Mùa Hè Định Mệnh
-
Chương 15
Phần còn lại của Willie Harris nằm trong một chiếc quan tài đóng kín màu xám đặt trước căn phòng ốp gỗ. Năm hàng ghế ọp ẹp, cả thảy khoảng bốn mươi chiếc, được nhà tang lễ xếp lên. Sau đó, thi thể sẽ được đem đi hỏa táng.
Rachel ngồi ở hàng ghế thứ tư với Kay Nelson. Kay, hình như cảm thấy tội lỗi sau cuộc nói chuyện ở nhà thờ, đã lẻn vào vừa đúng lúc nghi lễ bắt đầu. Ngoài hai người phụ nữ ra còn có năm người dự đám ma nữa: hai người phụ nữ trẻ ăn mặc nhếch nhác, khó coi mà Rachel không biết; Don Gillespie, chủ của ngôi nhà mà gia đình Harris đã thuê trong nhiều năm; và Glenda Wright Watkins cùng con trai, Jeremy.
Johnny không xuất hiện. Hai người con khác nhà Harris cũng không.
Sự có mặt của Glenda mà không có Johnny làm Rachel cảm thấy sốc. Cô đã gọi điện thoại đến căn hộ của hắn không biết bao nhiêu lần kể từ sau khi cô tới đó nhưng không có ai trả lời. Cô đã nghĩ rằng Johnny đi đâu đó với Glenda. Nhưng Glenda đang ngồi trước cô hai hàng ghế, cái đầu màu vàng cúi xuống, tay vòng sang ôm lấy đứa con trai bên cạnh.
Nếu Johnny không ở chỗ họ thì hắn đang ở đâu?
Rachel sốt ruột chờ cho nghi lễ kết thúc để còn nói chuyện với cô ta. Khi lời cầu nguyện cuối cùng cũng vang lên và những người dự đám tang bắt đầu đi ra, Rachel vội vã đứng lên. Bên cạnh cô, Kay cũng đứng lên.
“Đó không phải là điều đáng buồn nhất mà chúng ta từng chứng kiến sao?” Kay thì thào với Rachel. “Chẳng có đứa con nào đến dự. Chị có nghĩ là ông ta đã xử tệ với họ khi còn sống không?”
“Chị không biết nữa,” Rachel đáp, không thành thật lắm. Năm đầu tiên cô dạy cậu ta, Johnny mười sáu tuổi xuất hiện ở trường với đôi mắt thâm tím và đôi môi rách thường xuyên đến nỗi cô đã nghi ngờ rằng cậu ta bị bố đánh đập. Mối bận tâm ấy làm cô để ý đến những đứa trẻ khác nhà Harris hơn thường lệ. Anh chàng Buck to cao, đồ sộ, lớn hơn Johnny hai tuổi, đã bỏ học cách đó vài năm nên cô không quan sát được. Nhưng Grady, một cậu bé gầy gò, ít nói, nhỏ hơn Johnny ba tuổi, và Sue Ann vẫn đang học cấp một, cũng thường xuyên phải chịu những vết thương giống như Johnny. Khi Rachel gặng hỏi Johnny xem họ có bị ngược đãi không, cậu ta chỉ cười vào mặt cô và chối bỏ tất cả. Nhưng điều đó không làm giảm đi mối nghi ngờ của Rachel dù chỉ là một chút. Cô quay sang xin bố lời khuyên nên làm gì, nhưng Stan chỉ nói ngắn gọn: Tránh xa chuyện đó ra. Những chuyện diễn ra sau những cánh cửa đóng kín không phải việc của cô.
Lời tuyên bố đó đã khơi mào cho một trong số rất ít những cuộc tranh luận giữa hai cha con.
Bất chấp sự can ngăn của Stan và lời phủ nhận của Johnny, Rachel vẫn quyết định: nếu lần sau cô còn thấy một dấu vết nào trên người một đứa trẻ nhà Harris, cô sẽ báo cáo với ủy ban chăm sóc và bảo vệ trẻ em của hạt.
Nhưng cô chẳng bao giờ nhìn thấy những dấu vết đó nữa. Hồi đó, Rachel đã cho rằng kết luận của mình là quá vội vàng. Giờ đây nhìn lại, cô không biết liệu có phải việc mình tra hỏi Johnny đã được nói lại với Willie Harris, và như thế đã ngăn chặn được ông ta không. Cô mong là vậy.
“Ai thế chị?” Kay vừa thì thào vừa gật đầu về phía hai cô gái trẻ, một cô mặt đầy nước mắt, quay đi khỏi cái quan tài và bước về phía họ.
“Chị không biết ai cả. Chị xin lỗi, Kay, chị phải nói chuyện với một người.”
Rachel đuổi kịp Glenda ngay trước khi cô ta và Jeremy bước ra khỏi cửa.
“Chào Jeremy. Chào cô Watkins, đúng không ạ? Cô nhớ tôi chứ?” Rachel không thể không lén nhìn bao quát người phụ nữ kia. Glenda mặc một bộ vét màu xanh nhạt. Bộ đồ đó không đắt, chất vải polyester, nhưng những đường cắt may khéo léo ôm gọn lấy thân hình cô ta và vẫn giữ được vẻ phù hợp với không khí của buổi lễ. Mái tóc xù của cô ta được cột lại sau gáy bằng một cái nơ nhung màu đen. Nhìn chung, Rachel phải kết luận rằng Glenda trông đẹp hơn so với tưởng tượng của cô lúc đầu. Có lẽ, theo tiêu chuẩn của đàn ông, Glenda sẽ được cho là hấp dẫn hơn Rachel rất nhiều. Cô ta cao, mảnh mai, tóc vàng và trông có vẻ từng trải, với bộ ngực to như hai quả dưa. Rachel thấy mình đang băn khoăn không biết chúng có phải đồ thật hay không, rồi thầm mắng mình vì sự độc ác đó.
Jeremy không nói gì, chỉ nhìn Rachel chằm chằm đầy cảnh giác. Cậu bé mặc một chiếc quần bò sạch sẽ nhưng đã bạc màu và áo phông phẳng phiu, điều đó cho thấy, không giống như Glenda, thằng bé chẳng còn bộ nào trang trọng hơn. Có lẽ nó đang nghi ngờ là Rachel chặn mẹ nó lại để kể chuyện của nó. Rachel khẽ mỉm cười trấn an cậu bé, nhưng dường như không có tác dụng gì.
“Chắc chắn rồi. Cô là cô Grant.” Glenda gật đầu nồng hậu, và khuôn mặt gầy gò nở một nụ cười làm cô ta bỗng nhiên già đi mấy tuổi, vì hai má hằn lên cả tá những nếp nhăn do mặt trời gây ra. “Cô bạn giáo viên của Johnny. Tôi không biết là cô biết Jeremy đấy.”
Jeremy liếc nhìn Rachel vừa ngang bướng vừa sợ hãi.
“Chúng tôi gặp nhau qua Johnny, đúng không hả, Jeremy? Và khá là quen biết nữa, tôi nghĩ vậy.” Rachel mỉm cười với Jerremy trước khi quay trở lại với Glenda. “Tôi muốn hỏi là cô có gặp Johnny không? Tôi muốn chia buồn với cậu ta, nhưng không thể tìm được cậu ta ở đâu cả.”
Glenda lắc đầu. “Lần gần đây nhất tôi gặp anh ấy là tối hôm thứ Bảy. Chúng tôi về đến nhà tôi khá muộn, cả hai đều say khướt, cô biết đấy, sau đó anh ấy đi thẳng về nhà vì dù có là bạn bè hay không, tôi cũng không cho phép đàn ông ngủ qua đêm ở nhà mình khi các con tôi ở đó. Tôi được nghỉ ngày Chủ Nhật, cả ngày hôm đó tôi chơi với các con, nên tận tối hôm qua tôi mới nghe tin về ông Harris. Tôi nghĩ hôm nay mình nên đến vì tôi và Johnny đã quen biết nhau khá lâu, và lúc này anh ấy không có nhiều người bên cạnh cho lắm.” Cô ta nhún vai. “Nhưng anh ấy không có ở đây. Và tôi cũng không ngạc nhiên gì.”
“Ồ? Sao lại không?”
“Chúng ta đi được chưa, mẹ?” Jeremy ngắt lời, giật tay Glenda. “Mẹ nói chúng ta có thể đi Burger King [1] mà.”
[1] Chuỗi cửa hàng bán hamburger nổi tiếng của Mỹ.
“Một phút nữa thôi, Jeremy. Con biết mẹ nói thế nào về chuyện ngắt lời rồi đấy.” Glenda mỉm cười vẻ hối lỗi với Rachel. “Trẻ con mà. Làm giáo viên, chắc cô biết chúng thế nào.
Nhưng về chuyện Johnny không ở đây, tôi không trách anh ấy. Ông Harrris đối xử với anh ấy rất tệ, với tất cả các con thì đúng hơn. Ông ta đánh đập con cái suốt, nhiều đến nỗi tôi không nhớ nổi. Dù có bất kính với người đã khuất hay không,” cô gật đầu về phía quan tài, “tôi cũng phải nói ra sự thật.”
Rachel như ngừng thở. “Trước đây tôi cũng đã từng nghi ngờ chuyện đó. Nhưng khi tôi hỏi Johnny, cậu ta chối phắt.”
Glenda cười. “Hẳn rồi. Con người anh ấy là thế mà.”
“Mẹ…” Jeremy bắt đầu chuyển sang rên rỉ.
“Một phút thôi, Jeremy.”
Kay đến chỗ họ, mỉm cười bâng quơ với Glenda. “Xin lỗi một chút, Rachel, chị có thể cho em đi nhờ đến cửa hàng của em được không? Jim chở em đến đây mà.” Giữa Kay và Glenda có sự khác biệt mà cả hai đều nhận thức rõ. Như Rachel, Kay là một phần của tầng lớp thượng lưu, trong khi Glenda chẳng là gì trong mắt những người giàu có của Tylerville.
“Rất sẵn lòng.” Phải cố gắng, nhưng Rachel nghĩ mình đã ngụy trang được sự khó chịu vì bị ngắt lời rất giỏi. Glenda đang chuẩn bị nói rõ hơn về cuộc sống trước kia của Johnny, bây giờ cô ta không thể vì Kay đã đến chỗ họ. Rachel biết rõ như thể chính Glenda đã nói ra điều đó vậy. Và đột nhiên cô rất muốn được biết tất cả mọi chuyện về Johnny Harris ngày xưa. “Kay, chị nghĩ là em chưa biết chị Glenda Watkins và con trai chị ấy, Jeremy. Jeremy, Glenda, đây là Kay Nelson.”
Kay gật đầu xác nhận lời giới thiệu. “Chị là người quen của nhà Harris ạ?”
“Tôi là bạn của Johnny,” Glenda giải thích, như thể cô ta chẳng muốn dính dáng gì đến bố Johnny vậy.
“Một người bạn ư, mẹ?” Jeremy cười khúc khích, và mắt cậu sáng lên tinh quái khi ngước lên nhìn mẹ. “Mẹ cho đó là như vậy sao? Đêm hôm trước con thấy chú ấy để tay lên…”
“Jeremy Anthony Watkins!” Đưa tay lên bịt miệng con trai đúng lúc, Glenda đỏ mặt nhìn hai người phụ nữ còn lại với ánh mắt ngượng ngùng, vẻ hối lỗi. “Tôi phải đi mua đồ ăn cho thằng bé này thôi, trước khi nó biến thành một con tiểu quỷ thực sự. Hai người biết trẻ con như thế nào khi chúng chưa được ăn rồi đấy. Rất vui được gặp lại cô, cô Grant. Rất vui được gặp cô, cô Nelson.”
Rachel và Kay lẩm bẩm chào tạm biệt trong khi Glenda lôi con trai đi.
“Đặt tay lên chỗ nào của cô ta nhỉ?” Kay mơ màng với sự thích thú rõ rệt.
“Chị không biết,” Rachel đáp với giọng chán nản nhất có thể. Cô không thích thú gì khi bàn luận, hay thậm chí là nghĩ về mối quan hệ giữa Johnny và Glenda Watkins.
“Em có thể đoán,” Kay vừa nói vừa cười thầm khi vào ô tô. Nhìn Rachel tra chìa khóa vào ổ, cô ta nói thêm, “Nhưng em không nói đâu. Mặc dù em thật sự ngạc nhiên khi thấy Johnny Harris tìm được một người phụ nữ trong thị trấn này để cặp kè. Thậm chí là một người như thế. Em đã nghĩ rằng họ rất sợ hắn cơ đấy.”
“Chị nghĩ Johnny và Glenda đã biết nhau từ lâu,” Rachel nói cụt lủn. Bị phân tán và muốn thoát khỏi Kay càng sớm càng tốt, Rachel không để ý thấy đống xi măng đằng trước xe cho đến khi chiếc xe trèo qua đó. Môi mím chặt, cô thề sẽ thận trọng hơn và bắt mình tập trung vào việc lái xe khi hòa mình vào dòng xe cộ.
“Chị có biết hai cô gái đó là ai không?” Mắt Kay sáng lên khi cô xoay người trên ghế để bắt đầu câu chuyện ngồi lê đôi mách. “Don Gillespie có nói với em. Họ là gái điếm, Rachel ạ. Gái điếm thực thụ ấy, chị tin nổi không?”
“Ồ, Kay!” Mắt Rachel rời khỏi đường cái để liếc sang cô bạn đầy vẻ hoài nghi, “Gái điếm ư?”
“Don nói Willie Harris đến Louisville hai tháng một lần, đều như vắt chanh, để gặp một trong số họ. Anh ấy nói ông già đó đã quan hệ với cô ta từ hồi cô ta mới mười hai tuổi.”
“Mười hai ư! Ồ, Kay! Chị không tin đâu!”
Kay nhún vai. “Anh ấy nói Willie Harris đã khoe khoang về chuyện đó mà. Lạy Chúa, Rachel, cẩn thận! Chúng ta đang đi lệch ra khỏi đường rồi kìa!”
Lốp chiếc Maxima nhảy lên gờ sỏi. Rachel giật mình, nhanh chóng bẻ tay lái sang trái, và họ lại ở trên đường.
“Becky luôn nói rằng chị là người lái xe khủng khiếp nhất,” Kay lắc đầu thì thào.
“Becky làm cái gì cũng giỏi nên có tính thích chỉ trích người khác,” Rachel ngọt ngào vặn lại.
“Ố ồ,” Kay cười toe toét. “Thật là tình chị em thân thiết! Em thấy vui vì mình chỉ có anh em trai thôi. Dừng lại đi, Rachel, chị lái quá cửa hàng của em rồi!”
Chiếc Maxima đúng là đã đi quá ngôi nhà bằng gạch nhỏ nơi Kay mở cửa hàng kinh doanh, tên nó là Hãy Nói Bằng Hoa. Cắn chặt răng, Rachel quay đầu xe và dừng lại ngay trước cửa hàng.
Kay mở cửa, sau đó quay lại nhìn Rachel. “Tối nay chị có đến buổi họp của hội Bảo tồn không?”
“Chắc là không. Nhưng chị đoán là mẹ chị sẽ đi.”
Kay mỉm cười. “Mẹ chị tuyệt thật. Chị có biết bà đã đóng góp toàn bộ số tiền còn thiếu để khôi phục lại những khu vườn trong nghĩa trang nhà thờ Tin Lành không? Mùa thu này em sẽ có thể tỉa và trồng ít củ hoa, đến mùa xuân sẽ hoàn thiện nốt. Chúng sẽ tuyệt vời lắm đấy.”
“Chị rất nóng lòng muốn được xem,” Rachel lịch sự đáp.
Kay cười khúc khích. “Em biết, em biết, không phải ai cũng hứng thú với hoa như em.
Nhưng sẽ đáng xem lắm đấy, em hứa với chị.” Giọng cô ta đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Em rất yêu nơi đó, thật đau lòng khi thấy nó bị bỏ quên.”
“Hội thật may mắn khi có một nữ chủ tịch tận tụy đến thế,” Rachel nói.
“Đúng thế, phải không nào?” Kay cười tươi. “Thôi, em sẽ để chị đi. Cảm ơn đã cho em quá giang. Bảo với mẹ chị giúp em là tối nay em sẽ gặp bà ấy nhé.”
Kay ra khỏi xe và đóng cửa lại. Rachel vẫy tay chào rồi đánh xe đi. Mặc dù cô hoàn toàn nhất trí với mục đích xây dựng nhà thờ Tin Lành đầu tiên của hội Bảo tồn Tylerville, nhưng vào lúc này cô không thấy hứng thú với việc khôi phục và tân trang lại cái nhà nhờ cũ nhất thị trấn ấy. Cô còn đang bận tìm Johnny.
Điểm dừng tiếp theo của cô là cửa hàng Grant để xem Johnny có đi làm thay vì đến dự lễ tang của bố không.
Olivia đứng trước quầy thu ngân, lắc đầu. “Anh ta không ở đây suốt cả sáng nay. Ben bảo là anh ta cũng không gọi đến báo nghỉ.”
Lúc ấy vắng khách, chỉ có một người ngoài tầm nghe đang xem xét các bảng màu, nên việc Olivia vô tâm oang oang thông báo một vấn đề riêng của cửa hàng chỉ có Rachel nghe thấy. Rachel biết rằng lúc nào đó cô sẽ phải góp ý với Olivia về cái miệng toang toác của cô bé, nhưng lúc này cô không muốn trách cứ điều gì. Cô đang thực sự lo lắng cho Johnny.
Nếu hắn không ở chỗ Glenda và cũng không ở chỗ làm, thì hắn đang ở đâu?
“Rachel, tôi nói chuyện với cô một chút được không?” Nghe thấy tiếng cô, Ben thò đầu ra khỏi nhà kho. Rachel muốn từ chối, nhưng Ben đã quay vào văn phòng. Thầm thở dài, Rachel đi theo.
Ben dựa vào thành bàn, tay khoanh trước ngực. Rachel đóng cửa và nhìn ông ta vẻ băn khoăn.
“Sáng nay Johnny Harris không đi làm.”
“Sáng nay là đám tang bố cậu ta mà,” Rachel đáp, vẻ che chở, nhưng không nói thêm chuyện Johnny cũng chẳng đến dự đám tang.
“Hắn vẫn phải gọi điện đến xin nghỉ chứ, cô biết điều đó mà.”
“Có lẽ là vì cậu ta đã quá đau buồn.”
Ben kịt mũi. “Chỉ có tiểu đội xử bắn mới làm hắn buồn được thôi. Rachel, hắn không phù hợp với việc kinh doanh. Một nửa khách hàng của chúng ta không cho hắn ta phục vụ họ, và nửa còn lại chỉ dừng lại để trố mắt ra nhìn hắn! Hắn rất thô lỗ và không chịu phục tùng, trông cái dạng người ấy thì chỉ hợp tham gia vào nhóm đua xe máy, kiểu như Hells of Angels [2] ấy. Hôm thứ Bảy, tôi nói với cô là tôi sẽ nghỉ việc nếu cô để thằng bé đó đi mà không gọi cảnh sát. Chà, cô đã để nó đi. Thư nghỉ việc của tôi ở ngay đây.”
[2] Một câu lạc bộ đua xe nổi tiếng, được thành lập ở Mỹ từ những năm 50 thế kỷ XX, ban đầu thành viên là những cựu binh của chiến tranh thế giới thứ 2. Hiện nay câu lạc bộ đã phát triển ra 29 nước trên thế giới. Nó thường được miêu tả như một huyền thoại hiện đại, đồng thời như một nhóm tội phạm nguy hiểm.
Ông ta cầm một phong bì từ trên bàn lên và giơ nó ra cho Rachel.
“Ồ, Ben, ông không có ý như vậy đấy chứ?” Rachel cầm lấy phong bì và liếc nhìn Ben.
“Thưa cô, tôi có ý đó đấy. Gã đó chọc tức tôi mỗi lần tôi nhìn hắn, Rachel ạ. Tôi thề, chỉ cần thấy hắn trong cửa hàng là tôi điên tiết lên rồi. Tôi chỉ ở lại nếu cô chịu để hắn đi.”
“Nhưng Ben à, tôi không thể. Nếu cậu ta không có việc, họ sẽ lại tống cậu ta vào tù. Tôi biết cậu ta hơi quá đáng một chút, nhưng…”
“Hơi quá đáng,” Ben chế nhạo.
“Nếu ông có thể chịu đựng một chút, tôi sẽ nói chuyện với cậu ta.”
“Nói chuyện với hắn thì khác nào nước đổ lá khoai. Chẳng ích gì đâu, Rachel ạ, và tôi nói là làm đấy. Nếu cô không muốn, hoặc không thể sa thải hắn, thì tôi nghỉ. Tôi đã nhận được lời mời sang làm quản lý cho bộ phận đồ dân dụng bên Wal-Mart rồi.”
Rachel nhìn Ben chằm chằm không nói một lúc. Qua vẻ mặt vừa hối lỗi vừa bướng bỉnh của ông ta, cô biết đó là sự thật.
“Tôi mong ông cho tôi hai tuần để tuyển người,” cô cứng rắn nói. Môi Ben mím lại.
“Cô biết là tôi sẽ làm thế mà.” Mắt ông ta nhìn sang chỗ khác, rồi lại nhìn Rachel. “Tôi thực sự rất tiếc, Rachel.”
“Phải,” Rachel nói, “tôi cũng thế.”
Cô quay người và bước ra khỏi văn phòng, tay cầm phong bì. Khi đi qua cầu thang dẫn lên căn hộ của Johnny, cô lưỡng lự, không biết có nên lên và gõ cửa thử không, để kiểm tra thôi. Ben không cần biết là cô không gặp Johnny suốt sáng hôm đó. Cô chỉ lên xem hắn đã quay lại sau đám tang chưa thôi.
“Harris không ở trên đó đâu,” Ben nói đằng sau cô. “Tôi vừa mới đập cửa cách đây chưa được mười phút. Tôi cứ tưởng hắn đang nằm ườn trên giường.”
“Ồ. Chà, tôi…” Nhưng trước khi cô kịp nói tiếp, Ben đã đặt một tay lên cánh tay cô. Cô quay lại và thấy ông ta cau mày.
“Nghe này, tôi biết tôi không có tư cách để nói ra điều này, nhưng tôi đã thấy cái cách hắn nhìn cô khi cô đến đây, và chuyện đó làm tôi lo lắng. Nghe tôi này, Rachel, hắn rất nguy hiểm. Cô phải sa thải hắn vì lợi ích của chính cô. Nếu hắn bị đưa trở lại vào tù thì cứ để thế đi. Ít nhất là cô sẽ được an toàn.”
“Ben, ông thật tử tế khi đã quan tâm,” Rachel nói. Cô vỗ vỗ lên bàn tay đang đặt trên cánh tay mình, nỗi oán giận với viên quản lý cửa hàng tiêu tan hết. “Nhưng tôi không sợ Johnny. Cậu ta có thể trông nguy hiểm, nhưng không phải thế đâu, và cậu ta sẽ không làm hại tôi hay bất kỳ ai.”
“Cứ ở đó mà mơ đi,” Rachel nghe Ben lầm bầm sau khi cô bỏ tay ra và đi ra ngoài.
Lời nhận xét đó làm Rachel nở một nụ cười châm biếm. Nhưng suốt mười hai tiếng sau đó cô không thể cười nổi nữa. Tới lần thứ mười hai lái xe qua cửa hàng xem Johnny đã quay trở lại chưa, cô mới thấy có ánh đèn tỏa ra qua ô cửa sổ căn hộ của hắn. Sau đó sự nhẹ nhõm chuyển thành tức giận, và từ tức giận chuyển thành phẫn nộ điên cuồng. Đầy tức tối, Rachel đỗ xe, hùng hổ đi lên cầu thang phía bên ngoài và gõ cửa.
Một tràng tiếng sủa vang lên trả lời cô. Rachel vừa mới hết ngạc nhiên thì cánh cửa mở ra. Johnny đứng lắc lư ở cửa ra vào, một tay cầm nắm đấm cửa để giữ thăng bằng, hắn sắp say khướt rồi.
Rachel ngồi ở hàng ghế thứ tư với Kay Nelson. Kay, hình như cảm thấy tội lỗi sau cuộc nói chuyện ở nhà thờ, đã lẻn vào vừa đúng lúc nghi lễ bắt đầu. Ngoài hai người phụ nữ ra còn có năm người dự đám ma nữa: hai người phụ nữ trẻ ăn mặc nhếch nhác, khó coi mà Rachel không biết; Don Gillespie, chủ của ngôi nhà mà gia đình Harris đã thuê trong nhiều năm; và Glenda Wright Watkins cùng con trai, Jeremy.
Johnny không xuất hiện. Hai người con khác nhà Harris cũng không.
Sự có mặt của Glenda mà không có Johnny làm Rachel cảm thấy sốc. Cô đã gọi điện thoại đến căn hộ của hắn không biết bao nhiêu lần kể từ sau khi cô tới đó nhưng không có ai trả lời. Cô đã nghĩ rằng Johnny đi đâu đó với Glenda. Nhưng Glenda đang ngồi trước cô hai hàng ghế, cái đầu màu vàng cúi xuống, tay vòng sang ôm lấy đứa con trai bên cạnh.
Nếu Johnny không ở chỗ họ thì hắn đang ở đâu?
Rachel sốt ruột chờ cho nghi lễ kết thúc để còn nói chuyện với cô ta. Khi lời cầu nguyện cuối cùng cũng vang lên và những người dự đám tang bắt đầu đi ra, Rachel vội vã đứng lên. Bên cạnh cô, Kay cũng đứng lên.
“Đó không phải là điều đáng buồn nhất mà chúng ta từng chứng kiến sao?” Kay thì thào với Rachel. “Chẳng có đứa con nào đến dự. Chị có nghĩ là ông ta đã xử tệ với họ khi còn sống không?”
“Chị không biết nữa,” Rachel đáp, không thành thật lắm. Năm đầu tiên cô dạy cậu ta, Johnny mười sáu tuổi xuất hiện ở trường với đôi mắt thâm tím và đôi môi rách thường xuyên đến nỗi cô đã nghi ngờ rằng cậu ta bị bố đánh đập. Mối bận tâm ấy làm cô để ý đến những đứa trẻ khác nhà Harris hơn thường lệ. Anh chàng Buck to cao, đồ sộ, lớn hơn Johnny hai tuổi, đã bỏ học cách đó vài năm nên cô không quan sát được. Nhưng Grady, một cậu bé gầy gò, ít nói, nhỏ hơn Johnny ba tuổi, và Sue Ann vẫn đang học cấp một, cũng thường xuyên phải chịu những vết thương giống như Johnny. Khi Rachel gặng hỏi Johnny xem họ có bị ngược đãi không, cậu ta chỉ cười vào mặt cô và chối bỏ tất cả. Nhưng điều đó không làm giảm đi mối nghi ngờ của Rachel dù chỉ là một chút. Cô quay sang xin bố lời khuyên nên làm gì, nhưng Stan chỉ nói ngắn gọn: Tránh xa chuyện đó ra. Những chuyện diễn ra sau những cánh cửa đóng kín không phải việc của cô.
Lời tuyên bố đó đã khơi mào cho một trong số rất ít những cuộc tranh luận giữa hai cha con.
Bất chấp sự can ngăn của Stan và lời phủ nhận của Johnny, Rachel vẫn quyết định: nếu lần sau cô còn thấy một dấu vết nào trên người một đứa trẻ nhà Harris, cô sẽ báo cáo với ủy ban chăm sóc và bảo vệ trẻ em của hạt.
Nhưng cô chẳng bao giờ nhìn thấy những dấu vết đó nữa. Hồi đó, Rachel đã cho rằng kết luận của mình là quá vội vàng. Giờ đây nhìn lại, cô không biết liệu có phải việc mình tra hỏi Johnny đã được nói lại với Willie Harris, và như thế đã ngăn chặn được ông ta không. Cô mong là vậy.
“Ai thế chị?” Kay vừa thì thào vừa gật đầu về phía hai cô gái trẻ, một cô mặt đầy nước mắt, quay đi khỏi cái quan tài và bước về phía họ.
“Chị không biết ai cả. Chị xin lỗi, Kay, chị phải nói chuyện với một người.”
Rachel đuổi kịp Glenda ngay trước khi cô ta và Jeremy bước ra khỏi cửa.
“Chào Jeremy. Chào cô Watkins, đúng không ạ? Cô nhớ tôi chứ?” Rachel không thể không lén nhìn bao quát người phụ nữ kia. Glenda mặc một bộ vét màu xanh nhạt. Bộ đồ đó không đắt, chất vải polyester, nhưng những đường cắt may khéo léo ôm gọn lấy thân hình cô ta và vẫn giữ được vẻ phù hợp với không khí của buổi lễ. Mái tóc xù của cô ta được cột lại sau gáy bằng một cái nơ nhung màu đen. Nhìn chung, Rachel phải kết luận rằng Glenda trông đẹp hơn so với tưởng tượng của cô lúc đầu. Có lẽ, theo tiêu chuẩn của đàn ông, Glenda sẽ được cho là hấp dẫn hơn Rachel rất nhiều. Cô ta cao, mảnh mai, tóc vàng và trông có vẻ từng trải, với bộ ngực to như hai quả dưa. Rachel thấy mình đang băn khoăn không biết chúng có phải đồ thật hay không, rồi thầm mắng mình vì sự độc ác đó.
Jeremy không nói gì, chỉ nhìn Rachel chằm chằm đầy cảnh giác. Cậu bé mặc một chiếc quần bò sạch sẽ nhưng đã bạc màu và áo phông phẳng phiu, điều đó cho thấy, không giống như Glenda, thằng bé chẳng còn bộ nào trang trọng hơn. Có lẽ nó đang nghi ngờ là Rachel chặn mẹ nó lại để kể chuyện của nó. Rachel khẽ mỉm cười trấn an cậu bé, nhưng dường như không có tác dụng gì.
“Chắc chắn rồi. Cô là cô Grant.” Glenda gật đầu nồng hậu, và khuôn mặt gầy gò nở một nụ cười làm cô ta bỗng nhiên già đi mấy tuổi, vì hai má hằn lên cả tá những nếp nhăn do mặt trời gây ra. “Cô bạn giáo viên của Johnny. Tôi không biết là cô biết Jeremy đấy.”
Jeremy liếc nhìn Rachel vừa ngang bướng vừa sợ hãi.
“Chúng tôi gặp nhau qua Johnny, đúng không hả, Jeremy? Và khá là quen biết nữa, tôi nghĩ vậy.” Rachel mỉm cười với Jerremy trước khi quay trở lại với Glenda. “Tôi muốn hỏi là cô có gặp Johnny không? Tôi muốn chia buồn với cậu ta, nhưng không thể tìm được cậu ta ở đâu cả.”
Glenda lắc đầu. “Lần gần đây nhất tôi gặp anh ấy là tối hôm thứ Bảy. Chúng tôi về đến nhà tôi khá muộn, cả hai đều say khướt, cô biết đấy, sau đó anh ấy đi thẳng về nhà vì dù có là bạn bè hay không, tôi cũng không cho phép đàn ông ngủ qua đêm ở nhà mình khi các con tôi ở đó. Tôi được nghỉ ngày Chủ Nhật, cả ngày hôm đó tôi chơi với các con, nên tận tối hôm qua tôi mới nghe tin về ông Harris. Tôi nghĩ hôm nay mình nên đến vì tôi và Johnny đã quen biết nhau khá lâu, và lúc này anh ấy không có nhiều người bên cạnh cho lắm.” Cô ta nhún vai. “Nhưng anh ấy không có ở đây. Và tôi cũng không ngạc nhiên gì.”
“Ồ? Sao lại không?”
“Chúng ta đi được chưa, mẹ?” Jeremy ngắt lời, giật tay Glenda. “Mẹ nói chúng ta có thể đi Burger King [1] mà.”
[1] Chuỗi cửa hàng bán hamburger nổi tiếng của Mỹ.
“Một phút nữa thôi, Jeremy. Con biết mẹ nói thế nào về chuyện ngắt lời rồi đấy.” Glenda mỉm cười vẻ hối lỗi với Rachel. “Trẻ con mà. Làm giáo viên, chắc cô biết chúng thế nào.
Nhưng về chuyện Johnny không ở đây, tôi không trách anh ấy. Ông Harrris đối xử với anh ấy rất tệ, với tất cả các con thì đúng hơn. Ông ta đánh đập con cái suốt, nhiều đến nỗi tôi không nhớ nổi. Dù có bất kính với người đã khuất hay không,” cô gật đầu về phía quan tài, “tôi cũng phải nói ra sự thật.”
Rachel như ngừng thở. “Trước đây tôi cũng đã từng nghi ngờ chuyện đó. Nhưng khi tôi hỏi Johnny, cậu ta chối phắt.”
Glenda cười. “Hẳn rồi. Con người anh ấy là thế mà.”
“Mẹ…” Jeremy bắt đầu chuyển sang rên rỉ.
“Một phút thôi, Jeremy.”
Kay đến chỗ họ, mỉm cười bâng quơ với Glenda. “Xin lỗi một chút, Rachel, chị có thể cho em đi nhờ đến cửa hàng của em được không? Jim chở em đến đây mà.” Giữa Kay và Glenda có sự khác biệt mà cả hai đều nhận thức rõ. Như Rachel, Kay là một phần của tầng lớp thượng lưu, trong khi Glenda chẳng là gì trong mắt những người giàu có của Tylerville.
“Rất sẵn lòng.” Phải cố gắng, nhưng Rachel nghĩ mình đã ngụy trang được sự khó chịu vì bị ngắt lời rất giỏi. Glenda đang chuẩn bị nói rõ hơn về cuộc sống trước kia của Johnny, bây giờ cô ta không thể vì Kay đã đến chỗ họ. Rachel biết rõ như thể chính Glenda đã nói ra điều đó vậy. Và đột nhiên cô rất muốn được biết tất cả mọi chuyện về Johnny Harris ngày xưa. “Kay, chị nghĩ là em chưa biết chị Glenda Watkins và con trai chị ấy, Jeremy. Jeremy, Glenda, đây là Kay Nelson.”
Kay gật đầu xác nhận lời giới thiệu. “Chị là người quen của nhà Harris ạ?”
“Tôi là bạn của Johnny,” Glenda giải thích, như thể cô ta chẳng muốn dính dáng gì đến bố Johnny vậy.
“Một người bạn ư, mẹ?” Jeremy cười khúc khích, và mắt cậu sáng lên tinh quái khi ngước lên nhìn mẹ. “Mẹ cho đó là như vậy sao? Đêm hôm trước con thấy chú ấy để tay lên…”
“Jeremy Anthony Watkins!” Đưa tay lên bịt miệng con trai đúng lúc, Glenda đỏ mặt nhìn hai người phụ nữ còn lại với ánh mắt ngượng ngùng, vẻ hối lỗi. “Tôi phải đi mua đồ ăn cho thằng bé này thôi, trước khi nó biến thành một con tiểu quỷ thực sự. Hai người biết trẻ con như thế nào khi chúng chưa được ăn rồi đấy. Rất vui được gặp lại cô, cô Grant. Rất vui được gặp cô, cô Nelson.”
Rachel và Kay lẩm bẩm chào tạm biệt trong khi Glenda lôi con trai đi.
“Đặt tay lên chỗ nào của cô ta nhỉ?” Kay mơ màng với sự thích thú rõ rệt.
“Chị không biết,” Rachel đáp với giọng chán nản nhất có thể. Cô không thích thú gì khi bàn luận, hay thậm chí là nghĩ về mối quan hệ giữa Johnny và Glenda Watkins.
“Em có thể đoán,” Kay vừa nói vừa cười thầm khi vào ô tô. Nhìn Rachel tra chìa khóa vào ổ, cô ta nói thêm, “Nhưng em không nói đâu. Mặc dù em thật sự ngạc nhiên khi thấy Johnny Harris tìm được một người phụ nữ trong thị trấn này để cặp kè. Thậm chí là một người như thế. Em đã nghĩ rằng họ rất sợ hắn cơ đấy.”
“Chị nghĩ Johnny và Glenda đã biết nhau từ lâu,” Rachel nói cụt lủn. Bị phân tán và muốn thoát khỏi Kay càng sớm càng tốt, Rachel không để ý thấy đống xi măng đằng trước xe cho đến khi chiếc xe trèo qua đó. Môi mím chặt, cô thề sẽ thận trọng hơn và bắt mình tập trung vào việc lái xe khi hòa mình vào dòng xe cộ.
“Chị có biết hai cô gái đó là ai không?” Mắt Kay sáng lên khi cô xoay người trên ghế để bắt đầu câu chuyện ngồi lê đôi mách. “Don Gillespie có nói với em. Họ là gái điếm, Rachel ạ. Gái điếm thực thụ ấy, chị tin nổi không?”
“Ồ, Kay!” Mắt Rachel rời khỏi đường cái để liếc sang cô bạn đầy vẻ hoài nghi, “Gái điếm ư?”
“Don nói Willie Harris đến Louisville hai tháng một lần, đều như vắt chanh, để gặp một trong số họ. Anh ấy nói ông già đó đã quan hệ với cô ta từ hồi cô ta mới mười hai tuổi.”
“Mười hai ư! Ồ, Kay! Chị không tin đâu!”
Kay nhún vai. “Anh ấy nói Willie Harris đã khoe khoang về chuyện đó mà. Lạy Chúa, Rachel, cẩn thận! Chúng ta đang đi lệch ra khỏi đường rồi kìa!”
Lốp chiếc Maxima nhảy lên gờ sỏi. Rachel giật mình, nhanh chóng bẻ tay lái sang trái, và họ lại ở trên đường.
“Becky luôn nói rằng chị là người lái xe khủng khiếp nhất,” Kay lắc đầu thì thào.
“Becky làm cái gì cũng giỏi nên có tính thích chỉ trích người khác,” Rachel ngọt ngào vặn lại.
“Ố ồ,” Kay cười toe toét. “Thật là tình chị em thân thiết! Em thấy vui vì mình chỉ có anh em trai thôi. Dừng lại đi, Rachel, chị lái quá cửa hàng của em rồi!”
Chiếc Maxima đúng là đã đi quá ngôi nhà bằng gạch nhỏ nơi Kay mở cửa hàng kinh doanh, tên nó là Hãy Nói Bằng Hoa. Cắn chặt răng, Rachel quay đầu xe và dừng lại ngay trước cửa hàng.
Kay mở cửa, sau đó quay lại nhìn Rachel. “Tối nay chị có đến buổi họp của hội Bảo tồn không?”
“Chắc là không. Nhưng chị đoán là mẹ chị sẽ đi.”
Kay mỉm cười. “Mẹ chị tuyệt thật. Chị có biết bà đã đóng góp toàn bộ số tiền còn thiếu để khôi phục lại những khu vườn trong nghĩa trang nhà thờ Tin Lành không? Mùa thu này em sẽ có thể tỉa và trồng ít củ hoa, đến mùa xuân sẽ hoàn thiện nốt. Chúng sẽ tuyệt vời lắm đấy.”
“Chị rất nóng lòng muốn được xem,” Rachel lịch sự đáp.
Kay cười khúc khích. “Em biết, em biết, không phải ai cũng hứng thú với hoa như em.
Nhưng sẽ đáng xem lắm đấy, em hứa với chị.” Giọng cô ta đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Em rất yêu nơi đó, thật đau lòng khi thấy nó bị bỏ quên.”
“Hội thật may mắn khi có một nữ chủ tịch tận tụy đến thế,” Rachel nói.
“Đúng thế, phải không nào?” Kay cười tươi. “Thôi, em sẽ để chị đi. Cảm ơn đã cho em quá giang. Bảo với mẹ chị giúp em là tối nay em sẽ gặp bà ấy nhé.”
Kay ra khỏi xe và đóng cửa lại. Rachel vẫy tay chào rồi đánh xe đi. Mặc dù cô hoàn toàn nhất trí với mục đích xây dựng nhà thờ Tin Lành đầu tiên của hội Bảo tồn Tylerville, nhưng vào lúc này cô không thấy hứng thú với việc khôi phục và tân trang lại cái nhà nhờ cũ nhất thị trấn ấy. Cô còn đang bận tìm Johnny.
Điểm dừng tiếp theo của cô là cửa hàng Grant để xem Johnny có đi làm thay vì đến dự lễ tang của bố không.
Olivia đứng trước quầy thu ngân, lắc đầu. “Anh ta không ở đây suốt cả sáng nay. Ben bảo là anh ta cũng không gọi đến báo nghỉ.”
Lúc ấy vắng khách, chỉ có một người ngoài tầm nghe đang xem xét các bảng màu, nên việc Olivia vô tâm oang oang thông báo một vấn đề riêng của cửa hàng chỉ có Rachel nghe thấy. Rachel biết rằng lúc nào đó cô sẽ phải góp ý với Olivia về cái miệng toang toác của cô bé, nhưng lúc này cô không muốn trách cứ điều gì. Cô đang thực sự lo lắng cho Johnny.
Nếu hắn không ở chỗ Glenda và cũng không ở chỗ làm, thì hắn đang ở đâu?
“Rachel, tôi nói chuyện với cô một chút được không?” Nghe thấy tiếng cô, Ben thò đầu ra khỏi nhà kho. Rachel muốn từ chối, nhưng Ben đã quay vào văn phòng. Thầm thở dài, Rachel đi theo.
Ben dựa vào thành bàn, tay khoanh trước ngực. Rachel đóng cửa và nhìn ông ta vẻ băn khoăn.
“Sáng nay Johnny Harris không đi làm.”
“Sáng nay là đám tang bố cậu ta mà,” Rachel đáp, vẻ che chở, nhưng không nói thêm chuyện Johnny cũng chẳng đến dự đám tang.
“Hắn vẫn phải gọi điện đến xin nghỉ chứ, cô biết điều đó mà.”
“Có lẽ là vì cậu ta đã quá đau buồn.”
Ben kịt mũi. “Chỉ có tiểu đội xử bắn mới làm hắn buồn được thôi. Rachel, hắn không phù hợp với việc kinh doanh. Một nửa khách hàng của chúng ta không cho hắn ta phục vụ họ, và nửa còn lại chỉ dừng lại để trố mắt ra nhìn hắn! Hắn rất thô lỗ và không chịu phục tùng, trông cái dạng người ấy thì chỉ hợp tham gia vào nhóm đua xe máy, kiểu như Hells of Angels [2] ấy. Hôm thứ Bảy, tôi nói với cô là tôi sẽ nghỉ việc nếu cô để thằng bé đó đi mà không gọi cảnh sát. Chà, cô đã để nó đi. Thư nghỉ việc của tôi ở ngay đây.”
[2] Một câu lạc bộ đua xe nổi tiếng, được thành lập ở Mỹ từ những năm 50 thế kỷ XX, ban đầu thành viên là những cựu binh của chiến tranh thế giới thứ 2. Hiện nay câu lạc bộ đã phát triển ra 29 nước trên thế giới. Nó thường được miêu tả như một huyền thoại hiện đại, đồng thời như một nhóm tội phạm nguy hiểm.
Ông ta cầm một phong bì từ trên bàn lên và giơ nó ra cho Rachel.
“Ồ, Ben, ông không có ý như vậy đấy chứ?” Rachel cầm lấy phong bì và liếc nhìn Ben.
“Thưa cô, tôi có ý đó đấy. Gã đó chọc tức tôi mỗi lần tôi nhìn hắn, Rachel ạ. Tôi thề, chỉ cần thấy hắn trong cửa hàng là tôi điên tiết lên rồi. Tôi chỉ ở lại nếu cô chịu để hắn đi.”
“Nhưng Ben à, tôi không thể. Nếu cậu ta không có việc, họ sẽ lại tống cậu ta vào tù. Tôi biết cậu ta hơi quá đáng một chút, nhưng…”
“Hơi quá đáng,” Ben chế nhạo.
“Nếu ông có thể chịu đựng một chút, tôi sẽ nói chuyện với cậu ta.”
“Nói chuyện với hắn thì khác nào nước đổ lá khoai. Chẳng ích gì đâu, Rachel ạ, và tôi nói là làm đấy. Nếu cô không muốn, hoặc không thể sa thải hắn, thì tôi nghỉ. Tôi đã nhận được lời mời sang làm quản lý cho bộ phận đồ dân dụng bên Wal-Mart rồi.”
Rachel nhìn Ben chằm chằm không nói một lúc. Qua vẻ mặt vừa hối lỗi vừa bướng bỉnh của ông ta, cô biết đó là sự thật.
“Tôi mong ông cho tôi hai tuần để tuyển người,” cô cứng rắn nói. Môi Ben mím lại.
“Cô biết là tôi sẽ làm thế mà.” Mắt ông ta nhìn sang chỗ khác, rồi lại nhìn Rachel. “Tôi thực sự rất tiếc, Rachel.”
“Phải,” Rachel nói, “tôi cũng thế.”
Cô quay người và bước ra khỏi văn phòng, tay cầm phong bì. Khi đi qua cầu thang dẫn lên căn hộ của Johnny, cô lưỡng lự, không biết có nên lên và gõ cửa thử không, để kiểm tra thôi. Ben không cần biết là cô không gặp Johnny suốt sáng hôm đó. Cô chỉ lên xem hắn đã quay lại sau đám tang chưa thôi.
“Harris không ở trên đó đâu,” Ben nói đằng sau cô. “Tôi vừa mới đập cửa cách đây chưa được mười phút. Tôi cứ tưởng hắn đang nằm ườn trên giường.”
“Ồ. Chà, tôi…” Nhưng trước khi cô kịp nói tiếp, Ben đã đặt một tay lên cánh tay cô. Cô quay lại và thấy ông ta cau mày.
“Nghe này, tôi biết tôi không có tư cách để nói ra điều này, nhưng tôi đã thấy cái cách hắn nhìn cô khi cô đến đây, và chuyện đó làm tôi lo lắng. Nghe tôi này, Rachel, hắn rất nguy hiểm. Cô phải sa thải hắn vì lợi ích của chính cô. Nếu hắn bị đưa trở lại vào tù thì cứ để thế đi. Ít nhất là cô sẽ được an toàn.”
“Ben, ông thật tử tế khi đã quan tâm,” Rachel nói. Cô vỗ vỗ lên bàn tay đang đặt trên cánh tay mình, nỗi oán giận với viên quản lý cửa hàng tiêu tan hết. “Nhưng tôi không sợ Johnny. Cậu ta có thể trông nguy hiểm, nhưng không phải thế đâu, và cậu ta sẽ không làm hại tôi hay bất kỳ ai.”
“Cứ ở đó mà mơ đi,” Rachel nghe Ben lầm bầm sau khi cô bỏ tay ra và đi ra ngoài.
Lời nhận xét đó làm Rachel nở một nụ cười châm biếm. Nhưng suốt mười hai tiếng sau đó cô không thể cười nổi nữa. Tới lần thứ mười hai lái xe qua cửa hàng xem Johnny đã quay trở lại chưa, cô mới thấy có ánh đèn tỏa ra qua ô cửa sổ căn hộ của hắn. Sau đó sự nhẹ nhõm chuyển thành tức giận, và từ tức giận chuyển thành phẫn nộ điên cuồng. Đầy tức tối, Rachel đỗ xe, hùng hổ đi lên cầu thang phía bên ngoài và gõ cửa.
Một tràng tiếng sủa vang lên trả lời cô. Rachel vừa mới hết ngạc nhiên thì cánh cửa mở ra. Johnny đứng lắc lư ở cửa ra vào, một tay cầm nắm đấm cửa để giữ thăng bằng, hắn sắp say khướt rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook