Mưa Hoàng Hôn
-
Chương 26
Đêm ấy Phương Ninh Trí đợi đến khuya di động mới rung lên, Biên Việt nhắn rằng bị huấn luyện viên trông gắt quá không tới được.
Phương Ninh Trí nhìn tin nhắn một lúc mới ra ngoài khóa cửa lại.
Cậu hơi lạ giường, đặc biệt là giường ở khách sạn. Trở mình mãi, Phương Ninh Trí nhìn trần nhà tối đen, lưỡi chọc vào lỗ sâu răng, hơi đau lại hơi tê một chút.
Cậu trằn trọc cả đêm, đến sáng lại bị chuông cửa đánh thức.
Phương Ninh Trí lảo đảo chạy ra mở cửa. Cửa vừa mở cậu đã bị một đôi tay đón lấy.
“Biên Việt…”
Biên Việt nghe thấy giọng nói nghèn nghẹn của cậu mới nâng cằm người trong lòng lên hỏi: “Ngủ không ngon à?”
Phương Ninh Trí híp mắt nhìn Biên Việt: “Sao cậu dậy sớm vậy?”
“Sáng nay phải đi tập, lên đây báo cậu một câu.”
“Tôi thì sao bây giờ?”
“Bể bơi ngay cạnh khách sạn thôi, cách có một con phố, mười giờ bắt đầu thi, bây giờ vẫn sớm. Cậu ngủ tiếp một lát đi.”
“Tôi đi với cậu được không?” Phương Ninh Trí tạm dừng, nghĩ nghĩ lại nói: “Không tiện thì thôi.”
Biên Việt trợn tròn mắt, lập tức đáp lời: “Tiện chứ.”
Phương Ninh Trí nhanh chóng rửa mặt, đeo khẩu trang lên rồi đi với Biên Việt. Có mấy đội viên khác của đội bơi đã ăn sáng xong chờ dưới sảnh, Triệu Huy đang chém gió say sưa, thấy Biên Việt đi tới thì la lên: “Sao lề mề vậy ba?”
Một tay Biên Việt cắm trong túi quần, tay kia dắt người phía sau ra. Phương Ninh Trí đứng cạnh Biên Việt ngẩng đầu, tháo khẩu trang, ngại ngùng đáp nhỏ: “Chào mọi người.”
Mọi người thấy đột nhiên xuất hiện một nữ sinh thì đồng thanh: “** má.”
Triệu Huy nhanh chóng chạy tới, mắt quét qua lại hai người, cảm thán: “Gan mày to đấy, may mà huấn luyện viên đi trước không mày chờ tin này đến tai chủ nhiệm đi.”
“Biết không có huấn luyện viên tao mới dắt xuống.” Biên Việt đẩy đầu cậu ta ra, giọng mất kiên nhẫn.
Triệu Huy bị đẩy ra xong hai giây sau đã bu lại, lần này mục tiêu là Phương Ninh Trí đứng bên cạnh. Cậu ta cười hì hì hỏi: “Bạn Phương đến lúc nào đấy?”
Phương Ninh Trí dễ tính, cậu thành thật đáp: “Hôm qua.”
“Hôm qua đã đến rồi á!” Triệu Huy nhảy số ngay, nhìn về phía Biên Việt: “Giỏi lắm, hôm qua mày xin nghỉ ốm ra là để đi hẹn hò hả.”
Biên Việt nhướng mày, lười đáp.
Triệu Huy vẫn còn bất bình: “Mệt bố còn đi mua thuốc cho mày.”
Phương Ninh Trí hơi chột dạ, giải thích: “Tự tôi muốn đến mà.”
Vừa nói xong Triệu Huy lại càng tị, cảm thán: “Sao mình không có bạn gái tốt thế này trời.”
Bọn họ đứng nói nhưng mấy đội viên khác cũng nghe được, có nam sinh buông lời trêu ghẹo: “Mày không phải hâm mộ người ta, mày đẹp trai giống Biên Việt thì cũng có.”
Triệu Huy lấy điện thoại, mở camera nhìn mình xong lập tức thay đổi biểu cảm, buồn bã đáp: “Chắc kiếp này không có rồi.”
Phương Ninh Trí nghe mấy cậu trai tung hứng trêu chọc thì cúi đầu không biết làm sao. Biên Việt ôm vai cậu kéo sát về phía mình, nghiêng đầu nói vào tai cậu: “Kệ đi, chúng nó cứ thế đấy.”
Phương Ninh Trí đáp “Ừ”. Biên Việt xoa đầu cậu.
Đi qua một con phố, đến bể bơi. Biên Việt phải đi khởi động đành phải tách Phương Ninh Trí ra. Hắn đeo thẻ ra vào của mình lên cổ Phương Ninh Trí: “Cậu đến khu A mà ngồi.”
Phương Ninh Trí gật đầu, mắt nhìn cả đội đi vào bên trong, kéo lại góc áo Biên Việt khi hắn vừa quay người.
Biên Việt vừa quay lại, Phương Ninh Trí kiễng chân lên hôn. Nụ hôn như một tấm huy chương nhẹ nhàng hạ xuống rồi nhanh chóng lui ra. Cậu đỏ mặt nhìn Biên Việt, nói nhỏ: “Cố lên.”
Cách đó mấy mét, mấy đội viên cố tình đi chậm lại ồ lên.
Phương Ninh Trí giật mình, không ngờ mấy cậu bạn kia vẫn còn ở đó, cuống cả lên. Biên Việt cởi mũ, đội lên đầu cậu, lưỡi trai dài che đi gương mặt còn xấu hổ.
Cậu nghe thấy Biên Việt nói: “Phương Ninh Trí, tôi mà thắng là đòi quà cậu đấy.”
“Hả, quà gì?”
“Không nói, bí mật đã.”
Phương Ninh Trí nhìn tin nhắn một lúc mới ra ngoài khóa cửa lại.
Cậu hơi lạ giường, đặc biệt là giường ở khách sạn. Trở mình mãi, Phương Ninh Trí nhìn trần nhà tối đen, lưỡi chọc vào lỗ sâu răng, hơi đau lại hơi tê một chút.
Cậu trằn trọc cả đêm, đến sáng lại bị chuông cửa đánh thức.
Phương Ninh Trí lảo đảo chạy ra mở cửa. Cửa vừa mở cậu đã bị một đôi tay đón lấy.
“Biên Việt…”
Biên Việt nghe thấy giọng nói nghèn nghẹn của cậu mới nâng cằm người trong lòng lên hỏi: “Ngủ không ngon à?”
Phương Ninh Trí híp mắt nhìn Biên Việt: “Sao cậu dậy sớm vậy?”
“Sáng nay phải đi tập, lên đây báo cậu một câu.”
“Tôi thì sao bây giờ?”
“Bể bơi ngay cạnh khách sạn thôi, cách có một con phố, mười giờ bắt đầu thi, bây giờ vẫn sớm. Cậu ngủ tiếp một lát đi.”
“Tôi đi với cậu được không?” Phương Ninh Trí tạm dừng, nghĩ nghĩ lại nói: “Không tiện thì thôi.”
Biên Việt trợn tròn mắt, lập tức đáp lời: “Tiện chứ.”
Phương Ninh Trí nhanh chóng rửa mặt, đeo khẩu trang lên rồi đi với Biên Việt. Có mấy đội viên khác của đội bơi đã ăn sáng xong chờ dưới sảnh, Triệu Huy đang chém gió say sưa, thấy Biên Việt đi tới thì la lên: “Sao lề mề vậy ba?”
Một tay Biên Việt cắm trong túi quần, tay kia dắt người phía sau ra. Phương Ninh Trí đứng cạnh Biên Việt ngẩng đầu, tháo khẩu trang, ngại ngùng đáp nhỏ: “Chào mọi người.”
Mọi người thấy đột nhiên xuất hiện một nữ sinh thì đồng thanh: “** má.”
Triệu Huy nhanh chóng chạy tới, mắt quét qua lại hai người, cảm thán: “Gan mày to đấy, may mà huấn luyện viên đi trước không mày chờ tin này đến tai chủ nhiệm đi.”
“Biết không có huấn luyện viên tao mới dắt xuống.” Biên Việt đẩy đầu cậu ta ra, giọng mất kiên nhẫn.
Triệu Huy bị đẩy ra xong hai giây sau đã bu lại, lần này mục tiêu là Phương Ninh Trí đứng bên cạnh. Cậu ta cười hì hì hỏi: “Bạn Phương đến lúc nào đấy?”
Phương Ninh Trí dễ tính, cậu thành thật đáp: “Hôm qua.”
“Hôm qua đã đến rồi á!” Triệu Huy nhảy số ngay, nhìn về phía Biên Việt: “Giỏi lắm, hôm qua mày xin nghỉ ốm ra là để đi hẹn hò hả.”
Biên Việt nhướng mày, lười đáp.
Triệu Huy vẫn còn bất bình: “Mệt bố còn đi mua thuốc cho mày.”
Phương Ninh Trí hơi chột dạ, giải thích: “Tự tôi muốn đến mà.”
Vừa nói xong Triệu Huy lại càng tị, cảm thán: “Sao mình không có bạn gái tốt thế này trời.”
Bọn họ đứng nói nhưng mấy đội viên khác cũng nghe được, có nam sinh buông lời trêu ghẹo: “Mày không phải hâm mộ người ta, mày đẹp trai giống Biên Việt thì cũng có.”
Triệu Huy lấy điện thoại, mở camera nhìn mình xong lập tức thay đổi biểu cảm, buồn bã đáp: “Chắc kiếp này không có rồi.”
Phương Ninh Trí nghe mấy cậu trai tung hứng trêu chọc thì cúi đầu không biết làm sao. Biên Việt ôm vai cậu kéo sát về phía mình, nghiêng đầu nói vào tai cậu: “Kệ đi, chúng nó cứ thế đấy.”
Phương Ninh Trí đáp “Ừ”. Biên Việt xoa đầu cậu.
Đi qua một con phố, đến bể bơi. Biên Việt phải đi khởi động đành phải tách Phương Ninh Trí ra. Hắn đeo thẻ ra vào của mình lên cổ Phương Ninh Trí: “Cậu đến khu A mà ngồi.”
Phương Ninh Trí gật đầu, mắt nhìn cả đội đi vào bên trong, kéo lại góc áo Biên Việt khi hắn vừa quay người.
Biên Việt vừa quay lại, Phương Ninh Trí kiễng chân lên hôn. Nụ hôn như một tấm huy chương nhẹ nhàng hạ xuống rồi nhanh chóng lui ra. Cậu đỏ mặt nhìn Biên Việt, nói nhỏ: “Cố lên.”
Cách đó mấy mét, mấy đội viên cố tình đi chậm lại ồ lên.
Phương Ninh Trí giật mình, không ngờ mấy cậu bạn kia vẫn còn ở đó, cuống cả lên. Biên Việt cởi mũ, đội lên đầu cậu, lưỡi trai dài che đi gương mặt còn xấu hổ.
Cậu nghe thấy Biên Việt nói: “Phương Ninh Trí, tôi mà thắng là đòi quà cậu đấy.”
“Hả, quà gì?”
“Không nói, bí mật đã.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook