Triệu Cầm Cầm sợ quấy rầy Quan Lăng nghỉ ngơi, nói xong chuyện công việc cũng nhanh chóng rời đi, nhưng đi được nửa đường lại nhớ đang để thẻ bảo hiểm của Quan Lăng trong túi, lại phải quay lại bệnh viện.

Lúc này đã gần trưa, Triệu Cầm Cầm đỗ xe, ở bãi xe lại nhìn thấy Tiêu Trình đến đưa cơm cho Quan Lăng.

Tiêu Trình đồng ý với Quan Lăng về nhà nghỉ ngơi nhưng nào có thể an tâm đi ngủ, về nhà lại bắt đầu vo gạo rửa rau, nấu cháo rồi mang đến bệnh viện.

Nhìn thấy Triệu Cầm Cầm, hắn liền tiến lên hỏi thăm một chút, "Đến thăm Quan Lăng sao?"

"Đã thăm rồi, nhưng quên chưa trả thẻ bảo hiểm cho cậu ấy. Vừa lúc gặp được cậu, tôi không cần vào nữa, cậu mang cho cậu ấy đi." Thái độ của Triệu Cầm Cầm đối với Tiêu Trình vẫn không tính là quá tốt, dù sao đối với cô mà nói, Quan Lăng đã sớm vượt khỏi phạm trù đồng nghiệp, càng giống như người nhà nâng đỡ nhau, mà Tiêu Trình, cho dù là vô tâm hay cố ý thì việc hắn là tổn thương Quan Lăng vẫn là sự thật.

"Được." Tiêu Trình nhận thẻ bảo hiểm cùng bệnh án, lật qua lật lại, thấy thêm không ít trang so với trong trí nhớ của hắn, mắt thấy thời gian vẫn còn dư, do dự một lúc rồi hỏi, "Ngài bây giờ có rảnh không? Có thể tìm một nơi nói chuyện một chứ?"

Triệu Cầm Cầm làm người đại diện cho Quan Lăng, Tiêu Trình coi là quen biết, hắn cũng không dùng kính ngữ với cô, nhưng bây giờ Tiêu Trình có thể hiểu được vì sao cô bất mãn đối với mình, cũng biết Triệu Cầm Cầm thực tâm tốt với Quan Lăng, ngày sau anh còn cần cô ấy chiếu cố, thái độ của hắn với cô lại càng thêm kính trọng.

Mà Triệu Cầm Cầm lại không quen như vậy, cau mày nói: "Thôi thôi, cậu cứ gọi tôi là Cầm Cầm như lúc trước đi, cái từ "ngài" này làm tôi như già đi mười tuổi ấy."

"Được, vậy Cầm Cầm, chúng ta tìm một nơi nói chuyện một chút?"

Lúc này Triệu Cầm Cầm mới gật đầu, khi Quan Lăng rời đi, Tiêu Trình cũng từng vội vã gọi điện thoại tới, nhưng bởi vì cô không biết hành trình cụ thể của anh nên họ không thể nói chuyện quá lâu, bây giờ gặp lại, cô biết Tiêu Trình có rất nhiều chuyện muốn nói với mình.

Hai người không đi quá xa, tìm một quán cà phê gần bệnh viện để trò chuyện.

Chuyện xảy ra với Quan Lăng trong vòng mấy năm qua, nói nhiều không nhiều, mà ít cũng không ít, Tiêu Trình phải đến bệnh viện đưa cơm cho Quan Lăng, không có quá nhiều thời gian, chỉ từ bệnh án biết thêm chút về tình trạng cơ thể của anh.

Lúc đóng phim bị bầm dập chút ít là chuyện thường, cảm mạo sốt cao cũng không tránh được, nhựng Tiêu Trình lưu ý nhất đến lần khiến Quan Lăng phải nằm viện kia.

"Là do xuất huyết dạ dày, cậu cũng biết, cái nghề này thì làm sao có thể đảm bảo luôn ăn cơm đúng giờ, cứ tích tụ dần thì phát bệnh." Triệu Cầm Cầm chỉ vào bệnh án, nói, "Quan Lăng thiếu tiền, mấy năm này luôn liều mạng đóng phim, mà nguyên nhân chính cũng còn có đạo diễn Trần coi trọng cậu ấy nữa, lần kia dạ dày cậu ấy không thoải mái thế nhưng bản thân lại không để ý, thức hai đêm quay phim, sau đó thì nôn ra máu, lúc đó những người trong đoàn cũng sợ, suốt đêm lái xe đưa người đến bệnh viện, kiểm tra mới biết là xuất huyết dạ dày, rất nghiêm trọng, phải lập tức nhập viện. Lúc trợ lý gọi điện thoại cho tôi còn khóc đến thở không ra hơi."

"Vì sao... Không nói cho tôi biết?" Tiêu Trình cũng không biết bây giờ bản thân cảm thấy gì nữa, mấy ngày nay cảm thấy đau lòng rất nhiều, tựa như đã tê dại rồi, lại có cảm giác mọi chuyện cứ thêm đè nén ở con tim cùng đại não, bức thiết cần giải phóng.

"Quan Lăng không cho nói, còn có thể vì sao, cậu ấy nói thời gian đó công ty cậu đang bận rộn cho một hạng mục, rất quan trọng, vậy nên không muốn khiến cậu phân tâm. Cậu biết không? Khi đó Quan Lăng cả hộ công cũng không nỡ mời, bởi vì còn muốn dành tiền cho công ty của cậu, tôi với trợ lý cũng chỉ có thể thay phiên chăm sóc cậu ấy ban ngày, ban đêm thì cậu ấy chỉ có một mình, có một lần trời đã khuya, dạ dày cậu ấy cực kỳ đau, đến độ cả sức nhấn chuông cũng không có, vẫn là nhờ người giường bên phát hiện, giúp cậu ấy gọi bác sĩ."

Tiêu Trình nhìn thời gian trên bệnh án, nhớ tới khi đó công ty đúng là nhận một hạng mục phát triển nhỏ, trước lúc ấy, công ty cơ hồ cả tiền lương cũng không thể phát, sản phẩm công ty nghiên cứu thì rơi vào bình cảnh, tâm tình của mọi người đều vô cùng mê mang, bọn họ muốn dùng hạng mục khác để tìm lại tự tin vốn có, hạng mục kia thực sự thành công, hóa giải tình trạng khẩn cấp của công ty, chỉ là hắn chưa từng nghĩ đến, để đổi lấy thành công, lúc bệnh tình Quan Lăng nghiêm trọng nhất, hắn lại không thể ở bên người đối phương, để người hắn yêu nhất phải một mình chịu đau khổ.

Nhìn vẻ  mặt Tiêu Trình, Triệu Cầm Cầm thật không nhẫn tâm mà nói tiếp, chỉ là trước khi đi nói cho Tiêu Trình biết về bộ phim: "Cơ hội lần này thực sự rất tốt, nhân vật cũng thích hợp, cơ bản là cậu ấy thấy quan hệ của hai cậu thật vất vả mới khởi sắc, không nỡ rời đi lúc này, cậu... Nếu được thì khuyên cậu ấy một chút."

"Được, muộn nhất bao giờ cần vào đoàn?" Tiêu Trình cẩn thận hỏi.

"Tôi nghe qua thì thấy nhân vật của cậu ấy khai máy vào thứ sáu, nhưng dù sao trước giờ cũng chưa từng diễn phim loại này nên tốt nhất vẫn nên vào đoàn từ thứ hai cùng các diễn viên chính, sớm tìm hiểu cảm giác sẽ tốt hơn."

Tiêu Trình nghe vậy gật gật đầu: "Hiểu rồi. Tôi sẽ khuyên anh ấy vào đoàn phim sớm."

- --

Tiêu Trình trở lại phòng bệnh của Quan Lăng không bao lâu thì có kết quả xét nghiễm, Quan Lăng đúng là không phải bị sốt virus, chiều qua lại ở trong bệnh viện truyền dịch, giờ không có dấu hiệu bị sốt nữa, Tiêu Trình thay anh làm thủ tục xuất viện rồi đưa anh về nhà.

Vừa về đến nhà Quan Lăng đã giục Tiêu Trình đi nghỉ, nhưng hắn lại ngồi xuống ghế sô pha, vẫy vẫy tay với Quan Lăng: "Trái Táo Nhỏ, anh lại đây, chúng ta nói chuyện một chút."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương