Mưa Nhỏ Hồng Trần
Chương 1: Sóng gió trong dạ tiệc

Nghiêu Vũ nhìn đồng hồ, sáu giờ bốn mươi, thở phào một hơi. Hết giờ làm buổi chiều, đang định ra về thì nhận được điện thoại của phó giám đốc Chung Cường, bảo cô nhất định phải có mặt ở sơn trang suối nước nóng Tây Sơn trước bảy giờ.

Tối nay tập đoàn Gia Lâm mở tiệc ở sơn trang suối nước nóng mời hầu hết các đối tác và đơn vị truyền thông liên quan. Tập đoàn Gia Lâm là khách hàng quan trọng của công ty quảng cáo Đại Đường, giám đốc rất coi trọng những buổi giao lưu thế này, nhưng anh ta lại đi công tác, vậy là phó giám đốc Chung Cường buộc phải đi thay. Ai ngờ bận rộn đầu óc lú lẫn, đến sơn trang Chung Cường mới nhớ rằng trong những bữa tiệc như thế này nên mang theo một cô gái. Người đẹp Vương Lâm quen tiếp khách của công ty hôm nay lại xin nghỉ, anh đành vớ lấy Nghiêu Vũ như chiếc phao cứu mạng.

Nghiêu Vũ rất ghét tiệc tùng, nếu Chung Cường không phải là anh em cùng trường đại học, quan hệ khá thân thiết chắc chắn cô đã tìm mọi lí do thoái thác.

Sơn trang suối nước nóng này mới khai trương được ba tháng do tập đoàn Gia Lâm là chủ đầu tư. Thiết kế theo phong cách đặc trưng Địa Trung Hải, tọa lạc trên đỉnh núi, buổi tối có thể ngắm dòng sông dưới chân núi, một vị trí thượng hạng. Công ty cô phụ trách quảng cáo khu nghỉ dưỡng suối nước nóng này, Nghiêu Vũ không làm vụ đó, nhưng khi xem những bức ảnh chụp suối nước nóng lộ thiên chảy từ trên núi theo hình bậc thang đồng nghiệp mang về, cô không khỏi ngưỡng mộ muốn đến hưởng thụ. Nghiêu Vũ ngẩng nhìn trời, tắm nước nóng trên đỉnh núi dưới trời sao quả là thiên đường trần gian.

Những năm gần đây suối nước nóng xuất hiện quá nhiều, trái đất giống như một cái hỏa lò lớn, nước ở bên trên, chỉ cần mở vòi là có thể phun ra nước nóng. Có lần Nghiêu Vũ đến tắm ở vùng suối nước nóng lưu huỳnh rất nổi tiếng, về sau mới biết lượng nước khoáng tự nhiên rất ít, lại có quá nhiều khách sạn mọc lên dọc theo nguồn suối khoáng, vì thế nhiều khách sạn dưới chân núi đã đun nước nóng và cho thêm lưu huỳnh để phục vụ khách, từ đó cô không muốn quay lại lần nữa.

Suối khoáng này tọa lạc trên đỉnh núi, phong cảnh tuyệt vời, Nghiêu Vũ thầm nghĩ không biết có phải là nước khoáng tự nhiên hay là nước đun bằng bếp lò. Do có nguồn suối khoáng mà xây sơn trang hay là do xây sơn trang mà có nguồn suối khoáng?

Nghiêu Vũ cúi nhìn chiếc váy bồng in hình Snoop trước ngực, chiếc váy vốn là của đồng nghiệp Tiểu Trần, lúc trước cô mặc đổi bởi trang phục của cô không thể đi dự tiệc.

Chiếc váy bồng tuy hơi ngộ nghĩnh nhưng dù sao cũng đẹp hơn quần bò mài của cô, Nghiêu Vũ thở dài, thôi, có xấu cũng xấu mặt công ty. Nhìn chiếc váy lại nhớ tới Đồng Tư Thành, nhớ tới chiếc váy anh tặng cô.

Hồi đó họ đều là sinh viên, không có tiền, sinh nhật cô, Đồng Tư Thành mua tặng cô chiếc váy. Có lẽ là lần đầu tiên anh mua quần áo phụ nữ, anh gói thật kĩ, lúc đưa cho cô, khuôn mặt điển trai của anh còn đỏ lên vì ngượng. Nghiêu Vũ trở về ký túc xá, tò mò giở ra, hớn hở mặc vào chạy đến trước mặt Thiên Trần. Thiên Trần chậc lưỡi xuýt xoa: “Tiểu Vũ, trông cậu đúng như đóa hoa oanh vĩ xanh biếc!”.

Chiếc váy cotton màu xanh lam, làm nổi bật làn da mịn, trắng như tuyết của cô. Nghiêu Vũ mặc váy đi gặp Đồng Tư Thành, cô ngồi trên khán đài của sân vận động, sau lưng là bầu trời mùa hạ xanh ngắt, anh chầm chậm đi lại ở phía dưới ngẩng đầu ngắm cô, đôi mắt vốn sáng đột nhiên cháy lên, như nhìn thấy nữ thần. Rất lâu sau anh khẽ thở dài: “Nghiêu Nghiêu, em không biết em đẹp thế nào đâu, anh chỉ bỏ ra hai lăm đồng”. Nghiêu Vũ giơ tay bịt miệng anh, nhân cơ hội anh nắm tay cô, áp đôi môi nóng rãy của mình lên lòng bàn tay cô, lúc đó Nghiêu Vũ bàng hoàng nghĩ đôi môi nóng bỏng của anh đóng dấu vào bàn tay cô từ đó, nó sẽ mãi mãi gắn với đường sinh mệnh của cô. Sau đó trở về phòng, thay áo ngủ, bỗng phát hiện trên người có những đám màu xanh loang lổ, thì ra đúng như người ta nói, của rẻ là của ôi, chiếc váy chưa giặt đã phai màu, cô cười khúc khích.

Đỗ Lối nhìn đám xanh loang lổ trên đùi cô nói: “Chiếc váy như thế mà cũng tặng bạn gái? Nghiêu Vũ, vậy mà cậu cũng chịu được?”. Hôm đó, lần đầu tiên trong đời Nghiêu Vũ nặng lời với bạn.

“Nghiêu Vũ?”. Giọng nói quen thuộc cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Nghiêu Vũ ngây người, nhíu mày, sao thiêng thế! Vừa nghĩ tới Đỗ Lối thì cô ta xuất hiện! Cô quay lại nhoẻn miệng cười, nụ cười sáng rỡ như ánh nắng cuối hè tỏa trên đỉnh Tây Sơn, “Ồ, Đỗ Lối, không ngờ lại gặp”.

Đỗ Lối trang điểm rất đậm, nhưng nhìn buổi tối vẫn vừa phải, không quá lộ, chiếc váy đen dài hở vai bó sát cơ thể mảnh mai, trên chiếc cổ thon nhỏ là sợi dây chuyền bạch kim thanh mảnh có mặt kim cương, mái tóc uốn tự nhiên, quấn thành búi đơn giản sau gáy, mấy sợi tóc mai rủ trước trán, đẹp mà sang, Đỗ Lối luôn là người biết cách trang điểm, hai năm qua, Đỗ Lối còn xinh đẹp hơn trước rất nhiều.

Cùng đi với Đỗ Lối còn có một anh chàng điển trai chừng ba mươi, mày thanh mắt sáng, Nghiêu Vũ thầm đánh giá.

Đỗ Lối nhìn lướt khắp người cô, khóe miệng nhếch nụ cười khinh thị.

Nghiêu Vũ bỗng nhướn thẳng lưng, cằm hơi hất, chậm rãi nói: “Cậu ngày càng đẹp, Đỗ Lối, xem ra cuộc sống rất tốt”. Ánh mắt giễu cợt của cô điềm nhiên lướt trên người Đỗ Lối và anh chàng điển trai đứng cạnh cô ta. Thấy Đỗ Lối mím môi, tia sáng vừa lóe trong mắt đầy phẫn nộ bẽ bàng, anh chàng đẹp trai bên cạnh thoáng sầm mặt, Nghiêu Vũ mỉm cười, “Sếp của tôi đang ở bên trong, xin lỗi, tôi đi trước”. Thấy Nghiêu Vũ đi đến, nụ cười của Chung Cường còn chưa kịp nở hết, đã nhíu mày. Ánh mắt anh cũng dừng lại ở chiếc váy bồng trên người cô, cúi đầu khẽ trách, “Sao lại mặc thế này?”. Nghiêu Vũ bất lực cười, “Để kịp thời gian, em phải đổi cho Tiểu Trần”. Chung Cường thở dài, “Thôi! Không sao, vẫn còn hơn quần bò ba tháng không giặt của cô!”.

Mặc gì khác biệt thế ư? Nghiêu Vũ đưa mắt nhìn khắp lượt phòng tiệc, khách khứa ai nấy đều xiêm áo lịch sự, sang trọng. Cô cúi nhìn chiếc váy của mình, biết mặc thế này đi dự tiệc quả thật không phù hợp, không lịch sự. Nhưng đâu phải lỗi của cô?

Trang phục không sang, nếu có thì cũng chỉ làm tổn hại hình ảnh của công ty, chẳng thiệt đến ai, huống hồ Nghiêu Vũ cho rằng quan hệ hợp tác lâu dài của Đại Đường với tập đoàn Gia Lâm không thể bị ảnh hưởng chỉ vì trang phục của một nhân viên. Bề ngoài thường không phản ánh đúng bản chất, nhưng người đời lại dễ bị bề ngoài đánh lừa.

Trong hình huống đó, con người thực ra sẽ phân làm hai, giữ lại cái tôi chân thực bên trong, còn bộ trang phục đẹp đẽ trên người chỉ để biểu diễn, đóng một vai không phải là mình. Nhưng, có bao nhiêu người có thể chân thực hoàn toàn? Nếu là một màn diễn, hôm nay Nghiêu Vũ coi mình là một vai phụ trên sân khấu.

Vậy là với nụ cười mỉm trên môi, Nghiêu Vũ điềm nhiên trò chuyện với đồng nghiệp ở các công ty khác, biết rõ bọn họ có thể đang thầm cười nhạo mình nhưng cô không bận tâm. Trừ phi có người xông đến nói những lời khó nghe yêu cầu cô đi ra, nếu không cô coi như mình cũng trang phục dạ hội long trọng như họ, đàng hoàng dự tiệc.

Thái độ của Nghiêu Vũ nhận được ánh mắt tán thưởng của Chung Cường. Nhìn cô nói cười tự nhiên, anh tin dù Nghiêu Vũ trang phục tùy tiện thế nào, cô vẫn có thể giữ phong độ, ứng xử tốt.

Khách rất đông, cả phòng tiệc bày tới mười dãy bàn. Nghiêu Vũ nhìn quanh, phấn khởi thấy Thiên Trần đang ngồi ở vị trí dành cho phóng viên. Thiên Trần hôm nay rất đẹp trong chiếc váy hai dây màu trắng.

Do quay lưng lại, Thiên Trần có lẽ không nhìn thấy cô. Nghiêu Vũ đang nghĩ nên dọa Thiên Trần thế nào, mắt vừa đảo xung quanh, lại ngẩn người, dãy bàn phía trước có một người khuôn mặt nhìn nghiêng rất giống Trần Tuệ An.

Cô thấy buồn cười, hôm nay lạ thế? Cứ như họp lớp vậy!

Lúc này MC tuyên bố dạ tiệc bắt đầu, mời đại diện của tập đoàn Gia Lâm phát biểu, sau đó một đại biểu đáp lễ, chúc mừng. Tiếng vỗ tay vang lên, Nghiêu Vũ cũng vỗ tay, nhưng suy nghĩ của cô lại quay về thời sinh viên ngày nào.

Cô, Đào Thiên Trần, Trần Tuệ An và Đỗ Lối là sinh viên khoa Văn trường Đại học C. Lẽ ra cô và Đỗ Lối thân nhất, bởi họ là đồng hương, lại là bạn từ thời trung học, nhưng quan hệ giữa hai người không sao tốt lên được. Tuệ An và Đào Thiên Trần ở đối diện phòng cô. Đỗ Lối, Tuệ An và Thiên Trần đều là những người đẹp được thừa nhận trong khoa. Không biết từ lúc nào, Nghiêu Vũ và Thiên Trần lại thành bạn thân, cô thường đến phòng Thiên Trần chơi, vì thế cũng quen Tuệ An.

Sau khi tốt nghiệp mọi người tản đi các nơi, các cô gái khoa Văn là chúa phức tạp, người chưa tìm được công việc tốt thì không muốn nhắc đến việc làm, người tìm được công việc tốt thì khoe khoang, cũng có người kín đáo không muốn nhắc đến, cho nên đã lâu không nghe tin tức của nhau.

Nghiêu Vũ vốn không thích tò mò chuyện người khác, Thiên Trần nói gì cô biết thế, Tuệ An không nhắc cho nên mãi hôm nay, sau hai năm đột nhiên biết Tuệ An làm việc ở ban nào đó của Thành ủy, Đỗ Lối có chức vụ trong tập đoàn Gia Lâm, một khách hàng lớn của Đại Đường, cô không khỏi ít nhiều ngưỡng mộ.

Đang mải nghĩ, phát biểu đã kết thúc, thức ăn được bê lên, Nghiêu Vũ tuy rất muốn nếm các loại đặc sản nhưng cố kìm, thể hiện đủ hình ảnh một cô gái có giáo dục. Lúc này người của tập đoàn Gia Lâm đến chúc rượu, Nghiêu Vũ đứng lên, tay cầm ly nước quả. Vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy Đỗ Lối và anh chàng điển trai.

Anh ta vừa đi đến, Nghiêu Vũ liền nghe thấy mọi người xung quanh đua nhau chào: “Phó tổng Hứa!”. Cô hiểu, đây chính là Hứa Dực Trung, phó tổng giám đốc tập đoàn Gia Lâm, không ngờ anh ta còn trẻ như vậy. Đỗ Lối là thư ký của anh ta hay là người của phòng thị trường? Nghiêu Vũ thầm đoán.

Cô cũng nâng ly, cùng mọi người chúc tụng, uống mấy ngụm nước ngọt dưới ánh mắt châm biếm của Đỗ Lối.

Nghiêu Vũ thầm thở dài, Đỗ Lối vẫn không thay đổi, vẫn muốn giẫm lên đầu cô, nhưng mãi không tìm được cơ hội hất cô xuống đất. Nếu hôm nay cô tỏ ra ngượng nghịu vì chiếc váy bồng của mình, Đỗ Lối nhất định rất đắc ý.

Bỗng lại nhớ hồi trung học Đỗ Lối từng nghiêm túc nói với cô: “Con người tớ là vậy, người bên cạnh càng ưu tú, tớ càng muốn ganh đua. Cho nên, Nghiêu Vũ, tốt nhất cậu nên quen chuyện tớ ganh đua với cậu”.

Đỗ Lối rất hiếu thắng, trước mặt bạn bè càng như vậy. Nghiêu Vũ không chịu nổi thái độ đó, hai người dần dần xa nhau. Nhưng sự khiêu khích vô tình, hữu ý của Đỗ Lối, cô không thể không nghênh chiến, ganh đua giữa hai người dường như chưa bao giờ chấm dứt.

“Nghiêu Vũ!”. Chung Cường chạm nhẹ vào người cô.

Nghiêu Vũ sực tỉnh, nhìn anh.

“Làm quen với phó tổng Hứa một chút!”. Chung Cường giọng vừa như vui vẻ, vừa như ra lệnh.

Lúc đó Nghiêu Vũ phát hiện Hứa Dực Trung đang cầm ly rượu nhìn cô. “Tôi là Nghiêu Vũ ở ban thị trường công ty Đại Đường, xin chúc phó tổng Hứa một ly, sau này Đại Đường mong được Gia Lâm quan tâm!”. Cô mỉm cười hướng về Hứa Dực Trung nâng ly nước quả.

Hứa Dực Trung nhìn cô gái mặc chiếc váy bồng hoạt hình đi dự dạ tiệc không nén nổi bật cười: “Cô Nghiêu đã tới hai mươi chưa? Người của Đại Đường quả thật rất trẻ trung, tràn trề sức sống!”.

“Ha!”. Nghiêu Vũ giả bộ cười một tiếng, cảm thấy trong trường hợp này tốt nhất không nên tiếp lời. Thầm nghĩ nếu hôm nay mình mặc bộ bò mài rách gối thì vị phó tổng này có khi còn nói người của Đại Đường rất có khiếu thẩm mĩ. Ý nghĩ đó khiến cô buồn cười. Uống cạn ly nước quả coi như hoàn thành nhiệm vụ.

“Chà chà, phó giám đốc Chung, các cô gái của quý công ty chẳng phải tửu lượng đều rất khá sao, người đẹp Vương Lâm lần trước đã làm các chàng trai phòng kinh doanh của Gia Lâm bái phục, nếu đều như thế, hôm nay phó tổng Hứa của chúng tôi sao có thể uống?”. Đỗ Lối tươi cười xen lời.

Nụ cười vụt tắt trên mặt Nghiêu Vũ. Bây giờ cô ta còn không nhận bạn cũ nữa? Có câu: “Quân tử không chọc vào điểm yếu của kẻ khác”. Đỗ Lối biết rõ cô cứ uống rượu là xảy ra chuyện, lại còn cố tình khiêu khích, không hiểu sao lúc nào cô ta cũng muốn đối đầu với cô.

Chung Cường nhìn thấy Hứa Dực Trung mỉm cười nâng ly rượu đứng yên không nói, sợ Đại Đường bẽ mặt, vội rót rượu đưa cho Nghiêu Vũ: “Như cô Đỗ nói, Tiểu Nghiêu nếu không uống rượu, ly này phó tổng Hứa kiểu gì cũng phải uống”.

Nghiêu Vũ không đón ly rượu anh đưa, mỉm cười nhìn Hứa Dực Trung và Đỗ Lối, nói: “Mời nhau quý là ở thành tâm, phó tổng Hứa không câu nệ chứ?”. Chung Cường từ từ để ly rượu xuống, bực mình vì Nghiêu Vũ không nể mặt anh, lại hơi lo lắng vì sợ làm Hứa Dực Trung phật lòng.

Hứa Dực Trung cảm thấy hết sức thú vị, cô gái này rất cá tính, cười nhạt, nói: “Cô Nghiêu thật biết ăn nói, có điều tôi lại muốn uống với cô một ly”.

Nghiêu Vũ thấy thế càng bực, đã nói vậy còn không tha, định hùa với Đỗ Lối? Cô liếc Đỗ Lối, đột nhiên bật cười, “Đỗ Lối, bạn cũ hai năm không gặp, biết tôi không uống được rượu lại còn khích bác, muốn để tôi xấu mặt chăng!”.

Nghiêu Vũ thản nhiên nhìn Đỗ Lối, mặt lại nở nụ cười, ánh mắt long lanh, những gì cô không muốn, xưa nay chưa ai ép được. Cô không sợ Chung Cường bẽ mặt, nhưng dám chắc, Đỗ Lối sợ, tự dẫn lửa đốt chân, cô ta phải chịu hậu quả.

Đỗ Lối thấy không khí có phần gượng gạo, nở nụ cười duyên: “Coi như cậu qua ải này, phó tổng Hứa, tôi đùa đấy, Nghiêu Vũ không biết uống rượu, cô ấy cứ uống là xảy ra chuyện, ha ha!”.

Hứa Dực Trung cười cười nhìn Đỗ Lối, lòng băn khoăn, lặng lẽ chạm ly với Nghiêu Vũ rồi ngửa cổ uống cạn ly rượu. Lúc này Chung Cường mới thở phào.

Khi quay đi, Hứa Dực Trung còn liếc nhìn chiếc váy bồng hoạt hình của Nghiêu Vũ, cũng thu luôn nụ cười ranh mãnh của cô vào mắt. Một cô bé rất thú vị. Anh thầm nghĩ.

Khung cảnh càng lúc càng náo nhiệt, mọi người đua nhau cầm ly đi đến các bàn chúc tụng. Tối nay tập đoàn Gia Lâm bố trí rất nhiều nam thanh nữ tú tản khắp phòng tiệc rót rượu khuấy động bầu không khí. Chung Cường biết Nghiêu Vũ không uống được rượu, nói nhỏ: “Ra gặp bạn đi, nhân thể tăng cường quan hệ”.

Nghiêu Vũ đắc ý cười thầm, đã đánh lui Đỗ Lối lại được miễn tội: “Vậy một mình anh cố trụ vững! Ông anh, hôm nay e là các mĩ nhân của Gia Lâm không tha cho anh đâu!”. Nói xong cô liền chạy đi tìm Thiên Trần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương