Cả nhà đã lâu không ngồi cùng nhau ăn cơm trưa, Úc Hành cười nói: "Trước đây hai đứa chỉ đăng ký kết hôn đơn giản như thế, dạo này bạn bè của ba hay hỏi về chuyện này, hay là làm buổi tiệc giới thiệu Bất Nhĩ với mọi người một chút."
Thân phận Úc Tranh khá đặc biệt, nếu để cho Phương Bất Nhĩ lộ diện trước mặt mọi người cũng có phần nguy hiểm.

Nhưng nghĩ ngợi chốc lát, vì tránh cho sự việc Diệp Dịch lại tái diễn, tốt hơn hết là nên để cho mọi người biết Úc gia coi trọng chàng dâu này như thế nào, hắn gật đầu: "Vâng."
Úc phu nhân cười dịu dàng nói: "Vậy thì tốt, đến lúc đó mời bạn bè thân thiết tới."
Phương Bất Nhĩ ngồi một bên yên lặng vùi đầu ăn cháo, vểnh tai nghe mọi người nói chuyện.
Cậu chưa bao giờ than thân trách phận, lúc nào cũng là bộ dáng vui vẻ không lo nghĩ, nhưng thực ra đã sớm xem những người đối xử cực kì tốt với cậu này là người nhà của mình.

Vậy nên lúc trước cậu đã chủ động tìm Úc phu nhân thỏ thẻ thẳng thắn về thân phận cùng thân thế của mình.

Cậu lo lắng bất an sợ nàng sẽ nổi giận, nào ngờ Úc phu nhân chẳng tỏ ra ngạc nhiên lắm.
Lúc đó Phương Bất Nhĩ mới biết khi cậu bị thương nằm mê mang mấy ngày, Úc Tranh đã nói cho hai người biết rồi.
Hắn còn nói: "Đáng lẽ bàn chuyện cưới sinh gia trưởng hai bên phải bàn bạc với nhau, nhưng Bất Nhĩ nói mình năm tuổi đã bị cha mẹ vứt bỏ chỉ để lại tờ giấy ghi họ tên, con đã giấu em ấy thử tìm bọn họ nhưng không có kết quả."
"Nhóc bôn ba một thân một mình không dễ gì lớn được chừng đó, bây giờ dù ba mẹ còn muốn nhận em ấy hay không, con đã cưới thì sẽ đối tốt với em ấy."
"Con sẽ không để em ấy bị vứt bỏ một lần nữa."
Lúc ấy khi nghe Úc phu nhân cười nhẹ nhàng thuật lại, trái tim Phương Bất Nhĩ tràn ngập cảm giác phức tạp và ấm áp.

Ban đầu gã người xấu này lúc nào cũng hung dữ với cậu, Phương Bất Nhĩ cũng chỉ bằng mặt không bằng lòng giả vờ ngoan ngoãn tìm cơ hội chạy trốn.
Cậu biết rõ bản thân làm được điều này, như tấm bèo không rễ trong sóng lớn, thật khó để cậu dừng chân và lưu lại.

Cậu thản nhiên thuyết phục bản thân mình nên dửng dưng chấp nhận hết tất thảy.
Ngay cả khi thái độ của Úc Tranh đã chuyển biến 180 độ, cậu vẫn theo thói quen cất giữ cảm tình lại cho riêng mình.
Cho đến khi bên bờ sinh tử, chịu đựng đau đớn và thống khổ trong bóng tối vô biên, tất cả hình bóng Úc Tranh đều hiện lên trong tâm trí mỗi khi cậu nhắm mắt lại.


Phải chi chỉ cần mở mắt ra có thể được nhìn thấy hắn ngay lập tức.
Và cậu biết khi màn đêm buông xuống mọi âm thanh dường như chết lặng, lòng mình đã trống trải thế nào khi không có hắn ở bên cạnh.
Cậu nghĩ cậu đã toàn tâm toàn ý yêu người đàn ông này mất rồi.
Phương Bất Nhĩ chớp mắt, vô tình bị hơi nóng từ món canh làm mờ tầm nhìn.
Úc Tranh nhận ra được Phương Bất Nhĩ quá yên tĩnh, hắn dịu dàng nhìn cậu, bàn tay to ở dưới bàn bao lấy bàn tay nhỏ bé đang khẩn trương đặt lên đùi của cậu.

Hai bàn tay dán chặt sưởi ấm cho nhau.
Phương Bất Nhĩ đột nhiên ý thức được, Alpha mặc dù rất thích bắt nạt người khác, tính cách vốn lạnh nhạt nhưng lại rất chu đáo tỉ mỉ với cậu, gần như cưng chiều cậu đến tận trời cao.

Không chỉ có cho cậu lí do để ở lại mà còn quyết tâm cho cậu thấy tất cả những điều tốt đẹp trong mắt hắn.
Bên tai vẫn là cuộc trò chuyện như cũ, Phương Bất Nhĩ lấy muỗng múc một ngụm canh, hương vị ngọt ngào lập tức lan tỏa trong miệng.
Cậu lật bàn tay đang bị Úc Tranh cầm lấy, xuyên qua từng khe hở, đan chặt vào tay hắn.

Nhà chính của Úc gia khá lớn nên mọi người quyết định tổ chức tiệc ở đấy, Úc phu nhân toàn quyền sắp xếp buổi tiệc, họ hàng thân thích xa gần các kiểu đều được mời tới còn có cả bạn bè đủ thứ ngành nghề của họ.
Trước kia Úc Tranh cùng Phương Bất Nhĩ vội vàng lấy giấy kết hôn, tính chất vốn không nghiêm túc nên cũng chẳng thông báo với mọi người, những người thân thích này cũng chỉ biết được tin lúc Phương Bất Nhĩ đã bị thương nằm mê mang hai ngày.
Nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn luôn chen nhau sứt đầu mẻ trán nghĩ cách nhét Omega nhà mình vào lòng Úc Tranh.

Kết quả lại bị một Omega chẳng rõ lai lịch nhanh chân giành trước, tự nhiên bọn họ cũng muốn tới xem con dâu duy nhất của Úc Hành rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Nhưng Úc Tranh không hề muốn nhóc con bị quấy rầy trong thời gian dưỡng thương nên vẫn cự tuyệt tâm tư tới thăm của bọn họ.
May mắn đó là một buổi tiệc tối nên không ảnh hưởng gì đến giấc ngủ của Phương Bất Nhĩ, cậu bị Úc Tranh kêu dậy đi đánh răng ăn sáng sau đó thử lễ phục.
Hai người chọn một bộ lễ phục màu trắng có đủ trang trọng nhưng không quá nặng nề ngột ngạt, không chỉ làm tròn nghi thức mà còn trông rất sang trọng và hợp với dung mạo của cậu.
Úc Tranh vóc người vốn rất cao lại thêm tướng mạo xuất chúng và khí chất lạnh lùng, mặc cái gì lên người cũng nhìn hết sức đẹp trai.

Úc phu nhân không cho hai người tiếp đãi khách khứa, thẳng đến tối khi buổi tiệc bắt đầu mới để hai người bọn họ xuất hiện trong sảnh lớn đẹp đẽ của yến tiệc.
Vừa xuất hiện đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, tiếng cười huyên náo cụng ly nhất thời im bặc, hai người không gấp không hoảng từ từ tiến đến bên Úc Hành Thư cùng Úc phu nhân trước ánh mắt của mọi người.
Thật ra Phương Bất Nhĩ có hơi khẩn trương, cậu trước đây khi làm nhiện vụ cũng đã gặp rất nhiều tình huống sang trọng như thế này, xử lý cũng tương đối suôn sẻ nhưng có lẽ do hôm nay cậu đã trở thành nhân vật chính của buổi tiệc.
Cậu không cảm giác được tâm tình của người ngoài, tựa như những người xung quanh đều biến mất.
Đột nhiên cậu hoảng hốt dưới ánh đèn rực rỡ.
Cả thế giới dường như chỉ còn lại cậu và Alpha của mình.
Nhưng bàn tay được Úc Tranh dắt đi, cảm nhận được bên nhiệt độ ấm áp từ cơ thể người đàn ông, cậu chợt tỉnh táo lại.
Bên tai là Úc Hành Thư đang đọc diễn văn, Úc Tranh nghiêng người ghé vào tai cậu trấn an: "Nhĩ Nhĩ, đừng căng thẳng, đợi một hồi ba anh nói xong là có thể xuống sân khấu rồi."
Phương Bất Nhĩ bị hơi thở của hắn chọc cho ngứa ngáy, nghiêng đầu nhìn ánh mắt thấm đẫm dịu dàng của hắn, cậu liền nở nụ cười rạng rỡ động lòng người: "Em mà thèm căng thẳng, nếu có gì xấu hổ, em là vợ anh rồi, anh cũng không được chê em."
"Vâng" Úc Tranh cười, cố gắng hết sức để không buông một nụ hôn lên khuôn mặt mịn màng trắng nõn trước mặt mọi người "Tuân lệnh."
Úc Hành rất nhanh đã kết thúc bài diễn văn ngắn gọn của mình, nội dung đơn giản là lời cảm ơn chính thức và bày tỏ hoan nghênh tới các vị khách, thứ chiếm phần lớn là giới thiệu Phương Bất Nhĩ cho mọi người.
Đọc diễn văn xong, Phương Bất Nhĩ cao hứng phát huy mấy câu nói đùa hoạt bát của mình chọc cho mọi người bật cười một trận, bầu không khí lập tức trở nên hết sức hài hòa vui vẻ.
Ý nghĩa của buổi tiệc lần này kết thúc ở đây, tiếp đó hầu hết mọi người đều vây quanh Úc Hành Thư và Úc phu nhân để chúc mừng và tặng quà.

Úc Tranh không thích đối đáp trong những tình huống này lắm nhưng vẫn bị vây lấy tạm thời không thoát ra được.
Phương Bất Nhĩ nhìn có chút hả hê chuồn ra ngoài, lúc bữa tiệc đang rộn ràng cậu nhìn thấy Đào Chi Viễn mặc âu phục đứng trong đám người.
Đào Chi Viễn đi lên trước cười nói: "Nhìn Úc gia coi trọng em như vậy, anh yên tâm rồi."
Bọn họ hợp tác nhiều năm, Phương Bất Nhĩ chỉ cần nhìn y là đã cảm thấy thân thiết.
Đào Chi Viễn nói mình đã muốn tới thăm khi nghe cậu bị thương, còn nói Úc Tranh sau đó tra rõ là cha mẹ của Diệp Dịch đã giúp con trai đánh lạc hướng Úc Hành cùng Úc phu nhân.

Úc Tranh đã dùng thủ đoạn của mình làm Diệp gia lao đao sụp đổ chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, chuyện này mọi người đều biết.
Phương Bất Nhĩ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ chủ động hỏi những điều này, nhưng nghe được vẫn có chút kinh ngạc, lỗi Diệp gia thì tự họ gánh chịu, cậu cũng không dao động ưu tư gì, lại hỏi một chút chuyện của tổ chức và chuyện của y.

Đào Chi Viễn cười một tiếng: "Anh vẫn bí mật nằm vùng trong tổ chức, sau bao nhiêu năm cũng tìm được cơ hội gửi manh mối cho quân đội.

Trong thời gian này anh đã đổi thân phận khác, đừng lo lắng bọn họ sẽ không tìm được anh."
Phương Bất Nhĩ thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."
Đào Chi Viễn vỗ đầu cậu một cái: "Mấy năm này cũng coi như nhìn em lớn lên, anh luôn coi em trai.

Sau này đi theo Úc tướng quân ngoan một chút bớt hành hạ người ta.

Còn nữa, ăn ít thức ăn lạnh đi, không tốt cho dạ dày, nghe chưa?"
"Biết rồi biết rồi." Phương Bất Nhĩ nhíu mũi: "Sao anh trở nên dài dòng như Úc Tranh vậy."
"Có người quản thúc còn không tốt sao." Đào Chi Viễn cười: "Được, anh biết hắn đối tốt với em là có thể hoàn toàn yên tâm rồi."
Lại trò chuyện mấy câu, ứng phó với khách khứa xong Úc Tranh không biết từ khi nào đã đi đến sau lưng Phương Bất Nhĩ, tay vân vê một miếng thịt non mềm trên mông cậu, khẽ nhéo một cái làm Phương Bất Nhĩ xuýt xoa đau đến giậm chân.
"Anh lại bắt nạt em." Phương Bất Nhĩ đẩy tay hắn ra, bất mãn quay đầu trừng mắt con rùa đen Úc Tranh đang nhếch môi cười.
Úc Tranh hơi cúi người ghé vào tai cậu: "Bỏ chồng chạy đi trước, tối nay sẽ xử lý em"
Ngay trước mặt anh trai lại còn là cấp trên trước đây của cậu nói ra những lời trắng trợn thế này, lỗ tai Phương Bất Nhĩ hiếm khi bị nhuộm đỏ.

Đào Chi Viễn biết điều cười một tiếng cùng Úc Tranh lên tiếng chào hỏi rồi xoay người rời đi.
Úc Tranh nhân cơ hội ghé lên môi cậu đặt một nụ hôn nhẹ, đáy mắt hiện lên ý cười: "Uống rượu?"
Phương Bất Nhĩ xoa xoa phần thịt bị hắn bóp, dẩu môi kêu chít chít sợ hãi: "...!Chỉ uống nửa ly rượu trái cây, em trưởng thành rồi, làm sao? Uống rượu thì thế nào, không cho phép lấy chuyện này đánh em!"
Úc Tranh nhướng mi, bóp gò má trắng mịn của cậu: "Anh có dữ như vậy?"
Phương Bất Nhĩ hừ một tiếng: "Anh nói xem ông chủ Úc, trong lòng không tự biết hay sao."
Ừ, quả thật có chút dữ, đặc biệt là ở trên giường.

Úc Tranh vui vẻ tiếp nhận, hắn cầm tay kéo cậu len qua đám người đang nâng ly cụng chén đến cửa lớn của yến tiệc.
"Đi đâu nha?"
Úc Tranh khẽ cười: "Đi cùng anh."
Xuyên qua dãy hành lang dài bên bờ hồ, lại là khoảng sân vườn xanh tươi quen thuộc, những cột đá cẩm thạch trắng có đèn chiếu sáng cùng cây cầu đá nhỏ như bạch ngọc.

Phương Bất Nhĩ chưa từng tới nơi này vào ban đêm.

Rời xa tiếng người huyên náo, nơi này yên tĩnh không tiếng động, chỉ còn lại tiếng bước chân của họ.
Đi vào trong nữa là một nhà kính trồng đầy hoa, ánh trăng sáng chiếu xuống những mảnh pha lê nhỏ được chia cắt bởi khung thủy tinh ngọc lưu li tinh xảo, đổ xuống tia sáng lung linh lả lướt trên hoa cỏ tươi xanh.

Đây là thứ ánh sáng lãng mạn và trong trẻo nhất nơi đây.
Nghe được tiếng thở chậm rãi của Alpha, giống như tiếng gió lọt qua khe hở dưới ánh trăng.
Phương Bất Nhĩ không khỏi trở nên chậm chạp.
Úc Tranh cúi đầu hôn lên đôi môi mềm của cậu, hơi thở dây dưa ý tình lưu luyến.
Phương Bất Nhĩ nghe được giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông, nghiêm túc và rõ ràng: "Nhĩ Nhĩ, vội đăng kí kết hôn, anh còn chưa cầu hôn em.

Em có đồng ý gả cho anh không?"
Phương Bất Nhĩ sững sốt nhìn người đàn ông từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhung đỏ, từ từ mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo sáng chói.
Cậu không quan tâm đến những hình thức này, nhưng Úc Tranh muốn đem cả thế giới cùng tất cả tốt đẹp đưa đến cho cậu.
"Ông chủ Úc, cầu hôn phải làm theo ý đối phương nha, anh nên lấy kem ra mới đúng."
Dứt lời, Phương Bất Nhĩ chợt nhón chân lên, hai cánh tay ôm cổ Úc Tranh, cắn nhẹ môi hắn, nhìn ánh mắt rạng rỡ nụ cười của hắn.
Cậu nghe được nhịp tim đập của Úc Tranh.
"Em đồng ý."
_____­­
● Hoàn chính văn
_____­­
Phương Bất Nhĩ là một người thiếu thốn tình cảm nhưng từ nay đã có người sẵn lòng yêu thương, nuông chiều cậu ấy.
Nhĩ Nhĩ không phải muốn lên trời mà là được Alpha của mình sủng đến tận trời mới đúng. ♡
Tạm biệt Úc Tranh và Phương Bất Nhĩ nhé!
Hẹn gặp lại mọi người ở những câu chuyện khác. ☆

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương