《Mua Phải Omega Muốn Lên Trời 》
Chương 21
Tối hôm qua Phương Bất Nhĩ gần như cả đêm không ngủ vì mài xích sắt, sau khi được Úc Tranh ôm vào lòng đút chút nước cậu liền mê man chìm vào giấc ngủ sâu.

Phương Bất Nhĩ thật sự quá mệt mỏi, một trận đồng vu quy tận với Diệp Dịch đã rút hết toàn bộ khí lực của cậu.

Thời khắc Úc Tranh xuất hiện thần kinh căng thẳng mới được giãn ra, nhưng trong giấc mộng hôm nay các giác quan thật hỗn độn, ngay cả cảm giác đau đớn của vết roi chằng chịt sưng tấy sau lưng cũng trở nên mơ hồ.

Người lúc nóng lúc lạnh, Phương Bất Nhĩ khó chịu muốn kêu lên nhưng chỉ có thể im lặng há miệng.

Cậu có thể cảm nhận được khăn lạnh đắp trên trán, dòng nước ấm chảy xuống dạ dày, còn có cả dịch dinh dưỡng tiêm vào tĩnh mạch, nhưng cậu không có cách nào mở mắt ra.

Bác sĩ Trương giải thích: "Phu nhân lúc này đang ngủ li bì do mệt mỏi lo lắng và căng thẳng tột độ.

Đây là một dạng rối loạn trong mơ, tôi sẽ tiêm một mũi thuốc ức chế để cậu ấy có giấc ngủ ngon."
Úc Tranh gật đầu: "Thuốc ức chế có tổn thương nhiều đến cơ thể cậu ấy không?"
Bác sĩ Trương thở dài: "Có, nhưng không còn cách nào khác, tình trạng của phu nhân bây giờ..."
Rất không thích hợp để đánh dấu.

Úc Tranh cúi người sờ lên gò má Phương Bất Nhĩ, phía trên còn dấu bàn tay sưng đỏ nhàn nhạt, trông vô cùng chướng mắt khi ở trên sắc mặt trắng bệch như giấy, ánh mắt Úc Tranh lập tức rét lạnh.

Nhưng khi bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt góc áo của cậu vô thức siết lại vì giấc ngủ không yên, đường nét trên gương mặt hắn trong nháy mắt lại nhu hòa xuống.

Được lòng bàn tay ấm áp bao phủ lên, chân mày nhíu chặt của Phương Bất Nhĩ từ từ giãn ra.


Bác sĩ Trương ở một bên chờ trong giây lát mới mở miệng: "Trên người phu nhân đều là vết thương ngoài da, miệng vết thương tương đối cạn, không có tổn thương sâu.

Tướng quân yên tâm, chỉ cần chăm chỉ bôi thuốc, một tuần là lành ngay thôi, sẽ không để lại sẹo."
Úc Tranh ừm một tiếng "Cảm ơn, vậy thì làm phiền ngài."
Sau Bác sĩ Trương rời đi, Úc Tranh nhẹ nhàng lau sạch vết máu đã khô và bụi còn bám lại trên người Phương Bất Nhĩ, sau giúp cậu vén lại chăn bông.

Úc Hành cùng Úc phu nhân vừa bàng hoàng vừa tức giận khi biết tin.

Họ đang trên chuyến bay đi vòng trở về nước, có rất nhiều điểm khả nghi trong chuyến đi lần này và rõ ràng có người cố ý muốn đánh lạc hướng họ.

Sau khi tiêu diệt xong căn cứ Úc Tranh vội vàng chạy về trước, để Giản Tông ở lại bên kia xử lý công việc bao gồm kiểm tra quân số cùng vũ trang thiết bị còn xót lại.

Tính toán chút thời gian, lúc này có lẽ Giản Tông và những người khác đang chuẩn bị hạ cánh.

Úc Tranh trực tiếp gọi một cú điện thoại, sau khi được kết nối, hắn nói một cách súc tích:
"Tôi muốn nghỉ phép nửa tháng."
Giản Tông: "..."
Giản Tông mới vừa kịp phản ứng đang định nói gì đó thì Úc Tranh đã cúp máy.
Hắn chuẩn bị tự mình bắt tay điều tra kỹ chuyện này, trước đó còn muốn tra hỏi Diệp Dịch, nhưng Phương Bất Nhĩ tức giận muốn bắn y, hắn liền theo ý cậu.

Đối với hắn, muốn biết nguyên nhân kết quả thì có rất nhiều cách.


Phương Bất Nhĩ tỉnh lại đã là buổi sáng ngày thứ ba.

Cơn sốt cao đã biến mất, kỳ phát tình đã có sự trợ giúp của thuốc ức chế.


Vết thương đã được bôi thuốc mỡ, cổ tay được băng bó kỹ càng, vết thương trên lưng cũng dần biến mất, vết roi trầy da chảy máu cũng đã kết vảy.

Tuy rằng cơ thể còn đau nhức suy nhược nhưng tinh thần đã tốt hơn rất nhiều.

Từ lúc cậu ngủ, hầu hết thời gian Úc Tranh đều ngồi bên mép giường canh cho cậu.

Lúc này hắn đang tựa vào đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi, dưới mắt hơi thâm quầng hiển nhiên cho thấy hắn đã thiếu ngủ hai ba ngày nay.

Phương Bất Nhĩ mở trừng mắt, sau khi xác nhận mình đã thoát chết trong đường tơ kẽ tóc thì định xuống giường hoạt động, mới phát hiện tay mình đã bị bàn tay to của Úc Tranh nhẹ nhàng bao lấy.

Chỉ cần cậu khẽ động, người đàn ông cũng có thể cảm nhận được.

"Tỉnh rồi?" Đỉnh đầu truyền tới giọng nói trầm thấp dịu dàng "Có đói bụng không?"
Mấy ngày nay toàn dựa vào dịch dinh dưỡng để duy trì năng lượng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Bất Nhĩ đã vừa gầy vừa nhọn như cậu mong muốn.

Úc Tranh vất vả lắm mới vỗ béo được mấy cân thịt, quay về như cũ còn không nói, đằng này sụt hơn trước cả hai kí, thật là một mối làm ăn lỗ vốn.

Khôn khéo như Úc Tranh, mấy năm nay ít ai chiếm được món hời trong tay hắn.

Lần trước vẫn là thua thiệt trong tay Phương Bất Nhĩ khi cậu tự tiện thả bảy vật phẩm đấu giá ra ngoài, để hắn đi thu dọn mớ hỗn độn còn bay cả đống tiền vô lý.

Quả là một Omega thích gây chuyện nhưng cũng dễ làm hắn mềm lòng.

Giọng Phương Bất Nhĩ khô khốc nói không ra lời, được Úc Tranh đút cho hai ngụm nước, cậu mới chống đỡ ngồi dậy bò vào trong ngực hắn, chớp chớp đôi mắt to tròn xinh đẹp, lộ ra ý lấy lòng làm nũng: "Em muốn ăn kem."

Úc Tranh nhéo mặt cậu một cái, buồn cười nói: "Bây giờ không thể, khỏi bệnh rồi ăn, đừng có giở trò."
Bất Nhĩ bĩu môi, tay chân lanh lẹ bò ra khỏi ngực hắn.

Cậu có cố chấp rất lớn đối với kem.

Bởi vì trước kia nhập trại huấn luyện cậu phải trải qua luyện tập cường độ cao, mồ hôi chảy như mưa mỗi ngày.

Mà trại sát thủ cũng nằm trong khu vực giữa hai vùng nhiệt đới nam bắc, nơi đây hứng chịu ánh nắng trực tiếp gay gắt quanh năm, khí hậu vô cùng nóng nực.

Vì để sàng lọc ra các sát thủ ưu tú nên bọn họ thường xuyên không được nước uống nhằm mục đích rèn luyện ý chí.

Nghe lí do thì có vẻ đường đường chính chính nhưng trên thực tế thì bọn họ không được coi ra gì.

Sau khi Phương Bất Nhĩ phân hóa thành Omega và được đưa đến căn cứ, chuyện này giống như từ địa ngục được vọt thẳng tới thiên đường.

Cũng là ngày hôm đó Đào Chi Viễn đã cho cậu một que kem, Phương Bất Nhĩ lúc đó mới biết hóa ra trên đời lại có một món ngon như vậy.

Không ăn cơm, có thể, không ăn kem, không được!
Cho nên Úc Tranh thật sự quá đáng!
Cậu tay chân mềm nhũn lảo đảo xuống giường chuẩn bị đẩy cửa ra, tay khi chạm đến chốt cửa đột nhiên ý thức được có chỗ không đúng.

Phương Bất Nhĩ cúi đầu nhìn xuống tình trạng khỏa thân của mình, quay đầu lại thấy Úc Tranh ung dung dựa cả người vào giường nhìn cậu, đuôi mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Phương Bất Nhĩ tức hừ hừ trở lại, bị Úc Tranh ôm ngang lên đi về phía phòng tắm.

Lại là nhiệt độ cùng lồng ngực quen thuộc, Phương Bất Nhĩ hiếm lắm mới nằm yên được trong ngực hắn, rồi được đặt lên chiếc ghế gỗ cạnh bồn tắm.

Úc Tranh ngồi xổm một bên, làm ướt khăn sạch bằng nước ấm, cẩn thận từng li từng tí tránh vết thương lau sạch từng tấc da trên người cậu.

Ánh mắt Phương Bất Nhĩ dán chặt vào hắn, cậu cảm giác trái tim mình đã bị tình yêu thương đong đầy của hắn làm cho mềm nhũn rồi.


Cậu có chút ngượng ngùng hiếm thấy mím môi một cái: "Ông chủ Úc, em muốn ăn lẩu."
Lẩu bơ không được, nhưng soup cà chua nóng thì có thể, động tác trên tay Úc Tranh vẫn không ngừng, hắn gật đầu ừ một tiếng: "Đợi lát nữa nói chú Triệu bảo phòng bếp chuẩn bị."
Phương Bất Nhĩ toét miệng cười: "Em còn muốn uống nước dưa hấu."
Chút yêu cầu nhỏ nhặt, đương nhiên Úc Tranh sẽ đáp ứng hết, Phương Bất Nhĩ rất dễ dàng thỏa mãn.

Người thanh niên ngồi trên chiếc ghế gỗ lại rũ mi xuống, ngón tay bấu mép ghế thể hiện sự lo lắng trong nội tâm, một lúc sau mới nói:
"Em đã ngây thơ cho là sẽ không còn được nhìn thấy anh nữa."
Úc Tranh đang lau mấy ngón tay trắng mảnh mai như búp măng, nghe vậy ngừng một lát, nhẹ giọng:
"Đừng sợ, sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa."
Phương Bất Nhĩ gật đầu, gò má đỏ bừng vì hơi nước bốc lên: "Ừm, cho nên ông chủ Úc, chờ em khỏe lại, anh đánh dấu em đi, cái kiểu suốt đời đó."
Kí hiệu suốt đời, không đơn thuần như việc chỉ lưu lại vết cắn trên tuyến.

Nó là dấu vết quen thuộc, lưu lại hơi thở của hắn, vĩnh viễn thuộc về hắn.
Úc Tranh ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, hắn thấy ở con ngươi trong suốt kia hiện lên một tia cảm xúc khác với trước đây, là ưu tư mong đợi trào dâng.

Hắn mỉm cười: "Được."
Phương Bất Nhĩ hoàn toàn hài lòng, cậu nâng cằm Úc Tranh, ranh mãnh cắn môi hắn một cái, hỏi: "Vậy chúng ta sau này còn ly hôn không?"
Chóp mũi chạm nhau, hô hấp dây dưa, Úc Tranh đáp lại một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước nhưng ngập tràn tình ý sâu đậm, sau đó gác lại khăn lông ôm cậu ra ngoài.

"Không ly hôn nữa."
Phương Bất Nhĩ cười he he: "Em phát hiện làm sát thủ không bằng làm Úc phu nhân."
Úc Tranh buồn cười hỏi: "Tại sao?"
"Bởi vì một chút nữa em sẽ có lẩu ăn."
Được ôm thật chặt, Phương Bất Nhĩ rúc trong lồng ngực hắn vui vẻ suy nghĩ trong đầu, vì lẩu nên cậu sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn ở lại nơi này.

___________
Đoán xem chap sau có gì?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương