"Cô kiểm tra kỹ chưa? Thật sự là không còn ư?" Vưu Đông Đông lắp bắp nói, người hơi với về phía trước cơ hồ muốn xem cái màn hình máy tính của quầy lễ tân, chứng thực rõ những gì cô nhân viên nói với hắn.
"Đúng vậy ah? Chỉ còn duy nhất một phòng giường đôi thôi! Thưa quý khách." cô gái vẫn một mực chớp mắt dịu dàng đáp lời hắn.
Vưu Đông Đông hoảng loạn, đôi mắt nhìn qua những gì phản chiếu trên bức tường phản quang phía trước...bộ mặt đang dần mất kiên nhẫn của y. Nguyên một con quỷ sắp mọc nanh tỉnh dậy, chực chờ cắn chết hắn.
"Xin đợi tôi một chút!" Vưu Đông Đông cười cười với lễ tân rồi quay lưng khép nép chạy về phía cái người vẫn còn đang hằn hộc nhìn hắn nãy giờ, gương mặt y đều ngập trong sát khí.
Thông báo chỉ còn duy nhất một phòng vừa thoát khỏi đầu môi ngay lập tức một luồng khí lạnh liền bủa vây.
Vưu Đông Đông ngậm chặt miệng, hai tay bấu chặt vào nhau, chờ đợi cơn thịnh nộ sắp nổ ra từ người đàn ông đối diện.
Phùng Đậu Tử lông mày cau lại, nhếch môi cười một cái sắc lạnh. "Được, nhận phòng!"
Vưu Đông Đông trợn mắt nhìn y, không dám tin cái người có biệt danh Ngọc diện Diêm la này lại có lúc nhân từ như vậy, không những không mắng chửi thốt ra mấy lời cay độc mà còn dễ dàng chấp nhận thỏa thuận.
"Tôi nằm trên giường, cậu nằm dưới đất!" thẳng tay tạt nguyên gáo nước mặt lạnh vào mặt Vưu Đông Đông. "Chỉ cần cậu dám bước một ngón chân lên giường, tôi nhất định sẽ cắt lương cậu, cắt từ đây cho đến sang năm luôn"
Còn không quên ban cho hắn một cái lườm rách khóe, Vưu Đông Đông nhanh chóng rụt người. Nén tiếng thở dài. Môi hơi bĩu ra, nói vậy chẳng thà hắn tự động thôi việc ngay chứ hơi đâu nai lưng ra làm việc cho cái tên độc ác xấu xa đó chứ.
Sau khi làm thủ tục nhận phòng, một thân Vưu Đông Đông vác cả mớ hành lý, vali đi theo Phùng Đậu Tử đang nghênh ngang nhàn rỗi đi phía trước.
Giường phòng khách sạn rất rộng, đừng nói là hai mà ba, bốn người cũng thừa sức chứa nhưng Phùng Đậu Tử sau khi ngã lưng trên tấm đệm, hai chân buông lỏng chạm đất, thoải mái nhắm mắt nói "Quả là phòng hạng nhất, thảm lót sàn cũng thật êm ái nha!" vỗ vỗ lòng bàn tay lên mặt đệm "Đông Đông, vậy là cậu không sợ bị đau lưng rồi!"
Êm ái thì anh xuống đây mà nằm...Vưu Đông Đông ai oán thầm nghĩ.
Và đó là chuyện của hai ngày trước, hiện tại Vưu Đông Đông đã làm bạn với tấm thảm sàn nhà được hai đêm rồi. Lưng tay, cơ bắp đều căng cứng rã rời.
Còn tên sếp hắc ám của hắn thì vẫn còn đang chìm vào giấc ngủ trên cái giường sang trọng êm ái.
Bực dọc xoay mặt đối diện với trần nhà thạch cao chạm trổ tinh xảo. Vương Đông Đông hậm hực nghĩ thật bất công khi hắn phải nằm ngủ dưới sàn nhà suốt mấy ngày qua.
Năm ngoái, vì chiều theo nguyện vọng của phụ mẫu hắn đành rời Thượng Hải về lại thành phố Y để ở gần gia đình. Vưu Đông Đông thôi việc tại công ty Z ở Thượng Hải - nơi đầu tiên hắn làm việc từ hồi sinh viên, tình cảm gắn bó, đồng nghiệp ít ai bình thường nhưng vô cùng hòa đồng. Đặc biệt là Trương tổng tuy cách làm việc hành sự cổ quái nhưng đối đãi với hắn rất tốt. Nghĩ lại thật hoài niệm nha~
Thành phố Y là vùng đất giàu có không thua gì Thượng Hải hay Bắc Kinh nhưng để tìm kiếm việc làm thì vô cùng khắc nghiệt.
Trở về quê mấy tháng, vác hồ sơ xin việc khắp nơi nhưng hắn vẫn chưa tìm được chỗ nào ưng ý.
Bác hắn thấy vậy liền đánh tiếng nhờ người quen xin cho hắn làm nhân viên văn phòng tại công ty X. Công việc nhàn nhã, lương cao, trụ sở làm việc gần nhà...trăm điều thuận lợi tưởng chừng Vưu Đông Đông số đen như than có thể ngẩn cao đầu hưởng thụ ai mà ngờ trong sổ sinh tử của hắn ló ra cái đuôi chó để hắn xui xẻo đạp trúng.
"Phùng Đậu...Đậu!" hắn mắt mũi đã kém, ngày đó đi làm xui xẻo quên đeo mắt kính, cầm văn bảng đứng giữa phòng lớn rặn mãi mới phun ra được cái tên này - Phùng tổng công ty của hắn.
Đồng nghiệp nghe thấy liền phụt cười. Trêu hắn có phải thấy cái tên Đông Đông của mình đọc ngược xuôi đều thấy không sang lên được nên mới kéo theo Phùng tổng xuống cùng thuyền không.
"Đâu...đâu có!" Đông Đông gãi đầu, lắp bắp giải thích "Tôi thấy cái tên Đậu Tử của anh ấy cũng đây hàm xúc ý nghĩa gì chứ!" Phùng Đậu Tử nghe đáng yêu không kém gì Phùng Đậu Đậu đâu.
Lời vừa nói xong bốn bề nhất thời im lặng như tờ, nhân viên đều ríu rít tản ra người nào lo việc nấy để lại Vưu Đông Đông mắt tròn mắt dẹt đứng ngơ ngác giữa phòng.
Chỉ cảm thấy không khí tự nhiên hạ xuống lạnh lẽo đến đáng sợ.
Lúc hắn quay lại liền nhìn thấy một thân ảnh đang nhìn hắn chằm chằm nhưng thị lực kém không nhận ra ai. Lúc hắn dụi dụi mắt xong ngẩn lên thì cái bóng kia đã biến mất tăm. Lần sau đi làm nhất định phải mang kính ah.
Hôm sau Vưu Đông Đông chính thức được bổ nhiệm làm trợ lý cho Tổng giám đốc chi nhánh X, Phùng Đậu Tử.
Vưu Đông Đông dáo dác đi đến phòng của y để trình diện. Tự hỏi mình có điểm nào xuất sắc để được gọi tên thăng cấp nhanh như vậy.
Hắn là nhân viên quèn làm việc ở tầng 7, còn Phùng tổng ngồi ở tầng lầu cao nhất tầng 25 của tòa cao ốc sang trọng nhất thành phố Y. Địa vị, địa thế cách biệt quá xa khiến hai người chưa bao giờ có cơ hội gặp mặt. Đến tên của vị lãnh đạo hôm qua Vưu Đông Đông mới được biết.
Phùng Đậu Tử là phú nhị đại điển hình. Hắn là con trai út trong một gia đình quyền quý tại thành phố Y, từ nhỏ đã được bọc trong nhung gấm, cha mẹ cưng chiều nhất mực, anh chị bảo vệ yêu thương, trên dưới đều có kẻ hầu người hạ. Đến năm mười tám tuổi ra nước ngoài du học, sau đó lại trở về nhận lấy một chi nhánh của lão cha một bước nhảy lên làm vua một cõi.
Kẻ cả đời chưa chịu khổ một ngày, hiển nhiên bản tính dễ nảy sinh ngông nghênh hống hách.
Phùng Đậu Tử cũng thuộc dạng có thực lực, biết trọng dụng người tài. Tính ra y được trời ban cho cái đầu biết tính toán làm giàu nhưng thực tế tính tình đại xấu chỉ có điều bình thường hay đè nén che giấu, luôn thể hiện mình là một lãnh đạo cương trực và hòa nhã.
Cho đến một ngày, y đang đủng đỉnh đi thị sát nhân viên, tình cờ đi qua một văn phòng nào đó tại tầng 7. Đang đứng bên ngoài cánh cửa kiếng thì lại tình cờ nghe một chất giọng ngọng nghịu lắp bắp đọc ra cái tên của y.
Người kia quả nhiên đọc sai tên của y. Phùng Đậu Tử sẽ xem chuyện đó bình thường mà lơ đi cho đến khi tên ngốc đó nói rằng tên của y không có hàm xúc, không sang trọng...bla bla các kiểu con cò về mức độ bình dân của cái tên Đậu Tử.
Ai da, Phùng Đậu Tử luôn cảm ơn ông trời vì đã sinh ra y với hình hài hảo soái, gia cảnh giàu có, đầu óc thông minh, bản tính nhanh nhạy, đường nhân duyên vô cùng tốt...ngoại trừ việc cái tên của y. Phùng Đậu Tử! Luôn là nỗi niềm nhức nhối của y.
Người ta có Chu Nhất Long, La Phù Sinh, Hà Khai Tâm, Thẩm Nguy...con mẹ nó, mấy cái tên hay hào sảng như vậy, lão cha y không đặt lại đè Đậu Tử đặt cho y. Hạt đậu nhỏ ư? Thiệt khiến tâm tình con người ta bạo phát mà.
Hiện tại lại có kẻ dám mang tên y ra mà bàn tán, bôi nhọ với bản tính hẹp hòi...à nhầm, có thù ắt báo, Phùng tổng quyết định cất nhắc hắn lên ngồi cạnh mình để tiện đường hành hạ.
Và đã hành hạ Vưu Đông Đông đáng thương tầm nửa năm ròng.
Vưu Đông Đông bản tính có chút chậm, giao tiếp đôi lúc còn hay lắp bắp, phải nhắm mắt rặn mãi mới ra một từ. Nhưng hắn không hề ngu ngốc, hắn nghe mấy đồng nghiệp nói ngày đó đã mạo phạm tên lãnh đạo, xui xẻo người ta lại nghe được. Hắn không đồng tình nha, rõ ràng tên của y không nghe chói tai kinh thiên động địa lắm nhưng y chưa hề chê bai, ý bảo cái tên ấy giản dị gần gũi thôi mà.
Hắn không nghĩ mình bị cho vào tầm ngắm bởi lý do nhỏ nhặt đó được. Vẫn tin tưởng lãnh đạo chọn mình là có lý do chính đáng.
Quả nhiên là dùng hắn để trút giận!
Phùng Đậu Tử bình thường đối nhân xử thế hoàn hảo vô cùng. Ai biết được người này tâm lý vặn vẹo, cố giữ hình tượng thanh lương nhưng trong lòng luôn bạo phát. Độc mồm độc miệng, tính tình khó chịu không ai bằng.
Chỉ có điều những lúc Phùng Đậu Tử lên cơn trái gió trở trời chỉ có một mình Đông Đông gánh chịu.
Giả sử như đến chuyện lý do vì sao Tiểu Đông Đông lại phải nằm đất là từ việc mấy ngày trước Phùng Đậu Tử có chuyến công tác đến thành phố lân cận để gặp đối tác. Vưu Đông Đông là trợ lý phải nắn lịch trình của y để chuẩn bị nhưng tên tiểu gia hỏa kia tự nhiên đùng đùng đòi đi gặp đối tác ngay đúng dịp lễ lộc. Lúc đó đào đâu ra phòng khách sạn cho y nữa chứ. Vưu Đông Đông cắn răng bấm bụng hủy kì nghỉ với gia đình mà đi cùng Phùng tổng, trong lòng thầm mắng y là đi công tác hay là đang đi di dân mà vali, hành lý chất đống. Vưu Đông Đông một thân cao gầy ốm yếu vác đến xiêu vẹo cột sống, còn Phùng tổng cứ nhàn nhã xem như không thấy gì. Bình thường chẳng phải y đi đâu đều mang theo vệ sĩ hay sao, rõ ràng là muốn cho hắn ngậm hành mà.
Phùng Đậu Tử thong dong đi gặp đối tác tán hươu tán vượn. Vưu Đông Đông thì nước mắt chảy thành một dòng sông, gọi điện thoại khắp hang cùng ngõ hẻm các khách sạn đều treo cho hắn cái thông báo hết phòng. Cho đến khi hắn tra cứu mãi mới phát hiện ra khách sạn H giá phòng cao ngất nên còn dư vài căn. Phùng tổng cái gì không có chứ dư nhất là tiền. Ngại ngần gì mà không đặt chỗ ngay. Ai ngờ số Tiểu Đông Đông lại đen không thua gì máu chó, điện thoại hết tiền, 4G lẫn wifi đều đồng loạt bị ngắt. Không thể liên lạc cho bên khách sạn. Đến khi Phùng tổng kết thúc cuộc họp thì trời đã tối, hắn vội vàng lôi Phùng Đậu Tử đến khách sạn liền nghe nhân viên báo lại chỉ dư một phòng duy nhất. Người giàu tại Trung quốc thì ra nhiều như vậy.
Vốn dĩ chuyện gặp đối tác của Phùng Đậu Tử không kéo dài lâu. Chỉ trong một ngày là chốt xong hợp đồng. Chủ yếu y muốn ở lại đây vui chơi mấy ngày lễ, sẵn tiện chà đạp tên nhân viên ngốc nghếch kia cho hả dạ đó mà.
Chỉ vì lỡ miệng nói tên y không đủ xuất chúng, hại Tiểu Đông ngậm hành hơn nửa năm. Lòng dạ của Phùng Đậu Tử cũng quá sức "hòa ái" rồi.
Vưu Đông Đông tính tình hiền lành, mặt mũi không quá xuất chúng nếu không muốn nói nhìn hắn có vẻ khá ngô nghê. Nhưng hắn đối với việc bị cấp trên bắt nạt lâu ngày cũng nhận ra, hiển nhiên liền tỏ ra bất mãn.
Phùng Đậu Tử bị hắn vạch trần dã tâm mượn việc công trả thù riêng mặt vẫn không đổi sắc. Còn nhoẻn miệng cười đê tiện thách hắn thôi việc cho y xem. Liệu hắn vác hồ sơ đi khắp các công ty lớn nhỏ ở thành phố có ai dám nhận hắn vào làm, còn mấy cậu dì chú bác nhà hắn...xem chừng cũng dễ liên lụy mà rơi vào cảnh thất nghiệp. Địa vị tầm ảnh hưởng của gia tộc họ Phùng chính là không thể chọc vào. Vưu Đông Đông xui xẻo lại chọc vào cái kẻ xấu bụng nhất Phùng gia.
Đối diện với vẻ mặt ngông cuồng của Phùng Đậu Tử, Vưu Đông Đông tức đến nỗi bấm bấm ngón tay lắp bắp cả nửa ngày cũng đành cụp mắt im lặng luôn.
Nhẫn nhịn lâu ngày thành quen, đối với mấy chiêu trò xấu bụng, độc mồm của Phùng Đậu Tử hắn đều tiếp qua, riết rồi cũng không phản ứng gì nữa, chỉ cúi đầu cam chịu.
Nói thẳng ra công việc làm trợ lý của Phùng tổng lương rất tốt, đãi ngộ không tồi, nếu chỉ xem mấy lời y nói là gió thoảng mây bay, mắt nhắm mắt mở, tiền hàng tháng đều nhập đủ vào tài khoản thì Tiểu Vưu còn gì phàn nàn nữa sao.
Hôm nay vũ trường nổi tiếng nhất ở đây làm party kỉ niệm mười năm. Ông chủ liền gửi thiệp mời Phùng Đậu Tử tham gia, dù gì y cũng là công tử nhà giàu vung tiền ăn chơi không ít, mỗi khi đến đây công tác đều ghé qua uống rượu nhảy nhót đàn đúm. Không mời y còn không sợ muốn dẹp luôn chuyện làm ăn.
"Vưu Đông Đông cậu đi cùng tôi!" Phùng Đậu Tử ra lệnh.
Hắn giương mắt vô tội nhìn y "Tôi không uống được rượu!" chính là trước đây từng uống rượu say xỉn và xảy ra một số chuyện xấu hổ không muốn nhắc tới nữa.
Môi Phùng Đậu Tử câu lên nụ cười trào phúng "Cậu nghĩ cậu được quyền uống sao?" lông mày nhướn lên "Cậu đi cùng để còn mang tôi về ah!" đêm nay y nhất định thác loạn một phen, phải uống say đến quên đường về mới thôi, mang tên hầu này theo để hắn còn biết đường mà câu y về khách sạn, khéo dạt bờ bị chụp hình đăng báo thì nguy to.
Bây giờ đã hơn mười giờ tối, vũ trường X dòng người ra vào nhộn nhịp ánh đèn tiếng nhạc lập lòe sôi động. Phía bên ngoài trang hoàng lộng lẫy bề thế bao nhiêu thì bên trong thác loạn điên cuồng bấy nhiêu.
Khói thuốc lá hòa tan cùng những giọt rượu cay nồng, các chất cấm đều có thể trót lọt mua bán ở đây mà không sợ bị cảnh sát sờ gáy. Ở sân khấu trên cao mấy nàng vũ nữ thoát y thân hình nóng bỏng thi nhau nhảy múa khoe ra những bộ phận nhạy cảm theo tiếng nhạc xập xình gợi dục. Mấy tên đàn ông hò hét cầm tiền vung ra như đang quăng giấy, vui thú nhìn chúng rơi lả lướt trên từng lớp da thịt gợi tình kia.
Bên một góc khác Phùng Đậu Tử đã có một cuộc vui nhỏ của mình. Một tay cầm cái ống dài chứa chất cồn lản tản ra ánh sáng dạ quang, y vừa uống vừa ôm hôn một cô gái xinh đẹp ăn mặc hở hang hấp dẫn bên cạnh. Bao quanh y còn có vài cô gái ăn mặc mát mẻ dáng chuẩn như người mẫu đang cố nhảy múa, hoặc sờ chạm khiêu khích để y chú ý đến mình. Phùng Đậu Tử vừa hôn môi cô gái này xong liền quay sang liếm lên cổ cô ả khác, tay vô cùng hạ lưu luồn vào áo nàng xoa bóp đôi gò bổng hấp dẫn.
Phùng Đậu Tử đẹp trai vô cùng, lúc cười lên dù có ý vô lại nhưng không khiến người khác ghê tởm, ngược lại dễ khiến các cô gái thêm điên cuồng nhún nhảy nhiệt tình hơn, ham muốn sờ lên mấy khối cơ bắp săn chắc của y. "Đêm nay anh chọn em nhé!" một cô gái thì thầm vào tai y "Em sẽ phục vụ anh nhiệt tình ah!" phả vào tai y nhịp thở thật dâm đãng.
"Em còn thể cùng anh với...những người bạn của em!" hai mắt hoa đào của y nhu lên đầy dụ tình, y là người có nhu cầu tình dục cao. Bình thường tiết chế cũng vô cùng khổ sở, đến khi lăn lên giường đều sẽ dìu theo hai, ba cô cùng chơi đến lộng trời lộng đất. Mấy cô nương ấy ham muốn cao, tham dục đến đâu cũng bị hắn làm đến kêu cha gọi mẹ, nửa đường gục ngã nhưng Phùng Đậu Tử vẫn chưa cảm thấy thoải mãn.
Y đến nay vẫn chính là vui chơi qua đường, chưa từng tìm được bạn giường chân ái, đủ để y vui vẻ hưng phấn đến cùng.
Phía ghế bên này, Phùng Đậu Tử chìm đắm trong hoan lạc, thoải mái uống rượu ôm gái chơi đùa, quần áo trên người lộn xộn, áo sơ mi bị mấy cô gái mở ra gần hết lộ ra mấy khối cơ mạnh mẽ. Nhìn y không khác gì đế vương được cung nhân hầu hạ. Thì bên kia Vưu Đông Đông đỏ mặt tía tai ngồi ôm ba lô thu lu trong một góc.
Trái với bộ dạng giàu có đốt tiền hào nhoáng của Phùng Đậu Tử thì Vưu Đông Đông không khác gì nông dân lên tỉnh. Hắn từng đi bar cùng đồng nghiệp nhưng ngoại trừ hát hò, tán gẫu xem người khác nhảy nhót chính là chưa từng nhìn thấy những cảnh tượng đầy nhục dục như vậy. Đặc biệt là với Phùng Đậu Tử khiến hắn bị shock. Ngày thường y là một Phùng tổng cao lãnh đĩnh đạc dù nội tâm nhỏ nhen hẹp hòi thích bắt nạt Đông Đông nhưng hắn chưa bao giờ thấy y trong bộ dạng ăn chơi trác táng như vậy.
Tại sao những gì xấu xa nhất của Phùng Đậu Tử đều vô tư bày ra cho hắn xem?
Ngoại hình Vưu Đông Đông ngoại trừ cao chính là không có gì nổi bật. Mái tóc đen cắt ngắn, tóc mái lòa xòa phủ dày trước trán, cùng với cặp kính mắt viền dày che đi toàn bộ đôi mắt, râu ria lỉa chỉa, hắn chỉ mới hơn hai mươi mấy mà nhìn như ông chú có gia đình, cùng dáng bộ luôn cúi thấp rụt cổ, ăn nói lắp bắp khiến người ta luôn cảm thấy hắn rất ngốc, dễ bị bắt nạt.
Nhìn bộ dạng hưởng thụ cười cợt của Phùng Đậu Tử đã đủ chướng mắt, lại càng đỏ mặt lúng túng khi thấy bàn tay thon dài của một cô gái đang luồn vào trong quần y giúp y thẩm du.
"Phùng tổng, tôi ra ngoài một chút!" hắn nhạt giọng nói. Tiếng nhạc ầm ĩ khiến Vưu Đông Đông phải hét ầm lên thì người kí mới nghe thấy
Phùng Đậu Tử chìm trong dục cảm, đỏ mắt ngước lên thấy bộ mặt ngố tàu của Vưu Đông Đông liền nhớ ra khi nãy mình có câu theo cái đuôi nhỏ này. "Đi đi, cẩn thận đấy!" nói xong liền ngả đầu ra sau rít lên một phen khi tay cô gái đang vuốt ve lên xuống đại nhục bổng của y.
Không hiểu sao nhìn gương mặt trắng trẻo đẹp đẽ của Phùng Đậu Tử vặn vẹo trong khoái cảm lại khiến Vưu Đông Đông muốn nhảy dựng lỗ chân lông cả lên.
Mấy cô gái chán ghét nhìn hắn cười cợt, so với một công tử hào hoa đẹp không thua gì minh tinh là Phùng Đậu Tử thì Vưu Đông Đông giống như một đứa ngốc nhà quê chạy loạn vào cái chốn ăn chơi sa đọa giàu có này.
Hắn vội vàng ôm ba lô che trước ngực, ba chân bốn cẳng chạy đi.
Phùng Đậu Tử nheo mắt nhìn theo bóng lưng xiêu vẹo của hắn, hai tay ôm hai nàng, thoải mái nhìn một cô gái khác ngồi dưới đất vuốt ve tính khí giữa hai chân y "Em có nghĩ tên kia đi giữa chừng liền bị biến thái đè không?" y thì thầm. Cái chốn này gay lẫn lộn vào cua trai thẳng không ít đâu.
"Người nào tư vị kém như vậy?" đôi môi đỏ chót bĩu ra mấy lời coi thường.
"Cũng phải." Phùng Đậu Tử cười rộ lên, bộ dạng Vưu Đông Đông tầm thường như vậy, con gái còn chê huống hồ gì giới đồng tính.
Rẽ qua hành lang vắng vẻ hơn tìm nhà vệ sinh, trên đường đi, mặt hắn đã đỏ lại càng thêm ngượng ngùng khi bắt gặp mấy cặp đôi đang thoải mái hôn nhau và quan hệ tình dục trong mấy góc khuất.
Mắt Vưu Đông Đông cụp xuống, hai tay giữ cái túi trước ngực như vật hộ mạng. Lầm lũi cắm đầu đi đến một ngã rẽ khác thì hắn cảm giác đầu óc quay cuồng, sau ót hưởng thụ một cảm giác đau đớn đến lợi hại.
Hắn bị người ta đánh úp, hưởng trọn một cú đập ngay gáy.
Bóng tối sao trăng quay cuồng, lăn đùng ra đất bất tỉnh.
"Xin lỗi anh, nhưng tôi không còn cách nào khác!" một thanh âm nức nở vang lên, trên tay cầm một thanh sắt, thân thể run rẩy nhìn nam nhân nằm ngất xỉu giữa hành lang vắng.
"Đúng vậy ah? Chỉ còn duy nhất một phòng giường đôi thôi! Thưa quý khách." cô gái vẫn một mực chớp mắt dịu dàng đáp lời hắn.
Vưu Đông Đông hoảng loạn, đôi mắt nhìn qua những gì phản chiếu trên bức tường phản quang phía trước...bộ mặt đang dần mất kiên nhẫn của y. Nguyên một con quỷ sắp mọc nanh tỉnh dậy, chực chờ cắn chết hắn.
"Xin đợi tôi một chút!" Vưu Đông Đông cười cười với lễ tân rồi quay lưng khép nép chạy về phía cái người vẫn còn đang hằn hộc nhìn hắn nãy giờ, gương mặt y đều ngập trong sát khí.
Thông báo chỉ còn duy nhất một phòng vừa thoát khỏi đầu môi ngay lập tức một luồng khí lạnh liền bủa vây.
Vưu Đông Đông ngậm chặt miệng, hai tay bấu chặt vào nhau, chờ đợi cơn thịnh nộ sắp nổ ra từ người đàn ông đối diện.
Phùng Đậu Tử lông mày cau lại, nhếch môi cười một cái sắc lạnh. "Được, nhận phòng!"
Vưu Đông Đông trợn mắt nhìn y, không dám tin cái người có biệt danh Ngọc diện Diêm la này lại có lúc nhân từ như vậy, không những không mắng chửi thốt ra mấy lời cay độc mà còn dễ dàng chấp nhận thỏa thuận.
"Tôi nằm trên giường, cậu nằm dưới đất!" thẳng tay tạt nguyên gáo nước mặt lạnh vào mặt Vưu Đông Đông. "Chỉ cần cậu dám bước một ngón chân lên giường, tôi nhất định sẽ cắt lương cậu, cắt từ đây cho đến sang năm luôn"
Còn không quên ban cho hắn một cái lườm rách khóe, Vưu Đông Đông nhanh chóng rụt người. Nén tiếng thở dài. Môi hơi bĩu ra, nói vậy chẳng thà hắn tự động thôi việc ngay chứ hơi đâu nai lưng ra làm việc cho cái tên độc ác xấu xa đó chứ.
Sau khi làm thủ tục nhận phòng, một thân Vưu Đông Đông vác cả mớ hành lý, vali đi theo Phùng Đậu Tử đang nghênh ngang nhàn rỗi đi phía trước.
Giường phòng khách sạn rất rộng, đừng nói là hai mà ba, bốn người cũng thừa sức chứa nhưng Phùng Đậu Tử sau khi ngã lưng trên tấm đệm, hai chân buông lỏng chạm đất, thoải mái nhắm mắt nói "Quả là phòng hạng nhất, thảm lót sàn cũng thật êm ái nha!" vỗ vỗ lòng bàn tay lên mặt đệm "Đông Đông, vậy là cậu không sợ bị đau lưng rồi!"
Êm ái thì anh xuống đây mà nằm...Vưu Đông Đông ai oán thầm nghĩ.
Và đó là chuyện của hai ngày trước, hiện tại Vưu Đông Đông đã làm bạn với tấm thảm sàn nhà được hai đêm rồi. Lưng tay, cơ bắp đều căng cứng rã rời.
Còn tên sếp hắc ám của hắn thì vẫn còn đang chìm vào giấc ngủ trên cái giường sang trọng êm ái.
Bực dọc xoay mặt đối diện với trần nhà thạch cao chạm trổ tinh xảo. Vương Đông Đông hậm hực nghĩ thật bất công khi hắn phải nằm ngủ dưới sàn nhà suốt mấy ngày qua.
Năm ngoái, vì chiều theo nguyện vọng của phụ mẫu hắn đành rời Thượng Hải về lại thành phố Y để ở gần gia đình. Vưu Đông Đông thôi việc tại công ty Z ở Thượng Hải - nơi đầu tiên hắn làm việc từ hồi sinh viên, tình cảm gắn bó, đồng nghiệp ít ai bình thường nhưng vô cùng hòa đồng. Đặc biệt là Trương tổng tuy cách làm việc hành sự cổ quái nhưng đối đãi với hắn rất tốt. Nghĩ lại thật hoài niệm nha~
Thành phố Y là vùng đất giàu có không thua gì Thượng Hải hay Bắc Kinh nhưng để tìm kiếm việc làm thì vô cùng khắc nghiệt.
Trở về quê mấy tháng, vác hồ sơ xin việc khắp nơi nhưng hắn vẫn chưa tìm được chỗ nào ưng ý.
Bác hắn thấy vậy liền đánh tiếng nhờ người quen xin cho hắn làm nhân viên văn phòng tại công ty X. Công việc nhàn nhã, lương cao, trụ sở làm việc gần nhà...trăm điều thuận lợi tưởng chừng Vưu Đông Đông số đen như than có thể ngẩn cao đầu hưởng thụ ai mà ngờ trong sổ sinh tử của hắn ló ra cái đuôi chó để hắn xui xẻo đạp trúng.
"Phùng Đậu...Đậu!" hắn mắt mũi đã kém, ngày đó đi làm xui xẻo quên đeo mắt kính, cầm văn bảng đứng giữa phòng lớn rặn mãi mới phun ra được cái tên này - Phùng tổng công ty của hắn.
Đồng nghiệp nghe thấy liền phụt cười. Trêu hắn có phải thấy cái tên Đông Đông của mình đọc ngược xuôi đều thấy không sang lên được nên mới kéo theo Phùng tổng xuống cùng thuyền không.
"Đâu...đâu có!" Đông Đông gãi đầu, lắp bắp giải thích "Tôi thấy cái tên Đậu Tử của anh ấy cũng đây hàm xúc ý nghĩa gì chứ!" Phùng Đậu Tử nghe đáng yêu không kém gì Phùng Đậu Đậu đâu.
Lời vừa nói xong bốn bề nhất thời im lặng như tờ, nhân viên đều ríu rít tản ra người nào lo việc nấy để lại Vưu Đông Đông mắt tròn mắt dẹt đứng ngơ ngác giữa phòng.
Chỉ cảm thấy không khí tự nhiên hạ xuống lạnh lẽo đến đáng sợ.
Lúc hắn quay lại liền nhìn thấy một thân ảnh đang nhìn hắn chằm chằm nhưng thị lực kém không nhận ra ai. Lúc hắn dụi dụi mắt xong ngẩn lên thì cái bóng kia đã biến mất tăm. Lần sau đi làm nhất định phải mang kính ah.
Hôm sau Vưu Đông Đông chính thức được bổ nhiệm làm trợ lý cho Tổng giám đốc chi nhánh X, Phùng Đậu Tử.
Vưu Đông Đông dáo dác đi đến phòng của y để trình diện. Tự hỏi mình có điểm nào xuất sắc để được gọi tên thăng cấp nhanh như vậy.
Hắn là nhân viên quèn làm việc ở tầng 7, còn Phùng tổng ngồi ở tầng lầu cao nhất tầng 25 của tòa cao ốc sang trọng nhất thành phố Y. Địa vị, địa thế cách biệt quá xa khiến hai người chưa bao giờ có cơ hội gặp mặt. Đến tên của vị lãnh đạo hôm qua Vưu Đông Đông mới được biết.
Phùng Đậu Tử là phú nhị đại điển hình. Hắn là con trai út trong một gia đình quyền quý tại thành phố Y, từ nhỏ đã được bọc trong nhung gấm, cha mẹ cưng chiều nhất mực, anh chị bảo vệ yêu thương, trên dưới đều có kẻ hầu người hạ. Đến năm mười tám tuổi ra nước ngoài du học, sau đó lại trở về nhận lấy một chi nhánh của lão cha một bước nhảy lên làm vua một cõi.
Kẻ cả đời chưa chịu khổ một ngày, hiển nhiên bản tính dễ nảy sinh ngông nghênh hống hách.
Phùng Đậu Tử cũng thuộc dạng có thực lực, biết trọng dụng người tài. Tính ra y được trời ban cho cái đầu biết tính toán làm giàu nhưng thực tế tính tình đại xấu chỉ có điều bình thường hay đè nén che giấu, luôn thể hiện mình là một lãnh đạo cương trực và hòa nhã.
Cho đến một ngày, y đang đủng đỉnh đi thị sát nhân viên, tình cờ đi qua một văn phòng nào đó tại tầng 7. Đang đứng bên ngoài cánh cửa kiếng thì lại tình cờ nghe một chất giọng ngọng nghịu lắp bắp đọc ra cái tên của y.
Người kia quả nhiên đọc sai tên của y. Phùng Đậu Tử sẽ xem chuyện đó bình thường mà lơ đi cho đến khi tên ngốc đó nói rằng tên của y không có hàm xúc, không sang trọng...bla bla các kiểu con cò về mức độ bình dân của cái tên Đậu Tử.
Ai da, Phùng Đậu Tử luôn cảm ơn ông trời vì đã sinh ra y với hình hài hảo soái, gia cảnh giàu có, đầu óc thông minh, bản tính nhanh nhạy, đường nhân duyên vô cùng tốt...ngoại trừ việc cái tên của y. Phùng Đậu Tử! Luôn là nỗi niềm nhức nhối của y.
Người ta có Chu Nhất Long, La Phù Sinh, Hà Khai Tâm, Thẩm Nguy...con mẹ nó, mấy cái tên hay hào sảng như vậy, lão cha y không đặt lại đè Đậu Tử đặt cho y. Hạt đậu nhỏ ư? Thiệt khiến tâm tình con người ta bạo phát mà.
Hiện tại lại có kẻ dám mang tên y ra mà bàn tán, bôi nhọ với bản tính hẹp hòi...à nhầm, có thù ắt báo, Phùng tổng quyết định cất nhắc hắn lên ngồi cạnh mình để tiện đường hành hạ.
Và đã hành hạ Vưu Đông Đông đáng thương tầm nửa năm ròng.
Vưu Đông Đông bản tính có chút chậm, giao tiếp đôi lúc còn hay lắp bắp, phải nhắm mắt rặn mãi mới ra một từ. Nhưng hắn không hề ngu ngốc, hắn nghe mấy đồng nghiệp nói ngày đó đã mạo phạm tên lãnh đạo, xui xẻo người ta lại nghe được. Hắn không đồng tình nha, rõ ràng tên của y không nghe chói tai kinh thiên động địa lắm nhưng y chưa hề chê bai, ý bảo cái tên ấy giản dị gần gũi thôi mà.
Hắn không nghĩ mình bị cho vào tầm ngắm bởi lý do nhỏ nhặt đó được. Vẫn tin tưởng lãnh đạo chọn mình là có lý do chính đáng.
Quả nhiên là dùng hắn để trút giận!
Phùng Đậu Tử bình thường đối nhân xử thế hoàn hảo vô cùng. Ai biết được người này tâm lý vặn vẹo, cố giữ hình tượng thanh lương nhưng trong lòng luôn bạo phát. Độc mồm độc miệng, tính tình khó chịu không ai bằng.
Chỉ có điều những lúc Phùng Đậu Tử lên cơn trái gió trở trời chỉ có một mình Đông Đông gánh chịu.
Giả sử như đến chuyện lý do vì sao Tiểu Đông Đông lại phải nằm đất là từ việc mấy ngày trước Phùng Đậu Tử có chuyến công tác đến thành phố lân cận để gặp đối tác. Vưu Đông Đông là trợ lý phải nắn lịch trình của y để chuẩn bị nhưng tên tiểu gia hỏa kia tự nhiên đùng đùng đòi đi gặp đối tác ngay đúng dịp lễ lộc. Lúc đó đào đâu ra phòng khách sạn cho y nữa chứ. Vưu Đông Đông cắn răng bấm bụng hủy kì nghỉ với gia đình mà đi cùng Phùng tổng, trong lòng thầm mắng y là đi công tác hay là đang đi di dân mà vali, hành lý chất đống. Vưu Đông Đông một thân cao gầy ốm yếu vác đến xiêu vẹo cột sống, còn Phùng tổng cứ nhàn nhã xem như không thấy gì. Bình thường chẳng phải y đi đâu đều mang theo vệ sĩ hay sao, rõ ràng là muốn cho hắn ngậm hành mà.
Phùng Đậu Tử thong dong đi gặp đối tác tán hươu tán vượn. Vưu Đông Đông thì nước mắt chảy thành một dòng sông, gọi điện thoại khắp hang cùng ngõ hẻm các khách sạn đều treo cho hắn cái thông báo hết phòng. Cho đến khi hắn tra cứu mãi mới phát hiện ra khách sạn H giá phòng cao ngất nên còn dư vài căn. Phùng tổng cái gì không có chứ dư nhất là tiền. Ngại ngần gì mà không đặt chỗ ngay. Ai ngờ số Tiểu Đông Đông lại đen không thua gì máu chó, điện thoại hết tiền, 4G lẫn wifi đều đồng loạt bị ngắt. Không thể liên lạc cho bên khách sạn. Đến khi Phùng tổng kết thúc cuộc họp thì trời đã tối, hắn vội vàng lôi Phùng Đậu Tử đến khách sạn liền nghe nhân viên báo lại chỉ dư một phòng duy nhất. Người giàu tại Trung quốc thì ra nhiều như vậy.
Vốn dĩ chuyện gặp đối tác của Phùng Đậu Tử không kéo dài lâu. Chỉ trong một ngày là chốt xong hợp đồng. Chủ yếu y muốn ở lại đây vui chơi mấy ngày lễ, sẵn tiện chà đạp tên nhân viên ngốc nghếch kia cho hả dạ đó mà.
Chỉ vì lỡ miệng nói tên y không đủ xuất chúng, hại Tiểu Đông ngậm hành hơn nửa năm. Lòng dạ của Phùng Đậu Tử cũng quá sức "hòa ái" rồi.
Vưu Đông Đông tính tình hiền lành, mặt mũi không quá xuất chúng nếu không muốn nói nhìn hắn có vẻ khá ngô nghê. Nhưng hắn đối với việc bị cấp trên bắt nạt lâu ngày cũng nhận ra, hiển nhiên liền tỏ ra bất mãn.
Phùng Đậu Tử bị hắn vạch trần dã tâm mượn việc công trả thù riêng mặt vẫn không đổi sắc. Còn nhoẻn miệng cười đê tiện thách hắn thôi việc cho y xem. Liệu hắn vác hồ sơ đi khắp các công ty lớn nhỏ ở thành phố có ai dám nhận hắn vào làm, còn mấy cậu dì chú bác nhà hắn...xem chừng cũng dễ liên lụy mà rơi vào cảnh thất nghiệp. Địa vị tầm ảnh hưởng của gia tộc họ Phùng chính là không thể chọc vào. Vưu Đông Đông xui xẻo lại chọc vào cái kẻ xấu bụng nhất Phùng gia.
Đối diện với vẻ mặt ngông cuồng của Phùng Đậu Tử, Vưu Đông Đông tức đến nỗi bấm bấm ngón tay lắp bắp cả nửa ngày cũng đành cụp mắt im lặng luôn.
Nhẫn nhịn lâu ngày thành quen, đối với mấy chiêu trò xấu bụng, độc mồm của Phùng Đậu Tử hắn đều tiếp qua, riết rồi cũng không phản ứng gì nữa, chỉ cúi đầu cam chịu.
Nói thẳng ra công việc làm trợ lý của Phùng tổng lương rất tốt, đãi ngộ không tồi, nếu chỉ xem mấy lời y nói là gió thoảng mây bay, mắt nhắm mắt mở, tiền hàng tháng đều nhập đủ vào tài khoản thì Tiểu Vưu còn gì phàn nàn nữa sao.
Hôm nay vũ trường nổi tiếng nhất ở đây làm party kỉ niệm mười năm. Ông chủ liền gửi thiệp mời Phùng Đậu Tử tham gia, dù gì y cũng là công tử nhà giàu vung tiền ăn chơi không ít, mỗi khi đến đây công tác đều ghé qua uống rượu nhảy nhót đàn đúm. Không mời y còn không sợ muốn dẹp luôn chuyện làm ăn.
"Vưu Đông Đông cậu đi cùng tôi!" Phùng Đậu Tử ra lệnh.
Hắn giương mắt vô tội nhìn y "Tôi không uống được rượu!" chính là trước đây từng uống rượu say xỉn và xảy ra một số chuyện xấu hổ không muốn nhắc tới nữa.
Môi Phùng Đậu Tử câu lên nụ cười trào phúng "Cậu nghĩ cậu được quyền uống sao?" lông mày nhướn lên "Cậu đi cùng để còn mang tôi về ah!" đêm nay y nhất định thác loạn một phen, phải uống say đến quên đường về mới thôi, mang tên hầu này theo để hắn còn biết đường mà câu y về khách sạn, khéo dạt bờ bị chụp hình đăng báo thì nguy to.
Bây giờ đã hơn mười giờ tối, vũ trường X dòng người ra vào nhộn nhịp ánh đèn tiếng nhạc lập lòe sôi động. Phía bên ngoài trang hoàng lộng lẫy bề thế bao nhiêu thì bên trong thác loạn điên cuồng bấy nhiêu.
Khói thuốc lá hòa tan cùng những giọt rượu cay nồng, các chất cấm đều có thể trót lọt mua bán ở đây mà không sợ bị cảnh sát sờ gáy. Ở sân khấu trên cao mấy nàng vũ nữ thoát y thân hình nóng bỏng thi nhau nhảy múa khoe ra những bộ phận nhạy cảm theo tiếng nhạc xập xình gợi dục. Mấy tên đàn ông hò hét cầm tiền vung ra như đang quăng giấy, vui thú nhìn chúng rơi lả lướt trên từng lớp da thịt gợi tình kia.
Bên một góc khác Phùng Đậu Tử đã có một cuộc vui nhỏ của mình. Một tay cầm cái ống dài chứa chất cồn lản tản ra ánh sáng dạ quang, y vừa uống vừa ôm hôn một cô gái xinh đẹp ăn mặc hở hang hấp dẫn bên cạnh. Bao quanh y còn có vài cô gái ăn mặc mát mẻ dáng chuẩn như người mẫu đang cố nhảy múa, hoặc sờ chạm khiêu khích để y chú ý đến mình. Phùng Đậu Tử vừa hôn môi cô gái này xong liền quay sang liếm lên cổ cô ả khác, tay vô cùng hạ lưu luồn vào áo nàng xoa bóp đôi gò bổng hấp dẫn.
Phùng Đậu Tử đẹp trai vô cùng, lúc cười lên dù có ý vô lại nhưng không khiến người khác ghê tởm, ngược lại dễ khiến các cô gái thêm điên cuồng nhún nhảy nhiệt tình hơn, ham muốn sờ lên mấy khối cơ bắp săn chắc của y. "Đêm nay anh chọn em nhé!" một cô gái thì thầm vào tai y "Em sẽ phục vụ anh nhiệt tình ah!" phả vào tai y nhịp thở thật dâm đãng.
"Em còn thể cùng anh với...những người bạn của em!" hai mắt hoa đào của y nhu lên đầy dụ tình, y là người có nhu cầu tình dục cao. Bình thường tiết chế cũng vô cùng khổ sở, đến khi lăn lên giường đều sẽ dìu theo hai, ba cô cùng chơi đến lộng trời lộng đất. Mấy cô nương ấy ham muốn cao, tham dục đến đâu cũng bị hắn làm đến kêu cha gọi mẹ, nửa đường gục ngã nhưng Phùng Đậu Tử vẫn chưa cảm thấy thoải mãn.
Y đến nay vẫn chính là vui chơi qua đường, chưa từng tìm được bạn giường chân ái, đủ để y vui vẻ hưng phấn đến cùng.
Phía ghế bên này, Phùng Đậu Tử chìm đắm trong hoan lạc, thoải mái uống rượu ôm gái chơi đùa, quần áo trên người lộn xộn, áo sơ mi bị mấy cô gái mở ra gần hết lộ ra mấy khối cơ mạnh mẽ. Nhìn y không khác gì đế vương được cung nhân hầu hạ. Thì bên kia Vưu Đông Đông đỏ mặt tía tai ngồi ôm ba lô thu lu trong một góc.
Trái với bộ dạng giàu có đốt tiền hào nhoáng của Phùng Đậu Tử thì Vưu Đông Đông không khác gì nông dân lên tỉnh. Hắn từng đi bar cùng đồng nghiệp nhưng ngoại trừ hát hò, tán gẫu xem người khác nhảy nhót chính là chưa từng nhìn thấy những cảnh tượng đầy nhục dục như vậy. Đặc biệt là với Phùng Đậu Tử khiến hắn bị shock. Ngày thường y là một Phùng tổng cao lãnh đĩnh đạc dù nội tâm nhỏ nhen hẹp hòi thích bắt nạt Đông Đông nhưng hắn chưa bao giờ thấy y trong bộ dạng ăn chơi trác táng như vậy.
Tại sao những gì xấu xa nhất của Phùng Đậu Tử đều vô tư bày ra cho hắn xem?
Ngoại hình Vưu Đông Đông ngoại trừ cao chính là không có gì nổi bật. Mái tóc đen cắt ngắn, tóc mái lòa xòa phủ dày trước trán, cùng với cặp kính mắt viền dày che đi toàn bộ đôi mắt, râu ria lỉa chỉa, hắn chỉ mới hơn hai mươi mấy mà nhìn như ông chú có gia đình, cùng dáng bộ luôn cúi thấp rụt cổ, ăn nói lắp bắp khiến người ta luôn cảm thấy hắn rất ngốc, dễ bị bắt nạt.
Nhìn bộ dạng hưởng thụ cười cợt của Phùng Đậu Tử đã đủ chướng mắt, lại càng đỏ mặt lúng túng khi thấy bàn tay thon dài của một cô gái đang luồn vào trong quần y giúp y thẩm du.
"Phùng tổng, tôi ra ngoài một chút!" hắn nhạt giọng nói. Tiếng nhạc ầm ĩ khiến Vưu Đông Đông phải hét ầm lên thì người kí mới nghe thấy
Phùng Đậu Tử chìm trong dục cảm, đỏ mắt ngước lên thấy bộ mặt ngố tàu của Vưu Đông Đông liền nhớ ra khi nãy mình có câu theo cái đuôi nhỏ này. "Đi đi, cẩn thận đấy!" nói xong liền ngả đầu ra sau rít lên một phen khi tay cô gái đang vuốt ve lên xuống đại nhục bổng của y.
Không hiểu sao nhìn gương mặt trắng trẻo đẹp đẽ của Phùng Đậu Tử vặn vẹo trong khoái cảm lại khiến Vưu Đông Đông muốn nhảy dựng lỗ chân lông cả lên.
Mấy cô gái chán ghét nhìn hắn cười cợt, so với một công tử hào hoa đẹp không thua gì minh tinh là Phùng Đậu Tử thì Vưu Đông Đông giống như một đứa ngốc nhà quê chạy loạn vào cái chốn ăn chơi sa đọa giàu có này.
Hắn vội vàng ôm ba lô che trước ngực, ba chân bốn cẳng chạy đi.
Phùng Đậu Tử nheo mắt nhìn theo bóng lưng xiêu vẹo của hắn, hai tay ôm hai nàng, thoải mái nhìn một cô gái khác ngồi dưới đất vuốt ve tính khí giữa hai chân y "Em có nghĩ tên kia đi giữa chừng liền bị biến thái đè không?" y thì thầm. Cái chốn này gay lẫn lộn vào cua trai thẳng không ít đâu.
"Người nào tư vị kém như vậy?" đôi môi đỏ chót bĩu ra mấy lời coi thường.
"Cũng phải." Phùng Đậu Tử cười rộ lên, bộ dạng Vưu Đông Đông tầm thường như vậy, con gái còn chê huống hồ gì giới đồng tính.
Rẽ qua hành lang vắng vẻ hơn tìm nhà vệ sinh, trên đường đi, mặt hắn đã đỏ lại càng thêm ngượng ngùng khi bắt gặp mấy cặp đôi đang thoải mái hôn nhau và quan hệ tình dục trong mấy góc khuất.
Mắt Vưu Đông Đông cụp xuống, hai tay giữ cái túi trước ngực như vật hộ mạng. Lầm lũi cắm đầu đi đến một ngã rẽ khác thì hắn cảm giác đầu óc quay cuồng, sau ót hưởng thụ một cảm giác đau đớn đến lợi hại.
Hắn bị người ta đánh úp, hưởng trọn một cú đập ngay gáy.
Bóng tối sao trăng quay cuồng, lăn đùng ra đất bất tỉnh.
"Xin lỗi anh, nhưng tôi không còn cách nào khác!" một thanh âm nức nở vang lên, trên tay cầm một thanh sắt, thân thể run rẩy nhìn nam nhân nằm ngất xỉu giữa hành lang vắng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook