Mùa Hè Không Thể Thiếu Gió
-
Chương 29
"Lam sao vậy? Không khỏe ở đâu à?"
Hạ hốt hoảng chạy tới bên giường Lam đang nằm mà lay dậy.
"Mình không sao.
Mệt quá nên nằm nghỉ một lúc.
Hạ đến khi nào?"
Lam tỏ ra mệt mỏi, cô cũng chẳng buồn ngồi dậy mà nói chuyện với Hạ.
Kể từ lúc nghe Bình kể lại câu chuyện về cuộc đời anh, tâm hồn cô cũng trở nên trống rỗng.
Cô không dám đối diện với anh, nên đành tìm lý do để ra về trước.
Với Bình, cảm xúc của cô lúc này là thương cảm, và xót xa.
"Mình vừa tới.
Tranh thủ giờ nghỉ trưa, nên muốn qua đây với Lam.
Cửa không khóa, nên mình cứ thế vào.
Ai ngờ, trong nhà tối om, tưởng là có trộm chứ.
Vào tới đây thì thấy Lam nằm xẹp trên giường, chỉ sợ Lam bị làm sao đó.
Sợ muốn chết."
"Trộm mà vào nhà mình, có khi còn để lại thứ gì đó quyên góp cho gia chủ ấy chứ.
Sao không ở công ty? Ăn trưa rồi nghỉ một lát, chiều còn làm việc."
"Nếu không được mỗi ngày nhìn thấy Lam, mình sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Thế nên mới phải chạy qua đây, để chiều còn có động lực mà làm việc."
"Mình thấy Hạ dạo này rất lạ?"
Lam tỏ thái độ cảnh giác.
"Lạ gì?"
"Miệng lưỡi ngày càng ngọt ngào.
Liệu có phải là gây ra tội lỗi gì không đấy?"
"Hừ, muốn lãng mạn một chút cũng không cho.
Lý do qua đây chính là để kiểm tra xem đêm qua hai người có làm điều gì mờ ám không? Hết lạ chưa?"
"Về đúng bản chất rồi."
Lam mỉm cười.
Cô lười biếng, kéo Hạ lại gần, gối đầu lên chân cô ấy.
"Đừng nói với mình là Lam vẫn nằm trên giường từ sáng, bỏ cả ăn nhé." Hạ đột nhiên nghiêm giọng.
"Không lẽ là đêm qua không ngủ thật? Hai người cùng làm gì mà đến tận bây giờ vẫn mệt mỏi vậy?" Câu nói của Hạ chứa đầy sự ám chỉ.
"Theo Hạ thì mình và Jenny có thể làm gì được?"
"Tốt nhất là đừng làm gì có lỗi với mình."
Hạ trừng mắt nhìn Lam, bàn tay đặt lên cổ đe dọa.
Lam bật cười.
Cô biết hậu quả của việc làm thức tỉnh cơn ghen của Hạ là gì, nên không dám đùa thêm.
"Mình thức đến sáng, còn em ấy thì ngủ."
"Thế giờ" em ấy "của Lam đâu? Nhờ" em ấy "đi nấu đồ ăn cho.
Mình về công ty đây."
Cách xưng hô thân mật của Lam với Jenny, khiến Hạ có chút khó chịu.
"Bay vào thành phố Hồ Chí Minh cùng anh Sơn rồi.
Giận à?"
"Giận gì chứ? Tưởng có người ở đây chăm sóc Lam rồi, nên sợ mình là người thừa thôi."
"Hiện tại thì không có ai, mà mình thì đang đói, nên chắc chắn là đang cần có người chăm sóc.
Mà cho dù có người khác đi nữa, Hạ vẫn không phải là người thừa.
Hiểu không?"
Lam kéo Hạ ngồi lại, vùi đầu vào lòng cô.
"Ai mới là người dẻo miệng đây? Mình mua đồ ăn tới rồi, mau dậy ra ăn đi."
Hạ nhanh chóng nguôi lòng.
Với Lam, cô chẳng thể giận dỗi được lâu.
"Mình vẫn chưa muốn ăn.
Để mình ôm Hạ thêm một lúc, được không?"
Quả thực, Lam muốn kéo dài khoảnh khắc này, giống như cách mà cô muốn thể hiện lời xin lỗi, vì đã phản bội Hạ, dù chỉ là trong ý nghĩ thoáng qua của mình.
Hạ giữ im lặng, mặc cho Lam đang vùi mặt sâu vào lòng, vòng tay thì ôm chặt lấy eo mình.
Lam có tâm sự, nhưng cô không muốn gặng hỏi, mà sẽ để cho Lam tự giãi bày.
Còn nếu như Lam không muốn, cô cũng sẽ không ép.
Sau bao nhiêu biến cố xảy ra, cô đã học được cách phải tôn trọng quyền riêng tư của người khác, đặc biệt, đó là người mình yêu thương nhất.
"Hạ này."
"Ừ."
Hạ đưa bàn tay, vuốt lại mái tóc của Lam, và chờ đợi.
"Cảm giác yêu một người không yêu mình sẽ như thế nào?"
"Sao lại hỏi vậy? Không phải là.."
Hạ vừa ngạc nhiên, vừa lo sợ, trước câu hỏi vừa rồi của Lam.
Lam thường không muốn người khác phải chịu tổn thương vì mình, nên Hạ có cảm giác không an toàn cho tình cảm của hai người.
Trước đây là Bình, người bạn luôn sát cánh với Lam suốt mấy năm qua.
Anh vì cô mà có thể làm mọi thứ.
Giờ đây lại có thêm Jenny, một cô gái mạnh mẽ trong tình yêu, dám bảo vệ tình cảm của mình, dám chống trả bất cứ ai khiến người cô ấy yêu phải đau khổ.
Hạ không sợ sẽ có bao nhiêu người như Bình hoặc Jenny yêu Lam, mà cô chỉ sợ, Lam sẽ cho rằng đó là trách nhiệm của mình khi để người khác chịu thương tổn, rồi lại tự làm đau chính mình.
Cái cảm giác yêu người không yêu mình đó cô cũng đã từng được trải qua.
Đó là khi cô phát hiện tình cảm mà mình dành cho Lam.
Lúc đó, hiển nhiên Lam chỉ coi cô là một người bạn bình thường, có chăng là thân thiết hơn so với những người bạn khác một chút.
Cảm giác lúc đó của Hạ, giống như lao vào trò chơi cá cược, phó mặc kết quả cho hai chữ "duyên phận".
Trái tim như không còn chịu sự điều khiển của trí não nữa, cứ đập loạn lên.
Cũng có lúc, cô tự nghĩ ra những hậu quả phũ phàng, tồi tệ nhất rồi tự nhủ: "Thôi, đừng yêu nữa.
Đau đấy." Giống như tự tát vào mặt mình một cái thật đau để tỉnh ngộ, rồi lại tự tay xoa dịu vết đau đó và động viên mình lấy thêm nghị lực: "Cứ yêu đi.
Vì tình yêu vốn là thứ không dễ tìm, nên chỉ cần biết kiên nhẫn với tình yêu của mình theo cách mà bản thân cảm thấy hạnh phúc nhất, như vậy đã là thỏa mãn lắm rồi."
"Cảm giác đó khó chịu lắm.
Yêu người không yêu mình chính là cảm giác mà khi chúng ta nhận ra, mình vừa mất tất cả mọi điều, nhưng đến ngay cả bản thân, thậm chí cũng không thể chắc chắn rằng mình đã từng được có.
Phải đối mặt với việc bản thân trở nên vô nghĩa với người mình yêu thương nhất, thật là một trải nghiệm đau đớn, khó khăn.
Không ai đủ già dặn hay chai sạn để cảm thấy bình thường hay thản nhiên trước điều đó.
Chắc Lam không hiểu được cảm giác đó đâu."
Mắt Hạ nhòe đi từ lúc nào, khi sống lại tâm trạng mà mình đã từng phải vượt qua.
"Vậy sao người ta vẫn cố chấp, trao trái tim cho kẻ không yêu mình?"
"Là bởi giữa bao nhiêu người xa lạ va chạm vào cuộc sống của mình, người đó là riêng, là đặc biệt, và cũng là duy nhất nữa.
Đó là người duy nhất khiến mình có thể bật cười, bật khóc ngon lành.
Là người duy nhất khiến tim mình nhảy nhót lung tung, không tài nào khống chế nổi, vì vốn dĩ trái tim đã không còn là của bản thân mình nữa.
Giữa những dòng cảm xúc đan xen, hòa trộn vào nhau, thì cảm xúc với người ấy là sắc nét, là rõ ràng nhất.
Vậy thử hỏi, không cố chấp sao được? Nếu là Lam, Lam có dễ dàng buông tay không?"
"Mình..
mình chưa trải qua nên không biết." Lam thành thật.
"Mà sao Hạ biết rõ vậy? Đã từng yêu thầm ai như thế à?"
"Thật đúng là.." Hạ tức giận, đẩy Lam ra khỏi người mình.
"Cái gì cũng giỏi, cái gì cũng hay, chỉ có mỗi chuyện tình cảm là luôn giả vờ ngốc nghếch."
Mặt Lam ngơ ngác đến tội nghiệp, không hiểu vì sao Hạ lại đối xử với mình như vậy.
"Chỉ hỏi vậy thôi mà.
Nếu Hạ không muốn nói thì thôi.
Đâu cần làm dữ vậy?"
"Hừ, vẫn còn có thể nói được.
Từ khi biết thế nào là yêu, thì ngoài Lam ra, tôi đâu có để ý đến ai.
Vì Lam mà tôi biết thế nào là cảm giác thầm thương, trộm nhớ một người, biết thế nào là đau khổ khi yêu đơn phương.
Còn gì muốn hỏi nữa không, thưa cô?"
Hạ xấu hổ, khi lần đầu tiên thú nhận những điều này cho Lam biết.
"Thật hả?"
"Còn có thể dối được sao?"
Vẻ mặt ngô nghê của Lam, khiến Hạ vừa tức vừa buồn cười.
Cũng thật may mắn khi những người yêu thương con người này đều là người tốt, chứ nếu không thì..
"Phải nói thì người ta mới biết được chứ.
Hồi đó Hạ cứ giữ im lặng, thì làm sao mà Lam biết được Hạ đối với Lam như thế nào?"
"Lam nghĩ chuyện đó dễ nói sao? Nếu như mình là con trai thì không sao.
Đằng này lại.." Hạ thở dài cho số phận trớ trêu của hai người.
"Chỉ sợ nói ra, nếu Lam không đồng ý, có khi lại còn tránh xa, khinh miệt mình.
Như vậy chẳng phải là, tình yêu đã không có, tình bạn cũng sẽ mất luôn sao? Lúc đó mình cũng từng nghĩ, sẽ luôn trân trọng từng giây từng phút khi hai đứa còn ở bên nhau.
Trân trọng mỗi câu nói của nhau, mỗi nụ cười của nhau.
Bởi đó có thể là những mảng kí ức đẹp nhất mà mình có được, để mỗi lần nghĩ về Lam, mình sẽ mỉm cười hạnh phúc thay vì hối hận, đau khổ.
Mỗi khi nhìn thấy Lam, mình sẽ luôn luôn để nụ cười hiện hữu trên môi, có như vậy Lam cũng sẽ mỉm cười với mình.
Bởi nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc cũng chính là hạnh phúc lớn nhất của bản thân mình."
"Xin lỗi.
Mình không biết cảm giác lúc đó của Hạ lại khó chịu đến như vậy.
Nhưng cũng thật may là Hạ đã dũng cảm nói ra, nếu không thì.."
Hạ bỗng cảm thấy nhói lòng, khi câu nói của Lam bất chợt bị bỏ lửng.
"Nếu mình không nói, thì Lam cũng chẳng bao giờ chịu yêu mình, phải không? Nếu như trước khi đi Pháp, mình không để lại bức thư đó, thì tình cảm của Lam đối với mình như thế nào? Lam có thể trả lời thật lòng được không?"
"Mình.."
Lam không biết phải trả lời Hạ thế nào.
Quả thực, nếu như Hạ không đi Pháp, cô cũng không thể biết tình cảm mà mình dành cho Hạ sâu đậm đến mức nào.
Và nếu như lúc đó, Hạ không để lại bức thư, bày tỏ tình cảm của mình, thì có lẽ, cô không bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày, mình lại có thể yêu được một cô gái.
"Mình hiểu rồi."
Trái tim Hạ co thắt lại, đau nhói.
Cô hiểu ra rằng, tình yêu luôn mang đến cho con người hai trạng thái hoàn toàn đối lập nhau là đau khổ và hạnh phúc.
Khi yêu một người và người đó cũng yêu lại mình thì mọi thứ sẽ như thiên đường, bản thân sẽ cảm nhận được niềm hạnh phúc nhất của tình yêu.
Nhưng khi người đó không yêu mình, mà bản thân vẫn ôm lấy hy vọng, vẫn cố gắng níu kéo thứ không thuộc về mình thì không có gì bi ai bằng tự mình cầm dao đâm vào tim nhiều vết thương.
Yêu là yêu, thương hại là thương hại.
Thương hại không bao giờ có thể trở thành tình yêu được.
Nếu như, tình yêu của Lam đối với cô lúc này, chỉ là sự thương hại, là trách nhiệm, là gánh nặng thì đó quả là một cực hình mà cô phải hứng chịu.
Có khi nào, chính sự níu giữ Lam ở bên cạnh cô suốt mấy năm qua đã gây ra sự khó chịu, oán hờn, khinh thường, mâu thuẫn hay những thứ phức tạp, khó chịu hơn trong lòng Lam.
Cô có nên, nuốt nước mắt vào trong để nhìn thấy Lam được hạnh phúc, bằng lòng, an nhiên với một người khác hay không?
"Chẳng phải chúng ta đang rất tốt sao?" Lam ôm Hạ thật chặt, ngăn không để cô suy nghĩ quá nhiều.
"Cái gì đã qua thì hãy để nó qua đi, đừng nên nhắc lại nữa.
Chỉ cần biết rằng, hiện tại, mình yêu Hạ, yêu rất nhiều, thế là được, phải không?"
"Được."
Nút thắt trong lòng Hạ như được gỡ bỏ.
Cô vỡ òa trong hạnh phúc.
Với câu nói này của Lam, cô cảm thấy tự hào vì mình đã dũng cảm theo đuổi những gì mình muốn.
Bởi cô đã nhận ra, kẻ đáng thương nhất không phải là kẻ có tình yêu mà không được đáp trả, mà kẻ đáng thương hơn chính là những người không dám theo đuổi tình yêu của mình.
Hạ đã từng nghĩ rằng, dù bản thân có yêu Lam đến đâu, thì Lam cũng không bao giờ thuộc về cô mãi mãi.
Và dù cho, cô có nỗ lực bao nhiêu đi chăng nữa, thì cũng không bao giờ thay đổi được điều đó.
Cuộc đời có vô vàn những điều hối tiếc, nhưng mỗi người lại chẳng có cách nào để quay lại để thay đổi chúng.
Nhưng may mắn thay, trong giây phút quyết định đó, cô đã cố gắng hết mình, nên giờ đây, cô không còn phải cảm thấy hối tiếc vì sự lựa chọn đó.
Người mà cô đã dành trọn trái tim cũng đã yêu lại cô, như thế là đủ, như thế là hạnh phúc rồi.
"À, mấy hôm nay, mẹ Hạ sao rồi?"
Lam đưa tay, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của Hạ.
"Có bố ở nhà, nên mẹ cũng không nói gì nhiều.
Nhưng để mẹ chấp nhận chuyện hai đứa mình, chắc cũng phải cần thời gian và công sức."
Hạ cũng không muốn giấu Lam những khó khăn mà hai người sẽ phải vượt qua, để có được sự đồng ý của mẹ mình.
"Mình sẽ không nản đâu.
Chúng ta cùng cố gắng, được chứ?"
Hạ gật đầu.
Cô thực sự cảm động trước thành ý của Lam.
Lam không buông tay, vậy thì cô càng phải nắm chặt.
"Cho dù gặp bất kỳ khó khăn, vất vả ra sao, hãy hứa với mình, sẽ vẫn cố gắng kiên trì mà nắm giữ nhé.
Lam không bỏ mình, thì cả đời này mình sống chết cũng theo Lam."
Hạ cúi xuống, tham lam chiếm hữu lấy bờ môi ngọt ngào của Lam.
Một nụ hôn sâu thẳm, và tràn đầy cảm xúc.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo cả hai người thoát khỏi cơn mê đắm.
Lam với lấy điện thoại, đưa lên nghe.
"Mình có hẹn với xưởng may, chiều nay mang bản thiết kế váy cưới tới đó.
Suýt chút nữa thì quên mất, may mà họ gọi lại."
"Vậy, ra ăn một chút rồi đi."
"Ừ."
"À, mình.."
Hạ ấp úng.
"Chuyện gì vậy?"
"Nếu..
nếu có thể, Lam để mình là người đầu tiên được mặc chiếc váy cưới đó.
Được không?"
Biết rằng lời đề nghị này của mình có vẻ là hơi quá, nhưng Hạ vẫn mạnh dạn, đưa ra ước muốn của mình.
"Được, nó vừa với số đo của Hạ mà."
Nếu như không kiềm chế, thì có lẽ, Hạ đã hét lên trong sung sướng rồi.
Lam là thế, tình yêu thương và sự quan tâm của cô ấy chẳng bao giờ được nói ra, đôi khi chỉ cần thể hiện bằng những điều rất đơn giản như thế thôi.
Mà thực ra, đối với tình yêu thì càng đơn thuần càng hạnh phúc.
++***++
Thực ra, thứ tình yêu đơn phương đau khổ nhất, không phải là mối tình âm thầm chỉ biết giữ trong lòng, không một lần dám mở lời, mà đó chính là thứ tình cảm vừa có sự mặn nồng của những tháng ngày sát cạnh bên nhau, vừa có vị đắng chát của cái ngày mà ta phải buông bỏ đi thứ tình cảm mà bao nhiêu năm qua mình đã theo đuổi.
Bình không sợ luyến tiếc, cũng không sợ ân hận, cái mà anh sợ chính là nhận ra mình chẳng còn có thể làm gì khác để thay đổi những điều ấy nữa.
Anh chấp nhận buông tay, không phải là đã hết yêu Lam, mà bởi vì người làm cho cô ấy hạnh phúc mãi mãi không phải là anh.
Vậy hà cớ gì, mà anh cứ cố chấp níu kéo cô, để cô lỡ bước với hạnh phúc của chính mình?
"Đến lâu chưa?"
Lam cảm nhận thấy bờ vai Bình rung nhẹ, khi cô cất tiếng nói phía sau lưng anh.
"Cũng mới thôi.
Sức khỏe của Duy thế nào rồi?"
"Tốt nhiều rồi.
Bác sĩ nói không có gì đáng ngại nữa.
Vài ngày nữa là có thể về chùa rồi.
Chỉ cần mỗi tuần tới viện kiểm tra một, hai lần là được."
"Sao không về nhà Nhật Minh mà lại về chùa?"
"Nhật Minh biết cậu bé không nói được, nên anh ta còn đang lưỡng lự."
Nghĩ đến cơn giận dữ của Nhật Minh, khi biết tình trạng của con trai mình, Lam không khỏi cảm thấy ớn lạnh.
"Dù nó có thế nào thì cũng là con của anh ta.
Không thể để thằng bé ở chùa mãi được, trong khi cha nó lại đang sống trong giàu sang, đầy đủ."
"Sống ở chùa cũng tốt.
Sư thầy cũng không để bọn trẻ phải thiếu thốn đâu.
Thà để cho cậu bé sống ở nơi đơn sơ về vật chất nhưng ấp áp và tràn đầy tình thương yêu, còn hơn là về chốn phú quý, giàu sang, nhưng lại thiếu đi tình cảm con người.
Tôi không quan tâm đến việc anh ta có nhận nuôi lại bé Duy hay không, chỉ cần anh ta chịu cứu lấy mạng sống của cậu bé, là tôi cũng cảm thấy biết ơn lắm rồi."
"Hay là để thằng bé về ở chỗ tôi?"
"Không được.
Nhật Minh đã thù ghét cậu như vậy, nếu như cậu để Duy về sống cùng, tôi sợ anh ta sẽ gây khó dễ cho cả hai người."
Bình nhìn Lam rồi tự hỏi, "kiểu con gái như cô, cứ âm thầm quan tâm đến người khác, cứ lặng lẽ dành cho những người cô yêu thương tình cảm, liệu rằng cô có mệt không?" Bản chất của con người vốn ích kỉ, nếu nói rằng cô không cần đáp lại, thì chẳng mấy ai tin.
"Cô ấy đã yêu thương thật nhiều, nhưng đã bao giờ, cô ấy yêu thương con tim của mình không?"
"Nghe nói bố mẹ cậu mới về phải không?"
"Ừ.
Lam yên tâm, tôi sẽ sớm nói với bố mẹ về việc từ bỏ tài sản của mình.
Chiều mai hai người sẽ ra Hà Nội, nên có thể họ sẽ gọi cả tôi và Nhật Minh cùng tới ăn tối.
Tôi sẽ lựa thời điểm thích hợp để nói."
"Ý tôi không phải vậy.
Chỉ là muốn được gặp hai bác một lần thôi.
Làm bạn với nhau bao nhiêu năm, vậy mà chưa một lần có cơ hội để chào hỏi phụ huynh của Bình."
Sợ Bình sẽ tiếp tục hiểu lầm, nên Lam vội giải thích.
"Không phải là Lam muốn.."
"Nghĩ đi đâu vậy? Nếu Bình không muốn cho tôi gặp thì thôi."
Lam giả bộ giận dỗi.
Nếu để Bình biết được ý định của cô, chắc chắn anh sẽ ngăn cản bằng được.
"Hy vọng là Lam sẽ không làm điều như tôi đang nghĩ.
Việc tôi làm là hoàn toàn tự nguyện, nên Lam cũng đừng suy nghĩ quá nhiều."
"Tôi biết mà."
"À, anh Sơn mới về chiều nay, Lam biết chưa?"
Bình chuyển chủ đề.
Anh không muốn hai người cứ xoay quanh câu chuyện liên quan đến mình quá nhiều như vậy.
"Jenny thông báo cho tôi từ mấy ngày trước rồi."
Nghĩ đến Jenny mà Lam phát bực.
Không kể đêm hôm khuya khoắt thế nào, cũng đều gọi điện, rồi bắt cô phải bật camera lên để nhìn cô làm việc mới chịu đi ngủ.
"Hình như Jenny rất thích Lam?"
"Tôi coi em ấy như em gái mình."
Lam ngầm hiểu chữ "thích" mà Bình đang nhấn mạnh.
Cô giải thích, không phải là sợ anh hiểu lầm, mà đơn giản, chỉ không muốn mối quan hệ của mình cứ trở nên rắc rối trước mắt mọi người.
"Đó là suy nghĩ riêng của Lam mà thôi.
Lam cũng không thể điều khiển được trái tim của những người đang thích Lam được.
Mà hình như Jenny cũng sắp hết hợp đồng với công ty mình rồi, liệu cô ấy sẽ quyết định ở lại Việt Nam hay là về Anh?"
"Đó là sự lựa chọn của em ấy.
Tôi cũng không quản được."
"Nhưng cô ấy yêu Lam mà?"
Bình hỏi thay Jenny, nhưng cũng chính là tìm câu hỏi cho bản thân mình.
"Cuộc sống này, có nhiều thứ tình cảm còn quan trọng hơn cả tình yêu.
Đâu phải cứ yêu là hạnh phúc.
Có biết bao cuộc tình, tưởng như phong ba bão táp cũng chẳng thể lay chuyển được, mà rồi khi cây trút lá thì cũng buông tay.
Biết bao nhiêu người tình, trao cho nhau những lời nói yêu thương tưởng chừng vô tận, mà rồi sau đấy, vẫn những lời ngọt ngào, nhưng là nói lại với người đến sau.
Thế gian vẫn yêu nhau như thế.
Tình yêu mênh mông là thế mà cũng mong manh là thế.
Tình yêu thiêng liêng là thế mà cũng bình dị là thế.
Người ta dằn vặt vì nó, khóc cười vì nó, nhưng rồi người ta cũng quên nó, nhanh thôi.
Vậy nên, nếu vốn dĩ đã không thuộc vì nhau, thì cần chi phải cố gắng níu kéo, cần chi phải hy vọng.
Đôi khi, cũng phải chấp nhận từ bỏ, để tìm cho mình một cơ hội tốt hơn."
Lam đưa ra một mớ lý lẽ để thuyết phục, nhưng ngay cả chính cô, nếu như bắt cô phải lựa chọn giữa từ bỏ và chấp nhận, cô cũng không dám tin rằng, mình đủ mạnh mẽ và dũng cảm để làm được điều đó.
++***++
"Á.." Lam giật mình hét lên, khi vừa mở mắt ra đã trông thấy một đôi mắt khác đang nhìn mình không chớp.
"Em..
sao vào được đây?"
"Mẹ đưa cho chìa khóa."
Jenny vẫn nhìn người trước mặt mình một cách đắm đuối.
"Đến mà không chịu lên tiếng, lại còn chui vào đây nằm nữa."
"Tại lạnh mà.
Với lại em muốn nằm bên cạnh để nhìn khuôn mặt của Lam trong lúc ngủ.
Giá như, mỗi sáng thức dậy, đều được sống trong cảm giác này, khung cảnh này thì tốt biết mấy."
"Em lại nghĩ linh tinh đi đâu vậy."
Lam vội vàng tung chăn ra khỏi người, rồi vùng dậy.
"Em nghĩ về tương lai của mình, không được sao?"
"Ảo tưởng.
Có việc gì mà tới đây sớm vậy? Sao không ở nhà nghỉ ngơi?"
"Mấy ngày không gặp, nên nhớ Lam.
Tối qua tính qua đây ngủ, mà sợ Lam lại thức thâu đêm làm việc nên không dám làm phiền.
Nằm cả đêm, chỉ mong trời mau sáng để được qua đây."
Jenny bộc bạch nỗi lòng mình, dù biết, với mình đó là những lời nói từ tận đáy lòng, nhưng với Lam, có lẽ, cô ấy lại chẳng một chút lưu tâm.
"Em đừng cố chấp nữa.
Chúng ta không.."
"Anh Sơn nhắn Lam sáng nay qua công ty.
Anh ấy có việc muốn thông báo cho Lam biết."
Jenny cắt ngang lời Lam nói.
Cô rất sợ khi phải nghe những lời từ chối từ chính miệng cô ấy.
"Em nói thật? Tại sao anh ấy không gọi điện cho chị?"
"Em không nói dối.
Vì nghĩ chúng ta ở chung một nhà, nên anh ấy mới nhờ em chuyển tin luôn.
Thì ra từ trước tới nay, chưa bao giờ Lam tin tưởng em?"
Jenny kéo chăn lên trùm kín đầu.
Hơi ấm của Lam vẫn còn lan tỏa trong chăn, nhưng sống mũi cô lại thấy cay cay.
"Xin lỗi em.
Chị không có ý đó."
Lam cảm thấy áy náy.
Cô không có ý nghi ngờ Jenny, đó chỉ là câu hỏi theo thói quen mỗi khi cần làm rõ vấn đề gì đó của cô mà thôi.
"Được rồi.
Lam làm gì thì làm đi.
Em chợp mắt một lát, khi nào xong thì gọi em dậy, rồi cùng tới công ty."
Jenny nhắm hờ mắt, cố tỏ ra bình thản.
Thì ra, người mà cô yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, sẽ chẳng bao giờ yêu lại cô.
Cô cũng dần cảm thấy mệt mỏi, khi cứ cố bấu víu vào thứ tình cảm chẳng thuộc về mình.
Thật tâm mà nói, đối với một người mà bản thân mình từng rất yêu, dù cho người đó có đi qua mình tàn nhẫn đến đâu, thì từ tận sâu trái tim của một người từng yêu tha thiết, bản thân cũng sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy người ấy đau khổ.
Bởi lẽ, nếu người ấy hạnh phúc, ta cũng đớn đau, mà không hạnh phúc thì nỗi xót xa trong tâm lại càng nhiều.
Lần đầu tiên Jenny được biết thế nào là yêu, nhưng cô cũng đã vội được nếm trải thế nào là đau khổ rồi.
++***++
Lam chợt nhận ra điều khác biệt, khi cùng Jenny bước chân trở lại công ty.
Không còn ánh mắt dò xét, dị nghị, hiếu kỳ trước kia nữa, mà thay vào đó là thái độ niềm nở, vui vẻ, và thân thiện của mọi người đối với cô.
Lam ngầm hiểu ra, có lẽ sự thay đổi này là có bàn tay của Sơn.
Bước vào phòng làm việc của Sơn, Lam đã thấy Bình, Lâm và Vy có mặt đầy đủ từ lúc nào.
Cô gật đầu chào mọi người, rồi quay sang nhìn Sơn dò xét.
"Anh muốn lập đại hội Cái Bang hay sao vậy?"
"Không, anh định mở tiệc khao quân."
Thái độ lấp lửng của Sơn khiến mấy người bọn Lam cứ phải đoán già đoán non.
Người nọ, nhìn người kia để tìm câu trả lời.
"Khao? Vậy là tin vui rồi.
Chẳng lẽ là mừng chị Lam quay trở lại làm việc."
Lâm vẫn là người nhanh miệng nhất trong bọn.
"Cậu nói đúng một phần.
Còn tin khác vui hơn."
"Có gì thì anh nói luôn đi.
Cứ úp úp mở mở, khó chịu lắm."
"Em chuyên gia làm mất hứng của anh." Bị Lam dội gáo nước lạnh, Sơn đành nói thật lý do cho mọi người biết.
"Mấy đứa chuẩn bị tinh thần mà nghe anh thông báo này.
Mẫu thiết kế đồng phục cho bên G.
E của các em đã giành được số phiếu bình chọn cao nhất, và bên đó đã dồng ý, để công ty chúng ta chịu trách nhiệm may đồng phục cho toàn bộ nhân viên của họ đang làm việc tại Việt Nam trong vòng năm năm tới."
"Thật không anh?"
Mấy người bọn Lam như vỡ òa trong sung sướng, cùng nhau đồng thanh xác nhận lại thông tin từ Sơn.
"Thế các em nghĩ, mấy ngày vừa qua, anh vào Hồ Chí Minh làm gì? Bọn em có thể hỏi Jenny, chính cô ấy là người mẫu mặc bộ đồng phục dành cho nhân viên nữ, do bọn em thiết kế trong buổi công bố kết quả của công G.
E."
Tất cả mọi người lại đồng loạt quay sang Jenny, chờ một cái gật đầu xác thực.
"Mặc vào rất thoải mái, không hề có cảm giác gò bó của một bộ đồ công sở."
Không để mọi người phải chờ đợi lâu, Jenny cũng nhanh chóng xác nhận.
"Thành công rồi."
Lâm hét lên.
Cậu nhào tới, dang rộng vòng tay, ôm chặt lấy những người bạn của mình, để cùng chia sẻ niềm vui.
Bình cũng vui mừng không kém, vậy là công sức mà mấy người bọn anh bỏ ra, cuối cùng cũng thu về được thành quả.
Anh nhìn sang Lam, ánh mắt chứa chan niềm vui sướng.
Người có công lớn nhất chính là Lam.
Vì để hoàn thành được mẫu thiết kế, cô đã phải đánh đổi cả sức khỏe của chính mình.
Nhưng kể từ khi mẫu thiết kế được gửi đi, cô lại chẳng bao giờ bận tâm đến kết quả, nếu không muốn nói, cô đã quên ngay nó từ lúc trao cho Sơn mẫu thiết kế rồi.
"Em xin lỗi mọi người, nếu không phải em.."
Vy bỗng bật khóc, cắt đứt dòng tâm trạng của tất cả mọi người.
"Em không hề có lỗi gì cả.
Trái lại, nếu không có em, thì chưa chắc công ty mình đã giành được chiến thắng.
Phải không mọi người?"
Lam đưa mắt nhìn Sơn ra hiệu.
"Anh biết tính Lam, nếu như không bị dồn vào đường cùng, thì chắc chắn nó sẽ không làm việc hết mình đâu.
Thế nên, việc này anh phải cảm ơn em, nhờ em mà anh mới có thể bắt cái đứa bướng bỉnh kia sáng tạo hết khả năng của nó được." Sơn biết ý của Lam, nên cũng quay ra động viên Vy.
"Từ giờ trở đi, anh nghiêm cấm mọi người nhắc đến chuyện đó nữa.
Mấy đứa về làm việc đi, cuối tuần này, công ty sẽ tổ chức liên hoan, thông báo tin mừng này trước toàn thể nhân viên."
"Có cần phải khoa trương như vậy không anh?"
"Cần chứ.
Bởi vì đây chính là bước tiến quan trọng, trong hoạt động kinh doanh của công ty.
Nhân cơ hội này, anh phải quảng bá thương hiệu của mình lên một tầm cao mới.
Không thể cứ mãi sản xuất những sản phẩm bình dân được.
Với đội ngũ nhân viên xuất sắc như bọn em, nhãn hiệu HJA sẽ phải chuyển sang thiết kế dòng thời trang cao cấp, mới xứng tầm chứ."
"Anh làm ơn leo xuống giúp em.
Mấy đứa ở dưới này nó sắp gãy cổ vì ngước lên nhìn anh rồi." Tham vọng của Sơn, Lam có thể hiểu được, nhưng việc anh tâng bốc khả năng của mấy đứa cô, thì có vẻ đang làm hơi quá, khiến cô có chút xấu hổ.
"Bọn em về phòng làm việc đây, anh cứ tiếp tục mơ mộng đi.
Em không làm phiền nữa."
"Khoan đã.
Mấy đứa kia có thể đi, còn em thì phải ở lại.
Anh có chuyện muốn nói."
Sơn chợt nhớ ra mình còn vấn đề cần trao đổi với Lam, vẻ mặt liền trở về nét nghiêm nghị thường thấy.
Đợi mọi người ra khỏi phòng, Lam mới bước tới bàn uống nước, nhìn Sơn chờ đợi.
"Chuyện gì vậy anh?"
Sơn đưa chén trà lên miệng, nhấp một ngụm, rồi mới từ từ nói.
"Có hai mẫu thiết kế cùng được số phiếu bình chọn ngang ngửa nhau.
Mẫu của em chỉ cao hơn đối thủ đúng hai phiếu, từ hội đồng quản trị của công ty G.
E."
"Vậy sao? May quá."
Lam thở phảo nhẹ nhõm.
Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Sơn, cô cứ tưởng là có việc gì đó không hay.
"Em không tò mò, muốn biết đối thủ của mình là ai sao?"
"Biết thì làm gì ạ? Dù sao thì mình cũng giành chiến thắng rồi mà."
"Thật may là em không làm kinh doanh, chứ nếu không sẽ buôn đâu lỗ đó, chẳng bao giờ khá lên cả.
Có từng nghe câu," biết người biết ta, trăm trận trăm thắng "chưa?"
"Câu đó em nghe rồi, nhưng áp dụng trong trường hợp này không đúng.
Đối phương có là ai thì cũng đâu còn liên quan đến công ty mình nữa.
Việc của em là thiết kế, thì em sẽ chỉ làm thiết kế thôi, hà cớ gì phải quan tâm tới vấn đề khác.
Hay anh muốn tuyển nhân viên thiết kế của công ty đó về đây làm? Có vẻ như đội ngũ thiết kế đó cũng rất giỏi."
"Anh không có ý định đó.
Công ty này, chỉ cần có em là anh yên tâm lắm rồi.
Anh chỉ muốn nói với em là, kẻ ngang tài ngang sức kia, em cũng quen biết đấy, phải nói là rất thân mới đúng."
Lam lúc này mới chịu bỏ điện thoại xuống, không tiếp tục lướt web nữa.
Hình ảnh người mà Sơn đang muốn nhắc tới, cũng đã kịp hiện hữu trong tâm trí cô.
"Không lẽ người đó là?"
"Ừ, là con bé đó."
"Sao..
sao em không thấy cô ấy nói gì?"
Lam ngạc nhiên.
Dù trong quá trình ra mẫu, cô vì Sơn mà giữ bí mật không cho Hạ biết, nhưng ngay khi bản mẫu được gửi đi, cô phải vào viện nằm mấy ngày cũng đã kịp nói rõ lý do cho Hạ hiểu.
Vậy mà cô ấy vẫn giữ im lặng, không chịu nói cho cô rằng công ty mình cũng tham gia cuộc đấu này.
"Có thể đó cũng là chiến lược kinh doanh riêng của công ty họ.
Nếu như anh đang muốn nâng cao thương hiệu của mình lên, thì có lẽ, phía công ty cô ấy lại đang muốn hạ thấp đi một chút, để vừa với mức tiêu dùng của người Việt Nam.
Có thể là họ cũng đang muốn mở rộng hơn nữa hoạt động kinh doanh hàng may mặc tại thị trường này thì sao? Nhưng điều quan trọng mà anh tìm hiểu được, thì người đứng ra chịu trách nhiệm về mẫu thiết kế đem đi dự thi lần này, lại chính là con bé đó.
Có nghĩa là, bên ấy, họ cũng rất xem trọng việc hợp tác cùng G.
E."
"Vậy có nghĩa là.."
"Có nghĩa là, em và Hạ vừa có một cuộc tranh đấu với nhau.
Và người giành chiến thắng là em."
"Tranh đấu?"
"Ừ.
Tranh đấu xem tài năng của ai cao hơn? Em thì giờ mới biết đối thủ của mình là ai, nhưng Hạ thì đã biết từ rất lâu rồi.
Với kết quả này, anh nghĩ rằng, cô ấy sẽ không được vui đâu."
"Anh..
anh nhận thông báo này khi nào?"
"Cách đây hai ngày.
Anh vào Hồ Chí Minh giải quyết một vài việc khác, sau đó mới tham dự lễ công bố của họ.
Sao vậy?"
"À, không có gì."
Lam ngồi thẫn thờ.
Cô nhớ lại mấy ngày trước.
Kể từ buổi trưa mà Hạ đến nhà cô, thì cô không còn gặp cô ấy nữa.
Nếu gọi điện, thì Hạ nói rằng bận, hoặc là vì sợ mẹ cô ấy sẽ giận, nên không dám thường xuyên gặp cô.
Hóa ra đây mới là lý do mà Hạ muốn tránh mặt.
"Nhưng tại sao chứ?" Lam tự hỏi mình.
"Chẳng lẽ, Hạ lại coi trọng việc thắng thua với cô đến như vậy sao? Hay là vì lý do gì khác nữa?"
"Giờ em tính sao?"
Sơn lo lắng, khi thấy sắc mặt Lam không được tốt.
"Tính gì à?"
"Thì nói làm sao với cô bé kia.
Có khi nào, con bé vì nghĩ mình không bằng em, nên nó sẽ cảm thấy thất vọng không?"
"Không có chuyện đó đâu anh.
Hạ không phải là người như vậy.
Với lại, em nghĩ đây là chuyện tình cờ, cả em và cô ấy đều không hề nghĩ tới.
Còn về khả năng thiết kế, chắc chắn là cô ấy hơn em nhiều rồi.
Anh nghĩ xem, cô ấy được học thiết kế ở kinh đô thời trang nổi tiếng nhất thế giới.
Được làm giám đốc thiết kế của nhãn hàng thời trang sang trọng hàng đầu, dù chỉ là một chi nhánh của họ tại Đông Nam Á, như vậy cũng đủ biết, em và cô ấy ai mới là người tài giỏi hơn rồi."
"Những điều em nói đều đúng.
Nhưng chính những điều đó, lại khiến cho cô ấy cảm thấy bị tổn thương."
"Không phải chứ? Em đâu có làm gì?"
"Em à, chỉ có em là lúc nào cũng nghĩ đơn giản thôi.
Chứ với nhiều người, khi bị cho là thua kém so với người mình yêu thương nhất, thì người đó sẽ mang trong mình cảm giác tự ti, rồi từ đó, sẽ sinh ra sự đố kỵ, ganh đua.
Tất nhiên, sự ganh đua này không mang nặng tính chất hơn thua, nhưng nếu như được chiếm ưu thế hơn, người đó sẽ vì thế mà an tâm để tiếp tục yêu thương.
Còn ngược lại, rất có thể sẽ có một khoảng cách ngày càng xa giữa hai người.
Giống như anh đây, khi mới lấy chị Hương, gia đình cô ấy đâu có ai ủng hộ.
Bởi một kẻ như anh, tiền của không, danh lợi không, đã vậy lại còn mang thêm cái vết nhơ tù tội nữa, nên họ ghét cũng chẳng có gì là lạ.
Tính anh lại vốn sĩ diện, nên thời gian đó, anh thực sự rất chán nản, rượu chè liên miên, suýt chút nữa lại sa ngã lần thứ hai.
May mà chị Hương em tâm lý, luôn ở bên cạnh động viên, và tôn trọng anh, nên anh mới có ngày hôm nay."
Sơn trầm ngâm, nghĩ về quãng thời gian đầy sóng gió của mình.
"Em hiểu những gì anh đang nói.
Nhưng giữa Hạ và anh, vốn dĩ là không có điểm nào tương đồng, nên không thể có cùng một thứ cảm giác giống nhau được."
"Em gái ngốc, em nên biết, mỗi người đều có lòng tự trọng của riêng mình.
Tục ngữ có câu," cây phải giữ lấy vỏ, người phải giữ lấy thể diện ", thế nên, đừng bao giờ làm tính tự tôn của ai đó bị tổn thương."
"Nghiêm trọng vậy sao?"
Sơn gật đầu xác nhận.
Cô em gái của anh, cứ luôn tâm niệm, ai cũng suy nghĩ đơn giản giống mình, thế nên đôi lúc lại tự làm đau chính mình và vô tình khiến người khác chịu tổn thương.
"Anh hy vọng hai đứa sẽ giải quyết được những khúc mắc trong lòng mình.
Đừng để lòng tự ái trở thành sự ích kỷ, khiến cho mối quan hệ của hai đứa bị rạn nứt.
Quả thực, dù chưa tiếp xúc nhiều với cô bé kia, nhưng anh cũng có chút cảm tình, và quan trọng hơn là anh không muốn nhìn thấy em gái mình phải đau khổ."
"Dạ, em cảm ơn anh.
Em sẽ gặp Hạ, và giải thích để cô ấy hiểu."
Từ lúc ở phòng Sơn ra, Lam không thể tập trung vào công việc, dù cho hôm nay là ngày đầu tiên cô trở lại làm việc, sau kì nghỉ phép dài ngày, với một núi công việc đang chờ cô giải quyết.
Trong đầu Lam, hiện hữu hàng trăm giả định về cách nghĩ của Hạ, sau sự việc vừa rồi.
Cô với lấy điện thoại, rồi gọi cho Hạ.
Cuộc gọi kết thúc, nhưng Hạ không nhấc máy.
Cảm giác khó chịu trong người ngày càng lớn, khiến Lam cứ bồn chồn, lo lắng.
Cô sợ, nếu như không gặp Hạ ngay, thì rất có thể mối quan hệ của hai người sẽ trở nên xấu đi như lời Sơn nói.
Lam đành gửi tin nhắn, hy vọng Hạ sẽ gạt bỏ những vướng mắc đang lấn cấn trong lòng mà tới gặp cô vào tối nay.
"Có chuyện gì vậy?"
Bình đứng ngoài cửa phòng nhìn Lam chăm chú.
Dù phòng cô không đóng cửa, nhưng anh cũng không muốn cứ tự do ra vào, nên lịch sự gõ cửa phòng, đợi cô lên tiếng, anh mới đi vào trong.
"Lam đang chờ điện thoại của ai sao?"
Thấy Lam đang giữ khư khư chiếc điện thoại trong tay, Bình không khỏi thắc mắc.
"Không hẳn.
Tìm tôi làm gì?"
"Muốn hẹn Lam ăn tối."
"Không được rồi, tối nay tôi bận.
Cậu với hai người kia đi ăn đi."
"Hai người kia? Ý Lam là bố mẹ tôi?"
"Hả? Xin lỗi nhé.
Tôi cứ tưởng.."
"Không có gì.
Tại hôm trước Lam có dặn tôi, khi nào bố mẹ tôi về nước, thì cho Lam gặp mặt.
Nhưng nếu Lam bận, thì để hôm khác."
"Không cần.
Được, tối nay tôi sẽ đi.
Chẳng mấy khi có cơ hội được gặp bố mẹ cậu mà."
Nghĩ đến mục đích của mình, Lam quyết định nhận lời Bình
"Vậy tối nay tôi sẽ tới đón Lam.
Gặp Lam, chắc bố mẹ tôi sẽ vui lắm."
Nhìn nụ cười hạnh phúc của Bình, Lam hiểu ý của anh sau câu nói vừa rồi.
Cô cảm thấy có lỗi, bởi nếu như người anh yêu không phải là cô thì tốt biết bao.
Anh sẽ không phải vì cô mà hy sinh nhiều như vậy.
++***++
"Lam thấy bố mẹ tôi là người thế nào?"
"Hai bác rất hiền và vui tính.
Lúc đầu mới tới, tôi cứ nghĩ bố mẹ cậu phải khó gần lắm, người như hai bác, chắc chắc phải nói chuyện khách sáo, hay là luôn tạo ra một khoảng cách với người đối diện, chứ không tưởng tượng ra, hai bác lại gần gũi và thân thiện như vậy."
Lam hết lời khen ngợi bố mẹ Bình, sau buổi gặp mặt nói chuyện này.
Cô cũng đã có cơ hội nói qua chuyện của Nhật Minh cho hai người biết.
Phản ứng của họ khi nghe xong câu chuyện, khiến Lam không khỏi bất ngờ.
Không hề tỏ ra nghi ngờ câu chuyện của cô, cũng không tỏ thái độ tức giận với cách cư xử của Nhật Minh, mà thay vào đó, là sự điềm đạm, bình tĩnh đón nhận.
Mẹ của Bình, không vì sự thiệt thòi, ấm ức của con trai mình, mà tỏ ra ghét bỏ Nhật Minh.
Bà luôn tỏ thái độ bao dung, rộng lượng khi nói về anh ta, khiến Lam hết sức cảm phục.
Cô thầm cảm thấy tiếc nuối thay cho Nhật Minh.
Tại sao không biết trân trọng những điều quý giá mà mình đang có? Tại sao cứ nhất quyết phải khiến cho người khác chịu tổn thương vì mình?
"Tôi thấy Lam và bố mẹ tôi nói chuyện rất hợp nhau.
Mà vừa nãy, ba người nói chuyện gì vậy? Sao khi thấy tôi trở về, lại không nói nữa?"
"Có gì đâu.
Hai bác đang kể chuyện xấu của cậu ngày bé cho tôi nghe thôi mà.
Thấy cậu về, nên không nói nữa là đúng rồi."
Vì biết là Bình sẽ không đồng ý để mình nói cho bố mẹ cậu chuyện của Nhật Minh, nên Lam đành tìm cách nhờ cậu ra ngoài mua mấy thứ đồ cho mình, để có cơ hội được nói chuyện với hai bác.
Cô không muốn Bình chịu thiệt thòi, hơn nữa, cô cũng không thể dung túng cho Nhật Minh phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác.
Biết đâu, khi biết chuyện này, bố Bình sẽ có cách để khuyên giải anh ta thì sao? Cô hy vọng Nhật Minh sẽ hồi tâm chuyển ý, sửa chữa sai lầm mà mình đã gây ra.
"Vậy có nghĩa là bao nhiêu chuyện xấu của tôi Lam đều biết hết rồi?"
"Yên tâm đi, tôi không nói lại cho ai biết đâu, ngoài Lâm."
"Vậy có khác gì là Lam đang thông báo trên loa đài.
Tin tức mà vào miệng của thằng Lâm, có khi còn lan truyền nhanh hơn cả mạng xã hội."
"Tôi biết mà, thế nên mới nói cho cậu ấy nghe, đỡ mất công phải kể cho nhiều người."
Lam vẫn tiếp tục trêu.
Cô thích cái cảm giác được nói chuyện thoải giữa hai người như thế này.
"Vậy là đã kịp gọi điện thông báo cho hắn ta biết chưa?"
"Tôi cũng đang định làm vậy đây."
Cô bất chợt giật mình, khi nhớ ra mình đã nhắn tin hẹn gặp Hạ tối nay.
Cô vội mở túi tìm điện thoại, khua khoắng một hồi cũng không thấy đâu.
Có lẽ lúc sang nhà Bình, do vội quá mà cô đã để quên ở trên bàn.
"Cậu có thể chạy xe nhanh một chút không?"
Lam sốt ruột, nên thúc giục Bình.
"Lam có chuyện gì gấp à?"
Bình lo lắng.
Không hiểu muộn thế này mà Lam còn có việc gì.
Bình thường cô rất sợ chạy xe nhanh, vậy mà hôm nay lại không ngừng giục anh.
"Không có gì.
Cậu cứ chạy nhanh giúp tôi đi."
Dù Hạ không nhắn tin lại, nhưng Lam tin chắc là cô ấy sẽ đến gặp mình.
Chỉ là, cô lại quên không mang theo điện thoại, nên sợ Hạ gọi cho mình không được mà cứ ngồi chờ đợi.
"Được rồi, cũng sắp đến nhà rồi mà."
Bình trấn an, anh vặn ga, chạy nhanh thêm chút nữa cho Lam yên lòng.
Xe vừa đỗ ở cổng chung cư, Lam vội nhảy xuống, chỉ kịp chào Bình một câu rồi chạy nhanh vào trong, khiến Bình phải gọi với theo, dặn cô phải cẩn thận.
Lam chạy đến cửa thang máy, cũng vừa lúc cánh cửa khép lại, và đi lên.
Cô vội vàng vòng qua phía cầu thang bộ, suýt chút nữa thì cô va phải một người đang ngồi bệt dưới chân cầu thang.
"Xin lỗi, tôi không có ý." Lam rối rít xin lỗi.
Khi ngẩng mặt lên nhìn người đối diện, cô chợt sững sờ.
"Hạ..
Sao..
sao lại ngồi đây?"
"Mình không có chìa khóa phòng.
Đứng ở ngoài cửa một hồi, chân tê cứng lại, nên mới xuống đây.
Với lại, ngồi ở đây mới có thể nhìn rõ ra ngoài cổng mà ngóng Lam về."
Khóe mắt Hạ trở nên cay xè.
Cô đợi Lam cả buổi tối, gọi đến cháy máy nhưng không thấy Lam nghe điện thoại.
Và giờ thì cô lại thấy Lam đang ngồi sau xe của Bình, thấy được thái độ quan tâm của Bình dành cho Lam.
Lam hẹn gặp cô, nhưng lại đi với Bình cả buổi tối.
Rốt cuộc, cái mà Lam muốn cho cô biết chính là để cô trông thấy cảnh hai người cùng đi với nhau sao?
"Mình xin lỗi.
Tối nay có việc bận, nên mình vội đi mà quên mất điện thoại ở nhà."
"Lam không sao là tốt rồi.
Mình cứ sợ Lam có việc gì, nên mới cố nán lại mà ngồi đợi.
Giờ biết Lam bình yên vô sự thì mình có thể về được rồi."
Hạ đứng dậy, vội bước đi.
Nhưng do ngồi quá lâu, nên đôi chân bị tê cứng lại, khiến cô loạng choạng suýt ngã.
"Cẩn thận."
Lam vội chìa tay ra đỡ, nhưng nhanh chóng bị Hạ gạt ra.
"Không cần."
Câu nói này của Lam, giống hệt với lời nhắc nhở của Bình dành cho cô ấy vừa nãy, nên càng khiến Hạ cảm thấy tức giận.
"Hạ đừng giận.
Mình xin lỗi mà."
"Thôi, muộn rồi, Lam lên phòng nghỉ ngơi đi.
Mình cũng phải về đây, bố mẹ cũng gọi, giục về mấy lần rồi."
Hạ nhất quyết bỏ đi.
Cô cũng phải cân nhắc một hồi mới quyết định tới gặp Lam.
Từ hôm biết mình thua Lam trong cuộc bình chọn mẫu trang phục cho G.
E, cô đã cảm thấy thất vọng hoàn toàn.
Cứ nghĩ đến việc gặp Lam là cô cảm thấy ngại rồi.
Từ trước đến nay, mỗi khi đứng trước mắt Lam, cô đều trở nên lép vế so với cô ấy.
Lâu dần, điều đó trở thành nỗi mặc cảm lớn nhất trong lòng cô.
Cô chỉ mong một lần, được đánh giá hơn Lam, có như vậy cô mới có thể cảm thấy tự tin khi ở bên cô ấy.
Cô không muốn bản thân mình cứ mãi là người kém cỏi trong mắt Lam.
Dù cho Lam chưa bao giờ có ý coi thường, hay là để ý đến những chuyện này, nhưng bản thân Hạ vẫn luôn canh cánh trong lòng cảm giác tự ti.
"Tại sao Hạ không nói với mình việc công ty Hạ cũng gửi mẫu thiết kế sang G.
E?"
Sợ Hạ sẽ đi mất nên Lam vội lên tiếng.
"Đó là chuyện nội bộ của công ty, mình không thể tiết lộ."
Điều mà Hạ không muốn nhắc tới, cuối cùng lại được Lam đề cập.
"Mình xin lỗi.
Nếu như mình biết.."
"Nếu như Lam biết thì sao?" Hạ quay đầu lại, đối diện với Lam.
"Nếu như Lam biết, thì Lam sẽ giành cơ hội đó cho mình phải không?" Nghĩ rằng Lam đang thương lại mình, nên cơn giận của Hạ bỗng nhiễn bùng phát.
"Mình là đứa kém cỏi đến mức phải để Lam đứng ra nhường cơ hội cho cơ đấy.
Đáng thương thật."
"Mình không có ý đó, Hạ đừng hiểu lầm.
Ý mình là.."
Lam không tìm ra lời nào để bào chữa.
Cô thầm tự trách bản thân mình ăn nói vụng về, không chịu suy nghĩ.
Giờ cô mới thấm thía lời nói của Sơn.
Hóa ra, chỉ có cô là luôn cho mọi vấn đề trở nên đơn giản, mà không chịu nghĩ đến cảm nhận của người khác như thế nào.
"Thôi được rồi.
Chúng ta cũng không thể nửa đêm mà đứng nói chuyện giữa sân thế này mãi được.
Có gì thì để mai nói tiếp.
Mình đi về đây."
Hạ đi nhanh về phía chiếc ô tô của mình đang đậu phía cuối sân.
Cô bước vội vào trong, khởi động xe rồi phóng vút đi, bỏ lại mình Lam còn đang lơ ngơ đứng ở đó.
Cô sợ, nếu như cứ tiếp tục đối thoại với Lam, bản thân sẽ mất bình tĩnh, rồi lại nói ra những điều không nên nói.
Lần này, cô sẽ nghe theo lời của Lam, "cách tốt nhất để tránh xung đột là phải rời xa khu vực có xung đột".
++***++
"Không ngủ được à?"
Thấy Lam cứ trở mình liên tục, rồi lại thở dài, Jenny cũng cảm thấy khó chịu.
Cô lên tiếng hỏi.
"Ừ, mưa to quá nên khó ngủ.
Xin lỗi em.
Để chị ra ngoài sofa nằm."
Lam sợ mình làm phiền đến Jenny, nên vội tung chăn, toan ngồi dậy.
"Là do mưa hay do tâm trạng không được tốt?"
"Chắc là cả hai."
Lam quyết định ngồi lại.
Cô thực sự là đang muốn cùng ai đó tâm sự, để giải tỏa bớt nỗi lòng mình.
"Vẫn chưa nói chuyện được với chị Hạ sao?"
Jenny cũng ngồi dậy, dựa lưng vào thành giường cùng với Lam.
"Ừ, cô ấy không chịu nghe điện thoại, nhắn tin cũng không trả lời, đến công ty gặp thì nhân viên nói cô ấy bận họp hành.
Cảm thấy rất mệt mỏi, khi Hạ cứ tránh né, không dám đối diện với vấn đề của cả hai người."
"Cũng bởi vì chị ấy quá yêu Lam mà thôi.
Hãy cố gắng hiểu cho tâm trạng của người ta."
"Yêu ư? Trong tình yêu làm gì có sự ganh đua, phân biệt ai hơn ai?"
"Vì chị ấy sợ mất Lam nên mới làm vậy.
Em có thể hiểu được tâm lý của Hạ.
Có lẽ, vì sợ Lam quá giỏi giang, nên lo rằng bản thân sẽ không giữ được Lam bên mình.
Khi người ta yêu một ai đó quá nhiều, họ sẽ muốn chứng tỏ bản thân mình mạnh mẽ, tài giỏi để có thể bảo vệ và chở che cho người mình yêu suốt cuộc đời.
Chị Hạ cũng vậy, chị ấy muốn là người mà Lam có thể dựa dẫm, trông đợi vào, chứ không phải ngược lại.
Thế nên, làm sao có thể cảm thấy thoải mái khi Lam giỏi hơn chị ấy được?"
"Nhưng Hạ cũng không phải trẻ con, mà cứ hơi chút lại giận dỗi.
Còn chị thì cũng chẳng còn đủ sức và sự kiên trì để mà dỗ dành cô ấy mãi được."
Lam hiểu ý của Jenny, nhưng trong lòng cô vẫn còn có chút ấm ức.
Kể từ khi Hạ trở về, hai người bọn cô đã có quá nhiều cuộc cãi vã, giận hờn, thậm chí có lúc đã kịp nói lời chia tay.
Cô nghĩ rằng, sau bao nhiêu sóng gió, Hạ sẽ vì thế mà kiềm chế bản thân mình hơn, hạ thấp cái tôi của bản thân xuống để cùng với cô sống vui vẻ, hạnh phúc mới phải chứ.
"Nói Lam ngốc quả không sai mà." Jenny cau mày, nhìn Lam trách móc.
"Người ta không khiến Lam phải dỗ dành, không mong Lam phải đứng ra làm soái ca, mà chỉ cần Lam cứ ôn nhu, dịu dàng, và tỏ ra yếu đuối một chút là được.
Đừng cố gồng mình để tạo ra cái vỏ bọc mạnh mẽ.
Đôi khi, người ta chẳng cần Lam đứng ra bảo vệ đâu.
Hiểu chưa?"
"Không hiểu."
"Chị.."
Vẻ mặt ngơ ngác đến tội nghiệp của Lam khiến Jenny vừa buồn cười vừa tức.
Cô không có năng khiếu để dạy dỗ người khác, nhưng có lẽ, lần này cô phải vận dụng hết khả năng, và kinh nghiệm của mình, để giúp người này hiểu ra được vấn đề của mình mới được.
"Em lấy bố mẹ làm ví dụ nhé.
Giả định mẹ chính là trụ cột của gia đình, có quyền quyết định tất cả mọi việc trong nhà từ lớn đến bé.
Ra ngoài xã hội, ai cũng khen mẹ tài giỏi, xinh đẹp, còn bố thì chỉ đứng một góc để nhìn người ta ca tụng mẹ.
Rồi khi hai người xảy ra mâu thuẫn, giận dỗi nhau, thì người đứng ra làm hòa, dỗ dành lại là mẹ chứ không phải là bố.
Cảm giác của bố lúc đó sẽ ra sao? Nếu như có rất nhiều người theo đuổi mẹ, muốn tạo ấn tượng với mẹ trước mặt bố.
Nếu là bố, Lam sẽ nghĩ thế nào?"
"Tất nhiên là không được rồi.
Mẹ cũng cần phải giữ thể diện cho bố chứ.
Nếu là chị, chắc chị cũng cảm thấy khó chịu trong lòng nhiều lắm."
"Đúng rồi đấy.
Rốt cuộc thì chị cũng đã hiểu ra vấn đề rồi."
Jenny vỗ vai Lam động viên.
Vậy là sau bao nhiêu cố gắng, cô cũng khiến cho Lam thông minh ra.
"Nhưng chuyện của chị và Hạ không giống như ví dụ mà em đưa ra.
Nó khác biệt hoàn toàn."
Jenny thở dài thất vọng.
Cô gục mặt vào chiếc gối mình đang ôm trong lòng, tỏ ra bất lực.
"Được rồi, coi như em không có nghiệp vụ sư phạm để dạy dỗ Lam.
Ngày mai, hãy đi gặp chị Hạ, hỏi rõ nguyên nhân tại sao chị ấy lại có thái độ như vậy với Lam? Hy vọng lúc đó, Lam sẽ vận dụng tốt trí thông minh sẵn có của mình, để hiểu hết được những điều mà chị ấy nói.
Giờ thì nằm im một chỗ, đừng có động đậy nữa, để em còn ngủ."
"Nhưng chị vẫn còn một điều nữa chưa hiểu.
Em có thể giải thích không?"
"Gì nữa đây?"
"Hôm nay em rất khác."
Quả thật là Lam có chút bất ngờ về Jenny.
Không còn cái vẻ thích trêu chọc, hay là dồn ép, làm khó cô nữa.
Thay vào đó là sự trưởng thành, chín chắn.
Bất ngờ hơn nữa, là từ đầu đến cuối, Jenny đều tỏ ra bênh vực Hạ, không còn giữ thái độ với cô ấy giống như trước đây nữa.
"Ý Lam là, tại sao em lại có thiện ý giúp hai người làm hoà với nhau, phải không?"
Lam gật đầu, nhưng trong bóng tối, Jenny lại không nhìn thấy được điều đó.
Cô tiếp tục, giọng cô trở nên trầm lắng, có chút nghẹn ngào.
"Em yêu Lam ngay từ lần đầu tiên, và tới bây giờ vẫn vậy.
Nhưng em chấp nhận buông tay, vì biết Lam sẽ chẳng cần em.
Em buông tay, bởi Lam chỉ muốn nắm chặt lấy một bàn tay của người khác chứ không phải em.
Em chấp nhận lừa dối chính mình rằng, tình yêu của em đã chấm dứt để cho Lam không phải bận tâm suy nghĩ nữa.
Em chấp nhận thay thế những giọt nước mắt bằng tất cả nụ cười của mình, cho dù con tim mình có đau đến bao nhiêu.
Em cứ ngỡ rằng khi em thật lòng, thật dạ yêu Lam thì sẽ có một ngày Lam nhận ra tình yêu của em mà yêu em như em đã yêu Lam, nhưng em đã sai rồi.
Bởi tình yêu của em dù có lớn đến đâu cũng không giữ được trái tim của Lam, vì vốn dĩ trái tim Lam không thuộc về em.
Em không còn đủ sức nữa, nói đúng hơn là tình yêu của em không còn đủ sức để tiếp tục hy vọng vào Lam.
Và có lẽ còn bởi vì, Hạ yêu Lam nhiều hơn cả em nữa.
Thế nên em mới chấp nhận từ bỏ."
"Xin lỗi em."
Lam lần tìm bàn tay của Jenny rồi nắm chặt lại.
Cô không biết phải nói gì để an ủi, bởi cô chính là nguyên nhân, khiến cô ấy phải đau khổ.
"Em không có tư cách để oán trách, để buồn hay giận Lam.
Tình yêu bắt đầu từ một nụ cười, chớm nở bằng một cái hôn và cảm nhận được từ những cái ôm ấp dịu dàng.
Mà những thứ đó, chưa bao giờ em có cơ hội nhận được từ Lam.
Em biết nếu như có một ngày, em giữ được hình bóng của Lam nhưng trái tim Lam lại chẳng bao giờ thuộc về em thì đó là sự cố chấp.
Cố chấp yêu, cố chấp giữ và cố chấp tự làm mình đau.
Vậy nên, em buông tay, để giải thoát cho mình khỏi khổ đau sau này.
Lam không có lỗi gì cả, tất cả là do em tự làm tự chịu mà thôi."
"Em vẫn còn quá trẻ, có thể sau này nghĩ lại, em sẽ thấy rằng, thứ tình cảm với chị lúc này, chưa hẳn đã là tình yêu.
Rồi em sẽ gặp được người, thực sự tốt với em, thực sự yêu thương em."
"Có phải là yêu hay không là do tự em cảm cảm nhận.
Nếu như Lam nói, cứ có người yêu thương mình, tốt với mình mới là yêu, thì tại sao Lam không chịu chọn em.
Hay bởi vì em chưa tốt, chưa thực sự yêu Lam?"
"Cái đó.."
"Thôi, không nói về chuyện này nữa.
Từ nay về sau, chỉ cần chị nhớ một điều, là phải chiều chuộng đứa em gái này hết mực là được.
Giờ thì ngủ đi."
Jenny nằm xuống, kéo chăn lên che kin đầu.
Cô không muốn Lam phải tỏ ra thương hại mình thêm nữa.
"Ừ, chị sẽ không bao giờ quên."
Lam cũng nằm xuống, đưa tay xoa xoa vào đầu Jenny, trong lòng bỗng nhiên trở nên nhẹ nhõm..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook