Mùa Hè Tan Băng
-
Chương 7
Cùng ngày anh vào đoàn phim thì đoàn phim khởi động nghi thức khai máy, vẻ mặt của đạo diễn và phó đạo diễn cả hành trình không quá thích hợp. Hạ Băng không rõ nội tình nhưng nhìn một vòng thì không thấy Từ Miểu nên nghĩ thầm có khả năng đoàn phim đã xảy ra sự cố.
Đoàn phim sắp xếp nửa thời gian đầu sẽ quay nội cảnh, khu vực thuê là một phim trường điện ảnh, hơn nữa trước khi khởi động máy thì tổ đạo cụ mỹ thuật đã sớm dàn dựng cảnh quay xong. Dự định hôm nay sẽ quay cảnh Hoà Thuận Tự nhưng hiện giờ Từ Miểu vẫn chưa đến cho nên không thể quay được. May mắn là suất diễn ngày đầu tiên của Từ Miểu không quá nhiều nhưng cũng đã làm hỏng dự tính của người phụ trách, làm phải sắp xếp lại nội dung và trình tự quay phim cho thích hợp.
Nhiệm vụ quay phim của Hạ Băng cũng không quá nặng nên đạo diễn để cho bọn họ tìm cảm giác trước. Giữa trưa ăn cơm xong thì Hạ Băng đi WC ngồi một chút. Mới vừa ngồi xuống không được bao lâu liền nghe thấy có người tiến vào, hơn nữa còn đang gọi điện thoại, hình như là tiếng của phó đạo diễn."Đã xảy ra chuyện gì vậy? Từ Miểu khi nào mới có thể lại đây?...... Hả? Vẫn còn ở nước Mỹ? Tại sao lại không nói sớm?...... Chuyện đột xuất? Chuyện đột xuất là cái gì?...... Vai diễn kia phải làm sao đây? Chúng tôi không có khả năng chờ cậu ấy, chi phí khởi động máy một ngày mất tới mấy chục vạn, các người cũng có đầu tư, cũng không phải không biết...... Cái gì? Không cho xuất cảnh? Mất mấy tháng? Nói giỡn à? Thay đổi người? Lúc này sao tìm được? Diễn viên thích hợp có thể dễ dàng tìm như vậy sao?"
Không biết bên kia nói gì mà phó đạo diễn nói: "Phải hỏi lại nhà làm phim với Trần đạo đã."
Hạ Băng còn chưa có ngồi xong thì phó đạo diễn đã vội vã đi ra ngoài. Lúc này di động của anh leng keng một tiếng, Tra Lãng Weibo đẩy tặng cho anh một cái hot search: Từ Miểu bị bắt vì nghi ngờ có liên quan đến việc xâm hại tình dục.
Hạ Băng mở hot search ra thì thấy tin tức này. Nói là sự cố đột ngột, mới phát sinh ngày hôm qua ở nước Mỹ, Từ Miểu định bay về nước hôm qua nhưng hiện giờ bị tố cáo nên bị cấm xuất cảnh.
Hạ Băng nhớ tới Quách Thụy Dương từng có nói qua Từ Miểu là một phú nhị đại rất có địa vị, không cùng một thế giới với bọn họ. Anh đóng Weibo lại, nghĩ thầm bây giờ tìm diễn viên thích hợp đúng là không dễ dàng nhưng cũng không phải không thể tìm được. Nhân vật này quan trọng như vậy lại đo ni đóng giày cho Từ Miểu, nếu diễn viên khác tới thay thế không biết có ảnh hưởng đến hiệu quả phát huy hay không.
Đến 6 giờ tối thì kết thúc công việc, vốn dĩ các diễn viên chính sẽ đi ăn cơm với nhau nhưng việc này cũng bị hủy bỏ, Hạ Băng trở về khách sạn nằm nghỉ, phía dưới khách sạn có fan tư sinh nên anh không muốn ra ngoài. 9 giờ tối thì chuông cửa của anh bỗng nhiên vang lên.
Anh lo lắng là fan tư sinh nhưng lại sợ là đạo diễn hoặc là các diễn viên khác tới tìm anh, vì thế anh nắm chốt cửa rồi kéo cái lổ xuống nhìn ra bên ngoài.
Thế nhưng là Quách Thụy Dương.
Hạ Băng giật mình mở cửa ra, trên tóc và quần áo Quách Thụy Dương đều dính nước, Hạ Băng hỏi: "Sao em lại ở chỗ này? Không phải em đã vào đoàn phim sao?"
Quách Thụy Dương sau khi vào phòng thì cởi áo khoác ra, nói: "Anh nói có trùng hợp không! Ngày hôm qua, đoàn phim kia của em nói do có vấn đề tài chính nên lùi lại ngày khai máy, hôm nay ông chủ bảo em tới nơi này.""Em tới thay thế cho Từ Miểu?" Hạ Băng hỏi.
"Còn có ai nữa chứ? Công ty em đầu tư bộ phim này mà cho nên không thể tìm người của công ty khác được. Những người khác trong công ty lại không rảnh nên ông chủ bảo em tới thay thế."
"Ông chủ đối với em cũng không tệ nha?"
"Không có Từ Miểu thì không tệ, có Từ Miểu chúng em đều thành không khí."
"Chuyện Từ Miểu là thế nào vậy?"
"Em cũng không rõ lắm. Bọn họ nói không đến mức xâm hại tình dục, Từ Miểu không thiếu bạn gái, có khả năng bị người khác lấy sắc lừa tình, còn nói là do ba ba cậu ấy."
Hạ Băng nằm lại trên giường, Quách Thụy Dương nói: "Ca, em bị dính mưa, em đi tắm rửa một chút."
"Sắp xếp anh với em ở một phòng?""Đó là dĩ nhiên, em yêu cầu."
Dù kinh phí đoàn phim có hạn hẹp thì diễn viên chính vẫn là mỗi người một phòng. Đây là Quách Thụy Dương muốn ở cùng với Hạ Băng nên mãnh liệt yêu cầu tiến vào phòng Hạ Băng.
"Không được, anh không muốn làm bảo mẫu của em, em mau trở về." Hạ Băng đau đầu.
"Em có khi nào xem anh là bảo mẫu đâu? Em xem anh là ca ca của em."
"Mẹ anh không có sinh một em trai như em."
"Có thể nhận nuôi mà, không mệt." Quách Thụy Dương nói xong liền cởi hết quần áo tiến vào phòng tắm. Quần áo gì đó đều ném ở trên sàn nhà.
Hạ Băng cứng họng, anh nhớ lại mấy tháng ở chung trước đây. Quách Thụy Dương vứt đồ đạc đến lung tung rối loạn ở trong gian phòng kia.
Nếu Hạ Băng không dọn dẹp thì Quách Thụy Dương sẽ vứt quần áo qua một bên không quan tâm cho đến thiên hoang địa lão. Có một lần cậu cởi quần nhưng lười dùng đến tay nên trực tiếp đứng thẳng để hai ống quần tự rớt xuống.
Hạ Băng nhắc nhở Quách Thụy Dương hãy làm một người trưởng thành, đừng gây phiền phức cho người khác. Sau đó Quách Thụy Dương liền bỏ quần áo ở góc bồn tắm rồi tắm rửa.Trợ lý Quách Thụy Dương mỗi ngày cũng rất bận rộn, lại là con gái nên không thể đến phòng bọn họ dọn dẹp được, cho nên không còn cách nào khác Hạ Băng đành phải làm việc này.
Sau đó Hạ Băng thật sự chịu không nổi nữa, tay cầm tay chỉ dạy Quách Thụy Dương nên thu dọn như thế nào, còn đặt ra cho cậu một đống quy củ, lúc đó Quách Thụy Dương còn nghe lời, cũng học được một ít kỹ năng sinh hoạt, đến hậu kỳ thì đã làm cho Hạ Băng bớt lo lắng nhưng nhìn bộ dáng hiện giờ thì hình như cậu lại trở về nguyên hình.
Hạ Băng nhịn xuống xúc động muốn đánh người đi thu dọn quần áo trên sàn nhà, chỉ dạy trẻ nhỏ thì không phải cái gì cũng làm thay mà phải để cho cậu học được cách chính mình tự làm.
Quách Thụy Dương ở trong phòng tắm hô to: "Ca! Anh giúp em lấy một cái áo tắm dài lại đây với!"
Hạ Băng cầm áo tắm dài đến, gõ gõ cửa phòng tắm, bàn tay Quách Thụy Dương với ra lấy áo tắm dài liền bị Hạ Băng bắt lấy cánh tay, hỏi: "Trước khi tắm rửa thì chuẩn bị cái gì?"
"Áo tắm dài." Quách Thụy Dương cười hì hì nói, "Được rồi, em vội quá nên quên mất."
"Chỉ giúp em một lần này thôi, sau này nếu quên thì tự mình ra lấy."
"Đã biết."
Quách Thụy Dương mặc áo tắm dài xong thì đi ra. Sau khi ra mới nói: "Em chưa mang hành lý lên nên không có quần lót mặc."
"Vậy em vội vã tắm rửa làm cái gì?" Hạ Băng chỉ chỉ đống quần áo trên mặt đất, "Em nhìn xem, phải làm sao đây?"
Quách Thụy Dương thành thành thật thật thu dọn đến trên sô pha. Thấy Hạ Băng nhìn cậu thì nói: "Không cần đè lên nhỉ? Dù sao cũng dơ rồi, em bảo Tiểu Lôi đưa hành lý lên rồi thuận tiện cầm đi giặt sạch luôn."
"Em muốn ở chung phòng với anh thì phải tuân theo quy củ của anh." Hạ Băng nói: "Nếu em không nghe lời thì tự mình ở một phòng.""Được rồi, được rồi." Quách Thụy Dương không thể làm gì khác hơn là hơi đè đè lên quần áo dơ một chút, sau đó gọi điện thoại cho trợ lý Tiểu Lôi bảo mang hành lý lên với đem quần áo đi giặt sạch.
Trợ lý đưa hành lý lên, lúc gần đi còn nhận lỗi với Hạ Băng, nói: "Hạ Băng ca thật ngại quá, đứa trẻ to xác này làm phiền anh rồi!"
"Này! Ai là đứa trẻ to xác!" Quách Thụy Dương cực kỳ bất mãn với cách xưng hô này.
Trợ lý Tiểu Lôi cười ha ha, cầm quần áo dơ đi rồi.
Hạ Băng ngồi ở ghế sô pha xem kế hoạch quay phim ngày tiếp theo. Quách Thụy Dương đi đến sau lưng Hạ Băng, gác cằm lên vai Hạ Băng cùng nhau xem.
Bả vai Hạ Băng run lên vài cái, liền nói: "Em quậy đủ chưa?"
"Em xem một chút thì có làm sao? Em cũng muốn học lời thoại!"
"Em có thể xem nhưng tại sao phải bắt anh cõng em?"
"Anh chỉ cõng đầu em thôi mà, đầu có nặng bao nhiêu đâu."
"Sao lại không nặng?" Hạ Băng làm bộ véo cổ cậu, "Gánh thêm năm cân nữa lưng anh sẽ gãy mất."
Quách Thụy Dương bị anh véo cổ đến ngứa ngáy nên đầu lùi về sau nhưng cả người vẫn treo ở sau lưng Hạ Băng.
Hạ Băng dùng kịch bản gõ đầu Quách Thụy Dương, nói: "Anh đã đánh dấu tất cả, em đến đây xem đi."
"Được rồi, em muốn học lời thoại."
Tiến độ quay phim của Trần đạo cũng không tính là quá nhanh, một ngày quay khoản chừng 5 trang kịch bản. Bộ phim này tổng cộng có 20 tập, một tập kịch bản dày 15 trang cho nên dựa theo tiến độ quay phim của Trần đạo thì khoản hai tháng sẽ quay xong. Nhưng mà quay phim ở bên ngoài sẽ có lúc xảy ra các yếu tố ngoài ý muốn dẫn tới không thể tính toán chính xác được thời gian nhưng tổng thể mà nói thì cùng lắm ba tháng là hoàn thành quay phim. Bộ phim này cảnh quay nội cảnh nhiều hơn ngoại cảnh một chút, dựa theo kế hoạch quay phim thì tháng rưỡi đầu tiên sẽ quay nội cảnh, sau đó là quay ngoại cảnh.
Sau khi kết thúc công việc mỗi ngày thì các diễn viên đều giống nhau dựa theo kế hoạch quay phim học thuộc lời thoại của ngày mai, sau đó xem phải diễn như thế nào. Có diễn viên sẽ đi tìm đối phương đối diễn một chút nhưng Phí Húc buổi tối không muốn bị người khác quấy rầy mà Hạ Băng cũng sẽ không chạy đi tìm Phí Húc.Cho nên Hạ Băng ở trong phòng đối diễn với Quách Thụy Dương. Nếu vai diễn anh phối hợp với Phí Húc thì Quách Thụy Dương diễn Tây Thi còn nếu là vai diễn Quách Thụy Dương phối hợp với Phí Húc thì Hạ Băng diễn Tây Thi. Trước khi chính thức khởi quay thì bọn họ chủ yếu là học thuộc lòng lời thoại, cũng sẽ không dùng hết sức lực đối diễn, miễn cho tới lúc chính thức bắt đầu quay lại nhụt chí.
Đoàn phim sắp xếp nửa thời gian đầu sẽ quay nội cảnh, khu vực thuê là một phim trường điện ảnh, hơn nữa trước khi khởi động máy thì tổ đạo cụ mỹ thuật đã sớm dàn dựng cảnh quay xong. Dự định hôm nay sẽ quay cảnh Hoà Thuận Tự nhưng hiện giờ Từ Miểu vẫn chưa đến cho nên không thể quay được. May mắn là suất diễn ngày đầu tiên của Từ Miểu không quá nhiều nhưng cũng đã làm hỏng dự tính của người phụ trách, làm phải sắp xếp lại nội dung và trình tự quay phim cho thích hợp.
Nhiệm vụ quay phim của Hạ Băng cũng không quá nặng nên đạo diễn để cho bọn họ tìm cảm giác trước. Giữa trưa ăn cơm xong thì Hạ Băng đi WC ngồi một chút. Mới vừa ngồi xuống không được bao lâu liền nghe thấy có người tiến vào, hơn nữa còn đang gọi điện thoại, hình như là tiếng của phó đạo diễn."Đã xảy ra chuyện gì vậy? Từ Miểu khi nào mới có thể lại đây?...... Hả? Vẫn còn ở nước Mỹ? Tại sao lại không nói sớm?...... Chuyện đột xuất? Chuyện đột xuất là cái gì?...... Vai diễn kia phải làm sao đây? Chúng tôi không có khả năng chờ cậu ấy, chi phí khởi động máy một ngày mất tới mấy chục vạn, các người cũng có đầu tư, cũng không phải không biết...... Cái gì? Không cho xuất cảnh? Mất mấy tháng? Nói giỡn à? Thay đổi người? Lúc này sao tìm được? Diễn viên thích hợp có thể dễ dàng tìm như vậy sao?"
Không biết bên kia nói gì mà phó đạo diễn nói: "Phải hỏi lại nhà làm phim với Trần đạo đã."
Hạ Băng còn chưa có ngồi xong thì phó đạo diễn đã vội vã đi ra ngoài. Lúc này di động của anh leng keng một tiếng, Tra Lãng Weibo đẩy tặng cho anh một cái hot search: Từ Miểu bị bắt vì nghi ngờ có liên quan đến việc xâm hại tình dục.
Hạ Băng mở hot search ra thì thấy tin tức này. Nói là sự cố đột ngột, mới phát sinh ngày hôm qua ở nước Mỹ, Từ Miểu định bay về nước hôm qua nhưng hiện giờ bị tố cáo nên bị cấm xuất cảnh.
Hạ Băng nhớ tới Quách Thụy Dương từng có nói qua Từ Miểu là một phú nhị đại rất có địa vị, không cùng một thế giới với bọn họ. Anh đóng Weibo lại, nghĩ thầm bây giờ tìm diễn viên thích hợp đúng là không dễ dàng nhưng cũng không phải không thể tìm được. Nhân vật này quan trọng như vậy lại đo ni đóng giày cho Từ Miểu, nếu diễn viên khác tới thay thế không biết có ảnh hưởng đến hiệu quả phát huy hay không.
Đến 6 giờ tối thì kết thúc công việc, vốn dĩ các diễn viên chính sẽ đi ăn cơm với nhau nhưng việc này cũng bị hủy bỏ, Hạ Băng trở về khách sạn nằm nghỉ, phía dưới khách sạn có fan tư sinh nên anh không muốn ra ngoài. 9 giờ tối thì chuông cửa của anh bỗng nhiên vang lên.
Anh lo lắng là fan tư sinh nhưng lại sợ là đạo diễn hoặc là các diễn viên khác tới tìm anh, vì thế anh nắm chốt cửa rồi kéo cái lổ xuống nhìn ra bên ngoài.
Thế nhưng là Quách Thụy Dương.
Hạ Băng giật mình mở cửa ra, trên tóc và quần áo Quách Thụy Dương đều dính nước, Hạ Băng hỏi: "Sao em lại ở chỗ này? Không phải em đã vào đoàn phim sao?"
Quách Thụy Dương sau khi vào phòng thì cởi áo khoác ra, nói: "Anh nói có trùng hợp không! Ngày hôm qua, đoàn phim kia của em nói do có vấn đề tài chính nên lùi lại ngày khai máy, hôm nay ông chủ bảo em tới nơi này.""Em tới thay thế cho Từ Miểu?" Hạ Băng hỏi.
"Còn có ai nữa chứ? Công ty em đầu tư bộ phim này mà cho nên không thể tìm người của công ty khác được. Những người khác trong công ty lại không rảnh nên ông chủ bảo em tới thay thế."
"Ông chủ đối với em cũng không tệ nha?"
"Không có Từ Miểu thì không tệ, có Từ Miểu chúng em đều thành không khí."
"Chuyện Từ Miểu là thế nào vậy?"
"Em cũng không rõ lắm. Bọn họ nói không đến mức xâm hại tình dục, Từ Miểu không thiếu bạn gái, có khả năng bị người khác lấy sắc lừa tình, còn nói là do ba ba cậu ấy."
Hạ Băng nằm lại trên giường, Quách Thụy Dương nói: "Ca, em bị dính mưa, em đi tắm rửa một chút."
"Sắp xếp anh với em ở một phòng?""Đó là dĩ nhiên, em yêu cầu."
Dù kinh phí đoàn phim có hạn hẹp thì diễn viên chính vẫn là mỗi người một phòng. Đây là Quách Thụy Dương muốn ở cùng với Hạ Băng nên mãnh liệt yêu cầu tiến vào phòng Hạ Băng.
"Không được, anh không muốn làm bảo mẫu của em, em mau trở về." Hạ Băng đau đầu.
"Em có khi nào xem anh là bảo mẫu đâu? Em xem anh là ca ca của em."
"Mẹ anh không có sinh một em trai như em."
"Có thể nhận nuôi mà, không mệt." Quách Thụy Dương nói xong liền cởi hết quần áo tiến vào phòng tắm. Quần áo gì đó đều ném ở trên sàn nhà.
Hạ Băng cứng họng, anh nhớ lại mấy tháng ở chung trước đây. Quách Thụy Dương vứt đồ đạc đến lung tung rối loạn ở trong gian phòng kia.
Nếu Hạ Băng không dọn dẹp thì Quách Thụy Dương sẽ vứt quần áo qua một bên không quan tâm cho đến thiên hoang địa lão. Có một lần cậu cởi quần nhưng lười dùng đến tay nên trực tiếp đứng thẳng để hai ống quần tự rớt xuống.
Hạ Băng nhắc nhở Quách Thụy Dương hãy làm một người trưởng thành, đừng gây phiền phức cho người khác. Sau đó Quách Thụy Dương liền bỏ quần áo ở góc bồn tắm rồi tắm rửa.Trợ lý Quách Thụy Dương mỗi ngày cũng rất bận rộn, lại là con gái nên không thể đến phòng bọn họ dọn dẹp được, cho nên không còn cách nào khác Hạ Băng đành phải làm việc này.
Sau đó Hạ Băng thật sự chịu không nổi nữa, tay cầm tay chỉ dạy Quách Thụy Dương nên thu dọn như thế nào, còn đặt ra cho cậu một đống quy củ, lúc đó Quách Thụy Dương còn nghe lời, cũng học được một ít kỹ năng sinh hoạt, đến hậu kỳ thì đã làm cho Hạ Băng bớt lo lắng nhưng nhìn bộ dáng hiện giờ thì hình như cậu lại trở về nguyên hình.
Hạ Băng nhịn xuống xúc động muốn đánh người đi thu dọn quần áo trên sàn nhà, chỉ dạy trẻ nhỏ thì không phải cái gì cũng làm thay mà phải để cho cậu học được cách chính mình tự làm.
Quách Thụy Dương ở trong phòng tắm hô to: "Ca! Anh giúp em lấy một cái áo tắm dài lại đây với!"
Hạ Băng cầm áo tắm dài đến, gõ gõ cửa phòng tắm, bàn tay Quách Thụy Dương với ra lấy áo tắm dài liền bị Hạ Băng bắt lấy cánh tay, hỏi: "Trước khi tắm rửa thì chuẩn bị cái gì?"
"Áo tắm dài." Quách Thụy Dương cười hì hì nói, "Được rồi, em vội quá nên quên mất."
"Chỉ giúp em một lần này thôi, sau này nếu quên thì tự mình ra lấy."
"Đã biết."
Quách Thụy Dương mặc áo tắm dài xong thì đi ra. Sau khi ra mới nói: "Em chưa mang hành lý lên nên không có quần lót mặc."
"Vậy em vội vã tắm rửa làm cái gì?" Hạ Băng chỉ chỉ đống quần áo trên mặt đất, "Em nhìn xem, phải làm sao đây?"
Quách Thụy Dương thành thành thật thật thu dọn đến trên sô pha. Thấy Hạ Băng nhìn cậu thì nói: "Không cần đè lên nhỉ? Dù sao cũng dơ rồi, em bảo Tiểu Lôi đưa hành lý lên rồi thuận tiện cầm đi giặt sạch luôn."
"Em muốn ở chung phòng với anh thì phải tuân theo quy củ của anh." Hạ Băng nói: "Nếu em không nghe lời thì tự mình ở một phòng.""Được rồi, được rồi." Quách Thụy Dương không thể làm gì khác hơn là hơi đè đè lên quần áo dơ một chút, sau đó gọi điện thoại cho trợ lý Tiểu Lôi bảo mang hành lý lên với đem quần áo đi giặt sạch.
Trợ lý đưa hành lý lên, lúc gần đi còn nhận lỗi với Hạ Băng, nói: "Hạ Băng ca thật ngại quá, đứa trẻ to xác này làm phiền anh rồi!"
"Này! Ai là đứa trẻ to xác!" Quách Thụy Dương cực kỳ bất mãn với cách xưng hô này.
Trợ lý Tiểu Lôi cười ha ha, cầm quần áo dơ đi rồi.
Hạ Băng ngồi ở ghế sô pha xem kế hoạch quay phim ngày tiếp theo. Quách Thụy Dương đi đến sau lưng Hạ Băng, gác cằm lên vai Hạ Băng cùng nhau xem.
Bả vai Hạ Băng run lên vài cái, liền nói: "Em quậy đủ chưa?"
"Em xem một chút thì có làm sao? Em cũng muốn học lời thoại!"
"Em có thể xem nhưng tại sao phải bắt anh cõng em?"
"Anh chỉ cõng đầu em thôi mà, đầu có nặng bao nhiêu đâu."
"Sao lại không nặng?" Hạ Băng làm bộ véo cổ cậu, "Gánh thêm năm cân nữa lưng anh sẽ gãy mất."
Quách Thụy Dương bị anh véo cổ đến ngứa ngáy nên đầu lùi về sau nhưng cả người vẫn treo ở sau lưng Hạ Băng.
Hạ Băng dùng kịch bản gõ đầu Quách Thụy Dương, nói: "Anh đã đánh dấu tất cả, em đến đây xem đi."
"Được rồi, em muốn học lời thoại."
Tiến độ quay phim của Trần đạo cũng không tính là quá nhanh, một ngày quay khoản chừng 5 trang kịch bản. Bộ phim này tổng cộng có 20 tập, một tập kịch bản dày 15 trang cho nên dựa theo tiến độ quay phim của Trần đạo thì khoản hai tháng sẽ quay xong. Nhưng mà quay phim ở bên ngoài sẽ có lúc xảy ra các yếu tố ngoài ý muốn dẫn tới không thể tính toán chính xác được thời gian nhưng tổng thể mà nói thì cùng lắm ba tháng là hoàn thành quay phim. Bộ phim này cảnh quay nội cảnh nhiều hơn ngoại cảnh một chút, dựa theo kế hoạch quay phim thì tháng rưỡi đầu tiên sẽ quay nội cảnh, sau đó là quay ngoại cảnh.
Sau khi kết thúc công việc mỗi ngày thì các diễn viên đều giống nhau dựa theo kế hoạch quay phim học thuộc lời thoại của ngày mai, sau đó xem phải diễn như thế nào. Có diễn viên sẽ đi tìm đối phương đối diễn một chút nhưng Phí Húc buổi tối không muốn bị người khác quấy rầy mà Hạ Băng cũng sẽ không chạy đi tìm Phí Húc.Cho nên Hạ Băng ở trong phòng đối diễn với Quách Thụy Dương. Nếu vai diễn anh phối hợp với Phí Húc thì Quách Thụy Dương diễn Tây Thi còn nếu là vai diễn Quách Thụy Dương phối hợp với Phí Húc thì Hạ Băng diễn Tây Thi. Trước khi chính thức khởi quay thì bọn họ chủ yếu là học thuộc lòng lời thoại, cũng sẽ không dùng hết sức lực đối diễn, miễn cho tới lúc chính thức bắt đầu quay lại nhụt chí.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook