Chuyển ngữ: Mắt Bão
Cái quạt kia đang quay vù vù, tiếng động cơ kêu còn không to bằng tiếng ve kêu bên ngoài, không được mấy gió thổi, chẳng có tí tác dụng nào.
Chu Tầm nằm trên giường trở mình, xê dịch ra mép giường, cố tới gần cái quạt.

Chăn mỏng không giở ra, cái mùa này không dùng đến nó, nó rơi xuống đất thành một cái giẻ lau.

Khăn trải giường dưới thân nhăn nhúm quấn lấy bụng anh.
Đầu anh hơi đau, đây là di chứng do tối qua uống bia mà ra.

Nó khiến anh phải nhớ lại, tối hôm qua anh và Ryan uống hết nguyên một thùng bia, sau đó hai người bò về phòng.

Nhưng rõ ràng tửu lượng của Ryan hơn anh nhiều, bởi vì Ryan đã dậy từ sáng sớm, “bùm bùm chát chát” suốt ba tiếng đồng hồ, không biết là làm cái gì.
Hiện giờ, cái con người cao một mét chín kia đang bước những bước chân mạnh mẽ khiến ván gỗ dưới sàn kêu rên khốn khổ đi vào trước của phòng Chu Tầm, đây cửa.
“Hây, thầy nên dậy rồi, 11 giờ đến nơi rồi.”
Hơi cồn còn chưa tan hết làm tê liệt hệ thần kinh Chu Tầm.

Trong lúc mơ màng, anh nhớ tới mẹ mình, người phụ nữ sẽ gọi anh dậy đúng giờ ấy.
“Dậy nào, không ăn sáng sẽ mắc bệnh dạ dày đấy.”
“Con làm bài tập xong chưa? Còn ngủ à!”
Đã bao lâu không có cảm giác này rồi? Chu Tầm đã quên, đại khái là từ khoảnh khắc anh rời nhà đi, mẹ có thấy cũng không gọi anh dậy.
“Người phụ nữ” nhặt chăn rơi trên mặt đất lên, dắt lại khăn trải giường dưới người anh, Chu Tầm suýt nữa đã gọi “mẹ”.
Cảm giác dưới thân mát mẻ khiến anh nuốt lời này lại, anh tức khắc tỉnh táo, lấy gối đắp lên.
“Anh đang làm gì vậy?”
“Vệ sinh, tổng vệ sinh, giặt chăn.” Ryan kéo lấy cái gối, nhanh tay tháo vỏ gối ra rồi trả lại Chu Tầm.

“Hôm nay là ngày thời tiết đẹp, tôi muốn quét dọn từ trong ra ngoài nhà một lượt, đây là một công trình rất vất vả, tôi hy vọng anh có thể dậy giúp tôi.

Trong quãng đời lữ hành dài dằng dặc của mình, Chu Tầm đã quen ở khách sạn, mỗi ngày đều có người giúp anh vệ sinh quét dọn phòng và thay khăn trải giường, việc nhà các thứ vân vân anh đã lâu không làm.
“Tôi nghĩ…”
Đang định mở miệng, lại đột ngột bị một cái quần bãi biển ném thẳng vào mặt ngắt lời.
“Thầy nhất định đã nghĩ, cái nhà này sao lại nát như vậy, trong góc nhà còn tích cả bụi” Ryan nói “Đừng có nói thầy không nghĩ thế, ngày đầu tiên thầy đến đây, vẻ mặt của thầy đã bán đứng thầy rồi.

Tôi đang cố gắng thay đổi hình tượng của mình trong lòng thầy, chuyện này cần dựa vào cố gắng của cả hai chúng ta.”
“Cái này nghe có hơi vô lí” Chu Tầm xuống giường mặc quần, “Hơn nữa tôi không nghĩ vậy, tôi đã từng nói ở đây tốt lắm, anh không nghe sao?”
Nhiệt độ ở nơi này, từng ngọn cỏ lả lướt, ánh tà dương buổi cuối chiều, hoà với sự yên lặng riêng có của thị trấn nhỏ này đều khiến anh nhớ tới cái thôn núi nhỏ ở nơi phương Đông xa xôi kia.
Mọi thứ ở nơi này đều cũ kỹ phủ bụi, giống như tuổi tác đã phủ bụi của anh, từng thời từng khắc nhắc nhở anh – lau thế nào cũng không sạch, mà nó giống như cái bàn gỗ bóng loáng ở phòng khách kia, thực tế bên trong đã đầy sâu mọt.
Nhưng Ryan không nghĩ như vậy.

Anh thay áo trong màu sắc rực rỡ, xắn tay áo lên, hì hục dọn vệ sinh, mở cửa sổ để ánh mặt trời chiếu vào.

Giờ anh đang ôm một đống khăn trải giường và vỏ chăn, ném vào chậu rửa chân, trong chậu đổ đầy nước giặt, bị tác động của chân anh làm nổi đầy bọt xà phòng màu sắc rực rỡ.
Anh tự vệ sinh chính mình.
“Qua đây giúp tôi.”
Chu Tầm dựa vào khung cửa, nhìn Ryan giặt chăn trong sân, Ed chạy khắp nơi đuổi theo bong bóng
Ánh nắng ác độc nói với Chu Tầm đừng đi ra ngoài, nhưng lại không chối được “Lời mời chân thành” của Ryan.
Anh cởi giày, bước qua mặt cỏ mang hơi nóng, đi vào đứng trong chậu.

Thứ nước dính dính ngập đầy mu bàn chân, cảm giác kỳ lạ chui vào từng lỗ chân lông.
Anh xác định được cảm giác này là cho nước gây ra cho mình chứ không phải do Ryan đứng trước mặt.
Dọn vệ sinh đi, giặt chăn đi.
Vì sao mình phải giặt chăn, mình đến để kể truyện cổ tích mà! Lão già này sao lại sai việc mình như bảo mẫu thế?!
Anh ôm cục tức giận dỗi giẫm mấy phát thật mạnh làm bọt nước văng lên ống quần Ryan.
“Thầy chắc chắn chưa làm việc nhà bao giờ.” Ryan không giũ bỏ bọt, ánh mặt trời sẽ làm nước bốc hơi rất nhanh, không cần giũ.
Chu Tầm cau mày: “Đúng vậy, anh cho tôi có một trải nghiệm mới đấy.”

“Nghe thế cũng không tồi đâu.”
Động cơ trong não Ryan đã bị gió biển mằn mặn và ẩm ướt ăn mòn từ lâu rồi, ở trên đó đã phủ kín màu gỉ sét, muốn nó hoạt động trở lại cần mất công tu sửa, thế nên Ryan không hiểu được hàm ý trong lời nói của Chu Tầm.
Anh thậm chí tưởng vậy là hay mà nhiệt tình dạy Chu Tầm giặt chăn.
Việc này Ryan đã làm đến quen tay hay việc, khi vợ cũ còn ở đây, anh đã nhận thầu phần lớn việc nhà.

Tuy rằng không giỏi trông con lại còn hơi lười biếng, nhưng không thể phủ nhận, nhờ vào tâm lý phải làm “người đàn ông tốt” và sự thúc giục của vợ cũ, anh làm việc nhà đến đảm đang.
“Thầy phải làm như tôi này” Ryan cúi đầu, thế mà thật sự dạy học: “Giống như thế”.
Òm ọp òm ọp —
Ryan giẫm cho mặt nước phát ra tiếng òm ọp, trộn lẫn với tiếng sóng biển ngoài xa.

Anh nghĩ mình sắp dạy được Chu Tầm rồi.

Cái người đàn ông sống phiêu bạt khắp nơi đó cần học làm việc nhà, anh có thể không có vợ con nhưng phải biết tự lo cho mình.
Nhưng mà Chu Tầm không muốn học vị “thầy giáo” đứng giữa nửa chậu nước chảy lách tách này, anh đứng bất động, chỉ nói: “Anh giẫm phải tôi”
“Xin lỗi nhé” Ryan lập tức ngừng lại “Tôi không chú ý”
Anh chỉ nghĩ cảm giác mềm mịn ban nãy là do nước giặt, không ngờ đó lại là làn da của một người phương Đông, vì thế rất tận tình chà xát.
Dòng máu là thứ gì đó thật thần kỳ, chẳng hạn như bọn họ cùng ở Bắc Bán cầu, có khi còn cùng một vĩ tuyến, nhưng Chu Tầm có làn da màu mật mềm mại, còn Ryan rất trắng, đồng thời còn có…
Đó là cảm giác khác biệt.
“Tôi không hợp làm cái này” Chu Tầm bước ra khỏi chậu giặt, nước sánh ra ngoài tưới ướt đám cỏ gần chậu.
Anh đi về phòng bếp, gạch men bóng loáng suýt nữa làm anh ngã sấp xuống.

Anh nghĩ đây chính là nguyên nhân mình bối rối.
Chu Tầm mở tủ lạnh, hơi lạnh phả thẳng vào mặt, lập tức cảm thấy mình đáng ra nên đứng trước tủ lạnh tránh nóng, tội gì phải ra ngoài phơi nắng giặt chăn.
Trong quãng đời lữ hành của mình anh đã phơi nắng đủ rồi, bây giờ đã muốn ăn no chờ chết.
Ăn no…

Tủ lạnh có trái cây được xếp ngay ngắn, có pho mát còn có bia, tầng dưới có rau dưa còn tươi, ngăn đông lạnh có quả nho đông lạnh, cho vào miệng sẽ như đá bào chua ngọt.
Tất cả đều là “kiệt tác” của Ryan.
Nơi đây đúng là chỗ tốt để chờ chết.
Chu Tầm lấy một chùm nho, tuỳ tiện ngồi ở bậc thềm, mái nhà trên đỉnh đầu vừa hay có thể che được ánh nắng giữa trưa.

Anh ném nho vào miệng, nhai lốc cốc, nuốt hết cả vỏ.
Có thấy mát không? Không.
Chân anh bị Ryan chà đến vừa đỏ vừa nóng, căn bản là không mát nổi.
“Ba ơi” Ed cảm thấy thầy giáo hôm nay khang khác “Thầy bị làm sao vậy?”
Ryan nghiêng đầu nhìn, Chu Tầm đã sắp nằm thẳng cẳng trên mặt đất, cầm chùm nho giơ lên đỉnh đầu, nho đã bị vặt sạch chỉ còn cuống.
“Thầy…” Ryan híp mắt, “Có lẽ là bị cảm nắng rồi”
Đổ bỏ nước trong chậu, Ryan về phòng lấy mắc áo.

Vị trí Chu Tầm chọn vô cùng tuyệt vời, vừa hay chắn cửa, nghiêng đầu là có thể nhìn được “đầu sỏ gây tội” giẫm nóng chân anh.
Tiếng bước chân “bịch bịch” xa dần, sau một loạt tiếng sột sà sột soạt lại “bịch bịch” quay lại.
Tiếng bước chân ngừng.
Ryan cúi đầu nhìn thấy cuống nho bên chân mình, lại qua phải một chút là có thể thấy ánh mắt tối như mực của Chu Tầm.
Con người luôn có trí tò mò khó kiểu đối với những thứ mới lạ.

Thị trấn nhỏ Pero là một nơi lạc hậu ít người qua, người phương Đông Ryan từng gặp chỉ có đôi vợ chồng trung niên kia.
Đối với Ryan, Chu Tầm như là một kẻ xâm lược tiến vào chốn yên tĩnh.

Hiện giờ, cái kẻ xâm lược kia lại đang tròn mắt nhìn anh, con ngươi nâu sẫm đặc biệt kích thích trí tò mò của anh.
Nhưng có người đi hành động trước.
Ngón tay ấm áp mà vuốt ve xương ngón chân Ryan như trả đũa, bò lên cổ chân, lướt qua bắp chân.

Chiều dài cánh tay chỉ đủ để sờ lên đầu gối, vì thế móng tay cắt tỉa gọn gàng còn đặc biệt đánh dấu lên phần thịt ở chỗ ấy.
Thời tiết rất nóng, mồ hôi thấm ướt áo trong của Ryan.
Ryan nhìn Chu Tầm từ trên cao xuống, vẻ mặt của đối phương không hề, chỉ là nhẹ nhàng máy môi, kêu “Xì” một tiếng, như là cảm thấy bực dọc vì hành vi của chính mình.
“Cần tôi hỗ trợ không?” Chu Tầm đứng dậy khỏi mặt đất, thuận tay nhặt cuống trọc của chùm nho.


Không đợi Ryan trả lời đã cướp lấy mắc áo trong tay người kia, đi ra ngoài vườn.
Vỏ chăn to đùng bị nhét rất thô lỗ vào khe hở của mắc áo, hàng xóm đề nghị anh treo lên dây thừng phơi nắng, nhưng Chu Tầm từ chối.

Anh thầm nghĩ mau phơi cho xong rồi vào nhà, có khô được hay không dựa hết vào ông trời.
Anh đang dùng hành động thực tế để biểu đạt xin lỗi với Ryan, dù rằng thái độ không tốt tí nào.
Ryan đứng tại chỗ không hành động, ngơ ngác nhìn chằm chằm nơi Chu Tầm đã nằm.

Trên sàn nhà có chút nước đọng, đó là mồ hôi của Chu Tầm.
Thấy đó, không phải một mình anh đổ mồ hôi.
Ryan thấy trong lòng cân bằng lại.
Chu Tầm phơi đồ xong, kéo cái chậu to dùng, lách qua Ryan để vào nhà, tùy tiện ném chậu vào một chỗ, sàn nhà và chậu đồng thời kêu rên.
Anh đi vào phòng bếp, ngồi xếp bằng trước tủ lạnh, một cốc bia đá rót vào bụng xong, cuối cùng cũng đỡ hơn.
“Thầy nóng lắm à?” Ryan đứng ở sau lưng Chu Tầm, mở ngăn lạnh, lấy loại sữa Ed muốn uống.
Đầu gối anh vô tình… hoặc cố ý chạm vào lưng Chu Tầm, nhưng chỉ có vài giây ngắn ngủn đã tách ra.

Đi bật bếp, đổ sữa vào trong nồi đun, mau chóng có bọt sữa nổi lên.
Hơi nóng tràn đầy cả phòng bếp, Chu Tầm cảm thấy bia trong miệng cũng biến vị, thành mùi sữa nhàn nhạt.
Hương vị quá đơn thuần có thể kích thích dục vọng phá huỷ, việc này Chu Tầm khác với Ryan.

Ryan mới đúng nghĩa là thăm thứ mới mẻ.

Nhưng sự thăm dò không mang theo dục vọng phá huỷ chính là vô nghĩa.
Tựa như khi đào khoáng thạch, phải không ngừng xâm nhập, mới có thể tìm được thứ quý.
“Anh nên mua điều hòa.” Chu Tầm ném vỏ bia vào thùng rác, đứng dậy đẩy cửa sổ ra.

Cái hương vị này nếu không mau tan đi, anh sợ mình không nhịn được mà đổ bia vào nồi sữa thật mất, đến lúc đó nhóc thối kia chắc chắn sẽ khóc toáng lên.
Ba nó có khi cũng khóc mất.
Ryan hai tay chống bệ bếp, bất đắc dĩ nói:”Thầy Chu, là thầy không muốn vác điều hòa về, thầy nói mua điều hòa còn không bằng mua kem que.”
“Tôi có nói thế sao?” Chu Tầm ném kem que về lại tủ lạnh, “Bỏ đi, vậy thì thế này đi, tôi còn có thể đi bơi, ngoài kia còn có cả vùng biển lớn, tôi vẫn còn có thể ra đó, tuy rằng tôi không biết bơi, nhưng tôi có thể viết di thư trước.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương