Mua Phải Omega Muốn Lên Trời
-
31: Phiên Ngoại 2 Thú Trong Lồng
Phiên ngoại 2: Thú Trong Lồng
(Lần đầu gặp gỡ)
"Không phải cậu sợ đau sao."
————
Phương Bất Nhĩ nghĩ mãi không ra tại sao lần này cậu còn chưa bắt đầu hành động thì đã thất bại.
Sau lưng là tiếng bước chân đang từ từ ép tới gần, trán cậu rỉ mồ hôi lạnh không dám quay đầu lại.
Mục tiêu trên giấy tình báo đang đặt trong túi âu phục phải của cậu là một nghị sĩ họ Bành – kẻ đang đứng nâng ly cạn chén trong nhóm lão đại có sức ảnh hưởng lớn trong giới chính trị đứng cách đó không xa.
Giọng nói trầm thấp lạnh băng ba giây trước vừa kêu cậu đứng lại, một lần nữa vang lên bên tai.
"Sao lại có một Omega thừa nước đục thả câu chui vào nơi này..."
Chỉ với âm cuối kéo dài, Phương Bất Nhĩ không hiểu tại sao mình có thể từ những lời nói này nghĩ ra được cảnh tượng bản thân như con thú bị lọt bẫy chờ con mồi đến tóm lấy.
Ngón tay cậu siết chặt, rượu vang trắng trong suốt thơm phức trong ly thủy tinh suýt nữa tràn ra ngoài.
Ly rượu bị người đàn ông chậm rãi lấy đi, Phương Bất Nhĩ biết điều để mặc hắn lấy.
"Ngoan lắm."
—
Bị quăng thô bạo lên giường, Phương Bất Nhĩ mắng chửi trong lòng.
Ngoan cái bà nội cha mi!
Vừa nãy dưới con mắt nhiều người cậu không dám giãy dụa, còn phải làm bộ như không có chuyện gì bất thường xảy ra, để mặc hắn kiềm gáy đưa vào một căn phòng có lối kiến trúc Gothic do người phụ trách sắp xếp cho các vị khách quý.
Cửa đóng mạnh, đường chân mày xinh đẹp của Phương Bất Nhĩ nhíu lại, lúc này cậu đã nhìn rõ được gương mặt của người đàn ông.
Lông mày và ánh mắt cực kì sắc bén lạnh lùng lộ ra khí chất ác liệt của hắn, một mùi Pheromone cây linh sam thuộc về Alpha hết sức nhẹ nhàng khoan khoái nhưng lại vô cùng có tính xâm lực áp chế cực mạnh.
Phương Bất Nhĩ thân là Omega, cho dù trước đó có tiêm thuốc ngăn chặn và ức chế nhưng bản chất vẫn bị sức ảnh hưởng và áp chế trời sinh của Alpha làm cho nghẹt thở.
Ánh đèn trong phòng không quá sáng, nửa gương mặt của người đàn ông ẩn hiện theo động tác của hắn.
Trong nháy mắt Phương Bất Nhĩ gần như có thể phán đoán được mình có khả năng sẽ tiêu đời trong đêm nay.
Những nhiệm vụ trước đây của cậu thường rất thuận lợi không có gì trở ngại, cũng tích lũy được nhiều kinh nghiệm thực chiến.
Nhưng cậu không cảm thấy đêm nay mình sẽ có kết cục tốt đẹp trong tay vị Trung tướng trẻ tuổi này, gần như không có khả năng xoay chuyển tình thế.
Là một sát thủ, sự nghiệp kéo dài mười năm của cậu có lẽ sẽ kết thúc ở đây.
Biết rõ thân phận cậu có vấn đề nhưng hắn không giao nộp ra, không khó để cậu nghĩ được bản thân mình sẽ phải đối mặt với cái gì.
Nhưng cậu sẽ không cam tâm làm một con thú bị nhốt chờ người chém giết, hơn nữa cậu chưa hoàn toàn trong tình thế chỉ có thể khoanh tay.
Phương Bất Nhĩ rúc vào chiếc chăn bông mềm mại, thừa dịp người đàn ông cởi áo khoác quân trang trên người, cậu lặng lẽ đảo mắt kiểm tra một vòng căn phòng —— bên trong không bày biện nhiều đồ phức tạp, chỉ một cái liếc mắt đã có thể bao quát được tất cả đồ vật cậu có thể sử dụng.
Ví dụ như con dao cắt thức ăn trên chiếc tủ đầu giường.
Sau khi quyết định, cậu dứt khoát nhanh như chớp xoay mình chống khuỷu tay vươn người lên phía trước.
Trong khoảng khắc gần như đạt được, mắt cá chân bỗng bị một bàn tay nắm lấy.
Cả cơ thở bị kéo về phía sau mà không có một chút sức phản kháng nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn con dao cách đầu ngón tay mình ngày càng xa.
Con ngươi Phương Bất Nhĩ run lên, ẩn nấp dưới ống tay áo là một cây kim đã sớm bị cậu bình thản kẹp giữa hai ngón tay, giờ phút này bị người đàn ông lạnh mặt lôi đến, cậu nắm chặt cơ hội, không chút do dự vươn tay muốn đâm xuống cổ hắn.
Đây là một cây kim được chế tạo đặc biệt, đầu nhọn của nó sẽ được bung ra như chiếc ô, khuấy động một vòng trong máu thịt.
Dựa theo nhiệm vụ lần này thuộc về cấp độ cao, chuyện trước tiên cậu làm chính là bỏ Xyanua vào bên trong, đâm trúng liền mất mạng tại chỗ.
Người đàn ông cười lạnh một tiếng tựa như đã sớm đoán được, hắn nghiêng đầu thoát được, sau đó khóa chặt hai tay Phương Bất Nhĩ đang nghiến răng nghiến lợi ép chặt lên giường.
"Chớ giở trò vặt vãnh" Mắt người đàn ông nheo lại, lạnh như băng phun ra hai chữ "Vô dụng thôi."
Toàn bộ động tác đều không thể che giấu dưới ánh mắt hắn, lòng Phương Bất Nhĩ đã hoàn toàn rét lạnh.
Người đàn ông ném cây kim bạc có sức uy hiếp sang một bên, sau đó thông báo cho phục vụ vào xử lý.
Phương Bất Nhĩ lúc này mới ý thức được có thể ngay từ khi cậu bước chân vào cổng dạ tiệc đã bị người đàn ông này theo dõi sát sao.
Chuyển tiếp nhiệm vụ của cấp trên lần này vẫn là một Beta có tên Đào Chi Viễn, anh đã sắp xếp thân phận cho Phương Bất Nhĩ là cậu con trai út của Thượng tướng Giản – Giản Niên
Giản Niên từ nhỏ đã được bảo vệ kĩ lưỡng và hiếm khi lộ mặt trước người ngoài nên trừ tên họ tuổi tác ra, tướng mạo vẫn là một bí mật.
Về phần tổ chức làm sao biết được, Phương Bất Nhĩ không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ theo yêu cầu là được.
Hơn nữa không khéo chính là Thượng tướng Giản mấy ngày nay đang nằm nghỉ ngơi trên giường bệnh, Phương Bất Nhĩ rất có thể sẽ bị hỏi thăm, lúc đó chỉ cần bịa đại một lí do là được.
Thật ra cũng không có bao nhiêu người sẽ chủ động hỏi những chuyện này, tâm bọn họ đã đặt hết vào sự an toàn ở đây và danh tính của những vị khách đã được duyệt.
Cho nên tại sao thân phận của cậu lại bại lộ trước người đàn ông này nhanh như vậy?
Khi đã trong tình huống không còn thủ đoạn gì trong tay, Phương Bất Nhĩ chỉ có thể lợi dụng gương mặt của mình, mắt cậu lập tức ửng đỏ ngân ngấn lệ.
Người đàn ông thờ ơ, lạnh giọng cảnh cáo: "Nếu không muốn bị đưa đến chỗ tra tấn, vậy thì biết điều nói cho tôi là ai phái cậu đến."
Có chuyện tốt như vậy sao...
Sau khi tiếp nhận người này rất sắt thép, Phương Bất Nhĩ trời sinh không sợ chết nhưng sợ đau, vừa nghe hai chữ "tra tấn" ánh mắt cậu đột nhiên hung ác.
Ngay khi sắp dứt khoát cắn bể túi chất độc cất giấu bên má, cằm cậu đã bị người đàn ông bóp chặt đến mức trong tích tắc có thể trật khớp.
Túi chất độc chứa thủy ngân bị lấy ra, sắc mặt gã đàn ông tàn nhẫn đến đáng sợ, hắn hoàn toàn không nghĩ tới một Omega có bộ dáng yếu ớt như thế này lại có nhiều thủ đoạn đến thế.
Cằm Phương Bất Nhĩ bị bóp chặt đến mức nước mắt chảy ròng ròng, hai tay không ngừng gạt bỏ những ngón tay không nhúc nhích của người đàn ông, nghẹn ngào nức nở: "Đau...!Anh, anh bỏ tay ra trước đi..."
Người đàn ông làm như không nghe, bàn tay còn lại liên lạc với điện thoại trong quân khu, báo địa chỉ rồi vỏn vẹn hai chữ: "Nhanh tới."
Sau khi cúp máy, giọng nói hắn lãnh đạm: "Như cậu mong muốn, mười lăm phút sau sẽ có người mang cậu đi."
Sắc mặt Phương Bất Nhĩ bỗng nhiên trắng bệch.
"Bây giờ" Người đàn ông nhếch môi cười rồi lật người cậu lại, hắn xoay người lấy một chiếc thắt lưng da trong tủ quần áo.
"Cậu không phải sợ đau sao."
—
Một tiếng "Chát" dữ dội cách lớp vải nổ tung sau lưng cậu, trong đầu Phương Bất Nhĩ ong lên một tiếng, gần như không thể khống chế được tiếng hét thảm.
Không đợi cậu có thời gian thở dốc, cơn đau rát như thiêu đốt phủ lên bờ mông mỏng manh của cậu.
Ngay sau đó người đàn ông đứng ở mép giường giơ cổ tay lên, thắt lưng da đánh chuẩn vào cặp mông đang bị ép vểnh lên cao.
Lúc này nước mắt thực sự của cậu mới chân chính trào ra khỏi hốc mắt, Phương Bất Nhĩ không ngờ nó lại đau đến vậy, càng không ngờ gã đàn ông trước khi đưa cậu đến nơi tra tấn sẽ còn đánh đập cậu một trận.
Nhưng rất nhanh sau đó, cơn đau nhức tấn công dồn dập đến không còn một kẽ hở, hai tay cậu không khống chế được vươn ra sau che chắn, run rẩy muốn xoa dịu nơi đang đau đớn khó diễn tả được thành lời.
"A!"
Mắt mờ mịt hơi nước, cậu quay đầu lại nhìn vóc dáng cao lớn đang cầm thắt lưng của người đàn ông, lòng không khỏi run rẩy.
Cậu chưa từng gặp tình cảnh khó giải quyết như thế, gã Alpha nhẫn tâm này không hành động theo lẽ thường khiến cho suy nghĩ của Phương Bất Nhĩ trong tích tắc loạn vòng vòng.
Không còn ngụy trang vẻ điềm đạm đáng yêu, gã đàn ông chán ghét thủ đoạn âm ngoan giết người cùng lấy tính mạng ra uy hiếp kia hiển nhiên muốn cho cậu khắc sâu cơn đau đớn này vào tận xương tủy, một roi không lưu tình đập xuống những ngón tay tinh xảo nhỏ ngắn của cậu.
Thắt lưng da chất lượng tốt, độ dẻo dai cực mạnh, một cơn đau bén nhọn khiến Phương Bất Nhĩ buộc phải rút lại bàn tay đang che mông của mình.
Mắt thấy thắt lưng da lại sắp như cuồng phong vũ bão gào thét rơi xuống, cậu sợ đến đồng tử co rúc, không tự chủ được co người sang một bên tránh né.
Nhưng không kịp, mặt dọc nhỏ hẹp của thắt lưng như đao cắt quét qua vùng dưới mông khiến Phương Bất Nhĩ thống khổ hét lên, không cần nhìn cũng biết làn da mịn màng dưới lớp quần đã đầy dấu vết sưng bầm tụ máu ngang dọc.
Thư mời được mô phỏng cực kì giống hàng thật từ trong túi áo rơi trên giường, trên đó chình ình hai chữ —— Giản Niên.
Người đàn ông cúi người lôi cậu trở lại, Phương Bất Nhĩ theo bản năng bám lấy cánh tay hắn, ôm chặt cứng không chịu buông.
Gã Alpha tâm như sắt thép, thắt lưng da hung tợn quất lên người thật sự quá đau, cậu thậm chí đã hy vọng mười lăm phút hãy trôi qua nhanh.
Nhìn ánh mắt lãnh đạm của người đàn ông, Phương Bất Nhĩ nước mắt ròng ròng, lời nói không mạch lạc cầu xin tha thứ: "A hức...!Xin...!xin lỗi, hức tôi đau quá, đừng đánh nữa..."
Người đàn ông đã do dự trong một khoảnh khắc hiếm hoi, rồi hắn nắm chặt xương bả vai Phương Bất Nhĩ, muốn kéo cậu ra khỏi cánh tay mình.
Phương Bất Nhĩ nghẹn ngào lắc đầu, muốn cắm sâu ngón tay mình vào trong bắp thịt hắn.
Như thế này người đàn ông không cách nào tiếp tục vung thắt lưng, hắn ném công cụ đi, giơ bàn tay nặng nề đánh xuống thân sau – nơi đã chịu đựng đủ đau đớn của cậu.
Bàn tay với những vết chai sạn không khác gì tấm ván, từng cú đánh khiến Phương Bất Nhĩ thống khổ nghẹn ngào va từng nhịp vào lồng ngực người đàn ông, bất kể cậu sợ hãi kêu la hay giãy giụa ra sao cũng không lấy được một chút khoan thứ nào từ hắn.
Cùng lúc đó ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, ngay sau đó là vài tiếng gõ cửa gấp gáp theo quy luật đều đặn vang lên.
Mười lăm phút đã qua, người đã tới.
Người đàn ông đang muốn mở miệng, ngực đột nhiên bị một cơn đau nhói.
Phương Bất Nhĩ thừa dịp hắn bị đau liền rút hai cái răng nanh bén nhọn ra, sau đó dồn sức đẩy hắn——
Người đàn ông thật sự không ngờ tới cậu còn có sức phản kháng như vậy, trong chớp mắt chỉ thấy Phương Bất Nhĩ không để ý đau đớn kịch liệt phía sau, ngay khi cửa sắp mở cậu đã chạy nhanh về phía cửa sổ cách đó không xa.
Dùng bả vai đập nát cửa kính, cậu không do dự nhảy xuống cùng những mảnh vụn thủy tinh vung đầy trời.
Phương Bất Nhĩ đã quên mình hôm nay đang ở lầu mấy, nhưng cậu chỉ còn lại một cơ hội sống sót này, cậu không dám tưởng tượng mình rơi vào tay quân khu sẽ bị tra tấn thảm khốc như thế nào, nhưng không cần nghĩ cũng biết chắc chắn khó nuốt hơn trận thắt lưng này nhiều lắm.
Người đàn ông thầm mắng một tiếng, mặt âm trầm đi nhanh đến gần.
Lúc này trời đã chạng vạng, đường chân trời tím sẫm dần dần tản ra thành làn hơi mỏng mị hoặc, nuốt chửng mặt trời lặn chìm vào ánh hoàng hôn lộng lẫy.
Chỉ thấy thân hình Phương Bất Nhĩ cứng lại, không ngừng lộn nhào trong không khí, vóc người cậu nhỏ nhắn, giống như một con chim với đôi cánh sợ hãi.
Khoảng cách cao như vậy, sắc mặt gã đàn ông đen đến dọa người.
Nhanh như chớp một tiếng rên vang lên, Phương Bất Nhĩ khom người lăn trên mặt đất.
May mắn là lầu ba, không đến nổi té gảy chân hay xương sống.
Vị tanh ngọt xông lên cổ họng, cậu cưỡng ép mình nuốt xuống rồi ngửa đầu hướng về phía người đàn ông bên cửa sổ cười lạnh một tiếng, sau đó giơ ngón giữa đã bị đập đến sưng đỏ làm một động tác thân thiện.
Hoàn toàn bất chấp xương cốt khắp người đang đau như vỡ vụn, cậu nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, lảo đảo xông vào con đường đông đúc xe cộ hướng đến tự do, hòa lẫn vào ánh đèn của nhân gian.
Bỏ trốn thành công.
_______
Lần này thất bại là do Đào Chi Viễn, bắt đền đi!!!!
Kết cục ẩn giấu
Giản Tông sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, nếp gấp trên giường nhăn nhúm như vừa xảy ra một trận ẩu đả, thắt lưng rơi trên mặt đất, còn có 一一 bộ dạng hơi nhếch nhác của Úc Tranh khi trước ngực xuất hiện dấu răng còn đang rỉ máu.
"Úc tướng quân" Giản Tông bước tới "Anh bị người ta đánh à?"
Úc Tranh không nói lời nào, chỉ dựa vào cửa sổ hút một điếu thuốc.
Giản Tông không dễ gì mới giải quyết xong công vụ nặng nề, đang chuẩn bị đi ăn cơm thì đã bị hắn gọi điện lôi tới.
"Anh đừng nói bảo ông đây chạy tới chỉ để giỡn chơi." Giản Tông trừng mắt.
Khói thuốc mỏng quẩn quanh, Úc Tranh lạnh nhạt: "Em cậu đâu?"
"Anh đột nhiên hỏi thằng nhóc Giản Niên đó làm gì?" Giản Tông nghiêng người bên cạnh hắn "Hai ngày nữa đến sinh nhật mười tám tuổi rồi, cha tôi cũng sắp khỏe hắn, cả nhà đang chuẩn bị tổ chức sinh nhật cho nó."
"Thằng nhãi con được nhà chiều chuộng tới mức không thèm gọi tôi một tiếng anh."
Trong đầu Úc Tranh đột nhiên xuất hiện gương mặt hơi non nớt và bướng bỉnh của đứa nhỏ, còn có vẻ mặt quyết liệt, mắt mũi đỏ hoe, cau mày, nức nở, kêu khóc....
Nhìn cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi.
Omega ở tuổi này đáng lẽ nên ở nhà được yêu chiều mới đúng.
Không biết nhóc ta từ đâu đến, đã trải qua những gì, nhìn thì yếu ớt mỏng manh nhưng cậu đã luyện được một thân tàn nhẫn khắc vào xương cốt.
Đối với người khác, cũng đối với chính mình.
Hắn nói: "Lát nữa kiểm tra camera ở đây, giúp tôi điều tra một người."
___
Một tuần sau, Giản Tông gọi đến.
"Úc Tranh, mặc dù tên tuổi và số thẻ căn cước đứa trẻ anh yêu cầu tôi tìm đều để trống nhưng bây giờ có manh mối rồi đây, cậu ta đang ở hội trường đấu giá."
Úc Tranh không khỏi cau mày, trận đánh đó không nhẹ, sau khi nhảy lầu cũng không thể hồi phục trong một thời gian ngắn, vậy mà nhanh như thế đã được giao một nhiệm vụ khác rồi ư.
"Nè, có nghe không đó?"
Úc Tranh "ừ" một tiếng, lòng hơi phiền muộn.
Giản Tông lại nói: "Úc tướng quân, chuẩn bị nhiều tiền vào, tám giờ tối nay sẽ có cuộc đấu giá Omega."
"Cậu ta là vật phẩm."
___
End..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook