Mùa Quýt Chín
Quyển 2 - Chương 39: Nguy hiểm cận kề

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Sau khi Ninh Trừng ra khỏi nhà Lục Mang, trực tiếp bắt xe đến lớp TaeKwonDo, rất ngoài ý muốn, bên trong không có ai.

Cô chuẩn bị rời đi, mới vừa xoay người, phát hiện có người đột nhiên đứng sau lưng cô, lặng yên không một tiếng động, khiến cô hoảng sợ.

Ninh Trừng thấy rõ người phía sau mới bình tĩnh lại, lập tức hỏi anh ta, “Thầy Giang, không phải thầy nói đội phó Lâm ở đây sao? Anh ấy đâu? Tôi đã hẹn với anh ấy, luyện TaeKwonDo xong sẽ đi thăm một cậu bé.”

Giang Sơn quơ điện thoại trong tay, “Là muốn đi xem cậu bé tham gia lớp TaeKwonDo thiếu nhi sao? A Ba đã nói với tôi rồi. Nhưng mà hình như hôm nay tâm tình anh ấy không tốt lắm, anh ấy kêu tôi đi thay. Dạy TaeKwonDo là sở trường của tôi, anh ấy không quen. Khóa huấn luyện này vốn là do tôi đề nghị. Bây giờ anh ấy đang ở dưới tầng, tôi có làm vài món, hai anh em chúng tôi uống rượu trò chuyện nhân sinh. Tôi bảo anh ấy lên đón cô xuống, anh ấy ngại. Nguyên nhân hẳn là cô cũng biết.”

Uống rượu?

Ninh Trừng nhìn ngoài cửa sổ, ban ngày ban mặt như vậy, hai người họ ở đây uống rượu? Cô nghi ngờ, gọi cho Lâm Khiếu Ba, điện thoại không ai tiếp, cô do dự một lát, cuối cùng vẫn theo anh ta xuống lầu.

Cô vẫn chưa trực tiếp nói về vấn đề tình cảm cá nhân với Lâm Khiếu Ba, muốn chờ vụ án này kết thúc, sau khi anh ấy thành công quay lại chức vụ mới nói rõ ràng với anh ấy. Nhưng bây giờ xem ra, tâm tình Lâm Khiếu Ba không tốt, cô thường xuyên xuất hiện bên cạnh anh ấy cũng không phải chuyện tốt.

Chuyện như vậy, chính cô cũng đã được lĩnh hội. Lần nào đơn độc đối mặt Lục Mang, cô cũng cảm giác như trải qua một trận dày vò.

Cho nên chuyện này, cần phải nhanh chóng giải quyết.

“Đinh!” Tiếng thang máy dừng lại chen ngang suy nghĩ của cô.

Cửa thang máy mở ra, Ninh Trừng phát hiện, hai người họ xuống một tầng hầm. Đây hẳn là một bãi đỗ xe ngầm, nhưng giờ đã bị vứt bỏ, phân chia thành các gian nhỏ, hình như là chỗ ở của người.

“Thầy Giang, thầy ở đây hả?” Ninh Trừng rất kinh ngạc, sao anh ta lại ở đây.

Giang Sơn không trả lời, trực tiếp ra khỏi thang máy.

Ninh Trừng nhìn lối đi ngoài thang máy, ánh sáng rất u ám, trong đầu cô lập tức hiện lên một căn phòng màu đen.

“Đừng, đừng…” Giọng của Họa Mi!

Còn có bóng dáng này?! Tất cả những hình ảnh quen thuộc đó, giống như thủy triều dũng mãnh bao phủ đầu óc cô.

Cô gần như là nhào đến bấm phím thang máy theo bản năng, cố gắng ấn đóng lại, cửa thang máy lại giống như bị cố định, bấm thế nào cũng không đóng.

Bóng dáng màu đen phía trước xoay người lại, bước nhanh về phía cô, đi vào thang máy.

“Đừng, đừng lại đây! Đừng…” Ninh Trừng lớn tiếng gọi.

Anh ta đã vọt vào thang máy, đẩy cô ra sau, cố gắng che miệng cô lại.

Ninh Trừng bị đè vào vách tường lạnh như băng của thang máy, có lẽ trong tay anh ta đã bôi loại thuốc mê gì đó, chỉ trong chốc lát, cô hôn mê bất tỉnh.

Anh ta bế ngang cô lên, nhìn người phụ nữ hai mắt nhắm nghiền, cười lạnh một tiếng, “Giác quan thứ sáu? Để tao xem giác quan thứ sáu làm sao cứu mày ra!”

Anh ta bế cô ra khỏi thang máy, cứ đi về phía trước, trong lòng tính toán kế hoạch tiếp theo.

Lâm Khiếu Ba đã bị anh ta đánh lạc hướng đến lâm trường, truy tìm cái tên gọi là kẻ tình nghi đã biến mất một tuần.

Còn lớp TaeKwonDo thiếu nhi kia, hừ, vậy mà cũng tin được, đúng là một đám ngu ngốc!

Kế tiếp, là chuyên gia tâm lý học tội phạm gì đó, hẳn là tên bị bệnh mù màu, trò hay sẽ lập tức bắt đầu…

Lúc này, anh ta sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai!

Anh ta bế Ninh Trừng đi qua một lối đi rất dài, để cô vào một gian phòng nhỏ màu đen, dùng điện thoại của cô, ấn phím nhanh số một, gửi một tin nhắn: Cứu tôi.

Anh ta gửi tin nhắn xong, gỡ điện thoại ra, ném vào trong góc, dùng chân đạp vỡ.

Trong phòng có rất nhiều rương gỗ màu đỏ. Anh ta xử lý điện thoại xong, ngồi trên một trong số cái rương, ngây ra nhìn người phụ nữ đang ngủ say. Nương theo ánh sáng u ám, anh ta có thể nhìn thấy ngũ quan thanh tú của người phụ nữ, rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, vô cùng mê người.

Trên mặt anh ta lập tức hiện lên một nụ cười âm u lạnh lẽo.

Đám người kia khiến anh ta mất đi một con thú bông, bây giờ để cô ta thay thế cũng không tồi. Chờ bắt được người mấu chốt nhất, anh ta có thể mang theo cô ta rời đi.

Anh ta tốn nhiều thời gian như vậy, xem như cũng không lãng phí vô ích.

Giang Sơn cảm thấy thời gian hẳn đã đến lúc rồi, đứng dậy rời khỏi. Trước khi ra ngoài, anh ta liếc mắt nhìn những cái rương rồi mới ra khỏi phòng, khóa cửa lại, trở lại tầng năm lần nữa, đến phòng luyện TaeKwonDo.

Lớp Tae Kwon Do đã chuyển đến địa chỉ mới, bây giờ bên trong chỉ có một người đàn ông đang thở hồng hộc, đúng là Lục Mang.

Lục Mang đi nhanh về phía cửa, vừa đi vừa rống, “Cô ấy ở đâu? Mày giấu cô ấy ở đâu rồi? Mau thả cô ấy ra! Cảnh sát sẽ khoan hồng với tội ác của mày, nếu cô ấy xảy ra chuyện, tao sẽ băm vằm mày ra!”

“Rầm!”

Anh ta nhanh chóng đóng cửa lại, dùng một cái khóa hình chữ U, trực tiếp khóa lại.

Anh ta làm trò với chìa khóa trước mặt Lục Mang, cố gắng bẻ gãy, hai bên cửa có một ô kính thủy tinh hữu cơ, người bên trong có thể thấy rõ ràng.

“Ngài Lục à, không phải mày rất thông minh sao? Bây giờ dùng tài năng và trí tuệ của mày để cắt dây màu xanh, nếu không tòa nhà này sẽ nổ thành mảnh nhỏ. Tạm biệt!”

Anh ta nói xong, xoay người nhanh chóng rời đi.

Trong phòng, Lục Mang nghe thấy âm thanh “tích tích tích”, anh chạy đến nơi phát ra âm thanh, trong một đống đồ linh tinh, tìm được thứ phát ra tiếng động.

Anh liếc mắt một cái đã nhìn ra đây là bom thủy ngân. Đã bắt đầu đếm ngược, đồng hồ điện tử hiển thị thời gian chỉ còn lại hai mươi chín phút bốn mươi lăm giây, bốn mươi tư giây, bốn mươi ba giây… Thời gian trôi đi như nước.

Bên cạnh trái bom có một cái kéo, trên quả bom có hai sợi dây, màu xám, màu xám… Dường như tất cả đều đang cười nhạo anh, vì sao lại không cắt sợi màu xanh?

Lục Mang cầm lấy cái kéo, nhắm chặt hai mắt, do dự, có lẽ nên cắt một dây.

Cuối cùng, anh buông kéo xuống, chạy đến bên cửa sổ, mở cửa kính, bên ngoài là hợp kim nhôm chống trộm, dưới cửa sổ là năm tầng.

Lục Mang tức giận chạy đến cửa, đá mạnh vào nó, nhưng cho dù anh có đá thế nào, cửa sắt cũng không chút sứt mẻ.

Lăn lộn một lúc lâu, rốt cuộc anh cũng vô lực dựa lưng vào cửa, thân thể trượt dọc theo cánh cửa, cuối cùng là ngồi trên sàn nhà.

Bây giờ cô đang ở đâu?

Giờ khắc này, hy vọng duy nhất của anh là Lâm Khiếu Ba không ngu xuẩn đến mức đó, chỉ nghĩ đến việc chấp hành công vụ, nhất định phải đi cứu cô!

...

Trong tầng hầm u ám, người phụ nữ đang hôn mê rốt cuộc cũng tỉnh lại.

Ninh Trừng nhìn xung quanh một vòng, thấy những cái rương gỗ màu đỏ thì kinh ngạc phát hiện, chỗ này cực kỳ giống căn phòng màu đen xuất hiện trong ảo giác của cô.

Thậm chí ở thang máy, Giang Sơn đột nhiên nhào về phía cô, một loạt cảnh tượng đó, cũng tương tự như tình cảnh kinh người trong ảo giác của cô. Chỉ là người phát ra âm thanh không phải Họa Mi, mà là chính cô!

Cô nỗ lực hồi tưởng chuyện này rốt cuộc là như thế nào, nhưng đầu lại như bị mảnh kính đập trúng, vô cùng đau đớn.

Cô chỉ có thể ngừng suy nghĩ, không hề rối rắm vấn đề là giác quan thứ sáu của cô linh nghiệm, hay chỉ là trùng hợp. Bây giờ cô cần phải nghĩ cách trốn đi.

Ninh Trừng cố hết sức bò dậy, nhìn thấy phía trên căn phòng có một ô cửa sổ nhỏ, chỉ là chiều cao của cô căn bản không với tới. Cô chạy đến chỗ mấy cái rương, muốn đẩy cái rương màu đỏ đến ven tường.

Cái rương không quá nặng, nhanh chóng bị cô đẩy đến dưới góc tường, cô đứng lên, vẫn chưa đủ. Cô chỉ có thể đẩy thêm một cái rương, đẩy quá nhanh, khiến cái rương bị đổ ra.

Ninh Trừng nhìn thấy thứ trong rương, sợ tới mức đột nhiên hét lên một tiếng, “A!”

Đôi tay cô cố gắng che miệng mũi, sống lưng lạnh buốt, dường như có một con rắn độc lén lút bò dọc theo sóng lưng cô lên trên, còn thè lười ra.

Nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, mấy thứ trong rương đối với một pháp y mà nói cũng không đáng ngạc nhiên. Chỉ là, cho dù cô đã nhìn thấy thi thể vô số lần, cũng chưa từng thấy kiểu này.

Những người này, rốt cuộc là tên kia đã “tạo ra” bao nhiêu Họa Mi?

Ninh Trừng chỉ cảm thấy rất đau lòng, đậy cái rương lại, tiếp tục đẩy cái rương đến góc tường. Cô cố hết sức chồng cái rương lên, sau đó đứng lên, vừa vặn có thể với tới cửa sổ.

Cô không ngờ mình lại trốn ra dễ như trở bàn tay như vậy, từ trên cửa sổ nhảy xuống, phía dưới hình như là cống thoát nước bị bỏ hoang, bên trong không có nước, chỉ hơi ướt, rất tối.

Ninh Trừng nhanh chóng ý thức được, hẳn là Lưu Tiểu Đồng và Họa Mi cũng trốn ra bằng cách này.

Cô đi dọc theo cống thoát nước, lò mò đi về phía trước, nhanh chóng tìm được cửa lên, cửa lên cách phòng TaeKwonDo không xa.

Ninh Trừng nhanh chóng trèo lên, chạy xa khỏi phòng luyện TaeKwonDo, cô lo Giang Sơn còn ở bên trong, nếu bị anh ta bắt lần nữa, chắc chắn là cô đánh không lại anh ta.

Nhưng cô chạy chưa được mười mét, đột nhiên dừng lại, trong đầu lập tức hiện lên bóng dáng Lục Mang.

Có thể anh cũng bị nhốt ở đây không? Nếu Giang Sơn chính là người đàn ông mặc đồ đen kia, chắc chắn mục tiêu của anh ta không phải là cô, mà là Lưu Tiểu Đồng. Anh ta muốn bắt Lưu Tiểu Đồng lại, tất nhiên sẽ nghĩ cách để tách Lâm Khiếu Ba, Lục Mang và cô khỏi cậu bé.

Chắc chắn Lục Mang cũng nhanh chóng nghĩ ra, cô bị nhốt ở đây.

Ninh Trừng không chút do dự xoay người, chạy về phía bên kia. Cô gần như là chạy liên tục lên tầng năm nơi có phòng TaeKwonDo, phát hiện cửa bị khóa.

Cô chạy tới, cố gắng gõ cửa. Bên trong ô kính xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

Lục Mang cũng thấy cô, vừa vui vừa sợ, bật thốt lên hai chữ, “Chạy mau!”

Ninh Trừng lắc đầu, “Không, muốn chạy thì chúng ta cùng chạy.” Cô nhìn khắp nơi, muốn tìm thứ gì để phá cửa.

Lục Mang ở bên trong sốt ruột đến mức xoay vòng, “Tôi bảo cô mau biến đi, có nghe hay không?”

Ninh Trừng tìm được một cái thùng rác ở gần đó, trực tiếp vác lên, cố gắng phá cửa. Cửa sắt không phá được thì ít nhất cô có thể phá vỡ ô kính.

Bất đắc dĩ, cái cửa này hẳn là đã bị Giang Sơn cố ý đổi, đập thế nào cũng không được.

Cuối cùng, Ninh Trừng từ bỏ biện pháp này, cô đổ thùng rác ra, nhanh chóng lục lọi, tìm được một dây thép mỏng.

Cô lập tức cầm dây thép, cúi người ngồi xổm trước cửa, cẩn thận cắm dây thép vào ổ khóa, chậm rãi điều chỉnh phương hướng.

Lục Mang nhìn tất cả chuỗi hành động của cô, chạy đến chỗ bom thủy ngân trong chốc lát, nhìn con số đếm ngược đã gần đến điểm cuối, sau đó lại chạy đến cửa, “Ninh Trừng, cô lập tức đi đi, đi nhanh, đi nhanh đi!”

“Anh đừng làm ầm, sắp được rồi, khi còn nhỏ bố tôi đã dạy tôi cạy khóa cửa. Vì trộm quýt, không biết tôi đã cạy bao nhiêu ổ khóa rồi!” Ninh Trừng cố giữ bình tĩnh, tiếp tục cạy khóa.

Chắc chắn trong phòng có bom, nếu cô không cạy cửa ra, anh còn mạng để sống sao?

Lục Mang yên lặng, đôi tay ghé vào cửa, ngây ra nhìn người phụ nữ bên ngoài.

Mỗi một giây phút qua đi, dường như anh thật sự nhìn thấy cô giống như tinh linh, có một đôi cánh. Bởi vì tinh linh luôn xuất hiện vào thời khắc người ta gặp nguy hiểm.

“Ninh Trừng…” Anh nhẹ giọng gọi tên cô, giống như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng tất cả những gì muốn nói đều bị chặn lại, không thể nói nên lời.

“Giáo sư Lục, anh không cần cảm thấy có gánh nặng. Lần trước anh đã cứu tôi, lần này, hẳn là anh cũng nghĩ đến Giang Sơn chính là người đàn ông mặc đồ đen, muốn chạy tới nói cho tôi mới bị anh ta nhốt ở đây. Cho nên tôi nhất định phải cạy khóa ra. Nhất định sẽ cứu anh ra được, như vậy là chúng ta huề nhau.”

“…” Lồng ngực vốn đang nghẹn lại của Lục Mang, giờ phút này càng nghèn nghẹn hơn.

Nếu anh có thể còn sống mà ra, nhất định anh phải làm một việc!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương