Mùa Hè Không Thể Thiếu Gió
-
Chương 31
Mắt nhắm mắt mở, Lam uể oải chui ra khỏi chiếc chăn ấm áp, rồi lại vội vàng khoác chiếc áo phao lên người, vì lạnh.
Tiếng ồn ào dưới nhà, khiến cô muốn lười biếng thêm một chút cũng không được.
Lững thững bước xuống từng bậc cầu thang, những thanh âm ngọt ngào vang lên từ căn bếp nhỏ, khung cảnh đầm ấm, tràn ngập hạnh phúc đó được thu trọn trong tầm nhìn của Lam, khiến cô phải đưa tay lên giụi mắt, xem mình đang tỉnh hay mơ.
"Con dậy rồi à? Đánh răng rửa mặt chưa?"
Mẹ Lam lên tiếng, khi thấy cô vẫn ngơ ngác đứng nhìn những gì đang diễn ra.
"Mẹ.
Mẹ nói xem, có phải là con vẫn đang ngủ mơ không?"
Vừa hỏi, Lam vừa đưa tay vỗ vỗ vào má mình.
"Mẹ cũng không hiểu.
Từ sáng đến giờ, hai đứa nó cứ chị chị em em ríu rít, nói cười không ngớt với nhau, khác hẳn những lần gặp mặt trước."
Mẹ Lam cũng lắc đầu khó hiểu khi thấy Hạ và Jenny quay sang thân mật, yêu quý nhau như vậy.
"Con sâu lười biếng cuối cùng cũng biết đường mà dậy rồi.
Tưởng chị ngủ thay ăn luôn chứ? Chị xem, em và" chị dâu "phải vất vả cả buổi để nấu bữa sáng, còn chị thì được nằm trong chăn ấm đệm êm."
Nhìn thấy Lam, Jenny giả bộ trách móc.
"Chị dâu gì chứ?"
Lam nhủ thầm trong đầu.
Cô tiến lại gần với Jenny và Hạ, nhìn họ với ánh mắt chứa đầy sự ngờ vực.
"Hai người bị sao vậy?"
Bàn tay Lam đưa lên, khẽ chạm vào trán Hạ, rồi chuyển sang đặt nhẹ lên đầu của Jenny.
"Hai chúng em rất bình thường.
Có chị là vẫn chưa tỉnh ngủ thôi.
Mau mau lên nhà rửa mặt đi."
"Thật không thể tin được.
Chẳng có lẽ đã đến lúc Tổng thống Mỹ và Chủ tịch Triều Tiên có thể cùng ngồi uống cafe, nói chuyện phiếm với nhau sao?"
Cách liên tưởng của Lam khiến Hạ phải bật cười thành tiếng.
"Tại sao lại không chứ? Mặt trời còn có thể mọc ở hướng tây cơ mà.
Thế nên, mình và em ấy yêu thương nhau là chuyện rất bình thường."
"Chị dâu nói đúng.
Nếu không phải vì một kẻ nào đó, thì chị em mình đã thân thiết, gắn bó với nhau từ lâu rồi.
Em nhận ra rằng, tính cách của hai chị em mình thật sự rất hợp nhau."
Jenny xích lại gần, ôm lấy cánh tay của Hạ, mắt hướng về phía Lam ám chỉ.
"Có vẻ như trái đất đang ở trong quá trình đảo ngược cực từ, khiến mặt trời có thể mọc ở đằng tây thật rồi." Lam đành chấp nhận sự thật, là hiện giờ chỉ có mình cô đứng về một phe, nên mau chóng tìm đường rút lui.
"Con lên phòng nằm thêm lúc nữa, để thoát khỏi cơn ác mộng này mẹ nhé."
Vì cuộc hẹn với Hạ, nên Lam cũng nhanh chóng hoàn thành công việc cá nhân sau khi ngủ dậy của mình.
Chăn gối trên giường đã được gấp gọn gàng trước khi Lam bước ra khỏi nhà tắm.
Hạ vẫn còn ngồi đó, chờ cô.
"Hạ với Jenny trở nên thân thiết với nhau từ khi nào vậy?"
"Lam vẫn còn thắc mắc về lý do đó sao? Jenny nói đúng, vốn dĩ mình mà em ấy chẳng có bất cứ xích mích gì cả, vậy thì tại sao lại ghét nhau? Hơn nữa, giờ em ấy cũng là em gái Lam, nên trước sau gì cũng là người một nhà, thế nên yêu thương nhau hơn một chút cũng là chuyện tốt."
"Là ai đề nghị?"
"Gì cơ?" Hạ nhất thời không phản ứng kịp trước câu hỏi đầy bất ngờ của Lam.
Với một người thông minh và nhạy cảm như cô ấy, thì dù là một thay đổi nhỏ cũng không thể nào che giấu nổi.
"Là Jenny.
Mấy hôm trước em ấy gọi điện, hẹn mình đi uống cafe."
Hạ nhớ lại buổi gặp gỡ với Jenny cách đây mấy ngày của mình.
Không còn dáng vẻ của một cô gái đầy kiêu ngạo, mạnh mẽ thường thấy, thay vào đó là sự trầm lặng, chín chắn, luôn biết lắng nghe và chia sẻ.
Hạ biết Jenny có tình cảm với Lam, nhưng cô lại cho rằng, đó chỉ là thứ tình cảm chóng vánh, nhanh đến thì sẽ vội đi của một cô gái trẻ, phóng khoáng và thích chinh phục như Jenny.
Chưa bao giờ cô nghĩ rằng, Jenny lại yêu Lam đến cuồng nhiệt và say mê như vậy.
Jenny từng nói với cô, giấc mơ lớn nhất trong đời của cô ấy chính là được sống trong một tình yêu vĩ đại.
Nhưng thật không may trái tim cô ấy lại đặt nhầm chỗ, để rồi phải đối diện với thực tế phũ phàng.
Với Lam, cô ấy luôn sống hết mình, và yêu cũng hết mình, vì thế nên Jenny chẳng thể nào hận Lam, dù chưa một lần, Lam chấp nhận tình cảm mà cô ấy dành cho.
Và cũng vì Lam, nên cô ấy chấp nhận hạ bớt sự kiêu ngạo của bản thân mình để gặp cô, chấp nhận làm cầu nối, giúp cô và Lam xóa bỏ những hiểu lầm, hoài nghi còn đang vướng mắc giữa hai người.
Nhờ Jenny mà Hạ đã nhận ra một chân lý, khi yêu một người, chính là lúc bản thân mình, thậm chí còn không thể tính toán thiệt hơn, là khi bản thân sẽ dành mọi thứ tốt đẹp nhất mình có cho người mình yêu, dù cho bất hạnh chỉ thuộc về riêng mình đi nữa..
"Vậy mà con bé không chịu nói với mình.
Cũng may mà hai người không xảy ra chuyện gì."
"Mình thực sự đã có cái nhìn hoàn toàn khác về Jenny.
Một cô gái sẵn sàng hiến dâng trái tim của mình, không tính toán thiệt hơn.
Luôn yêu cuồng nhiệt, và dũng cảm.
Dám làm, dám chịu, dám đương đầu với thử thách.
Rất sâu sắc và cũng rất vô tư."
"Sao hôm nay lại dành nhiều mỹ từ để khen ngợi cô ấy vậy? Không phải là.."
"Lam nghĩ đi đâu vậy? Mình chỉ nói ra những nhận xét từ tận đáy lòng thôi.
Mình từng tự hỏi, nếu như mình không phải là người đến với Lam trước, mà là em ấy, thì Lam sẽ chọn ai?"
"Vậy theo Hạ, mình sẽ chọn ai?"
Lam hỏi ngược lại.
Cô nhìn Hạ với ánh mắt tinh quái, chờ đợi câu trả lời.
"Chắc chắn vẫn là mình."
Hạ tự tin nói câu trả lời của mình cho Lam biết.
"Tại sao?"
"Vì hai từ" nếu như "kia vốn dĩ không thể tồn tại.
Mình vẫn luôn là người đến trước, là người đã chiếm trọn trái tim Lam từ trước rồi."
Lam mỉm cười, hài lòng với câu trả lời của Hạ.
Cô thầm cảm ơn Jenny, đã có tác động mạnh mẽ, dẫn đến sự thay đổi tích cực trong quan điểm và suy nghĩ của Hạ.
Chợt nhớ ra mục đích ngày hôm nay của mình, Lam liền quay sang hỏi.
"Hạ muốn đưa mình đi đâu vậy?"
"Bí mật.
Lam thay đồ rồi xuống ăn sáng đi.
Muộn rồi."
Hạ cầm lấy chiếc túi mà mình mang từ nhà sang đưa cho Lam.
"Cái gì đây?"
Nhìn chiếc túi Hạ đưa cho, Lam ngần ngại.
"Lam mặc nó vào đi.
Mình mất mấy ngày mới hoàn thành đấy."
Hạ cẩn thận nhắc chiếc váy do chính tay mình thiết kế ra khỏi chiếc hộp đựng.
"Không phải chứ? Hạ biết là mình không thích mặc váy mà."
Lam có vẻ không hào hứng lắm với món quà mà Hạ đưa cho.
Cả tủ quần áo của cô, cũng chỉ có hai bộ váy, mà trước đây Hạ mua về bắt cô mặc.
Nhưng nó cũng đã có "thời hạn" sử dụng trên năm năm rồi, số lần sử dụng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
"Lam vẫn phải mặc nó, ít nhất là trong ngày hôm nay.
Bao nhiêu công sức mình bỏ ra, Lam không thể phụ công mình thế được.
Để mình giúp Lam mặc vào."
Hạ ra sức ép buộc Lam.
Vì Lam, cô sẵn sàng thay đổi nội tâm mình, nên cô cũng muốn khiến Lam phải thay đổi về ngoại hình.
Cô thích vẻ mềm mại, nữ tính của Lam khi khoác trên người những bộ váy thướt tha, gợi cảm.
Những lúc đó, Lam của cô thật đẹp.
"Nhưng.."
Lam phản đối một cách yếu ớt.
Bởi đây là tấm lòng của Hạ, nên cô cũng không dám cương quyết chối từ.
Cuối cùng, đành phó mặc bản thân cho Hạ tùy ý xử lý.
Sau khi khoác lên người chiếc váy do tự tay Hạ làm ra, cô ấy còn bắt Lam ngồi bất động trong khoảng 15 phút, để mặc sức tô tô vẽ vẽ trên khuôn mặt, khiến cô thực sự rất khó chịu.
"Hành hạ mình cả buổi như vậy, đã khiến Hạ hài lòng chưa?"
"Muốn người mình yêu được đẹp hơn cũng là một cái tội sao? Xong rồi đấy.
Hôm nay Lam xinh lắm."
Hạ nâng khuôn mặt Lam lên, chiêm ngưỡng thành quả do mình tạo ra.
"Mình thấy thế nào ấy.
Có thể trang điểm nhẹ nhàng hơn một chút không?"
Lam ngượng ngùng, mặt cô đỏ nựng khi nhìn thấy mình trong gương.
"Rất đẹp mà.
Mình muốn hôn Lam quá, nhưng đành phải kiềm chế đây này." Hạ tỏ vẻ tiếc nuối.
Cô tự nhiên áp chặt má mình vào má Lam, rồi giơ chiếc điện thoại ra trước mặt.
"Mình sẽ lưu lại khoảnh khắc đáng nhớ này."
Xem lại bức hình mình vừa chụp, Hạ vừa buồn cười, vừa tức với biểu cảm tỏ ra đáng thương trên khuôn mặt của Lam.
"Đừng có nhăn nhó nữa.
Đi xuống ăn sáng, rồi đi nào."
"Với bộ dạng này?"
Lam vẫn còn lưỡng lự.
"Vậy Lam thích bộ dạng nào? Không nói nhiều nữa, mau đi thôi."
Hạ cứ thế mà đẩy Lam bước đi.
Vừa xuất hiện dưới chân cầu thang, Lam đã khiến cho mấy người nhà cô không tránh khỏi ngạc nhiên, nhìn cô không chớp mắt.
"Chị Lam hôm nay đã lột xác hoàn toàn rồi.
Đẹp quá.
Dáng lại chuẩn nữa, không hề thua kém một người mẫu thực thụ."
Jenny không chút ngần ngại mà dành tặng lời khen ngợi cho Lam.
"Phần của em đây."
Lam tiện tay, cầm lấy miếng táo bỏ vào miệng Jenny, ngăn cô không thể tiếp tục bình luận thêm về mình nữa.
Ngồi vào bàn ăn, xung quanh đều là những người thân trong gia đình, nhưng Lam cứ nhấp nhổm không yên.
Cứ ngẩng mặt lên, là thấy bố mẹ đang tủm tỉm nhìn mình, nhìn sang phía đối diện, thì đôi mắt Jenny cũng gần như muốn xuyên thấu khuôn mặt cô, còn phía bên cạnh, Hạ cũng chẳng để cô được tự nhiên mà nuốt trọn bữa sáng.
Lam đành cúi gầm mặt, mau chóng hoàn thành nốt phần ăn của mình.
++***++
Sau hơn một giờ chạy xe, cuối cùng Lam cũng biết được địa điểm mà Hạ muốn đưa cô đến.
Một khu du lịch nghỉ dưỡng không xa Hà Nội là mấy.
"Sao Hạ lại chọn nơi này?"
"Hãy để ngày hôm nay của Lam do mình sắp đặt, được chứ?"
Hạ quyết định chọn khu resort được thiết kế theo lối không gian mở, yên bình và hiền hòa này để đưa Lam tới.
Cô muốn cùng Lam có được một không gian riêng tư, một khoảng thời gian trống trải để cùng nhìn lại mọi chuyện, cảm nhận về cuộc sống xung quanh, và tự thưởng cho mình một cuộc sống giá trị cả về tình thần lẫn vật chất để tận hưởng cuộc sống một cách trọn vẹn.
Nhân viên của khu resort đưa Hạ và Lam tới căn nhà nổi, tọa lạc bên một hồ nước rộng lớn.
Không gian phía trong khiến Lam cảm thấy choáng ngợp.
Nó quá rộng so với hai người bọn cô, với đầy đủ trang thiết bị hiện đại, từ đây có thể ngắm nhìn phong cảnh hùng vĩ của núi rừng, và chiêm ngưỡng vẻ đẹp thơ mộng của mặt hồ trong vắt.
Có thể nói là sơn thủy hữu tình.
"Lam đừng nghĩ ngợi gì nữa.
Chúng ta hãy cứ thỏa sức chiều chuộng bản thân, để tâm hồn mình được lắng dịu lại dù chỉ trong một ngày thôi nhé."
Biết Lam còn đang băn khoăn, nên Hạ vội tìm cách dỗ dành.
Cô tiến sát lại gần Lam, vòng tay qua eo, ôm lấy cô ấy từ đằng sau.
Cả hai cùng hướng mắt ra mặt hồ mênh mông ngoài kia.
"Nghỉ ngơi một chút, rồi sau đó đi tắm bùn, và ngâm mình trong nước khoáng nóng.
Ăn trưa xong chúng ta sẽ đạp xe một vòng quanh đây, tiếp đó sẽ chèo thuyền dọc theo bờ hồ."
"Vậy là hôm nay mình sẽ được ăn chơi hết mình?" Nghe lịch trình mà Hạ đưa ra, Lam cảm thấy xót xa vì tiếc của.
"Một ngày ở đây chắc bằng cả tháng lương của mình.
Hay là.."
"Mình đã nói là Lam không phải bận tâm rồi mà.
Nếu Lam không thấy thoải mái thì thôi, chúng ta về."
"Xin lỗi, mình sẽ không nói nữa."
Lam vội giữ chặt lấy tay Hạ, trước khi cô ấy kịp buông ra khỏi người cô.
"Nhớ đấy." Hạ liền dịu giọng ngay lập tức.
Cô ôm siết Lam chặt hơn.
"Ngày hôm nay, chỉ cần Lam ở bên cạnh mình, chỉ nghĩ đến mình thôi là được rồi."
"Chúng ta sẽ mãi như thế này chứ?"
Lam mơ hồ, phóng tầm mắt ra phía xa.
Cô thầm ước nguyện, khoảnh khắc này sẽ tồn tại mãi mãi, đừng như bong bóng xà phòng, đẹp đấy, lung linh đấy, nhưng lại phải vỡ vụn chỉ trong chốc lát.
"Chắn chắn rồi." Hạ đan những ngón tay của mình vào ngón tay của Lam.
Cằm cô dựa vào vai Lam, khẽ hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi hương quen thuộc từ người con gái mà mình yêu thương.
Cô thủ thỉ.
"Mình đã nói hết với mẹ chuyện của Nhật Minh rồi.
Mẹ không còn ép mình với anh ta nữa.
Cùng với tác động từ bố, mẹ cũng không còn tỏ thái độ quá gay gắt, mỗi khi mình nhắc tới Lam nữa.
Hôm qua, khi nghe mình nói là sẽ đi chơi cùng Lam, cũng không thấy mẹ có ý kiến gì.
Có lẽ, mẹ đã dần dần hiểu cho chúng mình rồi."
"Thật chứ?"
"Mình không nói dối.
Nếu không tin, Lam cứ qua nhà mình, xem thái độ của mẹ thế nào thì biết."
"Vậy nếu có chuyện gì, Hạ đứng ra làm lá chắn giúp mình nhé.
Mình quả thực vẫn còn chút sợ hãi, chưa dám đối mặt với bác."
Lam lè lưỡi.
Sau vài lần phải hứng chịu hậu quả từ cơn thịnh nộ của bà Linh, cô vẫn chưa đủ tự tin mà xuất hiện trước mặt bà.
"Mình hứa, sẽ không để Lam phải chịu thiệt thòi nữa đâu."
Câu nói đùa của Lam, vô tình như vết cứa vào tim Hạ.
Mẹ con cô, đã quá nhiều lần khiến Lam phải chịu tổn thương, khiến cô ấy phải mang theo những vết sẹo vô hình, khó mà chữa khỏi.
Nước mắt Hạ, chẳng mấy chốc, đã thấm ướt bờ vai Lam.
"Từ nay trở đi, Lam hãy cứ là bờ nhé.
Dù là thuyền, hay là sóng, mình cũng sẽ tìm về với Lam.
Lam chỉ cần đứng im một chỗ, bằng mọi cách, mình sẽ đến được với Lam."
"Được, mình sẽ ở một nơi để chờ đợi Hạ.
Dù có là bao lâu đi nữa."
++***++
Hạ vẫn còn cảm thấy bực bội vì ngày vui của hai người không được trọn vẹn.
Đáng lẽ, cô và Lam sẽ có một đêm thật lãng mạn tại khu resort đó, thì cuộc điện thoại chẳng đúng lúc của Bình, khiến bao công sức mà cô chuẩn bị lại phải đổ sông đổ biển hết.
"Thôi mà, đừng giận nữa.
Mình hứa sẽ đền bù lại mà."
Lam ra sức dỗ dành.
Nhìn dáng vẻ phụng phịu của Hạ, trong lòng Lam cũng cảm thấy áy náy.
Cô biết là đã phụ tấm lòng mà Hạ dành cho mình, nhưng cô cũng không thể bỏ mặc bé Duy, sau khi nghe cuộc điện thoại từ Bình được.
"Với Lam, hình như cậu bé đó còn quan trọng hơn mình thì phải?"
Biết là mình đang ghen tuông vô lý, nhưng Hạ không sao có thể điều khiển được tâm trạng của mình lúc này.
Khi nghe tin bé Duy bị sốt, phải nhập viện, ngay lập tức Lam đã nằng nặc đòi về cho bằng được.
Mặc cho cô tìm mọi cách để giữ lại, dù chỉ một đêm, nhưng Lam vẫn kiên quyết không nghe, nên cô đành bất lực mà chiều theo ý Lam.
Cô giận Lam, giận bé Duy, rồi giận luôn cả Bình nữa.
Vì anh mà cô phải hủy bỏ hết mọi kế hoạch đã được chuẩn bị trước dành cho Lam vào tối nay.
"Đợi khi thằng bé khỏi bệnh, mình sẽ bắt nó phải đến gặp Hạ rồi cúi đầu xin lỗi mới được.
Ốm lúc nào không ốm, lại ốm đúng vào ngày hẹn hò của hai chị, là không được rồi."
"Còn đùa được nữa.
Lần sau đi với mình, thì cất ngay cái điện thoại ở nhà."
"Tuân lệnh."
Lam ngoan ngoãn nghe lời, khi thấy Hạ đã nguôi ngoai phần nào.
Mặc cho Hạ đang phải lái xe, Lam vẫn thản nhiên ngả đầu vào vai cô dựa dẫm.
"Hạ cho mình tới bệnh viện, rồi về luôn nhé.
Lát nữa mình sẽ gọi taxi về sau."
"Lam sợ mình vẫn giận bé Duy, nên không muốn mình vào cùng chứ gì?"
"Mình sợ Nhật Minh và bố mẹ anh ta cũng ở đó, sẽ khiến Hạ khó xử thôi."
"Vậy mình sẽ ở ngoài đợi Lam."
"Không cần, về nghỉ ngơi sớm đi.
Ngày mai mình sẽ đưa Hạ đi thử váy cưới."
"Xong sớm vậy à?"
Mắt Hạ bừng lên tia hạnh phúc, khi nghe lời hẹn của Lam.
Đây mới chính là khoảnh khắc mà cô mong đợi suốt mấy năm nay.
Khoảnh khắc được một lần khoác lên mình chiếc váy cô dâu do chính Lam thiết kế.
"Ừ, còn hai tuần nữa là diễn ra cuộc thi rồi mà.
Ngày mai qua đó mặc thử, có sai sót gì thì sửa luôn."
"Được, được.
Vậy sáng mai mình sẽ qua đón Lam sớm."
Hạ nôn nóng, như đứa trẻ con sắp được bố mẹ cho mặc bộ quần áo mới.
"Ừ.
Mau cho xe ghé vào lề đường đi."
Lam toan mở cửa xe bước ra ngoài thì bị Hạ gọi giật lại.
"Sao đi nhanh vậy? Không lỡ chào nhau một tiếng sao?"
Hạ mỉm cười thỏa mãn, sau cái hôn tạm biệt của Lam vào má mình.
Dù cho, đó chỉ là cái chạm nhẹ và hết sức vội vàng của cô ấy, nhưng cô cũng cảm thấy hài lòng.
Bởi vì đây là lần đầu tiên, cả hai người dám tỏ ra thân mật như thế này ở chốn đông người.
++***++
"Cũng may mà thằng bé chỉ bị sốt bình thường.
Tôi cứ lo lắng, chỉ sợ có biến chứng gì đó sau mổ."
Lam thở phào nhẹ nhõm, khi biết được tình hình của bé Duy.
"Tôi cũng vậy.
Trưa nay thấy nó nằm sốt li bì, cả nhà tôi ai cũng sợ, nên vội vàng gọi xe cấp cứu, đưa nó vào viện luôn.
Chắc là Hạ đang giận tôi lắm nhỉ?"
"Không sao đâu.
Cô ấy cũng biết chuyện gì là quan trọng hơn mà.
Cậu đã gọi điện cho Nhật Minh chưa?"
"Bố tôi gọi rồi, nhưng từ chiều vẫn chưa thấy anh ta tới."
"Chắc là anh ta cũng cần thời gian để chấp nhận thằng bé.
Bỗng dưng có một đứa trẻ xuất hiện, với tư cách là con ruột của mình, có thể khiến anh ta khó lòng mà thích ứng ngay được.
Tôi vẫn tin là, hổ dữ cũng sẽ không bao giờ ăn thịt con mình."
"Tôi cũng mong là như vậy.
Mà hôm nay trông Lam khác quá.
Đến ngay cả nhóc Duy còn suýt chút nữa không nhận ra nữa.
Lam làm ra được những bộ trang phục hợp thời trang cho nhiều người khác, nhưng lại chẳng mấy khi để ý đến bản thân mình.
Phong cách này tôi nghĩ rất hợp với Lam đấy.
Phải nói là Hạ cũng có bản lĩnh, mới có thể khiến Lam thay đổi bề ngoài như ngày hôm nay đấy."
Đây cũng là lần đầu tiên, Bình được trông thấy Lam khoác trên người một chiếc váy, nó khiến cô thêm phần gợi cảm và đầy quyến rũ.
"Đừng nói linh tinh nữa.
Cậu mau cho xe chạy nhanh thêm chút nữa đi.
Tôi có linh cảm, hình như có người đi theo xe chúng ta, từ lúc rời khỏi bệnh viện."
Lam cảm thấy bất an, linh tính như mách bảo cô, sẽ có điều gì đó không hay xảy đến.
"Tôi có thấy ai đâu.
Chắc tại Lam lo lắng quá, nên tưởng tượng ra vậy thôi."
"Không phải.
Cậu có để ý đến hai chiếc xe máy phía sau không? Tôi thấy họ đi theo chúng ta một lúc lâu rồi."
"Có thể là đi cùng nhau một đoạn đường thôi."
Dù nói vậy để giúp Lam an tâm hơn, nhưng Bình vẫn đưa mắt nhìn vào gương chiếu hậu.
Anh cũng nhận thấy có điều gì đó bất thường, nên anh vặn ga, đi nhanh hơn một chút, cố tạo khoảng cách an toàn với hai chiếc xe đang chạy phía sau.
Lam bắt đầu thấy sợ hãi thực sự, bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi, khi hai chiếc xe ở phía sau cũng vội tăng tốc, bám sát sau xe của cô và Bình.
Nắm chặt lấy vạt áo Bình để ngồi vững hơn, Lam quay sang bên cạnh, quan sát chiếc xe đang đi song song, trong khi Bình vẫn tập trung nhìn về phía trước, điều chỉnh tốc độ.
Một tên ngồi phía sau bất ngờ giơ chân, đạp mạnh vào thân xe của hai người, khiến Lam không kịp lên tiếng mà cảnh báo Bình.
Cả hai cùng văng ra khỏi xe, lăn vài vòng dưới lòng đường.
Bình quên cả đau, anh vội chạy đến bên Lam, nâng cô dậy.
Một nửa khuôn mặt Lam và cánh tay cô bị trầy xước, tứa ra những vệt máu.
Toàn thân Lam trở nên ê ẩm, đau đớn.
Cô cố gắng nhịn đau, hàm răng nghiến chặt lại, mà gượng ngồi dậy.
"Lam cố chịu một chút, Tôi gọi xe cấp cứu đưa Lam vào viện."
Bình luống cuống, ôm chặt lấy Lam trong vòng tay mình.
"Tôi không sao.
Cậu mau tìm cách nhờ người đến cứu đi.
Đây không phải là vụ va chạm giao thông bình thường."
"Mấy người là ai?"
Bình quay đầu lại, khi nghe Lam cảnh báo.
Có tất cả bốn tên, mặt mày bặm trợn, đang tiến lại gần hai người.
"Bọn tao là ai không quan trọng.
Chỉ cần biết là có người nhờ chúng tao, dạy cho hai đứa mày một bài học là được rồi."
Một trong bốn tên lên tiếng.
Hắn tiến sát lại, giơ chiếc dao nhỏ ra hươ hươ trước mặt dọa nạt.
"Các anh định giở trò gì?"
Bình đảo mắt nhìn xung quanh.
Đoạn đường này luôn vắng người qua lại, nên càng khiến anh lo sợ.
Một mình anh không thể chống đỡ với từng này tên để mà bảo vệ Lam.
"Chỉ là muốn chơi đùa với cô em kia một lát thôi.
Nếu mày muốn, bọn tao có thể cho mày cùng chứng kiến."
Một tên liền xông tới, đá văng Bình ra khỏi Lam.
Tên còn lại đưa bàn tay rắn như thép, bóp chặt lấy cằm cô, khiến cô chỉ có thể ứa nước mắt vì đau đớn.
"Mau bỏ cô ấy ra."
Bình vùng dậy, lao về phía kẻ đang khống chế Lam.
Nhưng chưa kịp chạm vào hắn, anh đã bị những tên còn lại, liên tiếp đấm, đá vào bụng và mặt mình.
Nhìn những vệt máu từ miệng Bình đang ứa ra, Lam chẳng nghĩ được gì nhiều, cô cúi xuống, cắn thật mạnh vào cánh tay của kẻ đang giữ lấy mình.
Nhân lúc hắn nới lỏng bàn tay, cô vùng lên mà xông tới cứu Bình.
Nhưng, sức của cô và Bình cộng lại không thể đấu lại với bọn côn đồ, lưu manh ấy.
Chẳng mấy chốc Lam cũng bị chúng giáng cho những cái thụi tay, và huých chân vào bụng, rồi nhanh chóng bị chúng giữ chặt trong tay một lần nữa.
"Bọn này ngoan cố thật.
Để tao xem chúng mày có thể làm được gì?"
Kẻ đang giữ Lam hất hàm, ra lệnh cho những tên kia tiếp tục đả thương Bình.
Còn bản thân hắn, một tay bóp chặt lấy cổ Lam, tay còn lại, ra sức sờ soạng khắp thân thể cô, mặc cho cô giãy dụa trong tuyệt vọng.
Hắn nhìn Bình khiêu khích.
"Nghe nói cô em chỉ thích đàn bà, vậy thì hôm nay bọn anh sẽ cho em biết được mùi vị của đàn ông là như thế nào? Xinh đẹp như thế này mà không để cho bọn anh hưởng thụ thì phí quá."
Vừa nói, hắn vừa ghé sát miệng mình vào cổ Lam, khiến cô cảm thấy ghê tởm.
Nước mắt Lam không ngừng trào ra, cô vùng vẫy, cố thoát khỏi bàn tay ma quỷ của hắn.
"Để em giúp anh một tay." Một tên đang nắm giữ Bình không thể kiềm chế được dục vọng, khi thấy đồng bọn của mình đang định làm trò đồi bại với Lam.
Hắn liền buông Bình ra, đi về phía Lam, nhìn cô với ánh mắt thèm thuồng.
Chỉ đợi có vậy, dốc hết sức bình sinh, Bình vùng dậy, thoát khỏi sự khống chế của hai kẻ đang giữ mình.
Anh lao về phía Lam, đẩy tên côn đồ kia ra, khiến hắn ngã ngửa xuống mặt đường.
"Để tôi chặn bọn chúng lại.
Lam mau chạy đi."
Bình cố sức xô ngã những tên còn lại để giúp Lam có cơ hội thoát thân.
Nhưng sức lực anh chỉ có hạn, còn Lam cũng chẳng thể chạy thoát được.
Bởi khi cô vừa kịp đứng lên, đã bị một trong số những tên lưu mạnh kia, đạp mạnh vào cẳng chân, khiến cô ngã khuỵu xuống, đầu gối đập mạnh xuống nền đường.
Lam cảm nhận được những tiếng "rắc, rắc" vang lên, cùng với đó là sự đau buốt lên tới tận óc.
"Thằng khốn.
Mày dám làm tao ngã à?"
Tên côn đồ vừa bị Bình xô ngã, điên cuồng vùng vẫy.
Lam nhìn thấy một vệt sáng lóe lên, cùng với đó là tiếng kêu thất thanh của Bình.
Máu từ bụng anh không ngừng tuôn ra.
Lam đau khổ, bất lực nhìn anh đang dần gục xuống.
Bản thân cô cũng chẳng còn chút sức lực nào để mà chống trả.
Cô nhắm chặt mắt, không dám nhìn cảnh tượng kinh hoàng đang diễn ra trước mặt, phó mặc cơ thể đang bị bàn tay dơ bẩn kia dày vò.
"Là Nhật Minh sai các anh đến phải không? Anh ta cho các anh bao nhiêu, tôi có thể cho gấp đôi số đó."
Lam mơ hồ nghe được giọng nói yếu ớt của Bình, khi anh đang cố thương lượng với mấy tên lưu manh.
"Tiếc quá.
Giá như mày thương lượng trước, thì bọn tao đã làm cho mày rồi.
Giờ thì muộn rồi, bọn tao phải hoàn thành trách nhiệm với người ra giá trước.
Rồi sẽ tính chuyện làm ăn với chú mày sau."
"Kéo chúng nó vào trong kia.
Cứ lôi thôi ngoài này, có người đi qua lại sinh chuyện.
Xử lý nhanh rồi còn rút."
Một trong bốn tên lên tiếng giục.
"Nói có lý.
Chỗ này vẫn thi thoảng có mấy thằng cơ động lượn lờ.
Đi vào phía trong kia, mỗi thằng vui vẻ với em ấy một lượt rồi chuồn mau."
Cơn uất giận trong người Bình bừng lên.
Anh nhìn Lam đang dần lả đi, khi bọn chúng đang kéo lê cô vào góc khuất để giở trò đốn mạt, mà không khỏi xót xa, đau đớn.
"Cứu! Có ai không? Cứu chúng tôi với."
Bình cố hét thật to, với hy vọng mong manh là có ai đó vô tình nghe thấy lời kêu cứu khẩn thiết của mình.
"Mày định làm loạn lên đấy hả?"
Đáp trả lời kêu gào của Bình, lại là những cú huých vào vết đâm vừa rồi trên bụng anh.
Máu ở nơi đó tiếp tục trào ra, khiến mắt Bình hoa lên, đầu anh dần trở nên nặng trĩu.
"Xin các anh, hãy tha cho cậu ấy.
Chẳng phải Nhật Minh muốn các anh xử lý một mình tôi sao?"
Giọng Lam thều thào.
Có những lúc cô thấy mình dần lịm đi, nhưng những cơn đau buốt toàn thân thể tác động lên não bộ, lại khiến cô lấy được chút tỉnh táo trong chốc lát.
"Cũng sắp đến lượt em rồi, đừng có nôn nóng thế."
Hắn cợt nhả, ghé sát vào tai Lam thì thầm.
Bàn tay hắn túm lấy chiếc váy trên người Lam, rồi dứt mạnh ra, tạo nên một khoảng hở lớn trên thân thể Lam.
Cả bọn cùng cất tiếng cười khả ố, mắt chúng dán vào phần da thịt của cô gái trẻ đang chìm dần vào hôn mê.
"Tao liều mạng với bọn mày."
Bình cũng không hiểu nổi, mình lấy được sức mạnh từ đâu mà có thể đánh bật được hai kẻ đang giữ chặt lấy mình kia văng xuống nền đường.
Anh xông tới hai kẻ còn lại, đang đặt Lam nằm xuống vệ cỏ để giở trò thú tính, rồi đạp thật mạnh vào một trong hai tên đó.
Anh vội nâng Lam dậy, ôm chặt cô vào lòng, ra sức gọi cô tỉnh lại.
"Lam, mau tỉnh lại đi.
Cố gắng lên, đừng có ngủ nữa.
Tôi sắp đưa Lam về tới nhà rồi."
Nước mắt Bình cứ thế rơi, nhỏ từng giọt trên khuôn mặt mang đầy những vết trầy xước của Lam.
"Chúng mày, đập chết thằng kia cho tao."
"Không được rồi, mau chạy thôi.
Hình như công an tới."
Một trong bốn tên hốt hoảng kêu lên, khi nghe thấy tiếng còi rú đang đến gần.
"Mẹ kiếp, chắc có đứa nào báo rồi.
Chuồn mau."
Mấy tên lưu manh hết sức hoảng loạn, vội vàng chạy đến chiếc xe máy của mình, khi chiếc xe cảnh sát đang tới gần.
"Thằng kia, mày còn quay lại làm gì?"
Một tên bất ngờ quay lại, mắt hắn gườm gườm nhìn Bình và Lam.
Hắn đột nhiên vung chiếc mã tấu vừa lấy trên xe ra, giơ lên giữa không trung.
"Bình, cẩn.."
Một luồng gió lạnh rít qua bên tai Lam.
Trời đất lúc này thực sự đã đổ sập trước mắt cô.
Bầu trời đêm đen kịt kéo tới.
Lam thấy cánh tay mình như đang tách lìa khỏi cơ thể.
Cô dần mất đi ý chí, sau khi nghe tiếng hét chói tai của Bình vang lên bên cạnh.
Cô lịm đi, rồi rơi vào vô thức, mặc kệ cho tiếng gào thét xung quanh.
Cô cứ thản nhiên bước tới cuối con đường, nơi tràn ngập một thứ ánh sáng huyền ảo.
Mọi đau đớn mà cô vừa trải qua đều trở thành hư vô, khi cô hòa mình vào nguồn sáng kỳ diệu đó..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook