Mua Được Nam Bảo Mẫu
-
Chương 8
Editor: PNam Tiểu Thư
“Tối hôm qua anh không về nhà không có việc gì chứ?” Đinh Thuần cẩn thận quan sát Tương Đông Sinh, phát hiện ánh mắt anh chỉ nhàn nhạt yên tĩnh, cảm xúc ổn định, một chút cũng không thể nhìn ra người này là đêm qua lén lún ngồi khóc ở ngoài ban công, cũng không phải vừa mới phá thân ngày hôm qua.
Thật là bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh, đúng là không hổ danh học bá!
Càng kinh khủng hơn là, đối với việc mình bị cường gian, Tương Đông Sinh tỏ ra như chẳng có chuyện gì cả, nét mặt anh đối diện với cô cũng vô cùng lạnh nhạt.
Trong lòng Đinh Thuần không khỏi có chút bị anh đánh bại, chuyện này thật không đúng khoa học!
“Không sao cả, dù sao sớm muộn gì cũng phải chuyển ra ngoài.” Đối với cái đức hạnh kia của Hà Minh, Tương Đông Sinh từ lâu đã không muốn ở nhà rồi, anh nói: “Lát nữa anh sẽ trở về nhà một chuyến.”
Đinh Thuần khó hiểu, “Hả?”
“Trở về lấy chút đồ.” Thần sắc Tương Đông Sinh vô cùng tự nhiên, giọng nói nhẹ nhàng nói ra những lời kinh người: “Anh đến đây sống với em.”
Ăn xong bữa ăn, cả hai cùng nhau dọn rác rồi mang xuống lầu.
“Ôi...” Đinh Thuần vội vàng tìm điếu thuốc ra hút để an ủi tâm hồn, cô cảm thấy mình nên kĩ càng quan sát biểu cảm của Tương Đông Sinh một chút.
Không, cũng không thể kĩ càng bình thường được, học bá họ Tương này thật là nguy hiểm! Ai ôi, may mà người anh tiến tới là Đinh Thuần cô đó, thật đúng là khó tin mà...
Đúng giữa trưa, Hà Minh không có ở nhà. Tương Đông Sinh mở cửa đi vào, đập vào mắt đầu tiên là cảnh hai đứa nhỏ đang xem tivi trong phòng khách, trên bàn phía trước bày bát đũa có thể là mới dùng xong, chẳng có ai biết thu dọn sạch sẽ.
“Sao mày lại quay lại?”
“Mày quay lại làm gì!”
Bọn chúng trừng Tương Đông Sinh, nói thật ra thì sức chiến đấu của chúng quá yếu, so với anh chỉ có thể nhao nhao như vậy thôi.
“Quay lại thu dọn đồ đạc...” Anh nhếch môi: “Xem thứ ngu ngốc đó của bọn bây đi.” Xem đi rồi sớm muộn gì cũng bị bại não.
“Mày mới ngu ngốc! Mày mới ngu ngốc!”
Tương Đông Sinh ngoéo miệng bật cười, dáng vẻ ông đây lười so đo với những kẻ não kém thông minh các người, bước nhanh lên tầng hai
Căn nhà cũ này có tộng cộng hai tầng, mặt trên còn có một cái gian lầu nhỏ mà thôi, toàn bộ diện tích còn nhỏ hơn là cái lỗ mũi.
Nhà nhỏ cho nên đồ rất ít, chỉ có mấy bộ đồ đổi đi đổi lại thay nhau mà giặt kịp, những thứ còn lại đều là cặn bã. Những thứ đó nếu ném ra đường cũng có thể biến thành rác rưởi, hoàn toàn không cần thiết phải mang theo.
Tương Đông Sinh mau chóng dọn đồ, loay hoay trước sau không đến nửa giờ.
Thứ nhất là không có gì để mang theo, thứ hai là không muốn giáp mặt với Hà Minh. Anh không sợ phải đánh nhau với hắn ta, anh chỉ lười dây dưa tốn thời gian của chính mình.
“Nhanh vậy?” Thấy Tương Đông Sinh cầm một gói đồ to trở về, Đinh Thuần không khỏi trợn mắt: “Hành lý của anh chỉ như vậy thôi sao?”
“Ừ.” Tương Đông Sinh đáp: “Hành lý nhiều nhất cũng chỉ vậy thôi.” Anh đặt đồ lên ghế sô pha để Đinh Thuần có thể nhìn rõ.
Bản thân anh là một nghèo hai trắng, hành lý đồ đạc thì nhiều được cái gì cơ chứ.
“Hừm...” Trong lòng Đinh Thuần tính toán một chút, “Anh không định ở luôn sao?”
Tương Đông Sinh hỏi lại: “Vậy em sống luôn ở đây sao?”
Đang là một cô gái thành thị êm đẹp, không đâu lại chạy đến cái nơi khỉ ho cò gáy này làm gì.
“Em ở luôn đó.” Đinh Thuần cười khúc khích, “Ít nhất cũng phải học xong cấp ba... đại học...” Lại nghĩ nghĩ một chút, cô vuốt tóc nói: “Còn chưa nghĩ ra, nhưng mà sẽ ở lại đây một thời gian lâu lắm nha.”
“Em có thể thi đại học được à?” Chỉ nhìn cách học tập của cô hiện giờ, nói ra thì Tương Đông Sinh không thể không hoài nghi.
“Tại sao lại không chứ?” Đinh Thuần liếc mắt: “Chỉ cần tiêu chút tiền là vào đại học liền thôi.”
Nghĩ đến chơi game mà cô cũng có thể nạp được một khoản tiền khổng lồ, Tương Đông Sinh không có cách nào phản bác được, “Anh đi học đây.” Anh nhìn đồng hồ rồi nói: “Buổi chiều anh về nấu cơm, em muốn ăn gì không?”
“Ăn sườn.” Đinh Thuần tùy tiện đáp.
Tương Đông Sinh hỏi: “Ăn gan heo được không?”
Đinh Thuần nhướn mày, “Sao?”
Tương Đông Sinh: “Gan heo lưu thông máu.”
Đợi anh đi rồi, trong phòng lập tức trở lại vắng lặng. Đinh Thuần không thích xem tivi, nhàn rỗi thì cũng chỉ có thể chơi điện thoại thôi.
“Gì chứ... Ha ha ha... Gan heo lưu thông máu, ha ha ha.” Hiện giờ mới hiểu được ý anh, phản xạ Đinh Thuần lập tức không nhịn được bật cười.
Cô nằm trên ghế sô pha nghĩ, cái này xem như là phản hồi của anh cho việc tối ngày hôm qua phải không?
Không được, cô phải trực tiếp nhận được phản hồi mới gọi là xong chuyện.
“Lão Tương, lúc trở về mua chăn drap thuận tiện mua thêm một cái giường đơn, cho anh ngủ.”
“Sao vậy? Không phải là anh ngủ với em sao?” Tin nhắn gửi từ Tương Đông Sinh nhanh chóng báo đến.
“Ôi, vậy được.” Đinh Thuần nhắn lại một tin.
Leng keng thùng thùng: [Hình ảnh] Lão Tương của tôi là nhất [Đáng yêu] [Đáng yêu].
Viên mỗ mỗ: Cái này mà cũng bày ra được, thật mẹ nó chịu không nổi, sao lại nhanh như vậy...
Rơi Tử không hối hận: Trạng thái mê người này là gì vậy. Đinh Thuần cậu mau tỉnh, hai đùi đàn ông ở đâu mà chẳng có, của cậu chỉ là muối bỏ biển mà thôi.
Vũ Văn Quân: Tình huống gì vậy?
Hoa tâm nam nhân: Hết thú vui rồi sao, mọi người mau tan đi. [Mỉm cười]
Đinh Thuần cau mày, không rõ khi nào thì trong danh sách bạn bè có cái tên “Hoa tâm nam nhân” này, cô động động ngón tay xem thử người này là ai.
Danh sách bạn bè toàn là người quen, không đâu xuất hiện người này, Đinh Thuần lập tức xóa tên ra khỏi danh sách.
Đinh Thuần: Hai cái đùi đàn ông ở đâu cũng chẳng liên quan, đã ăn trong bát không nhìn trong nồi, đây là nguyên tắc của tớ [ khịt mũi ].
Lạc tử: Đừng có nói khoác như vậy chứ...
Viên Tiểu Viện: Lúc trước tớ cũng từng nói như vậy đó [ mỉm cười ].
Lạc Tử: Được rồi, không nói chuyện cười này nữa, thấy cậu sức sống tràn đầy như vậy bọn tớ cũng yên tâm nhiều. Lúc trước khi cậu đi, tớ còn tưởng rằng đời này sẽ không thấy cậu vui vẻ lại nữa.
Đinh Thuần: Sự thật chứng minh là kỳ học năm ngoái, lúc khai giảng cực kỳ hối hận phải không [ cười khóc ] hận đã để tớ chuyển trường như vậy.
Viên Tiểu Viện: Nhưng mà —— ngày thứ ba khai giảng nhanh chóng thông đồng với mấy cậu bạn trai, tâm tình hối hận lập tức trở thành hư không.
Đinh Thuần: [ lợi hại ] Người hiểu tớ cũng chỉ có Tiểu Viện, thật sự là con giun trong bụng tớ rồi.
Viên Tiểu Viện: Phi! Cậu thật **...
Lạc Tử: Ha ha ha ha ha ha!
Chơi điện thoại thật lâu, đến bốn giờ chiều đầu lại hơi đau, Đinh Thuần quyết định đi ngủ.
Hơn năm giờ Tương Đông Sinh mới trở về, anh vào phòng bếp đong gạo nấu cơm, vo vo xả nước, bỗng nhiên sau lưng có sức nặng kéo đến, bàn tay nào đó ôm lấy anh, môi áp lên cổ anh hết hôn lại cắn.
Ở thị trấn này đâu đâu cũng là người da ngâm, đột nhiên lại nhìn thấy Tương Đông Sinh là nam sinh da trắng xinh đẹp như vậy, Đinh Thuần giống như là đào được một bảo bối.
“Em có nặng không?” Đinh Thuần hỏi.
“Không nặng.”
Nhìn anh bận rộn như vậy, Đinh Thuần ngượng ngùng không dám quấy rầy, tự giác đi ra chỗ khác đảm trách việc rửa rau.
Thi thoảng ngoái đầu nhìn chàng trai đang đứng nấu bếp ở đó, không biết trong lòng anh đang nghĩ cái gì, đột nhiên Đinh Thuần có cảm giác muốn hận không thể chạy vào đầu anh xem rõ suy nghĩ của anh.
“Ngày mai em có đến trường không?” Giọng Tương Đông Sinh truyền đến.
“Có...” Đinh Thuần xả vòi nước, vĩnh biệt thời đại thiếu nữ mùa xuân mười ngón tay không dính nước tốt đẹp, chính thức bước vào thời đại thiếu phụ có chủ, “Ai.” Cô thở dài.
Tâm trạng càng tệ hơn là, người nào đó phía bên kia chỉ liếc mắt nhìn một cái, cũng không thèm hỏi cô vì sao lại thở dài.
“Em ra ngoài, anh tiếp tục đi.” Đinh Thuần vẫy tay, lấy điện thoại ra lên mạng.
Thiếu nữ thành phố và thiếu nam làng quên, tổ hợp gia đình như vậy cũng không quá phổ biến.
Buổi tối ăn sườn, bấy giờ Đinh Thuần mới thừa nhận, thím Hắc thật là tốt, chọn cho cô một anh bảo mẫu tuyệt vời như vậy.
Đáng nói hơn là, buổi sáng khi tỉnh dậy, mắt vừa mở ra là thấy trên ban công đã có đồ được giặt sạch sẽ, quần áo của cô cũng có ở đó.
Hừm... cả đồ lót nữa.
Thời điểm anh giặt quần áo không biết là cảnh tượng như thế nào, cô gái nào đó không khỏi tưởng tượng trong lòng.
Cô ôm notebook chơi trò chơi, âm thanh máy mở to hết mức, vừa chơi vừa nghe âm thanh mới có cảm giác tốt được.
“Ăn cơm.” Tương Đông Sinh hô lên một câu.
“Anh có biết tên em là gì không?” Đinh Thuần thả máy tính, đột nhiên lâm vào trầm mặc. Cô đã từng tự giới thiệu qua với Tương Đông Sinh... sao mà hiện giờ giống như anh còn chưa biết cô là ai vậy.
“Không biết.” Tương Đông Sinh giao bát cơm cho cô, trong tay cầm đũa và nĩa: “Muốn ăn loại nào?”
“Đũa.” Đinh Thuần một phen cầm lấy, mắt cô nhìn thẳng anh chính thức giới thiệu lại một lần nữa: “Em tên là Đinh Thuần, mười tám cái xuân xanh, thích lên mạng chơi game tán gẫu. Là một thành phần học tập bất ổn, không có ý định tương lai, biệt hiệu là Cá mặn...”
“Ồ.” Tương Đông Sinh ngẫm một lúc lâu, cuối cùng hỏi: “Không có ý định tương lai?”
“Hiện giờ thì chưa có.” Đinh Thuần cắn một khối sườn, biểu tình cười trên gương mặt cũng vặn vẹo.
“Anh thì có.” Tương Đông Sinh chưa từng nói ai biết những điều này, hôm nay không hiểu vì sao lại muốn nói cho cô nghe, “Anh muốn sau này học đại học thật tốt, tốt nghiệp thuận lợi xong rồi thì tìm một nơi nào đó làm việc, xây dựng cuộc sống cho ổn định.”
Có công việc, có độc lập tự chủ, rời khỏi cái nhà anh chán ghét, tự tìm kiếm cuộc sống sinh hoạt của chính bản thân.
Có được cuộc sống của chính bản thân, anh không cần nhất định từ nay phải có cuộc sống vui vẻ, chỉ cần sau này tâm tưởng thành hiện thực là được.
“Thật tốt.” Đinh Thuần gật đầu, cười híp mắt nhìn anh, “Học bá cố lên, em xem trọng anh.”
“Cảm ơn.” Tương Đông Sinh cười cười, đôi mắt khẽ khép lại nỗ lực ăn cơm.
Coi nhau như hai người xa lạ, đề tài tán gẫu coi như là hữu hạn. Hơn nữa Đinh Thuần lại là một người nói dối rất giỏi, cô cũng chẳng thích tán gẫu cho mấy, bản thân cô tương đối rất lười và cao ngạo.
Nhưng mà cô tình nguyện làm việc cùng Tương Đông Sinh, nấu cơm, giặt quần áo... “Em tự giặt quần áo, anh tắm xong cũng đưa đồ cho em luôn đi.”
Nhận lấy quần lót và bra của mình từ tay Tương Đông Sinh, chậc chậc, nội tâm cô không hề gợn sóng, thật là quên hết tâm tình ngày đầu tiên anh đến, cô đã tận lực dọn dẹp hết bao nhiêu đồ trong phòng.
“Đồ ngủ của anh thật là...”
Tương Đông Sinh mặc ọt cái áo T-shirt trắng tương đối rộng rãi, độ dài che khuất nửa đùi, chỉ không chú ý một chút là có thể lộ hết cả đùi ra.
Mà cái áo T-shirt này cũng cũ rồi, cổ áo bị giặt đến mất cả hình dáng ban đầu, bả vai sờn mỏng đến nhìn thấy làn da của anh.
Đinh Thuần ôm chầm lấy, hai tay đặt trên lưng anh, môi áp xuống xương quai xanh của anh, giống hệt như ngày hôm qua dịu dàng mà hôn.
Tương Đông Sinh dựa lưng vào khung cửa, nhìn nhìn ghế sô pha cách đó không xa, cuối cùng kéo cô đến đó nằm xuống.
Chuyện Đinh Thuần muốn làm, anh không thể ngăn cản được.
“Cho em một chút phản ứng được không?” Đinh Thuần hôn lên khóe miệng của anh.
“Phản ứng gì...” Tương Đông Sinh đặt tay lên đầu, ngại đèn còn sáng trên đầu, anh lấy che khuất gương mặt, “Chói mắt quá.”
Đinh Thuần rời khỏi người anh, chạy ra tắt đèn phòng khách.
Lại trở về một lần nữa, Đinh Thuần kéo tay anh đặt lên thân mình...
Về phần để ở đâu làm cái gì, loại chuyện này cũng đừng nên bàn tới. Dù sao mặt Tương Đông Sinh cũng đã đỏ đến tận mang tai, nhưng khi không có ánh đèn rọi xuống, anh lại phối hợp với cô một trăm phần trăm.
“Chính là loại phản ứng này...” Đinh Thuần ngậm lấy tay anh, nhẹ nhàng thổi ra một hơi khí.
Hôn hôn sờ sờ hơn nửa giờ, cũng đã quá chín giờ rồi, Đinh Thuần chỉnh lại quần áo, ngồi một bên nói: “Đứng lên học bài thôi, học bá.”
“Ừ...” Học bá đáp lại bằng một giọng nói từ mũi. Tương Đông Sinh chậm chạp đứng lên, đi vào toilet mấy phút, sau đó mới mở đèn phòng khách, lấy tập vở bắt đầu làm bài tập.
Nhìn gương mặt nghiêm túc chuyên chú của anh, giống như toàn thế giới này chỉ có học là quan trọng nhất vậy, bất giác trong lòng Đinh Thuần sinh ra cảm giác không thoải mái.
Nằm xuống phía sau anh, bàn tay phóng đến bụng anh sờ sờ, chỗ này không có cơ bắp, nhưng cũng không có sẹo lồi sẹo lõm gì cả.
Chỉ là đây cũng không phải là một nam sinh nhỏ tuổi gì nữa, Đinh Thuần dán gò má lên lưng anh, bọn họ chỉ thân thiết như vậy mà không nói được nguyên nhân.
“Mệt thì mau đi ngủ đi.” Tương Đông Sinh nói.
“Được rồi.” Đinh Thuần cắn một ngụm lên cái gáy trơn mịn của anh, “Em không quấy rầy anh học nữa.”
Không thể phủ nhận, trong phòng khách chỉ còn một người thì hiệu suất làm việc gấp mấy lần khi có hai người.
Làm bài tập xong xuôi, liếc nhìn phòng khác không có người, Tương Đông Sinh lấy điện thoại ra, lục tìm cái trạng thái của người nào đó đăng trong vòng bạn bè.
Ngón tay đặt ở icon nhỏ từ giữa trưa đến giờ, cuối cùng cũng nhấp nhẹ một cái.
“Rè rè...” Di động ở dưới gối rung lên, Đinh Thuần mở mắt xem, hóa ra là tin nhắn từ học bá ngoài kia.
Leng keng thùng thùng: Đã làm xong bài tập rồi à?
Anh bảo mẫu trẻ: Xong rồi.
Nhìn tên anh được lưu trong danh bạ, Đinh Thuần cười một tiếng, sau đó nhanh chóng chỉnh sửa thành: Lão Tương của tôi.
Leng keng thùng thùng: Vậy mau vào ngủ thôi.
Lão Tương của tôi: Em đang làm gì?
Leng keng thùng thùng: Không làm gì hết, chuẩn bị đi ngủ.
Lão Tương của tôi: [ Lợi hại ] Em gái nhỏ.
Leng keng thùng thùng: Khẳng định là lợi hại hơn anh rồi, anh chỉ được mỗi cái miệng lớn thôi.
Trên mạng dám nói ‘ngủ với em’ ‘em gái nhỏ’ linh tinh, ngoài hiện thực thì như cái miệng hồ lô không chịu hé một lời, thật là buồn cười.
Lão Tương của tôi: [ Thẹn thùng ] [ Thẹn thùng ]
Leng keng thùng thùng: ...
Đinh Thuần ôm đầu gối, cười đến phát ngốc, nằm lăn trên giường mấy vòng cũng không yên được.
Lão Tương của tôi: Anh vào đây.
Tiếng mở cửa truyền đến, hai đùi trần của người nào đó đóng cửa lại rồi tiến đến giường.
Đinh Thuần mở đèn nhỏ ở đầu giường, phòng ngủ này là do Tương Đông Sinh bố trí, mọi thứ sắp xếp ở đâu anh đều biết rõ.
Drap giường chăn nệm cũng là anh mang ra tiệm giặt đồ... Mà cái drap này hình như là tối hôm qua hai người làm bẩn...
“Chỉ có một chút thôi, ngày mai lại mang đi giặt sau.” Đinh Thuần ôm chăn, vỗ vỗ chỗ nằm bên cạnh để người nào đó nằm xuống, “Có phải anh chỉ nói được mỗi cái miệng thôi đúng không?”
Tương Đông Sinh không đáp lời, anh đưa lưng về phía Đinh Thuần cầm điện thoại xem tin nhắn, “Sao?”
Leng keng thùng thùng: Anh gọi em là ‘em gái nhỏ’ ở hiện thực, em sẽ kính anh là hán tử.
Đọc xong dòng tin nhắn mới nhất, Tương Đông Sinh lập tức thả điện thoại xuống, anh xoay người tiến đến, cắn tai Đinh Thuần một cái rồi hô lên rõ ràng: “Em gái nhỏ.” Sau đó hôn hôn cái gò má trắng mịn mềm mại, ôm chặt lấy hông cô.
“Ha ha ha...” Đinh Thuần dùng tiếng cười che giấu, tâm can cô bị tan chảy hết rồi, cả người tê dại không thể chịu nổi.
Đinh Thuần thầm nghĩ, nếu như ngày nào cũng như thế này thì tốt lắm rồi.
“Trễ rồi, ngủ đi, ngày mai chúng ta phải đi học...”
“Ừm.” Đinh Thuần mềm giọng.
Cảm giác nhiệt độ cơ thể đang áp lên người mình, Đinh Thuần nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sáu giờ sáng ngày hôm sau, đồng hồ sinh học của Đông Sinh tự động gọi anh thức giấc. Khi tỉnh lại điều đầu tiên là anh vô cùng hoảng hốt, không rõ chính mình đang ở nơi nào.
Nhìn đến cô gái nhỏ đang nằm bên cạnh mình, lúc này Tương Đông Sinh mới tỉnh táo một chút, nhận ra sự việc ngay lập tức.
“Dậy thôi.” Anh vuốt nhẹ lên gò má Đinh Thuần.
“A, em buồn ngủ quá...” Đinh Thuần mơ mơ màng màng tận mười lăm phút mới chịu rời giường, lề mề hơn mười phút nữa mới mặc xong quần áo rời phòng.
Ngồi phía sau xe đạp Tương Đông Sinh, trong miệng ăn bữa sáng vừa mua, lúc này Đinh Thuần mới cảm thấy bản thân mình tỉnh táo lại một chút.
“Lão Tương, há mồm.” Cô đút cho Tương Đông Sinh một phần bánh.
“Lão Tương là cái quỷ gì?” Tương Đông Sinh mơ hồ không rõ.
“Là cục cưng của em.” Đinh Thuần nói, cúi đầu bắt lấy cái bánh thứ năm.
Hiện giờ sau khi Tương Đông Sinh ăn xong không lập tức đi vứt rác nữa, anh đi cùng với Đinh Thuần vào trường, đưa cô đến thẳng ban năm rồi mới chậm rì rì trở về ban một.
Leng keng thùng thùng: Lão Tương lão Tương.
Lão Tương của tôi: Chuyện gì?
Leng keng thùng thùng: Không có gì, chỉ kiểm tra xem học bá đang học hay đang chơi điện thoại thôi [ nhe răng ].
Nhìn thấy thầy giáo liếc mắt đến, Tương Đông Sinh mau chóng thu điện thoại lại, qua được lúc lâu sau thầy giáo mới đi đến chỗ bạn học khác.
Lão Tương của tôi: Chuyên tâm học đi, em gái nhỏ.
Lúc này bạn ngồi cùng bàn của Đinh Thuần là Trần Mỹ Lệ nổi hứng tò mò, cô ấy hỏi Đinh Thuần: “Sao hôm qua cậu không đến lớp vậy?”
“Sinh bệnh.” Đinh Thuần nói: “Ngày hôm qua học gì vậy, cậu có chép bài không, cho tớ mượn chép lại đi.”
“A?” Trần Mỹ Lệ ra vẻ ‘có phải cậu bị ngốc hay không’ nói: “Chẳng phải cậu và Tương học bá là hàng xóm sao? Mượn tập của anh ấy đi, nói anh ấy giảng bài giúp cậu nữa, khẳng định anh ấy sẽ đồng ý đó.”
“Sao cậu biết anh ấy sẽ đồng ý?” Đinh Thuần liếc mắt.
“Bởi vì cậu là người đẹp.” Trần Mỹ Lệ nói chuyện đương nhiên: “Đây là đặc quyền của người đẹp.”
Đinh Thuần che miệng cười, hỏi cô ấy: “Cậu cho rằng Tương Đông Sinh là loại mê gái như vậy sao?”
“Sao lại không?” Trần Mỹ Lệ dùng từ nghĩ chính chắn giáo dục: “Cậu nhớ kỹ! Nam sinh ai cũng háo sắc, thấy gái đẹp đều sẽ sinh ý, mặc kệ như thế nào thì ai cũng vậy cả.”
“Trần Mỹ Lệ!”
Hỏng bét! Kích động quá nói lắm không chú ý, bị thầy giáo điểm mặt. Trần Mỹ Lệ dùng vở che mặt, cầu nguyện mấy câu kia của mình sẽ không bị thầy giáo nghe thấy, nếu không sẽ mất mặt chết.
“Tối hôm qua anh không về nhà không có việc gì chứ?” Đinh Thuần cẩn thận quan sát Tương Đông Sinh, phát hiện ánh mắt anh chỉ nhàn nhạt yên tĩnh, cảm xúc ổn định, một chút cũng không thể nhìn ra người này là đêm qua lén lún ngồi khóc ở ngoài ban công, cũng không phải vừa mới phá thân ngày hôm qua.
Thật là bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh, đúng là không hổ danh học bá!
Càng kinh khủng hơn là, đối với việc mình bị cường gian, Tương Đông Sinh tỏ ra như chẳng có chuyện gì cả, nét mặt anh đối diện với cô cũng vô cùng lạnh nhạt.
Trong lòng Đinh Thuần không khỏi có chút bị anh đánh bại, chuyện này thật không đúng khoa học!
“Không sao cả, dù sao sớm muộn gì cũng phải chuyển ra ngoài.” Đối với cái đức hạnh kia của Hà Minh, Tương Đông Sinh từ lâu đã không muốn ở nhà rồi, anh nói: “Lát nữa anh sẽ trở về nhà một chuyến.”
Đinh Thuần khó hiểu, “Hả?”
“Trở về lấy chút đồ.” Thần sắc Tương Đông Sinh vô cùng tự nhiên, giọng nói nhẹ nhàng nói ra những lời kinh người: “Anh đến đây sống với em.”
Ăn xong bữa ăn, cả hai cùng nhau dọn rác rồi mang xuống lầu.
“Ôi...” Đinh Thuần vội vàng tìm điếu thuốc ra hút để an ủi tâm hồn, cô cảm thấy mình nên kĩ càng quan sát biểu cảm của Tương Đông Sinh một chút.
Không, cũng không thể kĩ càng bình thường được, học bá họ Tương này thật là nguy hiểm! Ai ôi, may mà người anh tiến tới là Đinh Thuần cô đó, thật đúng là khó tin mà...
Đúng giữa trưa, Hà Minh không có ở nhà. Tương Đông Sinh mở cửa đi vào, đập vào mắt đầu tiên là cảnh hai đứa nhỏ đang xem tivi trong phòng khách, trên bàn phía trước bày bát đũa có thể là mới dùng xong, chẳng có ai biết thu dọn sạch sẽ.
“Sao mày lại quay lại?”
“Mày quay lại làm gì!”
Bọn chúng trừng Tương Đông Sinh, nói thật ra thì sức chiến đấu của chúng quá yếu, so với anh chỉ có thể nhao nhao như vậy thôi.
“Quay lại thu dọn đồ đạc...” Anh nhếch môi: “Xem thứ ngu ngốc đó của bọn bây đi.” Xem đi rồi sớm muộn gì cũng bị bại não.
“Mày mới ngu ngốc! Mày mới ngu ngốc!”
Tương Đông Sinh ngoéo miệng bật cười, dáng vẻ ông đây lười so đo với những kẻ não kém thông minh các người, bước nhanh lên tầng hai
Căn nhà cũ này có tộng cộng hai tầng, mặt trên còn có một cái gian lầu nhỏ mà thôi, toàn bộ diện tích còn nhỏ hơn là cái lỗ mũi.
Nhà nhỏ cho nên đồ rất ít, chỉ có mấy bộ đồ đổi đi đổi lại thay nhau mà giặt kịp, những thứ còn lại đều là cặn bã. Những thứ đó nếu ném ra đường cũng có thể biến thành rác rưởi, hoàn toàn không cần thiết phải mang theo.
Tương Đông Sinh mau chóng dọn đồ, loay hoay trước sau không đến nửa giờ.
Thứ nhất là không có gì để mang theo, thứ hai là không muốn giáp mặt với Hà Minh. Anh không sợ phải đánh nhau với hắn ta, anh chỉ lười dây dưa tốn thời gian của chính mình.
“Nhanh vậy?” Thấy Tương Đông Sinh cầm một gói đồ to trở về, Đinh Thuần không khỏi trợn mắt: “Hành lý của anh chỉ như vậy thôi sao?”
“Ừ.” Tương Đông Sinh đáp: “Hành lý nhiều nhất cũng chỉ vậy thôi.” Anh đặt đồ lên ghế sô pha để Đinh Thuần có thể nhìn rõ.
Bản thân anh là một nghèo hai trắng, hành lý đồ đạc thì nhiều được cái gì cơ chứ.
“Hừm...” Trong lòng Đinh Thuần tính toán một chút, “Anh không định ở luôn sao?”
Tương Đông Sinh hỏi lại: “Vậy em sống luôn ở đây sao?”
Đang là một cô gái thành thị êm đẹp, không đâu lại chạy đến cái nơi khỉ ho cò gáy này làm gì.
“Em ở luôn đó.” Đinh Thuần cười khúc khích, “Ít nhất cũng phải học xong cấp ba... đại học...” Lại nghĩ nghĩ một chút, cô vuốt tóc nói: “Còn chưa nghĩ ra, nhưng mà sẽ ở lại đây một thời gian lâu lắm nha.”
“Em có thể thi đại học được à?” Chỉ nhìn cách học tập của cô hiện giờ, nói ra thì Tương Đông Sinh không thể không hoài nghi.
“Tại sao lại không chứ?” Đinh Thuần liếc mắt: “Chỉ cần tiêu chút tiền là vào đại học liền thôi.”
Nghĩ đến chơi game mà cô cũng có thể nạp được một khoản tiền khổng lồ, Tương Đông Sinh không có cách nào phản bác được, “Anh đi học đây.” Anh nhìn đồng hồ rồi nói: “Buổi chiều anh về nấu cơm, em muốn ăn gì không?”
“Ăn sườn.” Đinh Thuần tùy tiện đáp.
Tương Đông Sinh hỏi: “Ăn gan heo được không?”
Đinh Thuần nhướn mày, “Sao?”
Tương Đông Sinh: “Gan heo lưu thông máu.”
Đợi anh đi rồi, trong phòng lập tức trở lại vắng lặng. Đinh Thuần không thích xem tivi, nhàn rỗi thì cũng chỉ có thể chơi điện thoại thôi.
“Gì chứ... Ha ha ha... Gan heo lưu thông máu, ha ha ha.” Hiện giờ mới hiểu được ý anh, phản xạ Đinh Thuần lập tức không nhịn được bật cười.
Cô nằm trên ghế sô pha nghĩ, cái này xem như là phản hồi của anh cho việc tối ngày hôm qua phải không?
Không được, cô phải trực tiếp nhận được phản hồi mới gọi là xong chuyện.
“Lão Tương, lúc trở về mua chăn drap thuận tiện mua thêm một cái giường đơn, cho anh ngủ.”
“Sao vậy? Không phải là anh ngủ với em sao?” Tin nhắn gửi từ Tương Đông Sinh nhanh chóng báo đến.
“Ôi, vậy được.” Đinh Thuần nhắn lại một tin.
Leng keng thùng thùng: [Hình ảnh] Lão Tương của tôi là nhất [Đáng yêu] [Đáng yêu].
Viên mỗ mỗ: Cái này mà cũng bày ra được, thật mẹ nó chịu không nổi, sao lại nhanh như vậy...
Rơi Tử không hối hận: Trạng thái mê người này là gì vậy. Đinh Thuần cậu mau tỉnh, hai đùi đàn ông ở đâu mà chẳng có, của cậu chỉ là muối bỏ biển mà thôi.
Vũ Văn Quân: Tình huống gì vậy?
Hoa tâm nam nhân: Hết thú vui rồi sao, mọi người mau tan đi. [Mỉm cười]
Đinh Thuần cau mày, không rõ khi nào thì trong danh sách bạn bè có cái tên “Hoa tâm nam nhân” này, cô động động ngón tay xem thử người này là ai.
Danh sách bạn bè toàn là người quen, không đâu xuất hiện người này, Đinh Thuần lập tức xóa tên ra khỏi danh sách.
Đinh Thuần: Hai cái đùi đàn ông ở đâu cũng chẳng liên quan, đã ăn trong bát không nhìn trong nồi, đây là nguyên tắc của tớ [ khịt mũi ].
Lạc tử: Đừng có nói khoác như vậy chứ...
Viên Tiểu Viện: Lúc trước tớ cũng từng nói như vậy đó [ mỉm cười ].
Lạc Tử: Được rồi, không nói chuyện cười này nữa, thấy cậu sức sống tràn đầy như vậy bọn tớ cũng yên tâm nhiều. Lúc trước khi cậu đi, tớ còn tưởng rằng đời này sẽ không thấy cậu vui vẻ lại nữa.
Đinh Thuần: Sự thật chứng minh là kỳ học năm ngoái, lúc khai giảng cực kỳ hối hận phải không [ cười khóc ] hận đã để tớ chuyển trường như vậy.
Viên Tiểu Viện: Nhưng mà —— ngày thứ ba khai giảng nhanh chóng thông đồng với mấy cậu bạn trai, tâm tình hối hận lập tức trở thành hư không.
Đinh Thuần: [ lợi hại ] Người hiểu tớ cũng chỉ có Tiểu Viện, thật sự là con giun trong bụng tớ rồi.
Viên Tiểu Viện: Phi! Cậu thật **...
Lạc Tử: Ha ha ha ha ha ha!
Chơi điện thoại thật lâu, đến bốn giờ chiều đầu lại hơi đau, Đinh Thuần quyết định đi ngủ.
Hơn năm giờ Tương Đông Sinh mới trở về, anh vào phòng bếp đong gạo nấu cơm, vo vo xả nước, bỗng nhiên sau lưng có sức nặng kéo đến, bàn tay nào đó ôm lấy anh, môi áp lên cổ anh hết hôn lại cắn.
Ở thị trấn này đâu đâu cũng là người da ngâm, đột nhiên lại nhìn thấy Tương Đông Sinh là nam sinh da trắng xinh đẹp như vậy, Đinh Thuần giống như là đào được một bảo bối.
“Em có nặng không?” Đinh Thuần hỏi.
“Không nặng.”
Nhìn anh bận rộn như vậy, Đinh Thuần ngượng ngùng không dám quấy rầy, tự giác đi ra chỗ khác đảm trách việc rửa rau.
Thi thoảng ngoái đầu nhìn chàng trai đang đứng nấu bếp ở đó, không biết trong lòng anh đang nghĩ cái gì, đột nhiên Đinh Thuần có cảm giác muốn hận không thể chạy vào đầu anh xem rõ suy nghĩ của anh.
“Ngày mai em có đến trường không?” Giọng Tương Đông Sinh truyền đến.
“Có...” Đinh Thuần xả vòi nước, vĩnh biệt thời đại thiếu nữ mùa xuân mười ngón tay không dính nước tốt đẹp, chính thức bước vào thời đại thiếu phụ có chủ, “Ai.” Cô thở dài.
Tâm trạng càng tệ hơn là, người nào đó phía bên kia chỉ liếc mắt nhìn một cái, cũng không thèm hỏi cô vì sao lại thở dài.
“Em ra ngoài, anh tiếp tục đi.” Đinh Thuần vẫy tay, lấy điện thoại ra lên mạng.
Thiếu nữ thành phố và thiếu nam làng quên, tổ hợp gia đình như vậy cũng không quá phổ biến.
Buổi tối ăn sườn, bấy giờ Đinh Thuần mới thừa nhận, thím Hắc thật là tốt, chọn cho cô một anh bảo mẫu tuyệt vời như vậy.
Đáng nói hơn là, buổi sáng khi tỉnh dậy, mắt vừa mở ra là thấy trên ban công đã có đồ được giặt sạch sẽ, quần áo của cô cũng có ở đó.
Hừm... cả đồ lót nữa.
Thời điểm anh giặt quần áo không biết là cảnh tượng như thế nào, cô gái nào đó không khỏi tưởng tượng trong lòng.
Cô ôm notebook chơi trò chơi, âm thanh máy mở to hết mức, vừa chơi vừa nghe âm thanh mới có cảm giác tốt được.
“Ăn cơm.” Tương Đông Sinh hô lên một câu.
“Anh có biết tên em là gì không?” Đinh Thuần thả máy tính, đột nhiên lâm vào trầm mặc. Cô đã từng tự giới thiệu qua với Tương Đông Sinh... sao mà hiện giờ giống như anh còn chưa biết cô là ai vậy.
“Không biết.” Tương Đông Sinh giao bát cơm cho cô, trong tay cầm đũa và nĩa: “Muốn ăn loại nào?”
“Đũa.” Đinh Thuần một phen cầm lấy, mắt cô nhìn thẳng anh chính thức giới thiệu lại một lần nữa: “Em tên là Đinh Thuần, mười tám cái xuân xanh, thích lên mạng chơi game tán gẫu. Là một thành phần học tập bất ổn, không có ý định tương lai, biệt hiệu là Cá mặn...”
“Ồ.” Tương Đông Sinh ngẫm một lúc lâu, cuối cùng hỏi: “Không có ý định tương lai?”
“Hiện giờ thì chưa có.” Đinh Thuần cắn một khối sườn, biểu tình cười trên gương mặt cũng vặn vẹo.
“Anh thì có.” Tương Đông Sinh chưa từng nói ai biết những điều này, hôm nay không hiểu vì sao lại muốn nói cho cô nghe, “Anh muốn sau này học đại học thật tốt, tốt nghiệp thuận lợi xong rồi thì tìm một nơi nào đó làm việc, xây dựng cuộc sống cho ổn định.”
Có công việc, có độc lập tự chủ, rời khỏi cái nhà anh chán ghét, tự tìm kiếm cuộc sống sinh hoạt của chính bản thân.
Có được cuộc sống của chính bản thân, anh không cần nhất định từ nay phải có cuộc sống vui vẻ, chỉ cần sau này tâm tưởng thành hiện thực là được.
“Thật tốt.” Đinh Thuần gật đầu, cười híp mắt nhìn anh, “Học bá cố lên, em xem trọng anh.”
“Cảm ơn.” Tương Đông Sinh cười cười, đôi mắt khẽ khép lại nỗ lực ăn cơm.
Coi nhau như hai người xa lạ, đề tài tán gẫu coi như là hữu hạn. Hơn nữa Đinh Thuần lại là một người nói dối rất giỏi, cô cũng chẳng thích tán gẫu cho mấy, bản thân cô tương đối rất lười và cao ngạo.
Nhưng mà cô tình nguyện làm việc cùng Tương Đông Sinh, nấu cơm, giặt quần áo... “Em tự giặt quần áo, anh tắm xong cũng đưa đồ cho em luôn đi.”
Nhận lấy quần lót và bra của mình từ tay Tương Đông Sinh, chậc chậc, nội tâm cô không hề gợn sóng, thật là quên hết tâm tình ngày đầu tiên anh đến, cô đã tận lực dọn dẹp hết bao nhiêu đồ trong phòng.
“Đồ ngủ của anh thật là...”
Tương Đông Sinh mặc ọt cái áo T-shirt trắng tương đối rộng rãi, độ dài che khuất nửa đùi, chỉ không chú ý một chút là có thể lộ hết cả đùi ra.
Mà cái áo T-shirt này cũng cũ rồi, cổ áo bị giặt đến mất cả hình dáng ban đầu, bả vai sờn mỏng đến nhìn thấy làn da của anh.
Đinh Thuần ôm chầm lấy, hai tay đặt trên lưng anh, môi áp xuống xương quai xanh của anh, giống hệt như ngày hôm qua dịu dàng mà hôn.
Tương Đông Sinh dựa lưng vào khung cửa, nhìn nhìn ghế sô pha cách đó không xa, cuối cùng kéo cô đến đó nằm xuống.
Chuyện Đinh Thuần muốn làm, anh không thể ngăn cản được.
“Cho em một chút phản ứng được không?” Đinh Thuần hôn lên khóe miệng của anh.
“Phản ứng gì...” Tương Đông Sinh đặt tay lên đầu, ngại đèn còn sáng trên đầu, anh lấy che khuất gương mặt, “Chói mắt quá.”
Đinh Thuần rời khỏi người anh, chạy ra tắt đèn phòng khách.
Lại trở về một lần nữa, Đinh Thuần kéo tay anh đặt lên thân mình...
Về phần để ở đâu làm cái gì, loại chuyện này cũng đừng nên bàn tới. Dù sao mặt Tương Đông Sinh cũng đã đỏ đến tận mang tai, nhưng khi không có ánh đèn rọi xuống, anh lại phối hợp với cô một trăm phần trăm.
“Chính là loại phản ứng này...” Đinh Thuần ngậm lấy tay anh, nhẹ nhàng thổi ra một hơi khí.
Hôn hôn sờ sờ hơn nửa giờ, cũng đã quá chín giờ rồi, Đinh Thuần chỉnh lại quần áo, ngồi một bên nói: “Đứng lên học bài thôi, học bá.”
“Ừ...” Học bá đáp lại bằng một giọng nói từ mũi. Tương Đông Sinh chậm chạp đứng lên, đi vào toilet mấy phút, sau đó mới mở đèn phòng khách, lấy tập vở bắt đầu làm bài tập.
Nhìn gương mặt nghiêm túc chuyên chú của anh, giống như toàn thế giới này chỉ có học là quan trọng nhất vậy, bất giác trong lòng Đinh Thuần sinh ra cảm giác không thoải mái.
Nằm xuống phía sau anh, bàn tay phóng đến bụng anh sờ sờ, chỗ này không có cơ bắp, nhưng cũng không có sẹo lồi sẹo lõm gì cả.
Chỉ là đây cũng không phải là một nam sinh nhỏ tuổi gì nữa, Đinh Thuần dán gò má lên lưng anh, bọn họ chỉ thân thiết như vậy mà không nói được nguyên nhân.
“Mệt thì mau đi ngủ đi.” Tương Đông Sinh nói.
“Được rồi.” Đinh Thuần cắn một ngụm lên cái gáy trơn mịn của anh, “Em không quấy rầy anh học nữa.”
Không thể phủ nhận, trong phòng khách chỉ còn một người thì hiệu suất làm việc gấp mấy lần khi có hai người.
Làm bài tập xong xuôi, liếc nhìn phòng khác không có người, Tương Đông Sinh lấy điện thoại ra, lục tìm cái trạng thái của người nào đó đăng trong vòng bạn bè.
Ngón tay đặt ở icon nhỏ từ giữa trưa đến giờ, cuối cùng cũng nhấp nhẹ một cái.
“Rè rè...” Di động ở dưới gối rung lên, Đinh Thuần mở mắt xem, hóa ra là tin nhắn từ học bá ngoài kia.
Leng keng thùng thùng: Đã làm xong bài tập rồi à?
Anh bảo mẫu trẻ: Xong rồi.
Nhìn tên anh được lưu trong danh bạ, Đinh Thuần cười một tiếng, sau đó nhanh chóng chỉnh sửa thành: Lão Tương của tôi.
Leng keng thùng thùng: Vậy mau vào ngủ thôi.
Lão Tương của tôi: Em đang làm gì?
Leng keng thùng thùng: Không làm gì hết, chuẩn bị đi ngủ.
Lão Tương của tôi: [ Lợi hại ] Em gái nhỏ.
Leng keng thùng thùng: Khẳng định là lợi hại hơn anh rồi, anh chỉ được mỗi cái miệng lớn thôi.
Trên mạng dám nói ‘ngủ với em’ ‘em gái nhỏ’ linh tinh, ngoài hiện thực thì như cái miệng hồ lô không chịu hé một lời, thật là buồn cười.
Lão Tương của tôi: [ Thẹn thùng ] [ Thẹn thùng ]
Leng keng thùng thùng: ...
Đinh Thuần ôm đầu gối, cười đến phát ngốc, nằm lăn trên giường mấy vòng cũng không yên được.
Lão Tương của tôi: Anh vào đây.
Tiếng mở cửa truyền đến, hai đùi trần của người nào đó đóng cửa lại rồi tiến đến giường.
Đinh Thuần mở đèn nhỏ ở đầu giường, phòng ngủ này là do Tương Đông Sinh bố trí, mọi thứ sắp xếp ở đâu anh đều biết rõ.
Drap giường chăn nệm cũng là anh mang ra tiệm giặt đồ... Mà cái drap này hình như là tối hôm qua hai người làm bẩn...
“Chỉ có một chút thôi, ngày mai lại mang đi giặt sau.” Đinh Thuần ôm chăn, vỗ vỗ chỗ nằm bên cạnh để người nào đó nằm xuống, “Có phải anh chỉ nói được mỗi cái miệng thôi đúng không?”
Tương Đông Sinh không đáp lời, anh đưa lưng về phía Đinh Thuần cầm điện thoại xem tin nhắn, “Sao?”
Leng keng thùng thùng: Anh gọi em là ‘em gái nhỏ’ ở hiện thực, em sẽ kính anh là hán tử.
Đọc xong dòng tin nhắn mới nhất, Tương Đông Sinh lập tức thả điện thoại xuống, anh xoay người tiến đến, cắn tai Đinh Thuần một cái rồi hô lên rõ ràng: “Em gái nhỏ.” Sau đó hôn hôn cái gò má trắng mịn mềm mại, ôm chặt lấy hông cô.
“Ha ha ha...” Đinh Thuần dùng tiếng cười che giấu, tâm can cô bị tan chảy hết rồi, cả người tê dại không thể chịu nổi.
Đinh Thuần thầm nghĩ, nếu như ngày nào cũng như thế này thì tốt lắm rồi.
“Trễ rồi, ngủ đi, ngày mai chúng ta phải đi học...”
“Ừm.” Đinh Thuần mềm giọng.
Cảm giác nhiệt độ cơ thể đang áp lên người mình, Đinh Thuần nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sáu giờ sáng ngày hôm sau, đồng hồ sinh học của Đông Sinh tự động gọi anh thức giấc. Khi tỉnh lại điều đầu tiên là anh vô cùng hoảng hốt, không rõ chính mình đang ở nơi nào.
Nhìn đến cô gái nhỏ đang nằm bên cạnh mình, lúc này Tương Đông Sinh mới tỉnh táo một chút, nhận ra sự việc ngay lập tức.
“Dậy thôi.” Anh vuốt nhẹ lên gò má Đinh Thuần.
“A, em buồn ngủ quá...” Đinh Thuần mơ mơ màng màng tận mười lăm phút mới chịu rời giường, lề mề hơn mười phút nữa mới mặc xong quần áo rời phòng.
Ngồi phía sau xe đạp Tương Đông Sinh, trong miệng ăn bữa sáng vừa mua, lúc này Đinh Thuần mới cảm thấy bản thân mình tỉnh táo lại một chút.
“Lão Tương, há mồm.” Cô đút cho Tương Đông Sinh một phần bánh.
“Lão Tương là cái quỷ gì?” Tương Đông Sinh mơ hồ không rõ.
“Là cục cưng của em.” Đinh Thuần nói, cúi đầu bắt lấy cái bánh thứ năm.
Hiện giờ sau khi Tương Đông Sinh ăn xong không lập tức đi vứt rác nữa, anh đi cùng với Đinh Thuần vào trường, đưa cô đến thẳng ban năm rồi mới chậm rì rì trở về ban một.
Leng keng thùng thùng: Lão Tương lão Tương.
Lão Tương của tôi: Chuyện gì?
Leng keng thùng thùng: Không có gì, chỉ kiểm tra xem học bá đang học hay đang chơi điện thoại thôi [ nhe răng ].
Nhìn thấy thầy giáo liếc mắt đến, Tương Đông Sinh mau chóng thu điện thoại lại, qua được lúc lâu sau thầy giáo mới đi đến chỗ bạn học khác.
Lão Tương của tôi: Chuyên tâm học đi, em gái nhỏ.
Lúc này bạn ngồi cùng bàn của Đinh Thuần là Trần Mỹ Lệ nổi hứng tò mò, cô ấy hỏi Đinh Thuần: “Sao hôm qua cậu không đến lớp vậy?”
“Sinh bệnh.” Đinh Thuần nói: “Ngày hôm qua học gì vậy, cậu có chép bài không, cho tớ mượn chép lại đi.”
“A?” Trần Mỹ Lệ ra vẻ ‘có phải cậu bị ngốc hay không’ nói: “Chẳng phải cậu và Tương học bá là hàng xóm sao? Mượn tập của anh ấy đi, nói anh ấy giảng bài giúp cậu nữa, khẳng định anh ấy sẽ đồng ý đó.”
“Sao cậu biết anh ấy sẽ đồng ý?” Đinh Thuần liếc mắt.
“Bởi vì cậu là người đẹp.” Trần Mỹ Lệ nói chuyện đương nhiên: “Đây là đặc quyền của người đẹp.”
Đinh Thuần che miệng cười, hỏi cô ấy: “Cậu cho rằng Tương Đông Sinh là loại mê gái như vậy sao?”
“Sao lại không?” Trần Mỹ Lệ dùng từ nghĩ chính chắn giáo dục: “Cậu nhớ kỹ! Nam sinh ai cũng háo sắc, thấy gái đẹp đều sẽ sinh ý, mặc kệ như thế nào thì ai cũng vậy cả.”
“Trần Mỹ Lệ!”
Hỏng bét! Kích động quá nói lắm không chú ý, bị thầy giáo điểm mặt. Trần Mỹ Lệ dùng vở che mặt, cầu nguyện mấy câu kia của mình sẽ không bị thầy giáo nghe thấy, nếu không sẽ mất mặt chết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook