Mùa Quýt Chín
Quyển 1 - Chương 17: Người chân chính

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Ninh Trừng quay lại phòng thẩm vấn, ngồi xuống lần nữa, cô Tần có vẻ đang căng thẳng.

“Cảnh sát, rốt cuộc khi nào tôi mới có thể về? Những gì tôi biết thì tôi đã nói hết rồi, cũng không tính truy cứu trách nhiệm của Lưu Tiểu Đồng, chuyện này coi như chúng tôi ngậm bồ hòn đi.”

Lục Mang đột nhiên lấy điện thoại ra, bấm vài cái trên màn hình, cuối cùng là giơ điện thoại trước mặt cô Tần, “Tài xế già [1], xe buýt [2]… Cô Tần, mấy từ ngữ này, tôi tin là con trai bà hẳn không phải vừa sinh đã biết, vì sao cậu bé lại hình dung mẹ Lưu Tiểu Đồng như vậy? Chắc là cô không biết, đây mới là nguyên nhân hai đứa nó đánh nhau, đương nhiên, đây cũng chỉ là một trong những nguyên nhân.”

[1] Tài xế già: thuật ngữ mạng của Trung Quốc, ý chỉ những người giàu kinh nghiệm, nắm hết mọi quy tắc và kỹ thuật, mang nghĩa tốt, nhưng ở đây dùng để chỉ những người “hành nghề” già đời.

[2] Xe buýt: cũng là thuật ngữ mạng của Trung Quốc, dùng để chỉ những người phụ nữ có sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, không biết kiềm chế, ai muốn cũng được, lại rất rẻ tiền, thường ám chỉ những người phụ nữ không có lòng tự trọng.

Ninh Trừng lập tức nhìn về phía anh, thì ra là anh thật sự muốn hỏi vấn đề “nóng” này? Trong đầu cô đột nhiên hiện lên những hình vẽ trong sách giáo khoa Ngữ Văn của Lưu Tiểu Đồng, máy bay [3], xe, thiên thần, chỉ cần những hình vẽ đơn giản như vậy mà anh đã có thể nghĩ tới điều này?

[3] Máy bay: không tìm thấy giải nghĩa trên Baidu, ở đây chắc cũng mang nghĩa giống “lái máy bay” ở Việt Nam.

Lục Mang cũng nhìn về phía cô, đôi mắt hẹp dài ánh lên, dường như đang khó hiểu vì sao cô lại nhìn anh như vậy.

“Tôi…” Cô Tần đối diện đã bắt đầu nói năng lộn xộn, “Hình như là tôi nói, tôi cũng không biết thằng bé Trương Hàng kia hiểu được. Nhưng tôi cũng đâu có nói sai, mẹ của Lưu Tiểu Đồng, Lưu Tương kia, bề ngoài chính là gương mặt của hồ ly tinh, một người phụ nữ trẻ tuổi độc thân, vì sao lại không kết hôn? Chắc chắn là có vấn đề. Tôi không nhìn nổi dáng vẻ thanh cao ngạo mạn của cô ta, mỗi lần trong lớp có hoạt động dành cho người lớn, cô ta đều không tới. Ảnh hưởng đến sự đoàn kết của lớp học, tôi nằm trong hội phụ huynh, đương nhiên là phải nói cô ta.”

Ninh Trừng nghe được lời giải thích như vậy, bắt đầu tức giận, “Cô Tần, đó là vì công việc của mẹ Tiểu Đồng rất bận, cô ấy một mình nuôi con đã không dễ dàng, cô sỉ nhục cô ấy như vậy, không cảm thấy rất quá đáng sao?”

“Đây vốn là sự thật, có người nhìn thấy thường xuyên có đàn ông ra vào nhà cô ta.” Cô Tần hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn.

“Rất tốt, có gia giáo vậy đấy, hy vọng sau này con cô sẽ không trở thành người như cô, trông mặt mà bắt hình dong, còn tùy ý nhìn trộm riêng tư của người khác.” Lục Mang nói chuyện không hề kiêng nể, không đợi cô Tần phản bác, nhanh chóng chuyển sang đề tài khác.

“Nguyên nhân Trương Hàng và Lưu Tiểu Đồng đánh nhau, vừa rồi chính là nguyên nhân thứ nhất; nguyên nhân thứ hai là trong lớp hai đứa nó có một cô bé tên Trình Tiểu Khiết, lông mi rất dài, thường bị bạn bè giật lông mi, đặc biệt là con trai cô - Trương Hàng. Tuy chủ nhiệm lớp không nói rõ, còn che giấu chuyện Trương Hàng có đến trường học nhưng tôi vẫn biết được đại khái chuyện là như thế nào. Rất có khả năng sáng thứ sáu hôm đó, vì Trương Hàng giật lông mi Trình Tiểu Khiết, Lưu Tiểu Đồng nhìn thấy mới kêu Trương Hàng ra ngoài, ban đầu có thể nói chuyện đàng hoàng, nhưng sau đó con trai cô nói không lại, liền mắng mẹ Lưu Tiểu Đồng. Sau đó chuyện gì xảy ra, chính cô tự tưởng tượng.”

Ninh Trừng rất bất ngờ, sao anh biết sợi lông mi trên sách giáo khoa Ngữ Văn của Lưu Tiểu Đồng là lông mi Trình Tiểu Khiết? Cô còn chuẩn bị mang về viện Nghiên cứu kiểm nghiệm xong mới nói cho anh.

Bỗng nhiên cô nhớ ra thầy Lý từng cho mấy người họ xem một ít ảnh chụp của học sinh trong lớp, nhưng lúc ấy cô không nhìn ra được có một học sinh như vậy nên mới cố ý hỏi thầy Lý. Không ngờ bề ngoài anh có vẻ không để ý, xem lại cẩn thận như vậy.

Lục Mang đã đứng lên, “Cô có thể đi rồi. Nếu cô và chồng cô không muốn dạy ra một đứa con không có giáo dưỡng, tôi hy vọng sau khi cô trở về sẽ thuyết phục chồng cô đứng ra, nói cảnh tượng anh ta nhìn thấy vào buổi trưa hôm thứ sáu.”

Ninh Trừng nhanh chóng ghi lại vấn đề cuối cùng anh nói, khép notebook lại, sau cùng là nhìn thoáng qua cô Tần rồi đứng dậy rời khỏi phòng thẩm vấn.

Ra khỏi Cục Cảnh sát, Lục Mang cùng Ninh Trừng trực tiếp trở về viện Nghiên cứu, lần này không còn là Lâm Khiếu Ba làm tài xế cho họ nữa, lúc hai người họ đi, Lâm Khiếu Ba đã ra ngoài, nhưng đã nói trước với Dương Trí, kêu anh ấy đưa hai người họ về viện Nghiên cứu, cũng thuật lại kết quả phân tích vụ án của Lục Mang bất cứ lúc nào.

Trở lại viện Nghiên cứu, Lục Mang vào văn phòng, ngồi trước bàn làm việc, giống như ngày đầu tiên cô đi làm vậy, anh đưa lưng về phía cô, giữ một dáng ngồi bất động, sau khi quay lại văn phòng, cô đến phòng thí nghiệm kiểm nghiệm hai phần tóc và lông mi mang về từ nhà Lưu Tiểu Đồng, đến lúc cô mang theo kết quả kiểm nghiệm sơ bộ quay lại văn phòng, đã là buổi đêm, vậy mà anh vẫn còn giữ dáng ngồi kia.

Trong văn phòng tối om, ngay cả đèn cũng không bật.

Ninh Trừng đứng ở cửa, nhìn bóng dáng giống như pho tượng kia, sững sờ trong chốc lát. Bóng dáng này thoạt nhìn mạnh mẽ như vậy, vì sao cô lại cảm giác, dường như anh đang bị kéo vào một thế giới cô độc?

Trái tim vốn bình yên tĩnh lặng của cô, đột nhiên nhẹ nhàng thắt lại một cái, một chút đau đớn dần dâng lên.

Ninh Trừng không hiểu đây là tâm tình gì, lập tức thu hồi suy nghĩ, bấm công tắc cạnh cửa, căn phòng bỗng trở nên sáng sủa. Cô cầm hai phần báo cáo giám định đến trước bàn làm việc, đặt báo cáo trước mặt anh, sau đó ngồi xuống.

“Giáo sư Lục, sợi lông mi kia, tôi đã phân tích đối chiếu, cùng thuộc một cá thể với sợi lông mi của Trình Tiểu Khiết mà đội phó Lâm kêu người đưa đến, đều là lông mi của Trình Tiểu Khiết. Vì sao lông mi của Trình Tiểu Khiết lại ở trong sách giáo khoa Ngữ Văn của Lưu Tiểu Đồng? Không phải bình thường hai đứa nó không nói chuyện với nhau sao?”

Lục Mang nhìn lướt qua bản báo cáo trước bàn, sau đó tầm mắt nhìn thẳng vào cô, “Tốc độ phản ứng của cô đã lạc hậu một năm ánh sáng. Nói thẳng đến sợi lông dài kia đi.”

Ninh Trừng lại bám riết không tha, “Tôi không biết, cho nên mới hỏi anh. Buổi sáng lúc thẩm vấn cô Tần, sao anh biết đây là lông mi của Trình Tiểu Khiết? Không phải hai đứa nó không nói chuyện với nhau sao?”

“Dùng cái đầu chậm chạp như bò già của cô suy nghĩ, nếu cô là Lưu Tiểu Đồng, trước nay chưa từng gọi một chữ “bố”, mẹ thì… Hừm, cái này không nói, dù sao cũng không có thật. Ở trường học biểu hiện tốt, thầy giáo cũng không nhìn cô với con mắt khác, bởi vì lực chú ý của thầy giáo đã bị những đứa trẻ giàu có cướp đi. Những đứa trẻ giàu có không chỉ mắng người mẹ chưa từng thực sự quan tâm mình là tài xế già, chiếc xe buýt mà ai cũng có thể ‘lên’, còn muốn bắt nạt thiên thần nhỏ duy nhất không coi thường mình. Kết luận như thế nào, tự cô nghĩ đi.”

Tốc độ nói chuyện của anh rất nhanh, Ninh Trừng nghĩ lại, nhanh chóng sắp xếp rõ ràng quan hệ giữa các nhân vật.

“Thì ra lông mi của Trình Tiểu Khiết là Lưu Tiểu Đồng tự mình nhặt được, giấu trong sách giáo khoa Ngữ Văn. Chắc là Trương Hàng nghịch ngợm gây sự, giật lông mi của Trình Tiểu Khiết. Lưu Tiểu Đồng không nhìn nổi Trương Hàng bắt nạt nữ sinh, cho nên tìm Trương Hàng đánh nhau. Anh suy đoán ra tâm lý của Lưu Tiểu Đồng từ những hình vẽ máy bay, xe buýt, bí đao lùn [4], thiên thần nhỏ trên sách giáo khoa Ngữ Văn sao?”

[4] Bí đao lùn: dùng để chỉ những người đàn ông/chàng trai/cậu bé có vóc dáng béo và lùn

“Không cần suy đoán, nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm như vậy.” Lục Mang đứng dậy, đi về phía sô pha, “Ninh Trừng, gọi hai phần cơm hộp, tôi đói bụng.”

“…” Ninh Trừng không thể tin được đây là yêu cầu mà anh đưa ra, anh bằng lòng ăn cơm hộp?!

Nghĩa là anh cũng biết bây giờ đang điều tra vụ án, hai người họ không có nhiều thời gian đi mua đồ ăn nấu cơm, anh tạm chấp nhận? Anh gọi tên cô, như là bạn bè rất quen thuộc, tâm tình Ninh Trừng đột nhiên như được ánh mặt trời chiếu sáng, rất ấm áp.

Cô dùng điện thoại tìm một ít quán ăn gần đây, chọn một nhà hàng có khẩu vị tương đối thanh đạm, gọi hai phần cơm hộp rồi ngồi xuống sô pha đối diện anh, những điểm đáng ngờ trong đầu cô càng ngày càng nhiều, tính thỉnh giáo anh.

Vấn đề thứ nhất là, vì sao hôm nay lúc ở Cục Cảnh sát, anh nói Lưu Tiểu Đồng không mất tích, nhưng đó là ngày hôm qua, bây giờ có khả năng đã chết?

Câu hỏi này cô vừa nói ra miệng, gương mặt Lục Mang lập tức trở nên âm trầm, “Vấn đề này cô sẽ nhanh biết được đáp án. Vừa rồi tôi hỏi sợi lông dài kia, cô còn chưa trả lời.”

“Là tóc!” Ninh Trừng không nhịn được mà sửa lại cách gọi của anh, “Dùng kính hiển vi so sánh đối chiếu phân tích kết quả, sợi tóc dài này hoàn toàn khác với kết cấu tóc của Lưu Tương, bề ngoài bóng hơn, cũng thẳng hơn, hơn nữa quan sát mặt cắt, gần như là không có kết cấu bên trong.”

“Chuyện này nói lên điều gì?”

“Nói lên đây không phải sợi tự nhiên, là sợi nhân tạo. Nhưng mà, vì sao nhà Lưu Tiểu Đồng lại có loại sợi nhân tạo này? Tôi đã hỏi Lưu Tương, ngày thường cô ấy không mang tóc giả, tôi cũng không nhìn thấy tóc giả ở nhà cô ấy. Cho nên đây vẫn là điểm đáng ngờ, tôi sẽ tiếp tục nghiên cứu. Đúng rồi, anh nói Lưu Tương chưa từng thực sự quan tâm Lưu Tiểu Đồng, vì sao lại nói như vậy? Bởi vì ngày sinh nhật Tiểu Đồng, cô ấy không ở cùng cậu bé sao? Nhưng cô ấy cũng vì bận tăng ca thôi.”

Tầm mắt Lục Mang cố định trên người cô, “Chuyện không đơn giản như cô thấy. Cô đã từng thấy người làm mẹ nào, trên người con trai mình có vết thương, một tuần vẫn không phát hiện chưa, còn ở vị trí rõ ràng như vậy?”

Ninh Trừng càng cảm thấy kinh ngạc, “Lưu Tiểu Đồng và Trương Hàng đánh nhau, không nói cho thầy giáo và người lớn, cô ấy không biết cũng rất bình thường. Với lại sáng nay lúc đến trường học, biết được chuyện, không phải cô ấy cũng rất tức giận sao? Chuyện này sao có thể nói cô ấy là một người mẹ không quan tâm con cái? Cô ấy một mình nuôi con thật sự không dễ dàng.”

Lục Mang xua tay phủ định, “Cô ta đang nói dối, cũng đang che dấu, muốn làm chút việc để lấp liếm, khiến người ta không cảm thấy cô ta làm mẹ không tròn bổn phận, thậm chí còn thừa nhận vì Tiểu Đồng không đọc được bài mà đánh cậu bé. Nhưng cô ta đã quên một sự thật, loại chuyện không đọc được bài này, tuyệt đối sẽ không xảy ra trên người Tiểu Đồng, huống gì tuần này bọn trẻ đã học đến bài thứ năm - Bốn Mùa, Giang Nam là bài thứ tư, đã được dạy từ hai tuần trước, thành tích của Tiểu Đồng ưu tú như vậy, lại không đọc được bài đã học từ hai tuần trước?”

Ninh Trừng lập tức khâm phục anh, gần như mỗi một chi tiết anh đều không bỏ sót, ngay cả tiến độ dạy học của bọn trẻ anh cũng chú ý. Chi tiết này cô hoàn toàn xem nhẹ, thậm chí lúc Lưu Tương đứng tại chỗ đọc bài Giang Nam, cô còn sinh ra sự ngưỡng mộ với cô ta.

Rốt cuộc cô cũng hiểu những phân tích tâm lý vừa rồi của anh về Lưu Tiểu Đồng, Lưu Tiểu Đồng sinh ra trong một gia đình không tốt, cái người gọi là bố này, từ khi cậu bé sinh ra đã thiếu hụt, mẹ lại không quan tâm mình, cũng có lẽ là không rảnh để cho cậu bé quá nhiều sự quan tâm, khó khăn như vậy, kéo dài đến cả trường học, bị bạn học cười nhạo, thầy giáo cũng có thành kiến. Những chuyện này, một cậu bé chưa đến bảy tuổi, có phải đã hiểu thấu rồi?

Ninh Trừng càng nghĩ càng đau lòng, “Có thể là Tiểu Đồng thật sự tự mình rời nhà bỏ đi không? Bây giờ đã xảy ra chuyện? Không có biện pháp để thay đổi kết quả sao?”

Giọng cô hơi bất ổn, vành mắt cũng đỏ lên, loại biểu hiện này lại làm Lục Mang kinh ngạc không thôi, “Chắc chắn tâm trí của cậu bé đó có chỗ dị thường, dưới loại tình huống này, sức phán đoán sẽ giảm xuống, dễ bị người ta mê hoặc. Tội phạm luôn bắt lấy thời cơ như vậy để xuống tay. Nhưng tình huống tôi nói chỉ là một khả năng mà thôi, Lưu Tiểu Đồng rất thông minh, cậu bé nhất định sẽ nghĩ cách tự cứu mình.”

Anh đứng dậy đi đến trước mặt Ninh Trừng, rút khăn giấy dưới bàn đưa cho cô, “Tình cảm của cô có phải là quá phong phú rồi không? Người nên khóc còn chưa thật tình khóc, cô ở đây “góp vui” làm gì? Giờ còn chưa có kết luận.”

Ninh Trừng lập tức sửng sốt, sao cô lại cảm giác trong giọng điệu của anh còn mang theo sự quan tâm? Cô không nhận khăn giấy, anh trực tiếp nhét khăn giấy vào tay cô, sau đó lại đứng dậy, ngồi ở phía đối diện.

Cô nắm khăn giấy, truy hỏi, “Người này rốt cuộc sẽ là ai đây? Bây giờ xem ra, người này không chỉ là người quen, còn là người vô cùng hiểu Tiểu Đồng. Không chỉ biết tình trạng gia đình cậu bé, còn biết cậu bé có chuyện khó chịu ở trường học. Chẳng lẽ người này thật sự là...” cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, lạnh sống lưng, “Ông Thương Hải? Hoạ Mi? Hay là hai người họ liên thủ? Lúc sáng anh nói có liên quan, rốt cuộc là có liên quan như thế nào?”

Bên ngoài có người gõ cửa, hẳn là cơm hộp cô đặt đã được đưa tới.

Lục Mang đứng dậy đi mở cửa, quả nhiên là người chuyển phát nhanh tới đưa cơm hộp.

Lục Mang để anh ta tiến vào, đặt cơm hộp trên bàn, anh thanh toán tiền, đóng cửa lại, trở lại chỗ ngồi, vừa mở bao nilon vừa kêu đói, “Không cần phải gấp gáp, ăn cơm trước đi, đã một ngày tôi không ăn cơm, bụng dán vào lưng luôn rồi.”

Ninh Trừng nghe được cách hình dung của anh, lập tức nở nụ cười, tạm thời để chuyện Lưu Tiểu Đồng sang một bên, cùng anh dọn đồ ăn ra, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, vẫn là một ít chi tiết liên quan đến vụ án.

Cô phát hiện, khi nói về công việc, anh nói rất nhiều, cứ nhắc đến một chuyện, vừa mở miệng nói thì gần như là nói liên tục không ngừng. Cô cũng nghe thật sự nghiêm túc, thi thoảng còn bị câu chuyện cười của anh chọc cười, tuy rằng đôi khi anh nói chuyện vẫn rất thẳng thừng.

Tóm lại, bữa cơm này, Ninh Trừng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương