Mùa Hè Không Thể Thiếu Gió
-
Chương 3
8 giờ tối.
Lam vẫn ngồi một mình trong phòng chờ Hạ.
Có lẽ, Hạ lại một lần nữa, lỡ hẹn về ăn tối với bố mẹ cô rồi.
Cũng may mà Lam chưa thông báo cho họ.
Cô chán nản, lại lôi giấy ra vẽ.
Biết vẽ gì bây giờ? Trong đầu Lam lúc này, chẳng thể có ý tưởng hay ho nào cả.
Cô nghuệch ngoạc vài nét, rồi lại vứt bút vào lọ.
"Làm cái gì mà gọi điện không nghe chứ? Tôi tưởng Lam bị làm sao?"
Bình từ ngoài cửa lao vào, mặt anh lấm tấm mồ hôi, trông có vẻ rất lo lắng.
"Ở nhà thôi, chắc điện thoại để im lặng nên không biết.
Tìm tôi có việc gì?"
Lam đưa cho Bình chai nước, cô uể oải ngồi xuống ghế.
"Mọi người vừa quyên góp được một ít sách vở và quần áo cũ, nhưng chưa có người đi lấy.
Tôi định rủ Lam cùng sang đó, mang đồ về đây để tạm, ngày mai sẽ chuyển qua chỗ tập trung."
"Vậy đợi tôi một lát."
Bình nhìn quanh căn hộ, thấy mâm cơm vẫn còn nguyên.
Anh cảm nhận thấy dạo này Lam rất khác, cô ấy hay suy nghĩ và buồn nhiều hơn trước.
Kể từ khi quen Lam, cô ấy luôn là người vui vẻ, hay động viên mọi người về chuyện tình cảm, nhưng chẳng bao giờ Lam bộc lộ tâm trạng của mình nhiều như lúc này.
"Đi nào."
Lam quay ra, khoác lấy chiếc balo và giục Bình.
"Lam chưa ăn tối sao? Ăn tạm một chút rồi đi.
Lát nữa vác đồ mệt đấy."
"Tôi ăn rồi, cái kia là để phần Hạ.
Đi thôi."
"Này, kia chẳng phải là bạn cô sao? Người nổi tiếng có khác, được ngồi trên xe đắt tiền, vào nhà hàng sang trọng.
Bữa cơm mà cô nấu, người ta không nuốt nổi là phải."
Bình giơ tay ra chỉ một đôi nam nữ đang bước vào một nhà hàng nổi tiếng.
Lam nhìn theo hướng Bình chỉ.
Là Hạ và người đàn ông đó.
Anh ta đang quàng tay qua eo, và dìu Hạ vào trong.
Có lẽ Bình đã đúng, đồ ăn mà cô nấu sao sánh được với nơi này chứ.
Chẳng muốn nhìn thêm nữa, cô quay sang hướng khác, cố dùng chất giọng bình thường nhất mà nhắc nhở Bình.
"Đi cẩn thận đi, đừng có ngó ngang ngó dọc, tai nạn bây giờ.
Tính chất công việc của cô ấy là vậy, ai như lũ vô công dỗi nghề giống chúng mình."
Nói xong mà Lam cảm thấy nghẹn ở cổ, tự dưng cô có cảm giác như Hạ đang lừa dối mình.
Liệu có phải Hạ đang quay về đúng với quy luật tự nhiên không? Nếu vậy thì cô phải làm sao? Buông Hạ ra để cô ấy đến với hạnh phúc như bao người con gái khác, hay là? Cô cũng không biết mình sẽ làm gì, nếu điều đó xảy ra.
"Mở cửa nhanh nào.
Nặng quá."
Bình nhăn mặt, trên tay anh lúc này là một bao tải sách vở, và một tải quần áo chất cao, che hết cả tầm nhìn.
"Đã nói là để tôi giúp rồi mà.
Nào, hạ xuống.
Để ở góc này luôn đi."
"Chẳng mấy khi tôi gallant đâu, lấy giúp tôi cốc nước với."
"Tôi biết mà, nên mới phải tranh thủ lòng tốt của cậu."
Lam chìa cốc nước ra cho Bình.
"Hai người đi hẹn hò đấy à?"
Hạ từ trong bước ra, giọng điệu của cô có vẻ khiêu khích.
"Ừ, nhưng chỉ dám ra quán trà đá hẹn hò thôi, chứ không như ai kia, được vào nhà hàng sang trọng đâu."
"Mình với Bình đi lấy đồ quyên góp cho trẻ em vùng núi."
Lam đỡ lời, cô không muốn Hạ biết là mình đã nhìn thấy cô ấy vào tối nay, rồi đuổi khéo Bình.
"Thôi, cậu về đi, mai bảo Lâm sang đây mang chỗ này đi."
"Ừ, tôi cũng về đây.
Mà Lam này, nếu thấy đói thì cứ ăn đi, sau này đừng có chờ đợi ai cả.
Chào Hạ nhé."
"Tôi biết rồi.
Mau về đi."
Lam vừa nói vừa đẩy Bình ra cửa.
"Sao lại mang đống đồ nát này về?"
Hạ chỉ vào chỗ quần áo và sách vở mà Lam vừa mang về.
"Đối với một số người thì nó chỉ là thứ bỏ đi, nhưng với nhiều người khác, nó lại là thứ đáng quý.
Hạ không biết chứ, các em bé miền núi đang mong chờ từng quyển sách, từng bộ quần áo như thế này để đi học đấy."
Lam bắt đầu thấy khó chịu về thái độ của Hạ.
"Nhưng có thể bỏ tiền mua đồ mới mà, sao lại cứ bắt bọn trẻ dùng đồ đã qua sử dụng? Nếu Lam muốn, mình sẽ nhờ bạn bè mình quyên góp tiền để mua mới cho các em."
"Không phải ai cũng giàu có như bạn của Hạ đâu.
Những thứ này không chỉ đơn giản là đồ cũ mà nó còn chứa đựng tấm lòng của người quyên góp nữa.
Mình đi tắm rồi ngủ đây.
Mệt lắm rồi."
Lam lắc đầu, quay bước vào trong.
"Lam đang trách mình đấy à? Mình cũng chỉ muốn tốt cho người khác thôi.
Sao lại có thái độ thế chứ?"
"Mình không trách ai cả, chỉ là nói lên suy nghĩ của của bản thân mình thôi, Hạ đừng cái gì cũng vơ vào mình thế.
Đâu phải ai cũng có bạn bè lắm tiền, dùng hàng hiệu, và ăn uống ở nơi sang trọng chứ."
"Thế này chẳng phải là đang nhằm vào mình sao? Rốt cuộc mình làm gì sai chứ? Ban nãy thì bạn Lam nói, giờ lại đến Lam.
Hai người có ý gì vậy?"
Hạ tức đến phát khóc.
"Xin lỗi, mình không có ý gì thật mà."
Nhìn thấy Hạ đang rưng rưng nước mắt, Lam lại không chịu được, cô quay ra dỗ dành.
"Được rồi, mình sẽ bỏ qua, vì hôm nay mình có rất nhiều chuyện vui."
"Thì ra Hạ vui và hạnh phúc khi được ở bên người đó." Lam thầm nghĩ.
"Vậy bây giờ cô đang là cái gì của Hạ chứ? Một người bạn thân thôi sao?"
"Mà Lam chưa ăn tối thật à? Sao thức ăn còn nguyên thế kia?" Hạ lên tiếng khi Lam đang định bước vào phòng tắm.
"Đồ từ trưa đấy.
Tối ngay mình ăn ở ngoài."
Lam bước nhanh vào phòng tắm, cô cũng chẳng thèm cởi quần áo, cứ để cho dòng nước xả xuống, cho trôi hết đi những hình ảnh của Hạ và người đàn ông đó, chỉ có vậy cô mới thấy nhẹ nhõm hơn.
"Sao mặc cả quần áo mà tắm thế kia?" Hạ đã đứng ngoài của phòng tắm từ lúc nào, "Cho mình vào tắm cùng nhé."
"Đừng, nước lạnh lắm, Hạ sẽ bị cảm đấy." Lam đẩy Hạ ra ngoài, rồi đóng cửa lại.
Thực ra cô không hiểu Hạ đang muốn gì nữa, cô ấy vừa thân mật với người đàn ông khác, giờ lại muốn cô nữa sao?
"Lam này, mình đang tính là sẽ chuyển về nhà của bố mẹ sống.
Ở đó rộng rãi và tiện cho công việc của mình hơn.
Và dù sao thì cuối năm bố mẹ mình cũng về, sau khi hết nhiệm kỳ công tác ở Pháp."
Hạ rời mắt khỏi màn hình máy tính, quay ra nói chuyện với Lam.
Thực ra cô rất sợ khi nói ra ý định này của mình cho Lam biết.
Cô sợ Lam sẽ nghĩ rằng mình đang muốn rời xa cô ấy.
Nhưng cô cũng không muốn chuyện tình cảm của cô sẽ làm ảnh hưởng đến sự nghiệp.
Cô chỉ muốn giữ khoảng cách với Lam một thời gian ngắn thôi, sau khi cô có được chỗ đứng trong giới thời trang, cô sẽ công khai với mọi người chuyện riêng tư của mình.
"Ừ, vậy cũng được.
Thế Hạ định bao giờ sẽ chuyển?"
Lam cảm thấy hụt hẫng khi nghe Hạ nói, nhưng cô cũng chẳng muốn níu giữ Hạ làm gì.
Nhìn thái độ ngập ngừng của Hạ, Lam biết rằng cô ấy đã có ý định này từ lâu rồi, chẳng qua chưa dám nói ra.
Vậy thì Lam việc gì phải can ngăn hay tỏ thái độ, khiến Hạ phải khó nghĩ thêm.
Cứ thuận theo ý Hạ đi, như vậy cả hai sẽ thoải mái hơn.
"Lam đồng ý nhanh vậy sao? Chẳng lẽ, Lam không muốn sống cùng mình nữa?"
Hạ hơi bất ngờ về thái độ dửng dưng, sự đồng ý quá nhanh của Lam trước thông báo mà mình vừa đưa ra.
"Sao lại thế được? Mình cũng muốn Hạ ở đây lắm.
Nhưng mình cũng phải nghĩ cho Hạ chứ.
Hạ mà cứ ở đây, thì làm sao mà phát huy được khả năng sáng tạo của mình? Nhất là bạn bè của Lam cứ suốt ngày tụ tập.
Với lại, về nhà bố mẹ ở, Hạ vừa được thoải mái, lại trông nom nhà cửa luôn.
Từ đây đến nhà Hạ cũng đâu có xa, lúc nào thích thì lại đến với nhau được mà."
"Lam nói thật chứ? Lam không giận mình?"
Hạ tiến lại giường, nắm chặt lấy tay Lam.
"Thật, không giận gì cả."
Lam cố kéo cho cái miệng của mình rộng ra, để nở một nụ cười thật khó coi.
"Vậy, Lam vẫn phải thường xuyên nấu ăn cho mình.
Mỗi khi mình không ngủ được thì Lam phải ở bên hát cho mình nghe.
Bất cứ khi nào mình gọi, Lam đều phải có mặt.
Hiểu chưa?"
Hạ nhìn thẳng vào mắt Lam, dặn dò.
"Sao giống osin vậy? Thế mình có được quyền phản kháng không?"
"Phản kháng trong khuôn khổ thì được nhưng cấm được nổi loạn.
Nếu không thì.."
Vừa nói, Hạ vừa lấy tay cù vào người Lam, khiến cả hai cùng ngã lăn ra giường.
Lam đã khống chế được đôi bàn tay nghịch ngợm của Hạ.
Cô nhìn Hạ với ánh mắt âu yếm, rồi từ từ cúi xuống, áp môi mình lên đôi môi ngọt ngào của Hạ.
"Mình phải nghe điện thoại." Hạ thoát khỏi vòng tay và đôi môi của Lam, lao ngay đến chiếc điện thoại.
"Alo, em nghe ạ.", rồi bước nhanh ra balcony.
Lam hụt hẫng, nằm vật ra giường, cô thầm nghĩ "có lẽ với Hạ, người đó quan trọng hơn."
"Đã kiểm tra kĩ đồ đạc và hàng hóa chất lên xe chưa? Hẹn với tất cả mọi người, 4 giờ sáng mai phải có mặt ở địa điểm tập trung để 4h30 là xuất phát nhé."
Lam vừa sắp mấy bộ quần áo vào balo vừa quay sang nhắc nhở Vy.
"Đâu vào đấy hết rồi chị ạ.
Ngày mai chỉ việc lên đường thôi.
Năm nào cũng đi thế này vài lần, mà lần nào em cũng cảm thấy hồi hộp chị ạ."
"Chị có nhiều kinh nghiệm hơn em mà vẫn còn lo lắng, hồi hộp trước mỗi chuyến đi nữa là.
Chỉ mong mình có đủ điều kiện, và có nhiều nhà hảo tâm, để cùng với mình chia sẻ khó khăn với trẻ em miền núi thôi.
Cứ mỗi chuyến đi vùng cao, nhìn các em nhỏ không có đủ quần áo mặc mùa lạnh, sách vở thiếu thốn, bữa ăn sơ sài mà lòng chị cứ thắt lại."
"Hai bà hoàng của tôi, sửa soạn xong chưa? Đồ ăn đã về rồi, ra ăn tối thôi."
Giọng Lâm oang oang ở phòng ngoài.
"Anh không giảm âm lượng một chút được à? Anh mua gì mà thơm thế?"
Vy vừa lên giọng nạt Lâm, vừa ngó ngàng vào mấy hộp đồ ăn ở trên bàn.
"Anh còn định bắc loa cơ đấy.
Hôm nay chúng ta cải thiện, ăn vịt quay nhé."
"Ăn sang một bữa rồi nhịn đói cả tuần đấy."
Bình đang dọn bát đũa ở trong, liền nói vọng ra.
"Không sao đâu, hôm nay ăn uống no nê đi, mai còn có sức mà khuân vác chứ."
"Chỉ có bà chị là quan tâm đến bọn em, ai như cái thằng kia."
"Nhưng cấm bia rượu, cái này cất đi, hôm nào về rồi bỏ ra uống."
Lam tiến lại bàn, xách mấy chai bia vào cất trong tủ lạnh.
"Có mồi nhắm mà không có cái gì uống thì mất ngon, chị cho bọn em uống một chai thôi."
"Nửa chai cũng không được.
Thôi, vào ăn đi, rồi nghỉ sớm, ngày mai sẽ mệt đấy."
"Không đợi bạn gái xinh đẹp của chị về sao? Có cô ấy ở đây, ăn cơm nhạt cũng ngon chị ạ."
Lâm ngồi xuống mâm cơm, nhanh chóng quên đi mấy chai bia mà Lam vừa cất.
Anh tranh thủ hỏi han về Hạ.
"Cô ấy chuyển đi được mấy ngày rồi."
Lam cúi mặt xuống, nuốt vội miếng cơm vừa đưa vào miệng.
Khi nghe Lâm hỏi về Hạ, cô không thể nuốt trôi, nó cứ nghẹn mãi ở cổ.
Hạ dọn về nhà được ba ngày, thì cũng ba ngày Lam chưa được nhìn thấy cô ấy.
Lam có đến nhà Hạ mấy lần, nhưng cô ấy đều đi vắng.
Gọi điện, thì cô ấy chỉ nói được vài ba câu, rồi lại kêu bận, nên cúp máy luôn.
"Người ta phải ở nhà cao của rộng mới xứng tầm chứ, ở đây thì sống sao nổi."
"Bình, lần sau đừng nói về Hạ như thế nữa, cô ấy là bạn tôi, mấy người ở đây cũng là bạn tôi, đừng đề tôi ở giữa phải khó xử."
"Cái thằng này, nó thấy gái đẹp nên ganh tỵ đấy mà, chị bỏ qua cho nó đi."
Lâm trêu Bình, cố làm tan đi cái không khí căng thẳng.
Vừa ăn, Lâm vừa kể lại mấy câu truyện cười so mình bịa ra, khiến ba người kia cười ngặt nghẽo, mặc cho nước mắt lăn dài như xem phim tình cảm.
"Mọi người vui vẻ nhỉ? Thế này mà chẳng thèm gọi tôi sang góp vui." Hạ bước vào phòng, chứng kiến bốn người bọn Lam đang cười cười nói nói, khiến cô không khỏi nóng mắt.
Đã vậy, Lam còn ngồi dựa vào Bình mà cười nói một cách thoải mái, không chút e ngại nữa.
"Chị vào đây ăn cùng luôn."
Vy đứng dậy, với thêm cái bát nữa cho Hạ.
"Người đẹp vào nhập bọn cho vui đi."
Lâm cũng chủ động ngồi xê ra, nhường chỗ cho Hạ.
"Cảm ơn hai người, tôi chẳng dám ăn đâu, sợ có người nuốt không nổi.
Với lại, có được chủ nhà mời đâu mà ăn với uống."
Bình đã cố nhịn, nhưng khi thấy Hạ nói vậy, cậu lại chẳng thể kiềm chế nổi.
Định đứng lên nói với Hạ vài câu, thì Lam đã cầm tay, giữ lại.
"Mọi người ăn tiếp đi, tôi ra nói chuyện với Hạ một chút."
Hành động vừa rồi của Lam, lại như lửa đổ thêm dầu vào Hạ.
Cô ấy tức giận, quay luôn người bỏ đi, khiến Lam phải bỏ cả bát cơm, chạy theo.
"Hạ, đợi đã."
Chẳng mấy chốc mà Lam đã đuổi kịp Hạ, cả hai cũng bước vào thang máy.
Mặt Hạ vẫn đỏ bừng.
"Thì ra Lam muốn mình chuyển đi, là để rủ bạn bè đến đây vui vẻ phải không? Mình mà ở đấy, thì các người không có cơ hội tình tự chứ gì?"
"Hạ nói vậy mà nghe được à? Người muốn chuyển đi là Hạ mà.
Mấy đứa đến đây ngủ để sáng mai đi Lai Châu sớm thôi, Hạ đừng có suy diễn."
Lam đến phát cáu vì lối áp đặt của Hạ.
"Tôi đâu có suy diễn.
Chỉ là nhìn cảnh tượng trước mắt mình rồi mô tả lại bằng lời nói thôi.
Nhìn Lam và Bình giống một cặp đôi hạnh phúc lắm."
"Ghen à?"
Lam nhìn thẳng vào mắt Hạ và hỏi.
"Haiz, có là gì của nhau đâu mà ghen."
"Hạ vừa nói gì?" Có là gì của nhau đâu "sao?"
"Đúng, chúng ta chẳng là gì của nhau cả, nên Lam có muốn ở cùng ai, yêu ai thì cũng không liên quan đến mình."
Hạ tự biết mình đang nóng quá mất khôn, nhưng cô không thể ngăn những lời nói này lại được.
Mấy ngày nay không được gặp Lam, Hạ rất nhớ, nên cô quyết định tối nay sẽ sang ngủ lại đây.
Thế rồi, khi phải chứng kiến cảnh Lam đang thân thiết với Bình, cô thực sự không chịu nổi.
"Mình hiểu rồi, Hạ về đi."
Lam vừa dứt lời, thì cửa thang máy cũng mở, cô đẩy nhanh Hạ ra ngoài.
Những lời Hạ vừa nói ra, như bàn tay rắn chắc đang bóp nghẹt con tim của Lam, khiến cô đau đớn, không thở nổi.
Cửa thang máy đóng lại.
Ngăn cách và chia xa cự ly của hai người hơn.
Lam không về phòng ngay, cô leo lên sân thượng của tòa nhà.
Đây là nơi trú ngụ của Lam mỗi khi cô nhớ Hạ, hay có chuyện buồn, hoặc cần suy nghĩ về những mẫu thiết kế.
Lam ngồi xuống, nước mắt cô đã rơi tự bao giờ.
Cô cũng chẳng buồn lấy tay gạt nó đi.
Có những giọt nước mắt đã được gió làm khô, có giọt chảy vào khóe miệng.
Chỉ có vị mặn, chát, hòa với vị đắng ngắt nơi cuống họng.
Với cô, Hạ bây giờ giống như những hạt cát khô, chỉ có thể thả ra, chứ quyết không được nắm chặt.
Có lẽ, đã đến lúc cô phải buông tay sao?
"Xuống đi ngủ thôi, mai còn đi sớm."
Giọng Bình vang lên phí sau.
Anh tiến lại, ngồi cạnh Lam.
"Sao biết tôi ở đây? Hai đứa kia đâu?"
"Tôi gắn chíp theo dõi trên người Lam mà.
Hai người kia ngủ từ lâu rồi."
"Gắn ở đâu, để mai tôi gắp ra.
Chẳng lẽ tôi đi vệ sinh cậu cũng biết sao?"
Lam gắng gượng vui vẻ.
"Xin lỗi, Lam có cần tôi gọi cho Hạ không?"
"Cậu không có lỗi gì cả.
Không phải gọi đâu.
Người có lỗi là cô ấy mới đúng.
Mặc dù cô ấy là bạn tôi, nhưng cậu cũng không phải người ngoài, nếu cô ấy cứ cư xử thế này thì.."
Lam không dám nhắc tới vế sau, cô sợ rằng, nó sẽ nhanh chóng trở thành hiện thực.
Bình lặng lẽ ngồi nhìn người con gái mà anh thầm yêu từ hai năm nay.
Anh cảm thấy có gì đó khác thường trong mối quan hệ bạn bè giữa Lam và cô gái kia.
Nhưng anh tin rằng, Lam là người phụ nữ thực sự, cô ấy sẽ không phải là kiểu người đặc biệt ấy.
"Bình này.
Nếu người yêu cậu tìm được một người đàn ông khác, thành đạt hơn cậu, giàu có hơn cậu và có thể sẽ cho cô ấy một cuộc sống hạnh phúc, viên mãn nhất thì cậu có buông tay cô ấy không?"
"Chẳng biết, cô ấy còn chưa biết là tôi đang thầm yêu cô ấy mà.
Nhưng theo tâm lý học mà nói thì, nếu tôi bao dung, độ lượng và có sự hy sinh ngu ngốc vì tình yêu thì tôi sẽ chọn cách sến xẩm nhất là để cô ấy về với người đàn ông kia.
Còn nếu tôi ích kỷ, muốn đấu tranh cho tình yêu của bản thân mình, thì tôi sẽ" cố đấm ăn xôi "mà giữ cô ấy lại bên mình, mặc cho sau này cô ấy sẽ phải sống trong khó khăn, vất vả, nhưng vui vẻ, vì tình yêu tôi dành cho cô ấy là lớn nhất."
"Nói như cậu thì cũng bằng thừa.
May mà cậu không phải chuyên gia tâm lý.
Chứ nếu không, sẽ có khối kẻ phải chia tay nhau rồi.
Mà cậu đang yêu thầm cô gái nào đấy? Tôi có biết không? Có cần tôi mai mối giúp không? Lệ phí rẻ lắm, chỗ quen biết tôi giàm 50% cho cậu."
"Lam có biết đấy, nhưng tôi không nói đâu.
Quay lại câu hỏi của Lam, tôi nghĩ rằng, nếu sau này tôi có gặp tình huống như vậy, tôi sẽ không làm gì cả, mà sẽ phụ thuộc vào quyết định của cô ấy.
Nếu cô ấy yêu tôi, thì sẽ không bao giờ rời bỏ tôi mà tiến tới người đàn ông khác, cho dù người đó có tốt hơn tôi gấp nghìn lần.
Còn nếu cô ấy vẫn quyết định tìm đến tương lai tốt hơn cho bản thân mình, thì tôi cũng chẳng thể ngăn cản.
Đời mà, ai mà chẳng phải sống cho bản thân mình trước." Bình đứng dậy, kéo Lam lên.
"Thôi, về ngủ, sau này người yêu tôi mà thế thật thì tôi sẽ bảo cho Lam biết mình sẽ làm như thế nào?"
Lam phát vào tay Bình, tự mình đứng dậy.
Có lẽ Bình nói đúng.
Nếu Hạ yêu cô thì dù cô có là kẻ nghèo kiết xác hay giàu kếch xù thì cô ấy cũng sẽ yêu.
Vậy thì cô nghĩ nhiều làm gì? Vì chẳng ai có thể thay đổi được quan điểm và suy nghĩ của người khác mà.
Cô sẽ tôn trọng quyết định của Hạ.
"Đừng đi, đừng bỏ mình lại mà.."
Hạ giật mình tỉnh giấc sau cơn ác mộng.
Những giọt nước mắt vẫn còn vương lại trên má.
Cô nhìn đồng hồ, 5h30 sáng.
Chẳng kịp trang điểm, thay quần áo, cô lao vội ra ngoài.
Hạ phóng xe như bay đến nhà Lam, mong muốn được giải thích, để mong cô ấy tha lỗi.
Hạ lao lên phòng Lam, nhưng cửa bên ngoài đã khóa chặt.
Cô thất vọng, ngồi bệt xuống.
Một cảm giác sợ hãi trong lòng nhen lên.
Cô sợ sẽ có ngày, trái tim Lam cũng khóa chặt như cánh cửa này.
Và cô, cũng như bây giờ, sẽ quên mang theo chìa khóa.
"Cháu có chuyện gì mà gấp vậy? Mới sáng sớm mà chạy như ma đuổi.
Con Lam và mấy đứa bạn đi từ lúc 3, 4 giờ sáng rồi."
Bác bảo vệ nhìn Hạ với vẻ mặt khó hiểu.
Khi nãy, thấy cô hốt hoảng lao lên phòng Lam, mà chẳng kịp can ngăn.
"Dạ, con không sao bác ạ.
Con tưởng Lam chưa đi, nên chạy sang nhờ cô ấy chút việc.
Con xin lỗi đã làm phiền bác."
Cả buổi sáng, Hạ chẳng buồn ăn uống gì.
Cô cứ nằm dài trên giường, nghe đi nghe lại mấy bài do Lam hát.
Có thể cô đã sai thật, khi mà cứ ích kỷ, bắt Lam phải chiều theo mọi ý muốn của mình.
Cô thích cái gì, ghét cái gì, Lam đều biết.
Còn cô, hình như chưa bao giờ cô để tâm đến những sở thích của Lam thì phải? Giờ cô mới nhận ra rằng, trong mối quan hệ của cô và Lam, chỉ có Lam là người chịu hy sinh, còn cô thì chấp nhận sự hy sinh đó của Lam dành cho mình, như là một lẽ hiển nhiên.
"A lô, anh Minh ạ".
Hạ mệt mỏi với lấy chiếc điện thoại khi nó kêu lên.
"Ừ.
Hôm nay mình đi chơi nhé.
Anh có người bạn mới mở một trang trại bên ngoại thành, muốn mời chúng ta sang đó tham quan."
Nhật Minh cất giọng nhẹ nhàng.
"Xin lỗi anh, hôm nay em hơi mệt."
"Vậy để lát anh qua đưa em đi khám nhé?"
"Anh không phải đến đâu, em chỉ muốn ngủ để lấy lại sức thôi."
Nói rồi Hạ tắt máy luôn.
Nhật Minh gọi cô đi chơi, nhưng cô đâu còn tâm trí để vui vẻ, khi mà trong đầu cô lúc này, chỉ toàn là hình ảnh của Lam.
Cô lại ấn điện thoại, gọi cho Lam lần nữa.
Nhưng vẫn như trước, cô ấy không nhấc máy, âm thanh dội lại vào tai cô chỉ là những tiếng tút tút vô nghĩa.
"Chẳng lẽ Lam giận cô đến mức, không thèm trả lời điện thoại sao?" Cô chỉ biết Lam đi tình nguyện, mà lại không hề biết rõ địa điểm chính thức mà cô ấy đến.
Nếu như biết thì có lẽ, cô sẽ bắt xe, đến tận nơi có Lam rồi.
Hạ tự thấy mình vô tâm quá.
"Mình cần phải làm điều gì đó để chuộc lỗi", Chợt nghĩ tới đó, Hạ liền vùng dậy, chạy ngay vào phòng tắm để đánh răng, rửa mặt.
Giờ cô mới có thể nhớ ra được một trong vô vàn sở thích của Lam.
Hạ nhanh chóng thay quần áo.
Cô lao nhanh đến một cửa hàng bán máy ảnh nổi tiếng trên phố Tràng Thi.
Chụp ảnh, vẽ tranh, thiết kế, đều là những công việc yêu thích của Lam, cô ấy có thể dành cả ngày cho những việc đó, mà quên cả ăn, ngủ.
Sau một hồi được chủ quán tư vấn, cuối cùng Hạ cũng chọn được cho Lam chiếc máy ảnh Canon.
Cô không ngừng tưởng tượng ra vẻ mặt của Lam khi được sở hữu chiếc máy này.
Nhẹ nhàng đặt túi máy ảnh trên bàn, Hạ với lấy điện thoại, mình đã bỏ quên ở nhà, để gọi cho Lam lần nữa.
Mở điện thoại, cô thấy 4 cuộc gọi nhỡ và 1 tin nhắn, đều của Lam: "Xin lỗi nhé, mình để điện thoại trong balo nên không biết Hạ gọi.
Bọn mình vừa lên đến nơi.
Ở đây sóng yếu lắm, có thể sẽ không liên lạc được nữa.
Mình sẽ gọi cho Hạ sau."
"Vậy là Lam không còn giận mình nữa rồi", Hạ mừng thầm.
Cô nhấn nút, thử gọi lại cho Lam lần nữa, nhưng điện thoại của Lam tiếp tục trong tình trạng "không liên lạc được".
Hai ngày cuối tuần của Hạ dài lê thê.
Cô từ chối mọi lời mời của Nhật Minh, mà chỉ nằm ở nhà ngủ và nghe Lam hát.
Chiều nay, cô có sang nhà Lam chơi, rồi ở lại ăn tối với bố mẹ Lam.
Khi còn học đại học ở trong nước, tuần nào Lam cũng dẫn Hạ về ăn cơm với bố mẹ.
Những món ăn mà mẹ Lam nấu, đều được hai đứa chén sạch, bù cho những ngày lười biếng chỉ biết úp mỳ tôm khi ở căn hộ của Lam.
Tối nay, mẹ Lam có cảm ơn Hạ vì món quà "nào đó" mà cô không hề biết.
Thì ra, Lam đã chủ động mua quà tặng nhân kỷ niệm ngày cưới của bố mẹ, nhưng lại nói đó là của Hạ, khiến cô cảm thấy xấu hổ.
Ngày hôm đó, cô đã để Lam chờ mình hàng tiếng đồng hồ trước cổng công ty, rồi lại để cô ấy đi về một mình.
Vậy mà Lam vẫn giữ cho cô hình ảnh đẹp nhất trước mắt bố mẹ mình.
Mải ngồi trò chuyện với bố mẹ Lam, đã hơn 10 giờ tối, Hạ xin phép hai bác ra về.
Bố mẹ Lam cố giữ Hạ lại ngủ qua đêm, nhưng làm sao mà cô ngủ lại được chứ, khi mà tối nay Lam về.
Giờ đây, cô chỉ muốn được đứng trước mặt Lam, mà ôm chặt cô ấy trong tay cho thỏa niềm nhung nhớ.
Cánh cửa nhà Lam hơi hé mở, Hạ nhẹ nhàng bước vào, muốn dành cho Lam sự bất ngờ.
Trước mắt Hạ, Lam đang ngả đầu vào vai Bình trên ghế sofa.
Cô nghe giọng Bình nhỏ nhẹ.
"Lần sau Lam không được dầm mưa nữa nhé.
Đừng khiến người khác phải lo lắng vì mình."
Mắt Hạ đỏ hoe.
Cô cố ngăn những giọt nước đang trực rơi xuống.
Hạ bước lùi lại, cố gắng rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Chiếc túi máy ảnh đeo trên vai Hạ, va vào tường, tạo ra tiếng động nhỏ, khiến cả Lam và Bình đều giật mình, quay đầu lại.
Hạ cười gượng gạo, chống chế.
"Xin lỗi, tôi không có ý.
Hai người cứ tiếp tục đi.
Tôi sẽ về luôn đây."
Hạ quay đầu, bước ra đến cửa thì nghe tiếng Bình vang lên.
"Cô vẫn vô tâm như vậy à? Bạn ốm mà không ở lại chăm sóc.
Muốn về nhà ngủ cho ngon giấc sao?"
"Lam ốm sao?".
Hạ giật mình, vội vã quay trở vào.
Bây giờ cô mới có thể nhìn rõ, sắc mặt Lam đang đỏ bừng vì sốt.
"Lam bị sốt cao.
Cô ở đây chăm sóc cô ấy.
Nếu có chuyện gì cứ gọi điện, tôi sẽ tới ngay.
Tôi là con trai, ở lại đây một mình không tiện."
Bình nhẹ nhàng đỡ Lam nằm xuống ghế.
"Không sao đâu.
Tôi uống thuốc rồi, lát nữa là đỡ thôi.
Mọi người cứ về đi.
Ở đây lại lây bệnh thì mệt."
Lúc này Lam mới lên tiếng.
Giọng cô thều thào.
"Khả năng miễn dịch của mình cao lắm, đừng có lo."
Hạ ngồi xuống, khẽ đặt tay lên trán Lam.
Nóng ran.
"Vậy cô ở lại nhé.
Ép cô ấy ăn thêm chút cháo.
Nước cam tôi pha sẵn để trên bàn, khi nào cô ấy khát thì cho uống.
Tôi về đây."
Lam bị viêm họng và đau đầu từ hôm qua.
Nhưng cô nhất định không chịu nói cho ai biết.
Sáng nay còn đội mưa đi phát quà rồi dọn dẹp trường lớp cho các em.
Đến chiều thì quỵ hẳn.
Cô ngồi trên xe ô tô, mà người cứ lả đi, khiến mọi người hết sức lo lắng, nhất là Bình.
Xe vừa đến Hà Nội, Bình đã bắt taxi, đưa Lam đi khám bác sĩ ngay, rồi tận tình chăm sóc cho cô, cho tới khi Hạ xuất hiện, mới chịu ra về.
"Lam cố gắng ăn thêm ít cháo nhé, để mình bón cho."
Hạ bưng bát cháo trên tay, cố dỗ dành.
"Mình không muốn ăn đâu, để mình đi thay quần áo, rồi nằm ngủ một chút đã."
Lam uể oải ngồi dậy, bước đi đầy mệt mỏi.
Hạ sắp xếp lại chăn gối, thu gọn lại mấy đồ đạc vứt lung tung trong phòng ngủ của Lam.
Mẹ Lam đã từng nói với Hạ rằng "Lam chỉ giỏi quan tâm, chăm sóc đến người khác, còn bản thân mình thì chẳng bao giờ để ý đến".
Trước đây, mỗi lần Lam bị ốm hay đau dạ dày, cô ấy thường không bao giờ nói cho ai cả.
Trước mặt mọi người, Lam vẫn tỏ ra năng động, hoạt bát, nhưng chỉ có bản thân cô ấy mới hiểu, mình đang mệt mỏi thế nào.
Còn Hạ thì, chỉ cần có một vết xước nhỏ ở tay, cô cũng cảm thấy khó chịu rồi.
"Xong rồi à, vào nằm nghỉ đi, mình đi lấy nước cam cho Lam uống."
Hạ quay ra, dìu Lam vào giường.
"Miệng mình đang đắng ngắt, chẳng muốn ăn uống gì đâu.
Hạ cứ kệ mình."
Lam mệt nhọc nằm xuống.
Lâu lắm rồi cô mới có cảm giác tồi tệ thế này.
Toàn thân thì ê ẩm, đầu đau như búa bổ, mồm miệng thì khô khốc.
Cô nhắm nghiền mắt, chỉ muốn giấc ngủ đến thật nhanh, để quên đi sự khó chịu này.
"Không được.
Cháo có thể không ăn, nhưng nước cam thì bắt buộc phải uống.
Nằm yên đấy, mình đã có cách khiến Lam thích uống cho mà xem."
"Nước cam đến rồi, Lam ngồi dậy đi."
"Làm ơn cho mình nằm nghỉ một chút đi, mình không dậy được đâu, đầu mình đang đau lắm."
Lam năn nỉ, mắt cô vẫn nhắm nghiền.
Nhưng chỉ vài giây sau, cô lại phải mở to mắt, đầy ngạc nhiên.
Đôi môi nóng ran của cô bỗng dưng mát lạnh.
Từng giọt nước cam đang từ từ trôi vào cuống họng, ngọt lịm.
"Thế nào? Có thích không? Nước cam ngon chứ?"
Nói xong, Hạ tiếp tục ngậm thêm một ngụm nước cam, rồi lại từ từ cúi xuống, áp chặt môi mình lên môi của Lam.
Từng giọt, từng giọt nước lại được truyền từ cái miệng nhỏ xinh của Hạ qua đôi môi của Lam.
Hạ có vẻ rất thích thú với trò chơi truyền nước bằng miệng này, còn Lam thì sau một hồi ngất ngây với cảm giác ngọt ngào từ đôi môi của Hạ, cô cũng kịp lấy lại nhận thức.
Lam đầy Hạ ra, cố ngồi dậy, cầm lấy cốc nước cam từ tay Hạ.
"Thôi, để mình tự uống, Hạ mà làm vậy, thì chuẩn bị tinh thần mai viết đơn nghỉ phép đi."
Lam nâng cốc nước cam lên, nhắm mắt uống liền một hơi.
"Làm người ta mất cả hứng, lần sau mà ốm, cứ để mình bón nước cam cho Lam theo kiểu này nhé."
"Mình không muốn có lần sau đâu? Thôi, Hạ cũng lên đây nằm ngủ đi, mai còn đi làm."
Lam khẽ dịch người vào phía trong, nhường chỗ cho Hạ.
"Vậy để mình ốm, Lam chăm sóc mình giống như vậy nhé."
Hạ cười tinh quái, cô nằm xuống, vòng tay ôm Lam thật chặt.
Cả đêm Hạ chẳng ngủ được, Lam vẫn sốt cao.
Cô hết thấm ướt khăn, lau người cho Lam, lại bón cho Lam từng thìa nước.
Chiếc khăn ướt đắp lên trán Lam chỉ được một lúc lại khô cong.
Cơ thể Lam thì giống như quả cầu lửa.
Đã mấy lần Hạ định gọi taxi đưa Lam đi viện nhưng cô ấy đều quyết liệt ngăn cản.
Hạ cũng biết rằng, Lam rất sợ bệnh viện, vì ở đó, Lam đã phải chứng kiến sự ra đi của đứa em trai mình.
Hạ lo lắng đến phát khóc, mỗi khi thấy Lam mê sảng, tay đập giường chiếu liên hồi.
Cũng may mà đến gần sáng, thân nhiệt của Lam đã giảm, cô ấy có thể ngủ ngon được một giấc.
Hạ cũng mệt mỏi, cô thiếp đi lúc nào không hay.
Tiếng lạch cạch trong bếp đã đánh thức Lam, cô mở mắt, ngước nhìn đồng hồ.
"Giờ này Hạ đã đi làm rồi.
Vậy người ngoài kia là ai vậy, có lẽ là bọn Vy?" Lam đang dự đoán thì có tiếng bước chân tiến về phòng ngủ của cô.
"Mình đang định vào gọi Lam dậy.
Nào, đứng lên, đi đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng, lâu lắm rồi mình mới vào bếp đấy."
"Sao Hạ không đi làm? Mình đỡ nhiều rồi mà."
Lam ngạc nhiên khi thấy Hạ ở nhà.
Bởi từ khi bắt đầu đi làm tới nay, cô chưa thấy Hạ nghỉ buổi nào cả.
"Mình làm việc siêng năng, chăm chỉ mãi rồi, nên hôm nay quyết tự thưởng cho bản thân một ngày nghỉ xả hơi."
Lam lắc đầu, đứng dậy bước vào phòng vệ sinh.
Cô thừa biết Hạ là người tham công tiếc việc, nhưng có lẽ vì lo cho sức khỏe của cô nên mới nghỉ làm để ở nhà chăm sóc như thế này.
Lam cảm động nhiều lắm.
Tất cả những giận hờn với Hạ mấy ngày qua dường như đã tan biến hết.
"Trông ngon mắt quá, bụng mình đang biểu tình dữ dội đây này."
Lam ngồi xuống bàn ăn.
Vừa nhìn thấy bát cháo ở trên bàn, cô đã reo lên.
"Vậy thì ăn nhiều vào." Hạ đưa cho Lam cái thìa, cô ngắm nhìn Lam đang đưa thìa cháo vào trong miệng, cô hỏi luôn "Thế nào? Ngon lắm phải không?"
"Ừ, ngon lắm, Hạ cũng ăn đi."
Lam hơi nhăn mặt, nhưng vẫn niềm nở.
Thấy Lam hết lời khen, Hạ cũng xúc miếng cháo rõ to bỏ vào miệng.
Cháo chưa kịp trôi qua đầu lưỡi, cô đã vội với ngay cốc nước mà tu ừng ực.
"Trời ơi, mặn quá.
Vậy mà Lam cũng ăn được sao?" Mặt Hạ nhăn nhó.
"Mà hình như, bát cháo của mình có mùi gì đó?"
"Là mùi khê."
"Đúng rồi.
Tại ban nãy mình vào gọi Lam, mà quên vặn nhỏ bếp, khi đi ra thì đã ngửi thấy mùi gì đó khét khét rồi, không ngờ nó lại bốc ra từ nồi cháo của mình."
Hạ chán nản, định lấy cả bát cháo mà Lam đang ăn để bỏ đi.
"Làm gì vậy, mình đang ăn mà."
"Nhưng làm sao mà ăn được nữa.
Nó vừa mặn, lại còn khê nồng.
Để mình nấu món khác, dù sao sáng nay đi chợ mình cũng mua nhiều đồ ăn mà."
"Bỏ đi thì phí quá, mất bao công sức.
Hay chế thêm chút nước sôi vào rồi đun lên cho nhạt bớt.
Với lại, thức ăn do Hạ nấu, dù thế nào mình vẫn cảm thấy ngon mà."
"Đừng có cho mình đu dây điện nữa.
Mình quyết tâm rồi, từ giờ sẽ chăm chỉ học nấu ăn.
Sau này Lam cứ để mình phụ trách ở dưới bếp nhé.
Có người đến, để mình ra mở cửa đã."
Hạ để nguyên đống lộn xộn ở trên bàn, chạy ra mở cửa.
Còn Lam thì ngồi thẫn thờ, nghĩ tới tương lai ăn uống sau này của mình, khi phải làm quen với nhiều mùi vị "lạ, độc, mới", của Hạ.
Cô khẽ thở dài ngao ngán.
"Lam đã ăn sáng và uống thuốc chưa?"
"Nhà này có hai người, sao cậu chỉ hỏi mỗi Lam?"
Lam chưa kịp trả lời, thì Hạ đã làm mặt dỗi, lườm Bình.
"Cô đâu có ốm mà được quan tâm.
Với lại, hai người ở với nhau, tôi hỏi Lam tức là đã bao gồm cả cô rồi còn gì? Có vậy mà cũng so bì.
Mà sao hai bát cháo vẫn còn nguyên thế này?"
Bình tiến lại, xúc một thìa cháo đưa lên miệng.
Chưa đầy 3 giây sau, thìa cháo đó lại được trở về vị trí cũ.
"Nấu cháo kiểu này ai mà nuốt được? Cô là con gái mà, sao có bát cháo mà cũng nấu không ra hồn thế này? Tôi chịu cô thật đấy, quen được người khác hầu hạ nên chẳng biết làm gì cả."
Bình gắt lên.
Cứ nghĩ đến việc Lam sốt cả đêm, không ăn được gì, bây giờ lại phải ngồi ôm bụng đói với bát cháo mặn chát, cùng với mùi khê nồng nặc này mà anh không kiềm chế được.
"Bình, đừng nói nữa, tại tôi thấy nhạt miệng, nên mới bảo Hạ cho thêm chút muối đấy.
Hạ đã phải thức cả đêm để chăm tôi.
Sáng nay lại dậy sớm để đi chợ mua đồ về rồi.
Cô ấy còn xin nghỉ làm để chăm sóc tôi nữa."
Lam chống chế để lấy lòng Hạ, và tiện thể cũng nhắc nhở về thái độ Bình.
"Lam không phải nói nữa.
Mình biết là mình vô dụng, chẳng biết làm gì mà.
Từ trước đến nay, mình chỉ biết ngồi vào bàn, ăn hết món này, món kia do Lam nấu, mà chưa một lần mình vào bếp nấu cho Lam, dù chỉ là một gói mỳ.
Xin lỗi."
Lam rơi vào tình thế khó xử khi nhìn Hạ rưng rưng nước mắt.
Cô không hiểu tại sao mà Bình và Hạ luôn có ác cảm với nhau? Mặc dù cô đã nhiều lần giải thích, cố gắng làm dịu mối quan hệ của hai người, nhưng hình như, mỗi lần cô nhắc đến người này trước mặt người kia, thì họ lại càng tỏ ra khó chịu hơn.
Lam ngước lên, nháy mắt cho Bình mà khẩn khoản.
"Xin lỗi Hạ, tại tôi cũng vì lo cho sức khỏe của Lam nên mới vậy.
Hạ bỏ qua cho tôi nhé.
Để tôi nấu cho hai người bát cháo mới, coi như tạ lỗi, được không?"
Nói với Hạ mà mắt Bình chẳng rời Lam.
"Không sao, tôi cũng biết là bát cháo đó không ngon, nên đang định nấu bát khác.
May quá có cậu tới.
Tiện đây tôi cũng" tầm sư học nấu ăn "luôn."
Hạ đưa tay lên gạt đi những giọt nước mắt, khẽ gượng cười.
"Tôi lấy học phí hơi cao đấy, cô chuẩn bị tinh thần mà thanh toán đi nhé.
Có sư phụ ở ngay kia mà cô không biết học hỏi, thật uổng phí mà."
Bình chỉ tay về phía Lam, trêu Hạ.
"Bụt chùa nhà không thiêng, chẳng bao giờ Lam chịu dạy tôi đâu, cứ mỗi lần tôi muốn học, thì cô ấy lại bảo" để đấy mình làm cho nhanh ", rồi bắt tôi cách xa khu vực nấu nướng 5m."
"Tại mình không muốn mất công dọn dẹp thêm thôi, rồi lại mất đi một vài cái bát, cái đĩa nữa."
Lam vui vẻ, ngồi nhìn Bình hướng dẫn Hạ cách nấu món cháo gà.
Có vẻ lần ốm này của cô lại hóa hay.
Nó khiến cho mâu thuẫn của Hạ và Bình được xóa bỏ.
Trong mối quan hệ với bạn bè, Lam luôn được mọi người yêu quý và tôn trọng.
Với tính cách thẳng thắn, bộc trực nhưng cũng rất hòa đồng, cô chẳng mấy khi làm mất lòng ai cả.
Có lẽ vì thế mà bạn bè của Lam rất đông, cô có thể kết bạn với bất kỳ ai, dù người đó giàu hay nghèo, ít hơn cô vài tuổi, hay hơn cô đến gần 20 tuổi.
"Xong rồi đây, Lam ăn đi, xem tay nghề của Hạ có lên chút nào không?"
"Ngon, không ngờ Hạ lại học nhanh vậy."
Lam đưa thìa cháo lên miệng.
Cô tấm tắc khen, khiến Hạ hơi mắc cỡ..
"Là Bình nấu đấy.
Mình chỉ là chân sai vặt thôi."
"Tôi chỉ đứng ở ngoài chỉ đạo thôi mà.
Nhưng cũng phải công nhận một điều, tôi là người thầy rất giỏi, nhỉ?"
Hạ cũng bớt dần ác cảm với Bình.
Thì ra, Bình cũng vui tính chẳng kém Lâm, chỉ là cậu ấy không thích thể hiện thôi.
Đúng như Lam nói, Bình rất hiền.
Đặc biệt là nụ cười của cậu ấy, luôn khiến cho người khác cảm thấy ấm áp hơn.
Hạ chợt nhận thấy giữa Bình và Lam có rất nhiều điểm chung..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook