Từ lúc rời vũ trường về đến khách sạn, hai người đều đồng loạt rơi vào im lặng. Con ngươi lóng lánh ngập nước của Vưu Đông Đông thẩn thờ nhìn khung cảnh vùn vụt lướt qua ô cửa xe ô tô. Thần trí trống rỗng, những ngón tay miết miết lên góc áo, uất ức trong lòng tràn lên hồng ửng cả mắt mũi.
Nếu là Vưu Đông Đông vụng về, cà lăm, ăn mặc lôi thôi, bề ngoài nhếch nhác thì không nói. Nhưng lúc này trên người hắn từng phần nhỏ cũng toát lên dư vị mê người, lúc buồn bã lại càng khiến người khác đau xót, muốn vươn tay che chở.
Đôi mắt gã tài xế len lén nhìn hắn qua gương phản chiếu. Phùng Đậu Tử cau mày, liền kéo phụp tấm màn ngăn cách giữa hàng ghế trước sau.
Muốn nhìn, ai cho phép nhìn hắn? Lại còn là cái kiểu nhìn lấp liếm hèn mọn như vậy.
"Phùng tổng, tôi muốn đi đến đồn cảnh sát ah!" Vưu Đông Đông phá vỡ bầu không khí yên lặng, nghèn nghẹn lên tiếng.
"Làm gì?" biết ý định của người kia nhưng y vẫn hỏi ngược lại.
"Tôi muốn tố giác! Bọn họ vô đạo đức như vậy, vu oan tôi. Anh hà cớ gì lại không tin tôi?" hắn uất ức quay sang chất vấn y.
Phùng Đậu Tử không nghĩ Vưu Đông Đông thường ngày nhút nhát lại có thể nói ra mấy lời này. Tâm tư lại khơi lên điểm vui vẻ, sâu sắc nhìn hắn đáng giá một lượt.
Đây là cái giá hắn phải trả vì đã dám lừa y. Nghĩ lại cho hắn ăn hành nửa năm đáng lắm!
Che giấu vẻ ngoài như vậy, là sợ lộ ra bản chất dâm đãng, cầu bị thao của mình sao?
Hắn có biết sau khi dung nhan thật bị đưa ra ngoài trên thân thể đều toát ra vẻ mị hoặc, quyến rũ người khác. Có gã đàn ông nào nhìn thấy hắn mà không muốn đè hắn xuống gặm cắn, thao lộng cái mông căng tròn kia.
"Ai nói tôi không tin cậu?" Chống tay lên thành ghế xe, Phùng Đậu Tử nghiêng đầu nhìn hắn, bóng tối che lấp quá nửa gương mặt thanh tú, chỉ lộ ra hai con ngươi sáng hoắc.
Vưu Đông Đông im lặng, cúi mặt nhìn xuống sàn xe "Khi nãy ở nơi đó, anh liên tục chất vấn tôi. Phùng tổng, dù anh không ưa tôi nhưng...chẳng phải là anh đưa tôi đến đó ư? Tại sao lại..." nước lại ngập trong mắt, hắn nói nửa chừng lại dừng lại sợ mình sẽ bật khóc lớn trước vị lãnh đạo sắt đá vô tâm.
Mở to mắt khi một bàn tay vươn tới choàng qua vai nâng cằm hắn lên, y thân thiết ngồi cạnh ôm lấy hắn, đôi mắt lơ đễnh nhìn vào mắt Vưu Đông Đông.
"Tôi ở nơi đó có thể nói gì đây? Bọn người ở vũ trường là đám người nào cậu còn không rõ, giằng co với chúng liệu tôi với cậu có thể an toàn rời đi? Nếu cậu báo cảnh sát thì được thôi nhưng thế lực của họ cậu đấu lại sao? Hơn nữa chuyện này để lộ ra ngoài, liệu có bao nhiêu người tin cậu. Còn không phải đả kích cậu đến chết? Phụ mẫu ở nhà biết được...cậu nghĩ xem, họ sẽ như thế nào?" y thở dài, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
"Nhưng tôi không có bán thân!" Vưu Đông Đông lặp lại câu này như chú niệm.
"Tôi biết! Cậu sẽ không bán!" Phùng Đậu Tử biểu cảm dịu dàng ngọt ngào chưa từng thấy trấn an người đang còn hoảng loạn, vuốt lên mái tóc mềm của hắn.
Hơi thở ấm áp bao quanh, Vưu Đông Đông cắn cắn môi, trái tim có chút lệch nhịp "Anh phải tin tôi!" yếu ớt nói.
"Hiển nhiên là tôi tin cậu!" nhoẻn miệng cười, nụ cười nhẹ lại có sức hấp dẫn kinh hồn. Ánh mắt y tối lại, yết hầu chậm rãi nuốt xuống, che giấu nội tâm muốn vung tay cởi sạch quần áo trên người y mà liếm láp, gặm cắn.
Khối thân thể mềm mại trong tay quá hấp dẫn, thêm biểu cảm ủy khuất mong manh khiến tâm tình, tay chân họ Phùng ngứa ngáy không yên.
"Bên phía kia đã cam kết sẽ không để chuyện này lộ ra ngoài. Danh tiếng của cậu vẫn sẽ hoàn toàn trong sạch! Tôi sẽ không để bọn họ quấy rầy cậu. Yên tâm!" Phùng Đậu Tử an ủi, hài lòng khi thấy Vưu Đông Đông ngẩn lên có phần ngưỡng mộ y, cái nhìn này là lần đầu tiên hắn đối với y như vậy. "Bất quá...." thở dài mệt mỏi, đem chút tâm tư đang giải bày bỗng dừng lại.
"Sao vậy Phùng tổng?" Vưu Đông Đông chớp chớp mắt chờ đợi.
"Số tiền đã trả không thể bồi lại. Cậu xem, tôi có phải quá thiệt thòi rồi không?" gian thương vẫn là gian thương, vòng vo tam quốc lại quay về lại câu chuyện cũ.
Trong lòng lọt tõm một cái, Vưu Đông Đông rơi vào trầm mặc, im lặng hồi lâu. "Mặc dù tôi không hiểu vì sao mình lại vướng vào chuyện rắc rối này. Nhưng thật cảm ơn anh vì đã giúp tôi. Còn số tiền kia...tôi nhất định sẽ trả lại anh!"
Phùng Đậu Tử nhếch môi, ánh mắt ghim chặt lấy đầu môi đầy đặn của hắn "Cậu có tiền để trả ư?"
Vưu Đông Đông thở dài. Chính là không thể đào ra số tiền lớn trả cho y vào lúc này liền được. "Là bốn mươi lăm nghìn đô?" ngập ngừng nhắc lại con số mơ hồ trong hồi đấu giá.
"Chính xác là bảy mươi ngàn!" Y nhẹ giọng thả ra một câu khiến con mắt của Vưu Đông Đông trợn tròn xoe. "Bốn mươi lăm là mua một đêm của cậu, còn muốn mua đứt thì phải là con số kia mới đúng!"
Bị con ngươi đen láy của người đối diện làm cho lúng túng, Vưu Đông Đông cau mày, oán giận thốt lên "Một đồng tôi còn không được nhận....vậy mà...!" có ai bị bán mà lỗ nặng như hắn không, có tiếng mà không có miếng, tờ giấy khế ước khốn kiếp, tại sao nó lại tồn tại trên cõi đời này.
Những ngón tay gạt một phần tóc của hắn ra phía sau tai để lộ ra toàn bộ ngũ quan tinh xảo, đôi mắt sáng như sao, sờ từ cái mũi cao đến chà xát mấy đường lên vành môi căng mọng. Đến lúc này Phùng Đậu Tử thật sự muốn bái lạy sức kiềm chế của chính mình, giọng có chút khàn "Còn muốn đòi tiền? Cậu không thấy đêm nay mình vô cùng may mắn ư?"
May mắn? Hắn đi công tác thì cho nằm đất mấy ngày liền. Đi vũ trường thì bị đánh cho sưng đầu. Lột quần áo bày bán như món đồ. Hiện tại lại lòi đâu ra số nợ từ trên trời rơi xuống. Nói xem trên đời còn ai "may mắn" như hắn nữa đây?
"Đông Đông, nếu hôm nay ở phiên đấu giá người mua cậu không phải là tôi mà là một gã đàn ông khác thì cậu sẽ như thế nào?" lời này thoát ra chính bản thân Phùng Đậu Tử cũng không dám nghĩ tới.
Ánh mắt thân thiết nhìn biểu cảm trên mặt hắn, Vưu Đông Đông thoáng chốc sa sầm. Hơi thở tiêu thất, nặng nề đôi môi run lên một nhịp. Trong đôi mắt hoàn toàn tan vỡ.
Tỉnh dậy sau khi bị đánh ngất, phía sau đau choáng váng kịch liệt, đáng sợ hơn hắn nhận ra mình không nhìn thấy gì, toàn thân bị khóa lại, thân thể bao trùm trong khí lạnh. Thể xác muốn giãy giụa, miệng muốn hét lên kêu cứu nhưng tất cả đáp lại hắn là bóng tối vô vọng. Hắn đang bị giam cầm!
Là ai đã gây ra chuyện này? Tại sao lại đối đãi với hắn như vậy?
Trong vô thức hắn thấy mình bị đẩy đi di chuyển đến một nơi nào đó. Rồi hắn nghe tiếng vỗ tay, tiếng reo hò và từng con số nhảy lên.
Hắn đang bị đấu giá bán đi!
Khốn kiếp, hắn là con người, không phải là một món hàng hóa để bị mua bán.
Bọn họ mua hắn về để làm gì một nam nhân xấu xí, lôi thôi?
Một thanh âm trầm thấp dứt khoát mạnh mẽ vang lên. Hắn hoàn toàn tuyệt vọng, cơ thể bị biết bao nhiêu ánh mắt đen tối dòm ngó, hiện tại giá cả đã định, bị người mua hàng mang đi. Hắn tuy ngốc nhưng cũng đã dự cảm được ít nhiều chuyện sẽ xảy ra.
Bao nhiêu chua xót đều dâng lên như sóng trào.
Trong bóng đêm, hơi thở nam nhân phả đều trên da thịt, từng cú sờ chạm vuốt ve, hắn chịu vô vàn sợ hãi chỉ muốn mở miệng cầu xin người kia dừng lại. Đáng tiếc khi ấy cả miệng đều bịt chặt, một thanh âm cũng không lọt được ra ngoài. Hắn nghĩ lúc này đời hắn kết thúc thật rồi.
Còng tay, dương cụ rồi bịt mắt lần lượt li khai. Ánh sáng dịu dàng rơi vào đáy mắt rồi dung nhan mi thanh mục tú quen thuộc của Phùng tổng hiện ra, hắn đã nghĩ mình điên đến nơi rồi. Nhưng hóa ra không phải là mơ. Hai tiếng "Phùng tổng!" chưa bao giờ thốt ra cấp thiết và nhẹ nhàng như vậy.
Tâm tưởng thất thần tự huyễn lãnh đạo độc ác ngày nào lại trở thành ân nhân cứu mạng mất rồi!
Thấy hắn sa sầm mệt mỏi, chìm vào suy tư, lương tâm Phùng Đậu Tử bỗng dưng trỗi dậy. Vươn tay ôm gọn hắn vào lòng. Vưu Đông Đông cao hơn y nhưng thân thể hắn lại rất gầy, mềm mại. Cả cơ thể nằm gọn trong lồng ngực của y. "Cậu không cần trả lại số tiền kia cho tôi!"
Vưu Đông Đông kinh ngạc, giương to đôi mắt nhìn y. Biểu cảm y ngập tràn ý tứ dịu dàng, Phùng tổng bá đạo cuồng chà đạp hắn đi đâu mất rồi?
"Thật ra tôi rất thích cơ thể của cậu!" Phùng Đậu Tử ngang nhiên thừa nhận. "Đông Đông xem như chúng ta trao đổi một chút có được không?" dụi dụi lên hõm cổ hắn, hít một bụng khí. Ý tứ si mê rõ ràng, hai bàn tay lần lượt sờ soạng trên da thịt hắn bên ngoài lớp vải vóc đều là một trận run rẩy.
"Phùng tổng..." cả người đơ cứng, hắn chết trân trong lòng phục kích của Phùng Đậu Tử.
Mũi y cạ cạ lên làn da non mềm trên cổ và bả vai của hắn, nhẹ nhàng cắn xuống một ngụm nhỏ. Vưu Đông Đông rên nhẹ, vội vàng đẩy y ra "Phùng tổng, không được đâu! Anh đừng đùa như vậy."
Phùng Đậu Tử ý loạn tình mê bị Vưu Đông Đông cự tuyệt, không những không giận, ngược lại còn nở nụ cười nhu hòa, khoảng cách giữa hai người lại càng thu hẹp khi y giữ lấy hai cánh tay của hắn "Đông Đông, tôi không đùa. Tôi là mê mẩn cơ thể của cậu nên mới tham gia đấu giá. Bây giờ biết rõ là cậu, tôi vẫn không thể nào ngừng thèm khát nó được!"
"Phùng tổng, anh anh....như thế không được!" Vưu Đông Đông dứt khoát cắt đứt ý niệm của y, cả người rét run.
"Tại sao không được?" Phùng Đậu Tử ngang giọng hỏi.
"Chúng ta đều là đàn ông, tôi lại là cấp dưới của anh. Phùng tổng, tiền tôi nhất định trả lại anh! Xin anh đừng bắt ép tôi những chuyện như vậy?" Vưu Đông Đông khổ sở khuyên can y.
Đứa ngốc, một xu cậu cũng chưa từng nhận được...giờ đào đâu ra tiền trả tôi?
Ánh mắt vị tổng tài trẻ tuổi chìm trong đêm lạnh, kiêu ngạo mà nhìn hắn. Phùng Đậu Tử trước nay luôn là người muốn gì được nấy. Nếu y thật sự muốn chiếm hữu ai đó nhất định có phương thức đánh chiếm. Dịu dàng cũng được, bá đạo cũng chơi xong.
Chỉ duy trước giờ chưa từng vì ai mà chơi trò khổ nhục kế.
Tối nay y thật sự bỏ ra bảy mươi nghìn đô để mua người. Mua đứt Vưu Đông Đông! Một vụ mua bán mà từ phía thứ ba mới là người được lợi (Sa: ý là phía một bé Vưu mang tiếng bán thân nhưng không được đồng nào, phía hai anh Phùng tự nhiên khi không bỏ tiền. Phía ba bọn người vũ trường không những chưa bỏ tiền mua người lại còn nhận thêm tiền từ người mua).
Y thừa biết những chuyện mình đang làm có bao nhiêu phần phi lý. Ngay cả lúc này, một chút hối hận hay tự vấn, y vẫn mảy may không có.
Sâu thẳm nội tâm chính là muốn người kia phải mắc nợ y!
Thế giới quan của Phùng Đậu Tử vốn dĩ điên cuồng vặn vẹo, giờ đây lại càng cuồng dã thâm sâu.
Y đi đường vòng tự dày vò hắn, lại càng tự trêu ngươi chính mình. Một lúc lại thêm thẳng thắn nói ra ham muốn của bản thân với người kia, chính là dục vọng thể xác si mê.
"Đông Đông, tôi sẽ không gượng ép cậu. Phùng Đậu Tử tôi sẽ kiên nhẫn chờ cậu!" y chậm rãi nhả ra từng chữ, đôi mắt lưu luyến nhìn gương mặt tươi đẹp, non mềm vẫn còn đang lúng túng tìm đường thoát.
Ngoài tiền ra, y còn là người rất kiên nhẫn!
Sẽ kiên nhẫn chờ đợi Vưu Đông Đông chấp nhận yêu cầu của mình.
Chờ đợi hắn chạy về phía y cùng tiếng khát cầu dâm loạn, từ đôi môi khóe mắt đến hậu huyệt nhỏ đều rũ rượi quy phục trước y. Rên rỉ bên tai khiêu khích lấy lòng, cầu xin sự ân sủng mạnh bạo. Suy tưởng để bộ dạng đòi được thao đến chết của trợ lý nhỏ nhà mình, khiến Phùng Đậu Tử căng cứng cả người. Im lặng hít ngụm khí lạnh.
Và Phùng Đậu Tử thừa biết cái ngày đó, y sẽ không phải chờ đợi lâu.
Cho đến ngày đó thì Vưu Đông Đông sau khi thoát khỏi hang hùm miệng sói, bỗng hóa thành mỹ nam vạn người mê che lấp luôn vẻ đẹp trai kinh điển của Phùng tổng thì hiện tại....hắn vẫn được ưu ái nằm ngủ với tấm thảm lót sàn.
Còn Phùng Đậu Tử vẫn an giấc lành trên giường nệm sang trọng.
Tại sao chuyến công tác này lại kéo dài quá đáng vậy trời?
Nếu là Vưu Đông Đông vụng về, cà lăm, ăn mặc lôi thôi, bề ngoài nhếch nhác thì không nói. Nhưng lúc này trên người hắn từng phần nhỏ cũng toát lên dư vị mê người, lúc buồn bã lại càng khiến người khác đau xót, muốn vươn tay che chở.
Đôi mắt gã tài xế len lén nhìn hắn qua gương phản chiếu. Phùng Đậu Tử cau mày, liền kéo phụp tấm màn ngăn cách giữa hàng ghế trước sau.
Muốn nhìn, ai cho phép nhìn hắn? Lại còn là cái kiểu nhìn lấp liếm hèn mọn như vậy.
"Phùng tổng, tôi muốn đi đến đồn cảnh sát ah!" Vưu Đông Đông phá vỡ bầu không khí yên lặng, nghèn nghẹn lên tiếng.
"Làm gì?" biết ý định của người kia nhưng y vẫn hỏi ngược lại.
"Tôi muốn tố giác! Bọn họ vô đạo đức như vậy, vu oan tôi. Anh hà cớ gì lại không tin tôi?" hắn uất ức quay sang chất vấn y.
Phùng Đậu Tử không nghĩ Vưu Đông Đông thường ngày nhút nhát lại có thể nói ra mấy lời này. Tâm tư lại khơi lên điểm vui vẻ, sâu sắc nhìn hắn đáng giá một lượt.
Đây là cái giá hắn phải trả vì đã dám lừa y. Nghĩ lại cho hắn ăn hành nửa năm đáng lắm!
Che giấu vẻ ngoài như vậy, là sợ lộ ra bản chất dâm đãng, cầu bị thao của mình sao?
Hắn có biết sau khi dung nhan thật bị đưa ra ngoài trên thân thể đều toát ra vẻ mị hoặc, quyến rũ người khác. Có gã đàn ông nào nhìn thấy hắn mà không muốn đè hắn xuống gặm cắn, thao lộng cái mông căng tròn kia.
"Ai nói tôi không tin cậu?" Chống tay lên thành ghế xe, Phùng Đậu Tử nghiêng đầu nhìn hắn, bóng tối che lấp quá nửa gương mặt thanh tú, chỉ lộ ra hai con ngươi sáng hoắc.
Vưu Đông Đông im lặng, cúi mặt nhìn xuống sàn xe "Khi nãy ở nơi đó, anh liên tục chất vấn tôi. Phùng tổng, dù anh không ưa tôi nhưng...chẳng phải là anh đưa tôi đến đó ư? Tại sao lại..." nước lại ngập trong mắt, hắn nói nửa chừng lại dừng lại sợ mình sẽ bật khóc lớn trước vị lãnh đạo sắt đá vô tâm.
Mở to mắt khi một bàn tay vươn tới choàng qua vai nâng cằm hắn lên, y thân thiết ngồi cạnh ôm lấy hắn, đôi mắt lơ đễnh nhìn vào mắt Vưu Đông Đông.
"Tôi ở nơi đó có thể nói gì đây? Bọn người ở vũ trường là đám người nào cậu còn không rõ, giằng co với chúng liệu tôi với cậu có thể an toàn rời đi? Nếu cậu báo cảnh sát thì được thôi nhưng thế lực của họ cậu đấu lại sao? Hơn nữa chuyện này để lộ ra ngoài, liệu có bao nhiêu người tin cậu. Còn không phải đả kích cậu đến chết? Phụ mẫu ở nhà biết được...cậu nghĩ xem, họ sẽ như thế nào?" y thở dài, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
"Nhưng tôi không có bán thân!" Vưu Đông Đông lặp lại câu này như chú niệm.
"Tôi biết! Cậu sẽ không bán!" Phùng Đậu Tử biểu cảm dịu dàng ngọt ngào chưa từng thấy trấn an người đang còn hoảng loạn, vuốt lên mái tóc mềm của hắn.
Hơi thở ấm áp bao quanh, Vưu Đông Đông cắn cắn môi, trái tim có chút lệch nhịp "Anh phải tin tôi!" yếu ớt nói.
"Hiển nhiên là tôi tin cậu!" nhoẻn miệng cười, nụ cười nhẹ lại có sức hấp dẫn kinh hồn. Ánh mắt y tối lại, yết hầu chậm rãi nuốt xuống, che giấu nội tâm muốn vung tay cởi sạch quần áo trên người y mà liếm láp, gặm cắn.
Khối thân thể mềm mại trong tay quá hấp dẫn, thêm biểu cảm ủy khuất mong manh khiến tâm tình, tay chân họ Phùng ngứa ngáy không yên.
"Bên phía kia đã cam kết sẽ không để chuyện này lộ ra ngoài. Danh tiếng của cậu vẫn sẽ hoàn toàn trong sạch! Tôi sẽ không để bọn họ quấy rầy cậu. Yên tâm!" Phùng Đậu Tử an ủi, hài lòng khi thấy Vưu Đông Đông ngẩn lên có phần ngưỡng mộ y, cái nhìn này là lần đầu tiên hắn đối với y như vậy. "Bất quá...." thở dài mệt mỏi, đem chút tâm tư đang giải bày bỗng dừng lại.
"Sao vậy Phùng tổng?" Vưu Đông Đông chớp chớp mắt chờ đợi.
"Số tiền đã trả không thể bồi lại. Cậu xem, tôi có phải quá thiệt thòi rồi không?" gian thương vẫn là gian thương, vòng vo tam quốc lại quay về lại câu chuyện cũ.
Trong lòng lọt tõm một cái, Vưu Đông Đông rơi vào trầm mặc, im lặng hồi lâu. "Mặc dù tôi không hiểu vì sao mình lại vướng vào chuyện rắc rối này. Nhưng thật cảm ơn anh vì đã giúp tôi. Còn số tiền kia...tôi nhất định sẽ trả lại anh!"
Phùng Đậu Tử nhếch môi, ánh mắt ghim chặt lấy đầu môi đầy đặn của hắn "Cậu có tiền để trả ư?"
Vưu Đông Đông thở dài. Chính là không thể đào ra số tiền lớn trả cho y vào lúc này liền được. "Là bốn mươi lăm nghìn đô?" ngập ngừng nhắc lại con số mơ hồ trong hồi đấu giá.
"Chính xác là bảy mươi ngàn!" Y nhẹ giọng thả ra một câu khiến con mắt của Vưu Đông Đông trợn tròn xoe. "Bốn mươi lăm là mua một đêm của cậu, còn muốn mua đứt thì phải là con số kia mới đúng!"
Bị con ngươi đen láy của người đối diện làm cho lúng túng, Vưu Đông Đông cau mày, oán giận thốt lên "Một đồng tôi còn không được nhận....vậy mà...!" có ai bị bán mà lỗ nặng như hắn không, có tiếng mà không có miếng, tờ giấy khế ước khốn kiếp, tại sao nó lại tồn tại trên cõi đời này.
Những ngón tay gạt một phần tóc của hắn ra phía sau tai để lộ ra toàn bộ ngũ quan tinh xảo, đôi mắt sáng như sao, sờ từ cái mũi cao đến chà xát mấy đường lên vành môi căng mọng. Đến lúc này Phùng Đậu Tử thật sự muốn bái lạy sức kiềm chế của chính mình, giọng có chút khàn "Còn muốn đòi tiền? Cậu không thấy đêm nay mình vô cùng may mắn ư?"
May mắn? Hắn đi công tác thì cho nằm đất mấy ngày liền. Đi vũ trường thì bị đánh cho sưng đầu. Lột quần áo bày bán như món đồ. Hiện tại lại lòi đâu ra số nợ từ trên trời rơi xuống. Nói xem trên đời còn ai "may mắn" như hắn nữa đây?
"Đông Đông, nếu hôm nay ở phiên đấu giá người mua cậu không phải là tôi mà là một gã đàn ông khác thì cậu sẽ như thế nào?" lời này thoát ra chính bản thân Phùng Đậu Tử cũng không dám nghĩ tới.
Ánh mắt thân thiết nhìn biểu cảm trên mặt hắn, Vưu Đông Đông thoáng chốc sa sầm. Hơi thở tiêu thất, nặng nề đôi môi run lên một nhịp. Trong đôi mắt hoàn toàn tan vỡ.
Tỉnh dậy sau khi bị đánh ngất, phía sau đau choáng váng kịch liệt, đáng sợ hơn hắn nhận ra mình không nhìn thấy gì, toàn thân bị khóa lại, thân thể bao trùm trong khí lạnh. Thể xác muốn giãy giụa, miệng muốn hét lên kêu cứu nhưng tất cả đáp lại hắn là bóng tối vô vọng. Hắn đang bị giam cầm!
Là ai đã gây ra chuyện này? Tại sao lại đối đãi với hắn như vậy?
Trong vô thức hắn thấy mình bị đẩy đi di chuyển đến một nơi nào đó. Rồi hắn nghe tiếng vỗ tay, tiếng reo hò và từng con số nhảy lên.
Hắn đang bị đấu giá bán đi!
Khốn kiếp, hắn là con người, không phải là một món hàng hóa để bị mua bán.
Bọn họ mua hắn về để làm gì một nam nhân xấu xí, lôi thôi?
Một thanh âm trầm thấp dứt khoát mạnh mẽ vang lên. Hắn hoàn toàn tuyệt vọng, cơ thể bị biết bao nhiêu ánh mắt đen tối dòm ngó, hiện tại giá cả đã định, bị người mua hàng mang đi. Hắn tuy ngốc nhưng cũng đã dự cảm được ít nhiều chuyện sẽ xảy ra.
Bao nhiêu chua xót đều dâng lên như sóng trào.
Trong bóng đêm, hơi thở nam nhân phả đều trên da thịt, từng cú sờ chạm vuốt ve, hắn chịu vô vàn sợ hãi chỉ muốn mở miệng cầu xin người kia dừng lại. Đáng tiếc khi ấy cả miệng đều bịt chặt, một thanh âm cũng không lọt được ra ngoài. Hắn nghĩ lúc này đời hắn kết thúc thật rồi.
Còng tay, dương cụ rồi bịt mắt lần lượt li khai. Ánh sáng dịu dàng rơi vào đáy mắt rồi dung nhan mi thanh mục tú quen thuộc của Phùng tổng hiện ra, hắn đã nghĩ mình điên đến nơi rồi. Nhưng hóa ra không phải là mơ. Hai tiếng "Phùng tổng!" chưa bao giờ thốt ra cấp thiết và nhẹ nhàng như vậy.
Tâm tưởng thất thần tự huyễn lãnh đạo độc ác ngày nào lại trở thành ân nhân cứu mạng mất rồi!
Thấy hắn sa sầm mệt mỏi, chìm vào suy tư, lương tâm Phùng Đậu Tử bỗng dưng trỗi dậy. Vươn tay ôm gọn hắn vào lòng. Vưu Đông Đông cao hơn y nhưng thân thể hắn lại rất gầy, mềm mại. Cả cơ thể nằm gọn trong lồng ngực của y. "Cậu không cần trả lại số tiền kia cho tôi!"
Vưu Đông Đông kinh ngạc, giương to đôi mắt nhìn y. Biểu cảm y ngập tràn ý tứ dịu dàng, Phùng tổng bá đạo cuồng chà đạp hắn đi đâu mất rồi?
"Thật ra tôi rất thích cơ thể của cậu!" Phùng Đậu Tử ngang nhiên thừa nhận. "Đông Đông xem như chúng ta trao đổi một chút có được không?" dụi dụi lên hõm cổ hắn, hít một bụng khí. Ý tứ si mê rõ ràng, hai bàn tay lần lượt sờ soạng trên da thịt hắn bên ngoài lớp vải vóc đều là một trận run rẩy.
"Phùng tổng..." cả người đơ cứng, hắn chết trân trong lòng phục kích của Phùng Đậu Tử.
Mũi y cạ cạ lên làn da non mềm trên cổ và bả vai của hắn, nhẹ nhàng cắn xuống một ngụm nhỏ. Vưu Đông Đông rên nhẹ, vội vàng đẩy y ra "Phùng tổng, không được đâu! Anh đừng đùa như vậy."
Phùng Đậu Tử ý loạn tình mê bị Vưu Đông Đông cự tuyệt, không những không giận, ngược lại còn nở nụ cười nhu hòa, khoảng cách giữa hai người lại càng thu hẹp khi y giữ lấy hai cánh tay của hắn "Đông Đông, tôi không đùa. Tôi là mê mẩn cơ thể của cậu nên mới tham gia đấu giá. Bây giờ biết rõ là cậu, tôi vẫn không thể nào ngừng thèm khát nó được!"
"Phùng tổng, anh anh....như thế không được!" Vưu Đông Đông dứt khoát cắt đứt ý niệm của y, cả người rét run.
"Tại sao không được?" Phùng Đậu Tử ngang giọng hỏi.
"Chúng ta đều là đàn ông, tôi lại là cấp dưới của anh. Phùng tổng, tiền tôi nhất định trả lại anh! Xin anh đừng bắt ép tôi những chuyện như vậy?" Vưu Đông Đông khổ sở khuyên can y.
Đứa ngốc, một xu cậu cũng chưa từng nhận được...giờ đào đâu ra tiền trả tôi?
Ánh mắt vị tổng tài trẻ tuổi chìm trong đêm lạnh, kiêu ngạo mà nhìn hắn. Phùng Đậu Tử trước nay luôn là người muốn gì được nấy. Nếu y thật sự muốn chiếm hữu ai đó nhất định có phương thức đánh chiếm. Dịu dàng cũng được, bá đạo cũng chơi xong.
Chỉ duy trước giờ chưa từng vì ai mà chơi trò khổ nhục kế.
Tối nay y thật sự bỏ ra bảy mươi nghìn đô để mua người. Mua đứt Vưu Đông Đông! Một vụ mua bán mà từ phía thứ ba mới là người được lợi (Sa: ý là phía một bé Vưu mang tiếng bán thân nhưng không được đồng nào, phía hai anh Phùng tự nhiên khi không bỏ tiền. Phía ba bọn người vũ trường không những chưa bỏ tiền mua người lại còn nhận thêm tiền từ người mua).
Y thừa biết những chuyện mình đang làm có bao nhiêu phần phi lý. Ngay cả lúc này, một chút hối hận hay tự vấn, y vẫn mảy may không có.
Sâu thẳm nội tâm chính là muốn người kia phải mắc nợ y!
Thế giới quan của Phùng Đậu Tử vốn dĩ điên cuồng vặn vẹo, giờ đây lại càng cuồng dã thâm sâu.
Y đi đường vòng tự dày vò hắn, lại càng tự trêu ngươi chính mình. Một lúc lại thêm thẳng thắn nói ra ham muốn của bản thân với người kia, chính là dục vọng thể xác si mê.
"Đông Đông, tôi sẽ không gượng ép cậu. Phùng Đậu Tử tôi sẽ kiên nhẫn chờ cậu!" y chậm rãi nhả ra từng chữ, đôi mắt lưu luyến nhìn gương mặt tươi đẹp, non mềm vẫn còn đang lúng túng tìm đường thoát.
Ngoài tiền ra, y còn là người rất kiên nhẫn!
Sẽ kiên nhẫn chờ đợi Vưu Đông Đông chấp nhận yêu cầu của mình.
Chờ đợi hắn chạy về phía y cùng tiếng khát cầu dâm loạn, từ đôi môi khóe mắt đến hậu huyệt nhỏ đều rũ rượi quy phục trước y. Rên rỉ bên tai khiêu khích lấy lòng, cầu xin sự ân sủng mạnh bạo. Suy tưởng để bộ dạng đòi được thao đến chết của trợ lý nhỏ nhà mình, khiến Phùng Đậu Tử căng cứng cả người. Im lặng hít ngụm khí lạnh.
Và Phùng Đậu Tử thừa biết cái ngày đó, y sẽ không phải chờ đợi lâu.
Cho đến ngày đó thì Vưu Đông Đông sau khi thoát khỏi hang hùm miệng sói, bỗng hóa thành mỹ nam vạn người mê che lấp luôn vẻ đẹp trai kinh điển của Phùng tổng thì hiện tại....hắn vẫn được ưu ái nằm ngủ với tấm thảm lót sàn.
Còn Phùng Đậu Tử vẫn an giấc lành trên giường nệm sang trọng.
Tại sao chuyến công tác này lại kéo dài quá đáng vậy trời?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook