Mưa Hoàng Tước
Chương 3


Hạ Úc Thanh đi bộ từ quán net về Thanh Mi Uyển.
Tám giờ sáng, trong không khí vẫn còn đọng lại chút hơi nước thanh mát.
Trên người cô ám đầy mùi khói thuốc từ quán net, vừa vào nhà, cô lao ngay đi tắm, giặt quần áo, vắt đến kiệt nước rồi mới phơi ra ban công.
Sau đó cô vào bếp, cho nước vào đun, vừa ngân nga hát vừa đi ra khu vườn ở phía sau.
***
Tới cửa, Lục Tây Lăng mới nhắn tin cho Châu Tiềm hỏi mật mã.
Mở khóa vào nhà, liếc mắt một cái thấy vẫn trống như lúc mới được bàn giao, không giống như có người ở, ngoại trừ bó hoa để trên bàn ăn, bách hợp trắng kết hợp với cẩm chướng hồng.
Cẩm chướng là loài hoa mà Lục Tây Lăng ghét nhất.
Lục Tây Lăng nhíu mày đi vào, đến gần mới nhìn rõ, “lọ hoa” kia thật ra là một cái vỏ chai Coca loại lớn.
Trên bàn ăn đặt một quyển sách, “Kẻ trộm sách”, ở giữa có kẹp một tờ giấy.
Anh tiện tay mở ra, trang giấy kẻ ngang, trông giống như được xé từ trong vở ra, cạnh rìa lởm chởm.

Chữ viết trên trang giấy cực kỳ tinh tế, chép lại quy trình xin vay từ quỹ hỗ trợ của nhà nước.
“Người vị thành niên cần cung cấp giấy tờ tùy thân còn hiệu lực của người giám hộ hợp pháp và đơn xin vay khoản hỗ trợ.”, câu này được khoanh tròn lại rồi đánh một dấu x.
Đầu ngón tay khẽ buông lỏng, trang sách rớt xuống, giở về trang phụ bìa.
Ba dòng chữ viết bằng bút mực đen…
Tặng Hạ Úc Thanh:
Cùng thả ích kiên, bất trụy thanh vân chi chí.
Bành Thụ Phương
Bất chợt nghe thấy tiếng động mơ hồ từ sau vườn.
Lục Tây Lăng đặt quyển sách xuống, nghiêng đầu nghe ngóng một lát, rồi đi về phía khu vườn.
Nghe thấy tiếng bước chân từ đế giày da dậm xuống bậc thềm đá, Hạ Úc Thanh dựng tóc gáy, sợ hãi quay đầu lại.
Trên bậc thang là một người đàn ông xa lạ, áo trắng quần đen, đôi giày da đen bóng lưỡng, không dính một gợn bụi.

Ánh nắng vàng hắt lên gương mặt trắng nõn, anh hơi nheo mắt lại, không nói không cười, vẻ mặt vô cùng lãnh đạm.
Không thể đánh giá dáng vẻ của anh, bởi chỉ riêng khí chất của anh đã vượt ngoài những khái niệm trong nhận thức của cô rồi.
Giống như vào một buổi sáng mùa đông, cô bước ra khỏi cửa, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi phủ trắng tuyết khuất trong màn sương dày đặc.
Xa xôi, không thuộc về thế giới của cô.
Hạ Úc Thanh bỗng giật mình.
Chớp mắt mấy cái mà người kia vẫn không biến mất.
Người có diện mạo đẹp như vậy, có lẽ, có lẽ không thể nào là trộm được nhỉ?
Biết mật mã của chỗ này, cô nghĩ ngay đến một người, vì thế liền lập tức cười tươi rói, “Anh là thầy Châu ạ?”

Lục Tây Lăng không đáp lời cô, chỉ nhìn chằm chằm vào thứ trong tay cô, và khoảnh đất sau lưng cô, rồi cất giọng lạnh lùng: “Cô đang làm gì đấy?”
… Cảnh tượng này đánh mạnh vào nhận thức của anh, trước mắt là một cô gái xa lạ, làn da ngăm đen, trong tay cầm một mớ rau diếp xanh ngắt, phía sau cô, trên mười thước đất vườn là một đám rau đang trổ lá non mướt mắt.
Hạ Úc Thanh vội nói: “Em đang hái rau diếp để chuẩn bị nấu mì, thầy Châu ăn sáng chưa ạ?…”
“Tôi không phải họ Châu.”
Hạ Úc Thanh ngẩn người, cô đứng dậy, “… Ngại quá, xin hỏi anh là?”
Lục Tây Lăng liếc mắt đánh giá cô, tóc buộc đuôi ngựa, áo phông đen, quần bò dài, giày thể thao trắng.
Hình tượng giản dị mà chân chất điển hình.
“Cô là người được Châu Tiềm sắp xếp cho ở đây?”
Hạ Úc Thanh gật đầu.
“Rau là do ai trồng?”
“Tôi, tôi tự tay trồng…”
“Nhổ đi.”
Nụ cười của Hạ Úc Thanh cứng lại, nửa câu “mọc tốt lắm” nghẹn trong cổ, cô đành phải nuốt xuống.
Ánh mắt không chút cảm xúc của người đàn ông thản nhiên lướt qua gương mặt cô, giọng nói lại càng lạnh nhạt hơn, “Tôi họ Lục.

Chắc cô biết tôi là ai.”
Đồng tử của cô thoáng giãn ra, giọng nói cũng đề cao đến nửa cung, cô kích động thốt lên: “Cuối cùng cũng gặp được anh rồi!”
Dường như cô bất giác tiến về phía trước nửa bước, “Cảm ơn anh, anh Lục! Tôi vẫn luôn muốn gặp mặt để nói với anh lời cảm ơn, nhưng lại sợ quấy rầy anh… Tóm lại là, vô cùng cảm ơn anh!”
Nói xong, cô còn cúi gập người chín mươi độ với anh!
Lục Tây Lăng lùi lại nửa bước.
Như thể bị tập kích bởi một quả bom xăng, hơi nóng cuồn cuộn khiến cả người anh nổi đầy da gà.

Anh không biết những người khác có mẫn cảm với lời cảm ơn, khen ngợi và sự nhiệt tình hay không, nhưng anh thì có, thậm chí còn mẫn cảm nặng là đằng khác.
Anh nhíu mày, nhấn mạnh lần thứ hai, “… Phiền cô ngay lập tức nhổ sạch sẽ chỗ này đi.”
Đùa à, theo kế hoạch, khoảnh vườn này sẽ được thuê người chuyên nghiệp về trồng hoa hồng đấy.
Hạ Úc Thanh cực kỳ xót xa, nhưng vẫn cười đáp: “Được ạ!”
Khoảnh đất này trồng rau hẹ, rau diếp, củ cải đỏ và mấy loại rau nhanh được ăn khác, cô miệt mài tưới nước vun đất, vừa mới thu hoạch được mẻ đầu tiên, nói nhổ là phải nhổ, thật sự quá đáng tiếc.

Nhưng dù sao đây cũng là nhà của anh Lục, cô chưa xin phép mà tự ý làm đã là mất lịch sự rồi, hơn nữa đến lúc khai giảng cũng phải nhổ bỏ hết, sớm muộn gì cũng vậy thôi.
Lục Tây Lăng nâng cổ tay nhìn đồng hồ, xoay người đi ra ngoài, không nói thêm gì nữa.
Hạ Úc Thanh cầm mớ rau chạy theo, “Anh Lục, anh đã ăn sáng chưa ạ? Nước sôi rồi, tôi đang chuẩn bị nấu mì, hay là anh…”
Nhà hàng xóm trong cùng khu có nuôi một con Golden, nó không bao giờ thèm để ý đến những người hàng xóm thích nó, thế nhưng lần nào cũng nhảy chồm chồm đến trước mặt anh, vẫy đuôi hít hà, cọ tới cọ lui vào ống quần anh.

Nhà hàng xóm thường cười bảo, đúng là Elizabeth thích cậu Lục lắm đấy!
Sau này, Lục Tây Lăng chuyển nhà.

Anh cố ý chọn đến khu mà hàng xóm không nuôi chó.
Lục Tây Lăng bỗng quay ngoắt lại.
Cô gái có làn da cháy nắng khỏe khoắn, nụ cười cũng rạng rỡ như ánh mặt trời, nhất là ánh mắt, hệt như những vì sao sáng ngời trên bầu trời đêm không nhiễm bụi bẩn, trong những lần đi tới vùng núi cắm trại dã ngoại.
Anh giơ tay lên, chỉ xuống chân cô, “Đứng ở đấy.”
Hạ Úc Thanh không hiểu, nhưng vẫn nghe lời đứng tại chỗ.
“Đứng đấy, đừng nhúc nhích.”, Lục Tây Lăng lùi ra sau mấy bước.
Cũng may, cô cũng nghe lời như “Elizabeth”.
Lục Tây Lăng xoay người, bước nhanh ra cửa.
Lên xe, mở điều hòa.
Nhấn nút hạ nhiệt độ hết cỡ, hơi lạnh 16 độ phả ra, chỉ một lát sau, cả khoang xe đã mát rượi.
Thoải mái hơn hẳn.
Hạ Úc Thanh rửa sạch rau diếp, bỏ mì vào nồi nước sôi, nấu chín đến bảy tám phần rồi mới cho rau vào.

Thêm chút muối và tương ớt lên men, bỏ thêm hai thìa bột canh, rồi vớt mì ra.
Ngồi vào bàn ăn mì, Hạ Úc Thanh không khỏi nhớ lại tất cả phản ứng của Lục Tây Lăng lúc nãy.
Có chút chán nản.
Liệu có phải mình bị ghét hay không?
***
Sáng hôm sau, kết thúc buổi họp thường kỳ, Lục Tây Lăng gọi Châu Tiềm vào văn phòng.
Anh châm một điếu thuốc, ném cái bật lửa bạc lên mặt bàn, ngả người ra phía sau, “Căn nhà ở Thanh Mi Uyển, vườn hoa đã về như cũ chưa?”
Châu Tiềm ngẩn người, chẳng hiểu ra làm sao, nhưng nguyên tắc của Lục Tây Lăng là không được nói “không biết”, thế nên anh ta chỉ đành nói: “Để em đi tìm hiểu xem sao.”
“Gọi điện thoại hỏi luôn đi.”
“… Hình như cô Hạ không có di động.”
“Thế trước giờ hai người liên lạc như nào? Đốt khói ám hiệu à?”
Châu Tiềm nhạy bén phát hiện ra điềm báo vị thiếu gia này chuẩn bị nổi điên, bèn vội nói, “Để em đi xác minh trước đã, giữa trưa sẽ cho anh câu trả lời thuyết phục.”
Giữa trưa, Châu Tiềm không có thời gian ăn cơm, chỉ gặm bánh mì, chạy đến cửa hàng Apple ở gần đó mua một chiếc di động, rồi đích thân lái xe đến Thanh Mi Uyển.
Ai ngờ, lại phí công, Hạ Úc Thanh không có nhà.
Anh ta đi vào vườn, nhìn một mảnh xanh tươi trước mắt, bất chợt phì cười.

Thì ra “về như cũ” là ý này.
Anh ta để điện thoại lại, viết cho Hạ Úc Thanh một tờ giấy nhắn, bảo cô tự mang chứng minh thư đến cửa hàng đăng ký sim điện thoại.
Mãi cho đến tám rưỡi sáng hôm sau, Châu Tiềm mới nhận được điện thoại của Hạ Úc Thanh, quả nhiên, vẫn là số máy bàn.
Cô hỏi Châu Tiềm đang làm việc ở đâu, cô muốn đến gửi chút đồ.
Bốn mươi phút sau, Châu Tiềm nhận được điện thoại của Hạ Úc Thanh… Thật nể cô có thể tìm được điện thoại công cộng bất cứ lúc nào, khiến anh ta như được xuyên về thời đại 1G.
Châu Tiềm chạy xuống lầu, Hạ Úc Thanh đang đứng trước cửa cảm ứng, trong tay ôm một thùng giấy.
Phía trên thùng giấy đó là hộp điện thoại Apple còn chưa bóc tem.
Hạ Úc Thanh cười, do dự hỏi: “Thầy Châu?”
Châu Tiềm cảm thấy như thể cuối cùng cũng đã gặp được “người bạn qua mạng”, thật chẳng dễ dàng gì, anh ta cười bảo: “Gọi tôi là thầy thì giảm thọ mất.”
“Vậy em gọi anh là anh Châu được không ạ?”
“Được.

Tùy cô.”
Hạ Úc Thanh nói về chuyện điện thoại di động trước: “Em sắp có tiền lương rồi, có tiền em sẽ đi mua điện thoại luôn.

Còn cái này, em không thể nhận được.”
Châu Tiềm hù dọa cô, “Không trả lại được.

Cô không cần là bỏ phí đấy.”
“Thật, thật ạ?”
“Ừm.”
“Thế thì để em viết giấy nợ.

Bao nhiêu tiền ạ?”
Châu Tiềm còn chưa dám đưa cho Lục Tây Lăng tờ giấy nợ dạo trước, giờ lại nữa rồi.
Huống hồ, để một cô sinh viên nghèo viết giấy nợ vì một chiếc điện thoại tám chín nghìn tệ, anh ta không đành lòng, bèn nói: “Lừa cô đấy.

Còn chưa xé tem mà, trả lại được.”
Anh ta thấy Hạ Úc Thanh thở phào một hơi.
Ngay sau đó, cô lại đưa thùng giấy đang ôm trong tay, “Còn cái này, phiền anh giúp em chuyển cho anh Lục.”
Sắp phải theo Lục Tây Lăng đi gặp khách hàng, Châu Tiềm nhận thùng giấy xong không lên tầng ngay, mà bỏ vào cốp xe trong hầm.
Bôn ba bên ngoài cả ngày, đến tận tối mịt.
Tài xế đưa Lục Tây Lăng về nhà họ Lục trước.
Xe dừng lại trước cổng lớn, thấy Lục Tây Lăng xuống xe, đang định đi vào, Châu Tiềm đột nhiên nhớ ra trong cốp còn đồ, vội bảo anh chờ một lát..
Anh ta xuống xe, vòng ra phía sau lấy cái thùng không hề nhẹ, “Cô Hạ bảo em chuyển cho anh.”
Lục Tây Lăng đi tới, giơ tay lật lên xem.
Mấy cái túi giữ tươi, đựng đầy rau diếp và rau hẹ xanh biếc, lật thêm chút nữa, là mấy củ cải còn dính đất được bọc bằng báo, chẳng biết là giống gì, vỏ đỏ, củ rất bé.

Châu Tiềm nói: “Cô Hạ bảo là cô ấy tự trồng, nhổ hết sạch rồi, nhưng mấy hôm nữa khai giảng, sợ một mình ăn không hết, để tủ lạnh lâu lại sợ mất tươi.

Cô ấy bảo, nếu anh không cần thì để em trả lại.”
Lục Tây Lăng ngước lên, ánh mắt hờ hững, “Thì cậu trả lại đi.”
“…”
Đang nói chuyện, Lục Sênh bỗng nhảy qua bậc cửa, chạy ra cổng.
“Anh, anh về rồi.”, cô nàng chỉ chào cho có, đang định ra cửa hàng tiện lợi, thấy Châu Tiềm ôm một thùng đồ, lòng hiếu kỳ nổi lên, cô nàng lại vòng về, “… Cái gì thế?”
Hình như cô nàng vừa tắm xong, lọn tóc âm ẩm, thơm ngào ngạt.
Châu Tiềm nín thở lùi lại, không nhìn cô nàng, khẽ nâng cái thùng lên và bảo: “Cô sinh viên nghèo được Lục tổng giúp biếu đấy.”
Lục Sênh trợn tròn hai mắt, “Người ở Thanh Mi Uyển á?”
Châu Tiềm gật đầu.
Qua hai ngày điều tra, lời đồn “giấu người đẹp” tự sụp đổ, bà nội Lục còn cảm thấy hụt hẫng suốt một thời gian.
Lục Sênh chen vào, làm Lục Tây Lăng phải nhíu mày dịch sang nửa bước, cô nàng chỉ vào thùng giấy, cười hỏi, “Rau à?”
“Rau cô ấy tự trồng.”
“Wow! Cô bé này cũng siêu quá đi!”, Lục Sênh trồng xương rồng mà còn chết.
Không để Lục Tây Lăng có ý kiến gì, cô nàng đã tự nhận lấy cái thùng giấy.
“Hơi nặng đấy.”, Châu Tiềm vội nói.
“Vậy anh giúp tôi mang vào trong đi… Ông anh tôi sang chảnh lắm, chắc chắn anh ấy không muốn bê đâu.”
“Vào, vào nhà ạ?”, Châu Tiềm lắp bắp, nhìn về phía Lục Tây Lăng, trưng ra ánh mắt cầu cứu.
Lục Tây Lăng liếc anh ta một cách đầy ẩn ý, vẻ mặt như cười như không.
Châu Tiềm bất chấp, “Tôi đưa vào rồi về luôn.”
Lục Sênh không đi cửa hàng tiện lợi nữa, cô nàng có hứng thú với thùng rau này hơn.
Châu Tiềm nghe theo sự chỉ đạo của cô nàng, mang thùng rau vào bếp, rồi vội vàng nói: “Lục tổng, em đi đây.”
Lại nhìn về phía Lục Sênh, “Cô Lục, tạm biệt.”
Lục Sênh không nhìn anh ta, chỉ vẫy tay, “Tạm biệt.”
Động tĩnh trong bếp khiến bà nội Lục phải vào xem, nghe kể ngọn nguồn xong liền không ngớt lời xuýt xoa khen chỗ rau tươi ngon này.
“Tây Lăng.”
“Dạ?”, vừa ra đến cửa bếp, Lục Tây Lăng quay đầu lại.
Bà nội Lục cười bảo: “Hai hôm nữa là sinh nhật ông nội, cháu mời cô bé này đến nhà mình ăn cơm đi.

Giúp đỡ một đứa trẻ thành tài, phúc đức biết bao nhiêu.”
Lục Tây Lăng thản nhiên đáp, “Không cần đâu ạ.”
“Nghe lời bà.

Cũng để cho ông cháu đỡ buồn.”
Trầm mặc một lát, Lục Tây Lăng đành nhận lời..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương