Mưa Hoàng Hôn
-
Chương 55
Sau khi tỉnh Phương Ninh Trí cho Hà Lợi đi làm thủ tục xuất viện. Hà Lợi muốn Phương Ninh Trí ở nằm trong viện thêm một lúc, ngủ nghê, nghỉ ngơi thêm chút nhưng anh vội việc, cậu cũng không thể trái ý lãnh đạo được nên sau khi ra ngoài Phương Ninh Trí được đưa về nhà.
Xe dừng ở sân, Phương Ninh Trí hỏi: “Ngày mai cậu nghỉ à?”
“Vâng.” Hà Lợi nhìn anh qua gương chiếu hậu: “Anh Phương mà có việc thì em làm thêm vài hôm cũng được.”
“Anh không có việc gì, nay cậu nghỉ luôn đi, xe thì cứ chạy về ga ra, có gì anh tự đi.”
Hà Lợi sửng sốt nhưng điện thoại cậu lập tức rung lên, tin nhắn chuyển khoản nhảy lên. Cậu nhìn con số, giật mình hỏi: “Anh chuyển nhiều tiền thế cho em làm gì?”
Phương Ninh Trí đáp: “Đây là tiền thưởng cuối năm.”
Hà Lợi bối rối: “Cái này… Nhiều quá… Em…”
Chạy xe xuống ga ra, khung cảnh tối sầm xuống, Phương Ninh Trí náu mặt trong bóng tối, ngắt lời Hà Lợi: “Chỗ nhiều ra kia cậu mua ít đồ bổ cho các bác.”
Sếp cũng đã nói như thế rồi Hà Lợi cũng không phụ lòng anh nữa, khóe môi cong cong: “Cảm ơn sếp, sếp tốt nhất!”
Khu căn hộ cao cấp như thế này không có gara dưới hầm, Hà Lợi đậu xe trong ga ra gần tòa Phương Ninh Trí ở, đi bộ về nhà anh cũng phải mất sáu, bảy phút.
Sau khi lên mặt đất, Hà Lợi đi trước, Phương Ninh Trí không về ngay mà đi vào cửa hàng tiện lợi.
Mu bàn tay vẫn còn lỗ kim mà đã mua mấy lon bia rồi.
Mang túi cồn to tướng về nhà trong gió lạnh, Phương Ninh Trí vừa đi vừa uống. Dạ dày tưới cồn vào nóng cháy, đến mức mà gió to như thế hắn cũng không thấy lạnh.
Quãng đường chỉ đi mấy sáu, bảy phút bị anh kéo thành mười sáu, mười bảy phút. Khi lảo đà lảo đảo đến tầng một tòa nhà rồi cũng là lúc Phương Ninh Trí uống hết chỗ bia. Cầm cái túi to rỗng tuếch, anh ngẩng đầu nhìn tầng ba đang sáng đèn.
Bước lên tầng ba, đứng trước cánh cửa ấy, Phương Ninh Trí vừa gọi tên Biên Việt vừa gõ cửa.
Chẳng bao lâu sau cửa mở, Biên Việt đứng bên trong, kinh ngạc nhìn anh.
“Em uống rượu hả Phương Ninh Trí?”
Phương Ninh Trí đứng nghiêm nhưng nghiêng ngả, híp mắt nhìn Biên Việt, hơi thở nồng nặc mùi bia. Lúc này anh say thật, say đến đau lòng, say đến mức đánh liều hôn lên.
Biên Việt không chuẩn bị nên răng đập vào môi, chảy máu, đau đớn. Hắn lùi về sau, Phương Ninh Trí bước về phía trước, cánh cửa lung lay bị chân đạp cho đóng lại.
Phương Ninh Trí mơ mơ màng màng ôm chặt cổ Biên Việt, cố sống cố chết mà ôm, nước mắt trào ra, nghẹn ngào khóc lóc kể lể như muốn bày tỏ tủi hờn của ngần ấy năm qua.
Nụ hôn trúc trắc, rối loạn khiến Biên Việt không dám động đậy. Hắn không ôm Phương Ninh Trí như trước kia mà chỉ mặc anh muốn làm gì thì làm, mặc anh cắn môi mình như trút giận.
Không biết qua bao lâu, động tác của Phương Ninh Trí chậm lại, anh thở dốc, cúi đầu, run bần bật. Phương Ninh Trí giơ tay lướt qua mặt anh, ướt.
Hắn nâng cằm anh lên, hai người đối diện nhau. Phương Ninh Trí vẫn đang run, sụt sịt, cắn răng nói: “Anh không cần chịu trách nhiệm, em cũng không cần anh hứa hẹn, em muốn ta về như ngày trước.”
Ngón tay Biên Việt lướt qua khóe mắt ngấn lệ của anh, thở dài: “Em say rồi Phương Ninh Trí ạ.”
“Đúng vậy, em say mà. Bao năm rồi, em chưa hề tỉnh táo.” Phương Ninh Trí đột nhiên đặt tay Biên Việt lên ngực mình, trái tim anh đập rộn ràng như thể quá kích động, chuẩn bị phá tan lồng ngực gầy yếu mà nhào vào bàn tay Biên Việt.
Nếu tỉnh táo, thời thiếu niên anh sẽ không răm rắp nghe lời Biên Việt, trưởng thành sẽ không nhớ mãi không quên quá khứ kia. Từ đầu tới cuối, người không có lý trí nhất chính là anh.
Anh thích Biên Việt, vẫn luôn thích, tình cảm ấy không bị xóa nhòa bởi thời gian, cũng không nhạt đi vì khoảng cách mà tự như cháy rừng vậy, càng ngày càng lan ra.
Anh tựa vào hắn, khóc lóc: “Anh sờ đi, cơ thể này vẫn dị dạng như ngày trước.”
Xe dừng ở sân, Phương Ninh Trí hỏi: “Ngày mai cậu nghỉ à?”
“Vâng.” Hà Lợi nhìn anh qua gương chiếu hậu: “Anh Phương mà có việc thì em làm thêm vài hôm cũng được.”
“Anh không có việc gì, nay cậu nghỉ luôn đi, xe thì cứ chạy về ga ra, có gì anh tự đi.”
Hà Lợi sửng sốt nhưng điện thoại cậu lập tức rung lên, tin nhắn chuyển khoản nhảy lên. Cậu nhìn con số, giật mình hỏi: “Anh chuyển nhiều tiền thế cho em làm gì?”
Phương Ninh Trí đáp: “Đây là tiền thưởng cuối năm.”
Hà Lợi bối rối: “Cái này… Nhiều quá… Em…”
Chạy xe xuống ga ra, khung cảnh tối sầm xuống, Phương Ninh Trí náu mặt trong bóng tối, ngắt lời Hà Lợi: “Chỗ nhiều ra kia cậu mua ít đồ bổ cho các bác.”
Sếp cũng đã nói như thế rồi Hà Lợi cũng không phụ lòng anh nữa, khóe môi cong cong: “Cảm ơn sếp, sếp tốt nhất!”
Khu căn hộ cao cấp như thế này không có gara dưới hầm, Hà Lợi đậu xe trong ga ra gần tòa Phương Ninh Trí ở, đi bộ về nhà anh cũng phải mất sáu, bảy phút.
Sau khi lên mặt đất, Hà Lợi đi trước, Phương Ninh Trí không về ngay mà đi vào cửa hàng tiện lợi.
Mu bàn tay vẫn còn lỗ kim mà đã mua mấy lon bia rồi.
Mang túi cồn to tướng về nhà trong gió lạnh, Phương Ninh Trí vừa đi vừa uống. Dạ dày tưới cồn vào nóng cháy, đến mức mà gió to như thế hắn cũng không thấy lạnh.
Quãng đường chỉ đi mấy sáu, bảy phút bị anh kéo thành mười sáu, mười bảy phút. Khi lảo đà lảo đảo đến tầng một tòa nhà rồi cũng là lúc Phương Ninh Trí uống hết chỗ bia. Cầm cái túi to rỗng tuếch, anh ngẩng đầu nhìn tầng ba đang sáng đèn.
Bước lên tầng ba, đứng trước cánh cửa ấy, Phương Ninh Trí vừa gọi tên Biên Việt vừa gõ cửa.
Chẳng bao lâu sau cửa mở, Biên Việt đứng bên trong, kinh ngạc nhìn anh.
“Em uống rượu hả Phương Ninh Trí?”
Phương Ninh Trí đứng nghiêm nhưng nghiêng ngả, híp mắt nhìn Biên Việt, hơi thở nồng nặc mùi bia. Lúc này anh say thật, say đến đau lòng, say đến mức đánh liều hôn lên.
Biên Việt không chuẩn bị nên răng đập vào môi, chảy máu, đau đớn. Hắn lùi về sau, Phương Ninh Trí bước về phía trước, cánh cửa lung lay bị chân đạp cho đóng lại.
Phương Ninh Trí mơ mơ màng màng ôm chặt cổ Biên Việt, cố sống cố chết mà ôm, nước mắt trào ra, nghẹn ngào khóc lóc kể lể như muốn bày tỏ tủi hờn của ngần ấy năm qua.
Nụ hôn trúc trắc, rối loạn khiến Biên Việt không dám động đậy. Hắn không ôm Phương Ninh Trí như trước kia mà chỉ mặc anh muốn làm gì thì làm, mặc anh cắn môi mình như trút giận.
Không biết qua bao lâu, động tác của Phương Ninh Trí chậm lại, anh thở dốc, cúi đầu, run bần bật. Phương Ninh Trí giơ tay lướt qua mặt anh, ướt.
Hắn nâng cằm anh lên, hai người đối diện nhau. Phương Ninh Trí vẫn đang run, sụt sịt, cắn răng nói: “Anh không cần chịu trách nhiệm, em cũng không cần anh hứa hẹn, em muốn ta về như ngày trước.”
Ngón tay Biên Việt lướt qua khóe mắt ngấn lệ của anh, thở dài: “Em say rồi Phương Ninh Trí ạ.”
“Đúng vậy, em say mà. Bao năm rồi, em chưa hề tỉnh táo.” Phương Ninh Trí đột nhiên đặt tay Biên Việt lên ngực mình, trái tim anh đập rộn ràng như thể quá kích động, chuẩn bị phá tan lồng ngực gầy yếu mà nhào vào bàn tay Biên Việt.
Nếu tỉnh táo, thời thiếu niên anh sẽ không răm rắp nghe lời Biên Việt, trưởng thành sẽ không nhớ mãi không quên quá khứ kia. Từ đầu tới cuối, người không có lý trí nhất chính là anh.
Anh thích Biên Việt, vẫn luôn thích, tình cảm ấy không bị xóa nhòa bởi thời gian, cũng không nhạt đi vì khoảng cách mà tự như cháy rừng vậy, càng ngày càng lan ra.
Anh tựa vào hắn, khóc lóc: “Anh sờ đi, cơ thể này vẫn dị dạng như ngày trước.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook