Mưa Ở Phía Tây
-
Chương 70
Tuyết rơi đầy trời, tết âm lịch cũng đã đến. Tết âm lịch hàng năm, xí nghiệp cũng không nghỉ nên Quý Hân Nhiên đều là đến hỏi thăm các nhân viên trong xí nghiệp rồi về nhà ăn bánh chẻo cùng mẹ.
Năm nay cũng là như thế, điểm đến cuối cùng là xí nghiệp dược Đông Hán, lúc ra ngoài tiếng pháo đã ầm ỹ, pháo hoa rực rỡ phủ lên bầu trời thành phố.
“Về nhà em cùng ăn bánh chẻo đi”. Cô nói với Mễ Kiều Dương, một mình đón năm mới luôn khiến người ta cảm thấy cô đơn.
Anh lắc đầu: “Anh không đi đâu”.
“Tiểu Lệ cũng về nhà rồi, trong nhà chỉ có em và mẹ, anh đến cho vui”.
Mễ Kiều Dương nhìn cô: “Hân Nhiên, em đừng khiến anh ảo tưởng”.
“Em không có ý gì cả…”, cô không biết nên nói thế nào, có hơi hoảng.
“Anh biết, anh biết em sẽ không có ý gì”. Ánh mắt Mễ Kiều Dương nhìn qua nơi khác. “Hân Nhiên, sai lầm lớn nhất của đời anh chính là lúc trước đã rời khỏi Vân Hải, rời khỏi em. Lúc trở về em đã cách anh rất xa, luôn nghĩ đến em, luôn nghĩ rằng chỉ cần anh cố gắng thì sẽ có thể đuổi kịp em nhưng anh đi lâu như vậy, vất vả lắm mới đuổi kịp thì lại phát hiện chúng ta vốn chẳng đi chung một con đường, chúng ta chỉ có thể là hai đường thẳng song song, mãi mãi không thể ở bên nhau…”
Bầu trời đêm lại rực lên một đợt pháo sáng. Quý Hân Nhiên cảm thấy ánh mắt Mễ Kiều Dương rất cô đơn. “Kiều Dương…”, cô không biết mình nên nói gì.
“Hân Nhiên, anh biết em cảm thấy áy náy khi anh từ chức đến Đông Hạo, thực ra có thể làm việc gì đó cho người mình yêu là một chuyện rất hạnh phúc. Huống chi Đông Hạo cũng không để anh thiệt thòi, hai năm qua, bất luận từ góc độ nào mà nói cũng thấy anh ở Đông Hạo tốt hơn ở xí nghiệp cũ. Anh thích công việc này cho nên sẽ không rời đi, cũng không vì cái gì mà ảnh hưởng đến công việc… Trước kia, anh vẫn luôn không rõ vì sao em đã ly hôn mà vẫn không chấp nhận anh? Anh không biết em nghĩ gì… Nhưng khi gặp lại Đỗ Trường Luân, cuối cùng anh đã hiểu, ánh mắt em nói lên rất nhiều. Cuối cùng anh đã hiểu, giữa chúng ta luôn có một khoảng cách lớn mang tên Đỗ Trường Luân, anh và em vẫn là đã lỡ… Hân Nhiên, rõ ràng trong lòng em còn có anh ta, vì sao không nói…?”
Những lời Mễ Kiều Dương như nói thẳng vào điểm yếu của cô, sương mù dày đặc trong lòng bị anh nhẹ nhàng xua đi.
“Xin lỗi, Kiều Dương”. Cô không biết mình còn có thể nói gì, người con trai này đã tô lên những nét vẽ sâu đậm nhất trong bức tranh thanh xuân của cô, người từng mang lại cho cô bao vui vẻ và đau khổ nhưng cuối cùng cũng chỉ là có thể là bạn.
“Hân Nhiên, anh mong em hạnh phúc, vẫn luôn là như vậy. Anh không làm được nhưng mong Đỗ Trường Luân làm được”. Ánh mắt anh chân thành mà thản nhiên.
Nước mắt cứ thế rơi.
“Sắp sang năm mới, khóc không tốt đâu”. Mễ Kiều Dương nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. “Mau về nhà đi, mẹ em đang chờ em về nhà ăn bánh chẻo đấy”.
“Còn anh? Anh sẽ thế nào?”
“Ha ha, em yên tâm, anh không chết đói được đâu, sẽ có người mang bánh chẻo cho anh”. Mễ Kiều Dương cười nói.
Quý Hân Nhiên nhớ đến Hồ Thiên Dao: “Tốt rồi, anh cũng mau về đi, đừng để người ta đợi lâu.”
Về đến nhà, Trữ Băng sớm đã gói bánh xong xuôi, chờ cô trở về. Lúc bánh chẻo bưng lên, Trữ Băng đột nhiên nói: “Chẳng biết Trường Luân có về tỉnh không?”
Quý Hân Nhiên biết anh không về, lãnh đạo thành phố hàng năm đều phải đi chúc tết các ban ngành, giờ chưa biết chừng anh còn đang đi chúc tết.
Cùng mẹ xem tiết mục buổi tối, cho dù năm nào mọi người cũng đều chê chán nhưng dường như là tục ăn bánh chẻo trong đêm 30, không cần phải ngon nhưng đã thành thói quen.
Lúc chương trình gần xong, hai người đều hơi mệt nên trở về phòng nghỉ ngơi.
Nằm trên giường, những lời Mễ Kiều Dương nói lại vang lên. Cô lăn qua lộn lại nhưng đều không ngủ được, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Đỗ Trường Luân. Giờ chắc hẳn anh đã về nhà rồi, thực ra cô cũng chưa nghĩ tới việc sẽ nói gì với anh, chỉ là muốn nghe giọng nói của anh.
Điện thoại reo hồi lâu, đang lúc cô nghĩ anh chắc đã nghỉ, chuẩn bị ngắt máy thì lại có người tiếp: “Alo?”
Quý Hân Nhiên chỉ cảm thấy máu trong người như đông lại, đó là một giọng nữ xa lạ, cô theo bản năng vội dập máy.
Đồng hồ trên tường đã chỉ đến con số 11h, muộn như vậy mà còn có con gái nghe điện thoại của anh. Điều này khiến lưng cô lạnh toát, lòng như có gì đó đảo lộn, chua chát, thất vọng, đau lòng…, cô biết Đỗ Trường Luân không phải là người tùy tiện, muộn như vậy còn ở cùng một chỗ với anh, bọn họ… cô không dám nghĩ thêm nữa.
Trước đó vài ngày, Triệu Nghệ Hiểu gọi điện nói với cô: “Đỗ Trường Luân nhà cậu với cô phóng viên xinh đẹp kia rất quen đó, vừa về đã cùng đi ăn”.
“Cái gì mà nhà mình, chú ý từ ngữ của cậu, hơn nữa cùng ăn tối cũng đáng để cậu ngạc nhiên, cậu đổi nghề dần đi là vừa”.
“Tiểu thư ơi, làm gì có chuyện đơn giản như vậy, Lâm Tiểu Trữ kia lại đi hạ mình chạy tin chính trị, công việc này không dễ ăn đâu, cậu nói xem cô ta là vì cái gì? Chẳng phải là vì Đỗ Trường Luân sao?”
Xem ra Triệu Nghệ Hiểu nói cũng không khoa trương, là cô quá hồ đồ. Bọn họ ly hôn lâu như vậy, dựa vào thân phận, địa vị của Đỗ Trường Luân, bên cạnh sao có thể không có phụ nữ? Cô dựa vào cái gì mà nghĩ anh sẽ không có sự lựa chọn nào khác? Trước kia còn bên nhau cô đã không giữ được tim anh thì giờ chẳng lẽ có thể sao? Nếu lại thất bại, cô chẳng biết mình có còn dũng khí để đứng lên nữa không. Anh đưa cô về nhà, mua thuốc cho cô, có lẽ gặp phải người quen nào anh cũng đều làm như vậy, sao cô lại tự mình đa tình?
Đỗ Trường Luân trở về nhà mới phát hiện mình cầm nhầm điện thoại, lòng không khỏi sốt ruột. Đêm nay bọn họ đến một phòng thí nghiệm trong một xí nghiệp, yêu cầu không được mang di động vào, mọi người đều cho di động vào một hộp, chắc chắn là lúc lấy ra bị nhầm.
Hẳn là anh bị nhầm với Lâm Tiểu Trữ, đêm nay cô cũng đi phỏng vấn cùng anh, hình như có một lần khi anh gọi điện thoại, cô đã nói: “Trùng hợp quá, hai chiếc di động của chúng ta giống hệt nhau, kể cả màu cũng giống luôn”.
Anh cầm di động trong tay gọi vào số của mình, quả nhiên là Lâm Tiểu Trữ nhận: “Chúng ta cầm nhầm máy, ngày mai em sẽ mang qua cho anh”.
“À, không cần, giờ anh sẽ qua lấy”.
“Bây giờ?”, cô giật mình: “Muộn thế này rồi, anh không mệt sao?”, bọn họ ở ngoài suốt một ngày dài, cũng mới trở về được một lát.
“Không sao, chỉ ngại quấy rầy em nghỉ ngơi, anh có vài cuộc điện thoại cần gọi”. Đỗ Trường Luân giải thích, thực ra anh không có thói quen di động không ở bên người.
“Không sao, thế em ở nhà chờ anh”. Lâm Tiểu Trữ đột nhiên rất chờ mong cuộc gặp này.
Năm nay cũng là như thế, điểm đến cuối cùng là xí nghiệp dược Đông Hán, lúc ra ngoài tiếng pháo đã ầm ỹ, pháo hoa rực rỡ phủ lên bầu trời thành phố.
“Về nhà em cùng ăn bánh chẻo đi”. Cô nói với Mễ Kiều Dương, một mình đón năm mới luôn khiến người ta cảm thấy cô đơn.
Anh lắc đầu: “Anh không đi đâu”.
“Tiểu Lệ cũng về nhà rồi, trong nhà chỉ có em và mẹ, anh đến cho vui”.
Mễ Kiều Dương nhìn cô: “Hân Nhiên, em đừng khiến anh ảo tưởng”.
“Em không có ý gì cả…”, cô không biết nên nói thế nào, có hơi hoảng.
“Anh biết, anh biết em sẽ không có ý gì”. Ánh mắt Mễ Kiều Dương nhìn qua nơi khác. “Hân Nhiên, sai lầm lớn nhất của đời anh chính là lúc trước đã rời khỏi Vân Hải, rời khỏi em. Lúc trở về em đã cách anh rất xa, luôn nghĩ đến em, luôn nghĩ rằng chỉ cần anh cố gắng thì sẽ có thể đuổi kịp em nhưng anh đi lâu như vậy, vất vả lắm mới đuổi kịp thì lại phát hiện chúng ta vốn chẳng đi chung một con đường, chúng ta chỉ có thể là hai đường thẳng song song, mãi mãi không thể ở bên nhau…”
Bầu trời đêm lại rực lên một đợt pháo sáng. Quý Hân Nhiên cảm thấy ánh mắt Mễ Kiều Dương rất cô đơn. “Kiều Dương…”, cô không biết mình nên nói gì.
“Hân Nhiên, anh biết em cảm thấy áy náy khi anh từ chức đến Đông Hạo, thực ra có thể làm việc gì đó cho người mình yêu là một chuyện rất hạnh phúc. Huống chi Đông Hạo cũng không để anh thiệt thòi, hai năm qua, bất luận từ góc độ nào mà nói cũng thấy anh ở Đông Hạo tốt hơn ở xí nghiệp cũ. Anh thích công việc này cho nên sẽ không rời đi, cũng không vì cái gì mà ảnh hưởng đến công việc… Trước kia, anh vẫn luôn không rõ vì sao em đã ly hôn mà vẫn không chấp nhận anh? Anh không biết em nghĩ gì… Nhưng khi gặp lại Đỗ Trường Luân, cuối cùng anh đã hiểu, ánh mắt em nói lên rất nhiều. Cuối cùng anh đã hiểu, giữa chúng ta luôn có một khoảng cách lớn mang tên Đỗ Trường Luân, anh và em vẫn là đã lỡ… Hân Nhiên, rõ ràng trong lòng em còn có anh ta, vì sao không nói…?”
Những lời Mễ Kiều Dương như nói thẳng vào điểm yếu của cô, sương mù dày đặc trong lòng bị anh nhẹ nhàng xua đi.
“Xin lỗi, Kiều Dương”. Cô không biết mình còn có thể nói gì, người con trai này đã tô lên những nét vẽ sâu đậm nhất trong bức tranh thanh xuân của cô, người từng mang lại cho cô bao vui vẻ và đau khổ nhưng cuối cùng cũng chỉ là có thể là bạn.
“Hân Nhiên, anh mong em hạnh phúc, vẫn luôn là như vậy. Anh không làm được nhưng mong Đỗ Trường Luân làm được”. Ánh mắt anh chân thành mà thản nhiên.
Nước mắt cứ thế rơi.
“Sắp sang năm mới, khóc không tốt đâu”. Mễ Kiều Dương nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. “Mau về nhà đi, mẹ em đang chờ em về nhà ăn bánh chẻo đấy”.
“Còn anh? Anh sẽ thế nào?”
“Ha ha, em yên tâm, anh không chết đói được đâu, sẽ có người mang bánh chẻo cho anh”. Mễ Kiều Dương cười nói.
Quý Hân Nhiên nhớ đến Hồ Thiên Dao: “Tốt rồi, anh cũng mau về đi, đừng để người ta đợi lâu.”
Về đến nhà, Trữ Băng sớm đã gói bánh xong xuôi, chờ cô trở về. Lúc bánh chẻo bưng lên, Trữ Băng đột nhiên nói: “Chẳng biết Trường Luân có về tỉnh không?”
Quý Hân Nhiên biết anh không về, lãnh đạo thành phố hàng năm đều phải đi chúc tết các ban ngành, giờ chưa biết chừng anh còn đang đi chúc tết.
Cùng mẹ xem tiết mục buổi tối, cho dù năm nào mọi người cũng đều chê chán nhưng dường như là tục ăn bánh chẻo trong đêm 30, không cần phải ngon nhưng đã thành thói quen.
Lúc chương trình gần xong, hai người đều hơi mệt nên trở về phòng nghỉ ngơi.
Nằm trên giường, những lời Mễ Kiều Dương nói lại vang lên. Cô lăn qua lộn lại nhưng đều không ngủ được, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Đỗ Trường Luân. Giờ chắc hẳn anh đã về nhà rồi, thực ra cô cũng chưa nghĩ tới việc sẽ nói gì với anh, chỉ là muốn nghe giọng nói của anh.
Điện thoại reo hồi lâu, đang lúc cô nghĩ anh chắc đã nghỉ, chuẩn bị ngắt máy thì lại có người tiếp: “Alo?”
Quý Hân Nhiên chỉ cảm thấy máu trong người như đông lại, đó là một giọng nữ xa lạ, cô theo bản năng vội dập máy.
Đồng hồ trên tường đã chỉ đến con số 11h, muộn như vậy mà còn có con gái nghe điện thoại của anh. Điều này khiến lưng cô lạnh toát, lòng như có gì đó đảo lộn, chua chát, thất vọng, đau lòng…, cô biết Đỗ Trường Luân không phải là người tùy tiện, muộn như vậy còn ở cùng một chỗ với anh, bọn họ… cô không dám nghĩ thêm nữa.
Trước đó vài ngày, Triệu Nghệ Hiểu gọi điện nói với cô: “Đỗ Trường Luân nhà cậu với cô phóng viên xinh đẹp kia rất quen đó, vừa về đã cùng đi ăn”.
“Cái gì mà nhà mình, chú ý từ ngữ của cậu, hơn nữa cùng ăn tối cũng đáng để cậu ngạc nhiên, cậu đổi nghề dần đi là vừa”.
“Tiểu thư ơi, làm gì có chuyện đơn giản như vậy, Lâm Tiểu Trữ kia lại đi hạ mình chạy tin chính trị, công việc này không dễ ăn đâu, cậu nói xem cô ta là vì cái gì? Chẳng phải là vì Đỗ Trường Luân sao?”
Xem ra Triệu Nghệ Hiểu nói cũng không khoa trương, là cô quá hồ đồ. Bọn họ ly hôn lâu như vậy, dựa vào thân phận, địa vị của Đỗ Trường Luân, bên cạnh sao có thể không có phụ nữ? Cô dựa vào cái gì mà nghĩ anh sẽ không có sự lựa chọn nào khác? Trước kia còn bên nhau cô đã không giữ được tim anh thì giờ chẳng lẽ có thể sao? Nếu lại thất bại, cô chẳng biết mình có còn dũng khí để đứng lên nữa không. Anh đưa cô về nhà, mua thuốc cho cô, có lẽ gặp phải người quen nào anh cũng đều làm như vậy, sao cô lại tự mình đa tình?
Đỗ Trường Luân trở về nhà mới phát hiện mình cầm nhầm điện thoại, lòng không khỏi sốt ruột. Đêm nay bọn họ đến một phòng thí nghiệm trong một xí nghiệp, yêu cầu không được mang di động vào, mọi người đều cho di động vào một hộp, chắc chắn là lúc lấy ra bị nhầm.
Hẳn là anh bị nhầm với Lâm Tiểu Trữ, đêm nay cô cũng đi phỏng vấn cùng anh, hình như có một lần khi anh gọi điện thoại, cô đã nói: “Trùng hợp quá, hai chiếc di động của chúng ta giống hệt nhau, kể cả màu cũng giống luôn”.
Anh cầm di động trong tay gọi vào số của mình, quả nhiên là Lâm Tiểu Trữ nhận: “Chúng ta cầm nhầm máy, ngày mai em sẽ mang qua cho anh”.
“À, không cần, giờ anh sẽ qua lấy”.
“Bây giờ?”, cô giật mình: “Muộn thế này rồi, anh không mệt sao?”, bọn họ ở ngoài suốt một ngày dài, cũng mới trở về được một lát.
“Không sao, chỉ ngại quấy rầy em nghỉ ngơi, anh có vài cuộc điện thoại cần gọi”. Đỗ Trường Luân giải thích, thực ra anh không có thói quen di động không ở bên người.
“Không sao, thế em ở nhà chờ anh”. Lâm Tiểu Trữ đột nhiên rất chờ mong cuộc gặp này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook