Mưa Hoàng Tước
-
Chương 20
Hạ Úc Thanh quay trở lại phòng bao, bên trong lại là một cảnh tượng náo nhiệt khác.
Chỗ cô và Lục Tây Lăng vừa ngồi, lúc này đã có người khác, tất cả ngồi vây xung quanh nhân vật chính của ngày hôm nay, đổ xúc xắc đoán số uống rượu, mùi rượu nồng đượm tỏa khắp phòng, ồn ào huyên náo.
Lục Sênh ngồi tựa vào lòng bạn trai, nếu gã thua, cô nàng sẽ bưng cốc rượu đến bên miệng gã, vô cùng quấn quýt mặn nồng.
Hạ Úc Thanh nhìn quanh một vòng, tìm thấy Châu Tiềm đang ngồi trong một góc.
Có vẻ anh ta đã say rồi, ngả ra thành ghế, hai mắt nhắm lại.
Trong phòng, ngoài Lục Sênh ra, Hạ Úc Thanh chỉ quen mỗi Châu Tiềm, thế nên liền đi vào, ngồi xuống cạnh anh ta.
Nếu nói khoảnh khắc nào khiến Hạ Úc Thanh nhận ra rõ ràng nhất, cô và hai anh em họ Lục là người của hai thế giới hoàn toàn khác nhau, thì chính là vào lúc này.
Cô được bạn cùng phòng gắn cho cái mác “dễ hòa nhập”, không phải là không có nguyên nhân.
Trên lớp thì tích cực tương tác; tiết tiếng Anh chẳng hề sợ khẩu âm không tốt, vẫn dũng cảm phát biểu; hoạt động trong câu lạc bộ truyền thông của hội sinh viên thì như cá gặp nước; những bạn nữ khoa khác học cùng tòa nhà cũng đều biết cô, thậm chí ở một số môn bắt buộc với sinh viên toàn trường, còn đến tìm cô nhờ chỉ những chỗ quan trọng… Ngoài những mối quan hệ xã giao tốt ra, bất kể gặp được thứ gì mới mẻ chưa từng thấy trước đó, phản ứng đầu tiên của cô tuyệt nhiên không phải là “tôi không biết, tôi sợ sẽ làm sai”, mà là “tôi muốn thử xem sao”.
Nhưng cảnh tượng vào giờ khắc này, cô ý thức được rằng, đây chẳng phải thứ mà mình chỉ thử một lần là có thể hòa nhập được.
Xét về thân phận, vòng giao tiếp, kinh nghiệm và thói quen, cô và họ căn bản không thuộc cùng một tầng lớp.
Lục Tây Lăng và Lục Sênh tốt bụng như vậy, nhưng thật ra họ vẫn luôn hạ mình xuống để thích ứng với cô, trong một số trường hợp, đều là họ thay cô móc nối, giúp đỡ cô.
Chẳng hiểu sao, Hạ Úc Thanh lại có cảm giác bức thiết muốn trở về học bài đến vậy.
Chỉ học mới khiến cô không cần trông cậy vào bất cứ ai.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô đến quán bar, nếu chưa học được kinh nghiệm gì mà đã về, vậy chẳng phải là lãng phí cơ hội rồi hay sao.
Sau khi ngẫm nghĩ, Hạ Úc Thanh liền cầm menu rượu trên bàn lên, dựa theo những chủng loại và khái niệm trên đó, lần lượt tìm hiểu.
Ít ra, cô cũng phải biết được ly cocktail Lục Tây Lăng gọi cho cô là gì, sau đó sẽ thử xuống quầy bar tự gọi một ly khác.
Châu Tiềm đã say đến chuếnh choáng, đầu đau như muốn nứt toạc ra. Anh ta ngủ được một lát thì bị đánh thức, lúc mở mắt, chẳng biết Hạ Úc Thanh ngồi xuống cạnh mình từ bao giờ, một tay cầm menu rượu, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Châu Tiềm ghé lại xem, tò mò hỏi: “Cô đang làm gì thế?”
“Nghiên cứu văn hóa quán bar.”
“…Hả?”
Hạ Úc Thanh gập quyển menu lại, dáng vẻ như đang nóng lòng muốn thử, “Em đang định xuống gọi rượu, anh đi không?”
Châu Tiềm liếc mắt về phía đối diện, vừa chạm phải Lục Sênh và bạn trai cô nàng, thì liền thu tầm mắt về như thể bị kim đâm.
Ngồi ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì, anh ta nói: “Đi thôi.”
Cùng nhau xuống lầu, song Châu Tiềm lại nói muốn đi toilet, bảo Hạ Úc Thanh đến quầy bar chờ anh ta, còn dặn thêm: “Đừng uống rượu người lạ mời đấy.”
Hạ Úc Thanh gật đầu: “Biết mà! Đây là điều đầu tiên cần chú ý trong văn hóa quán bar.”
“…”
Hạ Úc Thanh đi đến chỗ quầy bar, Lục Tây Lăng đã biến mất, chẳng biết đi đâu rồi.
Cô nghĩ, không lẽ là đi uống rượu riêng với chị gái xinh đẹp kia đấy chứ.
Tìm một ghế trống rồi ngồi xuống, Hạ Úc Thanh sắp xếp lại những thứ đã nghĩ sẵn trong đầu một lượt, đang định mở miệng thì một tên ngồi trên cái ghế chân cao bên cạnh bỗng sán lại, cười hỏi: “Lần đầu tiên đến quán bar à?”
“Ừm.”
Tên kia chống cánh tay, ngả người ghé lại gần, “Tự gọi rượu bao giờ chưa?”
“Chưa.”
“Vậy để anh mời em một ly nhé.”, hắn hoàn toàn không cho Hạ Úc Thanh cơ hội lên tiếng, trực tiếp bảo với bartender: “Cho cô gái này một Four Loko.”
Nói xong, hắn lại nhìn về phía Hạ Úc Thanh và cười bảo: “Rượu này gần như là nước trái cây thôi, không có vị rượu đâu, chắc chắn em sẽ thích.”
Hạ Úc Thanh quay đầu, nhìn sang tên kia, “Anh đang bắt nạt tôi không biết gì à?”
Tên đàn ông híp mắt.
“Gọi “rượu thất thân”[1] cho một cô gái lần đầu tiên đến quán bar, có phải tôi nên nghi ngờ anh không có ý tốt không?”
[1] Four Loko là loại cocktail có chứa rượu, cà phê, chất kích thích, dễ uống nhưng cũng dễ say, đồng thời dễ khiến người ta làm ra những hành động mất kiểm soát, thế nên mới có tên là “rượu thất thân”
Tên đàn ông cười khẩy, “Nói cái gì thế! Người đến đây đều có thể diện, ai lại…”
Hạ Úc Thanh ngắt lời hắn: “Nhưng hình như anh không có thể diện thì phải… Đừng nói chuyện với tôi, còn quấy rầy nữa là tôi gọi bảo vệ.”
Bartender đứng sau quầy phì cười.
Tên kia tức tối quay về chỗ ngồi.
Lúc này, Hạ Úc Thanh mới nói với bartender, “Cảm phiền cho tôi một ly Campari pha với Calpis và soda.”
“Thích rượu này thế à?”
Giọng nói trầm thấp, truyền từ phía sau đến.
Hạ Úc Thanh quay ngoắt đầu lại.
Không biết Lục Tây Lăng đến từ khi nào, đứng ngay phía sau cô.
“Chú Lục…”
Tên đàn ông mới vừa tiếp cận nghe thấy Hạ Úc Thanh xưng hô như vậy thì kinh hãi liếc sang bên này, lại lập tức nở một nụ cười gượng gạo với Lục Tây Lăng, “Xin lỗi Lục tổng, uống hơi nhiều, vừa nãy thất lễ rồi.”
Không đợi Lục Tây Lăng mở miệng, hắn đã trượt xuống khỏi ghế, thức thời rời đi.
Hạ Úc Thanh cảm nhận được bàn tay Lục Tây Lăng chống trên mặt da của cái ghế chân cao cô đang ngồi, cánh tay sau ống tay áo sơ mi của anh kề sát bên cô, mùi rượu thoang thoảng phả đến, cả hơi nóng tỏa ra từ da thịt anh.
Anh khẽ cười, giọng nói nghe như đang trôi nổi bồng bềnh: “Không tồi, cũng biết Four Loko là rượu gì, tiến bộ rất nhanh.”
Hạ Úc Thanh luôn cảm thấy, sau khi uống rượu, Lục Tây Lăng thường có gì đó rất lạ, uể oải và cộc cằn hơn.
“Sao không ở trên tầng chơi?”, Lục Tây Lăng lại lên tiếng.
Hạ Úc Thanh nói thật: “…Hình như chơi không hợp rơ cho lắm.”
“Thế à?”, giọng Lục Tây Lăng rất khẽ, “Vậy với tôi thì sao?”
Lúc anh nói chuyện, hơi thở mang theo mùi rượu lướt qua trán, khiến Hạ Úc Thanh suýt chút nữa phải rụt vai.
Dường như Lục Tây Lăng cũng chẳng cần cô trả lời, anh lại hỏi: “Quán bar không có gì vui à?”
Hạ Úc Thanh lắc đầu, “Tạm thời không tìm được gì thú vị cả.”
“Vậy thì đi thôi, đưa cô về.”
“Nhưng mà…”
“Không muốn đi à?”
“Chị Sênh Sênh nói tối nay sẽ cắt bánh kem.”
“Cô muốn ăn bánh kem à?”
Hạ Úc Thanh lắc đầu.
Lục Tây Lăng đưa tay tóm lấy cổ tay cô, kéo xuống khỏi cái ghế chân cao, mạnh bạo như thể không cho cô từ chối.
“Túi với quần áo của cháu vẫn đang để trên phòng nghỉ…”
“Đi lấy đi.”
Lục Tây Lăng buông lỏng tay, đút một tay vào túi, đi nhanh về phía phòng nghỉ.
Hạ Úc Thanh chỉ đành bước nhanh theo sau anh.
Đến chỗ góc ngoặt, gặp được Châu Tiềm mới đi vệ sinh về, anh ta dừng bước, “Lục tổng.”
Hạ Úc Thanh nói: “Chắc em với chú Lục về trước đây.”
Châu Tiềm sửng sốt, đưa ánh mắt trưng cầu ý kiến về phía Lục Tây Lăng, “Cần em đi cùng không ạ?”
Lục Tây Lăng cực kỳ mất kiên nhẫn, “Mẹ kiếp, có phải chuyện gì cậu cũng phải hỏi ý kiến tôi không hả?”
Lần đầu tiên Hạ Úc Thanh nghe thấy Lục Tây Lăng nói lời thô tục, cô ngước mắt nhìn, anh đang nhíu mày, vẻ mặt hết sức bực bội.
Châu Tiềm không dám vuốt râu hùm nữa, vội vàng lùi sang bên cạnh tránh đường.
Đến cửa phòng nghỉ, Lục Tây Lăng không đi vào, chỉ chờ ở lối đi.
Hạ Úc Thanh nhanh chân vào lấy quần áo và túi xách, lại vội vã bước theo sau Lục Tây Lăng, gần như phải chạy bước nhỏ suốt cả chặng đường từ hành lang qua sảnh quán bar, rồi tới ngoài cửa.
Lục Tây Lăng gọi một cuộc điện thoại, lát sau, tài xế lái xe đến ven đường.
Anh kéo cửa xe, đưa một tay ra giữ, bảo cô lên xe trước.
Sau khi ngồi vào chỗ, Hạ Úc Thanh gửi tin nhắn cho Lục Sênh báo mình về cùng Lục Tây Lăng trước.
Khóa màn hình lại, cô liếc mắt sang phải, Lục Tây Lăng đang dựa vào thành ghế, rút bao thuốc từ trong túi ra, lấy một điếu rồi châm lửa.
Xe nổ máy, anh mở cửa sổ ra, không kẹp điếu thuốc trong tay như mọi khi, lần này anh hút rất vội, nặng nề rít một hơi, lại nặng nề phun ra một hơi.
Mãi một lúc lâu, anh vẫn chỉ hút thuốc, không nói một lời nào.
Đợi hút hết một điếu thuốc, anh rụi bỏ, vẫn không nói câu nào, chỉ khoanh tay, nhắm hai mắt lại.
Hình như Lục Tây Lăng không có thói quen nghe nhạc, trong xe của anh, lúc nào cũng im lặng đến mức chỉ có tiếng báo hệ thống và tiếng động cơ.
Hạ Úc Thanh chống tay xuống mặt ghế, nhìn người đang thiu thiu ngủ.
Trông anh có vẻ đã say, hình như đang cực kỳ khó chịu, đến nỗi đôi mày nhíu chặt lại.
Cảm xúc phiền muộn của anh dường như đã nhuộm lây sang cả bầu không khí, khiến cô hít phải mà cũng thấp thỏm không yên theo.
Nếu cô biết vì sao anh không vui thì tốt rồi.
Anh làm nhiều chuyện cho cô như vậy, cô cũng muốn có thể làm gì đó cho anh, dù chỉ là một chút thôi.
Cả quãng đường dài đằng đẵng.
Trong im lặng, xe chạy đến cổng trường.
Lúc xe dừng lại, Hạ Úc Thanh giật mình hoàn hồn, quay đầu nhỏ giọng gọi: “Chú Lục, đến nơi rồi ạ.”
Lục Tây Lăng không có phản ứng.
Hạ Úc Thanh đưa tay, nhẹ nhàng lay anh, “Chú Lục.”
Đột nhiên, Lục Tây Lăng giơ tay lên tóm lấy cổ tay cô, kéo về phía anh.
Bất ngờ không kịp đề phòng, Hạ Úc Thanh chỉ có thể chống tay xuống ghế, gần như lao cả người về phía Lục Tây Lăng.
Anh mất kiên nhẫn “chậc” một tiếng: “Đừng làm ồn.”
Động tác đẩy ra của Hạ Úc Thanh bỗng khựng lại, cô căng thẳng nhìn về phía tài xế ở ghế lái.
Cánh tay của Lục Tây Lăng đang ôm hờ lấy thắt lưng của cô.
Hạ Úc Thanh không dám nhúc nhích, tình huống này khiến mạch chủ đại não cô cứng đờ, hoàn toàn chết máy.
Lục Tây Lăng đã tỉnh.
Giữa ranh giới tỉnh mê, ma xui quỷ khiến làm anh tóm lấy Hạ Úc Thanh, lúc bàn tay chạm khẽ vào làn da của cô ở chỗ khoét sau lưng, dường như anh bị bỏng nên bừng tỉnh.
Anh không hay uống rượu.
Bởi rõ ràng là cồn sẽ làm ảnh hưởng đến sức phán đoán của mình, giống như giờ phút này.
Trong tình huống tỉnh táo, anh sẽ không làm ra chuyện khiến người ta khinh bỉ như thế.
Anh biết, cô đang chống một tay để tránh cho mình ngã xuống, anh cũng có thể phát hiện ra, cả người cô cứng ngắc, không nhúc nhích.
Điều này khiến anh càng tự thấy khinh bỉ mình hơn.
Mùi hương ngày hè ấy khiến anh rất muốn ghé sát vào hít sâu một hơi, nhưng anh vẫn buông lỏng tay, từ từ mở mắt, hắng giọng, thản nhiên hỏi như không có gì: “Đến rồi à?”
Anh thấy cô khẽ thở ra, dường như hoàn toàn tin là anh quá say rồi.
“Vâng!”
Lục Tây Lăng ngồi thẳng dậy, hạ hẳn tấm kính cửa sổ xuống.
Gió đêm tháng Tư, chỉ có cảm giác oi nồng, đượm với mùi cây cỏ sau một ngày phơi nắng, ngược lại khiến tinh thần người ta càng thêm bức bối.
Nhưng anh cũng coi như đã tỉnh táo, mà không thể không tỉnh được.
Anh rõ hơn ai khác, nếu anh dùng thân phận “trưởng bối” để can thiệp, hẳn nhiên Hạ Úc Thanh sẽ nghe lời, không qua lại với cậu nam sinh kia nữa.
Sao anh lại không nhìn ra, cô đối với anh có một sự tin cậy tới mức thành kính.
Cũng chính vì thế, anh không thể làm như vậy được.
Cô mới mười tám tuổi, còn chưa đến mười chín.
Cố gắng vượt ra khỏi cảnh ngộ khốn khó, quãng đời tươi đẹp vừa mới bắt đầu, bất kể là tình bạn hay tình yêu, cô hẳn nên được tự do hưởng thụ thanh xuân của mình.
Anh không thể chiều theo giác ngộ chậm chạp của mình, không thể thỏa mãn dục vọng chiếm hữu vẩn đục, mà can thiệp vào sự lựa chọn của cô.
Anh tự biết mình chẳng hề cao thượng, nếu để cho mọi thứ tự do phát triển, tất lẽ dĩ ngẫu cũng sẽ đến bước này.
“Hạ Úc Thanh.”
Anh thấy cô như bị điểm danh, sống lưng thẳng tắp.
Anh bình tĩnh nói: “Sắp tới bề bộn nhiều việc, không chắc sẽ thường xuyên có thời gian rảnh gặp cô.
Cô… tự lo cho cuộc sống của mình nhé.”
Hạ Úc Thanh thoáng rùng mình.
Vì giọng điệu của anh nghe như đang đơn phương từ biệt.
Lục Tây Lăng hạ tầm mắt.
Trong bóng tối, anh lôi bao thuốc ra, lấy một điếu thuốc ngậm vào miệng, từ chiếc bật lửa bạc bùng lên ngọn lửa màu xanh lam, anh cúi đầu xuống châm thuốc, không nhìn cô, chỉ đưa tay về phía cửa cạnh cô, rồi thản nhiên nói: “Về đi.”
Trầm mặc trong thoáng chốc.
“…Cảm ơn chú đã đưa cháu về.”, Hạ Úc Thanh nâng tay, nắm lấy chốt cửa, “Cũng cảm ơn…tất cả mọi chuyện.”
“Cành cạch” một tiếng, cửa xe mở ra.
Qua khóe mắt, Lục Tây Lăng thấy cô cầm túi xuống xe, lại giữ cửa, do dự một lúc rồi nói: “Cháu về đây.
Chú nghỉ ngơi cho khỏe nhé.”
Cửa xe đóng “sầm” lại.
Lát sau, bóng dáng in trên cửa kính xe dần bước nhanh về phía cổng trường.
Lục Tây Lăng cúi đầu.
Ánh lửa lập lòe giữa những ngón tay, lẳng lặng hun bỏng.
Cũng may, mẩu tàn thuốc này không quá dài.
Nỗi lòng này cũng thế.
Chỉ cần bỏ mặc không quan tâm đến, anh nghĩ, hẳn là có thể lặng lẽ hun cháy đến hết, rồi chỉ còn lại tro tàn..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook