nghêng mặt rất... đáng yêu:
- Chớ sao! Nhật Phượng là em út của Nhật Vi, thằng bạn rất thân với tôi.
Đan Tâm thích thú gật gù:
- Hay thật! Tôi đang lo có 2 người lạc lõng trong đêm nay, giờ thì khỏi lo rồi. Giờ lấy thức ăn đi nha. Mà hồi nãy anh nói cái gì? "Cô bạn nhỏ 13 tuổi của tôi 8 năm về trước " Sao lại tuổi 13 nhỉ?
Nhã cười, đôi mắt rạng rỡ của anh nhìn Nhật Phượng đăm đăm. Anh khe khẽ đọc thơ:
- "Trời hôm ấy 15 hay 18
Tuổi của nàng tôi nhớ chỉ 13"
Hồi đó rõ ràng Nhật Phượng chỉ mới 13 tuổi thôi!
Đan Tâm ngắt lời anh:
- Thì ra là vậy! Hèn chi đã từng có thi sĩ làm thơ về tuổi 13!
- Thi sĩ đó là thần tượng của tôi mà!
Đan Tâm lắt đầu:
- Anh đúng là qủy sứ! Rất hay là "Tuổi 13" ngày xưa của anh bây giờ đã 21 rồi! Đúng lúc nhé! Bây giờ tôi phải ra phòng khách. Anh và Phượng là người nhà, cứ tự nhiên ngồi ở phòng học của bé Hoài Tú đi!
Rất tự nhiên Nhã nắm lấy tay cô và đưa cô tới chiếc ghế dài đặt ở gần đó. Nhật Phượng thất đầu óc cô cứ quanh quanh, quẩn quẩn vì quá bất ngờ. Dường như không nhận ra điều đó. Nhã ngó cô thích thú. Anh không buông tay Nhật Phượng ra và cô hiền lành để yên cho anh nắm.
- Anh không bao giờ ngờ là được gặp em ở đây.
- Em cũng vậy. Anh là bạn của chồng chị Tâm à?
Nhã lắc đầu:
- Anh là bạn Thiên, anh của Đan Tâm.
- Anh Thiên!
- Em biết Thiên à?
- Dạ không, nhưng em thường nghe bé Tú nhắc tới cậu Thiên của nó.
- Thiên ở chung với mẹ, hiện giờ anh đang ở nhà Thiên, anh chàng rủ rê nên anh mới tới đây.
Nhật Phượng rụt rè rút tay mình ra, Nhã cố tình giữ lai tự dưng Phượng hơi dỗi, cô có cảm giác là anh cố tình đùa.
- Suốt 2 tuần qua, anh cứ nghĩ tới em mãi
Nhật Phượng ngắt lời Nhã:
- Muốn gặp em, phải tới nhà, anh chỉ... nghĩ về em làm sao có em đươc.
Không nao núng trước câu trách của Phượng, anh tấn công tới
- Thì đêm nay anh đã có em rồi. "Gà xước " Anh tới nhà Nhật Vi suốt nhưng chẳng thấy bóng dáng em.
Che miệng cười, Phượng nói:
- Em ở nhà ba má mà!
Giọng Nhã ngập ngừng:
- Anh biết, nhưng đến đó, anh ngại quá!
Rút được tay ra, Phượng cười:
- Sao lại ngại? Ngôi nhà vẫn y như xưa không khác dù một hàng kiểng hay một chỗ ngồi. Cây xà đơn vẫn đứng trơ mình với thời gian, sương gió.
Nhã trầm ngâm:
- Chính vì cảnh cũ không thay đổi nên anh mới ngại. Anh bây giờ khác xưa, và mọi người trong nhà em cũng khác. Tới đó lại không có thằng Vi, anh sẽ thành bạn của ai?
Nhìn Phượng, Nhã nói tiếp:
- Ngại quá đi chứ! Điều ngại chủ yếu nhất là biết em có muốn làm bạn với bạn của anh 2 mình không?
- Anh khiêm tốn hay muốn đùa cợt với em vậy?
Nhật Phượng chợt thấy trong đôi mắt ánh đen của Nhã như có nhừng đốm lửa nhỏ, cô nghe giọng anh nhẹ như hơi thở;
- Anh đùa cợt trái tim mình và cái giá phải trả hình như sẽ rất đắt. Nhật Phượng, anh muốn là bạn thân của em. Điều đó có gì phiền cho em không?
Sững người vì cách bày tỏ tình cảm quá nhanh, quá rạch ròi của Nhã. Phượng làm thinh. 2 tay đan vào nhau, cô bối rối kinh khủng.
Suốt 2 tuần dài thê lê cô đã mong gặp lại anh biết bao. Lúc nào trong tư tưởng, trong tâm hồn và cả trái tim cô cũng là Nhã. Sao bây nghe anh nói đúng điều mình hằng mong đợi cô lại nghẹn lời.
Nhã dịu dàng:
- Nếu em đã có người yêu, anh xin rút lui vì mình xấu số vô duyên.
Phượng dò dẫm như người lạc lối trong sương.
- Anh vẫn có thể là một người anh của em như hồi xưa mà!
- Nhưng bây giờ đâu phải là hồi xưa. Anh thấy mình không thể là một người anh, và em, em bé "Gà xước " cũng vậy.
Bóp nhè nhẹ đôi tay vẫn chưa ấm của cô. Nhã nói bằng giọng quả quyết:
- Anh biết chắc em chẳng muốn làm em gái của anh dù có thể em đã có bạn trai. Nói thật đi Nhật Phượng, em...
- Cô Phượng! Cô Phượng ơi
Nghe tiếng con bé Hoài Tú kêu, cô hốt hoảng rút tay về. Vừa đúng lúc đó có người bước vào phòng.
Hoài Tú không đi một mình nó đang kéo tay ai đó.
- Cậu Thiên của con nè cô Phượng!
Anh đã cười thật tươi để khỏi phải reo lên vì trước mặt mình là Nhật Phượng. Giọng Đan Tâm hồ hởi vang to át cả tiếng nhạc không lời thật êm trong ampli đặt ở góc phòng.
- Giới thiệu với anh Nhã đây là Nhật Phượng, sinh viên tổng hợp, cũng là cô giáo của bé Tú, Phượng là em nuôi của tôi đấy!
E ấp đưa tay cho Nhã bắt, Phượng thấy tay mình run lên trong bàn tay ấm áp mạnh bạo rất đàn ông của anh.
Nhã nghiêng đầu một cách cố ý trước mặt Đan Tâm.
- Tôi cũng xin được giới thiệu thêm Nhật Phượng từng là cô bạn nhỏ tuổi 13 của tôi 8 năm về trước.
Đan Tâm ngạc nhiên:
- Ủa! vậy là.. là.. 2 người biết nhau rồi à?
Nhã nghêng mặt rất... đáng yêu:
- Chớ sao! Nhật Phượng là em út của Nhật Vi, thằng bạn rất thân với tôi.
Đan Tâm thích thú gật gù:
- Hay thật! Tôi đang lo có 2 người lạc lõng trong đêm nay, giờ thì khỏi lo rồi. Giờ lấy thức ăn đi nha. Mà hồi nãy anh nói cái gì? "Cô bạn nhỏ 13 tuổi của tôi 8 năm về trước " Sao lại tuổi 13 nhỉ?
Nhã cười, đôi mắt rạng rỡ của anh nhìn Nhật Phượng đăm đăm. Anh khe khẽ đọc thơ:
- "Trời hôm ấy 15 hay 18
Tuổi của nàng tôi nhớ chỉ 13"
Hồi đó rõ ràng Nhật Phượng chỉ mới 13 tuổi thôi!
Đan Tâm ngắt lời anh:
- Thì ra là vậy! Hèn chi đã từng có thi sĩ làm thơ về tuổi 13!
- Thi sĩ đó là thần tượng của tôi mà!
Đan Tâm lắt đầu:
- Anh đúng là qủy sứ! Rất hay là "Tuổi 13" ngày xưa của anh bây giờ đã 21 rồi! Đúng lúc nhé! Bây giờ tôi phải ra phòng khách. Anh và Phượng là người nhà, cứ tự nhiên ngồi ở phòng học của bé Hoài Tú đi!
Rất tự nhiên Nhã nắm lấy tay cô và đưa cô tới chiếc ghế dài đặt ở gần đó. Nhật Phượng thất đầu óc cô cứ quanh quanh, quẩn quẩn vì quá bất ngờ. Dường như không nhận ra điều đó. Nhã ngó cô thích thú. Anh không buông tay Nhật Phượng ra và cô hiền lành để yên cho anh nắm.
- Anh không bao giờ ngờ là được gặp em ở đây.
- Em cũng vậy. Anh là bạn của chồng chị Tâm à?
Nhã lắc đầu:
- Anh là bạn Thiên, anh của Đan Tâm.
- Anh Thiên!
- Em biết Thiên à?
- Dạ không, nhưng em thường nghe bé Tú nhắc tới cậu Thiên của nó.
- Thiên ở chung với mẹ, hiện giờ anh đang ở nhà Thiên, anh chàng rủ rê nên anh mới tới đây.
Nhật Phượng rụt rè rút tay mình ra, Nhã cố tình giữ lai tự dưng Phượng hơi dỗi, cô có cảm giác là anh cố tình đùa.
- Suốt 2 tuần qua, anh cứ nghĩ tới em mãi
Nhật Phượng ngắt lời Nhã:
- Muốn gặp em, phải tới nhà, anh chỉ... nghĩ về em làm sao có em đươc.
Không nao núng trước câu trách của Phượng, anh tấn công tới
- Thì đêm nay anh đã có em rồi. "Gà xước " Anh tới nhà Nhật Vi suốt nhưng chẳng thấy bóng dáng em.
Che miệng cười, Phượng nói:
- Em ở nhà ba má mà!
Giọng Nhã ngập ngừng:
- Anh biết, nhưng đến đó, anh ngại quá!
Rút được tay ra, Phượng cười:
- Sao lại ngại? Ngôi nhà vẫn y như xưa không khác dù một hàng kiểng hay một chỗ ngồi. Cây xà đơn vẫn đứng trơ mình với thời gian, sương gió.
Nhã trầm ngâm:
- Chính vì cảnh cũ không thay đổi nên anh mới ngại. Anh bây giờ khác xưa, và mọi người trong nhà em cũng khác. Tới đó lại không có thằng Vi, anh sẽ thành bạn của ai?
Nhìn Phượng, Nhã nói tiếp:
- Ngại quá đi chứ! Điều ngại chủ yếu nhất là biết em có muốn làm bạn với bạn của anh 2 mình không?
- Anh khiêm tốn hay muốn đùa cợt với em vậy?
Nhật Phượng chợt thấy trong đôi mắt ánh đen của Nhã như có nhừng đốm lửa nhỏ, cô nghe giọng anh nhẹ như hơi thở;
- Anh đùa cợt trái tim mình và cái giá phải trả hình như sẽ rất đắt. Nhật Phượng, anh muốn là bạn thân của em. Điều đó có gì phiền cho em không?
Sững người vì cách bày tỏ tình cảm quá nhanh, quá rạch ròi của Nhã. Phượng làm thinh. 2 tay đan vào nhau, cô bối rối kinh khủng.
Suốt 2 tuần dài thê lê cô đã mong gặp lại anh biết bao. Lúc nào trong tư tưởng, trong tâm hồn và cả trái tim cô cũng là Nhã. Sao bây nghe anh nói đúng điều mình hằng mong đợi cô lại nghẹn lời.
Nhã dịu dàng:
- Nếu em đã có người yêu, anh xin rút lui vì mình xấu số vô duyên.
Phượng dò dẫm như người lạc lối trong sương.
- Anh vẫn có thể là một người anh của em như hồi xưa mà!
- Nhưng bây giờ đâu phải là hồi xưa. Anh thấy mình không thể là một người anh, và em, em bé "Gà xước " cũng vậy.
Bóp nhè nhẹ đôi tay vẫn chưa ấm của cô. Nhã nói bằng giọng quả quyết:
- Anh biết chắc em chẳng muốn làm em gái của anh dù có thể em đã có bạn trai. Nói thật đi Nhật Phượng, em...
- Cô Phượng! Cô Phượng ơi
Nghe tiếng con bé Hoài Tú kêu, cô hốt hoảng rút tay về. Vừa đúng lúc đó có người bước vào phòng.
Hoài Tú không đi một mình nó đang kéo tay ai đó.
- Cậu Thiên của con nè cô Phượng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook