Mùa Quýt Chín
Quyển 1 - Chương 21: Song hành truy bắt

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Ánh chiều tà phủ xuống vạn vật, trước một tòa nhà đổ nát ở ngoại ô thành phố Hồng, một vài chiếc xe cảnh sát lặng yên không một tiếng động dừng lại. Tòa nhà hẹp dài này vô cùng cũ nát, tầng thượng đã bị dỡ, một vài phần tường đã đổ sập. Nhưng vẫn có một số khung cửa sổ có ánh sáng, không phải ánh đèn mà giống như ánh sáng từ ngọn nến, rất mỏng manh.

Nhìn ra xa, xung quanh có rất nhiều tòa nhà như vậy. Nơi này hẳn là khu vực cải tạo đô thị, có lẽ trong quá trình mở rộng phát sinh vấn đề, công trình cải tạo chỉ tiến hành một nửa rồi gián đoạn. Cuối cùng thành chỗ ở tạm thời của rất nhiều người lang thang.

Ninh Trừng không cách nào tưởng tượng được, người bình thường làm sao để sinh hoạt trong hoàn cảnh này, giờ Lưu Tiểu Đồng đang ở bên trong sao? Cô đột nhiên nôn nóng không chờ nổi, muốn nhìn thấy cậu bé.

Dương Trí mang theo sáu cảnh sát hình sự, trang bị vũ khí, từ từ bao vây tòa nhà, đi sát vào tường, tiến vào từ cửa cầu thang.

Ninh Trừng và Lục Mang ở lại trong xe, cô nhìn dáng vẻ đề phòng cao độ của họ, trong lòng cũng vô cùng căng thẳng.

Trên tầng cao nhất nhanh chóng vang lên tiếng cảnh sát hô “Không được nhúc nhích”, tiếng động ban đầu rất lớn, sau đó dần nhỏ lại, bốn phía bắt đầu trở nên yên ắng.

Ninh Trừng cảm giác quá yên ắng, yên ắng như vậy càng khiến cô cảm thấy bất an, cô không nhịn được mà hỏi người đàn ông đang bình thản bên cạnh, “Sao họ còn chưa xuống? Nếu Lưu Tiểu Đồng có ở đây, hẳn là có thể nghe được tiếng cậu bé nói chuyện, giọng cậu bé rất lớn.”

“Chắc Lưu Tiểu Đồng không ở đây.” Lục Mang nhìn ngoài cửa sổ, giống như đang lẩm bẩm tự nói, lại như trả lời câu hỏi của cô.

“Vì sao?” Giọng Ninh Trừng cao hơn nửa decibel.

Anh còn chưa trả lời, chuông điện thoại của cô đã vang lên. Là Lâm Khiếu Ba gọi đến, cô nhanh chóng bắt máy.

“Đội phó Lâm, các anh bắt được Kevin chưa? Hắn ta có mang Lưu Tiểu Đồng đến không?” Ninh Trừng nôn nóng hỏi. Cô nghe thấy trong điện thoại có tiếng khóc, là tiếng khóc của Lưu Tương, còn có tiếng gào, “Con trai tôi đâu? Trả con tôi lại cho tôi…” Trong lòng cô cả kinh, lập tức nhìn về phía Lục Mang.

Trong điện thoại, giọng Lâm Khiếu Ba có vẻ rất phẫn nộ, lại cố gắng kiềm chế, “Đã bắt được Kevin, nhưng hắn ta không đưa Lưu Tiểu Đồng đến, đứa trẻ được mang đến là một đứa trẻ khác, cũng bị bọn chúng bắt cóc. Tôi đang muốn hỏi cô, tình hình bên Dương Trí thế nào, có tìm được Lưu Tiểu Đồng không?”

Đúng lúc đó Dương Trí xông ra khỏi tòa nhà, còn chưa chạy đến gần xe đã cố sức phất tay, biểu tình thất vọng trên mặt rất rõ ràng. Nói như vậy, bên Dương Trí cũng không tìm được Lưu Tiểu Đồng.

Ninh Trừng im lặng, đương nhiên Lâm Khiếu Ba cũng nhanh chóng hiểu ý, anh ấy an ủi cô, “Ninh Trừng, cô đừng lo lắng, tôi sẽ mang Kevin về Cục Cảnh sát trước, chắc là sẽ hỏi được tung tích của Lưu Tiểu Đồng.”

Tâm tình Ninh Trừng rất nặng nề, thuận miệng đáp một tiếng rồi cúp điện thoại.

Dương Trí đã chạy đến cạnh xe, cửa sổ xe hạ xuống, “Giáo sư Lục, chúng tôi đã lục soát khắp nơi, không phát hiện Lưu Tiểu Đồng, chỉ tìm được một cô bé đang bị kinh sợ, không thể nói nên lời. Tôi đã kêu người đưa cô bé về Cục Cảnh sát, nhanh chóng tìm người nhà. Với lại trong phòng rất lộn xộn, giống như đã từng có người đánh nhau.”

“Tôi đi xem,” Lục Mang đẩy cửa xe, đang chuẩn bị xuống xe thì đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn về phía Ninh Trừng, “Cô ở trên xe, tòa nhà này quá nguy hiểm.”

Ninh Trừng trực tiếp đẩy cửa xe, “Không được, tôi là pháp y, sao có thể không lên?”

Đứng bên kia xe, Lục Mang nhìn về phía Dương Trí, “Ngăn cô ấy lại, đừng cho cô ấy lên.” Nói xong, anh lập tức chạy nhanh về phía cửa tòa nhà.

Ninh Trừng vòng qua thân xe đuổi theo, lập tức bị Dương Trí ngăn lại, “Bác sĩ Ninh, tòa nhà này thật sự rất nguy hiểm, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, cho dù giáo sư Lục không nói, tôi cũng không dám để cô lên, bị đội phó Lâm biết, anh ấy nhất định sẽ đánh tôi!”

Ninh Trừng vòng tới vòng lui cũng không vượt qua được anh ấy, cô vô cùng nôn nóng, cho dù cô nói gì, anh ấy cũng không cho cô qua. Lục Mang thì đã lên một lúc lâu nhưng vẫn chưa thấy xuống.

Sắc trời nhá nhem tối, bốn phía cũng càng ngày càng đen, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ mấy ngọn đèn đường.

“A! Cứu mạng…” Ninh Trừng đột nhiên nghe thấy gần tòa nhà vang lên một tiếng gào, cô chỉ về phía có tiếng động vang lên, “Dương Trí, hình như bên kia có người đang kêu cứu mạng.”

Dương Trí nhìn bốn phía, rồi lại nhìn về phía Ninh Trừng, “Đâu có, sao tôi không nghe thấy có ai kêu cứu mạng? Bác sĩ Ninh, không phải cô muốn đi lên, cố ý phân tán lực chú ý của tôi chứ? Tôi sẽ không bị cô lừa đâu.”

“Không phải, Dương Trí, tôi thật sự nghe thấy có người kêu cứu mạng, tôi...có lẽ...khả năng là anh không nghe thấy, nhưng tôi có thể nghe được. Cho dù có người hay không, chúng ta cứ qua xem đi, lỡ thật sự có người đang chờ chúng ta cứu thì sao? Tôi đi cùng anh, tôi không vào tòa nhà là được chứ gì?”

Dương Trí thấy vẻ mặt cô thực sự rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa, cũng không giống như đang nói dối, lập tức lấy súng lục ra, “Bác sĩ Ninh, cô cứ ở đây, lên xe trước, tôi đi xem. Cô nhất định không được vào tòa nhà.”

Ninh Trừng lập tức mở cửa lên xe, cô biết nếu cô không lên xe, chắc chắn anh ấy sẽ không đi. Nhưng cô thật sự nghe thấy có người kêu “Cứu mạng”.

Dương Trí đi sát tường, xuyên qua con hẻm nhỏ, đi về phía có tiếng động vang lên, nhanh chóng rẽ qua một khúc quanh, không còn bóng dáng.

Ninh Trừng một mình ngồi trong xe, lúc thì nhìn về phía tòa nhà, lúc thì nhìn về phía Dương Trí rời đi, bắt đầu do dự, chẳng lẽ cô cứ ngồi trong xe như vậy, không làm gì cả?

“Chị Quất Tử…” Lúc Ninh Trừng đang vô cùng do dự, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi cô.

Lưu Tiểu Đồng!

Nhất định là cậu bé, cô thật sự nghe thấy giọng cậu bé.

Ninh Trừng lập tức nhảy xuống xe nhìn xung quanh, cẩn thận lắng nghe, muốn nghe rõ giọng nói phát ra từ phía nào. Nhưng bốn phía quá tối, cô không nhìn thấy gì, cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh gì nữa.

Cô đột nhiên nhắm mắt lại theo bản năng, dựng lỗ tai, cẩn thận nghe ngóng.

“Tiểu Đồng, chạy mau…”

“Đừng… Chị ơi…”

Ninh Trừng nghe được tiếng động càng ngày càng xa, trong đầu không ngừng hiện lên rất nhiều hình ảnh.

Lưu Tiểu Đồng đang cố gắng chạy, toàn thân ẩm ướt, xung quanh cậu bé tối om. Ninh Trừng cố gắng lắc đầu, muốn thấy rõ cậu bé đang ở đâu, lại chỉ có thể nhìn thấy rất nhiều nước bẩn, trong nước lại có cá, đủ loại đồ ăn…

Ninh Trừng đột nhiên mở mắt, cô biết Lưu Tiểu Đồng ở đâu rồi!

Cô lấy điện thoại ra, vừa gọi điện thoại vừa chạy về phía trước, tìm chỗ xuống cống thoát nước.

Có lẽ Dương Trí không mang theo điện thoại, cô trực tiếp gọi cho Lâm Khiếu Ba, điện thoại vang lên rất lâu nhưng không ai tiếp. Cô muốn gọi cho Lục Mang, bỗng nhiên nhớ ra bình thường cô không cần gọi điện thoại cho anh, nên cô căn bản không có số của anh.

Không còn cách nào khác, Ninh Trừng chỉ có thể tạm thời từ bỏ việc gọi điện thoại, cô đã chạy tới một con hẻm khác, trong hẻm rất tối, cô dùng ánh sáng từ màn hình điện thoại, tìm được cửa xuống cống thoát nước. Chiếc nắp đúng là đang mở ra.

Ninh Trừng càng chắc chắn về suy nghĩ của mình, rất có khả năng Lưu Tiểu Đồng đã bị người ta mang đi chạy trốn dưới cống thoát nước, như vậy sẽ không dễ bị người khác phát hiện. Đôi tay cô chống miệng cống thoát nước, nhảy xuống.

“Bõm!” Bên trong cống vang lên tiếng nước.

Sau khi Ninh Trừng đứng vững, nước bên trong vừa vặn không quá cẳng chân, cô nhìn trước sau, thông đạo rất dài, cô tiếp tục dùng ánh sáng điện thoại chiếu sáng, phát hiện trên vách thông đạo còn có vết nước bắn lên, nói lên có người vừa mới đi qua không lâu.

Cô đi dọc theo vách tường có bọt nước bắn lên, gọi lại cho Lâm Khiếu Ba, kết quả điện thoại đã không còn tín hiệu.

Ninh Trừng đi rất lâu trong thông đạo, tới một ngã rẽ, một bên càng ngày càng sâu, bởi vì thông đạo nghiêng xuống, cô do dự một chút, cuối cùng không đi bên đó, cô không biết bơi, lo sẽ bị chết đuối.

Cô đi sang phía còn lại, đi một lúc lâu thì dần không có nước nữa, tốc độ của cô cũng càng lúc càng nhanh. Cô lại nghe thấy tiếng Lưu Tiểu Đồng, trong lòng rất kích động, bắt đầu chạy về phía trước.

...

Ở một nơi khác, Lục Mang ra khỏi tòa nhà, phát hiện trong xe không có người. Trong lòng anh cả kinh, không phải cô nên ở đây sao? Chạy đi đâu rồi?

Dương Trí cũng nhanh chóng trở lại, không nhìn thấy Ninh Trừng, cũng chấn động. Anh ấy kể vừa nãy Ninh Trừng nghe thấy có người kêu cứu mạng, Lục Mang càng nghe, mày càng nhíu chặt.

“Giáo sư Lục, có thể là bác sĩ Ninh nghe thấy tiếng gì đó, tưởng là tiếng của Lưu Tiểu Đồng nên tự mình đi cứu người không? Như vậy quá nguy hiểm, chúng ta có nên gọi đội phó Lâm đến không?”

“Chuyện này mà còn phải hỏi?” Lục Mang đột nhiên nóng nảy, “Cô ấy chỉ có hai chân, không có cánh, chắc chắn ở ngay xung quanh. Chúng ta chia nhau đi tìm trước.”

Tìm được thì nhất định sẽ giáo huấn cô một trận!

Trong lòng Lục Mang bực bội, có phải người phụ nữ này cho rằng mình chính là tinh linh thật, sẽ có phép thuật? Vậy mà lại tự mình chạy đi tìm người.

Anh liên tục chửi thầm, đi dọc theo con hẻm, tiến về phía trước.

Sau khi Lục Mang rời khỏi, Dương Trí đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Lâm Khiếu Ba, đúng lúc đó Lâm Khiếu Ba gọi đến, hỏi có phải vừa rồi Ninh Trừng gọi cho anh ấy không, vì sao bây giờ điện thoại lại không thông.

“Đội phó Lâm, hình như bác sĩ Ninh nghe thấy tiếng Lưu Tiểu Đồng kêu cứu mạng, cho nên tự mình tìm người, bây giờ chúng tôi đang chuẩn bị đi tìm cô ấy.”

Dương Trí vừa nói xong, trong điện thoại lập tức vang lên tiếng Lâm Khiếu Ba rống giận, “Không phải tôi đã nói đừng để cô ấy ở một mình rồi sao?” Sau khi rống giận thì lập tức cúp điện thoại.

Không đến nửa tiếng sau, Lâm Khiếu Ba đã mang theo một đội khác chạy tới, phân công mọi người cùng nhau tìm kiếm.

Kết quả, cho đến tận nửa đêm, mọi người đều quay lại tòa nhà, không một ai tìm được Ninh Trừng.

Lục Mang là người quay lại cuối cùng, sắc mặt âm trầm, nhìn thấy Lâm Khiếu Ba liền chỉ trích anh ấy, “Đội phó Lâm, sau này bác sĩ Ninh muốn sao, có phải anh cũng bay lên trời giúp cô ấy hái sao không? Đây là lần đầu tiên tôi thấy có pháp y theo cảnh sát đến hiện trường truy bắt hung thủ.”

Lục Mang nói xong thì trực tiếp lên xe, Dương Trí khuyên bảo hai câu, cũng chuẩn bị lên xe thì bị Lâm Khiếu Ba giữ lại, bảo anh ấy lên chiếc khác, chính Lâm Khiếu Ba thì ngồi xe Lục Mang.

Lâm Khiếu Ba vừa lái xe vừa hỏi Lục Mang, “Giáo sư Lục, bây giờ đi đâu? Cũng đã khuya rồi, tôi đưa anh về nhà nghỉ ngơi trước, còn Ninh Trừng, tôi nhất định sẽ tìm được.”

“Cục Cảnh sát.” Lục Mang thốt lên ba chữ không đầu không đuôi.

Lâm Khiếu Ba nhìn kính chiếu hậu, khóe môi mấp máy nhưng không lên tiếng nữa.

Không khí trong xe rất căng thẳng, dọc theo đường đi, không ai mở miệng nói chuyện. Đến tận khi tới Cục Cảnh sát, Lâm Khiếu Ba dừng xe lại, quay đầu nhìn người ở ghế sau, “Giáo sư Lục, khả năng Lưu Tiểu Đồng đã thật sự xảy ra chuyện. Tôi thẩm vấn Kevin rồi, từ hôm qua Lưu Tiểu Đồng đã không ở trong tay hắn ta, rất có khả năng đã rơi vào tay bọn buôn người thực sự. Bọn chúng cho rằng Lưu Tương không lừa được gì béo bở, cho nên đã thay đổi chủ ý.”

Lục Mang vốn đang nhìn ngoài cửa sổ, rốt cuộc cũng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía trước, ánh mắt thẳng tắp mà sắc bén, “Mấy chuyện này còn cần anh vô nghĩa?”

Lục Mang đẩy cửa xuống xe, nhìn Cục Cảnh sát trước mặt. Lâm Khiếu Ba cũng gần như là đồng thời xuống xe.

Lục Mang đột nhiên xoay người nhìn về phía anh ấy, “Quy tắc trò chơi của mấy người, đúng là tôi không chơi được, cũng không có suy nghĩ muốn chơi, anh hoàn toàn không cần xem tôi như quân địch của anh. Tôi và anh không cùng lĩnh vực, anh sợ cái gì? Trước kia anh làm việc như thế nào thì tôi mặc kệ, nhưng bây giờ, tôi hy vọng anh có thể giữ vững nguyên tắc, đừng có công tư không phân minh!”

Lâm Khiếu Ba hơi kinh ngạc, sao hôm nay anh lại đột nhiên nói nhiều như vậy? Nửa năm nay, ngoại trừ lúc điều tra vụ án, anh có chuyện cần nói mới giao tiếp với họ. Lần này nguyên nhân là vì Ninh Trừng mất tích ư?

Lục Mang đã tiến vào Cục Cảnh sát, nhìn dáng vẻ, có vẻ là muốn tự mình thẩm vấn Kevin.

Lâm Khiếu Ba đoán rằng, chắc là anh hy vọng trong quá trình thẩm vấn Kevin sẽ nắm được nhiều thông tin hơn, có lẽ là có thể biết, Ninh Trừng sẽ vì Lưu Tiểu Đồng mà bị dẫn đến nơi nào.

Quả nhiên, sau nửa đêm, Lục Mang cứ ngồi nói chuyện lung tung với Kevin, hỏi một ít câu không đâu vào đâu.

Thẩm vấn như vậy, kéo dài liên tục đến sáng sớm ngày hôm sau, mọi người đã vô cùng buồn ngủ, Lục Mang cũng buồn ngủ, anh rất ít thức đêm, ngày nào cũng đúng giờ đi ngủ.

Chỉ có Lâm Khiếu Ba, anh ấy xuất thân từ đội hình sự, tất cả phương diện thể năng đều rất xuất sắc, “Mấy ngày nay các người cho đám trẻ ăn gì?” Lâm Khiếu Ba còn đang thẩm vấn Kevin.

Câu trả lời của Kevin không rõ ràng, “Ăn gì sao, chuyện này thì dễ thôi, tùy tiện mua đồ ăn ở tiệm cơm, có cá có thịt, không bạc đãi chúng.”

Đôi tay Lục Mang đặt sau gáy, đang ngửa đầu dựa vào thân ghế thì đột nhiên ngồi thẳng dậy, “Cá, cá từ đâu ra? Bên trong căn phòng ở tòa nhà đó có rất nhiều cá, ở đâu ra?”

Ban đầu Kevin còn giấu diếm, dưới sự ép hỏi của Lâm Khiếu Ba, rốt cuộc cũng khai ra sự thật, bọn chúng vì tiết kiệm tiền, trộm một ít cơm cặn cơm thừa mà tiệm cơm bỏ cho mấy đứa trẻ ăn, nhìn thì có thịt cá, nhưng thật ra đều là rác rưởi.

Cơ thể Lục Mang đột nhiên cứng lại, hai mắt nhìn chằm chằm trên đầu Kevin, có vẻ như đang nhìn Kevin, nhưng ánh mắt lại thẳng tắp, trong đầu đột nhiên hiện lên vài cảnh tượng:

Lần đầu tiên Ninh Trừng xuất hiện ở chung cư đưa chanh cho anh, Thường Tử Dương gọi điện thoại đến, giải thích nguyên nhân Ninh Trừng thi vòng hai không được thông qua, “Ninh Trừng có thể phân biệt được dung dịch Hydro peroxid và cồn, nhưng cô ấy dùng phương pháp đặc biệt…”

Anh nhớ, lúc cô nấu cơm, thường xuyên cho sai dấm và nước tương;

Với lại hôm qua lúc ở trường tiểu học Trường Tân, anh làm ảo thuật, đưa hoa hồng cho cô, khi đó có hỏi, “Hoa hồng thơm không?” Lúc cô trả lời “thơm”, vẻ mặt rất mất tự nhiên, mắt không dám nhìn vào anh, rất hiển nhiên, cô đang nói dối.

Trong đầu Lục Mang đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, bảo Lâm Khiếu Ba lập tức gọi cho Thường Tử Dương, xác nhận một chuyện.

Giác quan thứ sáu.

Lục Mang đột nhiên đứng dậy, “Lập tức phái người xuất phát, tôi biết cô ấy ở đâu rồi.”

Lâm Khiếu Ba nghi hoặc nhìn anh, hỏi một câu, “Ninh Trừng ở đâu?”

Lục Mang nói một chỗ rồi lập tức xoay người rời khỏi phòng. Lâm Khiếu Ba nhìn bóng dáng anh, tâm tình rất phức tạp, có khâm phục và tán thưởng, đương nhiên cũng có chua xót, thậm chí còn có chút hoang mang.

Đương nhiên, trước mắt cứu người là quan trọng nhất, Lâm Khiếu Ba nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, lần nữa triệu tập người, bắt đầu hành động.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương