Mùa Quýt Chín
-
Quyển 2 - Chương 36: Vấn đề nan giải
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Trong phòng luyện TaeKwonDo lập tức tràn ngập vị chua chua, pha trộn với mùi mồ hôi.
Lục Mang nhíu mày, cảm giác vô cùng không thoải mái, lúc này nếu có trái quýt ăn thì tốt rồi, nguyện vọng muốn ăn quýt của anh chưa từng mãnh liệt như vậy, còn mãnh liệt hơn cả nguyện vọng muốn ăn chanh trong quá khứ của anh.
“Giáo sư Lục, Ninh Trừng, sao hai người lại đến đây? Không phải tôi đã bảo Dương Trí báo cáo với hai người kết quả thẩm vấn Tiền Đồng rồi sao?”
Lâm Khiếu Ba dừng lại, mồ hôi đầy đầu, đang cầm chiếc khăn màu trắng lau mồ hôi.
“Hỏi cô ấy.” Lục Mang ngồi xổm trên mặt đất, chép miệng nhìn người phụ nữ đang kiểm tra vết thương cho người bị thương.
“Thầy Giang, tôi xử lý đơn giản cho thầy, xương cốt không sao, nhưng khi nào về thì thầy vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra xem, sợ sẽ bầm máu.” Ninh Trừng băng bó xong thì đứng lên.
Lâm Khiếu Ba cúi xuống, vươn tay với người được gọi là thầy Giang, “Giang Sơn, ngại quá, xuống tay hơi nặng, lần sau tôi sẽ nhẹ hơn.”
Giang Sơn đặt tay lên tay anh ấy, mượn lực đứng dậy, trên mặt xẹt qua vẻ đau đớn, miễn cưỡng trưng ra vẻ tươi cười, “Anh xuống tay không phải hơi nặng mà là đau chết tôi luôn. A Ba, hôm nay anh ăn trúng thuốc nổ à? Vừa rồi Tiểu Ninh còn nói tôi đừng xuống tay nặng quá, tôi vừa nhẹ, anh liền nặng. Không phải hai người một lòng muốn đánh bại tôi, cố ý lừa tôi chứ?”
Ninh Trừng lập tức giải thích, “Không có không có, thầy Giang, tôi chưa từng có suy nghĩ muốn đánh bại thầy. Ngay cả trình độ để thi đầu vào tôi còn chưa với tới. Vừa rồi thấy thầy đá chân tôi còn tưởng là…”
“Cô tưởng là gì? Cho rằng anh ấy thua chắc rồi? Anh ấy đang lừa đấy, đánh lạc hướng thôi, khiến cho tôi không kịp trở tay. Nhưng mà...” Giang Sơn nhìn về phía Lâm Khiếu Ba, “A Ba, tôi thấy rất lạ, chúng ta luyện cả một buổi tối, anh gần như chỉ phòng thủ. Vì sao Ninh Trừng vừa đến, anh lại hưng phấn lên vậy?”
“… Chúng tôi còn có việc, hôm nay cảm ơn anh đã đánh với tôi, ngày khác tôi lại đến.” Lâm Khiếu Ba nói xong, trực tiếp đi về phía cửa.
Ba người trong phòng đều nhìn về phía anh ấy, bóng dáng nhanh chóng biến mất ở cửa.
Ninh Trừng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Giang Sơn, “Thầy Giang, vừa rồi thầy nói đội phó Lâm ở đây luyện cả buổi tối? Anh ấy có nói gì với thầy không?”
“Không có. Anh ấy chỉ nói sẽ tạm thời nghỉ ngơi một thời gian. Sau này ngày nào cũng có thể đến đây luyện tập. Nhưng mà tôi thấy tâm tình anh ấy không tốt lắm. Sao cô không đến với anh ấy? Không phải khoảng thời gian trước hai người thường cùng đến sao?”
“Mấy ngày nay…” Mặt Ninh Trừng đột nhiên đỏ bừng, mấy ngày tâm tình cô buồn bực, Lâm Khiếu Ba đã mang cô đến đây luyện TaeKwonDo, quen với Giang Sơn, anh ta dạy TaeKwonDo cho thiếu nhi ở đây.
Lục Mang lặng im một lúc lâu, nhìn Giang Sơn, sau đó lại cúi đầu nhìn Ninh Trừng, rốt cuộc cũng mở miệng, “Có thể đi chưa?”
Ninh Trừng gật đầu tỏ vẻ đi được rồi, hàn huyên vài câu với Giang Sơn rồi cùng Lục Mang một trước một sau rời đi.
Hai người họ xuống tầng một, lập tức nghe thấy tiếng bóp còi, là xe của Lâm Khiếu Ba, cửa sổ xe hạ xuống.
Lâm Khiếu Ba ngồi trong xe, nhìn về phía hai người ở cửa, “Hai người yên tâm, tôi không sao. Ngày mai tôi sẽ đến lâm trường, bên kia còn có một kẻ tình nghi phù hợp với phác họa tâm lý tội phạm.”
Ninh Trừng nhanh chóng chạy tới, đứng bên ngoài xe, “Đội phó Lâm, anh có thể nghĩ như vậy thì tốt quá. Tôi còn lo anh sẽ cảm thấy không công bằng.”
Lâm Khiếu Ba nhìn cô, trên mặt có nụ cười, “Đúng thật là tôi cảm thấy không công bằng, cô mời tôi ăn bún ốc đi.”
Ninh Trừng lập tức nhìn về phía Lục Mang đang đứng ở cửa, có chút khó xử.
Lục Mang trực tiếp đi về phía xe Lâm Khiếu Ba, “Tôi cũng muốn ăn. Hôm nay tôi mời em ba bữa, buổi tối em mời tôi một bữa, hẳn là không quá phận, có qua có lại.”
Tuy anh căn bản không biết bún ốc là cái gì, càng không hiểu vì sao mình lại muốn đi xem náo nhiệt.
Trong lòng Ninh Trừng hơi căng thẳng, cô đã cùng Lâm Khiếu Ba đi ăn rất nhiều lần, tập mãi thành thói quen, nhưng đi cùng Lục Mang, vậy mà cô lại bắt đầu căng thẳng.
Cô đến nói một tiếng với tài xế của viện Nghiên cứu, kêu ông ấy trực tiếp về nhà, chính cô thì lên xe Lâm Khiếu Ba. Cô ngồi ở ghế phụ lái, lúc đi đến chỗ xe đang đậu, Lâm Khiếu Ba đã mở cửa xe cho cô, cô trực tiếp lên xe.
Dọc theo đường đi, cả ba đều rất yên ắng.
Cuối cùng vẫn là Ninh Trừng phá vỡ bầu không khí im lặng này. Cô nói với Lâm Khiếu Ba chút tin tức mới ở phòng thí nghiệm hôm nay, “Đội phó Lâm, thân phận của người chết đã được xác nhận, chính là Họa Mi.”
“Họa Mi?” Lâm Khiếu Ba nghe thấy cái tên này, nhanh chóng phản ứng lại, “Chính là cô gái đưa cho Lưu Tiểu Đồng một bức tranh trước khi cậu bé bị bắt cóc?”
“Đúng vậy, Tiểu Đồng gọi cô ấy là chị Họa Mi, cho nên tôi trực tiếp gọi cô ấy là Họa Mi.”
“Tôi sẽ kêu Dương Trí tiếp tục điều tra thân phận thật của cô ấy, không thể thông qua biện pháp trực tiếp là đối chiếu DNA với bố mẹ cô ấy, nhưng có thể thông qua phương pháp gián tiếp.”
“Nếu có thể tìm thấy người nhà của cô ấy thì tốt rồi, nói không chừng họ vẫn luôn tìm cô ấy.”
“…”
Hai người ngồi ở ghế trước, anh một câu tôi một câu, trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Người đàn ông ngồi ở ghế sau, lúc thì nhìn bên ngoài cửa sổ xe, lúc thì nhìn về phía hai người kia, không chen miệng vào được, chỉ có thể lại nhìn bên ngoài cửa sổ xe. Cả đoạn đường, anh giống như không ngừng bị ngâm trong nước, dày vò khó chịu.
Rốt cuộc cũng đến cửa hàng nhỏ bán bún ốc.
Lục Mang cho rằng dày vò đến đây là kết thúc, không ngờ, một cuộc dày vò nữa lại bắt đầu.
Bún ốc gì đó toàn là ớt cay, hai người kia ăn rất ngon lành, anh không ăn được, mà không ăn cũng không được, cuối cùng vẫn căng da đầu mà ăn.
Từ trước đến nay anh không ăn ớt cay, ăn tô bún này, anh cảm giác mình không còn bị ngâm trong nước sôi nữa, mà là trực tiếp bị nhét vào lò thiêu.
Lục Mang không muốn ăn, nhưng trong chốc lát không tìm thấy cái cớ gì, dưới tình thế cấp bách, hỏi chủ tiệm có chanh không, chủ tiệm nói không có, anh lập tức buông đũa, “Không có chanh, tôi ăn không vào, hai người cứ từ từ ăn.”
Ninh Trừng lập tức buông đũa, lấy một quả chanh đã được bọc màng thực phẩm trong túi xách ra, “Giáo sư Lục, tôi có mang chanh theo. Đã lăn rồi, anh có thể trực tiếp đâm vào, sẽ có nước chanh.”
“…” Cô mang theo thuốc trị dị ứng bên mình, chanh cũng mang theo bên mình? Trong lòng Lục Mang vừa vui vừa giận. Anh nên tiếp tục ăn, hay là không ăn nữa?
Ninh Trừng mở màng bọc thực phẩm ra, dùng tăm đâm vào, rải nước chanh vào tô của Lục Mang, cảm thấy được rồi mới dừng lại, cười nói, “Có thể ăn rồi.”
Lục Mang cầm lấy đôi đũa một lần nữa, gắp một cọng bún, chậm rãi nhấm nuốt.
Lâm Khiếu Ba đã dừng đũa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tô của Lục Mang, nhìn một lúc lâu mới hỏi một câu, “Ninh Trừng, cô cho tôi phần chanh còn dư đi, tôi cũng cảm thấy cay.”
Ninh Trừng nhìn về phía anh ấy, hơi bất ngờ, hai người cùng nhau ăn bún ốc lâu như vậy, đâu có nghe anh ấy nói anh ấy cũng sợ cay, hơn nữa, hình như anh ấy không thích ăn chua. Nhưng cuối cùng cô vẫn đưa chanh cho anh ấy.
Tay cô vừa vươn ra, Lục Mang ngồi giữa cô và Lâm Khiếu Ba, anh trực tiếp cầm quả chanh lại, “Tôi dùng không đủ, đây là chuẩn bị cho tôi.”
Lâm Khiếu Ba không bắt được chanh, bàn tay vươn giữa không khí một lúc lâu mới thu lại, vùi đầu ăn vài miếng là hết phần bún còn lại trong bát, buông đũa.
Ninh Trừng cũng đã ăn xong, chỉ có tô của Lục Mang, gần như còn hơn một nửa, anh còn đang cầm chanh.
Lâm Khiếu Ba ngửa người ra lưng ghế, nhìn về phía Lục Mang, nói đúng ra là nhìn quả chanh trong tay anh, “Giáo sư Lục, anh không cần phải gấp gáp, chúng tôi có thể chờ anh. Chanh đã đâm rồi, không ăn hết sẽ hư. Nếu anh ăn không hết, tôi có thể giúp anh.”
“Ai nói tôi không ăn được hết?” Lục Mang không thèm nhìn anh ấy một cái, gắp thêm một cọng bún, chậm rãi tiếp tục ăn.
Chờ anh ăn được một nửa, chủ tiệm thúc giục ba người họ, cửa tiệm sắp đóng. Anh lập tức đứng lên, “Đi thôi, họ sắp đóng cửa rồi.”
Ninh Trừng và Lâm Khiếu Ba đang nói chuyện, chờ hai người họ đáp lại, Lục Mang đã đi đến cửa.
Lâm Khiếu Ba nhìn nửa tô bún còn dư lại của anh, kêu chủ tiệm trực tiếp gói lại, anh ấy trả tiền xong, cầm theo bún, cùng Ninh Trừng song song ra khỏi cửa hàng.
Ba người lần lượt lên xe, Lâm Khiếu Ba xoay người đưa bún cho người đàn ông ngồi ở ghế sau, “Giáo sư Lục, bún này về phải ăn luôn, để qua đêm sẽ không ăn được nữa. Không thể lãng phí.”
Ninh Trừng cũng phụ họa một câu, “Đúng thế, không thể để qua đêm. Đội phó Lâm, anh đưa giáo sư Lục về nhà đi. Anh chở tôi đến tiệm trái cây của ông tôi là được, tôi tìm ông tôi có việc.”
Lâm Khiếu Ba gật đầu đồng ý, Lục Mang cũng nhận lấy phần bún đã đóng hộp trong tay anh ấy, vẻ mặt rất mất tự nhiên, giống như bây giờ không phải đang cầm bún mà là một quả bom hẹn giờ.
Không bao lâu sau, xe dừng lại trước tiệm trái cây, Ninh Trừng tạm biệt hai người họ, chuẩn bị xuống xe.
“Ninh Trừng…”
“Ninh Trừng…”
Lục Mang và Lâm Khiếu Ba trăm miệng một lời gọi tên cô.
Lâm Khiếu Ba giành nói trước, “Mai tôi còn đi luyện TaeKwonDo, nhưng mà Giang Sơn bị thương, không ai luyện với tôi.” Ngụ ý là muốn cô đến luyện với mình.
Lục Mang vốn muốn kêu Ninh Trừng ngày mai cùng anh đi mua đàn guitar, sau đó lại đến nhà anh, anh nấu cơm cho cô ăn, nhưng đến lúc này lại thay đổi chủ ý, “Ngày mai cùng tôi đến Cục Cảnh sát thẩm vấn Tiền Đông. Đừng quên, hiện tại đội phó Lâm không tiện ra mặt.”
Quả nhiên là không ngoài dự liệu của anh, người phụ nữ này vĩnh viễn luôn đặt công việc ở vị trí đầu tiên, lập tức đồng ý, “Được, mai chúng ta trực tiếp đến Cục Cảnh sát.”
Câu tiếp theo, lại ngoài dự kiến của anh, “Đội phó Lâm, anh đến phòng luyện TaeKwonDo trước, buổi sáng chúng tôi đến Cục Cảnh sát thẩm vấn Tiền Đông, làm xong những chuyện cần làm, tôi sẽ đến phòng luyện TaeKwonDo tìm anh.”
Cô nói xong, không đợi hai người đàn ông trong xe có phản ứng gì, trực tiếp đẩy cửa xuống xe, đóng cửa lại, nhanh chóng đi vào tiệm trái cây.
Ninh Hạo Nhiên đang đứng ở cửa, nhìn cô, rồi lại nhìn chiếc xe vừa chạy đi, vẻ mặt hơi hoảng loạn.
Ninh Trừng liếc mắt một cái đã thấy được sự hoảng loạn của ông, đi thẳng vào chủ đề, “Ông nội, lần trước ông nói ông đã sớm quen đội phó Lâm, anh ấy thường xuyên đến tiệm giúp đỡ. Anh ấy giúp đỡ như thế nào?”
Ninh Hạo Nhiên xoay người đi vào trong tiệm, “Quất Tử ăn cơm chưa? Chắc là ăn rồi nhỉ, nhưng ông nội cháu còn chưa ăn đâu. Đáng thương cho ông già này, không ai nấu cơm cho.”
Ông lại dùng chiêu nói gần nói xa này. Ninh Trừng vòng đến trước mặt ông, nhìn ông chằm chằm, “Không nói thì không có cơm ăn, hôm nay không ăn, sau này cũng không ăn! Ai bảo ông gạt cháu?”
Ninh Hạo Nhiên bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn nói hết những chuyện giấu diếm. Ninh Trừng nghe xong, trong lòng vô cùng nặng nề.
Cô làm chút đồ ăn khuya đơn giản cho Ninh Hạo Nhiên xong liền về chung cư.
Cô bắt đầu khó xử, kế tiếp cô nên xử lý vấn đề khiến cô đau đầu thế nào đây?
Ninh Trừng vô cùng khó xử, thông báo có tin nhắn vang lên, cô bật điện thoại, ngoài ý muốn phát hiện, thế mà Lục Mang lại gửi tin nhắn cho cô.
Anh gửi một tấm hình cho cô, trong hình là một trái quýt, có mắt và miệng, còn có một đôi cánh, giống như tiểu tinh linh, cô càng nhìn càng thấy đáng yêu, cười đến mức không khép miệng được.
Sau đó, cô cũng chụp lại bức tranh cô vẽ trước đây, gửi cho anh.
Đợi một lúc lâu anh vẫn không trả lời, cô liền tắt máy đi ngủ.
Beta: Quanh
Trong phòng luyện TaeKwonDo lập tức tràn ngập vị chua chua, pha trộn với mùi mồ hôi.
Lục Mang nhíu mày, cảm giác vô cùng không thoải mái, lúc này nếu có trái quýt ăn thì tốt rồi, nguyện vọng muốn ăn quýt của anh chưa từng mãnh liệt như vậy, còn mãnh liệt hơn cả nguyện vọng muốn ăn chanh trong quá khứ của anh.
“Giáo sư Lục, Ninh Trừng, sao hai người lại đến đây? Không phải tôi đã bảo Dương Trí báo cáo với hai người kết quả thẩm vấn Tiền Đồng rồi sao?”
Lâm Khiếu Ba dừng lại, mồ hôi đầy đầu, đang cầm chiếc khăn màu trắng lau mồ hôi.
“Hỏi cô ấy.” Lục Mang ngồi xổm trên mặt đất, chép miệng nhìn người phụ nữ đang kiểm tra vết thương cho người bị thương.
“Thầy Giang, tôi xử lý đơn giản cho thầy, xương cốt không sao, nhưng khi nào về thì thầy vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra xem, sợ sẽ bầm máu.” Ninh Trừng băng bó xong thì đứng lên.
Lâm Khiếu Ba cúi xuống, vươn tay với người được gọi là thầy Giang, “Giang Sơn, ngại quá, xuống tay hơi nặng, lần sau tôi sẽ nhẹ hơn.”
Giang Sơn đặt tay lên tay anh ấy, mượn lực đứng dậy, trên mặt xẹt qua vẻ đau đớn, miễn cưỡng trưng ra vẻ tươi cười, “Anh xuống tay không phải hơi nặng mà là đau chết tôi luôn. A Ba, hôm nay anh ăn trúng thuốc nổ à? Vừa rồi Tiểu Ninh còn nói tôi đừng xuống tay nặng quá, tôi vừa nhẹ, anh liền nặng. Không phải hai người một lòng muốn đánh bại tôi, cố ý lừa tôi chứ?”
Ninh Trừng lập tức giải thích, “Không có không có, thầy Giang, tôi chưa từng có suy nghĩ muốn đánh bại thầy. Ngay cả trình độ để thi đầu vào tôi còn chưa với tới. Vừa rồi thấy thầy đá chân tôi còn tưởng là…”
“Cô tưởng là gì? Cho rằng anh ấy thua chắc rồi? Anh ấy đang lừa đấy, đánh lạc hướng thôi, khiến cho tôi không kịp trở tay. Nhưng mà...” Giang Sơn nhìn về phía Lâm Khiếu Ba, “A Ba, tôi thấy rất lạ, chúng ta luyện cả một buổi tối, anh gần như chỉ phòng thủ. Vì sao Ninh Trừng vừa đến, anh lại hưng phấn lên vậy?”
“… Chúng tôi còn có việc, hôm nay cảm ơn anh đã đánh với tôi, ngày khác tôi lại đến.” Lâm Khiếu Ba nói xong, trực tiếp đi về phía cửa.
Ba người trong phòng đều nhìn về phía anh ấy, bóng dáng nhanh chóng biến mất ở cửa.
Ninh Trừng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Giang Sơn, “Thầy Giang, vừa rồi thầy nói đội phó Lâm ở đây luyện cả buổi tối? Anh ấy có nói gì với thầy không?”
“Không có. Anh ấy chỉ nói sẽ tạm thời nghỉ ngơi một thời gian. Sau này ngày nào cũng có thể đến đây luyện tập. Nhưng mà tôi thấy tâm tình anh ấy không tốt lắm. Sao cô không đến với anh ấy? Không phải khoảng thời gian trước hai người thường cùng đến sao?”
“Mấy ngày nay…” Mặt Ninh Trừng đột nhiên đỏ bừng, mấy ngày tâm tình cô buồn bực, Lâm Khiếu Ba đã mang cô đến đây luyện TaeKwonDo, quen với Giang Sơn, anh ta dạy TaeKwonDo cho thiếu nhi ở đây.
Lục Mang lặng im một lúc lâu, nhìn Giang Sơn, sau đó lại cúi đầu nhìn Ninh Trừng, rốt cuộc cũng mở miệng, “Có thể đi chưa?”
Ninh Trừng gật đầu tỏ vẻ đi được rồi, hàn huyên vài câu với Giang Sơn rồi cùng Lục Mang một trước một sau rời đi.
Hai người họ xuống tầng một, lập tức nghe thấy tiếng bóp còi, là xe của Lâm Khiếu Ba, cửa sổ xe hạ xuống.
Lâm Khiếu Ba ngồi trong xe, nhìn về phía hai người ở cửa, “Hai người yên tâm, tôi không sao. Ngày mai tôi sẽ đến lâm trường, bên kia còn có một kẻ tình nghi phù hợp với phác họa tâm lý tội phạm.”
Ninh Trừng nhanh chóng chạy tới, đứng bên ngoài xe, “Đội phó Lâm, anh có thể nghĩ như vậy thì tốt quá. Tôi còn lo anh sẽ cảm thấy không công bằng.”
Lâm Khiếu Ba nhìn cô, trên mặt có nụ cười, “Đúng thật là tôi cảm thấy không công bằng, cô mời tôi ăn bún ốc đi.”
Ninh Trừng lập tức nhìn về phía Lục Mang đang đứng ở cửa, có chút khó xử.
Lục Mang trực tiếp đi về phía xe Lâm Khiếu Ba, “Tôi cũng muốn ăn. Hôm nay tôi mời em ba bữa, buổi tối em mời tôi một bữa, hẳn là không quá phận, có qua có lại.”
Tuy anh căn bản không biết bún ốc là cái gì, càng không hiểu vì sao mình lại muốn đi xem náo nhiệt.
Trong lòng Ninh Trừng hơi căng thẳng, cô đã cùng Lâm Khiếu Ba đi ăn rất nhiều lần, tập mãi thành thói quen, nhưng đi cùng Lục Mang, vậy mà cô lại bắt đầu căng thẳng.
Cô đến nói một tiếng với tài xế của viện Nghiên cứu, kêu ông ấy trực tiếp về nhà, chính cô thì lên xe Lâm Khiếu Ba. Cô ngồi ở ghế phụ lái, lúc đi đến chỗ xe đang đậu, Lâm Khiếu Ba đã mở cửa xe cho cô, cô trực tiếp lên xe.
Dọc theo đường đi, cả ba đều rất yên ắng.
Cuối cùng vẫn là Ninh Trừng phá vỡ bầu không khí im lặng này. Cô nói với Lâm Khiếu Ba chút tin tức mới ở phòng thí nghiệm hôm nay, “Đội phó Lâm, thân phận của người chết đã được xác nhận, chính là Họa Mi.”
“Họa Mi?” Lâm Khiếu Ba nghe thấy cái tên này, nhanh chóng phản ứng lại, “Chính là cô gái đưa cho Lưu Tiểu Đồng một bức tranh trước khi cậu bé bị bắt cóc?”
“Đúng vậy, Tiểu Đồng gọi cô ấy là chị Họa Mi, cho nên tôi trực tiếp gọi cô ấy là Họa Mi.”
“Tôi sẽ kêu Dương Trí tiếp tục điều tra thân phận thật của cô ấy, không thể thông qua biện pháp trực tiếp là đối chiếu DNA với bố mẹ cô ấy, nhưng có thể thông qua phương pháp gián tiếp.”
“Nếu có thể tìm thấy người nhà của cô ấy thì tốt rồi, nói không chừng họ vẫn luôn tìm cô ấy.”
“…”
Hai người ngồi ở ghế trước, anh một câu tôi một câu, trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Người đàn ông ngồi ở ghế sau, lúc thì nhìn bên ngoài cửa sổ xe, lúc thì nhìn về phía hai người kia, không chen miệng vào được, chỉ có thể lại nhìn bên ngoài cửa sổ xe. Cả đoạn đường, anh giống như không ngừng bị ngâm trong nước, dày vò khó chịu.
Rốt cuộc cũng đến cửa hàng nhỏ bán bún ốc.
Lục Mang cho rằng dày vò đến đây là kết thúc, không ngờ, một cuộc dày vò nữa lại bắt đầu.
Bún ốc gì đó toàn là ớt cay, hai người kia ăn rất ngon lành, anh không ăn được, mà không ăn cũng không được, cuối cùng vẫn căng da đầu mà ăn.
Từ trước đến nay anh không ăn ớt cay, ăn tô bún này, anh cảm giác mình không còn bị ngâm trong nước sôi nữa, mà là trực tiếp bị nhét vào lò thiêu.
Lục Mang không muốn ăn, nhưng trong chốc lát không tìm thấy cái cớ gì, dưới tình thế cấp bách, hỏi chủ tiệm có chanh không, chủ tiệm nói không có, anh lập tức buông đũa, “Không có chanh, tôi ăn không vào, hai người cứ từ từ ăn.”
Ninh Trừng lập tức buông đũa, lấy một quả chanh đã được bọc màng thực phẩm trong túi xách ra, “Giáo sư Lục, tôi có mang chanh theo. Đã lăn rồi, anh có thể trực tiếp đâm vào, sẽ có nước chanh.”
“…” Cô mang theo thuốc trị dị ứng bên mình, chanh cũng mang theo bên mình? Trong lòng Lục Mang vừa vui vừa giận. Anh nên tiếp tục ăn, hay là không ăn nữa?
Ninh Trừng mở màng bọc thực phẩm ra, dùng tăm đâm vào, rải nước chanh vào tô của Lục Mang, cảm thấy được rồi mới dừng lại, cười nói, “Có thể ăn rồi.”
Lục Mang cầm lấy đôi đũa một lần nữa, gắp một cọng bún, chậm rãi nhấm nuốt.
Lâm Khiếu Ba đã dừng đũa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tô của Lục Mang, nhìn một lúc lâu mới hỏi một câu, “Ninh Trừng, cô cho tôi phần chanh còn dư đi, tôi cũng cảm thấy cay.”
Ninh Trừng nhìn về phía anh ấy, hơi bất ngờ, hai người cùng nhau ăn bún ốc lâu như vậy, đâu có nghe anh ấy nói anh ấy cũng sợ cay, hơn nữa, hình như anh ấy không thích ăn chua. Nhưng cuối cùng cô vẫn đưa chanh cho anh ấy.
Tay cô vừa vươn ra, Lục Mang ngồi giữa cô và Lâm Khiếu Ba, anh trực tiếp cầm quả chanh lại, “Tôi dùng không đủ, đây là chuẩn bị cho tôi.”
Lâm Khiếu Ba không bắt được chanh, bàn tay vươn giữa không khí một lúc lâu mới thu lại, vùi đầu ăn vài miếng là hết phần bún còn lại trong bát, buông đũa.
Ninh Trừng cũng đã ăn xong, chỉ có tô của Lục Mang, gần như còn hơn một nửa, anh còn đang cầm chanh.
Lâm Khiếu Ba ngửa người ra lưng ghế, nhìn về phía Lục Mang, nói đúng ra là nhìn quả chanh trong tay anh, “Giáo sư Lục, anh không cần phải gấp gáp, chúng tôi có thể chờ anh. Chanh đã đâm rồi, không ăn hết sẽ hư. Nếu anh ăn không hết, tôi có thể giúp anh.”
“Ai nói tôi không ăn được hết?” Lục Mang không thèm nhìn anh ấy một cái, gắp thêm một cọng bún, chậm rãi tiếp tục ăn.
Chờ anh ăn được một nửa, chủ tiệm thúc giục ba người họ, cửa tiệm sắp đóng. Anh lập tức đứng lên, “Đi thôi, họ sắp đóng cửa rồi.”
Ninh Trừng và Lâm Khiếu Ba đang nói chuyện, chờ hai người họ đáp lại, Lục Mang đã đi đến cửa.
Lâm Khiếu Ba nhìn nửa tô bún còn dư lại của anh, kêu chủ tiệm trực tiếp gói lại, anh ấy trả tiền xong, cầm theo bún, cùng Ninh Trừng song song ra khỏi cửa hàng.
Ba người lần lượt lên xe, Lâm Khiếu Ba xoay người đưa bún cho người đàn ông ngồi ở ghế sau, “Giáo sư Lục, bún này về phải ăn luôn, để qua đêm sẽ không ăn được nữa. Không thể lãng phí.”
Ninh Trừng cũng phụ họa một câu, “Đúng thế, không thể để qua đêm. Đội phó Lâm, anh đưa giáo sư Lục về nhà đi. Anh chở tôi đến tiệm trái cây của ông tôi là được, tôi tìm ông tôi có việc.”
Lâm Khiếu Ba gật đầu đồng ý, Lục Mang cũng nhận lấy phần bún đã đóng hộp trong tay anh ấy, vẻ mặt rất mất tự nhiên, giống như bây giờ không phải đang cầm bún mà là một quả bom hẹn giờ.
Không bao lâu sau, xe dừng lại trước tiệm trái cây, Ninh Trừng tạm biệt hai người họ, chuẩn bị xuống xe.
“Ninh Trừng…”
“Ninh Trừng…”
Lục Mang và Lâm Khiếu Ba trăm miệng một lời gọi tên cô.
Lâm Khiếu Ba giành nói trước, “Mai tôi còn đi luyện TaeKwonDo, nhưng mà Giang Sơn bị thương, không ai luyện với tôi.” Ngụ ý là muốn cô đến luyện với mình.
Lục Mang vốn muốn kêu Ninh Trừng ngày mai cùng anh đi mua đàn guitar, sau đó lại đến nhà anh, anh nấu cơm cho cô ăn, nhưng đến lúc này lại thay đổi chủ ý, “Ngày mai cùng tôi đến Cục Cảnh sát thẩm vấn Tiền Đông. Đừng quên, hiện tại đội phó Lâm không tiện ra mặt.”
Quả nhiên là không ngoài dự liệu của anh, người phụ nữ này vĩnh viễn luôn đặt công việc ở vị trí đầu tiên, lập tức đồng ý, “Được, mai chúng ta trực tiếp đến Cục Cảnh sát.”
Câu tiếp theo, lại ngoài dự kiến của anh, “Đội phó Lâm, anh đến phòng luyện TaeKwonDo trước, buổi sáng chúng tôi đến Cục Cảnh sát thẩm vấn Tiền Đông, làm xong những chuyện cần làm, tôi sẽ đến phòng luyện TaeKwonDo tìm anh.”
Cô nói xong, không đợi hai người đàn ông trong xe có phản ứng gì, trực tiếp đẩy cửa xuống xe, đóng cửa lại, nhanh chóng đi vào tiệm trái cây.
Ninh Hạo Nhiên đang đứng ở cửa, nhìn cô, rồi lại nhìn chiếc xe vừa chạy đi, vẻ mặt hơi hoảng loạn.
Ninh Trừng liếc mắt một cái đã thấy được sự hoảng loạn của ông, đi thẳng vào chủ đề, “Ông nội, lần trước ông nói ông đã sớm quen đội phó Lâm, anh ấy thường xuyên đến tiệm giúp đỡ. Anh ấy giúp đỡ như thế nào?”
Ninh Hạo Nhiên xoay người đi vào trong tiệm, “Quất Tử ăn cơm chưa? Chắc là ăn rồi nhỉ, nhưng ông nội cháu còn chưa ăn đâu. Đáng thương cho ông già này, không ai nấu cơm cho.”
Ông lại dùng chiêu nói gần nói xa này. Ninh Trừng vòng đến trước mặt ông, nhìn ông chằm chằm, “Không nói thì không có cơm ăn, hôm nay không ăn, sau này cũng không ăn! Ai bảo ông gạt cháu?”
Ninh Hạo Nhiên bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn nói hết những chuyện giấu diếm. Ninh Trừng nghe xong, trong lòng vô cùng nặng nề.
Cô làm chút đồ ăn khuya đơn giản cho Ninh Hạo Nhiên xong liền về chung cư.
Cô bắt đầu khó xử, kế tiếp cô nên xử lý vấn đề khiến cô đau đầu thế nào đây?
Ninh Trừng vô cùng khó xử, thông báo có tin nhắn vang lên, cô bật điện thoại, ngoài ý muốn phát hiện, thế mà Lục Mang lại gửi tin nhắn cho cô.
Anh gửi một tấm hình cho cô, trong hình là một trái quýt, có mắt và miệng, còn có một đôi cánh, giống như tiểu tinh linh, cô càng nhìn càng thấy đáng yêu, cười đến mức không khép miệng được.
Sau đó, cô cũng chụp lại bức tranh cô vẽ trước đây, gửi cho anh.
Đợi một lúc lâu anh vẫn không trả lời, cô liền tắt máy đi ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook